Lệ Sa bị gái chọc khóc
Ruộng cấy đã xong, Thái Anh tạm thời không ra đồng nữa, trưa nắng nàng ngồi dưới bến sông trước nhà mà nghịch nước.
Ngắm mấy con cá nhỏ trong chậu, Thái Anh cao hứng mà hát hò vu vơ. Giọng hát nàng trong veo, cất lên giữa ban trưa nghe ngọt lịm.
Chợt có một anh trai làng vừa đi từ ngoài đồng về, đang mệt mà nghe được giọng hát của Thái Anh thì lòng ngây ngất. Ngó thấy nàng ngồi một mình dưới bến sông, dáng vẻ nhỏ nhắn trông đằm thắm biết bao, tim đập lệch mất vài nhịp.
Nhưng khung cảnh yên bình nhanh chóng bị phá vỡ vì sự xuất hiện của bà Lạp. Chiếc xe kéo dừng lại, bà Lạp ngó thấy Thái Anh liền bước xuống xe.
-" Mày là Thái Anh đó hả?"
-" Phải, tôi là Thái Anh, bà có chuyện gì hông?"
Bà Lạp nhìn Thái Anh từ trên xuống dưới, khó chịu mà khoanh tay.
-" Từ bao giờ mà cái lũ dân đen bọn mày được quyền đánh con tao vậy"
Thái Anh nhìn bà rồi suy nghĩ, sau đó nhanh chóng trả lời:
-" Thì ra bà là bà Lạp nổi tiếng độc ác trong làng đó hả"
Mẹ Lệ Sa bị nàng nói một câu liền nóng mặt.
-" Con đã nói rồi, nhỏ này nó hỗn lắm bà"
Bà Lạp nhìn Thái Anh bằng nửa con mắt.
-" Có hỗn cách mấy tao cũng trị được hết đó, bây đâu lôi nó xuống sông nhấn nước cho tao"
-" Dạ"
Hai ba người bước tới trói tay trói chân Thái Anh lại, ban đầu nàng đánh trả nhưng rồi cũng bị tóm.
Anh con trai kia từ nảy đến giờ đứng ở xa nhìn thấy hết mọi chuyện nên lao vào đánh người hầu nhà họ Lạp cứu Thái Anh.
Đánh hết một đám người hầu ngã ra đất, anh ta kéo tay Thái Anh bỏ chạy.
-" Nè, anh làm vậy hông sợ bị luyên lụy hả?"
-" Cứu người là quan trọng nhất, đừng có lo"
Thái Anh được cứu có chút cảm động, quay đầu nhìn đám người phía sau vẫn đuổi theo. Nàng cũng không biết phải làm gì, cứ cắm đầu chạy trước đã.
Nhưng hai người đang chạy thì chạm mặt Lệ Sa, cô cùng với cái mặt hầm hầm, đứng trước mặt Thái Anh chặn đường nàng lại.
-" Mắc cái gì chạy dữ vậy? Thằng này là ai?"
Thái Anh liếc Lệ Sa, mẹ cô cho người bắt nàng còn làm bộ đứng đó hỏi.
Một lúc thì đám người hầu kéo xe của bà Lạp đuổi tới, Thái Anh biết có chạy cũng không thoát nhưng nhất quyết không sợ.
Lệ Sa thì chỉ khó ở khi thấy Thái Anh đứng cạnh một cái thằng ất ơ nào đó, cô cứ nhìn mà liếc ngang liếc dọc nảy giờ.
-" Má làm cái gì mà kéo theo người đông dữ vậy?"
-" Thì má đi xử cái con nhỏ dân đen hỗn láo này cho con chứ sao"
-" Ai cần má xử nó chớ, má kéo hết cái tụi này về đi, nhìn ngứa con mắt"
Bà Lạp khó hiểu mà bước khỏi xe đến gần Lệ Sa.
-" Sa, nó đánh con mà, phải dạy dỗ cho nó biết thân biết phận chứ. Sao dạo này con lạ vậy?"
-" Con nói má kéo tụi này về đi, chuyện của con để con tự lo"
Lệ Sa đẩy đẩy bà Lạp bảo bà về nhà.
-" Ơ cái con nhỏ này"
Bà Lạp khó hiểu hết sức, từ trước tới giờ ai đụng tới cô là Lệ Sa quyết không nương tay mà lần này lại lạ đời như vậy. Uổng công bà cất sức đi tìm Thái Anh.
Hết nhìn Thái Anh rồi lại nhìn sang Lệ Sa, bà Lạp không yên bụng.
-" Sa, đừng nói là con khoái nó rồi nghe"
-" Má nói gì dạ, mắc cái gì con khoái nó, thôi má về lẹ đi"
Lệ Sa quả quyết đẩy mẹ mình lên xe kéo.
-" Tụi mày đẩy bà về mau lên, đứa nào còn ở đây tao đập gãy dò"
Cả đám người bỏ đi hết Lệ Sa mới quay sang nhăn mày nhìn Thái Anh. Lúc này thì thấy nàng đang nhìn cái thằng kia nói chuyện rất nhẹ nhàng làm cô muốn đá một cái cho bay xuống ruộng luôn.
-" Cảm ơn anh, chuyện xong rồi, anh đi về đi, hông là một hồi cái người thấy ghét ở đây kiếm chuyện với anh nữa đó, mình em chịu khổ đủ rồi"
Lệ Sa biết nàng nói mình càng khó chịu, cô mà không tới kịp thì nàng bị mẹ cô cho người nhấn nước rồi chứ mà ở đó cảm ơn cái thằng thấy ghét kia.
-" Vậy tạm biệt Thái Anh, anh là Đông Mẫn, nhà ở gần gốc đa lớn đằng kia, cần giúp gì cứ tìm anh"
Đợi khi Đông Mẫn quay lưng đi, Lệ Sa giậm chân xuống đất cái bịch.
-" Thái Anh, thằng đó là ai?"
-" Người ta nói tên Đông Mẫn, bộ cô bị điếc hả"
Lệ Sa nghiến răng, tay tự dưng nắm chặt lại, bực bội quá đi thôi.
Thái Anh cũng quay lưng muốn bỏ về nhưng bị cô kéo lại.
-" Muốn cái gì nữa đây?"
-" Ai cho mày đi với nó? Ai cho mày đẹp?"
Thái Anh nhìn Lệ Sa mà cạn lời, giữa trưa nắng lại lên cơn vô duyên nữa rồi đó.
Nàng mặt kệ, hất tay Lệ Sa ra mà đi về nhà.
Lệ Sa đuổi theo, lòng trách Thái Anh đẹp làm chi để mấy thằng con trai trong làng cứ hở ra là để ý. Cô nhặt mấy cục đá nhỏ ném vào lưng Thái Anh cho bỏ tức.
Đá thì nhỏ xíu, ném thì nhẹ hều, khó lắm mới làm người khác đau được vậy mà cô vẫn ném, ít ra là làm Thái Anh thấy khó chịu.
Thái Anh đang đi mà cứ bị ném vào lưng khiến nàng bực bội, cuối cùng chịu hết nổi, nàng đứng lại, cúi xuống nhặt lấy cục đá to chọi ngược lại Lệ Sa khiến cô bị trúng mà la làng.
Lệ Sa bị nguyên cục đá to ném trúng chân, đau đến thấu tận trời xanh, dẫu vậy vẫn cà nhắc bám theo nàng đến tận nhà.
Đến nhà Thái Anh, cô ngồi luôn xuống ghế vì chân quá đau, nhìn xuống thì thấy đã sưng lên một cục.
Tự dưng suy nghĩ Lệ Sa lại thấy càng ấm ức, sao Thái Anh nhẹ nhàng với cái thằng đó mà lại hung dữ với cô chứ. Rõ ràng cô không tới thì nàng bị mẹ cô xử rồi, không cảm ơn đã đành vậy mà lại dùng cục đá to ném cô đau thế này.
-" Cô đi về đi, làm ơn đừng có kiếm chuyện với tui nữa"
-" Bộ... bộ mày ghét tao lắm hả?"
Thái Anh đứng sát vách nhìn cô mà khoanh tay.
-" Chứ còn sao nữa, cô có điểm nào tốt đâu mà kêu người ta hông ghét"
Lệ Sa bỗng dưng im lặng, cúi mặt nhìn cái bàn chân sưng to đến nổi không mang guốc được nữa.
Thái Anh ngó thấy cũng biết mình hơi quá tay nhưng Lệ Sa cứ chọc cho nàng tức thì làm sao nàng nhịn được.
-" Vậy chắc là ưng cái thằng đó chứ gì"
Cơn giận của Thái Anh mới lắng xuống một chút cô lại khiến nàng nổi cáu. Nàng hắn giọng rồi nói:
-" Có ưng hay hông cũng hông đến lượt cô"
Lệ Sa nghe xong thì tự dưng thấy hụt hẫng trong lòng. Không cần ai đào bới mà ruột gan bỗng lộn xộn hết lên. Dẫu vậy vẫn cố dối lòng:
-" Ai cần mày ưng"
Nói rồi Lệ Sa đứng dậy, cô lếch cái chân đau đi ra khỏi cửa. Dứt khoác mà đi về.
Thái Anh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng mà nàng đâu có biết, Lệ Sa đi giữa đường mà lấy tay lau nước mắt.
-" Con nhỏ thấy ghét, hông thèm gặp mày nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com