Lệ Sa lừa gạt?
Tối tối Thái Anh ngồi trước nhà, trên sân nhóm lên một đốm lửa, dạo này trời về đêm hơi lạnh nên nàng muốn sưởi ấm một chút.
Bóng trăng trên cao rõ mồn một, soi kĩ gương mặt phúc hậu xinh đẹp của nàng. Thái Anh ngồi co gối nhìn đốm lửa sáng, vốn là đã sớm quen cuộc sống một mình nhưng mà sao nay lại thấy trống vắng quá.
Thái Anh hơ tay trên ngọn lửa đỏ rực, bàn tay thon gọn lác đác mấy vết thương do cỏ cắt. Nhiều lúc Thái Anh chỉ ước phải chi nhà nàng giàu, cha mẹ cũng không vì bệnh mà mất sớm, có lẽ nhà nàng đã đỡ phần nào cô đơn và cơ cực.
Chợt nhớ tới Lệ Sa, cũng mấy hôm rồi không có ai tới phiền nàng, nói là nhẹ nhõm nhưng mà sao đôi lúc Thái Anh lại thấy thiếu thiếu. Không có ai kiếm chuyện cho nàng chửi, cũng không có ai cho nàng đánh.
Lệ Sa tốt với nàng, Thái Anh biết chứ. Nhưng mà tâm địa con người độc ác chính là độc ác, cô vẫn chẳng tha cho bất kì ai trong cái làng này. Chuyện tiền nông nợ nần, cướp bóc, đốt nhà, đánh đập, thậm chí nàng còn nghe kể cô từng giết người. Thương thì thương, làm sao mà trái đạo lí làm người được đây chứ?
Người hiểu nàng nhất trước giờ là Trí Tú, thấy đóm lửa sáng trên sân nhà Thái Anh, cô không ngại mà băng mấy sào đất chạy qua.
-" Ủa, nay có chuyện gì mà ngồi đây buồn hiu vậy cô nương?"
-" Đâu có gì đâu chị Tú, trời lạnh nên em thổi lửa lên cho ấm thôi à"
Trí Tú tìm một gốc cây mục mà kê dưới đất rồi ngồi xuống gần Thái Anh.
-" Em đừng có giấu Tú, từ nhỏ tới lớn có chuyện gì em giấu Tú được đâu"
-" Tự dưng em nhớ cha má thôi á mà. Cha má chị Tú sao rồi, đỡ ốm hơn chút nào chưa?"
-" Nhờ có tiền thuốc men nên cũng đỡ rồi"
Thái Anh khẽ gật đầu, đôi mắt sáng phản ánh ngọn lửa mà trở nên lấp lánh.
-" Chị Tú, hay là em lấy chồng..."
-" Bậy, lấy ai được mà lấy, Lệ Sa lại đốt nhà người ta thì khổ"
-" Lệ Sa hả?"
Thái Anh cười nhạt.
-" Thiệt tình em cũng hông biết phải làm sao cho đúng"
Trí Tú lặng nhìn Thái Anh, phát hiện từ trong ánh mắt nàng đã thay đổi đi nhiều khi nhắc đến Lệ Sa.
-" Hồi đó Tú dặn em tránh xa Lệ Sa ra rồi mà hông chịu nghe. Nhưng mọi chuyện đã vậy thì đành vậy, Tú nghĩ Lệ Sa chắc cũng thương em thiệt lòng"
Thái Anh vẫn nhìn đám lửa cháy trước mặt rồi thở dài.
-" Thân là chị, lớn hơn em một chút, Tú khuyên em nên từ từ nhưng cũng đừng có hất hủi Lệ Sa quá. Em biết Lệ Sa rồi đó, lỡ mà Lệ Sa không nhịn được nữa, Tú chỉ lo cho em thôi"
Thái Anh chợt bĩu môi để lộ ra cái dáng vẻ trẻ con vô tư.
-" Vậy còn chị Tú thì sao, em thấy cô Trân Ni đó cũng được mà, dù gì cũng hông đến nổi như Lệ Sa. Sao chị Tú cứ ngó lơ người ta hoài dạ?"
-" Em hông biết đâu, Tú mà nhìn thấy bả từ xa thôi là nổi hết da gà da vịt rồi, con gái con lứa gì đâu mà thấy người đẹp là mất hết liêm sỉ"
Thái Anh bật cười, nàng thấy Trân Ni chỉ làm vậy với Trí Tú thôi chứ hôm bữa nhẹ nhàng và sang trọng lắm.
Trí Tú thương Thái Anh như em ruột, tội cho nàng một thân một mình nên hay qua tâm sự, vậy mà có ngày nàng chọc ngược lại chị mình mới hay. Trí Tú chỉ biết cười khổ.
...
Vài hôm sau, chiếc xe kéo của Lệ Sa cùng với đồ đạc lỉnh kỉnh lại xuất hiện trên đường đê. Cuối cùng thì ở trên thành phố gần một tuần cô đã trở về.
Nhưng mà phía sau còn có một chiếc xe kéo khác, chở theo một cô gái xúng xính váy lụa, tóc uốn xoăn sính ngoại nhìn như gái tây.
Thái Anh ở nhà vừa làm xong mẻ bánh, chợt cô ngốc bị đốt nhà lần trước chạy vào kéo tay nàng ra ngoài.
-" Sao vậy, chị đang dở bánh mà"
-" Ư ưm, nhìn kìa"
Cô ngốc chỉ sang bên kia sông, đoàn xe của Lệ Sa làm nhộn nhịp cả một góc trời.
Thái Anh đứng bên đây bờ, nhìn thấy bóng dáng Lệ Sa sau mấy ngày không gặp rồi lại nhìn cái cô gái mặt hoa da phấn theo sau cô, không hiểu sao tự dưng lại thấy chạnh lòng.
Nàng quay vào trong mà cười khổ.
-" Thấy chưa, nào có kẻ nhà giàu nào mà thật lòng với con gái nhà nghèo bao giờ đâu"
Cô ngốc đứng bên cạnh nhìn Thái Anh, phát hiện nét buồn trên gương mặt nàng thì nhẹ vỗ vai an ủi.
Thái Anh cố bình tĩnh lại rồi mỉm cười với cô ngốc.
-" Vô nhà, chị lấy bánh cho em"
-" Dạ"
Thái Anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong lòng bỗng dưng uất ức nghẹn trào. Vừa dở bánh cho cô ngốc mà rưng rưng nước mắt.
Mấy ngày Lệ Sa đi nàng chẳng phải không mong ngóng nhưng mà cuối cùng thì sao chứ?
Lòng trách Lệ Sa sao miệng nói thương người ta nhưng cuối cùng lại dẫn cô khác về. Nghĩ đến chút tâm tình dành cho cô mới vừa kịp chớm nở, Thái Anh không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống. Vậy mà nàng còn lo nghĩ cho tơ duyên này oan nghiệt làm gì? Lời nói của Lệ Sa rồi thì cũng là lời đường mật sáo rỗng mà thôi.
Cả ngày hôm đó nàng cứ ở trong nhà ngồi thất thần, dối lòng là mình không có gì phải đau lòng hay thất vọng. Vốn cũng đã biết Lệ Sa chỉ trêu đùa mình thôi mà. Nhưng sao nghĩ tới hình ảnh cô gái đó rồi nhìn đến bản thân mình Thái Anh vẫn tủi thân không thôi. Nàng cứ úp mặt xuống bàn không muốn ngóc đầu dậy.
Nhưng khi trời dần chiều, Trân Ni hớt hãi tìm đến kéo Thái Anh đi.
-" Giờ này mà còn nằm đây, mau tới ngăn Lệ Sa lại"
Thái Anh không hiểu chuyện gì, Trân Ni bỏ luôn đôi guốc mà kéo nàng chạy như xé gió trên đê.
-" Sao vậy cô?"
-" Lệ Sa đánh Trí Tú sắp chết ở bên đó rồi"
Trân Ni nói mà rưng rưng nước mắt, lần này xem ra lớn chuyện thật rồi.
Đến được nhà họ Lạp, Thái Anh và Trân Ni liền chứng kiến cảnh Lệ Sa và Trí Tú đang vật nhau dưới đất túi bụi.
Khóe miệng Trí Tú bị Lệ Sa đánh đến tóe cả máu, Lệ Sa thì bị Trí Tú đánh cho bằm mặt, máu vẫn tuôn ra không ngừng.
Người hầu không ai dám vào cản, bà Lạp và cái cô kia thì đứng la ó um xùm cả lên.
Trân Ni lao vào đánh ngắt, muốn kéo Lệ Sa ra nhưng cô lạnh lùng hất một cái làm Trân Ni suýt nữa thì ngã đập đầu vào lu nước.
Thái Anh chạy đến đỡ Trân Ni, nhìn ánh mắt Lệ Sa như thú dữ đang vật Trí Tú ra đất kia, sự tức giận trong lòng nàng cứ thế trỗi dậy.
Đôi chân trần của nàng đi đến, không do dự tát vào mặt Lệ Sa một cái khiến ai nấy đều sững sờ.
Lệ Sa đang bóp chặt cổ Trí Tú như sắp giết người đến nơi nhưng sau cái tát của Thái Anh thì bỗng dưng ngừng lại, cô ngẩng mặt nhìn nàng.
-" Thả chị Tú ra"
Lệ Sa nhìn vào mắt nàng, hàng lông mày khẽ nhếch lên một chút, cô nghe lời buông lỏng tay, lau đi vết máu trên trán rồi đứng dậy.
Trân Ni nhanh chóng chạy đến đỡ Trí Tú đứng lên, Thái Anh cũng theo đó dìu Trí Tú đi về, mắt vẫn nhìn Lệ Sa lần cuối đầy ai oán.
Lệ Sa với vết máu đỏ còn trên mặt, cô nhìn theo bóng lưng Thái Anh, trong lòng bỗng dưng lại nổi lên ghen tức.
...
Trên con đê dài, Trí Tú đi khập khiễng, dù bị đánh nhưng trong lòng chỉ thấy tội cho Thái Anh.
-" Mình đi cẩn thận, té bây giờ đây nè"
Trí Tú lại nhìn sang Trân Ni, mới giúp người ta được một lần mà đã quá phận gọi "mình" ngọt xớt, bảo sao Trí Tú không sợ.
-" Thái Anh, là Tú nhìn nhầm người, Lệ Sa đó đúng thật là hông có gì tốt, em đừng có để tâm tới làm gì nữa"
Hôm nay Trí Tú ở nhà họ Lạp nhìn thấy Lệ Sa dắt cô gái trẻ đẹp về nhà, trong lòng thất vọng vô cùng. Đã mấy lần Trí Tú giúp Lệ Sa vậy mà cuối cùng cô lại làm vậy. Vì thương cho Thái Anh và tức Lệ Sa là tên lừa gạt nên cô mới nhào vô mà đánh Lệ Sa một trận.
Nhưng không ngờ Lệ Sa đó nổi giận lên đánh trả, sức cũng không thua gì vật lại Trí Tú một phen. Nếu không có người chạy đi báo cho Trân Ni kéo Thái Anh đến thì không biết làm sao mà ngừng, không thì khéo là một sống một còn ngay tại nhà họ Lạp.
Thái Anh chỉ vừa đi vừa nhìn mấy thửa ruộng đang dần xanh mơn mởn mà không nói gì. Mái tóc nàng bay theo chiều gió, đẹp nhưng buồn làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com