Lệ Sa thích Thái Anh
Lệ Sa vậy mà từ cái hôm đó thì ở lì trong nhà mấy ngày không chịu ra ngoài. Cô cứ ra ăn cơm rồi lại đi về phòng đọc sách, không đi chơi nhiều như mọi khi, điều đó khiến bà Lạp lo lắng vô cùng.
Gõ nhẹ cửa phòng Lệ Sa mấy cái, một lát cô mới chịu mở cửa.
-" Chân con còn đau không?"
-" Hết rồi má"
Lệ Sa trả lời qua loa rồi lại đi vào trong, mẹ cô bước vào, nhìn cái vẻ mặt không chút cảm xúc đó của Lệ Sa mà lắc đầu.
-" Có chuyện gì vậy má?"
-" Cha mày hỏi má là có muốn cưới vợ cho con hông, má nói để hỏi ý con coi sao"
Lệ Sa mặt không vui không buồn, chả có hứng thú gì với cái chuyện cưới vợ.
-" Thôi, độ vài năm nữa cũng hông muộn, lấy sớm chi cho mệt hả má"
-" Con với cái, cũng mười tám tuổi đầu rồi chứ ít hả, cỡ mày người ta đẻ hai lứa rồi đó"
Lệ Sa nhăn mặt khó chịu.
-" Con nói hông lấy là hông lấy, má đừng có nhắc chuyện này nữa"
Bà Lạp chép miệng lắc đầu.
-" Rồi mắc cái gì mấy ngày nay bây cứ ru rú trong phòng vậy, không chịu ra ngoài quản chuyện đất đai cho má, rồi còn đi chơi bạn bè gì"
-" Người ta hông thích đi"
-" Hết nói nổi bây hà, lúc nắng lúc mưa, má hết biết đường mà lần"
Bà Lạp thở dài đi ra khỏi phòng Lệ Sa, ngó cái bộ dạng đó của cô là biết không ổn rồi.
-" Đen, mày lại đây à biểu"
-" Dạ bà"
-" Mày đi coi con nhỏ Thái Anh đó nó làm gì mà gặp nó xong thì cô mày ba bốn ngày nay không chịu ra khỏi nhà vậy"
Đen nghe lệnh bà liền chạy đi tìm Thái Anh để nghe ngóng tình hình.
Mấy nay Thái Anh làm ít bánh đem ra chợ bán, cũng chẳng đoái hoài Lệ Sa đó ra làm sao chi cho mệt, thấy cô không làm phiền nàng nữa thì càng vui.
Đen thấy Thái Anh ngồi bán bánh, cái đầu anh ta ngốc cũng không biết làm sao mà điều tra chuyện bà giao nên cứ đi đến trước mặt Thái Anh đứng đó nhìn.
Thái Anh còn đang mừng vì bán được bánh, thấy người hầu của Lệ Sa tới thì cụt hứng ngang.
-" Anh có mua bánh hông? Hông mua thì đứng sang chỗ khác cho tui bán"
-" Có có"_ Đen không biết làm sao mà trả lời đại.
Thái Anh nhăn mặt, không biết có phải vì ghét Lệ Sa quá hay không mà tới người hầu của cô nhìn cũng thấy ghét.
-" Anh mua mấy cái?"
-" Ờ... lấy... lấy hai cái"
Thái Anh đưa bánh cho Đen, nhận tiền xong thì cũng gom đồ đi chỗ khác.
Đen đứng đó gãi đầu, được có mỗi hai cái bánh ú chuyến này về chắc bị bà đánh chết.
Anh ta chạy về nhà họ Lạp đúng lúc Lệ Sa vừa ăn cơm trưa xong. Đen đặt hai cái bánh lên bàn rồi chạy ra nhà sau để chịu tội với bà chủ.
Lệ Sa nán lại uống tách trà, nhìn hai cái bánh ú Đen mới đặt xuống tự dưng thấy thèm. Cô ngồi đó bóc ra ăn nhòm nhoàm.
Đến khi Đen bị mắng xong quay lại thì thấy Lệ Sa đã ăn sạch hai cái bánh.
-" Mày mua bánh ở đâu ngon vậy, mai nhớ mua nhiều nhiều cho tao ăn"
Đen nhìn Lệ Sa mà chớp chớp mắt, tự hỏi nếu cô mà biết bánh đó của Thái Anh thì sẽ phản ứng như thế nào.
-" Cô thích bánh đó hả, mai con ra đó mua hết bánh đem về cho cô nghe"
Lệ Sa tỏ vẻ khó chịu liếc xéo Đen một cái rồi đi về phòng. Mấy ngày nay cô vì buồn tình mà lôi sách ra đọc để quên ai kia. Nhưng số trời đã định thì khó cãi, càng cố gắng không nghĩ tới Thái Anh thì chính là càng nhớ nàng.
-" Hổm rài hông biết có thằng nào xáp lại gần hông nữa, con gái con lứa nghèo mà chảnh chọe, đã vậy còn đẹp nữa, bực mình"
...
Thái Anh bán hết bánh thì dọn đồ về nhà, Trí Tú sang để xin nàng ít gạo, gần đây không tìm được việc để làm, cha má cô lại đổ bệnh, chẳng biết phải làm sao, chạy vay đầu làng cuối xóm thì cũng đã chai mặt hết trọi. Cách cuối cùng chắc là đi ở cho nhà họ Lạp.
-" Chị Tú, nghĩ sao mà chui đầu vô cái nhà độc ác đó"_ Thái Anh nghe Trí Tú nói muốn đi ở đợ cho nhà họ Lạp thì liền ngăn cản.
-" Chứ bây giờ cha má Tú lại bệnh, Tú hông đi ở đợ thì lấy tiền đâu lo thuốc men"
-" Thì cái bà đeo cả đống vàng mê chị Tú đó, sao chị hông mượn bả thử, bả mê chị cỡ đó hông chừng còn cho không nữa"
-" Tự trọng đâu mà làm vậy hả em, thôi cứ để Tú đi ở đợ ít tháng ít ngày, ích ra thì còn có tiền"
Thái Anh nhìn Trí Tú mà thấy thương, đẹp như vậy nhưng số lại khổ, giờ còn phải đi làm ở đợ cho cái nhà đó, sao trời bất công với Trí Tú quá.
-" Mà sao gần đây Tú hông thấy cái cô Lệ Sa đó qua kiếm em nữa vậy?"
-" Tự nhiên chị Tú nhắc tới cái người xấu xa đó chi vậy, nghe tên thôi đã nóng trong bụng rồi"
Thấy Thái Anh khó chịu ra mặt, Trí Tú lặng nhìn nàng một lúc.
-" Sao chị Tú nhìn em dữ vậy?"
-" Thái Anh, em có biết sao Lệ Sa hay đi tìm em rồi kiếm chuyện với em hông?"
-" Thì tại ghét em chứ còn sao nữa"
-" Hông phải đâu, Tú thấy hình như Lệ Sa thích em đó"
Thái Anh nghe Trí Tú nói vậy tự dưng khựng lại, lẽ nào là vậy sao? Lệ Sa đó mà cũng có tình cảm hả? Không thể nào được, nàng ghét cô đến tận xương tủy, nào có cái cớ gì để Lệ Sa ưng nàng.
-" Chị Tú nói bậy hông à, Lệ Sa đó mà thích em chắc trời sập"
Trí Tú nghe Thái Anh tỏ vẻ chắc nịch như vậy thì nhếch mép cười.
-" Em hông thấy chỉ có em mới leo lên đầu Lệ Sa được hả, nếu mà Lệ Sa hông thích em thì số em thảm từ lâu rồi"
Thái Anh tức không thôi, nàng trề mỏ với Trí Tú.
-" Hứ, toàn đem phiền phức cho em thì có"
Trí Tú thấy nàng nhất quyết không tin thì cũng đành thôi, cô đem gạo về lẹ để nấu cháo cho cha má.
...
Thái Anh vào nhà vo gạo nấu cơm, tự dưng mấy lời của Trí Tú cứ văng vẳng trong tâm trí nàng. Tuy ngoài miệng chối đây đẩy chuyện Lệ Sa thích mình nhưng trong tâm thì thấy Trí Tú nói cũng có lí.
Một hồi tự nhiên Thái Anh đỏ mặt, nhóm lửa cũng trật lên trật xuống.
-" Tự nhiên nhớ tới chi cho mệt đầu vậy hông biết"
...
Lệ Sa bên này hắc xì mấy cái liền, đầu tóc thì rối như tổ chim. Là tại cô cứ vò đầu bức tóc miết, bứt rứt vì ai thì cũng biết rồi.
-" Thái Anh Thái Anh Thái Anh Thái Anh, hừ!"
Lệ Sa tức quá xé luôn cuốn sách đang đọc rồi vứt đi.
-" Đen vô tao biểu"
-" Dạ"_ Đen ba chân bốn cẳng chạy vào.
-" Mày chạy qua nhà Thái Anh, coi thử coi giờ này nó đang làm gì, có thằng nào lại gần hông, coi hôm nay nó mặc áo màu gì, tóc chải ra làm sao, coi nó ăn cơm chưa, đi lẹ lên"
-" Dạ"
Đen ôm theo hoang mang mà chạy ra khỏi nhà, tự hỏi cái nhà gì đâu mà cứ thích sai người ta chạy xuôi chạy ngược vậy không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com