Tại vì thương em
Thái Anh ngồi nhìn mình trong gương cũng đã được cả tiếng. Tóc chải đi chải lại những chục lần mà thấy vẫn không ưng ý.
Nhớ ngày nào cô gái 18 tuổi còn không thèm quan tâm xấu đẹp, ấy vậy mà bỗng dưng bắt đầu để ý đến tóc tai, lông mày, mắt, môi đủ thứ chuyện. Ngày thường Thái Anh đã đẹp, nàng không biết làm vậy là giết Lệ Sa hay sao mà cứ cẩn thận chải chuốc?
Khóe môi tự dưng lại cong lên cười, rõ ràng là cô nàng đã bắt đầu nghĩ ngợi và mơ mộng. Như mấy cô gái mới lớn lần đầu biết yêu vậy đó.
Còn đang say sưa ở trước gương thì bên ngoài bỗng có tiếng gọi, Thái Anh lật đật chạy ra.
Trân Ni hôm nay bỗng dưng có nhã hứng tới tận đây tìm nàng, chả biết là sắp sửa có chuyện gì.
-" Chào Thái Anh!"
-" Dạ chào cô!"
Trân Ni nhìn Thái Anh từ trên xuống dưới rồi khẽ hắn giọng.
-" Có người nhờ tui tới để lấy số đo về may đồ cho Thái Anh"
-" May đồ cho tui hả?"
Thái Anh ngạc nhiên nhìn Trân Ni, khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn là Lệ Sa lại bày trò rồi.
Trân Ni chống nạnh mà xách túi đi vào nhà.
-" Cô Lệ Sa dặn sao thì tui làm vậy, còn môt hai bắt bà chủ tiệm may này phải đích thân đến mới chịu, coi bộ cũng thích kiếm chuyện dữ lắm"
Trân Ni tự nhiên mà rót nước, bàn tay mảnh khảnh nhấc nhẹ chén trà lên. Vốn là thợ may vang danh giỏi nhất cái vùng này, Trân Ni ăn nên làm ra mở hẳn một xưởng may lớn, ngày ngày làm bà chủ đếm tiền không xuể, phải là người bề thế lắm mới được Trân Ni đích thân may đồ cho.
Thái Anh nhìn Trân Ni, ở nhà nàng mặc toàn đồ rách, khâu vá đủ chỗ, lâu lắm mới dám mua một bộ đồ mới, đồ Trân Ni may nàng có nằm mơ cũng không dám mua.
-" Cô Trân Ni, Lệ Sa kêu cô tới phiền cho cô quá. Tui đó giờ hông có quen mặc đồ đẹp, chuyện này... tui hông đồng ý được ."
Trân Ni nghe vậy thì nhướn mày nhìn Thái Anh.
-" Được Lệ Sa đó cưng tới cỡ nào mà dám thẳng thừng từ chối quyết định của cổ vậy"
-" Hông phải..."
Trân Ni khẽ cười rồi lắc đầu khi thấy Thái Anh ngại ngùng.
-" Sao mà mấy người giống hệt như Trí Tú vậy đó, người ta thương nên mới lo lắng cho mà cứ từ chối"
-" Thà là nợ tiền nợ bạc, chứ kiểu này nợ ân tình thì khó trả lắm cô"
-" Hứ! Nói chi mà ngộ. Lệ Sa đó thì tui hông biết nhưng mà đối với Trân Ni này chỉ cần Trí Tú thương lại là đã đủ lắm rồi, nợ ân tình thì trả bằng ân tình, có gì đâu mà hông được."
Thái Anh cúi mặt, tuy nàng nghèo nhưng mà vẫn có lòng tự tôn của mình, chuyện chưa đâu tới đâu Lệ Sa đã làm vậy rồi, không nghĩ tới nàng sẽ khó xử hay sao chứ?
-" Xin lỗi cô Trân Ni nhưng mà tui thật sự hông dám nhận, nhờ cô nói lại với cô Lệ Sa".
Trân Ni thấy Thái Anh cương quyết như vậy thì cũng không muốn ép thêm, tạm biệt nàng rồi ra về.
Thái Anh xuống bến sông ngồi, nhìn xa xăm ra mấy thửa ruộng ở bên bờ bên kia. Cha mẹ nàng mất để lại mảnh đất duy nhất này để nàng có thể tiếp tục mà sống. Từ năm mười ba mười bốn tuổi đó, nàng một mình phải tự gồng gánh mà nuôi thân nên từ sớm đã không quen dựa dẫm, không quen có người chăm lo cho mình.
Lệ Sa đó tâm tình thâm độc, cô nghĩ gì muốn gì có trời mới biết. Thái Anh có không ghét đi nữa cũng không dám thương. Ai biết được mấy lời cô nói là nhất thời hay thật lòng. Mà cho dù là thật Thái Anh cũng không dám trèo cao, nào có xứng đôi vừa lứa mà nghĩ nhiều làm gì.
Đông Mẫn đi đến từ lúc nào, trên tay còn xách theo con lá lóc đồng mà nhìn Thái Anh trong e dè.
-" Thái Anh"
Nàng giật mình quay lại, nhìn thấy Đông Mẫn thì chợt thấy tội cho anh ta.
-" Tui có con cá, em nhận đi rồi đem nấu cơm"
-" Em hông dám nhận đâu, anh về nhà lẹ đi, lát Lệ Sa tới mà thấy anh ở đây lại nổi khùng lên cho coi"
Đông Mẫn nghe vậy thì thấy chạnh lòng. Hôm qua Lệ Sa đến nhà cảnh cáo anh không được đến gần Thái Anh, cái chuyện cưới xin mới vừa nung nấu trong đầu đã bị cô cấm đoán đe dọa. Vậy là bị Lệ Sa cướp mất người trong mộng.
-" Thái Anh, anh chỉ muốn biết là nếu như không có cô Lệ Sa đó em sẽ nhận lời hỏi cưới của anh hay là từ chối?"
Trước câu hỏi của Đông Mẫn, Thái Anh lại mông lung trong lòng. Không phải vì nàng có tình ý gì với Đông Mẫn mà thật sự nếu chẳng có Lệ Sa, có lẽ nàng đã nhận lời lên xe hoa cho xong đời con gái cơ cực không một chỗ dựa.
-" Em hông thể gả cho anh, cũng hông thể gả cho Lệ Sa. Anh về lẹ đi, Lệ Sa tới bây giờ"
-" Khỏi về, hông kịp nữa đâu"
Tiếng Lệ Sa vang lên ngay sau lưng Đông Mẫn. Cô đi đến đôi mắt hiện rõ sự dữ tợn của cơn ghen mà nhìn anh ta.
-" Tao đã cảnh cáo mày thế nào, hông được bén mảng lại gần Thái Anh mà mày dám trái lời"
Lệ Sa nắm áo Đông Mẫn kéo lên, thẳng thừng đấm vào mặt anh ta một cái.
Thái Anh đẩy mạnh cô ra khỏi Đông Mẫn, đôi mày nhăn lại, ánh mắt sắt như dao mà nhìn Lệ Sa rồi đỡ Đông Mẫn lên.
Lệ Sa thấy Thái Anh làm vậy vì cái thằng mà cô ghét trong lòng càng tức giận hơn, chân đá vỡ hết mấy chậu hoa đặt trước cửa của nàng đến nổi tự làm chân mình đổ máu.
Thái Anh bảo Đông Mẫn đi về lẹ, sau đó thì bỏ vào nhà nước một không thèm ngó ngàng đến Lệ Sa.
Cô bị nàng chọc điên tiết, lòng sục sôi còn hơn ai đổ nước nóng vào.
-" Thái Anh, sao em để ý tới nó?"
Mặc kệ cô gào thét làm mình làm mẩy ngoài đó, Thái Anh ngồi xuống rót trà uống cho hạ hỏa, để coi ai hơn ai.
Lệ Sa quậy một hồi mà không ai quan tâm, cơn tức lên đến đỉnh điểm, cô xông thẳng vào nhà hùng hùng hổ hổ.
Thái Anh còn tưởng là cô xông vào muốn đánh mắng chửi bới mình nhưng không ngờ Lệ Sa lại lao tới ôm nàng cứng ngắt rồi muốn cưỡng hôn.
Thái Anh cố hết sức kháng cự, tay thì bấu, chân thì đạp không cho Lệ Sa hôn mình.
Hai người giằng co, cô kề môi vào sát má thì bị nàng đẩy ra tán cho cái bộp mà vẫn lao vào.
-" Ây da"
-" Thái Anh, Sa hun em"
-" Aaa, đauuu, Thái Anh ơi đau"
Thái Anh vừa bấu vừa tát, bẹp bẹp bốp bốp đỏ hết cả mặt Lệ Sa, da thịt bên trong lớp áo không chừng đã thủng mấy lỗ.
-" Em hông cho Sa hun thì để cho ai hun, muốn để cho thằng đó hả"
* Bốp*
-" Ăn nói bậy bạ có tin tui cắt lưỡi cô hông"
Thái Anh trừng mắt lớn tiếng Lệ Sa liền im thin thít, muốn hôn nàng lại bị đẩy ra, cuối cùng bị đẩy một hồi mà tự tủi thân rồi rơi nước mắt trước mặt nàng.
-" Em cho Sa hun một cái khó đến vậy hả? Còn đánh Sa nữa, đau lắm em biết hông"
Cô ăn vạ tựa đầu lên vai Thái Anh làm nàng không biết đường mà đối phó.
-" Cô làm cái gì vậy? Đừng có mà lợi dụng tui"
-" Sa đâu có đâu"
Lệ Sa hít hít mũi làm như oan ức, Thái Anh vẫn giữ chính kiến mà đẩy cô ra.
Lệ Sa lủi thủi ngồi dưới đất, chân vì đá mấy chậu cây mà bị thương chảy máu. Thái Anh cố không để tâm nhưng mà vẫn thấy có chút tội.
-" Sa kêu người tới may đồ cho em sao em hông chịu?"
-" Đồ của cô tui hông dám nhận, mắc công miệng đời lại nói ra nói vào, khó nghe lắm"
-" Đứa nào dám nói chứ, em mặc toàn đồ cũ nên Sa muốn mua đồ mới cho em. Tại vì... Sa thương em mà"
Thái Anh nghe qua mặt chẳng những không có chút khởi sắc mà còn nhìn cô khinh khỉnh.
-" Hôm nay ai nhập cô mà tự dưng nói mấy câu nghe sởn da gà vậy"
Lệ Sa ngồi dưới đất cau mày, cô lại lao đến, quyết hôn Thái Anh bằng được cho bõ tức.
* Chụt*
-" Hahaha"
* Bốp*
-" Ây da"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com