Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có người gọi em là vợ, có người gọi tôi là chồng

Chaeyoung ngồi trên giường dành thời gian xem mấy bức hình mà Lisa treo trong căn phòng bí mật của cô lần trước. Thật sự thì theo lí mà nói chẳng ai tin Lisa có thể si tình đến vậy, còn là với một cô gái xấu tính như nàng.

-“ Mấy tấm này là lấy trên mạng, vậy còn tấm này là chụp khi nào, em vẫn còn mặc đồng phục cấp ba mà”

-“ Chị trốn lên sân thượng chụp lén đấy”

Chaeyoung nhìn Lisa mà hếch mũi.

-“ Em cũng có mấy thứ muốn cho chị xem”

Chaeyoung lật đật bước xuống giường tìm vali của mình sau đó thì ngồi bệt dưới đất mà lục lọi. Lisa ân cần đến gần nàng, im lặng ngồi bên cạnh xem nàng lấy ra cái gì.

Nàng hết lấy ra chú vịt bông cũ kĩ lại lấy ra đôi găng tay màu hồng, vòng cổ của Hanki, cuối cùng là chiếc áo khoác từ mười năm trước nàng đã mặc khi ngủ cùng cô.

-“ Em sưu tầm đồ cổ sao?”

Chaeyoung nhíu mày nhìn Lisa, đây đều là những đồ vật quý giá của nàng, cô còn ở đó trêu chọc.

-“ Mấy thứ này đều là thứ liên quan tới chị, cũng tại chị cả, biến mất làm gì buộc em phải mang chúng cất hết vào kho, nếu không vì vậy không chừng bây giờ vẫn còn mới”

Lisa cười hiền lành, cô cúi đầu nâng niu từng thứ Chaeyoung vì cô mà gìn giữ. Lisa đã quen với việc cất giấu cảm xúc trong lòng, vẻ mặt như điềm tĩnh nhưng thực ra nước mắt đã sắp tràn ra đến nơi.

-“ Chị cứ tưởng em đã sớm mang những thứ này vứt đi rồi”

Chaeyoung lặng nhìn Lisa, nàng dùng đôi tay mềm mại ôm lấy gương mặt cô, đôi mắt như muốn nói với cô rằng nàng hiểu, hiểu những gì Lisa đã nghĩ.

-“ Em cũng từng nghĩ đến việc dứt khoác vứt hết chúng đi nhưng lại không làm được”

Nàng hôn nhẹ lên môi Lisa, mỉm cười với cô như một cách dỗ ngọt.

-“ Còn nữa, em còn có rất nhiều thứ muốn làm”

Chaeyoung lại tiếp tục lục lọi trong vali, một lúc thì lấy ra tuýp thuốc, Lisa không kịp hiểu nàng muốn làm gì đã bị bắt lên giường nằm.

Nàng đến ngay sau đó, thản nhiên mà cởi từng cúc áo của cô.

-“ Em làm gì thế?”

Chaeyoung đáp lại Lisa bằng vẻ mặt dửng dưng, giờ phút này cô còn e dè ngại ngùng cái gì chứ.

-“ Không làm gì chị đâu mà sợ”

Cúc áo của Lisa bị cởi sạch, da thịt trắng trẻo phơi bày trước mắt Chaeyoung, cô chăm chú nhìn nàng, cảm nhận một chút cảm giác mát lạnh khi Chaeyoung bôi thuốc lên những vết sẹo của cô.

Trái tim Lisa rộn rã, kèm theo sự thổn thức khôn nguôi, là lần đầu có người quan tâm đến những vết sẹo của cô.

-“ Không có tác dụng đâu”

Những vết sẹo do bị bạo hành đã theo cô từ nhỏ đến lớn, năm tháng dài không làm nó phai mờ đi được chút nào, cô chỉ sợ Chaeyoung phí công thôi.

Lisa chụp lấy tay nàng, muốn Chaeyoung dừng lại nhưng chỉ nhận được cái bĩu môi. Sau đó thì cô không dám cản nữa.

Chaeyoung cẩn thận chăm chút cho từng vết sẹo trên người Lisa, thật sự luyến tiếc cho một cơ thể hoàn mỹ như vậy lại không may bị mấy thứ này làm xấu đi. Nhưng nàng yêu hết, yêu tất cả mọi thứ của cô, vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng quan tâm Lisa thế nào rồi.

Lisa nằm im nhắm mắt, đến khi cảm nhận được có một cái đầu đang ngọ nguậy trên bụng mình thì lén cười. Xem ra cô tập thể hình không phải là vô bổ, còn có thể để nàng nghịch.

Ngày hôm sau Chaeyoung kéo Lisa đến trung tâm mua sắm, nàng lựa rất nhiều quần áo mới cho cô, còn không quên vừa chọn vừa phàn nàn.

-“ Chị cứ mặc mỗi sơ mi như vậy không thấy chán sao chứ”

Lisa im lặng không dám cãi, thừa nhận bản thân có chút khô khan nhưng đột nhiên có người quản thúc thế này lại thấy trong lòng cực kì hạnh phúc.

-“ Vậy em cũng cần mua thêm quần áo đẹp, dù sao trước giờ đã quen hay mua sắm đồ mới”

-“ Thế chị không để dành tiền nuôi con à?”

-“ Hửm, à…”

Lisa lật đật lấy trong túi ra ba bốn chiếc thẻ ngân hàng, trong số đó còn có một chiếc thẻ đen. Cô đưa hết cho Chaeyoung.

-“ Từng này có đủ không, chị còn có thể đi làm, sẽ kiếm thêm tiền”

Chaeyoung bật cười, cô khẩn trương cái gì chứ, thật thà quá đổi, không nhận ra nàng chỉ nói đùa hay sao.

-“ Chị không cần phải như vậy, nuôi em và con thật ra không tốn kém đến thế đâu”

Lisa gãi đầu, cô cười cười như kẻ ngốc.
Chaeyoung chỉ thấy thật đáng yêu, cái người này ngốc như vậy lấy về làm chồng xem ra cũng được.

Hai người mua sắm xong quần áo tình cờ lại đi ngang một cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh, hai đôi chân vô thức không hẹn mà cùng đứng lại mê đắm nhìn mấy thứ trong đó.

Chaeyoung đặt tay lên bụng mình, Lisa thì xách đồ đạc lỉnh kỉnh, được một lúc thì quay sang nhìn nhau cười. Họ đều biết còn quá sớm để chuẩn bị nhưng bảo bối bất đắc dĩ xuất hiện kia khiến hai người thật sự rất háo hức.

-“ Chị còn xách nổi không đấy?”

-“ Vẫn còn”

Cái gật đầu chắc chắn của Lisa khiến Chaeyoung tràn đầy tự tin, thế là lại cùng nhau đi vào.

-“ Xin chào hai quý cô, trông hai người giống như một cặp vợ chồng mới cưới”_ Nhân viên niềm nở đón tiếp.

Lisa quay sang nhìn Chaeyoung trước câu nói của nhân viên bán hàng, nàng lập tức dang tay kéo cô sát vào mình.

-“ Phải, chúng tôi vừa có tin vui”

Nhân viên mỉm cười nhưng nhìn Lisa một lúc thì có chút quen mắt.

-“ Xin thứ lỗi nhưng mà hình như cô là bác sĩ Lalisa phải không?”

-“ Cô biết chồng tôi à?”

-“ Sao lại không biết chứ, cô ấy nổi tiếng lắm đó, là bác sĩ thường xuyên xuất hiện trên tivi, thật sự rất xuất chúng. Nhưng hình như cô không biết sao?”

-“ Vợ tôi là doanh nhân, công việc bận rộn nên không để ý lắm, ở nhà cũng đã chai mặt, nổi tiếng hay không cũng có gì lạ đâu”_ Lisa lập tức giúp Chaeyoung biện hộ sau đó thì kéo nàng đi lựa đồ không để nhân viên hỏi thêm nữa.

Chaeyoung cứ nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, đúng rằng biết cô rất giỏi nhưng không ngờ tiếng tăm lại lớn thế, độ nhận diện cao đến vậy, ở Mỹ hay Hàn cũng đều có người nhận ra. Thật sự quá hãnh diện đi.

-“ Làm vợ của bác sĩ Lalisa quá vinh dự đi mà”

Lisa nghe nàng nói mà cười ngại ngùng, trong khi nàng lo bình phẩm cô thì cô đã chọn được mấy món đồ dành cho con rồi.

-“ Có vợ xinh đẹp như em chị cũng rất lấy làm vinh dự, phải nói là nằm mơ còn không kịp”

Miệng ai đó cong lên thích thú, lời ngon tiếng ngọt này nếu nói vào mười năm trước thì có phải tốt hơn rồi không, nàng hứa nhất định không để cô chịu khổ đến vậy.

Mua sắm xong lại dắt tay nhau về nhà, nấu bữa cơm thật ngon miệng, cuộc sống như vậy Chaeyoung từng mơ ước nhưng không có được. Gia đình nàng giàu có, một ngón tay cũng chưa đụng vào chuyện bếp núc nhưng suy xét lại đồ ăn trong nhà đều do người lạ không thân thích nấu cho.

Nàng ngồi ở kệ bếp xem Lisa nấu, đôi lúc sẽ lợi dụng Lisa quay đi lấy đồ sẽ đạp vào mông cô rồi cười khúc khích.

Lisa nấu ăn xong thì ôm mông nàng nhấc lên đưa vào bàn ăn như một nghĩa vụ. Đồ ăn dọn sẵn, chỉ chờ công chúa thưởng thức mà thôi.

Nhưng cái thai trong bụng Chaeyoung đã đến lúc bắt đầu trở nên khó tính, vừa rồi còn thấy đồ ăn thơm bây giờ đã thấy buồn nôn.

-“ Chịu khó một chút, vất vả cho em rồi”

-“ Chị gọi vợ thì mới ăn, giống như khi ở trong cửa hàng ấy”

Chaeyoung đã chọn giao phó cuộc đời mình cho Lisa dù hai người chưa từng có một lễ đường đàng hoàng hay giấy kết hôn, tiếng gọi vợ có lẽ là thứ đáng giá nhất hiện tại.

-“ Vợ ngoan, ăn xong liền có thể đi nghỉ rồi, lát nữa chị ôm em đi ngủ nhé”

Chaeyoung nhăn mặt gật đầu, kiềm lại cơn buồn nôn ở cổ họng mà gắng sức ăn. Lisa tinh ý không lấy thịt cá cho nàng, chỉ chọn súp rau củ, may là vừa rồi mua khá nhiều sữa dinh dưỡng, sau lại dỗ nàng uống.

Ngọt ngào dành cho Chaeyoung, bảo bọc và thương yêu nàng, đó vốn dĩ là những điều cô muốn làm từ mười năm trước rồi. Tình yêu này đã phải kìm nén, đã phải ức chế từ rất lâu nên chỉ khi vừa có cơ hội, cô lập tức phải sủng nàng đến mức đội lên đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com