Có thể gọi là yêu không?
Mùa đông lặng lẽ cứ thế mà đang trôi qua, tuyết phủ trắng trên mấy ngọn cây, Lisa trong bộ đồng phục phông phanh mà chạy dưới sân trường.
Chaeyoung đứng ở tầng ba nhìn xuống, môi bỗng nhếch lên một nụ cười. Hội bạn thân của nàng bắt được khoảnh khắc đó liền không hẹn trước mà kéo nhau trêu chọc nàng.
-" Ái chà, mạnh mẽ như thế có khiến cậu động lòng không hửm Park Chaeyoung"_ Jennie.
-" Lisa cũng trông rất soái ấy nhỉ, Chaeyoung cậu nhịn được không đó"_ Hyeri.
-" Ngay từ đầu chẳng phải là dùng tiền thu phục người ta à, Chaeyoung cậu đừng tự vả mặt mình đấy chứ"_ Jisoo khoanh tay nói với giọng điệu đầy phán xét.
-" Làm gì có chứ, các cậu làm sao vậy"_ Chaeyoung cố tỏ ra bình tĩnh mà chối cãi.
Lisa sau khi bị thầy giám thị phạt chạy năm vòng sân vì leo rào mua đồ ăn cho Chaeyoung thì thở hồng hộc mà bước lên lớp học. Nhưng rõ ràng ánh nhìn dành cho Chaeyoung đã khác xa với ngày đầu, không còn lạnh lẽo nữa. Điều đó càng khiến mấy cô nàng kia trêu chọc Chaeyoung mãnh liệt hơn.
Buổi trưa Chaeyoung lại ra lệnh cho Lisa đến phòng dụng cụ, như thường ngày trên người cô vẫn là mấy vết thương từ nhỏ đến lớn.
Chaeyoung vẫn nhớ cái lần ở phòng y tế, nàng thật sự cũng rất tò mò cuộc sống trôi qua mỗi ngày của cô.
-" Cậu bị bạo hành sao?"
Lời nói của Chaeyoung trực tiếp chạm vào chỗ mềm yếu trong trái tim Lisa, cô cúi mặt không nói gì, cố kiềm lại sự đau đớn trong lòng.
-" Ba của cậu là một gã đàn ông nghiện rượu đúng không, sao cậu không báo cảnh sát?"
Lisa thở hắt ra một hơi trước những lời không sao chối cãi ấy.
-" Vì ông ấy là người thân duy nhất của tôi"
Chaeyoung lặng nhìn Lisa, gương mặt cô trắng trẻo, ngũ quan hài hòa trông thật đẹp, chỉ tiếc là có phần u uất. Miệng lưỡi nàng sắt đá nhưng từ sâu trong lòng sớm đã thấy tội cho cô, cũng là từ lúc nàng biết trái tim mình muốn gì.
-" Lại đây"
Lisa chầm chậm bước tới.
Chaeyoung bất ngờ đặt nụ hôn lên má cô, sau đó thì bối rối viện một cái cớ.
-" Đột nhiên muốn hôn thôi, tên đáng ghét nhà cậu cút đi được rồi"
Lisa theo mệnh lệnh mà bỏ đi, nổi buồn bị Chaeyoung đào bới khiến tâm trạng cô chùng xuống. Nhưng Lisa không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô đi đến nhà tắm của trường tắm rửa một lúc rồi thay ra bộ đồng phục thể dục sau đó thì lên sân thượng học bài.
Ánh nắng của mùa đông không gay gắt, suy cho cùng sân thượng là nơi yên tĩnh nhất. Lisa chăm chỉ đã trở thành bản năng, nếu như trước đây tất cả đều là vì người bà đã mất, bây giờ Lisa đã có thêm một lí do để tiếp tục, Chaeyoung.
Nhìn xuống một bóng mát của sân bóng rổ ngoài trời, ánh mắt của Lisa lại va phải nàng.
Vẻ đẹp của Chaeyoung là điều khó bác bỏ, nụ cười như có thể xóa bỏ mọi đau thương nhưng tiếc rằng chưa bao giờ cô có được diễm phúc đó.
Lisa lấy từ trong balo ra một chiếc máy ảnh đã cũ, vừa sợ bỏ lỡ khoảnh khắc này cũng vừa sợ bị phát hiện. Cuối cùng Lisa gom hết dũng khí bấm máy ảnh thật nhanh.
Cũng bởi vì Lisa sớm đã đưa ra quyết định, cô sẽ rời khỏi nơi này khi năm học kết thúc. Phải, là ban đầu cô ngoan cố chống lại mọi định kiến mà xuất hiện ở đây, bây giờ cũng chẳng phải vì không chịu đựng được mà rời đi. Nguyên nhân thật sự là vì cô đã hiểu rõ trái tim mình, thật nực cười khi cô đã yêu phải cô gái bắt nạt cô mỗi ngày.
Lisa biết mùa đông sẽ sớm qua đi, cái lạnh giá sẽ khiến cô nhớ mãi những rung động đầu tiên này. Rồi mùa xuân, mùa hạ cũng sẽ ghé đến, Lisa chỉ hy vọng mình có thể ở bên cạnh Chaeyoung êm đềm hơn một chút.
...
Tối hôm nay Chaeyoung bảo cô đến nhà nàng, Lisa mang theo nghi hoặc trong lòng không biết nàng muốn làm gì, kèm theo đó còn là sự tự ti vô cùng lớn khi cô đứng trước biệt phủ rộng lớn của Park gia.
Chaeyoung đã làm hòa với ba mẹ nàng sau lần bất hòa đó, tính tình cũng đã thay đổi nhiều, nàng buông lỏng mình hơn, sống theo ý mình nhiều hơn một chút. Và đương nhiên, cô gái 16 tuổi sẽ có nhiều khi suy nghĩ bồng bột, Lisa chỉ sợ nàng quyết định vội vàng.
Người giúp việc dẫn cô đi vào trong, từng bước chân của Lisa đều chứa đầy sự e dè.
-" Ông bà chủ đều đã đi công tác cả rồi, tiểu thư đang ở trên lầu, dặn dò nếu cô đến thì cứ trực tiếp lên đó, xin mời đi lối này"
Lisa mang theo hoài nghi trong lòng mà theo chân giúp việc đi lên lầu, thận trọng gõ cửa và bước vào trong.
Chaeyoung như đã đợi cô từ rất lâu, trên bàn học vẫn là một chồng vở bài tập dày cộm. Nhưng không có ai biết rằng Chaeyoung chính là cố tình không làm bài tron một tuần vừa qua, mục đích là gì thì cũng đã rõ, chẳng qua chỉ là muốn tìm một cái cớ để bảo Lisa đến đây.
Lisa nhìn cục diện trước mắt mà thở phào, giao cho cô hàng trăm bài tập cũng được, đừng là chuyện khác.
-" Hoàn thành số bài tập này có đúng không, ngày mai là chủ nhật, tôi làm xong sẽ mang đến trả cho cậu"
Lisa bước đến ôm đống vở bài tập đó lên nhưng Chaeyoung lại chau mày.
-" Ai nói là cho phép cậu mang về"
Hai người lại được một phen đấu mắt với nhau, cuối cùng Lisa vẫn phải là người chịu thua mà ở lại còn ai đó thì thầm cười trong lòng khi kế hoạch của mình thành công
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi rồi nhưng không khí trong nhà Chaeyoung cực kì ấm áp, không phải chịu rét đến buốt người như nơi mà Lisa ở. Từng đấy có thể thấy cô có với cách mấy cũng không đến nàng, tự ti lại càng tự ti.
Lisa mang bài tập ngồi xuống sàn nhà, Chaeyoung lại thêm một chuyện không hài lòng.
-" Cậu làm gì thế hả?"
-" Chẳng phải luôn chê tôi bẩn thỉu à, không thèm làm bẩn ghế của cậu"
Chaeyoung bĩu môi, trong lòng thầm mắng cô là cái đồ đáng ghét. Nàng không nhớ rõ mình đã mắng Lisa đáng ghét bao nhiêu lần rồi, đến khi nó thật sự đã trở nên vô nghĩa.
Lẽ nào Lisa không nhận ra nàng đang hạ mình vì muốn tốt với cô hay sao? Chaeyoung không muốn cô chịu rét, không muốn cô bị đánh, không muốn cô để bụng đói làm bài tập nên mới gọi cô đến đây, vậy mà cô cứ tự lập ra khoảng cách với nàng.
Chaeyoung hậm hực ngồi trên ghế mà ăn chocolate để làm dịu lại sự nóng nảy của mình nhưng chẳng qua bao lâu lại không chịu được. Nhìn Lisa nằm cúi người làm bài tập dưới sàn nhà nàng thật sự rất gai mắt.
Cô nàng cố tình đứng dậy đi qua đi lại, ngang ngược đá nhẹ vào người Lisa rồi làm như không có gì nhưng mục đích chính là muốn gây sự chú ý.
-" Cái này tôi ăn chán rồi, cho cậu"
Lisa ngẩng mặt lên nhìn thanh chocolate trên tay nàng, có chút bối rối mà nhận lấy.
-" Cảm ơn"
Rồi Lisa lại làm như không có gì mà cúi mặt làm bài tiếp, Chaeyoung chán cô hết chỗ nói, chỉ có thể đi đến bên giường nằm vắt chân ngắm gương mặt hiền lành đến đáng ghét ấy.
Chưa đầy một giờ sau Chaeyoung đã chán đến ngáp ngắn ngáp dài, nàng tích cực nghĩ cách để bày trò với cô, cuối cùng đã nghĩ ra một cách rồi chạy xuống lầu.
Nàng quay lại với gương mặt rạng rỡ làm Lisa có chút lo sợ, cô chỉ ước được yên thân làm bài tập thôi.
Chaeyoung nhàn nhã ngồi xuống giường chờ đợi, còn chăm chú nhìn đồng hồ. Qua vài phút thì đèn trong phòng bỗng tắt phụt.
-" Áaa!"
Lisa giật mình nghe thấy tiếng la của Chaeyoung, lần mò trong bóng tối mà đứng dậy tìm nàng.
-" Chaeyoung"
-" Á, Lisa, tối quá tôi không nhìn thấy gì cả"
Bàn tay Lisa chạm đến bờ vai của Chaeyoung mới khiến nàng dừng la hét, ai biết được là trong bóng tối nàng còn gian tà nở một nụ cười kia chứ.
-" Cậu ngồi yên ở đây được không, mình sẽ đi xuống gọi người"
-" Không được không được, cậu không được phép đi"
Chaeyoung bật đèn flash của điện thoại, nhìn rõ gương mặt Lisa đang ở gần thì càng hài lòng.
-" Nhà của người giàu cũng mất điện sao?"
-" Có phải nhà tổng thống đâu mà không mất điện chứ. Cậu ngồi sát vào, tôi không cho phép thì không được di chuyển"
Lisa nghe lời nàng ngồi sát ngay bên cạnh, Chaeyoung diễn đạt tới mức Lisa không nhìn ra chút sơ hở nào, ngược lại còn lo lắng cho nàng.
-" Thông thường bao lâu thì điện sẽ khôi phục lại?"
-" Không biết, có thể hôm nay sẽ mất điện cả đêm"
-" Vậy... tôi phải ở đây cả đêm không được về sao?"
-" Đương nhiên"
Lisa gãi đầu, đó là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy biểu hiện của sự ngại ngùng trên gương mặt cô.
-" Sao không có ai lo lắng chạy lên đây tìm cậu hết vậy?"
Chaeyoung lén nhếch môi, nàng đã dặn không được phép lên đây thì đố có ai dám lên đấy.
-" Trong phòng có nến không?"
-" Trong ngăn tủ đằng kia còn vài cây nến thơm"
-" Tôi đến đó lấy được chứ?"
Chaeyoung có chút do dự nhưng rồi cũng đồng ý.
Lisa đi đến lần mò lấy ngọn nến ra, thấp sáng lên rồi mang đến để trên chiếc ghế ở trước giường.
-" Cậu quay lại đây nhanh lên"
Chaeyoung ngồi trên giường làm ra dáng vẻ cứ như sợ Lisa đi mất, hối thúc cô mau chóng quay lại ngồi cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com