Tình yêu của chúng ta diệu kì như thế
-“ Mình sẽ nhớ cậu nhiều lắm đấy”
-“ Cậu cứ làm như vĩnh viễn không gặp lại vậy”
Jennie ôm Chaeyoung thắm thiết, thật sự không nỡ xa cô gái xinh đẹp khó tính này.
-“ Mình sẽ sớm đến thăm hai người, à mà không phải, là ba người mới đúng”
Sân bay Incheon vẫn náo nhiệt như mỗi ngày, Jisoo và Lisa vừa đi làm thủ tục xong quay lại mà vẫn thấy hai cô gái ở đó ôm nhau chưa buông ra được.
-“ Nhất định là phải sang Mỹ à, cái tên Lalisa này”_ Jennie nhìn thấy Lisa thì phồng má.
Lisa gãi đầu, chỉ muốn Chaeyoung có một nơi thoải mái và điều kiện tốt nhất cũng bị trách tội sao?
-“ Dù sao thì mình cũng muốn đi đâu đó một thời gian, không còn lý do ở lại thành phố này nữa”
Jennie nhìn vào mắt Chaeyoung mà xoa xoa tấm lưng của nàng.
-“ Chăm sóc vợ của Jennie này cho tốt đó biết chưa hả”
Lisa nhìn Jennie, hàng lông mày có chút nhíu lại, tuy không nói bằng lời nhưng lại để bụng. Vợ của ai cơ chứ?
Jisoo đảo mắt nhìn qua nhìn lại, khóe môi rũ xuống, có hơi bẽn lẽn mà cất giọng:
-“ Vậy thì ai là vợ của chị đây chứ?”
Jennie nhìn bộ dạng của Jisoo mà bật cười, liền trở về mà ôm lấy chú thỏ đang làm nũng đó.
Chaeyoung cùng với Lisa tạm biệt hai người họ, quay đầu và nắm tay, nàng chưa từng thấy cuộc sống của mình nhẹ nhàng như thế.
…
Lisa đã mua vé hạng thương gia không chút do dự, bố trí cho nàng một chỗ ngồi vừa êm vừa thoải mái trên máy bay. Cô thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn nàng, kì thực vẫn còn một chút gì đó giống như ngại ngùng.
-“ Lần đầu chị đi vé hạng thương gia sao?”
-“ Đâu có”
-“ Đừng nói dối, chị từ Busan về Seoul còn phải đi tàu điện, tủ quần áo của chị lần trước em nhìn thấy cũng chỉ có mấy bộ đơn giản”
Lisa ngập ngừng kèm theo một chút bối rối nhưng Chaeyoung chỉ nhìn cô rồi cười.
-“ Sao lại keo kiệt với bản thân mình như vậy?”
-“ Chỉ là chị thấy không cần thiết lắm”
-“ Vé máy bay hạng thương gia sát giờ vô cùng đắc đỏ mới là cần thiết à, ngốc”
Lisa vỗ vỗ cái đầu của mình với vẻ mặt vô tội, cô cúi mặt.
-“ Em với con thoải mái là được, đó không phải là ngốc mà là trách nhiệm”
Lòng Chaeyoung lại rung rinh, nỗi xúc động sục sôi trong trái tim nàng, đã khóc vào sáng nay rồi, nàng không muốn lại khóc nữa đâu.
Số tiền Lisa kiếm được từ khi trở thành bác sĩ không phải ít, Chaeyoung nghe nói cô từng hoạt động ở Mỹ trong một năm, hợp tác với viện nghiên cứu lớn, vậy nhưng Lisa dường như chẳng quan tâm bản thân giàu đến mức nào, còn tự ti cái gì không biết nữa.
-“ Chị sĩ gái như vậy thì đừng trách sao mẹ con em tiêu sạch tiền của chị”
Lisa ngẩng đầu nhìn nàng mà mỉm cười giống như rất cam tâm tình nguyện, Chaeyoung hết nói nổi thật mà.
Không khí trong khoang thương gia yên tĩnh một lát, Lisa lấy ra một quyển sổ, đeo kính vào bắt đầu ghi ghi chép chép khiến Chaeyoung tò mò ngó qua xem thử.
-“ Chị ghi cái gì đấy?”
-“ Nhật kí”
-“ Nhật kí? Cho em xem”
Lisa viết xong dòng chữ ghi lại sự kiện trọng đại ngày hôm nay thì đưa luôn quyển nhật kí cho Chaeyoung không chút do dự. Sau đó cô vì mệt mỏi mà chợp mắt một lát.
Chaeyoung ngồi đọc nhật kí của cô không biết qua bao lâu, từng trang một đều dừng lại đọc rất kĩ, thoáng chốc mi đã nhòe đi từ lúc nào. Nàng khóc thảm thiết.
Những gì mà Lisa đã trải qua không hề nhẹ nhàng, chỉ có một mình cô luôn luôn phải đối mặt với cuộc sống dữ tợn, vậy mà cô cũng làm được sao?
Chaeyoung thấy tim mình đau đớn, cô vậy mà vẫn nhớ nàng, vẫn yêu nàng suốt mười năm, từng câu nói, từng lời độc thoại đầy đáng thương của Lisa khiến nàng căm hận chính mình, trách mình sao lại ghét cô, lại cho cô là kẻ xấu xa như vậy.
Bàn tay của Lisa bỗng chạm đến má nàng, ánh mắt điểm qua sự xót xa.
-“ Vừa chợp mắt một chút em đã khóc thành bộ dạng này”
Chaeyoung không nín được, nàng ghì chặt quyển nhật kí trên tay cố chấp không buông.
Lisa ngủ khoảng một giờ, nhìn bọng mắt đang sưng lên của nàng mà tràn đầy tự trách.
-“ Trả cho chị, ban đầu không nên cho em đọc”
-“ Không trả, chị là cái thá gì chứ”
Chaeyoung đanh đá nhìn cô rồi đưa tay quệt nước mắt trên mặt, cắn răng nhất quyết đọc tiếp.
Lisa thở dài bất lực, là cô không có bản lĩnh quản người khác. Cô đành gọi đồ ăn trước, Chaeyoung chắc là đói bụng rồi, đợi khi đến Mỹ cô sẽ tẩm bổ thật tốt cho nàng. Trong lòng Lisa hiện tại ấp ủ rất nhiều dự định cho tương lại, vậy mà giờ còn phải lo cái cô nàng mít ướt này đây.
…
Máy bay hạ cánh đã là sáng hôm sau, Chaeyoung vì mệt mỏi nên nhanh chóng nằm lên giường đánh một giấc. Không khí nơi này rất ấm cúng, thật khâm phục Lisa thời gian gấp rút như vậy mà vẫn chọn được nơi tốt như thế.
Lisa đi nấu ăn cho nàng sau đó thì dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, cô sớm đã quen với mấy việc này nên không thấy nặng nhọc là mấy, vả lại đều là làm cho Chaeyoung, Lisa rất lấy làm vinh dự.
Chaeyoung ngủ một giấc dài, thức dậy thì không thấy Lisa đâu nữa, dạo quanh khắp nơi dụi mắt mấy lần mà cô còn chưa chịu xuất hiện. Đến khi tìm được Lisa nàng thấy cô đang ở ngoài khuôn viên trò chuyện cùng với một người phụ nữ ngoại quốc. Thế là có một cái đầu cứ lấp la lấp ló bên cánh cửa.
Lisa ngó vào nhà đương nhiên nhìn thấy, cô bỗng cười ngại ngùng vì sự đáng yêu của nàng. Cô tự hỏi là nàng rình cái gì chứ, cũng đâu phải vụng trộm.
Đến khi cô tiễn khách rồi vào trong đã thấy mặt Chaeyoung đăm chiêu ngồi một cục ở sofa.
-“ Em đã đói hay chưa?”
-“ Lúc nào cũng hỏi đã đói chưa, nghĩ người ta là heo chắc”
Lisa cười khổ, sở hữu được nàng chính là thế này sao? Nhưng cũng không có gì đáng kể, cô đã quen với sự đanh đá này từ mười năm trước rồi.
-“ Cô ấy chỉ là đối tác mời chị về làm việc thôi, chị còn phải kiếm tiền nuôi vợ con nữa mà”
Lisa ngồi xuống cạnh nàng, ân cần nói như thế nhưng vẫn bị đẩy ra.
-“ Em khóc đến nổi mắt sưng hết cả rồi, bây giờ còn muốn làm mặt nhăn nữa sao”
-“ Hứ! Chị thích chê lắm chứ gì, vừa bắt về một ngày đã chê người ta”
Lisa vội ôm lấy hai cái má đang phồng lên của Chaeyoung, miệng đắng lưỡi khô muốn nuốt nàng vào bụng.
*Chụt*
-“ Bày đặt hôn cái gì chứ, không thèm”
*Chụt*
-“ Áiii”
Chaeyoung chụp lấy hai má của Lisa không cho cô hôn mình nữa nhưng mà nhìn vào cái bản mặt vừa xinh đẹp vừa si tình của cô lại không nhịn được.
-“ Mặt chị xinh đẹp như thế là để làm gì”
Lisa mỉm cười, dịu dàng hết sức, cô muốn nàng tan chảy hay sao chứ. Cô không vội trả lời mà đứng dậy bế nàng lên, hướng đến nhà bếp thơm mùi thức ăn.
-“ Ít ra nhìn vào cũng ăn ngon miệng được một chút, có đúng không?”
Chaeyoung ở trong lòng Lisa thầm bĩu môi, ỷ được nàng yêu nên biết tự đắc rồi à.
-“ Xía”
Lisa bế nàng ngồi xuống ghế, nhìn vào gương mặt trắng xinh như búp bê ấy mà cười đắc ý.
-“ Không phải à, em ăn ngon đến nổi có một cục em bé trong bụng rồi còn gì”
Chaeyoung đỏ mặc, xấu hổ chết nàng mất, đồ lưu manh này khi không lại nhắc chuyện đó.
-“ Cũng còn đỡ hơn chị, chẳng phải chị cũng thích lắm à, miệng nói không nhưng lại suốt một đêm”
Lisa tỏ vẻ thản nhiên đút thức ăn vào miệng nàng, vỗ vỗ nhẹ mông nàng như dỗ em bé.
Chaeyoung ăn ngon, hàng lông mày vốn đang căng ra cuối cùng cũng thư giãn hơn. Coi như là vì đồ ăn nên bỏ qua cho Lisa đấy.
Nơi này yên bình hơn ngôi nhà nàng đã ở suốt 26 năm qua, cũng là nơi sang trọng nhất Lisa từng ở. Nàng là người may mắn sinh ra trong gia đình đủ đầy, từ nhỏ đến lớn đều không thiếu thứ gì nhưng thứ nàng khao khát nhất chính là tự do. Còn Lisa, cô xuất hiện trên cuộc đời này với đầy rẫy những điều không may mắn, bị bỏ rơi, bị đánh đập, tự do đến mức bất cần.
Nào có ai nghĩ hai con người như vậy sẽ có ngày hôm nay chứ, chỉ biết tình yêu đã kì diệu như thế, là cứu rỗi, là giải thoát, là chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com