Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vị thuốc không đắng

Cả người Chaeyoung đang phát sốt nhưng đôi mắt vẫn tuyệt nhiên không có chút nhượng bộ nào. Đối với gương mặt phong soái vừa lạ vừa quen trước mắt, nàng tự nghĩ nếu còn đủ sức sẽ bật dậy đánh cho cô một cái thật đau.

Lisa không hiểu ánh mắt đỏ ngầu đó là ý gì, xa cách đã 10 năm rồi lẽ nào vẫn ghét cô sao?

-" Cô Park, cô đang phát sốt, dù lạnh cách mấy thì tốt nhất cũng đừng quấn chăn dày như vậy"

Bàn tay Chaeyoung ghì chặt tấm chăn hơn như muốn cho Lisa biết rằng lời nói của cô không có tác dụng.

Lisa buông tay, cô đứng thẳng người nhìn Chaeyoung, vốn dĩ đã tưởng tượng ra hàng trăm viễn cảnh khi gặp lại Chaeyoung trong đầu, nào ngờ bây giờ giây phút ấy bỗng chốc hóa lạnh lẽo đến đau lòng.

Nhưng thời khắc đã thay đổi và con người cũng vậy, Lisa giờ đã là bác sĩ, nhiệm vụ của cô là khám chữa bệnh, đời tư có thế nào cũng không thể là trở ngại.

Lisa dùng thái độ cương quyết hơn, cô bắt lấy tấm chăn giật mạnh ra làm Chaeyoung giật thốt.

Gương mặt nàng không giấu nổi sự ấm ức, kẻ xấu xa mất tích mười năm ngày trở lại liền giật chăn của nàng.

-" Đáng ghét"

Câu nói thốt ra từ khóe miệng Chaeyoung nhưng Lisa chỉ cười, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Nàng có biết cô nhớ câu nói này bao lâu rồi không, đến nổi cô thèm cảm giác bị nàng mắng bằng những lời đó.

Lisa tiếp tục bắt lấy tay Chaeyoung, nàng vung cánh tay yếu ớt còn lại định đánh cô thì cũng bị Lisa dễ dàng chụp lấy.

-" Chủ tịch Park, phiền cô hợp tác một chút"

-" Không cần cô khám cho tôi"

-" Hốc mắt của cô có hơi sâu, bọng mắt vì thiếu ngủ mà to lên, quần thâm rất đậm nét, môi nhợt nhạt vì thiếu máu, da dẻ khô khốc do thiếu nước, cơ thể hẳn cũng đang có rất nhiều độc tố, còn không chịu chữa bệnh sẽ thành cô gái xấu xí y như bà già"

-" Cái gì?"

Chaeyoung dù đang mệt mà mắt vẫn phải trừng Lisa, nàng ốm như thế này còn có thể phải nghe mấy lời đó? Đồ đáng ghét trở lại còn chê nàng xấu xí, chọc tức chết nàng rồi.

-" Vui lòng thở đều"

Lisa bắt mạch cho Chaeyoung dưới ánh mắt như tên lửa của nàng.

-" Lúc ngủ có phải thường xuyên thấy tức ngực khó thở không?"

Chaeyoung cố ý không trả lời.

-" Hiện tại sức khỏe của cô có rất nhiều vấn đề, trước mắt cần trị bệnh cảm cúm trước"

Lisa lấy một túi nhiệt đặt lên trán Chaeyoung, sau đó thì chuẩn bị ống truyền nước cho nàng.

Chaeyoung nhìn dáng vẻ khác lạ cùng phong thái tập trung đó của Lisa thật lòng cũng không tin được cô đã trở nên trưởng thành như thế. Nhưng mọi thứ cũng còn ý nghĩa gì đâu chứ, hai năm sau khi cô biến mất nàng đã chọn bỏ hết thứ tình cảm kia rồi.

Gương mặt nhăn nhó khi Lisa ghim kim vào tay mình, nàng như cô nàng nhõng nhẽo bỏ hết sự đanh đá mà bĩu môi.

Lisa gắn kim truyền nước xong, gương mặt điềm tĩnh lại muôn phần dịu dàng đặt trước miệng nàng một viên thuốc nhỏ.

-" Đây là thuốc hạ sốt"

Chaeyoung nghe đến thuốc thì càng không muốn há miệng.

-" Không đắng đâu, há miệng thử xem"

Lisa nhẹ giọng giống như đang dỗ dành nhưng chỉ nhận lại ánh mắt đầy nghi ngờ của Chaeyoung.

Nàng đương nhiên là không tin rồi, thuốc nào mà chả đắng, không đắng thì chỉ có kẹo dành cho con nít mà thôi.

Lisa nở một nụ cười với nàng, từ trong ánh mắt có biết bao nhiêu sự nhẫn nại.

" Kẻ xấu xa, xa cách lâu như vậy bây giờ đã biết cười rồi à"

Chaeyoung gạc tay cô ra, không muốn Lisa chạm vào mình quá lâu, trong lòng thầm trách cô có phải là đi đầu thai lại hay không mà cứ như thay da đổi thịt, tay mềm mại đến như thế.

-" Cô Park, mong cô đừng kháng cự nữa, thuốc này thật sự là thuốc hạ sốt dạng kẹo nén không hề đắng, nếu cô uống vào thấy đắng kẻ lừa đảo như tôi sẽ rời khỏi đây sau này không đến nữa"

" Cậu vốn dĩ đã là kẻ lừa đảo vào mười năm trước rồi"

Nàng miễn cưỡng há miệng nhưng ngay sau đó lại một phen bất ngờ vì thuốc thật sự không đắng.

Khóe miệng Lisa cong lên tỏ vẻ hài lòng sau đó ra ngoài căn dặn quản gia chuẩn bị đồ ăn.

Khi cô trở lại đã mang nước ấm và khăn đi đến bên giường. Chaeyoung bị cơn sốt hành hạ đến mệt lả, đôi mắt khép hờ cảm nhận được Lisa đang dùng khăn ấm đặt lên trán mình.

Cô cứ ngồi đó trông chừng Chaeyoung, nhìn ngắm gương mặt nàng yên tĩnh. Lisa rất giỏi giấu đi cảm xúc trong lòng mình, giây phút gặp lại nàng tim như đã vỡ òa mà vẫn cố kìm nén.

Hai người từng quen gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài đến như vậy, không có tiếng chào hỏi, thậm chí tên còn không thể tùy tiện gọi. Lisa tự hỏi khoảng cách giữa cô và nàng là đã rút ngắn hay đã chuyển thành một dạng khác mất rồi.

Sau từng ấy năm lăn lộn, trên người cô có không biết bao nhiêu là vết sẹo nhưng vết sẹo trong tim vốn vô hình vô dạng lại khiến sự tự ti bám lấy cô mãi không thể bỏ xuống được.

Căn phòng rơi vào yên lặng hơn một tiếng đồng hồ, Lisa như một bác sĩ tận tâm ngồi trên ghế theo dõi bệnh nhân, thỉnh thoảng lại đặt tay lên trán đối phương kiểm tra. Có bác sĩ nào lại như thế đâu chứ, rõ ràng là đã bị tư tình chi phối.

Chaeyoung thức dậy vì đói bụng, nhìn bên giường vẫn là Lisa thì liền tỏ ra cứng cỏi đuổi cô đi.

-" Ra khỏi phòng của tôi được rồi đấy"

Lisa như chẳng bận tâm nàng có đuổi mình hay không, cô bình tĩnh đáp:

-" Tường tận suy xét mà nói, ba mẹ cô đều không có nhà, những người làm dưới kia không được phép lên đây, chẳng phải ngoài tôi ra sẽ không có ai để ý đến cô sao?"

-" Bây giờ thì cô cũng sẽ trở thành một trong số bọn họ, không được phép lên đây"

Lisa lại cười, ngang ngược thế này mới đúng là Chaeyoung mà cô yêu.

-" Không được thưa chủ tịch Park, tôi là bác sĩ riêng của cô"

-" Ai thuê cô lúc nào chứ?"

Vừa lại sức đã dồn tâm sức chống đối Lisa, chỉ có thể là Chaeyoung xem Lisa như kẻ thù truyền kiếp.

Lisa cho Chaeyoung xem một bản hợp đồng trên điện thoại, có cả chữ kí điện tử của ba nàng.

-" Được rồi cô Park, bây giờ thì mời dùng bữa"

Chaeyoung đưa mắt liếc xéo Lisa, giỏi lắm, trở lại liền ức hiếp nàng.

Trong lúc nàng đang ăn thì Lisa đi vén màn cửa sổ, bầu trời đêm lạnh lẽo ngoài kia có đầy ánh đèn từ các tòa nhà lớn nhỏ. Lisa đứng đó nhìn một lúc, lắng nghe trái tim mình đập, thứ cảm xúc khi phải kìm nén tình yêu dành cho một người thật khó để chịu đựng. Cuối cùng Lisa vẫn không nhịn được mà gọi tên nàng:

-" Chaeyoung"

Chaeyoung đang ăn thì phải dừng lại, tiếng gọi đó đánh vào tim nàng khiến nó đau dữ dội. Nàng tự hỏi là làm sao vậy, rõ ràng nàng đã quên cô và vứt bỏ thứ tình cảm kia rồi mà.

Lisa quay đầu nhìn Chaeyoung, nàng trông thấy khóe mắt cô đo đỏ nhưng không có giọt nước mắt nào, là cô cũng đang kìm lòng sao?

-" Mười năm rồi cậu còn ghét tôi đến như vậy sao?"

Lisa nhìn thẳng vào đôi mắt trong của Chaeyoung chờ đợi nàng trả lời, người đứng đó trông vũng trãi nhưng tim thì yếu đuối.

Chaeyoung im lặng một lúc lâu vì chính nàng còn không biết chính xác câu trả lời, nhìn Lisa đứng đó với một dáng vẻ khác lạ, trong một thân phận mới, mọi thứ thật sự quá đột ngột.

-" Thuốc hạ sốt có vị ngọt khi nãy còn không, cô để lại thêm một ít sau đó ra về được rồi. Bác sĩ Manobal, mong cô đừng quá phận"

Lisa cúi mặt, nàng vẫn chọn né tránh cô sao? Trong lòng vang vọng một sự hụt hẫng lớn, cô hít sâu một hơi rồi cố gắng lấy lại thần sắc.

-" Được, ngày mai tôi lại đến xem tình hình của cô"

Lisa lấy từ trong vali ra mấy viên thuốc đặt trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Chaeyoung lần nữa rồi quay lưng, trước khi đi vẫn nhẹ giọng nói một câu:

-" Sẽ không có ai khác dành cho cậu vị thuốc không đắng đó đâu ngốc à"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com