Chap 48: SẼ CỨU AI?
Do Thái Anh đã được phục chức nên đương nhiên Ái nhi sẽ sắp xếp hành trang để về cung. Sáng đó Kim nhi hối hả chạy đến chỗ Ái nhi trao cho nàng một lá bùa bình an mà nàng đã đi chùa cùng phu nhân xin được! Ái nhi đưa mắt nhìn gương mặt buồn bã của Kim nhi, nàng làm sao không biết nàng ta có phần thích nàng. Nàng còn biết vì chuyện này nên An nhi mới năm lần bảy lượt đấu đá nàng, nàng không cầm lấy mà chỉ nói
"Ta không cần, ở trong cung thì có gì nguy hiểm chứ. Ngươi hãy đưa cho người nào hữu duyên hơn ta"
Kim nhi nghe vậy lòng buồn rười rượi, nàng làm sao không biết tâm của Ái nhi chỉ đặt ở chỗ tiểu thư của mình. Nhưng mấy tháng qua bên nhau một chút tình cảm cũng không có sao? Nàng gượng cười....
"Tỷ nói gì vậy? Muội không hiểu. Chỉ là muội coi tỷ như tỷ tỷ ruột thịt nên mới đưa cho tỷ lá bùa này tỷ cũng không nhận được sao? Coi như là quà chia tay vậy! Ai muội cũng đều đưa cả kể cả, An tỷ tỷ cũng có mà"
"Tỷ làm gì...."
An nhi định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt của Kim nhi liền thôi.
"Kim nhi đưa ngươi, ngươi cứ giữ lấy đi, dù sao cũng là tấm lòng của muội ấy mà... đi đường bình an"
An nhi nói xong bỏ vào phủ, Ái nhi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn An nhi. Không phải nàng ta ghét nàng lắm sao, sao bây giờ bỗng nhiên lịch sự vậy? Thấy vậy nàng cũng đưa ta nhận lấy.
Thật ra nói không có chút tình cảm là không đúng, từ nhỏ đến lớn Ái nhi luôn sống trong sự cô độc cho đến khi nàng gặp chủ tử mình trái tim nàng mới trở nên ấm áp, lại còn Kim nhi thật sự cũng truyền cho nàng rất nhiều tình thương nhưng số phận nàng cả đời này đều gắn liền với cung cấm làm sao có thể mở lòng với ai? Chưa nói đến trong tim nàng cũng chỉ có Chủ tử mình.
"Đa tạ!"
Nàng lạnh lùng nói rồi leo lên ngựa
"Bảo trọng!"
Chỉ hai câu gọn lỏn đã xong một cuộc chia tay, lòng Kim nhi vụn vỡ không thôi. Dẫu biết cả hai không thể có được kết quả gì nhưng sao nàng vẫn muốn được một lần cố chấp để yêu. Nhưng giờ đến cả thổ lộ nàng ấy còn không cho nàng cơ hội đừng nói gì đến.....
Ngậm ngùi nhìn bóng dáng phêu bạt ấy khuất xa, Kim nhi khẽ mỉm cười bi thương....
"Ái tỷ, chắc có lẽ kiếp này chúng ta không có duyên!"
.
.
.
.
.
.
Phác Thái Anh sau một đêm không ngủ. Buổi sáng nàng có hơi mệt mỏi thẫn thờ lê bước về phía Tàn Hương Các để họa lại những bức tranh ngày xưa đã bị phai mờ, đó là công việc hàng ngày của nàng. Có việc cũng tốt khiến cho nàng không có nhiều thời gian rảnh mà nghĩ đến chuyện tình cảm đau thương kia nữa. Mà nói đau thương nàng cũng không còn chỉ là trái tim nàng đã chết!
Đang đi trên đường ngang qua hồ Thiên Nguyệt nàng chợt đụng phải một người.
Thân ảnh màu xanh đang chặn trước mặt nàng thì ra là Tú Nguyệt công chúa, nàng chấp tay hành lễ....
"Tham kiến thập nhất công chúa"
"Miễn lễ!"
Tú Nguyệt đưa tay nâng cằm của Thái Anh lên tỉ mỉ đánh giá.
Mắt phượng u buồn tuyệt đẹp, chiếc mũi cao thẳng thon gọn, đôi môi trái tim tuyệt mỹ, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Nàng cười ngạo nghễ nói
"Thì ra ngươi là đệ nhất tài nữ Phác Thái Anh?"
"Không dám nhận!"
Thái Anh khách sáo nói, Tú Nguyệt vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt, nàng ghé sát mặt Thái Anh thì thầm....
"Sao nào nghe nói ngươi rất muốn bay lên cây làm phượng hoàng, muốn trèo lên long sàn của tỷ tỷ ta sao? Dựa vào ngươi? Nằm mơ đi. Đâu phải mọi người đều không biết trong lòng tỷ tỷ ta chỉ có duy nhất một mình ta. Nếu tỷ ấy có muốn hoan ái thì cũng là ta mới có tư cách, ta khuyên ngươi tránh xa tỷ tỷ và Tử San ra càng xa càng tốt"
Thái Anh không hề nghĩ nàng ấy lại có ác cảm từ lần đầu gặp nàng như thế, nhưng nàng cũng không thèm giận làm gì. Nàng đã đóng chặt tâm tư đương nhiên đóng luôn cả cảm xúc dù nàng ta nói gì vẫn không thể nào kích động được nàng. Nàng chỉ cười nhàn nhạt đáp
"Xem ra công chúa hơi tham lam rồi ai cũng muốn chiếm lấy nhưng xá tội cho dân nữ, hoàng thượng thì có thể ta không lại gần nhưng nếu Tử San cứ muốn sát vào ta, ta không thể cản!"
"Ngươi, tiện tì"
Giơ tay định giáng cho Thái Anh một cái tát thì đã bị nàng ấy giữ lại
"Công chúa, không biết dân nữ phạm lỗi gì mà phải chịu phạt?"
"Hừ... ngươi!"
Đang lúc dằn co thì Tú Nguyệt liếc thấy Lệ Sa cùng Tử San đang đi đến. Họ đang bàn bạc việc gì đó nên không để ý thấy hai người đang đôi co nhau, nghĩ ngợi gì đó Tú Nguyệt bèn cười tà mị, lại đưa sát mặt vào thì thầm đủ để cho một mình Thái Anh nghe.....
"Chắc ngươi vẫn không tin Tỷ tỷ chỉ yêu mình ta hay là để ta chứng minh xem nếu hai ta rơi xuống hồ tỷ tỷ sẽ cứu ai?"
"Cái gì?"
Nàng chưa kịp hỏi xong, Tú Nguyệt đã bất ngờ ôm lấy Thái Anh nhảy xuống hồ!
Nghe thấy tiếng động nô tì hầu cận bên cạnh Lạp Tú Nguyệt mới la lên
"Cứu, cứu với... công chúa cùng Phác họa sư rơi xuống hồ, ai đó cứu với"
Nghe vậy Lệ Sa cùng Tử San nhanh chóng nhảy xuống. Thái Anh đang ngụp lặn trong nước nàng sợ hãi vô cùng, từ nhỏ có một lần nàng vì nghịch mà ngã xuống hồ trong gia phủ, nếu không có ca ca phát hiện rồi cứu nàng ắt hẳn nàng đã không còn mạng sống.
Nàng sợ hãi cố gắng ngoi lên lấy hơi thở thì một cánh tay ôm choàng lấy cơ thể nàng bế nàng lên bờ.
Nàng đưa mắt nhìn hy vọng người cứu nàng sẽ là....
"Tử San!"
Nàng thì thào nhìn qua hai thân ảnh bên cạnh, Lệ Sa đang bế thốc Tú Nguyệt lên hỏi han.
Đã nói sẽ đóng tâm tư, đã nói sẽ đóng cả cảm xúc nhưng sao sự lạnh lùng của con người từng nói yêu nàng lại làm nàng phút chốc lại như rơi vào vực thẩm đến vậy. Lòng nàng quặn đau, đau đến không thể thở, thì ra lòng nàng ấy thật sự không còn có nàng. Nàng nhìn thấy bóng lưng hoàng bào lạnh lùng xoay đi, còn thấy được cả nụ cười chiến thắng trên mặt của Lạp Tú Nguyệt!
Nàng mệt mỏi tựa người vào lòng Vương Tử San, là do nước hồ hay là do nước mắt nàng đang thi nhau tuôn rơi!?
Tử San thấy mặt nàng trắng bệch thì sợ hãi, nhanh chóng bế nàng về phòng. Sau đó liền cho truyền ngự y......
.
.
.
.
.
Lệ Sa sau khi rời khỏi thư phòng của Tú Nguyệt nàng rất muốn qua thăm Thái Anh nhưng mà chắc bây gườ nàng ấy đang rất hận nàng.
Lúc nãy khi biết nàng ấy ngã xuống hồ, lòng nàng đã nóng như lửa đốt nhanh chóng muốn cứu nàng lên bờ nhưng khi thấy Tử San bơi lại gần nàng, nàng biết chắc chắn Tử San sẽ cứu nàng an toàn lên bờ còn Tú Nguyệt chắc chắn sẽ chết nếu nàng không cứu. Nàng bèn phải cứu Tú Nguyệt lên trước. Không ngờ lên được trên bờ lại nhận lấy ánh mắt oán than của nàng ấy như vậy, tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bây giờ nàng làm gì có tư cách mà giải thích.....
Lòng nàng thì nói không đến nhưng chân lại vô thức bước đến trước Trúc Đình Viện, nàng nhẹ nhàng bước vào trong liền thấy Tử San đang ôm Thái Anh vào lòng. Tim nàng chợt thắt, tay nàng nắm chặt thành quyền, nàng lại một lần nữa tự tay đẩy Thái Anh... người mà nàng yêu thương nhất ngã vào lòng của Vương Tử San!
Lặng lẽ xoay lưng bước đi nước mắt nàng lại âm thầm rơi.
"Thái Anh nàng sẽ đợi ta chứ? Sẽ tin ta chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com