Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 51: TUẤN KHẢI HOÀNG TỬ!

Hai ngày sau, Thái Anh đã được thả tự do. Nàng được Hải Nhân, Ái nhi đón về Trúc Đình Viện. Tử San do đang cùng với hoàng thượng tra khảo tên cầm đầu Hoa Mai Sát nên không thể tới.

Thái Anh mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ, Ái nhi còn cố ý cho thêm một ít lá bưởi vào để tẩy sạch xui xẻo, sau đó nàng ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Đến chiều, nàng thấy nằm trong phòng quá ngột ngạt nên mới ra ngoài đi dạo. Nàng đang đi ngang vườn Anh Túc thì thấy một tiểu nam tử đang ngồi xổm trên mặt cỏ, mặt mày hắn sáng sủa, ngũ quan tinh xảo lại còn có phần quý phái. Tướng mạo có phần giống với Lệ Sa khiến nàng hơi ngơ ngẩn đứng nhìn, bỗng... nàng nghe tiểu nam tử ấy nói với một con bạch thố (thỏ trắng) đang nằm trên cỏ.....

"Ngươi ngoan đi, ta sẽ đưa ngươi đi trị thương"

Nàng đoán con bạch thố đó đang bị thương nên mới bước đến xem thử. Sẵn từ nhỏ nàng cũng rất yêu thương động vật, còn nhớ khi nàng bảy tuổi, nàng có nuôi một con chim Hoàng Yến rất xinh đẹp, nhưng sau khi nó chết đi nàng đã khóc rất nhiều. Kể từ đó cũng không còn dám nuôi bất kì một con vật nào nữa.

Lạp Tuấn Khải đang chăm chú nhìn con bạch thố bỗng nghe có tiếng bước chân, hắn nhìn lên thì thấy một thân ảnh "thần tiên tỷ tỷ" vô cùng xinh đẹp, nàng mi mực như họa, hình dáng thướt tha, uyển chuyển hệt như mỹ nhân trong những bức họa đồ vậy. Nếu nàng không lên tiếng hắn còn tưởng nàng không có thực trên đời này nữa. Tuấn Khải bất động sững sờ, quên luôn cả việc trị thương cho bạch thố.

"Ta có thể giúp gì cho đệ không?"

Người đã đẹp mà giọng nói còn nhẹ nhàng ngọt ngào như suối, Tuấn Khải mê mẩn đến mức không nói nên lời cho đến khi Thái Anh huơ huơ tay trước mắt hắn, hắn mới bừng tỉnh.

"Tỷ, tỷ là thần tiên sao?"

Tuấn Khải cũng không biết vì sao hắn lại thốt ra những lời ngốc nghếch như vậy nữa, sau này nghĩ lại thật ngại... Thái Anh mỉm cười, nụ cười của nàng tựa ánh ban mai soi vào lòng Tuấn Khải, làm hắn nhớ đến nụ cười của mẫu thân hắn vô cùng. Không hiểu sao hắn liền có thiện cảm với nàng nhiều đến thế!

"Ta chỉ là một phàm nhân thôi, không phải đệ đang gặp chuyện gì sao? Ta có thể giúp không?"

Lúc này Tuấn Khải mới sực nhớ ra con Bạch thố bèn nói

"À.... con bạch thố này bị thương rồi. Đệ đang tính kiếm ngự y trị cho nó"

Tháu Anh lại cười nói

"Ngốc.... đệ nghĩ các ngự y sẽ vì một thái giám như đệ mà trị cho con bạch thố này sao?"

Đương nhiên Thái Anh nào biết vị nam tử trước mắt này chính là "Thập Tam Hoàng Tử" con trai của Bát Vương Gia chứ! Tuy tình tỷ muội giữa Lệ Sa và hắn không thân thiết lắm vì cả hai cách biệt tuổi tác nên không đồng trang lứa, nhưng cha hắn ngày xưa cùng tiên đế lại vô cùng thân thiết, vã lại hắn cũng rất ngưỡng mộ Lệ Sa tỷ tỷ, luôn lấy nàng làm tấm gương mà học hỏi...

Còn Lệ Sa thì thấy tư chất hắn thông minh lại hiền lành, chắc chắn sau này sẽ là một vị vua anh minh nên sau khi Bát vương gia qua đời, nàng đã nhận hắn làm đệ đệ phong làm "Thập Tam Hoàng Tử", gởi gắm cho Phác tể tướng đưa đến Đông Trì theo học Lã Gia Lâm, "đệ nhất tông sư" ngày xưa đã từng dạy nàng để rèn luyện thêm về cách thức trị vì. Nàng tin tưởng hắn cũng sẽ như nàng sẽ làm một minh quân bình ổn thiên hạ! Mà quả thực hắn không làm nàng thất vọng chỉ sau ba năm học hắn đã thuộc làu kinh sử, cả chiến lược trị vì cũng hoàn thành rất tốt chỉ có bây giờ rèn luyện thêm võ công mà thôi, đương nhiên phần này sẽ do Vương Tử San dạy dỗ hắn.

Nàng đợt này rước hắn về cung, chắc chắn loạn thần tặc tử sẽ thấy vậy mà nhanh chóng làm phản. Nên khoảng thời gian này, nàng tăng cường đề phòng và bảo vệ hắn tuyệt đối. Lúc nào sau lưng hắn đều có ẩn vệ đi theo. Lệ Sa đợi sau khi áp chế được tất cả binh quyền của các huynh đệ nàng, nàng sẽ đường đường chính chính đưa hắn lên ngai vàng, còn nàng sẽ lui về sống một cuộc sống ẩn dật!

Thật ra Lệ Sa tính đợi hai năm nữa nhưng vì một người đã xuất hiện trong cuộc đời nàng, một người có thể khiến quyết định ở ẩn của nàng càng tăng cao, không ai khác ngoài người mà nàng đã xác định là sẽ yêu cả một đời_Phác Thái Anh! Một người nàng có thể từ bỏ cả thiên hạ để sống một cuộc đời bình lặng đến già. Nàng mấy năm nay trị vì, dân chúng đều ấm no, đất nước yên bình, mưa thuận gió hòa cũng đã là giữ lời hứa với phụ hoàng rồi. Nên nàng càng nôn nóng nhanh chóng lật mặt kẻ phản tặc, chế trụ tứ phương đưa người kế vị lên thay thế nàng!
.
.
.
.
.
Lúc này đây Tuấn Khải mới lắp bắp tính giải thích

"Đệ... đệ không phải..."

"Được rồi! Đệ đừng lo, tỷ sẽ giúp đệ băng bó cho nó. Theo ta...."

Tuấn Khải không hiểu sao chỉ vừa gặp người này, hắn lại cực kì nghe lời. Nàng nói gì hắn cũng đều ngoan ngoãn muốn làm theo, có phải đây giống như câu "vừa gặp đã có hảo cảm hay không?"

Thật ra nàng là người thứ hai hắn muốn làm bằng hữu ở trong cung cấm này. Người đầu tiên hắn gặp và kết bạn chính là Hải Nhân huynh, huynh ấy rất nhiệt tình lại nói chuyện rất vui làm hắn cũng không còn cảm thấy cô đơn, và quan trọng hai người lại cùng có một đối tượng để ghét chính là Lạp Tú Nguyệt!

Hắn không biết vì sao Hải Nhân huynh lại ghét nàng ấy, nhưng hắn thì từ nhỏ đã ghét. Khi nhỏ nàng ấy cũng chính là người hay ăn hiếp hắn nhất mỗi khi nàng ấy buồn, nhưng trước mặt Lệ Sa tỷ lại luôn giả vờ mình vô tội và đáng thương càng khiến hắn cay mắt hơn. Hắn tính cách cũng thập phần cũng giống cha hắn... một đời không sân si đố kị, luôn sống ngay thẳng! Tuy chỉ có đối với Lạp Tú Nguyệt hắn lại không kiềm được sự chán ghét của mình.

Phải chi nàng ấy có được một nữa dịu dàng như vị tỷ tỷ đây, thì hắn đã không ghét như vậy.

Hắn đi theo vị "thần tiên tỷ tỷ" kia một hồi liền đến được một đình viện tuy nhỏ nhưng rất thoáng mát và sạch sẽ.

Ái nhi đang ở trong đình viện thấy Thái Anh về, lúc này mới thôi lo lắng, nàng ban nãy trở về đã không thấy Thái Anh đâu nên rất lo nàng ta lại đụng phải Thập Nhất Công Chúa đanh đá kia.

"Chủ tử, người đi đâu vậy? Đây là ai?"

"À đây là.... mà đệ tên gì?"

Thái Anh hỏi... Tuấn Khải lắp bắp, hắn nghĩ đôi khi cứ dùng thân phận bình thường biết đâu lại dễ làm bạn hơn. Nghĩ vậy hắn nói

"Chào tỷ đệ là.... đệ là Khải thái giám, vừa mới nhập cung thôi, rất vui gặp tỷ!"

"Chào đệ"

"Ái nhi mau đi lấy ít băng gạt và thuốc trị vết thương lại đây"

"Vâng!"

Một lát sau Thái Anh đã băng bó xong cho tiểu bạch thố, nàng đưa tay lau mồ hôi rồi cười

"Không sao rồi! Vết thương rất nhẹ vài ngày nữa sẽ bình phục thôi"

Tuấn Khải vui mừng reo lên

"Tạ "thần tiên tỷ tỷ""

"Đệ đó...."

Thái Anh cốc nhẹ đầu của Tuấn Khải mắng

"Đừng gọi tỷ là thần tiên nữa, ta sao sánh bằng được"

"Ai nói chứ, trong mắt đệ và tiểu bạch thố này, tỷ y như thần tiên vậy! Phải không tiểu bạch thố?"

"Đệ đó...."

Thái Anh tươi cười rất vui vẻ, đã bao lâu rồi nàng chưa được cười thoải mái như vậy, chính nàng cũng không nhớ rõ. Nàng thấy thật ưng mắt tiểu nam tử này, ước gì nàng cũng có một đệ đệ như hắn. Nàng không hề có đệ đệ để yêu thương, cưng chiều nên rất muốn có một người, huống hồ chi tiểu nam tử này cũng rất đáng yêu chọc nàng cười như vậy. Ái nhi đứng bên thấy nàng cười, tâm cũng sinh ra hảo cảm với tên "tiểu thái giám" này, tên này quả thật là người gặp, người yêu!

"Vậy "thần tiên tỷ tỷ" danh xưng là gì?"

"Ta tên Thái Anh sau này cứ gọi ta là Anh tỷ tỷ"

"Cái gì? Tỷ chính là Phác Thái Anh con gái Phác tể tướng?"

"Đúng vậy! Sao đệ ngạc nhiên thế?"

"À... tại vì, tại vì đệ nghe tiếng đồn tài nữ của tỷ rất nhiều, nghe nói tỷ vạn phần xinh đẹp, cầm kì thi họa tinh thông lại còn giỏi cả văn chương nữa, đệ từ lâu đã rất muốn gặp tỷ... đúng là hôm nay ông trời thật ưu ái đệ"

Tuấn Khải hết lời khen ngợi, khiến Thái Anh càng nghe càng đỏ mặt ngại ngùng, nàng cười

"Tiểu quỷ này đừng có tâng bốc tỷ như vậy, tỷ sẽ tự cao mất"

"Vậy Thái Anh tỷ, sau này ta có thể làm đệ đệ của tỷ không? Ta có thể thường xuyên đến đây chơi với tỷ không?"

Thái Anh dịu dàng xoa đầu Tuấn Khải nói

"Dĩ nhiên rồi. Hảo đệ đệ...... mà đệ coi đi làm việc đi kẻo bị la mắng bây giờ"

"Vâng, tỷ tỷ... lần sau đệ lại đến!"

"Được!"

Thái Anh nghĩ ở trong cung cấm tranh đấu đẫm máu như vậy mà còn xót lại một tiểu nam tử hồn nhiên như thế thật là hiếm, chắc có lẽ sau khi quen biết tiểu Khải, lại còn có Hải Nhân ca ca và cả Tử San, Ái nhi nữa đời nàng sẽ không còn ở trong cấm cung này mà đau buồn nữa chăng? Có phải tình thương của họ sẽ lắp đầy được trái tim trống rỗng của nàng chứ? Càng nghĩ nàng càng nhớ đến bóng hình lạnh lùng đó, tim nàng lại nhói đau.

Đã nói sẽ không đau buồn nữa, đã nói sẽ buông bỏ nhưng vì đâu con tim lại không hề nghe theo lời lí trí của nàng như vậy?
.
.
.
.
.
Tuấn Khải hào hứng chạy thẳng đến Linh Long điện.

Cao công công cung kính hành lễ....

"Thập Tam Hoàng Tử!"

"Miễn lễ, miễn lễ "bệ hạ tỷ tỷ" đâu?"

"Bên trong ạ"

"Được rồi!"

Cốc Cốc Cốc_

Lệ Sa vừa phê duyệt tấu chương, vừa nói

"Vào đi"

"Hoàng thượng!"

"Thập Tam đệ, không có ngoại nhân cứ gọi là Thất tỷ"

"Vâng!"

Lệ Sa ngắm nhìn thần sắc tươi vui của Tuấn Khải, liền biết hắn đang có chuyện vui bèn hỏi

"Sao nào ở trong cung có quen không, ai làm đệ đệ ta cao hứng, vui vẻ như vậy?"

"Tỷ đoán xem hôm nay đệ mới kết bạn được với ai?"

"Ai nào?"

""Thần tiên tỷ tỷ" Phác Thái Anh đó. Tỷ ấy đúng như lời đồn thật xinh đẹp lại còn ôn nhu dịu dàng nữa"

Nụ cười trên mặt Lệ Sa chợt tắt, trái tim nàng cứ thót lại mỗi khi có ai nhắc đến tên nàng ấy. Không được! Nàng đã cố giữ cho Thái Anh an toàn... mà bây giờ lại đến phiên Lạp Tuấn Khải cứ thân cận với nàng ấy như vậy, còn gì là công sức của nàng mấy bữa nay? Tuấn Khải chắc chắn cũng đang là mục tiêu của bọn phản thần, nghĩ vậy nàng bỗng nghiêm mặt....

"Không được đến tìm nàng ấy nữa!"

Tuấn Khải khó hiểu hỏi

"Tại sao? Đệ làm bạn với tỷ ấy có gì không tốt, tỷ ấy thông minh lại hiền dịu"

"Tóm lại là không được, đệ từ bao giờ biết cãi lời ta?"

"Thất tỷ...."

"Thật ra thất tỷ cấm đệ đâu có sai, nàng ta không hiền dịu như vẻ ngoài đâu. Đệ cũng đừng bị vẻ ngoài của nàng ta gạt"

Lạp Tú Nguyệt đang bưng một dĩa quế cao, vừa bước vào đã nghe được cuộc trò chuyện của cả hai liền lên tiếng phản bác Tuấn Khải, Tuấn Khải khó chịu nhăn mặt, không mời mà đến ngứa cả mắt!

Lệ Sa mệt mỏi nói

"Tóm lại đệ cứ nghe ta"

"Vâng, thất tỷ"

Tuấn Khải đi ra lòng không ngừng chửi mắng Lạp Tú Nguyệt, "thật ra lòng dạ không tốt là tỷ mới đúng, đáng ghét!"

Đang ủ dột bước trên đường chợt hắn đâm đầu phải một người

"Ây da... Hải Nhân huynh!"

"Là ta nè. Đệ đó, con mắt để đâu vậy?"

"Xin lỗi huynh đệ đang hơi buồn nên mới..."

"Sao nào nói ta nghe xem"

Sau khi nghe xong câu chuyện Trịnh Hải Nhân cười nói

"Đệ lo gì hoàng thượng nói không được đến tìm chứ có nói không được vô tình gặp đâu"

"Ừ nhỉ! Hihi Hải Nhân huynh thật thông minh"

Hải Nhân lại trầm ngâm suy nghĩ, Tuấn Khải gặp gỡ Thái Anh thì có chuyện gì mà hoàng thượng lại cấm, chắc chắn một trăm phần trăm hoàng thượng đang che giấu gì đó!

"Hải Nhân huynh, đệ thật là ghét ả Tú Nguyệt đó quá đi mất"

Hải Nhân suy nghĩ gì đó rồi cười gian xảo...

"Nè Thái Anh tỷ tỷ của đệ mấy ngày trước bị nàng ta hại nhốt trong phòng củi, đệ có muốn cùng ta chơi nàng ấy một vố không?"

"Thật sao? Mặc dù như vậy là không đứng đắn nhưng đây là vì Thái Anh tỷ mà trả thù, được huynh có kế gì?"

Hải Nhân thì thầm gì đó vào tai Tuấn Khải rồi cả hai cùng phá lên cười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com