Chap 19: Đừng Vì Món Nợ Mà Chịu Đựng Em
Mỗi sáng Lisa đến trường học, trưa tan học lại đến bang luyện tập thêm cũng như là xem xét việc ở bang. Lisa chưa dám bỏ bê một ngày nào, cô phải cố gắng rất nhiều để chứng minh khả năng, phải trau đôi kĩ năng bản thân thật tốt nữa. Thế giới này rất khốc liệt, đứng đây bây giờ nhưng ai biết được mình sẽ nằm xuống bất cứ khi nào. Chi bằng đã làm phải thật giỏi, thật tàn ác để tồn tại.
Để nhận được tín nhiệm tuyệt đối, cô luôn phải tự thân đi làm nhiệm vụ. Thương tích cũng vì thế lưu hằn rất nhiều trên người.
Lúc chiều, ở một địa bàn bên bang ML quản lí có người quậy phá, khi giao tranh cô lãnh trọn một đường kiếm dài trên lưng. Không quá sâu, nhưng rất dài và máu cũng nói là đã chảy không ít. Xử lí vết thương, băng bó cẩn thận cô mới dám về nhà.
Hôm nay cô muốn nán lại phòng mẹ một chút, dù bình thường gặp mẹ Lisa vẫn muốn nói chuyện vài câu, nhưng mẹ cô là đích thị chỉ thơ thẫn chứ không bao giờ mở lời.
- "Mẹ...cũng đã 2 tháng rồi. Con vẫn chưa tìm được ba. Có phải con vô dụng lắm không? Vì mẹ giận con, giận ba nên mới không thèm nói chuyện có đúng không?". Lisa ôm bà Chitthip, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Cô sợ ba mình thật sự đã chẳng còn trên đời này nữa.
Bà Chitthip cứ cười cười, dù tay vẫn đáp lại cái ôm của con gái. Mẹ cô càng cười điên dại, cô lại càng khóc nhiều hơn. Bây giờ cô còn hận Chaeyoung khiến gia đình mình như thế này không? Cô biết mình lạnh nhạt, sau lần làm chị ấy ở sofa bị thương nghiêm trọng chị ấy đã tổn thương không ít. Cô cũng hối hận vì đã hành xử như kẻ khốn nạn, nhưng...cô làm sao có thể quên...chỉ một ngày cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi, ai đó chỉ cô cách phải đối diện với nó đi.
.....
Chaeyoung đang ở sofa đọc sách, đại đa số thời gian ở nhà chăm sóc nhà cửa và bà Chitthip, nàng rất chăm học, tự học nhưng kiến thức có được cũng không hề ít.
- "Lisa...Lưng của em. Máu. Em bị làm sao vậy?". Nàng nhìn Lisa đi xuống bếp. Áo em ấy ướt đẫm một vùng máu tươi. Nàng lo lắng hoảng hốt. Chuyện là khi nảy lúc mẹ choàng tay ôm cô vô tình đã động vết thương làm nó chảy máu.
- "Tôi không sao đâu. Chỉ là vết thương nhỏ, chị không cần lo". Lisa né cái chạm của Chaeyoung vào lưng áo mình. Cô không muốn nàng biết mình bị thương, nhưng khi nảy lại quên mất. Cô không muốn nàng phải lo lắng.
- "Lúc nào em cũng không sao, không sao. Đến lúc chết mới là có sao đúng không?". Chaeyoung lo lắng hóa giận, tông giọng có phần cao hơn một chút.
Lisa nhất thời bất động. Ủa? Cô không sao thì nói không tự dưng lớn tiếng...Thì ra Lisa này không có lạnh nhạt là chị được nước làm tới.
- "Chị phiền quá". Lisa định uống một ly nước mà bây giờ hết hứng rồi. Liền quay lưng định lên lại phòng.
....
- "Này...chị vô đây làm gì?". Lisa định đóng cửa thì Chaeyoung đã chen chân vào phòng. Trở tay không kịp.
- "Em cởi áo ra đi. Để chị xem vết thương"
- "Vớ vẩn". Lisa theo bản năng che hai tay trước ngực.
- "Nhanh lên Lisa".
- "Tự nhiên lại cởi áo. Chị bị điên à? Tôi tự xử lí được".
Thấy cô nhất quyết không chịu, Chaeyoung ấn Lisa ngồi xuống giường xoay lưng lại với mình, tự vén áo cô lên.
- "Chị muốn...sao?". Lisa này yếu đuối để nàng muốn làm gì thì làm sao. Nàng vừa vén lên đã bị cô ghì chặt áp đảo nằm dưới thân rồi. Còn hỏi với cái mặt nham nhở.
- "Không có. Chị muốn xem vết thương của em. Nó chảy nhiều máu lắm Lisa". Nàng lo sợ giải thích. Nàng chỉ lo cho cô thôi.
Cô thì làm sao mà không biết được con sóc chuột này làm gì có gan đòi hỏi gì đâu. Nhưng cô là muốn ghẹo nàng một chút nha..
- "Chứ không phải sau lần đó..thì lại muốn tôi?".
Nghe Lisa nói xong, mắt Chaeyoung đỏ ửng, uất ức như muốn khóc. Lần đó đau đơn thế nào nàng thật sự vẫn chưa quên được. Tại sao Lisa lại có cái suy nghĩ biến nàng thành khinh bỉ như vậy rồi.
Lấy toàn lực của bản thân đẩy mạnh Lisa để thoát khỏi. Do không phòng bị gì cô bị nàng đẩy đập lưng xuống giường, máu lại có cơ hội rịn ra nhiều thêm một chút.
- "Ouch...". Lisa nhăn mặt.
- "Chị xin lỗi. Em để chị xem vết thương đi". Nàng nghe tiếng cô liền biết mình quá đà
Lisa không chọc ghẹo nàng nữa. Dù sao cũng cần thay băng gạt mới. Bây giờ bị động nhiều quá nên cũng đau đi.
Nhìn đường chém dài sọc trên lưng Lisa. Chaeyoung bật khóc, vừa rửa vết thương, vừa cứ thút thít ở phía sau lưng cô. Trông rất tội nghiệp.
-"Bộ chị sợ đến khóc luôn rồi hả?"
Chaeyoung lắc đầu.
- "Thế tại sao? Hay khi nảy tôi khi dễ chị nên...". Lisa không biết nảy mình có đùa quá trơn khiến nàng như vậy không nữa. Chỉ ghẹo một chút thôi, không có ý gì khác. Cũng thấy có lỗi một ít
Chaeyoung lại lắc đầu. Đúng là nàng có cảm thấy uất ức, nhưng nhìn thấy vết thương đó chỉ còn lại xót xa, nàng chính là vì xót cho cô mà khóc.
Lisa im lặng, nhìn nàng cứ thút thít trước mặt, không thấy phiền, chỉ thấy có một chút gì đó muốn ôm người ta vào lòng, vỗ về nàng một chút.
Lại một lần nữa Lisa ghì Chaeyoung nằm xuống giường nhưng lực đạo ôn nhu hơn nhiều, nhìn sóc chuột như vậy tự dưng cô kiềm lòng không được.
- "Em...". Nàng nín khóc, mở to mắt nhìn người phía trên, gương mặt cô rất gần, từng hơi thở ấm nóng mang mùi hương thanh mát nhè nhẹ. Mặt nàng phủ một tầng hồng nhạt, chẳng dám nhìn vào đôi mắt sáng như sao đó của cô nữa, nghiêng đầu né tránh.
- "Lần đầu thuộc về tôi...chị là nữ nhân của tôi". Lisa thích gương mặt hồng hồng kiều diễm này của nàng. Thất sự muốn nuốt sạch con sóc chuột đáng yêu này vào bụng.
- "Em bị thương". Nàng không từ chối, nàng biết mình chẳng thể từ chối, trong lòng nhắc nhở mình nợ cô, sự trinh trắng một lần làm sao trả hết được, nếu cô muốn nàng dùng cả đời vẫn không thể trả hết. Vì nàng yêu cô, yêu nên nhẫn chịu cho dù đó chỉ là ham muốn sắc dục, chỉ là sự chà đạp nhẫn tâm. Nàng vẫn vì cô mà chịu đựng.
- "Sao không chống cự. Không sợ tôi lại làm chị đau hay sao? Bây giờ chị chống cự tôi bị thương cũng không làm gì được".
- "Là chị nợ em Lisa". Nàng nhìn cô, chậm rãi nói. Đúng cô muốn là được, vì nàng nợ cô mà.
Lisa nghe xong liền tức giận. Chỉ vì chị nghĩ chị nợ tôi nên dễ dàng nằm dưới thân tôi mặc tôi làm gì cũng sao? Chứ một chút cảm xúc từ trong lòng cũng không có?
Ấn mạnh môi xuống môi người nằm phía dưới, lực hôn lại mạnh bạo như muốn cắn nát bờ môi xinh xắn. Chaeyoung cảm nhận được cơn đau, nước mắt vô thức chảy ra ở hốc mắt...Nàng hết dưỡng khí thở thật gấp, cô mới buông tha đôi môi sưng tấy rướm máu.
- "Em..có thể nhẹ...một chút được không?".Cơ thể nàng run bần bật, cô mạnh quá, từng cái hôn cũng chỉ cảm thấy đau, ngực nàng rất rát, cái mút mạnh mẽ như muốn xé thịt nàng ra khỏi cơ thể, đau đến nỗi giọng nói van nài cũng đứt quãng.
Lisa bỏ ngoài tai, cởi chiếc quần ngoài và quần con của nàng vứt xuống sàn. Miết nhẹ ngón tay nơi nữ tính, vờn xung quang khiêu khích. Nàng thở rất gấp, nơi nữ tính cũng vì sự ma sát nên ướt át theo bản năng.
- "Chẳng phải chị cũng rất thích đó sao?". Lisa cảm nhận sự ướt át thì cười như khinh bỉ. Thân thể nàng chẳng phải là đang đáp lại cô hay sao. Thanh cao cái gì chứ?
Tiến sâu hai ngón vào trong không báo trước, lực đạo mạnh mẽ, liên tục rút ra cắm vào như vũ bão, nhưng cũng không như lần phá thân đầu tiên, cô đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Đêm đó, Chaeyoung đã phải cắn môi đến chảy máu chứ không để bản thân mình bật khóc. Tay nắm chặt Drap giường hứng chịu sự phát tiết của Lisa. Đau đớn có, khoái cảm cũng có. Nhưng tâm hồn nàng lạnh lẽo, nơi đó rỉ nước, trái tim thì rỉ máu. Ba lần cao trào dưới sự hoạt động không ngừng nghỉ của Lisa, cuối cùng cũng không chịu nỗi mà ngất đi trên giường.
Chẳng nghe thấy tiếng kìm nén ậm ừ nữa, Lisa mới dừng động tác. Bỗng tim đau nhói, thân thể nàng đầy rẫy vết yêu đỏ tím, nơi đó cũng đã đỏ au, sưng tấy, gương mặt thập phần đau đớn, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Lisa giận bản thân mình lại không kiềm chế được mà tổn thương nàng. Leo lên giường ôm Chaeyoung vào lòng, Lisa rơi nước mắt. (Em xin lỗi, nhưng chị đừng nghĩ vì nợ em mà như thế có được không? Em rất ghét điều đó. Em ghét chị vì nợ mà chấp nhận ở đây, chấp nhận em chà đạp chị sao cũng được)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com