Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57: End

Ngày nàng lên bàn mổ cũng là ngày cô khoác lên mình chiếc váy cưới cùng một cô gái khác đi vào lễ đường. Máu nàng tuôn, bác sĩ rạch một đường trên bụng, rạch vài lớp để lấy con ra thì mãi con không khóc, trong mơ màng nàng đã ứa nước mắt vì không nghe thấy tiếng con, đó hẳn là bản năng làm mẹ của nàng đã nói rằng con có chuyện. Đứa bé bị chuẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, nàng đã khóc ngất đi ở trên giường bệnh, bàn tay còn chưa được ôm con một lần đã nhìn con phải ở lồng kính...Chaeyoung chợt nhận ra bản thân mình thật cô đơn, trốn vào chăn mà khóc đến nhoè cả mi. Lúc mà nàng đang đau khổ vì con thì lại là lúc cô đi hưởng tuần trăng mật cùng người đã định đi cùng chị đến cuối đời. Nàng chẳng còn tâm trí nghĩ đến gì khác, ăn uống không nổi chỉ muốn khi mở mắt ra, khi còn thở được nhìn con. Có lẽ ông trời thương nàng, thương con mà đã cứu lấy sinh linh bé bỏng, con được phẫu thuật kịp thời nên đã giữ được mạng dù thế nàng vẫn rất lo. 

Mười năm trôi đi thật nhanh, sau khi sinh con Park Chaeyoung không đi học nữa mà kiếm một công việc để có tiền nuôi con. Đi làm ngày đêm khiến cơ thể nàng như phai tàn, công việc từ nặng nhất cũng được nàng nhận. Đôi bàn tay xinh đẹp ngày nào giờ đã chai sạn hết đi, gương mặt xinh đẹp cũng dần sạm hơn. 

-Alo, em đang dẫn con về rồi. Chị ở nhà hàng đợi em với con xíu nha.

Park Chaeyoung dắt bé con của mình từ trường qua nhà hàng cụa chị Hana, sau khi sinh con được ba năm chị Hana đã ngỏ lời muốn đưa nàng lên thành phố cùng nhau mở nhà hàng, chị bảo rằng đã có vốn chỉ muốn nàng về làm quản lý thu chi của cửa hàng. Park Chaeyoung khi nhận được lời mời vừa lo vừa sợ nhưng nghĩ đến việc có thể cho con một cuộc sống ổn định hơn thì liền đồng ý. Cứ thế cùng chị ấy đi từ đôi bàn tay chân chất mà giờ đã phát triển thành một nhà hàng có tiếng, dù không quá lớn hay có nhiều chi nhánh nhưng nhờ vào nó mà nàng đủ khả năng lo cho cuộc sống của mình. Hana cũng từng ngỏ lời yêu với nàng nhưng đến cuồi Chaeyoung vẫn từ chối, nàng không muốn người tốt như chị phải bỏ cả cuộc đời tươi sáng vì mình. Bé con đặc biệt thích Hana và cũng nhận Hana làm mẹ vì đã sống cùng nhau được rất lâu...đối với nàng cuộc sống hiện tại thật hạnh phúc.


Lisa vừa bay từ mỹ về đã gấp gáp lái xe đi đón vợ mình, cô chọn một cửa hàng gần sân bay nhất vì chỉ vài tiếng nữa cô sẽ tiếp tục bay sang thái theo đúng lịch trình của mình. Từ ngày nhận lại vị trí của bố thì cô đã chẳng về nhà được lấy một ngày trọn vẹn, đôi khi vì quá bận rộn mà còn quên mất bản thân đã có gia đình. 

-Chúng ta hôm nay sẽ đi ăn ở nhà hàng này ạ? Cả năm nay bây giờ em mới thấy vợ em đó.

Lisa lái xe thật nhanh và cũng chẳng đáp lại lời của vợ mình cho đến khi xe dừng ở một nhà hàng trang trí theo kiểu truyền thống.

-Vào trước đi, chị đi đỗ xe.

-Vâng!

Bước vào quán ăn, cô gọi đơn giản một ít món thanh đạm phù hợp cho người ăn chay rồi đẩy về phía đối phương. Giọng Lisa gấp gáp, mắt liên tục nhìn vào đồng hồ không thì lại nhìn vào điện thoại.

-Em ăn nhanh đi, chị một chút nữa sẽ bay nên không có nhiều thời gian đâu.

Cô gái ấy chưa kịp động đũa đã thấy no, giọng nói nhẹ nhàng mà hỏi Lisa.

-Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới....chúng ta không thể ở với nhau lâu hơn một chút ạ.

-Em biết chị bận mà.

-Vâng! Công việc của chị bên đó ổn chứ? Rất lâu rồi mới được gặp vợ mình nên em có hơi...

Khi cô ấy còn luống cuống thì Lisa đã bước đi.

-Chị có cuộc gọi, em cứ ăn đi.

Vừa bước ra khỏi bàn, Lisa nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ hướng cửa ra vào, cô nhìn lên thì thấy một người con gái nhỏ nhắn đang dắt theo một bé gái đi vào và cả hai cười nói rất vui vẻ.

-Mẹ ơi, hôm nay bé đã làm bài được mười điểm đó.

-Em bé của mẹ giỏi quá ta! Thế xíu con muốn mua gì mẹ sẽ dẫn con đi mua.

-Con muốn cả nhà mình đi ăn kem ạ.

-Thế xíu con khoe với mẹ Hana nha. 

-Dạ!

Park Chaeyoung vừa đi vừa trò chuyện với con nhưng khi nhìn lên lại khiến nàng ngỡ ngàng, ánh mắt chạm nhau...đó chẳng phải là người con gái đã bỏ nàng ngần ấy năm sao? Thời gian như ngưng lại, nàng không dám bước tiếp cứ thế như chôn chân tại chỗ. Người con gái ấy cũng thẫn thờ nhìn nàng nhưng lại chẳng có biểu hiện gì cả.

-Hai mẹ con về rồi đó hả. Bánh bao nhỏ của mẹ về rồi.

Hana chạy ra ôm lấy bé con trước ánh mắt của vị khách lạ. Lisa nhìn theo đứa bé chạy đến chỗ chủ nhà hàng...rất giống cô ngày bé..chẳng phải là con cô sao. Như hiểu ra gì đó từ lời nói của đứa nhỏ, Lisa trùng mắt xuống và quay về bàn ăn.

Chứng kiến tất cả, đặt đũa xuống cùng một cái thở dài và nhìn lên Lisa, cô gái ấy nhẹ nhàng gọi cô.

-Về thôi ạ.

Lisa gật đầu, đứng dậy tính tiền. Ngồi vào trong xe cô vẫn như chưa hoàn lại hồn mình.

-Là chị ấy sao?

Giật mình quay sang nhìn đối phương, ánh mắt của cô như thể rất ngỡ ngàng nhưng lại im lặng. Một lúc lâu xe vẫn chưa lăn bánh, Lisa như thể rất khó khăn mới có thể nói ra.

-Ừm!

-Chị vẫn còn yêu chị ấy rất nhiều....em chắc chắn đó.

Nói với nụ cười nhạt trên môi, đôi mắt dần đỏ, cô gái ấy đặt tay mình lên tay Lisa mà nói.

-Chị...đâu thể chối được ánh mắt của mình. Chúng ta kết hôn ngần ấy năm nhưng....còn chưa ngủ cùng nhau một lần, chưa từng ở một chỗ quá một ngày. Từ ngày lấy em chị cứ như kẻ cuồng công việc rồi suốt ngày đi đi lại lại...Lisa à...em vẫn biết chị không nhiều công việc đến mức ấy mà...chị chỉ là chưa một giây phút nào có tình cảm với em thôi.

Cô gái ấy đã thích Lisa từ rất lâu, thích từ khi còn là một đứa nhóc học cấp hai và rồi vô tình nhìn thấy chị ở một bữa tiệc. Nhưng sẽ không cố tranh giành..chỉ mong chị được hạnh phúc mà thôi.

Nhìn sang người trên danh nghĩa là vợ mình, Lisa với đôi mắt tự trách, cô cấu mạnh vào mu bàn tay như thể kìm nén cảm xúc lại.

-Không! Chúng ta đều đang hạnh phúc với cuộc sống của mình...cô ấy đã có người mình yêu còn chị sẽ mãi yêu cô ấy như bây giờ. Xin lỗi vì đã không thể cho em một gia đình trọn vẹn...chị thật sự yêu cô ấy.

Đối phương bật cười nhưng sao nước mắt lại chảy dài, sao mũi lại cứ thế ửng đỏ rồi nghẹn ngào nói.

-Em biết mà...biết chị yêu cô ấy mà.

-Chị cũng biết bản thân mình rất yêu cô ấy...nhưng người chị yêu đã chẳng thể yêu chị một lần nữa. Có vẻ chúng ta là hai kẻ cô đơn trong chính tình cảm của mình rồi.

Cười lên vì câu nói của Lisa, cô gái ấy chùi đi nước mắt trên mi mình mà đùa theo.

-Khi chị chết em sẽ chôn chị cùng cô ấy.

-Haaaaa cảm ơn em. 

Chúng ta cô đơn trong chính tình cảm của mình, tự biết sẽ chẳng bao giờ có thể được ở cạnh nhau nhưng sao vẫn cố chấp yêu đến vậy. Yêu đến mức chết đi sống lại, yêu đến mức quên đi bản thân mình là ai nhưng vẫn cố yêu. Chị mong khi mình được tự do với chính cuộc đời của mình...không thể yêu em thì hãy cho chị được đứng thật gần để nhìn thấy nụ cười của em.

Hai mươi năm sau, một lần nữa quay lại nơi từ lâu cô đã không còn dám đến, chính là căn nhà khi xưa cùng nàng chung sống. Cô đã ly dị ngay sau khi ba mẹ mất và chọn cách chuyển về căn nhà ấy để sống, có lẽ đó là nơi duy nhất cô vẫn còn có cảm giác em ở cạnh mình. Lisa tự tay trang trí lại cho căn nhà, màu đèn vàng khiến nó trở nên ấm cúng hơn, cô để ra một phòng nhỏ và tự tay mình vẽ những hình thù thật đẹp lên tường, đặt một cái giường nhỏ cùng ba mươi món quà xếp ở góc tường.

-Giờ con cũng đã ba mươi tuổi rồi...ba mươi món quà này mình sẽ đợi tới lúc chết rồi chuyển một thể cũng được.

Vừa vẽ xong bức tường cô lại tỉ mỉ viết một cái bảng treo ra cửa phòng.

-Không biết con mình tên là gì nhỉ? Cứ gọi là bánh bao đi.

Cứ như vậy hoàn thành phòng cho con, cô kéo thùng sơn tiếp tục muốn trang trí phòng mình thành phòng cho một đôi, điều đó khiến cô dễ hình dung đến nàng hơn, cô gái trong tim cô.

Park Chaeyoung hôm nay phải đi chợ xa để tìm mua món yêu thích cho con mình dù tuyết rơi đã phủ trắng gần như cả thành phố, rất lâu con bé mới trở về nhà. Nàng đặc biệt mua thật nhiều đồ cho cả gia đình chị Hana đến chơi. Đi qua căn nhà ngày xưa ấy lần nào nàng cũng dừng chân lại nhìn nhưng thật kì lạ là tại sao hôm nay nó lại sáng đèn. Sự tò mò khiến nàng không biết từ bao giờ đã nhấn vào chuông cửa.

Lisa đang trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng chuông, cô nghĩ chắc hàng xóm qua chào hỏi nên cũng vui vẻ đi ra mở cửa.

-Chào hàng xóm....

Ánh mắt một lần nữa chạm nhau, trước mặt cô như hiện lại hình ảnh cô gái bé nhỏ năm ấy đã cùng cô mơ đến ước mơ có cùng nhau một gia đình hạnh phúc. Lisa sững người nhìn Chaeyoung trước cửa.

Nàng dù rất bất ngờ nhưng nhìn vào căn nhà trống trơn không có lấy thêm một bóng người thì lại bật cười. Có lẽ từ lâu đã buông bỏ hận thù với người con gái này rồi.

-Lisa! Chị muốn mời em vào uống chút nước ấm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com