Chương 5
Chaeyoung lật đật mang hành lý của bản thân ra khỏi phòng, vỏn vẹn một vali cùng một chiếc balo, những thứ không quá mức cần thiết đều bị em vứt lại ở nhà.
Ông Park hôm nay bận vài vụ án ở văn phòng nên không thể đưa con gái mình đi nhưng ông cũng không quên sắp xếp tài xế, Chaeyoung muốn cảm ơn ông vì ít ra em sẽ không phải đi xe buýt đến đó, Alice đứng một bên khoanh tay nhìn em, bà Park vẫn lên tiếng ngăn cản mong đứa con gái bé bỏng sẽ suy nghĩ lại, ở vùng nông thôn vừa nắng vừa xa xôi, sẽ rất khó khăn cho việc đi lại, ở đấy còn không quen ai, bà tuy miệng đồng ý nhưng lòng lại như lửa đốt.
"Chaeyoung, hay là về Úc đi, bên đó có nhiều thứ hay ho hơn mà con?"
"Con không muốn đâu, mấy nơi đông đúc ấy con đi cả rồi, đi đến mức phát ngán." - Em nhăn mày nhìn bà.
"Hay là Pháp? Mỹ? Anh?"
"Không muốn đâu."
"Mẹ cứ để em nó đi đi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, cứ giữ trong lòng mãi thì sao Chaeyoung lớn lên được." - Alice lên tiếng can ngăn, chị biết bản tính Chaeyoung một khi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.
Nếu không ngăn cản thì e là sẽ có một cuộc chiến xảy ra.
"Mẹ thấy không an tâm lắm."
"Dù sao em ấy cũng hai mươi rồi, sẽ bước ra đời nhanh thôi, mẹ cứ xem như đây là một buổi dã ngoại của em ấy là được mà."
Chaeyoung hếch mũi, cầm lấy liều thuốc say xe mà chị gái mình mua để sẵn trên bàn mà uống, nói đoạn đưa đồ trong tay cho tài xế, bản thân cũng chào tạm biệt người nhà.
Bà Park tuy không an tâm nhưng cũng không thể làm gì, đứng yên nhìn em rời đi.
Chiếc xe lăn bánh chở em đến vùng quê xa, Chaeyoung chống cằm lên cửa kính nghĩ ngợi, em thậm chí còn không biết nhà Lisa ở đâu, mà nếu như đến thẳng nhà cô mà xin ở nhờ thì có phải là quá không có phép tắc? Lisa hoàn toàn không mở lời mời vậy mà em lại cứ nằng nặc đòi đến đây, nghĩ bấy nhiêu thôi thì Chaeyoung lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, rốt cuộc là vì sao lại cứ khăng khăng muốn đến đây?
Tài xế ngồi bên cạnh thấy em thở dài nhiều lần thì cũng đánh tiếng hỏi thăm.
"Cô chủ, trông cô có chút phiền muộn."
"Em cũng không biết nữa."
"Cô chủ lo sợ gì sao?" - Tài xế quan tâm hỏi han, dù sao anh cũng được ông chủ dặn dò phải quan sát em.
"Không hẳn là lo, chỉ là em chưa từng làm quen với cuộc sống ở nông thôn, không biết là có ổn không nữa, tuy em háo hức nhưng nó chỉ là háo hức, những ngày tiếp theo em không biết phải làm gì khi đến đó nữa."
"Cô chủ đi mà không có lý do sao?"
"Lý do?"
"Phải, là lý do mà cô chủ muốn đi đến đó, vì sao lại muốn đến một nơi xa lạ? Hẳn là rất quan trọng."
Câu nói của tài xế vừa dứt thì đầu em liền nhảy đến hình ảnh Lisa, khuôn mặt bất giác trở nên ửng hồng.
Chaeyoung lắc đầu nguầy nguậy, em không cho rằng em là vì Lisa mà đến, dẫu sao cả hai chỉ mới gặp nhau có một lần, nhất định là vì em thấy hứng thú với không gian nơi này.
"Chắc chắn là vậy." - Chaeyoung bất cẩn nói suy nghĩ thành lời.
"Gì cơ? Cô chủ nói gì tôi nghe không rõ."
"Khụ...giúp em hạ ghế xuống một chút, em cảm thấy buồn ngủ."
"Được, cô chủ nghỉ ngơi đi, đến nơi tôi sẽ gọi."
Em gật đầu dựa lưng vào ghế, chiếc ghế cũng từ từ hạ xuống, Chaeyoung lim dim đôi mắt có lẻ là do thuốc say xe có tác dụng, hai mắt em cứ nặng dần, đến khi không còn suy nghĩ gì nữa, tiếng động cơ xe vẫn chạy êm ái, em dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết bản thân đã ngủ được bao lâu, đến khi tài xế dùng tay lay nhẹ bả vai em thì Chaeyoung mới giật mình tỉnh giấc, thành phố xô bồ không còn nữa, xe cộ đông đúc không còn nữa, những tòa nhà cao tầng cũng mất dạng, trước mắt em là bạt ngàn đồng xanh, khung cảnh xa lạ làm em ngỡ ngàng, Chaeyoung nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhìn đồng hồ đã là năm giờ chiều.
Ở đây chỉ là một thôn nhỏ, theo như em nhớ không nhầm thì hôm cả nhà em phát đồ từ thiện cho cả thôn chưa đến một trăm hộ dân.
Chaeyoung lần nữa thở dài, nếu xúi quẩy thì em sẽ chẳng thể tìm ra được bất kỳ nhà nghỉ nào ở đây, nơi này không phải khu du lịch, lại càng không phải ở một huyện, nó chỉ là một cái thôn nhỏ.
"Cô chủ, tôi thấy..."
"Đến đây được rồi, anh có thể về."
"Ấy...cô chủ còn chưa tìm được bạn, tôi càng chưa thấy được nơi cô chủ sẽ ở, ông chủ hỏi thì tôi phải làm sao?"
"Anh trả lời bừa một câu là được, có gì em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Cái này..."
Chaeyoung định nói gì đó thì mắt em sáng bừng lên, vui vẻ mở cửa xe bước xuống, thân thiết nắm lấy tay Lisa đang còn vác trên vai mấy cái cuốc, cô vừa đi làm về đã hoảng hốt khi nhìn thấy Chaeyoung từ trên xe bước xuống ôm lấy cánh tay dính đầy đất cát của bản thân.
Khi nãy Lisa ở phía xa đi đến còn bận chửi rửa vì sao lại có một chiếc bốn bánh đậu chắn ngang đường đi của cô, hóa ra là Chaeyoung lại đến đây rồi.
"Đây là bạn tôi, tuần này sẽ ở cùng cô ấy, anh có thể về báo cáo rồi."
"Xin hỏi cô đây tên gì?" - Tài xế cúi người chào Lisa.
Cô thấy thế liền lắp bắp đáp lại, ánh mắt không quên nhìn đến Chaeyoung đang bên cạnh mình.
"Lisa, Lalisa Manoban."
"Cô chủ tôi tuần này nhờ vào cô chăm sóc."
"Ừa..." - Lisa trả lời trong vô thức, đến khi nhận ra được vấn đề thì người tài xế đã rời đi, con đường chỉ còn Lisa và Chaeyoung cùng vali của em.
Cô nhìn Chaeyoung đầy nghi hoặc, em vì sao lại xuất hiện ở đây, lại còn nắm lấy tay cô đầy thân thiết. Cơ mặt Lisa như muốn đông cứng vì ngón tay mềm mại của Chaeyoung đang chạm vào bắp tay cô, Lisa trước giờ không thích tiếp xúc thân mật cùng ai, ấy vậy mà hai lần bị đụng chạm thân thể đều là Chaeyoung tác động, cô đứng im như tượng đá, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi tài xế chạy đi một đoạn xa thì Chaeyoung mới ngại ngùng bỏ tay ra khỏi người Lisa, em cúi đầu bẽn lẽn.
"Cảm ơn chị đã giúp em."
"Không...không có gì, nhưng sao em lại đến đây? Có việc gì sao?"
"À...em có một bài tập trường giao cần nghiên cứu về đề tài nông thôn, mà chỗ này là gần nhà em nhất." - Em mỉm cười nhìn cô.
Chaeyoung trong bụng thật sự khâm phục bản thân lại có thể nói dối một cách không cần chớp mắt như vậy, Lisa bên này nghe xong cũng ậm ờ cho qua chuyện, cô cũng không dám nghĩ đến lý do khác Chaeyoung có mặt ở đây, cô chỉ cần nghe em nói, hết thảy đều sẽ tin em.
Trời dần tối đi, Lisa lúc này mới nhận ra điều bất thường, giúp em kéo lấy vali.
"Em sẽ ở đâu trong thời gian tới? Lúc nãy nghe là một tuần."
"Em...định thuê nhà nghỉ."
Chaeyoung nói thầm trong bụng, nếu ở đây thật sự có nhà nghỉ thì thật tốt nhưng nếu không có thì Lisa cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ để em ngủ ngoài đường được.
Câu nói tiếp theo của cô khiến em vui như được mùa.
"Ở đây không có nhà nghỉ đâu, nếu em không ngại thì khoảng thời gian này hãy ở nhà tôi, tuy có hơi nhỏ một chút nhưng..."
"Được." - Em trả lời mà không đợi Lisa nói hết câu.
Sự bất ngờ hiện rõ trong đôi mắt Lisa, tuy nhiên cô lại không hỏi gì thêm, cả hai im lặng đi cạnh nhau.
Trên con đường cũ kỹ, dáng hình một cao một thấp hơn đôi chút đi cạnh nhau, nắng bắt đầu ngả ngiêng trên vai áo cả hai, Lisa cúi đầu trầm mặt, Chaeyoung vui vẻ nắm lấy tay cô, hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Và cả thân phận của họ cũng rất khác nhau.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com