CHƯƠNG 160 - THĂM DÒ
Bữa sáng rất phong phú. Dưới sự hộ tống của người hầu, khi Park Chaeyoung từ thang máy bước ra thì mùi thức ăn đã kích thích vị giác của nàng.
Khoảng thời gian này, phản ứng khi mang thai của nàng rất nghiêm trọng, nhưng may mà khác với những thai phụ khác là càng nôn mửa thì nàng ăn càng nhiều. Vì cục cưng trong bụng, chỉ cần là những thứ có lợi cho sức khỏe là nàng sẽ không từ chối.
Trên bàn ăn, những cái bánh kẹp xinh xắn đang tỏa ra mùi thơm nồng, chè trái cây được chế biến tỉ mỉ nhìn có vẻ rất hấp dẫn, lại còn pizza mới ra lò. Phần của nàng lại có thêm một ly sữa yến mạch.
"Thiếu phu nhân, không biết bữa sáng nay có hợp khẩu vị của cô không?" Quản gia đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.
"Rất phong phú. Cảm ơn bà."
Quản gia mỉm cười. "Thực đơn bữa sáng gần đây đều do đích thân phu nhân chọn."
Chaeyoung ngẩn ra, nhìn về phía mẹ chồng ngồi đối diện, vội vàng nói: "Cảm ơn mẹ!"
Anna Winslet dùng nĩa găm lấy một miệng trứng, thản nhiên đáp: "Không cần cảm ơn mẹ, đây đều là do Lisa căn dặn."
Chaeyoung cắn môi. Thật ra gần đây, nàng không khó nhận ra mẹ chồng vẫn rất quan tâm đến mình, chẳng qua bà là một người không thích bày tỏ tình cảm mà thôi, cho dù có làm gì cũng lấy Lisa ra làm lá chắn.
"Cháu dâu à, ly sữa đó là do chính tay bà nấu cho con đó, bột yến mạch cũng là do bà bỏ công ra chọn." Manoban lão phu nhân cũng có vẻ không chịu thua kém, vội vàng khoe ra giống như một đứa trẻ.
Park Chaeyoung không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn Manoban lão phu nhân: "Bà nội, bà làm thế thì con sẽ tổn thọ mất."
"Nói gì ngốc vậy chứ, cái gì mà tổn thọ? Đó là bà thích làm!"
Sáng nay Manoban lão phu nhân còn cố ý uốn tóc, những lọn tóc trên đầu càng xoăn hơn, chứng tỏ tinh thần bà vô cùng sảng khoái.
"Cảm ơn bà nội!" Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
Manoban lão phu nhân vui vẻ mà ăn một miếng pizza thật to.
"Mẹ, mẹ đừng ăn miếng lớn như thế, nếu không sẽ bị nghẹn đó!" Anna Winslet thấy thế thì bất đắc dĩ mà liếc một cái, lên tiếng khuyên can.
"Mẹ thấy con muốn ngược đãi mẹ, không cho mẹ ăn thì có!" Manoban lão phu nhân lớn tiếng quát bà.
Sau đó, trên bàn ăn lại bắt đầu nổ ra cuộc chiến cãi vã như thường lệ. Bởi vì dạ dày Manoban lão phu nhân không tốt nên Anna Winslet thường hạn chế bà ăn cái này cái kia, mâu thuẫn giữa hai người cũng này sinh từ đó. Nhưng cuối cùng, khi Anna Winslet nói một câu "không nghe lời thì lại đưa mẹ đến bệnh viện" là tắt lửa ngay.
Hôm nay cũng thế, khi Anna Winslet nói xong câu này thì Manoban lão phu nhân tức đến nỗi ném miếng pizza sang một bên.
"Dọn phần pizza của lão phu nhân đi!"
Anna Winslet nói với quản gia: "Sau này đừng dọn những món mà người già không tiêu hóa được lên nữa!"
"Dạ, phu nhân!" Quản gia vội vã ra hiệu cho người hầu bưng xuống.
Manoban lão phu nhân tức giận mà trợn Anna Winslet, nhìn bà tao nhã mà nhấm nháp thức ăn rồi nói: "Thật là người đàn bà độc ác, không cho mẹ ăn pizza, sao còn bảo đầu bếp làm?"
Anna Winslet đặt dao nĩa trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì dinh dưỡng trong đó thích hợp với cơ thể của Chaeyoung, ăn cái này rất hợp."
Manoban lão phu nhân không nói gì nữa. Nếu đã tốt cho cháu dâu của bà thì bà cũng không nói gì được. Mặc dù bà rất ghét tình cảnh người khác ăn mà bà chỉ có thể ngồi nhìn.
"Chaeyoung, hôm nay con nên đi bệnh viện làm kiểm tra cho cẩn thận đi!"
Anna Winslet không nhìn vẻ bất mãn của Manoban lão phu nhân, ngẩng đầu mà nhìn Chaeyoung, bình thản nói một câu.
Nàng gật đầu.
Anna Winslet nói với quản gia: "Từ chối tiệc trà hôm nay đi, lát nữa bảo tài xế chuẩn bị xe!"
"Dạ, phu nhân."
Chaeyoung nghe thế thì biết là bà muốn đi bệnh viện với mình. Nghĩ thế, trong lòng ấm áp, vốn muốn nói cho bà biết lát nữa Lisa sẽ đi cùng nhưng lại thôi. Nàng cảm động nói: "Cảm ơn mẹ!"
"Mẹ chỉ lo cho cháu của mình mà thôi!"
Anna Winslet nghe nàng nói cảm ơn, mặc dù trong mắt lóe lên vẻ vui thích nhưng vẫn giữ vẻ bình thản thường ngày mà nói câu đó. Ngay sau đó lại nhíu mày: "Lisa cũng thật là, không biết hôm nay vợ mình phải đi khám hay sao mà lựa lúc này đi công tác chứ?"
"Mẹ à, hôm nay cô ấy sẽ về." Chaeyoung vội vàng nói.
Anna Winslet hừ một tiếng: "Bây giờ nó phải học cách làm một người mommy chứ không chỉ là một tổng tài của Manoban thị."
Park Chaeyoung muốn cười nhưng nhịn xuống.
Manoban lão phu nhân bên cạnh cũng sốt ruột, vội vàng nói: "Ta cũng phải đi cùng."
"Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, hơn nữa chẳng phải mẹ vẫn không thích bệnh viện hay sao?" Anna Winslet lên tiếng ngăn cản.
"Mẹ đi cùng với cháu dâu của mẹ mà, tình huống thế này sao mẹ có thể ở nhà được?"
Manoban lão phu nhân không vui mà làm ầm lên, những lọn tóc trên đầu cũng lung lay theo. "Con sẽ không chỉ lo cho đứa cháu sắp ra đời của con mà không thèm để ý bà già này nữa chứ?"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?"
Anna Winslet bị bà làm nhức đầu, vội vàng nói: "Được được, vậy mẹ cũng cùng đi."
Manoban lão phu nhân cười, quay đầu sáng quản gia. "Đem pizza vừa rồi tới đây."
"Mẹ..."
"Bà nội, bà không thể ăn cái đó được."
"Ai da, dù sao thì lát nữa cũng đi bệnh viện mà, nếu ta có chuyện gì thì cứ để cho bác sĩ khám là được." Manoban lão phu nhân cười đắc ý.
Anna Winslet bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Chaeyoung cũng bị bà làm tức cười, nhưng vào lúc này bỗng vô thức ngáp một cái...
"Bé Chaeyoung à, tối qua con ngủ không ngon sao?" Manoban lão phu nhân thấy thế thì vội hỏi, sau đó cười: "À, bà biết rồi, có phải là tối qua sấm lớn quá làm con nhớ Lisa không?"
"Bà nội..."
Mặt Chaeyoung đỏ lên, hờn dỗi mà liếc bà một cái: "Làm gì có, chẳng qua con, con chỉ..."
"Chỉ cái gì? Nhìn mặt con đỏ lên kìa, còn không chịu nhận?" Manoban lão phu nhân cười một cách rất thoải mái.
Park Chaeyoung cười nhẹ, hàng mi dài che lấp đôi mắt của nàng, lúc ngẩng lên, nàng nhìn Manoban lão phu nhân, nhẹ giọng đáp: "Hôm qua sấm lớn quá, đúng là đã làm con tỉnh giấc, ngủ không được nên xem phim đến quá khuya."
"Xem phim?"
Manoban lão phu nhân ngạc nhiên mà hỏi: "Con xem phim gì mà mê đến thế, ngay cả ngủ cũng không muốn?"
Nàng thử thăm dò mà nói...
"À, một bộ phim đã lâu rồi, gọi là... Thiếu nữ..."
"Loảng xoảng..."
Tiếng dao nĩa va vào bàn ăn bỗng vang lên, không phải Manoban lão phu nhân mà là... Anna Winslet đang ngồi ăn sáng một cách nhàn nhã kia.
Park Chaeyoung nhạy cảm mà nhìn về phía Anna Winslet, trong mắt có vẻ nghi hoặc, thấy bà vẫn tao nhã mà dùng bữa sáng thì không khỏi không nói thầm trong bụng, lẽ nào mình nghe lầm rồi sao?
"Thiếu nữ? Tên bộ phim này thật là thú vị, con kể nội dung nghe xem nào?"
Manoban lão phu nhân lại có vẻ rất hứng thú, từ vẻ mặt rất bình thường của bà thì không thể phát hiện ra bất cứ khác thường nào. Sự nghi ngờ trong lòng Chaeyoung càng nhiều hơn nhưng vẫn cười nói với Manoban lão phu nhân: "Phim nói gì không quan trọng, quan trọng là cô diễn viên kia quá xinh đẹp."
Nàng cố ý nói như vậy, mục đích chính là muốn xem xem phản ứng của họ thế nào.
Manoban lão phu nhân nghe thế thì tò mò hỏi: "Thế sao? Bà không tin còn có diễn viên nào đẹp hơn con!"
Chaeyoung khẽ cười. "Diễn viên kia rất nổi tiếng vào lúc đó, tên là Angel. À, chính xác thì phải gọi cô ta là... Kahee mới đúng!"
"Kahee?"
Trong sự hiếu kỳ của Manoban lão phu nhân có thêm chút nghi hoặc.
Park Chaeyoung quan sát kỹ phản ứng của bà, cuối cùng hỏi một câu: "Bà chưa nghe qua cái tên này sao?"
Manoban lão phu nhân lắc đầu. "Chưa, cho nên mới nói chắc chắn là cô ta không nổi tiếng như con bây giờ, nếu không sao bà lại chưa từng nghe qua chứ?"
Nàng hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Anna Winslet, thấy dường như bà không thèm dể ý đến mà dùng bữa thì cố ý hỏi: "Mẹ, mẹ nghe qua tên nghệ sĩ Kahee chưa?"
Anna Winslet đặt dao nĩa xuống, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng dường như giọng nói đã có vẻ không vui. "Sao mẹ lại nghe qua tên của một nghệ sĩ nho nhỏ thế chứ?"
"Nhưng con nghe mấy đàn chị nói lúc đó cô ta rất nổi tiếng, ngay cả cái tên Angel cũng là do fan hâm một phong tặng, nói là cô ta có khuôn mặt như thiên sứ và dáng người như ma quỷ!" Chaeyoung nhìn Anna Winslet, cố ý lộ ra vẻ tán thưởng.
"Loại đàn bà này vừa nhìn đã biết là thích đi dụ dỗ đàn ông. Cái gì mà Angel, loại người này xứng với cái tên đó sao?" Rõ ràng là chân mày Anna Winslet đã chau lại, giọng điệu cũng lộ vẻ khinh thường.
"Ai da, người ta thích gọi là Angel thì liên quan gì tới mình chứ. Bé Chaeyoung à, sao con nói như là cô ta đẹp hơn con nhiều vậy? Cô ta đẹp hơn con sao?" Trước giờ Manoban lão phu nhân vẫn rất hiếu kỳ, rõ ràng là đề tài này đã dẫn đến sự chú ý của bà.
Chaeyoung nhìn lão phu nhân cười đáp: "Nếu bà thấy tò mò thì có thể xem bộ phim đó mà, để bà so sánh xem."
"Được đó, có thời gian nhất định ta phải xem mới được. Ta không tin còn có nữ nghệ sĩ nào đẹp hơn bé Chaeyoung. Con dâu à, có thời gian chúng ta cùng nhau xem." Manoban lão phu nhân nói.
"Con sẽ không xem bộ phim đó." Không ngờ Anna Winslet nghe thế thì giọng nói trở nên sắc bén, thái độ cự tuyệt cũng có sự thay đổi lớn.
Có lẽ Manoban lão phu nhân không ngờ bà sẽ có thái độ này nên ngẩn ra.
Park Chaeyoung lại bình tĩnh mà nhìn Anna Winslet. Thái độ bất thường của bà đã làm nàng nghi ngờ.
"Ý của con là..."
Anna Winslet cũng phát hiện thái độ của mình quá kích động nên thản nhiên nói thêm: "Trước giờ con vẫn không có hứng thú với loại phim này, hơn nữa con cũng không có thời gian xem phim."
Manoban lão phu nhân lắc đầu. "Con đó, đúng là càng ngày càng không thú vị. Không sao, bé Chaeyoung à, có thời gian bà nhất định sẽ xem. Bộ phim mà con thích nhất định là rất đặc sắc."
Chaeyoung khẽ gật đầu, nhưng sự nghi hoặc trong mắt vẫn chưa tan đi.
"Chaeyoung, bây giờ con đang có thai, giấc ngủ là rất quan trọng, đừng vì một bộ phim mà ảnh hưởng đến sức khỏe, biết không?" Anna Winslet không vui mà dặn một câu.
"Con biết rồi, thưa mẹ!" Nàng nhẹ nhàng gật đầu trả lời, lại tiếp tục ăn sáng.
Hàng mi dài vẫn không che được vẻ nghi hoặc trong mắt...
Rõ ràng là dường như bà nội không có phản ứng gì lớn đối với cái tên Kahee. Nhưng... dường như mẹ chồng nàng thì rất phản cảm với cái tên này, thậm chí khi vừa nhắc đến phim của Kahee thì hành động của bà...
Lẽ nào...
Trong hai người họ, bà nội thì không biết nhưng mẹ chồng nàng thì biết sao?
Điều này có hơi khác với suy nghĩ lúc đầu của nàng, nhưng ít ra từ phản ứng của mẹ chồng nàng thì dễ dàng suy được một điều... có lẽ ba chồng nàng có quan hệ gì với Kahee!
Xem ra mẹ chồng chính là mục tiêu mà nàng phải tập trung vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com