Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chiếc xe khách đậu sẵn ở đầu con dốc nhỏ, gió đêm miền núi thổi hun hút qua rặng ngô. Trời đã khuya, men rượu còn chưa kịp tan. Cả đoàn lần lượt lảo đảo leo lên xe trong tình trạng chẳng ai còn kiểm soát nổi dáng đi. Mặt người nào người nấy đỏ gay như trái gấc, mắt lờ đờ, cười nói líu ríu như đang chơi trò nói nhanh phiên bản ngọng. Người dựa vào vai nhau, người ôm bụng cười nắc nẻ, tiếng nói cười loang loáng cả không gian đêm tĩnh mịch.

Riêng Lệ Sa, mãi một lúc sau mới xuất hiện từ xa, dáng người thấp thoáng dưới ánh đèn xe vàng nhạt. Trên người cô đùm đề túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang, thậm chí cả vai cũng treo thêm túi vải thổ cẩm. Cô như biến thành một phiên bản di động của một sạp hàng nhỏ. Tiếng giày lẹp xẹp xen giữa tiếng cười lác đác còn sót lại từ những người cuối cùng đang vật vờ tìm chỗ ngồi.

Cả đoàn lên xe trong trạng thái say khướt. Tiếng ngáy khe khẽ, tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng lại vang lên. Lệ Sa xếp gọn gàng những túi đồ đã mua xuống chân ghế, cố gắng không để chúng lộ liễu quá. Cô ngồi cạnh Linh, người đã tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt nhắm nghiền.

"Ơ, mua... gì mà nhiều... thế Sa?" 

Linh bất chợt mở mắt, nhìn thấy những túi đồ đùm đùm đề đề dưới chân Lệ Sa. Giọng Linh khàn khàn, nhưng vẫn có sự tò mò.

Lệ Sa hơi giật mình, vội vàng đáp: 

"À... em mua đồ tặng thôi chị. Không có gì đâu." 

Cô cố gắng nói thật nhanh, hy vọng Linh sẽ không hỏi thêm.

Linh nghe vậy cũng không truy hỏi nữa. Đôi mắt cô lại từ từ nhắm lại, chợp giấc một chút. Cả đoàn chìm vào giấc ngủ vùi trên xe. Họ say khướt đến mức không ai biết mình về homestay bằng cách nào, ai đã dìu ai vào phòng. Mọi thứ cứ thế chìm vào một màn sương mịt mờ của men say.

Sáng hôm sau, ánh nắng đã lên cao, chiếu thẳng vào cửa sổ phòng. Cả homestay vẫn còn im ắng một cách đáng sợ. Không có tiếng chuông báo thức, không có tiếng nói cười rộn rã như mọi ngày. Ai nấy đều nằm lì trên giường, đầu óc quay cuồng và bụng dạ cồn cào. Đoàn nhiếp ảnh gia hôm nay không đi chụp được bất kỳ bức ảnh nào. Thay vào đó, cả ngày chỉ là thời gian để nghỉ ngơi, hồi phục sau trận 'say quên trời đất' đêm qua. Trong khi mọi người vật lộn với dư âm của men rượu, Lệ Sa, tuy cũng hơi mệt, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả. Những món đồ đã mua cho bà cụ, Thái Anh và Kha vẫn nằm gọn gàng trong túi, chờ đợi một cơ hội để được trao đi.

Lệ Sa trở mình trên giường, đầu óc tuy hơi nặng trịch nhưng vẫn còn tỉnh táo chán so với tình hình chung. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ từ giường bên cạnh. Chắc là Trân Ni, đang vật lộn với cơn đau đầu hậu rượu. Rồi tiếng ho sù sụ, tiếng lẩm bẩm 

"Cấm đứa... nào đăng story... tao chưa kịp chọn filter..."

Hài hước từ Linh. Cả homestay chìm trong một sự im lặng đáng sợ, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi những âm thanh ai oán của những kẻ say'quắc cần câu'.

Cô nhẹ nhàng bật dậy, nhìn quanh phòng. Những túi đồ đã mua cho gia đình Thái Anh vẫn nằm gọn gàng dưới gối bên cạnh, như một lời nhắc nhở ngọt ngào về 'nhiệm vụ cao cả' của cô. Lệ Sa khẽ mỉm cười. Đây chính là cơ hội trời cho! Không ai trong đoàn có thể cản cô lúc này. Kế hoạch 'cứu trợ' sẽ được tiến hành ngay lập tức.

Cô rón rén bước ra khỏi giường, đi ngang qua gian của Trân Ni. Tiếng ngáy khò khò pha lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ vọng ra. Lệ Sa khẽ cười khúc khích. 

"Thôi rồi, quả này bà chị mình chắc phải đến chiều mới 'thoát xác' khỏi cái 'linh hồn' rượu táo mèo này quá!" 

Cô nghĩ bụng, không khỏi cảm thấy có chút hả hê.

Đến cạnh thấy Linh, chị cũng đang nằm úp mặt vào gối, tấm chăn cuộn tròn như con nhộng, chỉ để lộ mỗi mớ tóc rối bù. Lệ Sa thử gọi khẽ: 

"Chị Linh ơi... dậy ăn sáng không? Có phở cuốn kìa!"

Tiếng trả lời chỉ là một âm thanh ú ớ không rõ ràng, rồi Linh lại rúc sâu hơn vào chăn, như thể đang cố gắng lẩn trốn khỏi ánh sáng ban ngày. 

"Thế này thì đến trưa mới biết trời đất là gì, đừng nói là ăn sáng!" 

Lệ Sa lắc đầu, không nhịn được cười.

Cả homestay lúc này giống như một bãi chiến trường sau cuộc tấn công của 'binh đoàn rượu táo mèo' đêm qua. Những chiếc máy ảnh, ống kính đắt tiền nằm lăn lóc trên bàn, trên ghế, có cái còn dính chút... bã lẩu đêm qua, trông thật thảm hại. Lệ Sa đi qua phòng khách, thấy một bạn nam đang nằm ngủ gà gật trên sofa, miệng vẫn còn ngậm... một miếng chanh to tướng, chắc là đã cố gắng giải rượu không thành. Cô rón rén đi ra bếp, nhìn thấy Mai, đang lúi húi dọn dẹp, ánh mắt đầy vẻ ngao ngán khi nhìn bãi chiến trường mà nhóm khách để lại. Trông chị ta có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng làm việc.

Lệ Sa chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo. 

"Chị Mai ơi," 

Cô nói, cố gắng giữ giọng thật tự nhiên và thân thiện, 

"Em... em muốn đi dạo quanh bản một chút để hít thở không khí trong lành. Chị Mai có biết đường nào đi bộ đẹp đẹp, chill chill không ạ?"

Mai ngẩng lên, nhìn Lệ Sa với ánh mắt hơi ngạc nhiên, có lẽ vì hiếm thấy khách nào 'dậy sớm' và còn tươi tỉnh như vậy sau'đêm bão tố'. Chị ta quay đi, miệng làu bàu: 

"Chị thấy đây chỗ nào cũng chill. Mà em đi đâu thì đi, nhớ về sớm ăn trưa nhé. À, mà phòng em có thiếu gì không? Nói chị chuẩn bị luôn cho. Chứ nhìn tình hình này chắc trưa nay mọi người còn đang vật vã chưa dậy nổi để ăn đâu."

Giọng Mai vẫn đều đều, không chút tình cảm rõ rệt, nhưng Lệ Sa hiểu đó là lời đồng ý, kèm theo một lời nhắc nhở ngầm về tình hình 'sức khỏe' của đoàn và cả việc cô ấy bận rộn quán xuyến.

"Dạ, em biết rồi ạ!" 

Lệ Sa mừng thầm. Cô quay vội vào phòng, ôm đống 'chiến lợi phẩm' của mình vào một chiếc ba lô cá nhân, khoác thêm chiếc áo khoác dày, rồi nhanh chóng 'chuồn êm' ra khỏi homestay. Mặt trời đã lên cao, sương cũng đã tan bớt, để lộ bầu trời xanh trong vắt. Lệ Sa lại cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo nhất để thực hiện'chiến dịch bí mật' của mình. Cô cười hớn hở, bước nhanh về phía con đường quen thuộc dẫn xuống bản, lòng tràn đầy hy vọng về những nụ cười mà cô sắp mang đến cho gia đình nhỏ bé kia.

Lệ Sa ôm chặt chiếc ba lô chứa đầy ắp những món đồ đã chọn lựa cẩn thận, bước nhanh trên con đường đất quen thuộc dẫn xuống bản. Từng bước chân cô nhẹ bẫng và đầy hăm hở. May mắn thay, như Thái Anh đã từng chỉ dẫn, từ homestay về đến ngôi nhà nhỏ của cô bé chỉ có một con đường độc đạo, quanh co nhưng khá dễ đi, không sợ bị lạc. Chín giờ sáng, nắng đã lên cao và trải vàng như mật trên những hàng cây, làm ấm dần không khí se lạnh của buổi sớm. Lệ Sa hít hà mùi đất ẩm và hơi sương còn vương vấn trên những tán lá xanh, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và đầy phấn chấn, như thể đang mang vác cả một niềm hy vọng lớn lao.

Con đường dốc thoai thoải, xuyên qua những vạt rừng thưa thớt đã bắt đầu chuyển màu lá non và những thửa ruộng bậc thang còn đang ngái ngủ sau một đêm dài. Tiếng chim hót líu lo từ những lùm cây ven đường, tiếng suối chảy róc rách đâu đó vọng lại từ khe núi, tạo nên một bản nhạc nền êm đềm, du dương cho từng bước chân của Lệ Sa. Cô đi nhanh hơn mọi khi, trong đầu chỉ mường tượng đến khoảnh khắc Thái Anh và Kha sẽ nhận được những món quà, và nụ cười hiền hậu của bà cụ.

Khi con dốc dần kết thúc, những nếp nhà sàn lưa thưa đã hiện ra rõ nét trước mắt. Lệ Sa nhận ra ngôi nhà nhỏ của Thái Anh ngay lập tức, nép mình khiêm tốn dưới tán cây cổ thụ già cỗi, trông vẫn bình yên và cũ kỹ như lần đầu cô đặt chân đến. Cô chậm lại bước chân, lòng bỗng dâng lên một chút hồi hộp khó tả, xen lẫn niềm vui sướng sắp được nhìn thấy những gương mặt thân quen.

Lệ Sa đứng giữa sân, gọi vọng vào trong, giọng có phần hồi hộp. 

"Thái Anh ơi! Thái Anh!" 

Tiếng cô vẫn chỉ vọng lại sự tĩnh mịch của buổi sáng bản làng, lọt thỏm giữa tiếng gió lùa qua tán cây và tiếng côn trùng vo ve đâu đó. Lòng cô hơi chùng xuống, không lẽ cả nhà đi làm nương hết rồi sao?

Đúng lúc đó, từ trong căn nhà gỗ cũ kỹ, một bóng hình nhỏ xíu bất ngờ lao ra, như một mũi tên xé tan không gian yên ắng. Là Kha! Thằng bé chạy ào tới, đôi chân trần thoăn thoắt trên nền đất ẩm, những ngón chân bé xíu bám chặt lấy từng hạt đất. Vừa nhìn thấy Lệ Sa, đôi mắt đen láy của Kha sáng bừng lên như hai vì sao nhỏ, miệng thằng bé mở rộng, reo lên đầy phấn khích, giọng nói non nớt như vỡ òa niềm vui bị kìm nén bấy lâu: 

"A! Chị Sa! Chị Sa đến!"

Kha không hề ngần ngại. Bàn tay bé xíu của thằng bé nhanh chóng mở toang cánh cửa gỗ cũ kỹ, tạo ra tiếng cọt kẹt quen thuộc. Rồi thằng bé chồm tới, lao thẳng vào lòng Lệ Sa, ôm chầm lấy cô. Sức lực của đứa trẻ nhỏ vậy mà lại khiến Lệ Sa hơi loạng choạng, nhưng cô ngay lập tức mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc. Cô ngồi hẳn xuống đất, không ngại bụi bẩn hay cái lạnh còn vương trên nền đất, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy thằng bé. Cái ôm của Kha thật chặt, thật hồn nhiên, như một làn gió ấm áp xua đi mọi lo lắng và mệt mỏi đã bám víu lấy Lệ Sa suốt từ hôm qua. Mùi hương ngai ngái của đất, của khói bếp và mùi cơ thể non nớt của Kha quyện vào nhau, mang lại cho Lệ Sa một cảm giác bình yên đến lạ lùng.

Cô vuốt nhẹ mái tóc mềm và hơi lạnh của sương núi trên đầu Kha, ngón tay khẽ chạm vào những sợi tóc rối bù. 

"Kha sao không đi dép vào hả! Mà Kha nhà một mình à? Thái Anh đâu rồi em? Bà nữa?" 

Lệ Sa vừa trách yêu vừa hỏi, giọng cô dịu dàng hơn bao giờ hết, ánh mắt đầy trìu mến nhìn vào đôi mắt to tròn của Kha, mong ngóng một câu trả lời.

Kha dụi dụi đôi mắt to tròn vào vai Lệ Sa, giọng bi bô trả lời: 

"Bà... bà vẫn ở trên nhà. Chị... Thái Anh đi làm, chưa có về." 

Giọng thằng bé líu lo, đầy vẻ hồn nhiên, như thể việc chị gái vắng nhà là chuyện thường ngày vậy.

Lệ Sa gật đầu, lòng chợt hiểu ra. Chín giờ sáng mà tất nhiên Thái Anh đã đi làm, chắc hẳn là công việc đồng áng hoặc giúp việc ở đâu đó ngoài homestay. Chắc hẳn cô bé phải tranh thủ từng chút thời gian để kiếm tiền. Cô nhìn Kha, nụ cười vẫn đọng trên môi, ánh mắt đầy trìu mến. 

"Vậy chị vào nhà nha Kha? Chị có quà cho Kha đó!"

Nghe thấy từ 'quà' đôi mắt Kha bỗng chốc sáng bừng lên như hai vì sao nhỏ trong đêm. Thằng bé gật đầu lia lịa, rồi không chút ngần ngại nắm chặt bàn tay Lệ Sa, kéo cô vào nhà. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp của Kha thật sự làm Lệ Sa cảm thấy xúc động, một dòng điện ấm áp chạy qua. Căn nhà gỗ đơn sơ, mộc mạc, nhưng lại ấm áp một cách lạ thường bởi hơi ấm của bếp lửa và tình người.

Lên tới sàn nhà, Lệ Sa nhìn thấy bà cụ vẫn đang nằm trên chiếc chăn mỏng ở một góc phòng, hơi thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ. Cô không muốn làm phiền giấc ngủ hiếm hoi và quý giá của bà, nên khẽ khàng đặt chân đi ra phía bếp nơi Kha đã ngồi sẵn, chăm chú nhìn vào ngọn lửa củi liu riu.

Căn bếp nhỏ ám mùi khói và củi ẩm, một mùi hương đặc trưng của những căn bếp vùng cao. Kha ngồi xổm bên bếp lửa, đôi chân trần gác lên nhau, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay bé xíu ra sưởi ấm, đôi mắt đen láy dán chặt vào những đốm lửa nhảy múa. Lệ Sa ngồi xuống cạnh thằng bé, nhẹ nhàng mở chiếc ba lô của mình. Kha, với bản tính tò mò của trẻ con, liền xích lại gần, đôi mắt mở to, tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô, không biết rằng bên trong có thứ gì mà chị Sa lại mang đến.

Lệ Sa mỉm cười bí mật, rồi từ từ lấy ra một chiếc áo phao dày dặn, màu xanh tươi tắn. Cô giơ lên, làm điệu bộ đầy bất ngờ.

"Ta da!" 

Vừa nhìn thấy chiếc áo ấm, đôi mắt Kha bỗng chốc sáng rực lên, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng gió và bụi bặm lộ rõ vẻ thích thú tột độ, không thể che giấu. Thằng bé vươn đôi tay nhỏ xíu ra, chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại của chiếc áo, cảm nhận sự ấm áp từ chất liệu bông. Nụ cười hồn nhiên, không chút toan tính nở bừng trên môi Kha, mang theo cả sự ngạc nhiên tột độ và niềm vui sướng không thể giấu giếm. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, trong veo và trong sáng, chính là thứ mà Lệ Sa mong muốn được thấy nhất. Nó xua tan đi mọi mệt mỏi, mọi lo toan trong lòng cô.

"Mặc thử xem có vừa không nào Kha?" 

Lệ Sa dịu dàng nói, rồi nhẹ nhàng giúp thằng bé mặc chiếc áo vào. Chiếc áo thoải mái, rộng rãi đủ để Kha có thể vận động, thậm chí mặc còn được thêm vài năm nữa và quan trọng hơn là đủ ấm để thằng bé không còn run rẩy vì cái lạnh vùng cao nữa. Kha cứ thế thích thú vuốt ve chiếc áo mới, đôi môi nhỏ nhắn cứ tủm tỉm cười.

Lệ Sa tiếp tục lấy ra những món đồ khác: một túi thuốc bổ và thuốc ho đặt cẩn thận xuống nền nhà cạnh bà cụ, hy vọng chúng sẽ giúp bà có giấc ngủ ngon và khỏe hơn. Rồi cô lấy ra một bộ vở vẽ, bút chì màu và một hộp bút chì mới tinh. 

"Đây chị có mua vở và bút cho chị Thái Anh và Kha còn riêng vở vẽ và bút chì màu này là cho chị Thái Anh, Kha đưa cho chị nhé. Chị Thái Anh có thể vẽ và viết những gì chị ấy muốn." 

Lệ Sa nói, ánh mắt đầy hy vọng.

Kha cầm lấy hộp màu, đôi mắt vẫn mở to ngạc nhiên. Thằng bé chưa từng thấy nhiều màu sắc đến vậy. Lệ Sa nhìn nụ cười của Kha, nhìn những món đồ đã được đặt xuống, lòng cảm thấy bình yên và ấm áp lạ thường...

"Thịt lợn rừng đây, thịt lợn rừng đây!", 

"Em ơi, mua cá này, cá suối tươi ngon lắm!", 

"Cải mèo đây, rẻ lắm, mua cho cô đi con gái!" 

Những âm thanh quen thuộc của cuộc sống mưu sinh dội vào tai Thái Anh, mỗi lời mời gọi dường như càng làm lòng cô bé thêm nặng trĩu. Cô bé cúi gằm mặt, bước chân thoăn thoắt len lỏi qua dòng người đông đúc, cố gắng tránh ánh mắt của những người bán hàng. Mỗi món đồ, dù nhỏ bé, cũng là một gánh nặng khổng lồ khi tiền bạc eo hẹp đến đáng thương.

Cuối cùng, Thái Anh cũng dừng lại ở hàng thuốc duy nhất trong khu chợ, một tiệm thuốc nhỏ nằm khuất ở một góc xã, cũ kỹ và đơn sơ. Hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm, cô bé bước vào, giọng nói lí nhí, gần như thì thầm: 

"Bác ơi... Thái Anh muốn mua thuốc."

Bác dược sĩ, một người phụ nữ lớn tuổi với ánh mắt hiền từ, nhìn Thái Anh với vẻ quan tâm:

 "Cháu mua thuốc gì? Thuốc cho cháu hay ai?"

"Thái Anh mua thuốc cho bà," 

Thái Anh đáp, giọng vẫn nhỏ xíu, 

"Bà Thái Anh yếu lắm, ho nhiều ạ."

"Bà cháu bao nhiêu tuổi rồi?" 

Bác dược sĩ hỏi, tay đã bắt đầu với lấy vài hộp thuốc trên kệ.

Thái Anh ngẫm một lúc, đôi mày bé nhỏ khẽ cau lại, cố gắng nhớ chính xác con số. 

"Bà... bà tám... tám bảy tuổi rồi."

Nghe vậy, bác dược sĩ nhanh chóng lấy thuốc. Thuốc bổ dành cho người già, thuốc ho chuyên dụng và một ít thuốc cảm thông thường. Xếp gọn gàng các loại thuốc vào một túi nhỏ bằng giấy báo, bác nói, giọng vẫn nhẹ nhàng: 

"Đây là thuốc uống trong ba ngày của bác kê cho bà. Nếu sau ba ngày mà vẫn chưa thấy đỡ, cháu quay lại đây để bác kê thêm nhé. Tổng cộng hết một trăm hai mươi nghìn."

Thái Anh nghe thấy con số một trăm hai mươi nghìn đồng, tim cô bé như thắt lại. Một trăm hai mươi nghìn! Đó là số tiền lớn đối với cô bé, một con số mà cô phải đánh đổi bằng biết bao mồ hôi và công sức. Cô ngập ngừng, chậm rãi lấy chiếc túi bóng nhàu nát ra khỏi túi áo khoác đã sờn cũ. Đôi tay nhỏ run run, cô bé cẩn thận đếm từng tờ tiền một, đặt lên bàn kính. Tờ mười nghìn, tờ hai mươi nghìn, rồi những tờ năm nghìn, hai nghìn, một nghìn... từng đồng bạc lẻ, từng chút mồ hôi và công sức. Chúng được tích góp từ những việc vặt cô làm thuê, từ những bó rau rừng hái được, từ những ngày phụ giúp ở homestay. May mắn thay, tổng cộng vừa đủ một trăm hai mươi nghìn đồng. Cô bé đẩy số tiền về phía bác dược sĩ, một cảm giác nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ xen lẫn tiếc nuối len lỏi trong lòng.

Lấy thuốc xong, Thái Anh kiểm tra lại số tiền còn thừa trong túi. Chỉ còn lại vẻn vẹn bảy mươi bốn nghìn đồng. Cả mấy tuần trời tích cóp, làm thuê làm mướn đủ thứ việc, mãi mới được gần hai trăm nghìn đồng. Vậy mà giờ đây đã vơi đi quá nửa. 

"Mua thuốc cho bà, còn tiền đâu mà mua áo ấm cho Kha?" 

Cô bé tự hỏi, nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền nhàu nát trong tay, lòng nặng trĩu những lo toan của người lớn. Chiếc áo cũ rách của Kha cứ hiện lên trong tâm trí, khiến cô bé càng thêm đau đáu.

Thái Anh thở dài một tiếng. Tiếng thở dài non nớt, khe khẽ như gió lướt qua ngọn cỏ, nhưng bên trong lại chứa đầy những gánh nặng không tên. Cô bé cẩn thận đếm lại số tiền còn lại trong tay, rồi lặng lẽ gấp gọn, nhét vào một túi nilon, sau đó giấu kỹ vào áo đã cũ bạc màu.

Mua thuốc cho bà vẫn là quan trọng nhất. Dù có thèm một chiếc áo mới cho Kha, một quyển vở hay một món đồ chơi nhỏ xinh cho bản thân, thì không gì quý bằng việc bà mạnh khỏe. Với Thái Anh, sức khỏe của bà là thứ tài sản quý giá nhất trên đời là mái nhà, là hơi ấm, là điểm tựa giữa cuộc sống còn quá nhiều lo toan.

Cô bé quay lưng rời khỏi chợ, bước chân nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm. Những hàng quán tấp nập phía sau dần khuất, nhường chỗ cho con đường đất đỏ dài hun hút dẫn về nhà. Ở đó, có bà và Kha đang chờ. Và Thái Anh giữa bao bộn bề của một đứa trẻ phải lớn nhanh không hề biết rằng, phía cuối con đường đó, một món quà bất ngờ đang âm thầm chờ đợi, dành cho riêng mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com