Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị! Chị phải kiềm chế đừng kích động!




Sau khi Rosé trở lại căn phòng cũ của mình, cô lập tức lấy chiếc hộp sắt để dưới đáy tủ quần áo ra, sau đó kiểm tra kĩ lại đồ trong đó một lượt.

Liếc mắt nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, Rosé gom bừa hết đồ nhét vào túi, rồi vội vã chạy xuống lầu.

Cách đó không xa, Hansin vừa lái xe vừa kết nối tai nghe bluetooth báo cáo tình hình với đầu bên kia: "Chaeyoung về nhà cũ một chuyến, không đến 5 phút đã xuống rồi, giờ đang đi hướng ra ngoại thành..."

Nửa tiếng sau, cuối cùng Rosé cũng đỗ lại.

Hansin nhìn quanh khu nhà rách nát, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ơ, cái chỗ rách nát này chẳng phải là chỗ ở của chuyên viên đạo cụ Choi Jung Jae sao? Chaeyoung đơn thương độc mã chạy đến đây làm gì nhỉ? Chắc không phải định nói lí với gã chứ? Như vậy cũng ngây thơ quá rồi!"

"Mở camera ra đi." Đầu bên kia tai nghe bluetooth truyền tới âm thanh lạnh lùng của Lisa.

"À à, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất vụ này!" Hansin vội lấy laptop phía sau xe ra.

"Chị, đợi em tí, để em livestream cho chị xem!"

Bên phía Hansin còn chưa nói hết, đã phát hiện máy tính của mình không thao tác được nữa, cô ta nhất thời đen mặt, hết nói nổi: "Chị, không ngờ chị lại hack máy tính của em... Đã bảo để em live cho chị rồi cơ mà! Chị có cần thiết phải vội đến thế không?"

...

Lương của Choi Jung Jae cũng rất được, nhưng vì bản tính thích cờ bạc, không những không để dư ra được mà còn nợ cả một đống, thế nên gã mới ở trong xóm nghèo ở ngoại ô thế này.

Đây là những gì trước đây Rosé nghe được lúc gã uống rượu nói chuyện với người khác ở trong đoàn.

"Cộc cộc cộc", Rosé gõ cửa ba tiếng.

Cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Rosé tiếp tục gõ, mãi tới khi bên trong truyền ra tiếng "phịch" như vật gì bị rơi xuống, sau đó là tiếng dép lê trên mặt đất, cảnh cửa rỉ sắt được người ở trong kéo mở "rầm" một tiếng.

"Con mẹ nó đứa nào đấy? Mới sáng sớm ngày ra đã muốn chết à..." Nói được một nửa, thấy người ngoài cửa là Rosé, Choi Jung Jae đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Anh Choi, lâu rồi không gặp." Rosé cười khanh khách nhìn gã.

Choi Jung Jae vốn định sập cửa lại, nhưng gã đảo mắt thay đổi chủ ý, uể oải đáp: "Tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là người đẹp Rosé! Vào đi!" Rosé vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi rình, mùi tất thối xen lẫn mùi mốc meo nhức mũi, lực sát thương không thua gì cá trích thối buổi sáng.

"Cứ ngồi thoải mái đi." Choi Jung Jae châm một điếu thuốc, mắt đục ngầu như keo nhìn chằm chằm vào Rosé, gã sổ sàng nhìn khắp cơ thể cô.

Rosé ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn tính là sạch sẽ trong phòng, cô nói thẳng: "Người thông minh không ngồi lê đôi mách, dụng ý lần này tôi tới đây chắc không cần tôi phải nói nhiều, anh Choi đây cũng tự hiểu. Tôi cần khẩu cung của anh, xin anh hãy nói ra hết sự thật, là Hwayoung tự biên tự diễn chứ không phải tôi mua chuộc anh để hãm hại cô ta?"

Choi Jung Jae nghe vậy cười ha hả nhìn cô, làm bộ nhìn thấu động tác của cô: "Ranh con, cô bật máy ghi âm rồi đúng không? Muốn moi lời của tôi? Ha ha, cô còn non lắm! Thật ngại quá, những gì tôi nói với phóng viên đều là sự thật hết!"

Choi Jung Jae trưng ra vẻ mặt điếc không sợ súng, con ngươi chợt lóe sáng: "Trừ khi, cô có thể ra nổi giá..."

Hai tròng mắt Rosé nheo lại, cô sớm đã liệu trước được chuyện này.

Choi Jung Jae sau khi lấy được tiền của Hwayoung đưa cho, tuyệt đối sẽ không cao chạy xa bay, mà sẽ tiếp tục đi đánh bạc, rồi lại thua hết.

Lúc này đương nhiên là muốn ăn cả hai đầu rồi!

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Rosé cười như không cười nhìn gã.

Choi Jung Jae dâm đãng nhìn bộ ngực phập phồng của cô, gã miết cằm nói: "Không có tiền... không có tiền cũng có cách không dùng đến tiền! Nếu cô có thể lên giường với tôi một lần, tôi có thể tiết lộ cho cô một số việc thú vị khác nữa đấy!"

Gã nói vậy rõ ràng là muốn ra hiệu ngầm cho cô, muốn lấy khẩu cung chỉ có hai cách hoặc là đưa tiền hoặc là ngủ với gã.

Nhưng thực tế mà nói, với tính cách xảo trá của Choi Jung Jae, kể cả có làm gã thỏa mãn, chưa chắc gã đã đưa khẩu cung, tới lúc đó chỉ có nước mất cả chì lẫn chài.

Cùng lúc đó, trong chiếc xe ở dưới lầu.

Thấy cảnh trong camera, Hansin căng thẳng nhắc nhở người ở đầu bên kia: "Chị, chị phải kiềm chế! Đừng kích động! Tuyết đối không được kích động! Chị phải nhẹ nhàng với máy của em nhé! Ổ cứng của em cất giấu tới mấy trăm GB dữ liệu quý giá đấy!"

"Lên tầng, ngay lập tức." Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai nghe.

"Vâng vâng vâng! Em lên ngay đây!" Trong camera, Choi Jung Jae đã bắt đầu bước từng bước về phía Rosé, Hansin lập tức ôm máy tính chạy như điên lên.

Choi jung Jae đã đi tới trước ghế Rosé ngồi, vịn tay lên ghế, hơi thở bắt đầu trở nên gấp rút: "Thế nào? Cuộc giao dịch này có tính không? Không chỉ lấy được thứ mà cô muốn, mà còn được sung sướng nữa!"

Rosé rũ mắt xuống, không rõ cô đang nghĩ gì, bỗng... giữa đôi môi đỏ thắm bật ra một tiếng cười nhẹ giễu cợt.

Ngay sau đó, Choi Jung Jae cảm thấy một vật gì đó cứng lạnh đặt vào eo mình, gã cúi đầu xuống nhìn, mặt bỗng trắng bệch... Thứ đang dí trên người gã là họng súng tối om.

"Mày... mày... mày..." Phản ứng đầu tiên của Choi Jung jae chính là muốn co chân bỏ chạy.

Lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng nói lạnh lẽo của Rosé: "Chạy à? Vừa hay, để xem mày chạy nhanh hay đạn của tao nhanh?"

Choi Jung Jae mồ hôi vã ra như tắm, gã cứng nhắc quay người lại, sau đó lại thoải mái cười lớn: "Con ranh con, suýt chút nữa thì tao thật sự bị mày dọa rồi! Lấy súng đồ chơi để lừa tao á? Mày bắn đi! Mày có giỏi thì cứ bắn đi cho tao xem! Nào, bắn vào đây này!"

Ngón tay Rosé khẽ động, cô lắp một chiếc ống giảm thanh hình clarinet vào súng, sau đó bóp cò.

"Bụp" một tiếng, đạn sượt qua cánh tay Choi Jung Jae, vẽ thành một đóm lửa nhức mắt trên nền đất. Tất cả còn chưa đến ba giây.

Choi Jung Jae bịt cánh tay đau xót lại, "bịch" một cái quỳ sụp xuống đất: "Chị! Chị Hai ơi, chị bình tĩnh! Đây là súng thật đấy! Không đùa được đâu!"

"Khẩu cung." Rosé vứt một chiếc bút ghi âm tới, nhìn đồng hồ trên điện thoại, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn.

Mingie vẫn đang ngủ ở nhà, lỡ tỉnh dậy mà không thấy cô chắc chắn sẽ lại lo lắng, cô phải mau về với con bé.

"Tôi thu, tôi thu! Tôi thu ngay đây!" Choi Jung Jae bò tới nhặt chiếc bút thu âm lên, tự mình ấn nút rồi bắt đầu thu.

"Không phải Rosé! Vốn dĩ không phải Rosé mua chuộc tôi! Người cho tôi tiền bảo tôi động tay trên súng đạo cụ là người khác! Nhưng tôi không biết đối phương là ai! Tôi nhận được một email nặc danh, đối phương chỉ thị thông qua đó, hơn nữa còn trực tiếp chuyển khoản cho tôi 100 triệu, nói xong việc rồi sẽ cho tôi thêm 100 triệu nữa!" Choi Jung Jae vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn Rosé.

Trông cô rất bực bội, u ám, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay chốc chốc lại sờ vào nòng súng, như một kẻ thần kinh biến thái cuồng giết người, trông mà rợn hết cả tóc gáy.

Định xông vào để cứu người - Hansin vừa tới cửa đã thấy cảnh tượng trái ngược 180 độ so với trong camera, cô trố mắt đứng đờ ra tại chỗ.

"Đơn thương độc mã... mang súng thật đến cơ à? Đệch mẹ! Nếu em nhìn không lầm thì đó là khẩu Beretta 92FS! Cô ấy lấy đâu ra khẩu súng đó chứ?" Hansin không thể tin nổi.

Vừa dứt lời, trong đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ: 'Lần anh hùng cứu mỹ nhân thứ hai trong ngày của mình lại thất bại rồi!'

Trong phòng, Choi Jung Jae đang trừng mắt nhìn khẩu súng trên tay Rosé, sợ cô sẽ lại giống vừa xong không nói lời nào đã nổ súng, không cho người ta có thởi gian kịp phản ứng lại, thật quá độc ác mà!

"Tôi tôi tôi... Những gì tôi nói đều là sự thật hết! Không có lấy nửa chữ dối trá đâu, nếu nói sai tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Rosé không nói gì, cũng không biết rốt cuộc có tin gã không, cô cứ xoay xoay khẩu súng, súng bị cô xoay đến nỗi như sắp nở được cả hoa.

'Bà trẻ ơi! Chơi với lửa phải cẩn thận đấy!'

Choi Jung Jae thấy vậy sợ sắp tè cả ra quần, gã nơm nớp lo sợ nói: "Muốn... muốn tôi giả bộ chứng minh người chỉ thị là... là Hwayoung cũng được! Tôi sẽ thỏa mãn hết các yêu cầu của cô! Cô nói là ai thì sẽ là kẻ đó!"

Chứng cứ giả?

Thứ cô cần là bằng chứng xác thực!

Rosé chống súng vào cằm, rồi mở miệng nói: "Đưa cho tôi tài khoản ngân hàng và email của kẻ đã gửi tiền cho anh."

"Được, được, trong máy tính của tôi, tôi đi lấy ngay! Có điều email là email nặc danh, ngay đến tài khoản ngân hàng cũng là tài khoảng nặc danh ở nước ngoài, sợ là không có tác dụng gì..." Choi Jung Jae nói rồi lôi chiếc máy tính từ trong chăn ra, sau đó đưa cô nhìn rõ tài khoản email và tài khản ngân hàng của người gửi.

Rosé đảo mắt nhìn, xác định không có vấn đề gì nữa mới nói: "Chiếc máy này giờ là của tôi, có ý kiến gì không?"

Choi Jung Jae lắc mạnh đầu: "Không có, không có, bà cô cứ cầm đi! Muốn cầm cái gì thì cầm!"

Rosé cười lạnh, hơ, từ chị Hai giờ lên bà cô luôn rồi.

Loại người lưu manh thế này, có nói lí với gã, gã cũng chẳng nghe nổi, có đưa bất cứ điều kiện gì với gã thì gã cũng sẽ được nước lấn tới. Thế nên, cách duy nhất có thể dùngchỉ có thể là dùng bạo lực để cưỡng chế thôi.

Từ lúc về nước tới gờ, đây là lần đầu tiên cô dùng súng thật, sao có thể không căng thẳng được? May mà cô có diễn xuất tốt, chỉ cần coi như đang đóng phim thì cô đã có thể bình tĩnh ngay lại được rồi.

Chọn bừa một vai "kẻ giết người biết thái" để diễn, xem ra hiệu quả cũng không tồi. Đóng phim là nghề mà cô yêu thích, cũng là cách để cô có thể bảo vệ được chính mình.

"Vậy bà cô còn chuyện gì nữa không?" Choi Jung Jae thấy cô không có ý định rời đi, gã căng thẳng nuốt nước bọt.

Rosé nhìn gã như muốn lăng trì: "Ừm... Tôi đang suy nghĩ..."

"Suy... suy nghĩ gì cơ?"

"Tất nhiên là nghĩ... có cần phải giết người diệt khẩu không, lỡ sau này anh lại nói với người khác khẩu cung của anh là do tôi ép cung thì sao?" Rosé thản nhiên nói, hơn nữa trông vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Chân Choi Jung Jae mềm nhũn lại, quỳ hẳn xuống trước mặt cô: "Sao có thể như thế được! Có cho tôi cả trăm lá gan tôi cũng không dám đâu!"

Đây là lời thật lòng của gã, gã vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lần này xem ra Rosé dọa hắn đủ để tởn tới già.

Gã không bao giờ có thể ngờ được rằng một cô gái trông yếu ớt như cô lại có thể đáng sợ như vậy, thậm chí gã còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của cô, sợ tối nay sẽ lại gặp ác mộng.

Rosé khẽ cười, cô dùng súng vỗ lên má gã: "Yên tâm đi, tôi không những không giết anh diệt khẩu mà còn cho anh tiền nữa cơ."

Phản ứng đầu tiên của Choi Jung Jae chính là xin tha mạng: "Tôi không cần, tôi không cần đâu! Bà cô à, tha cho tôi đi! Là tôi bị mờ mắt nên mới nói lung tung, tôi nào dám lấy tiền của cô chứ?"

"Ai bảo tôi muốn đưa tiền cho anh?" Rosé đạp gã một cái.

Choi Jung Jae lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô tội: "Nhưng chẳng phải vừa xong cô nói..."

Gã sắp bị sự hỉ nộ vô thường của người trước mặt hành hạ phát điên lên rồi.

Rosé lạnh lùng nhìn gã: "Ở nhà đợi tin tôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn thì sẽ có một khoản tiền lớn, còn nếu không..."

Hả? Cô ta vẫn còn muốn liên lạc với gã? Chẳng phải gã đưa hết mọi thứ cho cô ta rồi sao? Đáng ra không nên gặp lại nhau nữa mới phải chứ? Sao còn lằng nhằng thế này? Gã không cần tiền! Gã cần mạng!

Choi Jung Jae có khổ mà không nói ra được, đành phải ngàn vạn lần tạ ơn rồi tiễn người ra ngoài.

Xuống lầu, Rosé đội mũ bảo hiểm lên, khởi động động cơ, chạy thẳng về Manoban gia.

Lúc cô về tới nhà, vẫn sớm hơn một tiếng so với thời gian dự định.

Trong phòng khách, Lisa vẫn ngồi yên trên sofa như lúc cô ra khỏi nhà.

Rosé cũng không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: "Lisa, tôi về rồi! Mingie đã dậy chưa?"

"Chưa."

"Ờ ờ, vậy thì tốt, để tôi lên xem con bé thế nào!"

"Đợi đã." Lisa bỗng gọi giật cô lại.

"Hửm, sao thế?" Rosé lờ mờ cảm thấy ngữ khí của Lisa có gì đó không đúng.

"Đi đâu?" Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta có ảo giác như ẩn giấu một cơn sóng ngầm.

Rosé ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội đáp: "Đi xử lí chút việc riêng thôi, giờ đã giải quyết xong rồi! Tôi lên lầu trước đã nhé!"

Đang định chuồn đi thì, một cánh tay đột nhiên vươn tới, Rosé không kịp phòng bị bị kéo ngã xuống sofa. Chính xác mà nói thì là ngã vào lòng Lisa.

Rosé hết hồn, nhưng không chỉ có thế: "Lisa! Chị... chị... chị làm gì thế? Tay chị sờ đi đâu vậy?" Lisa mặc kệ, tiếp tục sờ mó trên người cô.

"Này, chị mà còn như vậy nữa là tôi phản kháng đấy! Tới lúc đó bị thương thì đừng có trách!"

"Vậy em làm đi."

Rosé suy sụp muốn chết: "Đệch! Lalisa! Rốt cuộc chị muốn làm gì? Chị nghĩ tôi không xuống tay với chị được đúng không?"

Lisa giữ nguyên sắc mặt nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao lại không xuống tay với tôi được?"

"Tôi... vì..."

Đúng nhỉ! Tại sao chứ? Nếu đây là người khác thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của cô chính là tẩn cho hắn một trận mới đúng... Khi Rosé đang vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bàn tay nguy hiểm của Lisa đã đặt vào vật thể phía sau lưng quần cô. Rosé sững người, định ngăn chị lại nhưng đã không kịp nữa rồi, khẩu súng sau lưng cô giờ đã rơi vào tay Lisa.

Lisa ném thẳng khẩu súng lên bàn trà trước mặt, vẻ mặt nhu hòa hơn thường ngày giờ đã thay thế bằng sự lạnh lẽo: "Giải thích."

Lúc này, Rosé có cảm giác căng thẳng hệt như khi đang quay cóp trong giờ thi thì bị thầy giáo bắt được, mặt cô trắng bệch, hai tay đan vào nhau, cố gắng tỏ ra ung dung nói: "Ha ha, là đồ giả đấy! Súng đồ chơi thôi! Tôi mua về chơi ấy mà!"

"Vậy sao? Súng đồ chơi cần phải lắp giảm thanh à?" Lisa liếc nhìn cô, nhấc khẩu súng lên, bắn một phát vào bình hoa Bạch Ngọc to bằng lòng bàn tay được đặt ở góc phòng. Lọ hoa lập tức vỡ nát.

Vẻ mặt cố gắng tự trấn an của Rosé giờ này cũng... nát như lọ hoa luôn... Bầu không khí rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

Rosé khó khăn nuốt nước bọt, không đầu không đuôi đánh trống lảng: "Ha ha... Boss đại nhân, kỹ thuật bắn súng của ngài chuẩn thật đấy! Lợi hại! Lợi hại ghê! Nhưng màhoang phí quá! Chiếc bình đó chắc hẳn là rất đắt?"

"Không muốn nói có thể không nói."

Rosé ủ rũ cụp đầu xuống: "Nhưng... nhưng...chị lại trưng ra bộ mặt nếu tôi không thành thật khai báo thì sẽ tuyệt giao với tôi thế kia thì..."

'Ngoài thành thật khai báo ra, cô còn con đường nào khác không?'

Rosé thở dài, sau đó đành phải giải thích đầu đuôi sự việc: "Chẳng phải đêm qua tôi có kể với chị chuyện đạo cụ xảy ra vấn đề nên tôi lỡ tay làm Park Hwayoung bị thương rồi sao? Giờ chuyên viên đạo cụ cứ khăng khăng nói là tôi mua chuộc anh ta động chân động tay lên đạo cụ, như vậy chẳng phải đang bức tôi vào con đường chết? Sự nghiệp của tôi không những bị hủy mà còn có khả năng đi ăn cơm tù vì mấy câu nói của anh ta!"

Lisa yên lặng nhìn cô: "Thế nên?"

Rosé ho nhẹ một cái, ấp úng nói: "Thế nên tôi đi ép tên đó nói ra sự thật!"

Thấy thái độ thờ ơ của Rosé, Lisa như muốn nổi bão: "Park chaeyoung, em có biết em làm như vậy sẽ nguy hiểm đến thế nào không? Một cô gái như em..."

Rosé buồn rầu nói: "Tôi biết, tôi biết! Nhưng chẳng phải là vì tôi bị ép đến không còn cách nào khác sao? Chị không biết tên Choi Jung Jae đó vô lại đến thế nào đâu, muốn đối phó với loại người như thế chỉ có thể dùng cách bạo lực như này thôi!"

"Tôi từng nói, nếu em cần giúp đỡ có thể tìm tôi, vậy mà em thà chọn cách nguy hiểm đó chứ cũng không muốn mở miệng nói cho tôi biết?" Trong mắt Lisa tràn ngập sự thất vọng.

Ánh mắt đó khiến trái tim Rosé không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn. Đây là lần đầu tiên Lisa nổi giận cô như vậy, Rosé phát hoảng: "Không phải, không phải vậy đâu! Tôi..." Cuối cùng cũng chỉ đành thở dài: "Chỉ là tôi quen rồi thôi..."

Cô đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, quen việc không dựa dẫm vào bất cứ ai. Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.

"Khụ, nhưng mà, sao chị lại biết trên người tôi có súng vậy?" Rosé bỗng nhớ tới chuyện này.

"Mùi."

"Ơ thế á? Mùi thuốc súng à? Không ngờ ngay đến khứu giác của Boss đại nhân cũng nhạy bén như thế ha ha ha..."

Lisa vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, còn là loại băng ngàn năm nữa. Vỗ mông dỗ ngựa thất bại rồi.

Rosé bất lực: "Lisa, thật ra thì không phải là tôi không muốn nói với chị đâu, chỉ là, chuyện nhỏ thế này đâu cần chị phải tự mình ra tay chứ, như vậy chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà sao? Nhưng hiện tại tôi đúng là có một chuyện đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt cần tới sự giúp đỡ của chị! Chị nhất định nhất định phải giúp tôi đấy nhé! Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có thể tìm chị thôi! Kể cả chị không chịu giúp tôi, tôi cũng bám chị tới khi nào chị đồng ý mới thôi!"

Vẻ mặt Lisa vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng cũng chịu nhìn thẳng vào cô: "Nói."

Rosé thở dài, vội nói: "Là thế này! Tuy tôi đã lấy được khẩu cung của Choi Jung Jae và có được cả email và tài khoản ngân hàng của đối phương, nhưng những chứng cứ này chỉ có thể rửa sạch nghi ngờ cho tôi thôi, không thể tìm ra người đứng phía sau được. Có thù không báo không phải là quân tử, nếu như dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy thì quá hời cho cô ta rồi! Thế nên tôi mới nghĩ đến trò hack thông tin tài khoản và địa chỉ IP của đối phương. Mingie còn nhỏ mà đã giỏi như vậy, chắc chắn là vì có gien tốt của Boss đại nhân ngài, thế nên về phương diện này Boss đại nhân nhất định lại càng giỏi hơn và nhất định sẽ có cách phải không?"

"Phải không? Phải không? Phải không?"

Trên gương mặt Rosé lúc này tràn đầy mong đợi, một mặt là vì muốn lấy lòng Lisa, một mặt khác cũng là vì cô quả thật đang cần sự giúp đỡ.

Lisa trầm mặc ba giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Ừm."

"Thật sao? Chị thực sự có cách sao?" Rosé hưng phấn đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, "Vậy thì mất khoảng bao lâu?"

"Một..." Lisa vốn định nói là một tiếng, nhưng lời ra đến miệng lại thay đổi thành: "Một đêm."

"Nhanh thế sao? Tốt quá!" Rosé vui mừng lôi laptop ra: "Đây là máy tính tôi lấy được ở chỗ Choi Jung Jae, chị có còn cần gì khác nữa không, tôi chuẩn bị cho chị?"

"Không cần." Lisa đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Rosé ba chân bốn cẳng chạy theo sau. Đến thư phòng, Rosé biết điều liền chạy lên trước kéo ghế cho Lisa, sau đó đặt cái laptop lên bàn rồi lại chạy đi lấy nước cho chị. Lisa liếc cô một cái, sau đó ngồi xuống ghế.

Lisa lấy laptop của mình ra, dùng cáp kết nối hai chiếc máy tính lại với nhau, xem xét những chứng cớ mà cô nói một lát, rồi bật một phần mềm gì đó lên, bắt đầu nhập những chuỗi mã phức tạp vào những ô vuông hiển thị trên màn hình máy tính. Rosé hiếu kì ghé sát vào bàn, sán lại gần để xem cho rõ, kết quả là chỉ thấy một đống kí tự nhảy múa, chả hiểu mô tê chi hết.

Lisa đang chăm chú gõ cành cạch, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở đều đặn, những ngón tay chợt khựng lại, mày khẽ nhướng lên.

"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Rosé lập tức khẩn trương.

"Cách xa tôi ra một chút." em kề sát tôi như thế này sẽ cản trở đến sự tập trung của tôi.

"Ồ..." Rosé lập tức ỉu xìu, buồn bã đi đến cái sofa xa nhất trong góc phòng ngồi xuống.

Nhìn thấy vẻ tội nghiệp của cô gái nhỏ, Lisa suýt nữa thì mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn kìm được.

Rosé ôm lấy một cái gối yên lặng ngồi ngắm khuôn mặt nghiêng đang chăm chú làm việc của Lisa, chẹp miệng than thầm, nghe nói một người nào đó khi nghiêm túc làm việc là lúc đẹp nhất, quả nhiên không sai! Lúc này trong thư phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Rosé ngồi đó xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa phải mở miệng: "Lisa... tôi có thể hỏi chị một chuyện được không?"

"Hỏi đi."

"Chị... Tại sao Chị không hỏi tôi?"

"Hỏi cái gì?"

Rosé căng thẳng siết chặt nắm đấm: "Hỏi về chuyện khẩu súng đó! Chị không hỏi tôi tại sao tôi lại có súng à? Chị không cảm thấy tôi có rất nhiều chỗ không giống như chị tưởng tượng, chị không thấy... tôi rất đáng sợ sao?"

Lisa: "Không."

Rosé: "Ồ..."

Lisa không hỏi gì nhưng trong lòng Rosé vẫn để ý, chị vẫn coi cô như bạn bè, không nề hà gì mà sẵn sàng giúp đỡ cô, thế nhưng cô lại vẫn giấu chị.

Cho nên, dù Lisa không hỏi, Rosé vẫn chủ động nói: "Chị biết đấy, an ninh tại Mĩ không ổn định, ở bên đó có súng là chuyện hợp pháp. Tôi học được cách dùng súng khi vẫn còn đang ở bên đó...Nhưng mà về nước rồi thì khẩu súng này quả thực là được đưa vào bằng cách bất hợp pháp, cụ thể như thế nào thì tôi không biết, đây là món quà của một người bạn tặng cho tôi, đó cũng là người dạy tôi dùng súng. Cái này chỉ là dùng trong những trường hợp vạn bất đắc dĩ mà thôi, sau khi về nước, đây là lần đầu tiên tôi đụng đến nó!"

Tay Lisa chợt ngừng lại: "Người bạn đó của em là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com