Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lalisa- Tổng tài bá đạo!!!

Trong góc, lão quản gia đang lẳng lặng quan sát một lớn một nhỏ trong phòng khách.

Ông chợt phát hiện Rosé không phải là loại người tốn công tốn sức để bày mưu tính kế nịnh nọt Tiểu Công Chúa như ông tưởng tượng, cô chỉ chăm chú xem phim truyền hình cả một buổi sáng.

Còn Tiểu Công Chúa vẫn đọc sách vẽ tranh như thường ngày, nhưng nếu quan sát kĩ thì có thể phát hiện thỉnh thoảng bé con sẽ len lén nhìn Rosé, vẻ mặt vừa sinh động lại vừa yên tâm.

Chắc là vì những cô gái xinh đẹp dễ khến người ta không có cảm giác an toàn, lão quản gia vừa thấy Rosé đã cảm thấy không yên tâm, ông sợ Đại Tiểu Thư nhà ông bị cô lừa.

"Dựa vào những gì trước mắt, xem ra cô gái này cũng khá an phận, chỉ là không biết là có thể nhẫn nhịn được tới bao giờ thôi...
Phải biết trong thành phố này có biết bao cô gái đang nhòm vào vị trí Phu Nhân La Đại Ma vương như hổ rình mồi, nghĩ trăm phương nghìn kế chỉ để làm mẹ kế của Tiểu Mandoo.
Chính vì thế mà hai năm trước đã xảy ra cái chuyện tồi tệ kia, hại Tiểu Công Chúa nhà ông...
Thế nên lần này khi thấy Đại tiểu thư tin tưởng cô gái này như vậy, Nhị tiểu thư cũng không ngăn cản, thậm chí Tiểu Công Chúa cũng thích cô ấy, ông thật sự cảm thấy rất thấp tha thấp thỏm, không thể không phòng bị được."

Bất giác, hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Rosé cũng đã xem được kha khá, Mingie cũng đã vẽ xong, bé con lững chứng đi tới đưa cho cô xem.

Rosé ngẩng lên nhìn, kinh ngạc vô cùng: "Bức... bức tranh này là vẽ cô sao?"

Nhìn không ra, Mingie trông có vẻ yên tĩnh mà vẽ vời lại mang trường phái Dã thú thế này.

Đặc điểm của các họa sĩ theo trường phái Dã thú là đều thích dùng màu sắc tươi sáng, sử dụng nhiều sắc màu kết hợp các đường nét thẳng và thô để tạo ra những bức tranh mạnh mẽ, để diễn tả nội tâm của mình.

Tuy nhân vật trong bức tranh kia có kết cấu khá lạ lùng, nhưng lại nắm rõ được đặc điểm của nhân vật, thế nên Roséh vừa nhìn đã nhận ra ngay người trong tranh là mình.

Mandoo nhỏ ôm bức tranh gật gật đầu, trông hơi căng thẳng, hình như sợ cô sẽ không thích.

"Thật... quá là đẹp luôn! Cô có thể chụp lại làm màn hình điện thoại được không?" Rosé không phải vờ khen cô bé mà cô thật sực rất thích tranh của trường phái Dã thú, cô thích màu sắc mạnh mẽ đối lập như thế này. Hơn nữa theo như những gì cô hiểu về trường phái nghệ thuật này thì tiêu chuẩn của Mondoo nhỏ cũng đã đạt tới cấp đại sư luôn rồi!

Mingie hơi ngượng ngùng mím mím môi, dúi thẳng bức tranh vào lòng cô.
Rosé

Rosé chỉ vào mình: "Muốn tặng cô?"

Mingie gật đầu.

"Cảm ơn con! Cô thật sự rất thích!" Rosé ôm bánh bao nhỏ, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của bé con.

Bánh bao nhỏ ngẩn ra, rồi lại đỏ mặt, cặp mắt ngây ngô càng có thêm sức sống.

Một lớn một nhỏ ở chung với nhau rất vui vẻ, Rosé nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng bước chân.

Cô ngẩng lên nhìn về phía tiếng động truyền tới, không ngờ lại thấy Lalisa, chị vẫn đang mặc đồ ở nhà, tóc tai vẫn còn lôi thôi, thần tình mệt mỏi đi từ trên gác xuống...

Bộ dạng cấm dục thường ngày của Lisa tuy rất mê người, nhưng dáng vẻ biếng nhác này lại có lực sát thương lớn hơn, sexy hết thuốc chữa luôn.

Rosé ngẩn ngơ nửa ngày mới kịp phản ứng lại: "Manobal Tổng, hôm nay chị không đi làm sao?" Hôm nay chẳng phải là thứ hai à?

"Ừ, hôm nay tôi nghỉ." Lisa gật đầu.

Rosé nghĩ cũng khó trách,chị vừa mới dồn toàn tâm toàn sức để kí kết thành công một hợp đồng lớn, nghỉ ngơi một thời gian cũng là chuyện bình thường.

Hóa ra Manoban đại Boss cũng ngủ nướng, không hiểu sao cô lại thấy khoảng cách giữa hai người như kéo gần lại hơn một chút...

"Đây là lần đầu tiên Mingie vẽ người đấy." Lisa nói sau khi thấy bức tranh trong tay Rosé.

"Thật sao? Thế thì tôi thật vinh hạnh quá!" Rosé cảm thấy rất vui.

"Trưa nay em muốn ăn gì?" Lisa hỏi.

"Xem ra không phải chỉ có mỗi sống ở đây, mà còn được bao ăn luôn..." Rosé đang định mở miệng thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Là Jimin gọi tới. "Chắc không phải lại bảo mình đi đóng vai quần chúng nữa chứ?"

"Alo, Em nghe chị Jimin "

"Rosé, 12 giờ trưa nay, Tuyết Mùa Hạ tổ chức lễ bấm máy, tại khách sạn Dimond, đừng tới muộn."

"Gì cơ? 12 giờ trưa? Trưa nay?"

"Đúng vậy, là hôm nay."

"Chị Jimin, sao chị không báo cho tôi biết trước? Giờ đã sắp 11 giờ rồi!"

"Sao lại không nói trước, chẳng phải tôi báo trước cho cô một tiếng đây còn gì?"

"Một tiếng, đi đường thôi cũng mất một tiếng rồi, huống hồ tôi còn phải thay đồ, trang điểm các thứ nữa..."

"Đây là chuyện của cô, đừng có phiền tôi, giờ tôi đang bận lắm, dập máy đây."

Nói xong bộp một tiếng, điện thoại cúp luôn.

"Này họ Song kia! Đờ cờ mờ cả nhà chị!" Rosé quăng điện thoại.

Vừa dứt lời, Rosé ngẩn ra.

Tiểu Mandoo ngẩn ra.

Lalisa cũng ngẩn ra.

Rosé ôm mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong. Kích động quá, quên luôn việc cô vẫn đang ở Manoban gia, bên cạnh còn có cả mầm non của tổ quốc nữa chứ... Không phải cô muốn giả vờ làm thục nữ trước mặt Lisa, mà chỉ sợ là sẽ làm hư Tiểu Mandoo thôi.

"Khụ khụ, Bảo bối à, vừa xong coi như chúng ta không nghe thấy gì nhé! Con đừng học cô mắng người, vì vừa xong cái thứ cô chửi không phải là người đâu!" Rosé nghiêm túc giải thích.

Mingie chớp mắt, như hiểu như không gật gật đầu.

Mắt Lisa lướt qua ý cười: "Em có chuyện gì à?"

"12 giờ trưa nay bộ phim Tuyết Mùa Hạ sẽ bắt đầu làm lễ bấm máy mà tới hơn 11 giờ quản lí của tôi mới báo cho tôi biết, từ đây tới khách sạn Dimond cũng mất tới 50 phút rồi, chẳng lẽ bảo tôi để mặt mộc chạy thẳng đến đó?" Rosé cắn răng

"Sao lại không được? Em để mặt mộc cũng đẹp mà." Lisa bình thản trả lời.

Rosé sững sờ, không ngờ Lisa lại nói lời như vậy, cô ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ, cảm ơn, Manoban Tổng quá khen rồi... Nhưng trong trường hợp này ít nhất vẫn phải trang điểm để giữ phép lịch sự tối thiểu chứ, quan trọng nhất là giờ tôi không có bộ đồ nào phù hợp cả, tới lúc đó có bao nhiêu người của giới truyền thông nữa chứ, aaaaa phiền chết mất........"

"Đợi một chút." Lisa đưa tay ra hiệu ý bảo cô đừng nóng, sau đó chị cầm điện thoại ra sân gọi.

Mười phút sau, một người thở hồng hộc chạy tới.

"La Tổng, thứ ngài cần tôi đều mang tới hết rồi, giờ bắt đầu được chưa?" Người tới mặc một chiếc quần bò rách với áo xám mỏng, tai trái đeo một chiếc khuyên xanh đậm hình cột mốc.

Rosé kinh ngạc phát hiện, "người này sao nhìn rất quen mắt" .Tất nhiên, ý của quen mắt nghĩa là cô có biết anh ta, nhưng anh ta không biết cô.

Đây chính là thánh thủ dưới trướng của công ty giải trí YG, là stylist của ảnh hậu Lee Ah-reum - Arthur.

Là một đại thần mà một con tép nhỏ như cô chỉ có thể nhìn từ xa.

"Vị này là?" Rosé tỏ ra ngờ vực.

"Em không biết?" Lisa hỏi.

"Đại danh đỉnh đỉnh - Arthur, tất nhiên là tôi biết rồi! Nhưng chị gọi anh ấy tới đây làm gì..."

"Tất nhiên là để làm stylist cho em rồi." Giọng điệu của Lisa như thể đó là điều tất nhiên.

Rosé đỉnh đầu đầy hắc tuyến, cô ghé tai thì thầm với chị: "ahh... chị cư nhiên lại mời người của YG tới để tạo hình cho tôi? Có lầm không vậy! Chị không biết tôi là nghệ sĩ của FJ à? FJ và YG là kẻ thù không đợi trời chung đó!"

"Thế thì làm sao?" Lisa lại chưng ra vẻ mặt tổng tài bá đạo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com