Nụ hôn đánh dấu chủ quyền lãnh thổ!
Sau khi Lee Hanchee đi rồi, Daejung mắt mũi trợn ngược, liếc Rosé "hừ" lạnh: "Tên đó thật sự là chân ái khiến bà yêu đến chết đi sống lại năm đó đấy hả? Mắt bà quả nhiên là có vấn đề rồi!"
"Tôi thấy mắt ông mới có vấn đề ấy, người như Hanchee, nếu tính thang điểm mười, ít nhất cũng có thể được đến 9 điểm nhé?"
Daejung nghe thấy vậy liền nổi đùng đùng lên: "Đệch mọe nó, sao lại được tận 9 điểm, cao thế, cô ta có chỗ nào đáng được nhiều điểm vậy chứ!"
Rosé dùng giọng điệu đương nhiên "Chỉ dựa vào việc chị ta là người mà bà đây đã từng yêu thôi cũng đủ rồi nhé, nói chị ta kém, chẳng khác nào đang tự vả vào mặt tôi? Hơn nữa, bỏ qua những yếu tố chủ quan, từ góc độ khách quan mà nói, không thể phủ nhận được, chị ta quả thật đáng được 9 điểm."
"Lee Hanchee không phải kiểu chớp mắt thôi cũng lóa mắt người khác như ông, nhưng lại thắng ở khí chất, kiểu người ấm áp, nho nhã, nếu đặt trong thế giới cổ tích thì chị ấy chính là hoàng tử, còn nếu vào thời cổ đại thì sẽ là một công tử văn nhã, ờ, kiểu như Ngọc công tử độc nhất vô nhị ấy... Nói chung thì chính là kiểu mà thời còn là thiếu nữ tôi thích nhất, nhìn một cái đã muốn chết chìm trong đó luôn rồi."
Daejung nghe vậy, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn: "Đệch, Rosé, có phải bà vẫn còn chưa dứt tình với cô ta không? Sao tôi thấy bà khen hắn lên tận trời luôn vậy!"
Rosé lườm DAejung một cái: "Giờ tôi thật sự không để ý nữa nên mới dùng ngữ khí khách quan để nói với ông về chị ta nhé? Ngu nó vừa thôi chứ!"
Với lại, người mà cô hình dung chỉ là thiếu niên sống trong hồi ức của cô thôi, chứ không phải là Lee Hanchee của hiện tại.
Có đôi khi vì hồi ức quá đẹp đẽ mới càng khiến hiện thực trở nên tàn khốc.
Daejung hồi lâu sau mới nguôi giận, giọng ồm ồm hỏi: "Thế bà cho tôi mấy điểm?"
Rosé sờ cằm, thấy Daejung bắt đầu sốt ruột mới đáp: "9.9 điểm đi! Chỉ dựa vào mặt của ông thôi cũng đủ bấy nhiêu điểm rồi!"
Daejung nghe vậy lập tức vui vẻ, tỏ vẻ đắc ý sờ sờ lên mặt mình: "Chuyện đó là tất nhiên! Anh đây dù sao cũng dùng mặt để kiếm cơm mà? Có điều, còn 0.1 điểm trừ vào đâu vậy?
Rosé nhìn anh chàng như nhìn một thằng ngốc: "Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là trừ vào IQ rồi!"
Daejung: "........"
'Được rồi, thôi bỏ đi, nể tình được chấm 9.9 điểm, không thèm so đo với con nhỏ chết tiệt này nữa.'
Mắt Daejung sáng lên, không nhịn được hỏi: "Vậy... Lalisa thì sao? Bà chấm cho cô ta bao nhiêu điểm? Trong lòng bà, cô ta thuộc mẫu người thế nào?"
"Lalisa ấy à..."
Câu hỏi này, Rosé quả thật có chút khó trả lời, cô nghĩ một lúc lâu mới đáp: "Tôi không dám chấm điểm cho tên Đại ma vương đó đâu, nếu nói thuộc kiểu người nào, nếu chỉ dùng một câu để hình dung thì đó chính là kiểu người chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dây vào."
"Nhìn thì có vẻ yên lặng như mặt biển, nhưng ông sẽ không bao giờ biết được những cơn sóng ngầm ở biển sâu nó đáng sợ thế nào đâu, lỡ như tới quá gần, nói không chừng sẽ bị dìm xuống tận đáy biển mất!"
Daejung nghe vậy sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: "Hừ, coi như bà vẫn còn thông minh!"
"Thế nhưng..." Rosé lại trầm ngâm.
"Nhưng gì?" Daejung sốt sắng.
Rosé chống cằm, khóe miệng nhếch lên: "Nhưng, được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà!"
"Đệch! Park......Rosé!"
"Ha ha ha đùa thôi, đùa thôi, ông không cần kích động vậy đâu!"
Daejung suýt nữa bị tức chết: "Tôi thấy có mà bà đang mượn rượu nói thật thì có! Ngay từ đầu tôi đã nghi bà có ý đồ gì với Lalisa rồi! Bà muốn lên giường với cô ta có đúng không?"
"Cả cái nước này có người phụ nữ nào không muốn lên giường với Lalisa không? Đến cả đám đàn ông con trai nhiều khi còn muốn nữa cơ đấy" Rosé vặn lại.
"Thế phụ nữ cả nước này đều muốn ngủ với tôi, sao bà lại không thế?" Daejung buột miệng nói.
Rosé giương giọng chất vấn: "Sao ông biết là tôi chưa từng muốn?"
Daejung ngẩn ra, sau đó mặt đỏ tận mang tai.
Rosé thấy vậy bật cười "khà khà".
Daejung lúc này mới biết mình lại bị chơi, thẹn quá hóa giận: "Roseeeeeé! Bà cứ chờ đấy! Tôi chưa xong chuyện với bà đâu!"
Nếu không phải vì kiêng kị trong phòng còn người, anh ta đã sớm xông vào liều mạng với cô luôn rồi.
Rosé cuối cùng chọc được người ta xù lông lên, vội vẫy tay vào nhà vệ sinh.
'Haiz, hôm nay quả nhiên uống nhiều quá rồi', mỗi lần quá chén cô đều thích trêu người khác, nhất là tên ngốc Daejung kia.
Sau khi giải quyết vấn đề sinh lí xong, Rosé lảo đảo quay về, hàng lang ở khách sạn khá lòng vòng, cô tìm mãi mới thấy phòng.
Nhưng vừa đẩy cửa vào đã sững cả người...
Cả phòng toàn là người lạ, hơn nữa cũng lớn và xa hoa hơn phòng của đoàn làm phim nhiều, kể cả có dùng từ nguy nga lộng lẫy cũng chẳng ngoa.
"Xin lỗi, vào nhầm..."
Rosé nói xin lỗi, định nhấc chân rời khỏi đó thì đột nhiên thấy một cánh tay béo núc tóm lấy cổ tay cô, miệng gã nồng nặc mùi rượu áp tới phía cô: "Ồ, con dê nhỏ ở đâu lạc đường thế này, nếu đã đến đây thì là có duyên rồi, không bằng cô em ở lại uống với anh một ly đi!"
Người đàn ông đang giữ lấy cô khoảng bốn năm mươi tuổi, béo phì, hai má đỏ lừ, gã nhìn cô với ánh mắt dâm đãng như thể cô không mặc đồ, cuối cùng đặt ánh mắt lên ngực cô...
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo, giễu cợt.
Rosé theo phản xạ muốn hất tay gã ra, nhưng cô lại vô tình thấy không ít gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên tạp chí tài chính ở trong phòng, nhìn kĩ hơn, 'mẹ nó, phân nửa top 10 trong bảng xếp hạng doanh nhân giàu có của thành phố đều có mặt ở đây...'
Tóm lại thì, cô không thể đắc tội với bất cứ ai trong căn phòng này, thế nên Rosé vội rút lại ngay suy nghĩ muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Xem ra tối nay không dễ để thoát thân rồi, đã thế cô còn uống nhiều, giờ thần trí vẫn còn đang váng vất.
"Nào nào nào... Mỹ nữ, mau vào đây!" Gã mập kia cứ kéo cô vào trong, đồng thời cũng không quên chấm mút khắp người cô.
Rosé cố gắng vùng khỏi tay gã, khách khí nói: "Xin lỗi ngài, tôi thật sự vào nhầm phòng, bạn tôi vẫn đang đợi tôi!"
Gã mập giận tím mặt: "Con đĩ thối tha, rõ ràng cố ý vào nhầm, còn giả bộ, ông đây để ý tới mày là diễm phúc cả họ nhà mày rồi nhé!"
Rosé chửi thầm một câu,' mẹ nó, top mười danh nhân giàu có là cái thể loại này ấy hả?'
Cô nhận ra gã béo này, là người đứng thứ mười trong bảng danh sách - Joo Hee Seong - Chủ tịch công ty bất động sản Pong Seo, là một kẻ vô cùng háo sắc.
Gã nói rồi lại kéo cô, thấy sắp bị đẩy vào sofa, Rosé vắt óc suy nghĩ làm sao để thoát thân, lúc này, trên vai chợt nặng xuống, hơi thở mát lạnh như trên sông băng vô cùng quen thuộc từ phía sau phả đến vây lấy cô...
Lực đạo ấm áp từ vai truyền tới, người đó kéo cô lại phía sau, khiến cô đụng vào lồng ngực rắn chắc lại ấm áp của mình...
"Ơ, La... La đổng..." Sắc mặt Joo Hee Seong lập tức cứng đờ, có điều gã nhanh chóng đổi sang bộ mặt nịnh nọt: "La đổng cũng để ý tới em gái này à? Nếu đã vậy thì nhường ngài, nhường ngài trước!"
Trong phòng, tất cả mọi người vừa xong còn xem náo nhiệt chợt thay đổi ánh mắt, 'tình huống gì đây?'
Lần nào dự tiệc xã giao, Lalisa cũng đều như đóa hoa nơi núi tuyết, cao ngạo lạnh lùng, nhìn phụ nữ hay đàn ông như không khí, hôm nay sao tự nhiên lại có hứng thú với cô gái đã say khướt xông vào nhầm phòng thế này?
Không thèm để ý tới phản ứng của đám người kia, trong mắt Lisa lúc này chỉ có một người.
Chị cau mày nhìn cô gái đang lảo đảo trong lòng mình: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"La..." Rosé suýt chút nữa thì buột miệng gọi thẳng tên chị, cô ấp úng nói: "Tôi đi nhầm phòng..."
Ánh sáng trong phòng có hơi tối, vừa rồi cô không hề phát hiện Lisa cũng có mặt ở đây.
Giữa cả đám người như Địa Trung Hải thế này, sự tồn tại của Lisa quả thật đúng là một cơn gió mát.
"Cô ở phòng nào? Để tôi đưa cô qua đấy." Lisa chẳng thèm để ý tới những ánh mắt kì quái phía sau, đỡ Rosé đi ra.
Vừa rồi chị đang nhắm mắt dưỡng thần, có thấp thoáng ngay thấy tiếng hò reo trong phòng nhưng cũng không chú ý, mãi đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Rosé, chị mới mở mắt ra thì thấy Joo Hee Seong đang động tay động chân với cô.
Giây phút đó, chị thật sự rất muốn bẻ gãy tay gã.
Nhưng chị không muốn làm cô gái của chị sợ, thế nên cố cưỡng chế sự tàn bạo của mình lại, vờ như người xa lạ, giải vây cho cô.
Ra khỏi phòng, Rosé thở phào một hơi: "Lalisa, cảm ơn chị nhé, nếu không phải gặp được chị, chắc hôm nay tôi xong đời luôn quá!" Nếu không thể nói được với đối phương, chắc cô khó tránh khỏi phải cảnh phải động chân động tay.
"Xong đời gì? Đã có tôi xử lí hộ em, sau này nếu còn gặp phải những chuyện như thế này, tuyệt đối không được để mình chịu thiệt như thế nữa nghe chưa?" Lisa nghiêm mặt dạy dỗ.
Rosé cười thán: "Haizz, cảm giác có người chống lưng cho tốt thật đấy!"
Đợi sau khi cô rời khỏi Manoban gia, đợi tới khi bánh bao nhỏ không cần cô nữa, sợ rằng cô với Lalisa sẽ trở thành người xa lạ với nhau mất?
Không biết tại sao, nghĩ tới đây cô lại thấy có chút xót xa...
Lisa xoa đầu cô, "chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể che chở cho em cả đời."
Rosé xua đi suy nghĩ không nên có trong đầu: "Giờ tôi không sao nữa rồi, tự về cũng được!"
"Em chắc là tự đi được chứ?" Lisa tỏ ra không yên tâm.
"Được mà, được mà, chị mau vào trong đi!" Rosé vừa vẫy tay, vừa đi lùi về phía sau.
Lisa biết hôm nay đoàn làm phim của cô sẽ tới đây liên hoan nên mới chấp nhận lời mời của vô vị của đám người kia.
Tất nhiên, chị cũng biết rõ Rosé ở phòng nào.
Thế nên, sau khi thấy Rosé đi về hướng ngược lại, Lisa vô cùng bất đắc dĩ thở dài, chị sải bước đuổi theo: "Thôi được rồi, để tôi đưa em về! Phòng em là phòng nào?"
"Hửm, là 801!"
"801 không phải ở hướng này." Lisa đỡ cô đi về phía chính xác.
Mãi tới khi đưa cô tới tận cửa, Lisa mới dừng lại: "Vào đi, đừng chạy lung tung nữa đấy, nếu muốn vào nhà vệ sinh thì nhất định phải rủ bạn đi cùng. Nếu không tìm được ai thì bảo Daejung đi cùng cũng được."
'Phụt, bảo Daejung vào nhà vệ sinh với mình á?'
"Biết rồi! Cảm ơn La đại boss đã đích thân đưa tôi về tận đây!" Rosé giơ tay ra bắn tim.
Khóe môi Lisa giương lên, sự hung ác cuối cùng giấu sau cặp lông mày kia cũng vì thế mà tan thành mây khói: "Lát nữa, trước khi về phải gửi tin nhắn cho tôi, chúng ta cùng về."
"Còn đáng sợ hơn so với rơi vào bồn cầu ý, rơi cmn vào ổ sói!" Rosé dựa vào ghế sofa, vẻ mặt vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi.
"Có ý gì? Mà đi vệ sinh cái quái gì lâu kinh thế?" Daejung cau mày.
"Lúc nãy tôi vào nhầm phòng. Ông không biết đâu, trong phòng đó toàn là lão đại của Seoul đấy, một gã béo như con lợn chết cứ kéo tôi không buông, ép tôi phải uống rượu với lão ta!"
"Cái gì?"
Daejung lập tức thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới: "Vậy sao bà thoát được?"
Rosé hừ hừ: "Bởi vì số chị đây tốt, gặp lão đại của lão đại chứ sao!"
Daejung nghe vậy sắc mặt lại càng đen: "Chắc không phải là Lalisa chứ?"
Rosé búng tay: "Bingo! Đáp đúng rồi! Là La đại boss xuất hiện đúng lúc cứu tôi từ trong biển lửa, còn đích thân đưa tôi về đây đấy!"
Daejung: "..." Cái gì mà IQ cao EQ thấp chứ? Người có kĩ năng tán gái siêu đẳng kia thật sự là người mà anh quen?
Tiệc tàn, mọi người bắt đầu giải tán.
"Rosé, cô về bằng gì? Có muốn tôi cho cô quá giang một đoạn đường không?" Lee Hee A hỏi.
"Cám ơn chị Lee, không cần đâu, em có người bạn ở gần đây, thuận đường cho em đi về cùng luôn."
"Vậy chị đi trước nhé!"
"Vâng, chị đi đường cẩn thận nhé!"
"Còn Daejung thì sao?" đạo diễn Won hỏi.
"Em đợi quản lí tới đón."
"Ok, vậy ngày mai gặp nhé, nếu thời tiết tốt thì lại tiếp tục quay nốt cảnh hôm nay. Cậu nói xem, thời tiết đang tốt thì tự dưng có mưa đá, thế này cũng kì quá!" Won U Jin buồn bực lầu bầu.
Đoàn làm phim lục tục rời đi chỉ còn lại mỗi Daejung và Rosé đứng ở cửa.
Rosé đã say quắc cần câu, rõ ràng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi mắt híp lại dựa lưng vào cây cột màu vàng ở phía sau.
Daejung liếc cô một cái: "Một lát nữa là anh Seok đến rồi, cô chờ bạn làm gì, cứ đi cùng tôi về luôn đi! Khoan đã, chả lẽ người cô chờ là..."
Còn chưa nói xong, một người mặc âu phục bước ra từ trong khách sạn, bước chân trầm ổn đạp lên ánh trăng, từng bước một tiến về phía Rosé, thanh âm như gió mát trong đêm hè: "Chaeyoung."
Rosé mơ mơ màng màng cố gắng mở mắt: "La...Lisa"
Người trước mắt này tựa như đại diện cho từ an toàn trong lòng cô, bóng người vừa xuất hiện trong tầm mắt thì một chút sức lực cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng buông xuống, thân thể mềm nhũn ngã sang một bên...
Daejung thấy vậy cả kinh, đang muốn đưa tay đỡ nhưng có một người còn nhanh hơn anh ta, đưa tay đỡ lấy, để cô ngã vàng lồng ngực mình.
Lisa dịu dàng đưa tay thay cô gái trong lòng sửa lại mái tóc mai có chút rối, sau đó một tay vòng xuống đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Đồng thời, một chiếc Maybach màu đen im hơi lặng tiếng đỗ ở cửa, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe.
Daejung thấy Lisa coi mình như không tồn tại, cứ thế ôm Rosé lên xe, cuối cùng không nhịn được nữa, nhanh chóng mở chức năng ghi âm của điện thoại rồi lập tức gọi một tiếng: "Dì!"
Bước chân Lisa chậm lại, hơi nghiêng người lại, dùng ánh mắt hỏi Daejung có chuyện gì.
Daejung nghiến răng, 'chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đừng có làm bộ như thể mọi sự là chuyện đương nhiên như vậy có được không?'
"Dì có ý gì đối với Chaeyoung?" Daejung nhìn chằm chằm vào Lisa, hỏi thẳng.
Lisa nghe vậy thì đưa mắt nhìn lướt qua cô gái đang ngủ yên trong ngực mình: "Dì đối với Chaeyoung...?"
"Đúng, dì không thấy thái độ của dì với Chaeyoung rất mập mờ sao?" Dưới uy áp cường đại của người trước mặt, Daejung cố gắng hết sức để hỏi tiếp, đồng thời cũng siết chặt chiếc di động trong tay, căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ Lisa.
Lisa nhìn anh ta một cách hời hợt: "Dì nghĩ rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, nếu cháu vẫn không hiểu..."
Giây tiếp theo, con ngươi của Daejung bỗng nhiên thu nhỏ lại!
Người kia không mở miệng, nhưng cô ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi của cô gái đang ôm trong lòng.
Ba giây sau, người nọ mang theo biểu tình quý trọng cùng luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Daejung đang há hốc mồm: "Đã hiểu chưa?"
Nửa đêm...
Tại căn hộ số 6 của Nine One Hannam.
Trên giường có một con cún lông vàng đang lăn lộn: "Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ..."
Yoo Seok ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, bất đắc dĩ ngáp một cái: "Cậu đã đờ mờ lần thứ 258 rồi đấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"
Daejung lập tức nổi điên: "Đừng nói với em cái gì mà 250 nữa! Em chính là một thằng ngu đang sống sờ sờ đây! Park Chaeyoung trừ em mất 0.1 điểm đúng là không sai mà! Đờ đờ đờ... em đúng là ngu hết thuốc chữa! Ghi âm làm cái khỉ gì? Sao không quay video lại chứ? Tại sao, tại sao..."
(*250: tiếng lóng có nghĩa là thằng ngu)
Khóe miệng Yoo Seok giật giật, hoàn toàn không hiểu 'thằng nhãi này đang phát điên cái gì?'
Bất quá, anh biết chắc một chuyện, mỗi lần cậu chàng này phát điên đều liên quan đến Rosé: "Daejung, có phải em muốn quay lại với Chaeyoung không?"
Cả người Daejung cứng ngắc như tượng, hung hăng "hừ" một tiếng: "Em có điên mới muốn quay lại với cô ta! Cũng chính bởi chuyện đó của cô ta mà đến giờ,tối nào ông đây cũng gặp ác mộng!"
Yoo Seok sa mạc lời, nhìn biểu tình y như oán phụ của Daejung, trong lòng rõ ràng thích muốn chết vậy mà vẫn còn dám mạnh miệng.
Thật ra thì anh vẫn luôn nghi ngờ năm đó Daejung chơi đùa thành thật mà thích Rosé, nếu không thì lúc biết chân tướng, Daejung sẽ không giận đến như vậy.
Còn cảm tình của Daejung với Rosé bây giờ là gì, chẳng lẽ là vì yêu nên sinh hận? Cũng có thể là vì thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất!
Daejung đang tiếp tục lăn lộn, di động trên đầu giường đột nhiên reo lên.
Daejung hoàn toàn không có tâm trạng đi nghe điện thoại, cuối cùng vẫn là Seok cầm di động lên nhìn một cái: "Là cha em gọi này."
"Cha em?" Daejung ngồi bật dậy trong nháy mắt.
Bởi vì cha Daejung không đồng ý cho anh ta tham gia giới giải trí nên hai cha con cứ ầm ĩ với nhau mãi, lâu lắm rồi không thèm nhìn mặt nhau, sao lúc này lại chủ động gọi điện chứ?
Trong lòng Daejung mơ hồ có một chút bất an, lập tức nhận điện thoại.
Cũng vì đã quá lâu không liên lạc cộng thêm việc trong lòng còn có trướng ngại, nên Daejung một tiếng "ba" còn chưa gọi đã lạnh giọng hỏi: "Muộn thế này, Yang chủ tịch tìm tôi có việc gì?"
Đầu bên kia truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, một giọng đàn ông cực kỳ mệt mỏi vang lên: "Daejung, con về đi, công ty sắp không xong rồi..."
Daejung lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì mà công ty sắp không xong? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong công ty có nội gián, dự án hợp tác với HN xảy ra vấn đề, bây giờ ba không tin được ai, chỉ có thể dựa vào mình con. Chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn sự nghiệp hơn nửa đời ba bị hủy trong chốc lát sao?" Giọng điệu của Yang Daeung Gun gần như là đang cầu xin.
Tay Daejung siết chặt lấy điện thoại: "Con không thể rời khỏi giới giải trí! Con cũng đã từng nói sẽ không tiếp nhận công ty!"
"Daejung, ba không yêu cầu con rời khỏi giới giải trí, có tiếp nhận công ty hay không thì cũng tùy con, ba chỉ hy vọng con có thể bớt ra chút thời gian về giúp ba một tay!"
Daejung là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, ông già độc tài, chuyên chế lần đầu tiên dùng cái giọng điệu hạ thấp mình như vậy khiến anh ta khó tránh khỏi có chút không chịu nổi, cho nên cũng không lập tức từ chối mà ba phải nói: "Nhưng gần đây con rất bận... Để con cân nhắc một chút!"
Daejung cúp điện thoại, Yoo Seok lập tức ân cần hỏi thăm: "Công ty của cha em xảy ra chuyện sao? Chuyện nhà là quan trọng nhất, công việc bên này anh có thể giúp em sắp xếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com