Thật ra chị không cần đợi... Vì tôi đã yêu chị từ lâu rồi!
Lúc này, một bạn nhỏ bỗng giương đôi mắt ngây ngô đáng yêu lên nhìn Rosé: "Mẹ của bạn kia đẹp quá!"
Những bạn nhỏ khác cũng nhận ra, nhao nhao hùa theo:
"Như công chúa vậy!"
"Giống như hoa tiên tử ấy!"
"Giống tiểu tinh linh chứ!"
"Tớ cũng muốn cô ấy làm mẹ tớ!" Có một bạn nhỏ buột miệng nói.
Ba bạn nhỏ dở khóc dở cười: "Không được nói linh tinh, mẹ sẽ giận đấy!"
...
Nghe thấy cuộc đối thoại của các bạn nhỏ xung quanh, bánh bao nhỏ lập tức ôm Rosé càng chặt hơn, vô cùng phòng bị, dáng vẻ như thể chỉ sợ cô bị cướp mất. (Appa giữ của đã đành cái cục Mandoo nhỏ còn hơn Li nữa bó tay 2 cha con nhà này)
Rosé dở khóc dở dười xoa đầu bánh bao nhỏ an ủi: "Các bạn chỉ đùa thôi con!"
Nghe thấy các bé con gọi cô nào là công chúa, hoa tiên tử, tiểu tinh linh, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ... Vì bánh bao nhỏ thích cô mặc đồ màu hồng, thế nên hôm nay cô không chỉ kẹp chiếc cặp tóc màu hồng bánh bao nhỏ tặng, còn mặt một chiếc váy rất thiếu nữ, rất công chúa nữa, đúng là liều mà! 'Có điều, chỉ cần bánh bao nhỏ thích là được!'
Cuối cùng, những bạn nhỏ còn lại bị sự xuất hiện của Rosé làm phân tán sự chú ý, dần ngừng khóc, các cô giáo nhân cơ hội này vội dắt các bé vào trường.
Thế là, trước cổng trường chỉ còn lại một mình Mingie.
Rosé quyến luyến sau vẫn bế bánh bao nhỏ lên: "Mau vào đi thôi!"
Bánh bao nhỏ ôm hộp bento, cứ bước một bước lại ngoảnh lại ba lần mới tiến vào trong...
Vốn dĩ nhóc không hiểu tại sao các bạn khác lại khóc, nhưng sau khi cô Chaeyoungie tới, nhóc liền hiểu. Nhóc cũng không muốn rời xa cô Chaeyoungie, nhóc cũng muốn khóc lắm.
Rosé nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đeo balo của bánh bao nhỏ, nghĩ tới chuyện cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày bánh bao nhỏ sẽ ngày càng trưởng thành, ngày càng độc lập, có thể rời khỏi sự che chở của họ, không cần đến cô nữa... nghĩ tới đây cô lại cảm thấy hơi cay mắt... 'Má ơi, tâm trạng như mẹ đưa con đi học thế này là sao hả?'
Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp vỗ lên vai cô: "Đừng buồn, đây là chuyện tốt."
Rosé ngượng ngùng gật đầu: "Ừm!"
...
Cách đó không xa, trong chiếc xe màu đen, Chey So-hee đã kích động đến mức bật khóc.
"Bồ tát phù hộ! Bồ tát phù hộ! Dù có thế nào thì Mingie cũng xem như đến trường thuận lợi rồi!"
Chun Ae Manoban tê cứng mặt vì ông đã đoán sai hết lần này tới lần khác, hừ lạnh nói: "Xem như cô ta thức thời, biết thân biết phận!"
So-hee ôm ngực, thở dài nói, "Haiz! Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi!"
Chun Ae liếc nhìn bà: "Giờ thì bà đã có thể dồn hết tâm sức lên chuyện của cô cả rồi đúng không?"
So-hee lau nước mắt: "Biết rồi biết rồi! Tôi cũng chọn được kha khá người rồi, mấy hôm trước chẳng phải đưa cho ông xem rồi sao? Chỉ thiếu điều đưa cho Đại sư xem bát tự nữa thôi!"
Tuy giờ còn rất ít người tin vào những điều này, nhưng trên thực tế, trong giới thượng lưu, những thứ huyền học phong thủy lại rất được ưa chuộng, trước khi có kết làm thông gia với những gia đình danh giá thì cũng phải xem có hợp bát tự hay không đã, dù tin hay không thì cũng xem cho chắc.
"Không cần kéo dài nữa, trong mấy ngày này nhất định phải xử lí cho xong đi!" Chun Ae giục giã nói.
"Nhưng, tôi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên tìm vị nào nào để xem? Chin-ha đại sư được không? Có tiếng tăm lại cũng bảo đảm nữa!" So-hee dò hỏi.
Chun Ae nghe vậy lắc đầu: "Không được! Chin-ha đó đúng là có giỏi thật, nhưng làm người không đoan chính, lỡ ai mua chuộc ông ta giở trò, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta. Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra... Vậy nên tốt nhất đừng tìm ông ta. Bà tới chùa Pháp Hoa một chuyến, tìm Min Uk đại sư, tuy hơi phiền một chút nhưng ổn thỏa hơn nhiều. Tập đoàn BP mỗi năm tốn không ít tiền công đức, rồi cả tiền dát vàng cho Bồ tát nữa, bà đích thân tới đó, Đại sư cũng sẽ nể mặt thôi!"
So-hee gật đầu nói: "Được, vậy để tôi tới tìm Min Uk đại sư vậy! Đây không phải là chuyện nhỏ, có phiền chút cũng không sao, ổn thỏa là được!"
Lúc này, phía ghế trước bỗng "bộp" một tiếng, là tiếng Hyun Ki không cẩn thận làm rơi kính viễn vọng khỏi tay.
"Lão gia, phu nhân! Hình như Đại tiểu thư phát hiện ra chúng ta rồi! Còn cứ nhìn mãi về phía này hay sao ấy?" Giọng Hyun Ki hơi run.
Ba lần bảy lượt đối đầu với đại tiểu thư, lại còn bị phát hiện ngay tại trận, cậu ta cảm thấy bản thân đủ chết trăm lần rồi.
Chuyện Chun Ae quan tâm nhất đã biết được rồi, chẳng có gì đáng ở lại xem tiếp cả nên ông cũng chẳng muốn ở lại lâu: "Được rồi, về thôi!"
"Vâng!" Hyun Ki thở phào, lập tức khởi động xe phóng mất.
Bên kia, chuyện đầu tiên sau khi Rosé tiễn bánh bao nhỏ xong chính là...'Phải nhanh chân bỏ chạy!'
"Vậy... La đổng, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây! Hôm nay tôi phải quay quảng cáo cho một công ty game, nên giờ cần đi gặp chị Boram gấp!"
Nói nhanh nói vội xong, cũng chẳng đợi Lisa trả lời, cô đã bỏ của chạy lấy người!
Một giây sau đó... Mới chỉ chạy được hai bước thôi...
Cổ tay đã bị nắm chặt, không thể tiến thêm bước nào được, hơn nữa cả người cô bị chị dùng sức lôi vào lồng ngực ấm áp, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: "Đừng đi vội."
Rosé: "..." Kĩ thuật... của Đại ma vương lại thăng cấp rồi! Lần trước tốt xấu gì còn biết hỏi ý kiến của cô, lần này không hỏi tiếng nào mà ôm thẳng luôn.
Lisa bất lực thở dài, lại ôm chặt cô thêm một chút nữa: "Vốn dĩ tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nhưng em cứ né tránh tôi mãi, nên giờ chỉ có thể dùng cách này..."
Rosé: "..." Thế thì sao, chẳng lẽ là lỗi của tôi chắc?
"Chaeyoung, em còn nhớ không? Lần trước em nói với tôi, bảo tôi gần đây phải cẩn thận một chút, ra ngoài nhớ mang theo một vài vệ sĩ..."
Vừa nhắc đến chuyện này, thần kinh của Rosé lập tức trở nên lo lắng: "Tất nhiên là nhớ rồi! Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lisa vỗ lên lưng cô trấn an: "Đừng lo, không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?" Rosé mờ mịt. Hơn nữa cô thật sự rất muốn nói, 'Đại ma vương xin tha mạng, tôi không chạy nữa, chị buông tôi ra đi, chúng ta có gì từ từ nói được không?'
"Chaeyoung, khi em nói với tôi những lời đó, tôi vì muốn em lo cho tôi, muốn có cơ hội để thân cận em nên đã cố tình dùng một chút... khụ...ừm... khổ nhục kế."
Rosé: "..." Thật ra chị không cần phải giải thích, cô vẫn chưa ngốc đến mức độ không nhìn ra chuyện đó. Thế nên, rốt cuộc chị muốn nói gì đây?
Lisa tiếp tục nói, nhưng ngữ khí lại trở nên nghiêm túc: "Thế nên, Chaeng ah, em đừng nghĩ tôi yếu đuối như vậy nữa. Đừng vì vậy mà rời xa tôi. Tôi bảo đảm sẽ không có bất cứ ai có thể làm hại được tôi, không có bất cứ ai có thể lấy điều này ra để uy hiếp em rời xa tôi cả!"
"..." Nghe đến đây, rốt cuộc Rosé cũng hiểu được ý của chị, trái tim cô bất giác thắt lại.
Lisa từ từ buông cô ra, đỡ lấy vai cô, để cô nhìn thẳng vào mình, chị nói từng câu từng chữ như muốn khắc vào trái tim cô: "Park Chaeyoung, tôi nói bao điều như vậy, chỉ là để cho em biết, không có bất cứ ai, không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới quyết định của em, chuyện mà em cần suy nghĩ chỉ có một chuyện, đó chính là em có thích tôi hay không."
"Nếu em không có cách nào yêu tôi, vậy tôi sẽ chấp nhận, tôi cũng chỉ chấp nhận một lí do duy nhất này thôi."
"Còn một chuyện nữa, Chaeyoung, tôi đã là người trưởng thành, tôi có thể chịu trách nhiệm trước tất cả những hành động của mình, bất luận là tôi có làm gì cùng đều xuất phát từ trái tim, tất cả đều là do tôi cam tâm tình nguyện."
"Tuy tôi thích em, nhưng thật sự cũng có thể nói chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới em cả, thế nên em hoàn toàn không cần cảm thấy áp lực. Tôi sẽ đợi em, đợi đến ngày em yêu tôi, em có hiểu không?"
Rosé "..."
Nghe tới đây, Rosé cười khổ đỡ trán, ai nói Lisa không biết nói chuyện, miệng lưỡi tên này có thể đi thi phản biện quốc gia được luôn ấy chứ, câu nào câu nấy đánh thẳng trực tiếp vào chỗ mềm yếu nhất trong tim cô. Trong lòng, có một âm thanh, một lời hồi đáp cứ vang vọng lại...
'Lalisa... Thật ra chị không cần đợi... Vì tôi đã yêu chị từ lâu rồi! Chỉ là, tôi vẫn không đủ mạnh mẽ để có thể thắng được tất cả những chuyện đã xảy ra năm ấy.'
Nếu nói cho chị biết toàn bộ sự thật, nói cô đã từng bị cưỡng bức, còn sinh ra một đứa bé bị chết, tất cả cũng chỉ cần một câu, rất đơn giản. Nhưng điều mà cô không thể chấp nhận được chính là việc cô phải đối mặt sau khi chị biết được những sự thật này.
Dù cho cô tin rằng Lisa có thể hào phóng đến nỗi ngay đến chuyện này chị cũng không bận tâm, nhưng làm gì có ai nguyện ý mang bộ mặt bẩn thỉu nhất của mình bày ra trước mặt người mình yêu cơ chứ?
Chỉ tưởng tượng thôi cô đã không thể chấp nhận được rồi...
'Người trước mắt quá quá tốt, chị nên có được những thứ tốt đẹp nhất, có được người con gái tốt nhất làm vợ...' Nhưng khi cô nghĩ đến đây, trong giây phút đó, tận sâu trong trái tim mình, Rosé bỗng dâng lên một cảm giác và suy nghĩ xung động chưa từng có!
'Phải, người trước mắt mình nên có được những điều đẹp đẽ nhất! Vậy, tại sao mình lại không thể trở thành điều đẹp đẽ nhất ấy? Tốt đẹp đến nỗi rồi sẽ có một ngày cô có thể thắng được quá khứ, chiến thắng được sự tự ti trong lòng, tốt đến nỗi có thể sánh vai cùng chị!'
Cô không muốn mình là sự uy hiếp của chị, hơn thế nữa, cô muốn trở thành chiếc áo giáp che chở cho chị!
"Chaeyoung... Chaeyoung?" Lisa hơi lo lắng nhìn cô gái đang trì độn không mở miệng nói câu gì trước mặt mình.
Bên tai truyền tới âm thanh ấm áp khiến Rosé giật mình hoàn hồn lại, đôi con ngươi phát ra ánh sáng chưa từng có: "Phải, Lalisa, tôi hiểu rồi!"
Lisa giật mình nhìn vào ánh mắt đang sáng long lanh của cô, con tim rung động, tuy không biết cô đang nghĩ gì lúc này, nhưng vẫn bị tâm trạng của cô cuốn hút: "Phải."
Sau khi nghĩ thông, Rosé cảm thấy mình như được sinh ra lại một lần nữa, trong cuộc đời cô, ngoài ước mơ của cô ra, cô lại có thêm một chuyện vô cùng đẹp đẽ nữa đáng để cố gắng vì nó rồi!!!
Trước khi đại não kịp phản ứng lại, Rosé đã nhanh chóng lao tới ôm chầm lấy Lisa, chỉ là một cái ôm thật nhẹ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi...
Ôm xong, đại não hỗn loạn lại tìm một lí do: "Cảm ơn Boss đại nhân đã nâng đỡ, cảm ơn vì ơn tri ngộ, cảm ơn vì đã giải vây cho tôi, nói tóm lại là cảm ơn chị rất nhiều! Tôi phải tới công ty làm việc chăm chỉ nỗ lực tiến lên đây!!"
Nói xong cô nhanh chóng biến mất như một cơn gió màu hồng...
Lisa thì chưa kịp phản ứng lại vừa xong đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang ngẩn ngơ tại chỗ... Mãi một lúc lâu sau chị mới phản ứng lại được, vừa xong hình như Rosé mới chủ động ôm chị một cái thì phải? Quen nhau một thời gian dài như vậy, đây là lần chủ động đầu tiên và cũng là duy nhất...
"Á á á á...! Mắt chó của tôi hu hu hu! Vừa mới chữa khỏi xong giờ lại mù rồi! Vì cái què gì! Vì cái què gì mà lần nào những hình ảnh có lực sát thương lớn thế cũng bị ông đây nhìn thấy! Chết tiệt! Rốt cuộc thì tôi là cái gì chứ! Là thứ chỉ chuyên để chịu ngược sao?" Bên cạnh truyền đến một tiếng kêu rên phá sóng... Không biết Hansin chui ở đâu ra, thấy chị mình đang tỏ ra phơi phới trong lòng, liền bịt mắt tỏ vẻ đau đớn không muốn sống nữa.
"Sao lại tới đây?" Lisa mỉm cười với cô em gái.
Khóe miệng Hansin giật giật, xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay: "Chị à, chị đừng có vừa cười vừa nói chuyện với em kiểu đó, ghê lắm, em không quen..."
"Tìm chị có chuyện gì?" Lisa cũng để ý thấy tâm trạng mình lúc này hình như có hơi mất khống chế, nên chị khẽ ho một cái thu mặt lại, hỏi.
"Không có chuyện gì cả! Thì em thấy Hyun Ki lén lén lút lút đi theo chị với Mingie, nên... nên em cũng lén lút đi theo cậu ta xem thế nào... À, phải rồi, em còn đặt một thứ trên người Hyun Ki nữa! Hê hê hê hê..." Hansin cười gian lấy ra một chiếc máy nghe trộm mini.
"Ừm, làm tốt lắm." Lisa cũng không keo kiệt đến độ không khen nổi cô em một câu.
Hansin mừng đến nỗi suýt nữa nữa thì lòi cả đuôi ra: "Tất nhiên rồi! Vừa xong em có nghe thấy chuyện ba mẹ đang chuẩn bị tới chùa Pháp Hoa để chọn xem có khuê nữ nhà nào có bát tự hợp với chị không đấy!"
"Chị, chị nói xem, chúng ta có cần phải làm gì đó không? Ví dụ như để mấy cô chiêu đó đều có bát tự không hợp với chị, sau đó chọn một bát tự cho Chaeyoungie để cô ấy có bát tự vô cùng hợp với chị chẳng hạn! Nói không chừng như vậy ba mẹ sẽ thay đổi ý kiến đấy? Giờ người ta dường như ai cũng đều tin cái này thì phải!"
"Không cần." Lisa bác bỏ: "Đấy là sự sỉ nhục đối với Min Uk đại sư."
Min Uk là cao tăng đắc đạo chân chính, sẽ không làm những chuyện lừa lọc nhau như vậy được.
Hansin xoa cằm gật đầu: "Oh... Nếu là đại sư Min Uk, chuyện này thành ra rất khó giải quyết!"
"Ừ." Không ngờ... Lisa lại gật đầu, hơn nữa còn ra vẻ rất chắc chắn.
"..." Hansin ôm ngực, tỏ ý như trúng đòn sát thương.
"Được rồi được rồi, em không muốn nói chuyện với chị nữa đâu, những ngày tháng sau này, em cũng không muốn bị ngược nữa, em phải ra đi đây, em phải tìm một hòn đảo nhỏ để trị thương... Thấy biểu hiện của chị lúc này, cuối cùng em cũng có thể yên tâm nghỉ dưỡng được rồi!!!"
Nghĩ tới kì nghỉ dài ba tháng, Hansin lại được tiếp máu hồi sinh. 'Phải rời xa vùng đất vô tình này thôi! Bãi cát! Biển rộng! Mỹ nhân! Gia tới đây!!!'
Tại công ty giải trí YG.
Trong đại sảnh dưới lầu, Lee Ahreum mặc một chiếc váy trắng dài, tà váy bị dính một vết bẩn khiến cô ta không vui chút nào.
Lúc này, bên cạnh cô ta có một cô gái trông thì bình thường nhưng ăn mặc rất cầu kì đang quát mắng một nữ nghệ sĩ trông có vẻ lớn tuổi hơn: "Baek Ryeo! Cô có biết làm việc không thế hả! Vẩy nước lau nhà thôi mà cũng làm bẩn quần áo của chị Ahreum! Cô có biết chiếc váy này bao nhiều tiền không?"
"À quên... cái váy này là hàng limited phiên bản mới nhất của Chanel, còn chưa tung ra thị trường! Vì Ahreum mới kí hợp đồng là người đại diện cho họ nên mới có đó! Tiền có thể mua được sao?"
Nữ nghệ sĩ tên Baek Ryeo sắc mặt trắng bệch, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi... Chị Ahreum! Chị Mi Cha! Chị Ryang Byeok! Em biết sai rồi! Đều tại em không cẩn thận! Nếu không... hay là, chị Ahreum, về chị cứ cởi ra, em sẽ giặt sạch cho chị được không! Em nhất định sẽ giặt sạch, sẽ không nhìn thấy một chút bẩn nào nữa!"
Nữ nghệ sĩ đang nói năm nay đã ba mươi tuổi, vào nghề được mười năm, còn lớn tuổi hơn cả Lee Ahreum, Ko Mi Cha hay cả Ryang Byeok - nữ nghệ sĩ vẫn luôn mồm trách cứ cô nữa. Nhưng, vì không có số nổi tiếng nên mấy năm gần đây vẫn cứ giậm chân tại chỗ như vậy, chỉ có thể đóng vai quần chúng.
Trong một nơi như cái giới giải trí này, sự tôn trọng không phải xem bạn ở trong giới bao lâu mà phải xem bạn nổi tiếng đến mức nào, thế nên dù cho bạn có vào nghề từ sớm, nhưng trước mặt những người nổi tiếng hơn vẫn phải gọi một tiếng chị.
Vốn một nhân vật nhỏ bé như Baek Ryeo chẳng ai muốn làm khó làm gì, đen ở chỗ khoảng thời gian trước không hiểu sao cô lại may mắn được một đạo diễn nhìn trúng, được giao cho một vai nữ thứ, kết quả, Ryang Byeok cũng thích vai diễn này.
Ryang Byeok là em họ của Ahreum, ỷ thế của Ahreum nên rất hống hách, ngang ngược trong công ty, lần này lại bị một nhân vật quần chúng như cô cướp mất vai, nên sao có thể không chỉnh cô được...
Lúc này, trong sảnh đã có không ít người vây quanh, người tinh tường làm gì mà không biết là Ryang Byeok đang cố ý gây sự?
Nhưng không có ai dám đứng ra cả, không ai dám nói câu gì, trái lại không ít người còn hùa theo Ryang Byeok, cùng mắng mỏ Baek Ryeo...
Thật không quá khi nói YG chính là thiên hạ của Lee Ahreum, nếu đắc tội với cô ta và bè cánh của cô ta, vậy thì thôi khỏi cần cố lăn lộn trong cái giới này làm gì nữa.
Thấy ánh mắt lạnh lùng và sự bàng quan của những người xung quanh, Baek Ryeo chỉ có thể buốt lòng nâng tà váy dính bẩn kia lên, tiếp tục cầu khẩn: "Em đảm bảo có thể giặt sạch vết bẩn này cho chị..."
Ryang Byeok khoanh tay trước ngực, không hề khách khí đạp Baek Ryeo một cái: "Bỏ ngay cái tay dơ bẩn của cô ra! Giặt? Cô đùa với tôi chắc? Cô giặt cái kiểu gì? Dùng tay giặt á? Chiếc váy đắt thế này lại bị đôi tay thô ráp của cô cầm giặt thì ai mà cần nữa?"
Mắng xong, Ryang Byeok đánh mắt, vòng lấy tay Lee Ahreum, nũng nịu nói: "Chị, người phụ nữ này ở trong công ty chúng ta hơn chục năm mà vẫn chỉ có thể đóng vai quần chúng, bảo làm có chút việc thì hậu đà hậu đậu, đúng là nuôi tốn cơm! Có giữ lại trong công ty cũng chỉ lãng phí tài nguyên của công ty thôi, đuổi cổ đi cho rồi!"
Ryang Byeok nói như vậy... hoàn toàn ra vẻ coi Lee Ahreum chính là nữ chủ nhân của cái công ty này... (xin phép cười nửa miệng ạ, Mơ hả bé)
Có điều, Lee Ahreum lại ưng giọng điệu này của cô ta, sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về lời đề nghị trên.
Dẫu sao thì trong cái công ty này có ai không dám nể mặt cô ta nên muốn đuổi một người quá dễ dàng, trực tiếp nói chuyện với người quản lí của Baek Ryeo là được.
Bâek Ryeo nghe vậy thì hốt hoảng, quỳ hẳn xuống sàn, bàn tay nắm thật chặt lấy vạt váy của Lee Ahreum cầu xin: "Chị Ahreum! Xin chị đừng đuổi em đi! Chỉ cần chị không đuổi em đi thì bảo em làm gì cũng được! Xin chị... xin chị..."
Lúc Baek Ryeo đang cầu xin thì một bóng người màu hồng đột ngột chạy vào.
Baek Ryeo đang quỳ giữa đường nên Rosé tránh không kịp, liền đụng phải cô ấy...
"Aaa..." Baek Ryeo bị đụng nghiêng người một cái sau đó kêu lên.
Vạt váy trong tay Baek Ryeo vì thế mà kéo ra một chút...
Baek Ryeo sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức bò dậy kiểm tra chiếc váy, rất sợ mình lại kéo rách nó.
Lúc này Ryang Byeok đưa tay ra, cầm vào chỗ vừa bị kéo, quay sang mắng Rosé: "Đồ mắt mù! Cô đi đường kiểu gì vậy! Cô nghĩ đây là chỗ nào mà để cho cô chạy lung tung thế hả! Cô có biết mình gây họa lớn cỡ nào không! Có bán cô đi cũng không đền nổi bộ váy này đâu!"
Rosé xuất hiện khiến một đám người đang vây xem chuyển mục tiêu.
"Đó không phải là Rosé sao? Sao hôm nay cô ta mặc đồ... bánh bèo như vậy! Hoàn toàn không phải phong cách của cô ta! Suýt chút nữa tôi nhận không ra rồi!"
"Chậc chậc, lần này có trò hay để nhìn đây! Nghe nói cô ta được công ty nâng đỡ thành người nối nghiệp Dara đấy! Gần đây cũng rất nổi! Mọi người nói xem, hai người này đấu nhau sẽ như thế nào?"
"Này còn phải hỏi sao? Rosé làm gì có cửa mà ép được Lee Ahreum!"
...
"Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi cô có sao không?"
Rosé còn đang xin lỗi Baek Ryeo thì đột nhiên bị Ryang Byeok mắng cho té tát.
Cô hơi nhíu mày, lại nghe mấy người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn chiếc váy dính bẩn trong tay Baek Ryeo. Lập tức hiểu được đại khái tình huống hiện tại.
Baek ryeo làm bẩn váy của Lee Ahreum, nhưng bây giờ hình như là vì cô vô tình đụng trúng Baek Ryeo nên khiến Baek Ryeo không cẩn thận kéo rách chiếc váy...
Dưới sự nhắc nhở của Ko Mi Cha, Ryang Byeok cũng nhận ra Rosé.
Ryang Byeok cẩn thân quan sát chiếc váy công chúa của Rosé, lại nhìn chiếc kẹp tóc màu hồng, bật cười nói: "Cô chính là Rosé? Tôi còn tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ thế này! Khó trách chị họ tôi không coi cô ta ra cái thá gì!"
Lee Ahreum vẫn như thường ngày, chả thèm liếc mắt nhìn Rosé lấy một cái. Bất kể Rosé nhảy nhót như thế thế nào thì trong mắt cô cũng chỉ là con kiến hôi, chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết tươi. Thế mà mọi người còn dám so sánh ả ta với cô sao, nực cười!
Nếu biết người phụ nữ này là Rosé thì tất nhiên Ryang Byeok càng không thể bỏ qua. Vừa vặn xử lí cả hai người luôn.
Vì vậy Ryang Byeok lớn tiếng mở miệng: "Baek Ryeo! Còn có cô nữa, là Rosé đúng không! Bây giờ thì đừng nói tôi cố ý làm khó cô nữa, tất cả mọi người đều thấy được bộ váy này là bị các cô làm rách thành như thế này, chẳng lẽ các cô còn muốn phủi trách nhiệm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com