Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết thúc như vậy... có lẽ chính là kết cục tốt nhất...

Rosé nói xong thì nhìn Mingie xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, sau đó cô đi thẳng tới cạnh Annie: "Bắt đầu đi!"

"Cô muốn chết sao!" Rosé vừa mới đứng lại thì đã bị Woon YooNa kéo mạnh trở về.

Rosé giằng một cái đã thoát khỏi tay Woon YooNa: "Đừng có cản trở!"

"Mẹ nó chứ!" Woon YooNa giận đến gần chết, hắn nhìn về phía Lalisa: "Chị có quản không đấy hả?"

Đôi môi mỏng của Lalisa mím chặt lại, sắc mặt anh lúc này đã cực kì khó coi: "Chaeyoungie..."

Lalisa còn chưa nói hết đã bị một câu của Rosé cắt đứt: "Lalisa, đừng để em phải hận chị!"

Sắc mặt Lalisa lập tức trắng bệch ra.

Sau đó, Rosé quét mắt qua tất cả mọi người đứng đây: "Không một ai được phép nhúng tay vào!"

Cô đã không còn thời gian nữa rồi! Mingie đã cực kì cận kề cái chết rồi!

Dứt lời, cô lập tức nhìn về phía Annie: "Annie, bắt đầu đi!"

"Ok ~"

Annie bước từng bước tiến lên, thân hình nhanh như điện xẹt nhanh chóng đánh ra một quyền nện thẳng vào người Rosé.

"Phụt!!!"

Rosé cứ như một con diều bị đứt dây mà văng ra mấy thước, cả người cô đập mạnh vào vách tường lạnh như băng rồi khó khăn nhổ ra một ngụm máu tươi.

"Tiểu sư muội!!!"

"Chaeyoungie!!!"

Tất cả mọi người đều đồng loạt hét lên.

Rosé đưa tay ra chặn lại tất cả mọi người: "Không sao."

Oh Dong Hae sắp điên đến nơi rồi, mẹ nó! Không sao cái khỉ gió! Anh ăn nguyên một chưởng rồi nên đương nhiên biết sức mạnh của một chưởng này ra sao!

"Tiếp tục đi!" Rosé tập tễnh đi tới cạnh Annie.

"Rầm!!!" Lại thêm một chưởng.

Lần này thì Rosé đã ngã lăn ra đất và không thể nhúc nhích nổi, máu tươi trong miệng tí tách nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cô vẫn cố lấy hết toàn bộ sức lực mình có quỳ một chân dậy, sau đó thì lảo đảo lắc lư đứng lên.

Cái dáng vẻ lắc lư đó... dường như chỉ cần một giây sau cô sẽ ngã xuống...

Cô chắc chắn không chịu được một chưởng thứ ba!

Cô chắc chắn sẽ chết!!!

"Đồ ngu! Cô bị điên rồi sao?" Woon YooNa không nhịn được nữa mà xông thẳng tới chỗ Rosé.

Nhưng mà, Rosé đã nhanh chóng nghiêm nghị nói: "Lalisa, ngăn chị ta lại cho em!"

Dường như là Rosé vừa mới mở miệng, Lalisa đã ra tay cản lại Woon YooNa đang muốn xông lên.

Woon YooNa không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang cản mình lại: "Má nó chứ! Cô ta nổi điên! Chị cũng điên theo luôn sao?"

Lalisa giống như một pho tượng đá đã bị phong hoá suốt vạn năm, đứng sừng sững chặn lại Woon YooNa. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vững chãi không gì phá nổi, nhưng trên thực tế thì có lẽ... chỉ cần chạm nhẹ là chị đã có thể vỡ thành bụi phấn...

Nhân lúc Lalisa cản lại Woon YooNa, Rosé nặng nề kéo lê từng bước chân của mình đến cạnh Annie: "Một chưởng cuối cùng."

Annie không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Rosé, không biết qua bao lâu cô ta mới lên tiếng: "Được."

Trái tim của tất cả mọi người gần như dâng tới tận cổ họng, Oh Dong Hae, Oh Dal với Hyeri cũng đã sẵn sàng bất chất tất cả để xông lên ngăn cản.

Cuối cùng, Annie cũng ra tay, một chưởng kia dường như mang theo sức mạnh của sấm chớp mà nhanh chóng lao thẳng về phía Rosé.

Đám người Oh Dong Hae cũng phát hiện ra tốc độ của một chưởng này quá chi là nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn lại.

Vì thế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Rosé sống sờ sờ mà nhận một chưởng này...

Hành lang bệnh viện yên ắng đến quỷ dị.

Nhưng mà, giây tiếp theo đó...

Chuyện mà bọn họ dự đoán lại không xảy ra.

Rosé lại không có ngã xuống!

Nếu nhìn kỹ thì chỗ bàn tay Annie tiếp xúc với ngực Rosé, nhìn qua thì có vẻ đã đánh xuống nhưng trên thực tế vẫn còn cách một khoảng cực cực kì nhỏ, hoàn toàn không đụng tới người Rosé.

Dưới sự lo lắng sợ hãi đến không dám thở mạnh của mọi người, Annie chậm rãi thu tay lại.

Một chưởng kia không hề được đánh ra!

"Rosé, cô đã cứu tôi nên phần ân tình này tôi nợ cô! Nếu như còn có lần sau..." Trong mắt Annie lóe lên sát khí lạnh đến kinh người.

Cùng lúc đó, một túi thuốc nhỏ chẳng biết xuất hiện trong bàn tay Annie từ lúc nào.

Rosé vội vàng đưa tay ra theo bản năng, túi thuốc nhỏ đó rơi vào tay cô.

Rosé ngẩn người nhìn túi thuốc nhỏ kia: "Đây là..."

Annie cười nhạt: "Đừng có hiểu lầm, đây không phải thuốc giải đâu! Chỉ là thứ có thể tạm thời duy trì thêm một chút thời gian thôi." Nói xong thì quay người đi thẳng!

Rosé kinh ngạc trong chốc lát sau đó hô lên: "Nếu như tôi có thể đánh bại cô thì cô sẽ đưa thuốc giải sao?"

"Lời tôi đã nói tất nhiên được tính."

Tiếng nói vừa dứt, Annie cũng biến mất ở cuối hành lang...

Cơ hồ là Annie vừa mới rời đi trong nháy mắt, Rosé đã ngã khuỵu xuống... rồi rơi vào một lồng ngực ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ...

Cô ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt âm trầm kia rồi từ từ nở một nụ cười: "Chị yêu, cám ơn chị."

Lalisa nhìn cô gái trong lòng ngực mình, cơ thể chị không khống chế nổi mà run lên. Lúc này, chị chỉ hận không thể bóp chết cô thôi, nhưng mà cái ôm đang ôm cô lại hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng: "Chỉ một lần này thôi!!!"

"Dạ." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, làm gì còn có nửa phần khí thế lúc trước nữa.

Rosé biết, cô chắc chắn không thể đỡ nổi ba chưởng của Annie, nhưng cô vẫn đánh cuộc, đánh cuộc Annie sẽ không dồn cô vào chỗ chết.

May mà, lần này cô thắng. May mà, Lalisa tin cô.

Woon YooNa đứng cạnh thấy vậy thì văng bậy luôn: "Hai kẻ điên!!!"

"Đúng rồi, mau cho Mingie uống thuốc!" Rosé muốn nhào vào phòng bệnh.

Oh Dong Hae mau chóng nhận lấy túi thuốc nhỏ trong tay Rosé: "Con xin ông nội, huynh phải gọi muội là ông nội luôn đấy! Ông đừng có mà giằng co nữa, để kẻ cháu trai này đi làm đi! Cháu phục ông lắm lắm luôn!"

Rosé nghe tiếng gọi "ông nội" quen tai kia thì trong mắt lóe sáng, cô chậm rãi móc một chiếc còi bằng bạc trong chiếc túi luôn mang theo bên người ra: "Có lẽ đây là đường sống duy nhất của Mingie."

Woon YooNa liếc mắt nhìn cái còi kia: "Đây là một con cổ tiêu?"

"Cổ tiêu gì?" Rosé không hiểu.

"Trong cái còi này nuôi một con cổ tiêu, trong đó là con con! Cái còi này có thiết kế rất đặc biệt, chỉ cần thổi khí vào sẽ khiến con con tỉnh lại đồng thời gửi tin tức vị trí cho con mẹ." Woon YooNa giải thích nhưng sắc mặt lại vô cùng khinh thường: "Cái đồ từ thời ông bà ông vải nào rồi, tám trăm năm trước đã chả ai thèm dùng! Mất công làm ra cái đồ dở hơi này thà đi mua cái máy định vị còn hơn!"

"..." Rosé bày tỏ không cách nào phản bác.

Nhưng mà, đối với cô mà nói đây cũng không phải là một cái còi bình thường, mà còn là một tín vật cực kì quan trọng! Nó đại biểu cho việc Kim Jisoo nợ cô một ân huệ, một cái mạng.

Cuối cùng, Rosé đích thân thổi cái còi kia lên rồi sau đó cạn kiệt khí lực mà chìm vào hôn mê...

....

Lúc Rosé tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, cả người cô đau nhức không thôi: "Ôi... đau quá... má ơi..."

Oh Dong Hae đang ngồi trên ghế salon gặm táo nghe được động tĩnh trên giường thì lập tức bĩu môi nói: "Muội gào cái gì mà gào! Hyeri gãy hai cái xương sườn, Đại sư huynh ba cái, huynh đây đặc biệt... tận sáu cái! Muội đến một cái xương cũng không gãy! Nội thương cũng không bị, chỉ có ho ra chút máu thôi! Huynh đây bị thương nặng thế mà còn chưa gào, muội gào cái khỉ gió gì hả!"

"..." Rosé nghe vậy thì sờ sờ ngực mình, trong mắt hơi âm ấm.

Mà, Oh Dong Hae thì càng nói càng tức: "Hừm! Hừm! Muội nói xem, tại sao Đại sư huynh gãy ba cái, Hyeri gãy hai cái, muội thì không gãy cái nào mà huynh... lại gãy nhiều đến thế chứ! Con nhỏ đó xếp hạng gì để tính số xương gãy vậy? Bình thường huynh đối xử với nó cũng tốt lắm cơ mà? Nhóc con kia cũng thiên vị quá đi!"

Oh Dong Hae tỏ vẻ tủi thân vì "trái tim thiếu nữ" bị tổn thương.

Rosé hạn hán lời nhìn Oh Dong Hae một cái, cái tên này nắm bắt vấn đề siêu thật là siêu.

"Mingie sao rồi?" Rosé sốt sắng hỏi.

"Yên tâm, tạm thời ổn định rồi! Ông nội cũng tới rồi, đang ở chỗ Mingie!" Oh Dong Hae trả lời.

"Đại thần tới rồi à? Muội phải qua đó!" Rosé vội vàng bò dậy.

...

Trong phòng bệnh Mingie.

Lúc Rosé với Oh Dong Hae chạy qua, Kim Jisoo đang làm kiểm tra cho Mingie.

Thấy vẻ mặt Kim Jisoo cực kì nghiêm túc thì Rosé cũng không tiện mở miệng quấy rầy.

Kim Jisoo xem mạch cho Mingie xong lại kiểm tra khắp nơi trên cơ thể thằng bé một lần, sau đó giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ gì đó như là khinh thường: "Là trò của hậu nhân Shin gia hay chơi, chắc là mấy người đã đắc tội với đời sau của Shin gia rồi! Nhưng mà bọn họ đúng là càng ngày càng bỉ ổi, ngay cả một đứa bé cũng ra tay được."

"Đại thần, chị biết Mingie trúng độc gì sao?" Rosé nghe thế liền hỏi luôn.

"Độc này có nguồn gốc từ một gia tộc chuyên tu luyện võ thuật truyền thống, là một loại độc trong bí truyền* của Shin gia." Kim Jisoo trả lời.

*Bí truyền: truyền thụ một cách bí mật, không công khai.

"Đại thần có cách giải không?"

Kim Jisoo lắc đầu: "Không có, tôi đã nói tôi chỉ biết chữa ngoại thương, những cái khác thì chịu! Huống hồ, độc của đứa nhỏ này đã bị hạ từ lúc mới sinh, đến giờ đã ngấm sâu vào tận xương tủy rồi! Hơn nữa, độc trong người nó với loại độc mà tôi biết cũng không hoàn toàn giống nhau mà là loại đã được cải tiến! Cứ cho là tôi có tìm được đúng thuốc giải thì cũng vô ích, chỉ có người hạ độc mới có thể giải."

"Sao lại có thể như vậy chứ..." Rosé lại lâm vào tuyệt vọng.

Kim Jisoo có chút nghi ngờ: "Kỳ lạ, tôi vừa mới xem thì theo tình huống bình thường, độc trong người nhóc con này đáng lẽ phải phát tác từ hai năm trước rồi mới đúng... tại sao lại kéo dài đến tận giờ?"

"Cái... cái này tôi cũng không biết..." Rosé mơ hồ,

Lalisa đứng cạnh chìa ra một cái túi thơm nho nhỏ cho Kim Jisoo: "Là vì cái này sao?"

Rosé vừa thấy cái túi thơm đó thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đó là cái túi thơm mà hai năm trước Annie đã đưa cho Mingie?"

Lalisa gật đầu: "Ừ."

Kim Jisoo cầm lấy cái túi thơm kia rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, ngay sau đó thì híp mắt lại: "Đúng là nhờ cái này, nó với thuốc Mingie vừa uống cũng giống nhau! Nhưng mà do để quá lâu nên hết tác dụng rồi."

Nguyên nhân độc của Mingie phát tác chậm hai năm đã biết, nhưng Rosé lại có thêm nghi vấn mới: "Tại sao Annie lại cố tình lưu lại túi thơm này để hóa giải độc tính của Mingie..."

"Có lẽ là do thời cơ chưa tới?" Oh Dong Hae suy đoán.

Rosé im lặng nhớ lại những chuyện từ sau khi gặp lại Annie lần đầu ở Seoul.

Mới đầu, khi Annie biết quan hệ của cô với Lalisa thì vô cùng bài xích chị, thậm chí còn liên tục nhắc nhở cô chuyện mẹ ghẻ không dễ làm, còn khuyên cô không nên ở cùng một chỗ với Lalisa. Sau đó thì cô bé thực sự thích Lalisa và Mingie, lại thấy Mingie đáng yêu như vậy nên mới thay đổi thái độ, thậm chí còn tặng túi thơm cho Mingie.

Cho dù thân phận của Annie quả thật khiến Rosé khiếp sợ, nhưng dẫu sao, ở chung với nhau lâu như vậy thì chắc chắn Annie cũng không thể không có chút tình cảm nào với bọn họ được.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà cô mạo hiểm.

Liệu có phải lúc trước Annie tạm thời giải độc cho Mingie là vì phát hiện cô qua lại với Lalisa nên có chút dao động?

Những thứ này cô không thể nào đoán chắc được, nhưng việc cần thiết bây giờ là phải lấy cho bằng được thuốc giải.

Rosé hít một hơi thật sâu rồi nhìn về Kim Jisoo: "Đại thần, lần này có thể phải xin kính nhờ chị làm một chuyện."

Oh Dong Hae nhân cơ hội bu tới: "Ông nội, ông nội! Con nói với ông nè! Người phụ nữ kia lợi hại lắm đó! Đùa chứ, con bị cô ta đập một chưởng đã ngất ngưởng con gà tây rồi, con còn gãy mất sáu cái xương sườn nữa đấy! Trước khi đi, cô ta còn tuyên bố rằng ai đánh bại được cô ta thì cô ta sẽ cho kẻ đó thuốc giải! Ông nội, lần này phải trông cậy vào ông nội rồi!"

Rosé cũng nhìn Kim Jisoo như nhìn thấy vị cứu tinh: "Đại thần à, có được không?"

Kim Jisoo nghe vậy thì thấy có chút không vui, anh lười nhác nói: "Cô đã dùng cái còi kia thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô, nhưng mà... lần nào cũng chỉ để tôi đối phó vài tên ăn hại như vậy, chẳng thú vị chút nào cả."

Ăn hại? Mợ nó, cô ta đập ông đây gãy sáu cái xương sườn đấy nhá.

Annie là tên ăn hại, vậy ông đây là... là ăn hại của ăn hại sao!

Ăn hại của ăn hại số 1 Oh Dal: "..."

Ăn hại của ăn hại số 2 Oh Dong Hae: "..."

Ăn hại của ăn hại số 3 Hyeri: "..."

Oh Dong Hae lập tức chống chế: "Không phải ăn hại đâu mà, lợi hại lắm đó! Con với Đại sư huynh và Tam sư muội liên thủ cũng không đánh được cô ta! Con cảm thấy trình độ của cô ta có khi ở cùng cấp với ông đó!"

Đuôi mắt Kim Jisoo khẽ nhướng lên: "Trên đời này, người có cùng cấp bậc với tôi chỉ sợ còn chưa sinh ra! Mà ba người thì có khác gì mấy con kiến hôi không, một ngón tay của tôi cũng đủ nghiền chết mấy người rồi."

Kim Jisoo dứt lời thì ngáp một cái, ánh mắt rơi vào phần gà gia đình cao cấp của KFC mà không biết Rosé đã chuẩn bị từ lúc nào.

Oh Dong Hae, Oh Dal, Hyeri: "..."

Thật gợi đòn, thật muốn đập cho tên này một trận! Cơ mà... đập không nổi... hu hu hu!!!

Ngay khi mấy người bọn họ đang thương lượng nên hẹn Annie giao chiến vào lúc nào thì bên ngoài phòng bệnh vang lên những tiếng bước chân dồn dập.

Hansin với trợ lý của Woon YooNa đồng thời thở hồng hộc chạy vào.

Hansin hấp tấp la lên: "Chị Hai, không xong rồi! Chị mau nhìn cổ phiếu của tập đoàn!"

Trợ lý của Woon YooNa cũng vội vàng mở miệng nói: "Boss, cổ phiếu bên chúng ta cũng đột ngột giảm mạnh!"

Bầu không khí nặng nề lập tức bao trùm lấy cả phòng bệnh.

Hansin cũng lập tức nói: "Byron Rothschild vừa mới liên lạc với em, muốn song phương gặp mặt trực tiếp!"

Oh Dong Hae nói: "Gặp thì gặp! Chúng ta có nhiều người như thế cơ mà! Đại thần cũng đang ở đây thì sợ cái vẹo gì chứ, cứ để xem thằng chó kia muốn làm cái gì nào!"

Hansin nói xong thì ho nhẹ một cái: "Còn nữa, người đưa tin bên đó là Annie."

Đám người Rosé nghe thế thì đều trầm mặc mấy giây, mặc dù bọn họ cũng đã lường trước Annie sẽ liên thủ với đám Kim Huyn và ông trùm châu Âu, nhưng mà khi chính tai nghe được thì vẫn có chút khó chấp nhận.

Thế lực của ông trùm châu Âu cuối cùng đã lộ diện.

Rothschild là một gia tộc cổ xưa nhất ở châu Âu, thời gian gia tộc này bắt đầu xuất hiện có lẽ phải ngược dòng tới tận vùng Tây Âu thời Trung Cổ. Bắt đầu từ thế kỉ XVII, mỗi đời gia chủ của Rothschild đều mang theo danh hiệu "Vua của thế giới ngầm châu Âu". Gia tộc này gần như kiểm soát toàn bộ thế lực ngầm ở châu Âu, đồng thời cũng là kẻ đứng sau thao túng của vài cuộc chiến giữa các quốc gia.

Những người của tộc Rothschild cực kì thần bí, cho dù là thời buổi truyền thông hiện đại như bây giờ cũng không có bất cứ một đường dây nào dò la được bất cứ một tin tức gì về thành viên trong gia tộc Rothschild. Không nói đến người bình thường, mà thậm chí có những thế lực cực lớn cũng chưa từng nghe qua cái tên Rothschild.

Sự tồn tại của Rothschild giống như một ngọn núi cao ngút ngàn ẩn sau những đám mây mờ, không cách nào vượt qua. Kể cả là Lalisa cũng chưa bao giờ được gặp người của gia tộc Rothschild.

"Ôi, Annie nhỏ bé đáng yêu của tui..." Hyeri thở dài, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Sắc mặt Hansin có chút nghiêm trọng: "Lần này người của Rothschild tới đây rõ ràng là có ý đồ!"

Đôi mắt thâm thúy của Lalisa không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì: "Địa chỉ."

"Khu nghỉ dưỡng Alway Wonder..." Hansin trả lời.

Lúc nhận được tin tức, Hansin đã sớm cho người đi điều tra qua một lượt. Toàn bộ khu Alway Wonder đã bị người ta bao trọn, không hề để lại bất cứ một dấu vết nào cho nên không tra ra được là của thế lực nào. Nhưng mà, cũng không khó để thấy rằng kẻ bao trọn khu nghỉ dưỡng Alway Wonder chính là gia tộc Rothschild.

"Chỉ hẹn người của hai bên chúng ta." Hansin tiếp tục nói.

Dù sao với tình hình hiện tại chỉ cần tập đoàn BP với Bigbang rớt đài thì châu Á đối với Rothschild mà nói đâu khác gì vườn không nhà trống, chẳng cần tốn mấy thời gian là có thể tiến quân thần tốc vào. Còn mấy con cá nhỏ loe nghoe phía dưới thì cũng chẳng đáng cho bọn họ để ý.

"Sợ cái gì, cùng lắm thì giết sạch! Cho bọn chúng có đi mà không có về!" Oh Dong Hae "hừ" lạnh một tiếng.

Chủ ý của Oh Dong Hae là, dù sao Kim Jisoo cũng đang có mặt ở đây cho nên cứ kéo vị Đại thần này qua, có vị này thì dù là Hồng Môn Yến* cũng chẳng là cái thá gì cả.

*Hồng Môn Yến: sự tích Hạng Vũ, chỉ những bữa tiệc ẩn chứa sự nguy hiểm.

Hansin còn chưa kịp lên tiếng thì di động của cô ta đã kêu lên như đòi mạng. Mấy cổ đông lớn của BP cùng với rất nhiều đối tác có quan hệ làm ăn với BP đã sắp khiến điện thoại của cô nàng nổ tung rồi. Đối với sự sụt giảm của giá cổ phiếu lần này thì không một ai có thể nắm chắc, cho nên bọn họ vội vã muốn gặp Lalisa.

Tình hình của phía Woon YooNa cũng không khác là bao.

Thừa dịp Lalisa với Woon YooNa còn đang ở trong góc bàn luận, Rosé với Oh Dong Hae liếc nhau một cái rồi mỗi người một bên xách Kim Jisoo ra một góc khác.

"Làm gì thế?"

Kim Jisoo miệng bóng nhẫy ôm chặt lất phần gà cao cấp của mình, chị ta có chút bất mãn việc Rosé với Oh Dong Hae làm phiền lúc chị ta đang ăn.

"Hí hí..." Oh Dong Hae xoa xoa tay: "Ông nội, tối nay chúng ta đi ăn ở khu nghỉ dưỡng Alway Wonder đi, ăn mấy cái này thì có gì ngon."

"Hử... sợ Rothschild sao?" Kim Jisoo liếc liếc hai người, chút tính toán cỏn con này còn lâu mới lừa được chị đây nhé.

"Hí hí, có ông nội ở đây thì sợ cái vẹo gì chứ..." Oh Dong Hae cười hí hí nịnh nọt.

Kim Jisoo cười lạnh một tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ khát máu: "Tất nhiên là tôi sẽ đi... hiếm khi mới thấy người của Rothschila thò đầu ra khỏi ổ."

Thù mới hận cũ của chị với gia tộc Rothschild cũng đã đến lúc phải thanh toán rồi. Cái chết của Jendeuki năm đó có quan hệ rất lớn với Rothschild, đây là hận cũ. Mấy năm nay Rothschild luôn sợ Kim Jisoo tìm đến trả thù nên phái ra vô số sát thủ chạy đến ám sát chị, đây là thù mới.

"Ông nội, ông với đám người Rothschild kia... có thù sao?" Oh Dong Hae nhìn ra một chút không bình thường từ vẻ mặt của Kim Jisoo.

"Huynh quên à, gia tộc Rothschild từng phái người ám sát Đại thần đó." Rosé nhắc nhỏ.

Nghe vậy Oh Dong Hae lập tức bừng tỉnh, đối với những sự kiện mà Kim Jisoo trải qua thì đừng nói Oh Dong Hae, đến ngay cả Rosé cũng không biết. Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Kim Jisoo với gia tộc Rothschild có thù oán. Nhưng là thù gì mà lại có thể khiến nhà Rothschild liên tục phái người đến ám sát Kim Jisoo thì lại có chút đáng để nghiền ngẫm. Có điều, dựa theo những gì Oh Dong Hae và Rosé suy đoán thì chắc hẳn vị Đại thần này đơn phương đắc tội với gia tộc Rothschild mà thôi. Dẫu sao thì, tính cách Kim Jisoo cũng chả khác nào kẻ thích chọc ngoáy gây sự cả, rảnh rỗi thì lại chạy tới đập người ta, so so chiêu. Tính cách manh động thế này thì không đắc tội với gia tộc Rothschild mới là kì quái.

Nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với bọn họ.

Dù sao thì Rosé cũng đã dùng còi để mời Kim Jisoo đến hỗ trợ đánh bại Annie. Còn về chuyện gia tộc Rothschild thì Rosé đã chẳng còn lí do gì để mở miệng nhờ Kim Jisoo giúp đỡ nữa cả.

"Hí hí, có ông nội ở đây thì có là Hồng Môn Yến cũng phải đến oánh chén một trận cho đã!" Oh Dong Hae đã hoàn toàn yên tâm.

"Nhưng... tôi đến đó giết người." Kim Jisoo cười nói.

Thấy nụ cười của Kim Jisoo, không chỉ Oh Dong Hae không nhịn được mà rùng mình một cái mà kể cả Rosé cũng thế, đây là lần đầu đầu tiên cô nhìn thấy một nụ cười như vậy ở trên môi Kim Jisoo.

Một nụ cười vô cùng quỷ dị, tựa như sự bình yên trước bão táp.

...

Chờ đến khi Lalisa xử lí xong mọi việc thì sắc trời đã tối và cũng gần đến giờ hẹn gặp mặt với gia tộc Rothschild.

Lalisa nói thẳng với Rosé luôn: "Em ở lại."

Hiếm khi, Woon YooNa cùng nhất trí với Lalisa ở một vấn đề gì đó: "Gà bệnh thì ở nhà, đừng có mà gây thêm loạn."

"Không được, em cũng đi." Rosé kiên định nói, kiểu gì thì kiểu cô cũng không thể để Lalisa đi đối mặt với nguy hiểm một mình được. Hơn nữa, chắc chắn tối nay Annie cũng sẽ tới, còn chưa lấy được thuốc giải cho Mingie thì sao cô có thể yên tâm được.

"Quá nguy hiểm." Lalisa cau mày nói.

Rosé chắp hai tay lại cầu xin: "Em thề, lần này em sẽ ngoan ngoãn mà, chị nói gì em nghe đó? Đi mà, cho em đi cùng!"

"Không được." Giọng điệu của Lalisa vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không cho bất cứ một cơ hội thỏa hiệp nào.

Đôi mắt xinh đẹp của Rosé nhất thời như bị phủ một lớp sương mù, một giây sau nước mắt đã bắt đầu rơi tí tách. Cô lao mạnh vào lồng ngực của Lalisa, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực chị, giọng nói lúc này thì khỏi phải bàn là có bao nhiêu đáng thương: "Nhưng... em sẽ lo cho chị lắm! Nếu một mình em ở lại thì từng phút từng giây với em có khác gì là đang dằn vặt em đâu! Để em đi cùng chị đi mà, được không?"

Lalisa: "Được."

Woon YooNa đứng một bên lập tức xù lông lên: "Ê này!!!"

Đệch! Có chút nguyên tắc một chút thì chết à? Con nhãi con chết tiệt này rõ ràng đang giả vờ cơ mà, tên này mắt mù hay sao mà không nhìn ra được vậy?

Thật ra thì Rosé cũng có chút bất ngờ, cô còn chưa dùng đến 1/10 công lực mà đã gật đầu cái rụp rồi!

Lalisa nghiêm túc dặn dò: "Nhớ lời em nói, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ."

Lalisa sớm biết rằng một khi Rosé đã có quyết định của mình thì bất kể ai cũng không thể nào xoay chuyển được. Huống hồ lần gặp mặt này chị đã sớm âm thầm chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi.

Rosé cực kì ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi!"

"Yên tâm đi, ông nội với nhà Rothschild có thù oán! Lần này cũng đi cùng chúng ta đấy, chúng ta cứ chờ mà xem kịch vui đi!" Oh Dong Hae đắc ý nói, hoàn toàn là vẻ sung sướng khi cáo mượn oai hùm.

Nghe vậy Hyeri với Oh Dal cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có Kim Jisoo ở đây thì trong lòng bọn họ cũng có thêm một phần nắm chắc.

Nửa giờ sau, nhóm người Lalisa lái xe tới khu nghỉ dưỡng Alway Wonder.

Lúc này, ở đây dường như không có khác gì với ngày thường nhưng trong thực tế thì nó đã hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của gia tộc Rothschild.

Bình tĩnh bên ngoài che đậy cho sóng ngầm mãnh liệt bên trong.

"La Đổng, Woon đổng, mời." Bên ngoài khu nghỉ dưỡng, một ông già người châu Á vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, đồng thời cũng đưa bọn họ tiến vào bên trong.

"Mời các vị cứ tự nhiên." Ông lão kia đưa mấy người vào trong thì rời đi trước.

Trong vườn hoa lịch sự tao nhã này có hai cái bàn tròn được bày chính giữa, bên trên bày biện đủ các loại món ngon.

Kim Jisoo nhìn thấy một bàn toàn sơn hào hải vị này thì cũng chẳng thèm khách khí, chị ta tùy tiện chọn bừa một cái bàn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn ăn uống uống.

"Đại thần đừng ăn, nhỡ đâu có độc..." Hyeri phát hoảng nói.

"Yên tâm đi, ông nội đã dám ăn thì chắc chắn không có độc đâu!" Oh Dong Hae có một sự tin cậy vô bờ bến đối với Kim Jisoo.

Kim Jisoo này nhìn qua thì có vẻ là một tên cà lơ cà phất chẳng có chút kỹ năng sống nào, nhưng thực chất lại là một người có tâm tư kín đáo...

Kim Jisoo, Oh Dong Hae, Oh Dal, Hyeri ngồi một bàn. Kim Jisoo với Oh Dong Hae thì ăn uống đến sung sướng, Hyeri với Oh Dal thì vẫn không hề đụng vào, tốt nhất là vẫn cứ cẩn thận một chút cho an toàn.

Rosé, Lalisa, Woon YooNa với Hansin ngồi ở một bàn còn lại.

Hansin không ngừng quan sát bốn phía, nghi ngờ hỏi: "Chỉ có thế?"

Dường như cái khu nghỉ dưỡng Alway Wonder có gì đặc biệt, ngay cả người của gia tộc Rothschild cũng chẳng thấy bóng dáng. Rốt cuộc bọn chúng đang giở trò quỷ gì.

Còn đang nghi ngờ thì một tràng tiếng bước chân nhốn nháo vang lên từ đằng xa.

"La đổng, Woon đổng! Thật vinh hạnh khi hai vị đích thân đến đây như này."

Đi kèm với giọng nói tiếng Hàn lưu loát là một người đàn ông vô cùng chói sáng. Gã ta bước ra từ trong khu nghỉ dưỡng rồi đi đến bên cạnh bàn của Lalisa. Người đàn ông này có một gương mặt tiêu chuẩn của đàn ông phương Tây, ăn mặc sang trọng hoa lệ, khí độ bất phàm, nụ cười trên mặt cũng thong dong nhẹ nhàng. Chỉ có điều, trong đôi mắt xanh nhạt của gã ta vẫn lóe lên một tia hung ác.

Xung quanh gã đàn ông này là vài người đàn ông, phụ nữ ăn mặc nghiêm chỉnh, mặt mũi nghiêm nghị. Trông bọn họ giống như là tầng lớp cao tầng trong một công ty.

"Mọi người đừng khách khí, đều ngồi đi!" Gã đàn ông cười nói ngồi xuống vị trí chủ trì, sau đó lịch sự nhìn Rosé một cái rồi bắt đầu hàn huyên: "Vị này chính là La phu nhân đi? Quả nhiên là một vị mỹ nhân như trong truyền thuyết."

Rosé nháy nháy mắt mỉm cười một cách máy móc, cô không lên tiếng mà chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh Lalisa.

Bàn bên kia, Oh Dong Hae, Oh Dal và Hyeri liếc nhau một cái, luôn duy trì tư thế phòng bị bất cứ lúc nào.

Còn vị Đại thần nào đó... vẫn như thường lệ, chẳng thèm nhấc đầu lên...

"Anh chính là ông trùm châu Âu?" Woon YooNa quan sát gã đàn ông trước mặt này trong chốc lát, sau đó đầy ẩn ý mà cười nói: "Không ngờ, gia chủ của gia tộc Rothschild danh chấn châu Âu lại trẻ tuổi đến vậy?"

Lời này rõ ràng đang hoài nghi thân phận của gã đàn ông kia.

Gã ta cũng không để ý mà cười một cái rồi mới lễ phép trả lời: "Woon đổng, không phải vậy đâu, "ông trùm châu Âu" cũng chỉ là một cái tên được kế thừa thôi, tôi cũng không phải là "ông trùm châu Âu"."

"Người đã đến đông đủ rồi, Tam công tử cứ nói thẳng đi." Lalisa ngồi một bên hời hợt lên tiếng.

Nghe Lalisa gọi một câu "Tam công tử" như vậy thì trong đôi mắt xanh của gã đàn ông kia cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Người có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ của Manoban gia quả nhiên không đơn giản. Mọi tin tức liên quan đến gia tộc Rothschild chưa bao giờ được lộ ra bên ngoài, vì thế những người con của trùm Châu Âu cũng chưa bao giờ ra mắt kẻ khác. Nhưng người này lại có thể điều tra rõ ràng thân phận của gã...

"Ha ha ha, tin tức của La đổng quả nhiên nhanh nhạy." Gã cười nói.

"Mục đích của anh?" Lalisa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Gã đàn ông tao nhã nói: "La đổng, Woon đổng! Hôm nay tôi mạn phép hẹn hai vị tới đây cũng là vì có chuyện muốn thương lượng."

"Nói nghe chút coi." Woon YooNa thờ ơ nói.

Gã đàn ông kia cũng không để ý tới thái độ muốn ăn đòn của Woon YooNa, gã từ tốn lấy khăn ăn ra xoa xoa tay rồi lên tiếng: "Tôi hy vọng có thể... thu mua tập đoàn BP và Bigbang."

Gã ta vừa dứt lời, một cô gái người châu Âu đã đặt hai văn kiện thật dầy tới trước mặt Lalisa và Woon YooNa.

"Đây là hợp đồng ban đầu, hai vị có thể xem trước xem! Nếu có bất cứ thắc mắc hay chỗ nào không hài lòng thì chúng ta sẽ bàn lại." Gã cười nói.

Woon YooNa liếc mắt qua hai bản hợp đồng kia rồi cười khinh bỉ một tiếng: "Ha, thu mua BP với Bigbang... miệng cũng to thật đấy... không sợ cố quá thành quá cố sao?"

Lalisa cầm bản hợp đồng lên nhanh chóng lật qua xem một lần, sau đó lập tức đặt xuống rồi không biến sắc nói: "Xin lỗi, đề nghị của của anh chỉ e là tôi không cách nào đáp ứng được."

Sự từ chối của Lalisa và Woon YooNa cũng không khiến gã ngạc nhiên, khóe miệng gã hơi nhếch lên: "La đổng, ngài không đáp ứng là do những điều kiện trong hợp đồng không hậu hĩnh sao? Thật ra thì cũng chẳng sao, đây chỉ là hợp đồng ban đầu thôi cho nên chúng ta vẫn có thể thương lượng! Nếu có yêu cầu gì thì ngài cứ việc nói ra."

Đôi mắt không chút gợn sóng của Lalisa va chạm với đôi con ngươi xanh nhạt của gã.

Sau đó, Hansin bước tới rồi cầm ra hai phần hợp đồng, cô cười nói: "Hay là anh Byron cũng nhìn hợp đồng chúng tôi đã chuẩn bị xem thế nào?"

Byron mới chỉ lướt qua nội dung của bản hợp đồng thôi mà đã biến sắc, trong mắt cũng toát lên vẻ âm trầm. Hai con tép riu không biết lớn nhỏ này lại dám có ý đồ mua công ty của gã? Đây rõ ràng là đang sỉ nhục gã!

"La đổng, Woon đổng! Tôi tới Hàn Quốc cũng chỉ vì muốn thu mua BP và BigBang mà thôi! Thái độ của hai vị thế này quả thực khiến tôi khó xử!" Byron Rothschild vừa dứt lời thì vẻ đàng hoàng lịch sự trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng băng giá.

"Ồ? Vậy mày muốn thế nào?" Woon YooNa cười lạnh nói.

Đôi mắt của Byron càng thêm u ám: "Tôi chỉ muốn mời hai vị ký hợp đồng thôi, nếu không chỉ sợ hai vị... hôm nay khó mà rời khỏi nơi này."

Woon YooNa cười ha hả: "Thế mày có tin, mày cũng chẳng bước chân ra khỏi cái nước Hàn Quốc này không?"

Trên mặt Byron hiện lên nụ cười nhạt: "Ồ thế cơ à?"

"Ừ là thế đấy, tiếc là thằng già của cậu không đến, làm tôi có chút thất vọng..." Lúc này, Kim Jisoo vốn một mực vùi đầu vào ăn uống đột nhiên liếm khóe miệng một cái rồi ngẩng đầu lên.

"Kim Jisoo?" Thấy rõ kẻ đang ngồi ở bàn kia là ai thì Byron sửng sốt không thôi, dường như gã hoàn toàn không ngờ được Kim Jisoo sẽ tới đây.

Người đáng để gã nhìn ở chỗ này cũng chỉ có Lalisa và Woon YooNa cho nên gã chẳng thèm để ý những người khác, ai mà ngờ Lalisa với Woon YooNa lại mời được tên ôn thần này tới!

Gã biết Kim Jisoo có giúp đỡ Lalisa, nhưng lại không ngờ cô ta lại nhúng tay sâu tới mức này.

"Ha ha ha, kinh ngạc không? Bất ngờ không? Ngoài ý muốn không? Kích thích không?" Oh Dong Hae thấy vẻ mặt như gặm phải vữa tường của Byron thì đắc ý nói.

Byron âm trầm nhìn chằm chằm vào Kim Jisoo.

"Haizzz ~ khó lắm mới một có cơ hội để các người thò đầu ra, tôi cũng đỡ mất công chạy qua châu Âu tìm." Kim Jisoo đứng dậy ngáp một cái, bộ dạng cực kì lười biếng.

Byron nở một nụ cười lạnh đầy trào phúng: "Ha ha ha, không ngờ hôm nay Kim gia lại sa sút tới mức này, bị mấy con tép riu này sai tới sai lui! Nhớ năm đó Kiim gia từng tuyên bố..."

Byron còn chưa lải nhải xong đã bị tức đến nổ phổi.

Bởi vì, Kim Jisoo đâu có coi gã ra cái thể thống cống rãnh gì, chị ta còn đang bận bàn luận sôi nổi với đám người kia.

"Bắt thằng này lại thì cha nó có tới đây không nhỉ?" Kim Jisoo nhìn Oh Dong Hae hỏi.

"Ông nội à, cái này con không chắc lắm đâu!" Oh Dong Hae sờ sờ cằm.

"Trùm châu Âu nhiều gái lắm, tôi thấy cũng không chắc đâu." Hyeri cũng bước tới gần Kim Jisoo.

"Đúng thế." Oh Dal gật đầu.

"Vậy thì không có giá trị lợi dụng rồi... nên giết hay nên nhốt lại đây..." Vẻ mặt Kim Jisoo có chút phân vân.

Rosé không nhịn nổi nữa cũng bay qua góp một chân: "Hay là cứ bắt nhốt trước đi?"

Oh Dong Hae lập tức tiếp lời: "Ông nội, con cảm thấy ông cứ giết quách đi cho xong! Cho nó biết ông nội lợi hại như thế nào!"

Hyeri: "Tôi đồng ý với Tiểu sư muội, hay là cứ bắt lại ép ông trùm châu Âu ra mặt!"

Oh Dal: "Tôi sao cũng được..."

Byron tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Mấy tên này dám đứng ngay trước mặt gã bàn xem nên giết hay nên bắt gã!

Gã là ai...Gã chính là vua của thế giới ngầm châu Âu trong tương lai đấy!

"Kim Jisoo, mày đừng có mà vênh váo!"

Tiếng nói âm trầm của Byron vừa dứt, mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ trang đầy đủ của phe Byron đã bao vây toàn bộ khu nghỉ dưỡng Alway Wonder. Thậm chí nhìn kĩ còn thấy không ít tay súng bắn tỉa đang mai phục quanh đây.

Biết được sự tồn tại của tay súng bắn tỉa thì mấy người Rosé lại càng thêm căng thẳng. Đây không phải là tay súng bắn tỉa thông thường đâu, là tay súng được gia tộc Rothschild huấn luyện đặc biệt đấy. Trừ Kim Jisoo có thể chạy thoát ra thì bất kì ai trong đám tay súng bắn tỉa kia cũng có thể giết chết bọn họ ngay tại đây.

Oh Dal, Oh Dong Hae cùng đám người Hyeri đã bày sẵn tư thế sẵn dàng lâm trận bất cứ lúc nào thì đột nhiên một âm thanh quen thuộc đằng sau lưng vang lên khiến cả ba người đồng loạt biến sắc.

"Tam công tử, đã sắp xếp thỏa đáng rồi."

Từ đằng sau, Kim Huyn dẫn một đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh xông tới.

Những sát thủ này gần như đã là đội quân tinh nhuệ nhất của Kim Huyn, ngày ông ta chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng đã tới.

Ánh mắt Rosé hướng về phía sau lưng của Kim Huyn nhưng lại không thấy bóng dáng của Annie, cô không kìm được mà nhíu mày lại.

Annie không tới? Hay là không muốn đối mặt một cách chính diện với bọn họ?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.

"Sư phụ, đã lâu không gặp!" Oh Dong Hae vừa nhìn thấy Kim Huyn thì tròng mắt đỏ ngầu, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

"Tên phản nghịch!" Kim Huyn thấy Oh Dong Hae thì lạnh lùng hét lên một tiếng.

Trong mắt Oh Dong Hae lúc này đã chẳng còn vẻ cà lơ cà phất như ngày thường mà là vẻ lạnh giá như băng: "Cũng hay đấy, không bằng hôm nay chúng ta thanh toán hết tất cả ân oán tại đây đi! Lần trước ở bệnh viện tôi đã nói rồi, lần đó coi như tôi đã trả công ơn nuôi dưỡng của ông! Còn lần này tôi nhất định không hạ thủ lưu tình đâu!"

Kim Huyn nhìn về phía Byron rồi cúi thấp đầu nói: "Đã để Tam công tử chê cười rồi, tôi có chút chuyện trong nhà cần giải quyết."

Bộ dạng Byron cứ như thể gã đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, gã hời hợt nói: "Ông cứ tự nhiên."

Kim Huyn nhìn về phía Oh Dong Hae, ánh mắt ông ta lạnh xuống: "Hôm nay tao phải thanh lí môn hộ sạch sẽ!"

Oh Dong Hae híp hai mắt lại rồi nhìn từ trên xuống dưới Kim Huyn, có thể nhìn ra cơ thể ông ta không còn vết thương nào do sự tra tấn lần trước của Lalisa.

Chỉ sợ đây là công lao của Annie đi.

Trùng hợp, anh ta cũng không muốn chiếm mấy cái lợi nhỏ nhặt này.

Oh Dal với Hyeri liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút phức tạp. Chuyện hai người bọn họ lo lắng nhất khi tới đây cũng đã xảy ra rồi.

Oh Dong Hae với Kim Huyn đã lao vào nhau trong nháy mắt, từng chiêu của hai người họ tung ra đều là sát chiêu, ai cũng đều muốn lấy mạng của đối phương. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ chiêu thức võ thuật của đối phương cho nên trong lúc nhất thời khó mà phân thắng bại

Nhưng mà, không đến mười phút sau tình hình đã có sự biến hóa rõ ràng.

Oh Dong Hae cứ như đã được giải phong ấn, từng chiêu từng chiêu đột nhiên trở nên cực kì dữ tợn mãnh liệt khiến cho Kim Huyn bị ép cho không có cách phản đòn.

Rosé kinh ngạc nhướng mày: "Ớ? Mấy chiêu kia chẳng phải là chiêu thức của Đại thần sao!"

Trong mắt Kim Jisoo cũng hiếm khi lóe lên một tia tán thưởng: "Không sai, tên này đã học được một phần vạn tinh túy của tôi."

Rosé, Oh Dal, Hyeri: "..."

"Ầm" một tiếng, Oh Dong Hae dùng một chiêu có sức mạnh như "thiên binh vạn mã" đập về phía Kim Huyn...

Mắt thấy Kim Huyn sắp toi mạng đến nơi, đột nhiên một bóng người vọt đến chặn giữa hai người rồi đỡ lấy một chiêu của Oh Dong Hae.

Trong nháy mắt, Oh Dong Hae với Oh Dal chịu phản lực mà bật lùi về sau mấy bước.

Đôi mắt của Oh Dong Hae lúc này đã đỏ rực vì tức giận, anh ta thấy công sức mình dồn Kim Huyn đến chỗ chết bị Oh Dal phá hư thì giận đến phát cuồng: "Cút ngay!"

Oh Dal quẳng kính mắt trên mặt ra: "Đệ biết là không thể."

"Tôi chỉ nói một lần cuối cùng!"

"Tại sao?" Oh Dal cố chấp truy hỏi.

"Tại sao... tại sao..." Đột nhiên Oh Dong Hae trở nên điên cuồng: "Bởi vì chính ông ta đã giết cả nhà tôi, giết sạch cả nhà tôi! Lý do này đã đủ hay chưa??? Không chỉ có vậy, ông ta còn vô liêm sỉ thu tôi làm đồ đệ của ông ta, để tôi bán mạng cho kẻ thù đã giết cả nhà mình!!!"

Nghe Oh Dong Hae nói vậy thì không chỉ Oh Dal mà cả Hyeri với Rosé cũng sợ đến ngây người.

Sư phụ giết cả nhà Nhị sư huynh? Sao có thể như vậy được?

Rosé nhìn Lalisa, cô thấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt chị. Chẳng lẽ chuyện mà Oh Dong Hae nhờ Lalisa điều tra lúc trước chính là chuyện này sao?

Oh Dong Hae cười một cách điên cuồng: "Ha ha ha... Oh Dal! Anh nghĩ tại sao lần nào tôi cũng có thể thắng anh? Nghĩ tôi có thiên phú thật sao? Lí do đơn giản chỉ là vì bộ võ thuật kia vốn là tuyệt học của Oh gia tổ tiên của tôi!!! Mà trong người tôi có chảy dòng máu của Oh gia, không một ai thích hợp để luyện bộ võ thuật này hơn tôi cả!"

Oh Dal ảm đạm đứng đó không nói nên lời, anh không thể tin nổi nhìn về phía người đàn ông mà mình một mực kính trọng như cha như mẹ: "Sư phụ..."

Oh Dal hy vọng có một câu giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nhưng mà, Kim Huyn dù có bị người ta vạch trần ra chuyện năm đó giết người đoạt bảo lại cũng không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn không thèm phản bác mà chỉ "hừ" lạnh một tiếng: "Bộ võ thuật đó đặt trong tay tên họ Oh vô dụng kia cũng chỉ lãng phí của trời, tao lưu lại con cháu gã, lại còn truyền võ thuật cho nó thì hắn dưới suối vàng cũng phải cúi đầu cảm ơn tao!"

Oh Dong Hae đỏ ngầu hai mắt: "Vậy ông xuống Cửu Tuyền mà nhận lời cảm ơn đó đi!"

"Nghiệt chướng, nếu không nhờ năm đó tao thu..."

Kim Huyn còn chưa dứt lời, Kim Jisoo mang một vẻ mong đợi đột nhiên phi qua Oh Dong Hae, bước thẳng tới cạnh Kim Huyn.

"Hello~" Kim Jisoo lộ một nụ cười quỷ dị.

Thấy người con gái xa lạ này thì Kim Huyn hơi sững người ra, ông ta biết tiếng tăm của Kim Jisoo nhưng lại chưa bao giờ được gặp tận mắt, cho nên ông ta cũng không nhận ra Kim Jisoo.

Có điều, Kim Huyn còn chưa kịp mở miệng thì có hai bóng chưởng lóe lên trước mặt ông ta. Chưởng chưa đến nhưng chưởng phong đã đến trước, khí thế như cuồng phong khiến Kim Huyn hoảng sợ đến thất sắc. Ông ta hoàn toàn không thấy người đ trước mặt ra tay lúc nào, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt, ông ta nghe thấy tiếng hộp sọ của mình bị đập vỡ!

Từ tai và mắt Kim Huyn đều có máu tươi tràn ra!

"Này... tôi chào hỏi ông mà ông chẳng để ý đến tôi là sao... kẻ không lễ phép là đáng ăn đòn nhất, mau xin lỗi tôi đi... Ôi... xin lỗi, hơi nặng tay quá thì phải..." Kim Jisoo vẻ mặt cực kì vô tội nhìn chằm chằm vào thi thể Kim Huyn.

Ngay lập tức, thi thể của Kim Huyn y như bùn nát đổ ầm xuống đất.

Đến tận lúc chết, Kim Huyn cũng không hiểu mình chết như thế nào.

Chỉ là do... ông ta không lễ phép... do không kịp phản ứng lại lời chào của tên yêu nghiệt này?

Lúc này, Oh Dong Hae cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

"Ông... ông nội của con ơi!!!"

Oh Dong Hae kích động quơ lung tung, Kim Huyn đáng lẽ phải chết trên tay anh ta mới đúng chứ... Tâm tư ôm khư khư trong lòng bấy lâu nay... vừa mới chuẩn bị để liều mạng với Kim Huyn thì... Kim Jisoo đã cho Kim Huyn một chưởng chết tươi, khiến Oh Dong Hae có cảm giác thốn đến tận rốn.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi Kim Huyn chết trong tay Kim Jisoo, Oh Dong Hae lại có một cảm giác giải thoát. Nếu không phải Kim Jisoo ra tay thì xem ra lần này anh với Oh Dal phải sống mái với nhau một trận.

Oh Dal với Hyeri đứng xem một bên cũng sợ ngây người, ai cũng không ngờ Kim Jisoo lại đột nhiên ra tay.

Và, Kim Huyn... lại chết như thế...

Ánh mắt Oh Dal khẽ run lên, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời...

Kết thúc như vậy... có lẽ chính là kết cục tốt nhất...

"Kêu la om sòm cái gì, không lễ phép gì cả." Kim Jisoo nhìn về phía Oh Dong Hae.

"Ớ..." Oh Dong Hae nhớ tới kết cục của Kim Huyn thì nhất thời nghẹn họng, không dám than nửa câu.

"Kim Jisoo, mày đừng có mà quá đáng!" Thấy Kim Jisoo phách lối đến nỗi giết người trước mặt mình thì sắc mặt Byron đã âm trầm đến độ nhỏ ra nước.

Hừ, cũng chỉ là một Kim Huyn mà thôi, chết thì cứ chết đi.

Byron nói xong thì nhếch miệng cười: "Kim Jisoo, chắc mày cũng biết người này nhỉ!"

Một ông lão mặc áo choàng đen bước ra, ông ta chống quải trượng bước từng bước không nhanh không chậm.

"Kim Hyun Sik" Kim Jisoo nhìn chằm chằm ông lão kia, hơi nhíu mày lại.

Kim Hyun Sik - tộc trường của Kim tộc.

"Kim Jisoo, mày vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ! Phản bội dòng tộc! Hôm nay để lão đây thanh lý môn hộ đi thôi!" Giọng Kim Hyun Sik khàn khàn khiến người ta rùng cả mình.

"Vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ..."

Oh Dong Hae cùng Rosé há hốc mồm, bọn họ cứ tưởng Đại thần không có thất tình lục dục cơ đấy...

"Ồ, tôi cứ thắc mắc tại sao thằng nhãi con của Rothschild thấy tôi lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có ông đến làm chỗ dựa cho nó." Kim Jisoo cười khẽ: "Kim Hyun Sik, tôi khuyên ông nên biết tự lượng sức mình! Ông cũng biết rằng trên đời này chỉ có một mình Shin Woon Seon mới có tư cách đánh một trận với tôi!"

Cái này cũng không có gì là cuồng vọng mà là sự thật. Dẫu cho có là tộc trưởng của Kim thị đích thân tới đây cũng không phải đối thủ của Kim Jisoo.

Sắc mặt Kim Hyun Sik hơi trầm xuống, ông ta không phản bác lại điều này. Chỉ tiếc là tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Shin Woon Seon đâu, nếu không thì ông ta liên thủ với anh ta chắc chắn có thể bắt tên yêu nghiệt này lại.

"Nghiệt chướng! Lão đây chỉ cần cầm chân mày, chờ Byron xử lý xong mọi chuyện thì để xem mày làm thế nào!" Kim Hyun Sik quát một tiếng rồi hóa thành bóng đen lao về phía Kim Jisoo.

Trong nháy mắt, hai người họ đã quấn lấy nhau mà ra chiêu.

"Giết chúng nó cho tao!" Byron thấy Kim Jisoo đã bị giữ chân lại liền lập tức hạ lệnh.

Những tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối đã lập tức hướng những họng súng đen ngòm về phía Lalisa với Woon YooNa.

"Mày cho rằng đây là cái ổ chó của mày chắc?" Nụ cười trên mặt Woon YooNa trở nên lạnh lẽo.

Lalisa vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc như thường lệ, ánh mắt có chút âm trầm nhìn về một nơi nào đó.

Trong nháy mắt, lập tức có mấy trăm người tràn vào trong khu nghỉ dưỡng đứng về phe Rothschild.

Byron không hề sợ hãi mà còn tự tin nói: "Tao đã bố trí những tay súng bắn tỉa ở khắp mọi nơi rồi, muốn giết sạch chúng mày cũng chẳng tốn mất mấy giây."

Đám Oh Dong Hae cũng đã sớm âm thầm tìm kiếm những vị trí ẩn thân của mấy tên súng bắn tỉa kia. Chỉ là, tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của nhà Rothschild đâu có dễ dàng bị tìm ra như vậy. Mấy tay súng đó chẳng khác nào những quả bom hẹn giờ...

"Ha ha, bây giờ chúng mày có hối hận cũng vô ích." Nụ cười của Byron tắt hẳn: "Ra tay!"

Vừa dứt lời, một tiếng thở dài vang lên từ cách đó không xa.

"Con đã trưởng thành, cánh cũng đã cứng rồi nhỉ." Một ông lão tóc trắng phau đi về phía mọi người.

Thấy ông lão kia xuất hiện thì toàn bộ người của gia tộc Rothschild đều sửng sốt, bao gồm cả Byron.

Nhưng mà, người kinh hãi nhất vẫn là Rosé, cô nhìn ông lão kia mà bật thốt lên: "Ông Giles?"

"Chaeyoungie, đã lâu không gặp." Gương mặt của Giles vẫn ôn hòa từ ái.

"Cha... cha, sao cha lại tới đây..." Byron biến sắc.

Cha???

Rosé ngây người tại chỗ.

Giles lại là... cha của Byron...

Như vậy chẳng phải...Giles chính là ông vua của thế giới ngầm châu Âu đó sao?

Rosé bị suy luận này làm cho ngây ngẩn cả người, cái cảm giác này y như bạn đột ngột biết được thầy sãi quét sân trong chùa hóa ra lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.

"Byron, con làm cha quá thất vọng." Giles lắc đầu một cái, cảm giác nguy hiểm xung quanh ông đột nhiên dâng cao khiến Byron khẽ rét run lên.

Woon YooNa với Lalisa nhìn nhau một cái, bọn họ cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông trùm châu Âu. Dường như ý định thâu tóm châu Á cũng không phải là ý muốn của ông ta.

"Cha, cha nghe con nói đã, con làm như thế..." Trên trán Byron rỉ một tầng mồ hôi lạnh, gã ta muốn giải thích.

Nhưng mà còn chưa nói được một nửa đã bị Giles vẫy tay cắt đứt.

"Những tay súng bắn tỉa, đi hết ra đây." Giles lạnh lùng nói.

Bầu không khí trở nên cực kì yên tĩnh, một âm thanh cũng không có.

Một hồi lâu sau mới loáng thoáng có bóng người đi ra.

Thế mà... chỉ có ba người!

Giles nhíu chặt lông mày, những người này chắc chắn không dám trái lệnh ông, còn những người khác thì sao?

Giles nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ, ông lập tức nhìn về phía Lalisa và Woon YooNa rồi thở dài nói: "Hậu sinh khả úy*."

*Hậu sinh khả úy: dùng để khen những người lớp sau giỏi giang, xuất sắt hơn với lớp người đi trước.

Những bố trí tỉ mỉ của con trai mình đã sớm bị người ta đoán được, vả lại còn bị phá hơn nửa.

Byron nhìn ba tay súng còn dư lại, sau đó lại nhìn về phía cha mình, lòng gã lúc này đã hoàn toàn rối loạn.

Chết tiệt! Cha một lòng dấn thân vào điện ảnh nên đã sớm không hỏi đến những chuyện trong gia tộc, vậy thì tại sao lại biết những chuyện này chứ?

"Cha, nếu thâu tóm được châu Á thì gia tộc Rothschild của chúng ta... sẽ cường thịnh hơn..." Byron không càm lòng nói.

"Đây chính là lí do để mày cãi lại tao sao?" Giles quát lạnh: "Đến cuối cùng là gia tộc Rothschild mạnh hơn hay là Byron mày mạnh hơn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com