-"Lầm rồi...mơ rồi."
Phác Thái Anh ngồi dậy giữa chiều, đưa ngón tay vuốt giọt mồ hôi trên má. Chỉ nhớ, đã rất mệt, nên nghỉ mắt trên vạc từ chiều đến lúc này.
Nhưng chưa đầy hai phút. Phác Thái Anh nhớ lại giấc mộng khi nằm chiêm bao, những hình ảnh trần truồng, nó ùa về làm cho hoảng sợ. Nàng rất vội vã xếp gối mền, cầm điện thoại và gọi cho chi viện, nhưng ác độc là không ai nghe máy.
Nhưng cũng thật lố bịch. Nếu chỉ là giấc mơ thì nàng gọi cho chi viện làm gì chứ, có phải là quá lố bịch không.
Vì Phác Thái Anh bị thời gian lúc này và trong giấc chiêm bao, lại thật và khớp nhau lắm. Làm cho nàng cứ luống cuống không muốn nghĩ gì đã làm.
...
-"Ăn bánh không ?"
-"Hở ?" Phác Thái Anh đưa tay áo chùi nước mắt, đưa đôi mắt nhìn lung tung trong nhà.
Trong khoảnh khắc rối ren, nước mắt rơi tỏng tỏng lên mặt đất. Ai lại mời bánh thế này.
-"Ăn bánh không ? Thích nhân chuối hay đậu ?"
Phác Thái Anh đứng ở cửa buồng, hoa mắt một chút cũng sẽ thấy Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa ngồi ở bàn học, tại sao không dễ thấy, cắn cái bánh đậu đen, tay cầm viết chì nắn nót con chữ cái. Trên bàn có đoạn lá chuối khô, nối vài cái bánh lại với nhau.
Chát! Phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa, là vả một cú thật đau vào bắp tay, và làm Lạp Lệ Sa hoảng hồn.
-"Chị lo cho em..." Phác Thái Anh.
-"..." Lạp Lệ Sa thật là khó hiểu với nàng, cô nắm chặt lấy dây nối bánh, kiềm chế không ập vào đánh nàng.
Ập -
Cái bánh cũng rớt xuống đất.
Lạp Lệ Sa gãi đầu, cúi xuống nhìn. Cô giáo ôm lấy Lạp Lệ Sa. Cô giáo gì mà lại như này, ôm như này, còn khóc thút thít trong cần cổ.
Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh ra. Nàng đứng đó nhìn ở nơi khác, nước mắt thì không rơi thêm nữa, nhưng có vẻ vẫn rất nghẹn ngào.
-"Không được ôm tôi." Lạp Lệ Sa lượm bánh từ đất lên, phủi phủi vài cái, sau đó lại cắn một họng.
Bát ! - Phác Thái Anh vả vào bắp tay của Lạp Lệ Sa thật mạnh lần nữa.
-"Cái gì vậy ?" Lạp Lệ Sa.
-"Tôi vừa đến lớp, làm gì sai với chị ? Mà dở hơi đánh tôi cả hai cái." Lạp Lệ Sa cáu lên, cầm vở cầm viết ngồi dậy.
Phác Thái Anh cắn môi đứng đó rất không vững, đưa tay lên nắm lấy đầu vai Lạp Lệ Sa. Quyết định không kể ra tại sao lại tát, cứ như vậy dùng bàn tay mềm mại, xoa dịu nơi bị đánh vô lí.
-"Cho chị ôm, cũng không được sao ?" Phác Thái Anh.
Giọng nói của cô giáo rất là yếu đuối, đôi mắt cũng rơi hai giọt nước, gương mặt sưng lên. Bộ dạng cơ hồ giống như vừa trải qua một cảnh tượng khó chịu.
Lạp Lệ Sa chưa hề nói gì, quyết định nhân nhượng nàng và ngồi xuống ghế, thì Phác Thái Anh lần nữa xà xuống, ôm lấy cô. Là lần thứ hai.
-"Chị cảm ơn em..." Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhăn chân mày, bình thường không hiểu tiếng Kinh, khi Phác Thái Anh cảm ơn và xin lỗi, càng không hiểu tiếng Kinh :
-"Tôi chưa biết chị cảm ơn tôi vì điều gì và chị làm như này với tôi vì điều gì."
-"Nhưng chị không được ôm đầu tôi."
Phác Thái Anh rụt mặt về, sau đó khom người nhìn Lạp Lệ Sa.
-"Chị xin lỗi." Phác Thái Anh híp mắt lại, mỉm cười. Đưa mặt vào tóc Lạp Lệ Sa không biết đã làm gì, nhưng sau đó có tiếng huỵt - thơm yêu.
Đối với Lạp Lệ Sa thì nụ cười đó chính là hành động minh mẫn duy nhất của nàng.
-"Chị không được hôn tôi." Lạp Lệ Sa nhăn mặt, lùi một phát hai ba tất.
...
-"Ta học đến đâu rồi ?" Phác Thái Anh ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh, trở về sau khi rửa mặt từ suối.
Lạp Lệ Sa còn đề phòng, chỉ tay vào giấy.
-"Đây, chữ này." Lạp Lệ Sa.
-"À...em nhớ nó là chữ gì không ?" Phác Thái Anh.
-"Nờ, mờ." Lạp Lệ Sa.
-"Giỏi quá..." Phác Thái Anh hết lời khen ngợi.
Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười, gãi đuôi chân mày.
-"Hôm nay mình học chữ, o, ô, ơ." Phác Thái Anh.
-"Ừ..." Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh xoay người sang bên phải, đưa tay xuống thùng cát tông, mang lên bàn sổ tay màu nâu rất đẹp, lật vài lần là bảng chữ cái tự viết, được viết bằng phong chữ cầu kỳ.
Đối với các em nhỏ và Lạp Lệ Sa không khác gì nhau. Thì bảng chữ cái này là nét bút đẳng cấp và trình độ viết chữ đẹp đặc biệc, khó mà đạt đến.
Mặc dù đó là chữ của nàng.
Các em nhỏ có thể khen ngợi bằng lời.
Nhưng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa đã học gần một tháng. Chớ hề khen Phác Thái Anh viết chữ đẹp, hoặc gì đó khác đẹp.
Phác Thái Anh nhớ lại, cũng đáng ghét ghê hồn. Chưa bao giờ gặp học trò vừa cứng vừa ấm như vậy.
-"...chữ O, là một vòng tròn." Phác Thái Anh.
-"Là gì ?" Lạp Lệ Sa.
-"Vòng tròn, có nghĩa là..." Phác Thái Anh nắm lấy ngón cái của Lạp Lệ Sa.
-"..." Lạp Lệ Sa viết theo sự điều chỉnh của bàn tay Phác Thái Anh.
-'Tắm chưa đó ?' Phác Thái Anh.
-"Dạy học đi." Lạp Lệ Sa yêu cầu cô giáo nghiêm túc với mình.
Lạp Lệ Sa rõ ràng ham học, nhưng điêu thôi.
-"Không, em rất thơm..." Phác Thái Anh cười khẽ.
-"..." Lạp Lệ Sa buông viết ra, để nó lăn một đoạn. Thật vậy, Phác Thái Anh vẫn nắm tay, và vẫn nhìn như vậy. Nhìn Lạp Lệ Sa với đôi mắt rất tình. Chứng tỏ, thái độ chính là không muốn dạy học, cứ muốn tán tỉnh Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa rất thất vọng.
Từ lâu mẹ ghẻ luôn khắc nghiệt với bố, và thích hồi xuân, lăng nhăng trai trẻ, không cấm dục.
Lạp Lệ Sa biết mình có cái dị.
Và bả cũng biết Lạp Lệ Sa dị.
Nên Lạp Lệ Sa khi nhỏ, cứ bị "quấy" bởi bả.
Một mầm mống rất tốt, rất đen tối, hình thành sự sợ hãi phụ nữ trong trái tim Lạp Lệ Sa.
Và dạo này, Lạp Lệ Sa không nghĩ Phác Thái Anh lại trở nên như vậy. Hay Phác Thái Anh chỉ đơn thuần là đồng tính nữ, nên chỉ yêu thương Lạp Lệ Sa vì tính dục đó ?
-"Tôi xin lỗi." Lạp Lệ Sa.
-"Tại sao ?" Phác Thái Anh.
-"...hôm nay, tôi không muốn học." Lạp Lệ Sa.
-'Tại sao ?' Phác Thái Anh.
-"Tôi buồn." Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh mỉm cười, đưa tay lên chạm vào tóc Lạp Lệ Sa. Không phải rất giống, một người cao tuổi ve vãn chiếc đuôi đẹp vào mặt một người trẻ và có sức khỏe.
-"Chị biết em có điều khó nói, và chị biết điều khó nói đó..." Phác Thái Anh.
-"Nhưng đừng yêu ai nữa, được không ?" Phác Thái Anh.
-"Tôi đã yêu ai, mà nữa ?" Lạp Lệ Sa.
-"Em giỏi tiếng Kinh rồi đấy..." Phác Thái Anh lãng tránh.
-"Nếu chị tiếp tục nói mấy chuyện không đâu, tôi nghỉ hôm nay. Không muốn thì câm đi." Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa im lặng cầm viết, viết chữ O một mình, không ai kèm kẹp.
-"Em buồn vì ai ?" Phác Thái Anh.
-"Chị." Lạp Lệ Sa.
-"Ơ, tại sao ?" Phác Thái Anh vén tóc vào mang tai.
-"Em biết là...chị thích thân thiện. Chị không mờ ám với em." Phác Thái Anh.
-"Chị đang mờ ám với tôi, vì chị suốt ngày cứ đè vào chuyện tôi có bạn gái ở bản chưa để hỏi." Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh ngồi dậy, đi đến góc lớp, cầm chổi quét vài lượt. Đối với lời nói của Lạp Lệ Sa thì đều lãng đi. Phụ nữ cao tuổi là thế.
-"Em cứ viết đến trang thứ ba chữ O, sẽ tiếp tục dạy em chữ Ô." Phác Thái Anh.
-"Chắc mấy người cũng vui...vì không có người ta ngồi gần như hai người yêu nhau." Phác Thái Anh đem chổi ra khỏi lớp, quét hành lang.
-"Tôi không yêu con gái." Lạp Lệ Sa.
-"Thế thì làm cho tốt." Phác Thái Anh.
-"..." Lạp Lệ Sa không đôi co, chỉ nhai bánh và viết chữ O.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com