Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sóc Sà Pai.

Sáng hôm sau, là chủ nhật.

Vừa sớm, gà chưa kịp gáy. Ki Hô đã gõ cửa nhà Sà Pai.

Sà Pai rất thích dậy sớm. Thường thì, làm cơm cho Lạp Lệ Sa, lên nương buổi trưa có mà ăn. Đến bây giờ chị Lạp Lệ Sa dù đã nghỉ việc ở nương, nhưng Sà Pai vẫn giữ cường độ và thói đó.

Cạch - Sà Pai rất nhanh đến mở cửa. Mẹ đã đi đâu đó hai tháng chưa về, và Lạp Lệ Sa đến kho gạo bốc vác. Nên nhà trống trơn, chỉ còn mình em quản.

-"Sà Pai biết gì chưa." Ki Hô.

-"Chưa chưa." Sà Pai.

-"Đêm nay, dân làng đốt lửa trại chơi cồng chiêng." Ki Hô.

-"Anh tới là để thay phú ông hỏi, chị của Sà Pai, năm nay có chơi chiêng không ? Hay là để mấy anh chàng to con vẩy chiêng." Ki Hô.

-"Ò, chị thì Sà Pai chưa biết. Nhưng mà trưa nay chị về, thì Sà Pai hỏi cho anh nhen." Sà Pai.

-"À, được rồi. Vậy anh đi về nha." Ki Hô vẩy tay rồi chạy đi mất.

Sà Pai đứng ở cửa bếp nhịp giò...

-'Nếu mà Lạp Lệ Sa chơi chiêng thì thế nào cũng có vợ. Mà đã có vợ thì...' Sà Pai nói trong bụng, rồi lật đật vào nhà lấy nón đội lên, sau đó khóa cửa, chạy tèn tèn đến kho gạo.

Nhưng chưa đến đâu thì dừng lại, nhìn lên trời suy nghĩ.

-"Mình nghĩ, nên là chạy tới lớp học trước, sau đó...chờ đến trưa, hỏi Sa sau."

Nghĩ vậy thì, Sà Pai cũng chạy về lớp.

Trên đường đi, có vài cây khoai mọc dại, sờ thử thì gân lá khá rắn rỏi, chắc chắn ngon. Sà Pai liền tìm gậy để đào đất, kéo khoai lên.

-"Tối nay anh phải chơi chiêng."

-'Hử ?' Sà Pai nghe người ta đứng trò chuyện, không lầm thì là dưới tán cây Bằng Lăng. Còn nói xôn xao tiếng H'Mông.

Linh cảm mách bảo hai người này gần lắm.

Sà Pai dừng tay, quăng gậy qua một bên, lén lút nhìn qua kẽ lá dày, thì thấy có hai người đứng dưới gốc cây Bằng Lăng thật.

Sà Pai sợ khoai này không phải hoang, xui xẻo gặp chủ thì có mà bị đòn, nên nhìn thấy vậy mới ngồi xuống, núp sâu vào, chờ hai người đó bỏ đi, mới lượm gậy đào tiếp.

-"Tại sao anh phải chơi chiêng ? Không phải cha em khăng khăng muốn Lạp Lệ Sa yêu dấu của em chơi sao ?"

-"Nếu anh chơi giỏi một chút, có vẻ đẹp trên mặt một chút, thì cha em đâu có như vậy ?"

-"Vậy thì em hãy trả lời đi. Tại sao phải là anh chơi chiêng ?"

-"Nếu Lạp Lệ Sa chơi thì em ấy sẽ có vợ."

-"Má nó. Em ghen nó, mà lấy anh ra làm khiêng à ?"

-"Em đừng tưởng anh không biết, em bị nó từ chối tình cảm hôm bữa, nên mới ăn không được phá cho hôi chứ gì ?"

-"Phải đó."

-"..."

-"Em chính thật là như vậy. Em thích Sa. Nhưng em nhận ra..."

-"Con giáo viên góc Nội trên đồi, ngoài dạy học trò, chắc còn ý định."

-"Thì Lạp Lệ Sa thường lui tới đó vào buổi tối. Không phải là rất, rất, rất mờ ám sao ?"

-"Nói rằng không yêu ai, nói rằng không thích ai. Vậy tại sao lại đối xử tốt với con nhỏ đó như vậy ? Quá đáng."

Sà Pai căng thẳng nhăn mặt. Tức quá, nên vội vã vạch lá ra, xem mặt mũi bà chị đó ra sao. Nếu anh chàng kia nói, 'cha em' và liên quan đến vấn đề múa chiêng, thì chị gái đó là con gái của phú ông. Mà ngoài thứ út thì trong nhà phú ông không còn cô con gái nào chưa chồng.

Việc đào khoai không có nghĩa lí gì nữa hết, bây giờ nếu hai người này bỏ đi, thì ngay lập tức Sà Pai sẽ đi mách cô giáo, Sa về thì mách Sa. Dám nói xấu Sa. Chắc chắn không phải người tốt.

-"Tùy em."

-"Anh Trạch à..."

Sà Pai mở to mồm ngạc nhiên, không hề ngờ anh chàng kia là anh Trạch.

Chị đó khoanh tay giận dỗi, đứng một hồi lâu, sau đó mới bỏ đi.

Sà Pai chẹp chẹp miệng, nhảy khỏi bụi rồi chạy lên đồi.

Là một câu chuyện rất bùng binh.

...

Sà Pai ngồi trong lòng cô giáo, kể lại tất cả mọi chuyện. Nhại lại thoại như một cái máy thâu không sai một chữ.

Vậy thì Phác Thái Anh càng thấy tốt.

-"À, cô giáo hiểu rồi..." Phác Thái Anh bĩu môi.

-"Con thèm khoai sao ?"

-"Cô có khoai nướng trong bếp, để cô lấy cho con ăn."

Phác Thái Anh bồng Sà Pai lên.

Lúc từ bếp đi ra, trên tay có hai củ khoai lang nhỏ, đưa cho Sà Pai ăn.

Sà Pai vừa ăn vừa lúc lắc cái đầu. Đúng là người tốt, thì cái gì cũng tốt theo.

-"Người ta mà biết Sà Pai ở đó, chắc người ta đánh đít Sà Pai quá." Sà Pai.

-"Khì khì, phải rồi. Sà Pai hành động rất là khéo léo và thông minh..." Phác Thái Anh.

-"Vậy có được thưởng không cô ?" Sà Pai liếc qua liếc lại.

Phác Thái Anh mỉm cười, Sà Pai thật là xéo sắc mà, cúi đầu hôn vào chiếc má nhỏ của Sà Pai một cái.

Sà Pai ăn khoai lang, múa chân qua lại, mặt mày vui vẻ.

-"À mà..." Sà Pai bỗng đang vui, thì nghĩ ra gì đó, làm cho nhăn mặt một cái.

-"Sao thế ?" Phác Thái Anh.

-"Nếu như vậy thì, cần ai đó ở cùng nhà với cô giáo đó nha." Sà Pai.

Không khí im đi một hồi, Sà Pai thấy nghi ngờ nên ngoái đầu nhìn lên, quả nhiên bắt gặp gương mặt cười tủm tỉm, giống như bảo rằng, Sà Pai biết lo như bà cụ.

-"Thiệt, Sà Pai nói thiệt." Sà Pai nghiêm túc chỉ tay.

-"Anh Trạch có con chuột bự như cái thùng phi vậy á. Lỡ ảnh nghe lời bà đó, bưng nguyên cái lớp đi rồi sao ?" Sà Pai.

-"Vậy hỏi con, ai sẽ ở với cô đây ?" Phác Thái Anh buông ra một câu.

-"Đơn giản." Sà Pai già mồm cười phá lên.

-"Nếu anh Trạch có con chuột bự, thì chị con có con thuồng luồng bự chà bá." Sà Pai.

-"Chắc chắn để chị con ở cùng cô, thì con thuồng luồng sẽ cắn con chuột rồi. Lúc đó, cô an toàn mà sống. Ra đường không cần nể ai hết." Sà Pai.

Cốc -

-"Ui da!" Sà Pai xoa cái trán bị kí.

-"Xôn xao nhảm cái gì đó ?" Phác Thái Anh.

-"Nếu như vậy, thì con ở với ai ?" Phác Thái Anh.

-"Đơn giản." Sà Pai.

Sà Pai mỗi lần nói đơn giản, thì sau đó liền nói cái gì rất chấn động.

-"Con sẽ ở với, mẹ Anh và ba Sa." Sà Pai.

-"Chúng ta sẽ là một gia đình đó cô giáo. Hi hi..." Sà Pai.

Cốc

-"Ui da~~"

...

Phác Thái Anh bế Sà Pai ra trước nhà chơi xích đu. Đứng bên cạnh nhìn Sà Pai mãi lo chơi, mà mím môi một cái.

-"Cô cũng rất muốn đó chứ. Con gái. Nhưng chị con...cũng khó quá."

-"Nhưng người ta đã có người con gái khác thầm thích."

-"Nếu như vậy thì, e là...cô không gặp may. Vì cô là người ở xa, sao bằng người ở gần. Trái tim ở gần, thì luôn có thể rung rinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com