Chương 15
Lúc này Chaeyoung đứng trước tủ quần áo và đang bối rối không biết nên mặc gì cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Khi mới dọn tới đây, những bộ quần áo cũ đều bị Lisa bỏ đi, thậm chí ngay cả áo ngủ cũng đổi thành áo thun. Hơn nữa, càng sống chung với cô, nàng càng phát hiện ra khoảng cách giữa hai người.
Cô hình như không chỉ là một huấn luyện viên võ thuật bình thường.
Với số tiền hiện tại nàng kiếm được cũng không mua nổi chai rượu vang đỏ của cô.
Không biết vì sao Chaeyoung đột nhiên mất hứng không trang điểm nữa, nàng mặc chiếc váy đơn giản phối với áo khoác rồi đi ra ngoài. Lisa lười biếng ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chân dài tùy ý bắt chéo, trên bàn kính còn đặt một ly cà phê đen, nhìn cô trông rất nhàn nhã.
Cô đi đến trước mặt nàng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè môi nàng: “Không tô son sao?”
Chaeyoung lắc đầu.
Lisa cười một cái, cúi người hôn nàng và nói: “Chị tô cho em.”
Chaeyoung đang suy nghĩ thì bị hôn cho choáng váng, có lẽ sau này cũng không cần tô son nữa.
Hôn nàng xong, Lisa xoè bàn tay ra nắm chặt lấy tay nàng, mười ngón đan xen vào nhau. Đôi tay mềm mại không xương, cô nắm tay nàng đưa lên miệng và hôn.
“Về sau có ra ngoài thì đều phải nắm tay ông xã.”
Chaeyoung mím môi ồ một tiếng, tai đỏ bừng lộ ra sự xấu hổ.
Tranh thủ có thời gian rảnh, việc đầu tiên là Lisa sẽ đưa cô gái nhỏ đi mua sắm quần áo. Mua càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mua đến lấp đầy tủ quần áo của cô luôn, sau này có dọn đến nhà mới cô sẽ làm luôn một phòng để quần áo.
Nhưng vừa mới đến trung tâm thương mại, cô cảm thấy có vẻ Chaeyoung không được thoải mái.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều là đồ hàng hiệu nổi tiếng mà người thường căn bản mua không nổi, nàng kéo tay Lisa lại, cô cũng phối hợp mà cong lưng: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta tới chỗ này làm gì?” Chaeyoung nhìn mấy nhân viên ở quầy gần đó, có hai ba cô gái đang tụ lại không biết đang nói gì, thỉnh thoảng họ sẽ không cẩn thận mà chạm mắt với nàng.
“Mua cho em mấy bộ quần áo.”
Chaeyoung khẽ cắn môi dưới, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn: “Không cần.”
“Chúng ta cứ thử đi, thích thì mới mua.” Lisa xoa gáy nàng, nhẹ giọng trấn an.
Chaeyoung đồng ý, nàng định lát nữa tùy tiện thử vài bộ rồi nói mình không thích, nhưng trước khi rời đi cô đã quẹt thẻ mua tất cả quần áo mà nàng đã thử qua.
Những cô gái đứng sau quầy kia đều cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Chaeyoung cảm thấy ánh mắt của bọn họ rất kỳ lạ.
Thấy Lisa lại muốn đưa nàng vào một cửa hàng quần áo khác, nàng đành phải kéo cô lại, sốt ruột nói: “Đừng vào nữa.”
Nàng ước tính số tiền mà cô vừa xài, nếu cứ mua nữa nàng sợ mình sẽ thấy có gánh nặng mất. Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, cô sẽ càng xài tiền nhiều hơn.
Nhưng Lisa chỉ nhìn nàng không chớp mắt, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Không đắt đâu, chị mua cho em.”
“Làm sao có thể…” Không đắt được chứ?
Chaeyoung muốn nói mà lại thôi, nàng cụp mắt xuống để che giấu sự lo âu trong đôi mắt.
Sự chênh lệch giữa nàng và Lisa thật sự là quá lớn.
...
Sau khi cô gái nhỏ dạo phố trở về, nhìn vào có thể thấy được tâm trạng nàng không được tốt, nàng mở máy tính lên bắt đầu vẽ tranh không thèm để ý tới cô.
Nàng đang cáu kỉnh.
Lisa chậc một tiếng, thấp giọng cười.
Người mà cô nuôi một cách cưng chiều lại buồn bực với cô, xem ra như vậy cũng tốt.
Cô vừa mới tắm xong và đang chuẩn bị đi dỗ Chaeyoung thì thấy trợ lý của chị gái gửi tin nhắn đến, là chuyện mà giữa trưa cô đã nhờ trợ lý của chị gái giúp. Cô nhìn tin nhắn trợ lý gửi rồi nhíu mày.
Gia đình Chaeyoung là một gia đình tái hôn, sau khi cha nàng mất thì mẹ kết hôn với người đàn ông khác khi nàng còn rất nhỏ. Cha dượng còn có một đứa con trai hơn nàng ba tuổi, cả bốn người sống ở cái trấn nhỏ cũng không tệ lắm.
Nhưng vào năm Chaeyoung mười lăm tuổi thì nàng bị anh kế quấy rối tình dục, nàng xin cha mẹ giúp đỡ nhưng không có hiệu quả, vì thế nàng đành phải đi tìm giáo viên ở trường học giúp.
Giáo viên ở trường đưa nàng đi báo cảnh sát, do không có đủ chứng cứ nên cảnh sát chỉ có thể cảnh cáo bọn họ. Sau đó, cuộc sống của nàng cũng bị thay đổi đến chóng mặt.
Người anh kế cảm thấy bị mất mặt nên đã lấy hết tiền trong nhà đi đến thành phố khác sống. Cha dượng cũng vì chuyện này mà bị công ty đuổi việc, chỉ trong chớp mất gia đình mất đi nguồn tài chính.
Càng đáng sợ hơn nữa là cha dượng bắt đầu uống rượu và đánh đập mẹ con Chaeyoung.
Mẹ nàng là người có tính cách mềm yếu nên bà không dám phản kháng, nàng đành phải tự chịu đựng bảo vệ mình, mãi cho đến khi thi đại học xong nàng đã dựa vào học bổng của mình vào học ở học viện mỹ thuật Q.
Trong bốn năm đại học, cha dượng không đến gây chuyện bởi vậy Chaeyoung nhận một vài bản thảo để kiếm tiền, nàng chỉ để lại một phần nhỏ làm chi phí sinh hoạt cho mình.
Sau đó, tác phẩm tốt nghiệp của nàng được người ta đăng lên tin tức, có vài người gọi điện đến nói muốn mua bức tranh đó, và lúc ấy cha dượng lại nảy ra ý đồ xấu.
Ông ta đem tất cả tác phẩm của Chaeyoung, bao gồm những bức nàng đã đăng công khai trên tài khoản, ông ta đem tất cả ra và bán với giá rất cao.
Với danh hiệu thiên tài nghệ thuật của nàng nên có rất nhiều người sẵn sàng mua chúng.
Vì thế cha dượng lấy tính mạng của mẹ uy hiếp ép Chaeyoung về trấn nhỏ kia với ông ta, ông ta nhốt nàng ở nhà suốt một năm để bắt nàng vẽ tranh.
Nhưng hành vi bán tranh kiểu này càng trở nên thất bại, rất nhiều người bắt đầu chặn nàng, thậm chí còn có người cố ý lên trên mạng nói thiên tài nghệ thuật đã biến thành người mua bán tranh, đã đánh mất đi cái dự tính ban đầu rồi. Càng nghiêm trọng hơn nữa, lúc ấy giáo viên của nàng đã gửi công văn phản hồi, nghiêm khắc phê bình hành vi không đúng của nàng.
Từ đó về sau, những tác phẩm của Chaeyoung đều không còn hồn nữa, không còn người nào muốn mua chúng nữa.
Cha dượng thấy nàng vô dụng thì bắt đầu đánh mẹ con nàng. Có một lần, cha dượng vô tình đẩy mẹ nàng một cái, sau ót bà đụng vào một vật sắc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Chaeyoung nghe thấy có động tĩnh thì đi ra khỏi phòng, lúc đó mới phát hiện đã muộn rồi.
Hàng xóm bên cạnh cũng hoảng sợ và báo cảnh sát, tên cha dượng đã bị đưa vào tù vì tội giết người. Nhưng do hồi trước đi làm cha dượng có quen biết một số người vì thế chỉ kết án ba năm tù.
Sau chuyện đó, Chaeyoung đi đến thành phố W bắt đầu một cuộc sống mới.
Lisa xem xong, cô tức giận đến nổi muốn đi gặp cha dượng nàng ngay lập tức, cô sẽ đánh ông ta một trận cho hả cơn giận.
Không, như vậy vẫn chưa đủ. Cô gái nhỏ nhát gan, tự ti, nhạy cảm, tất cả đều là vì đã từng trải qua chuyện đáng ghét này, tên đàn ông kia cần phải trả giá đắt hơn.
Cô tìm một dãy số và gọi, bên kia rất mau đã nghe máy.
Đôi mắt đen của Lisa sâu đến mức có thể chảy ra mực, cô nhìn đống túi đồ mua hôm nay, nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một việc…”
Ngồi tù ba năm?
Không đủ.
Ít nhất thì ông ta cũng phải ở tù cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com