Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Cảm thấy xấu hổ, Chaeyoung đỏ mặt, dùng sức đẩy Lisa ra.

"Ở đây đừng làm vậy, có người qua lại." Nàng không chịu nổi, chiếc Rolls-Royce mà Lisa lái là mẫu mã mới, đặc biệt bắt mắt.

"Không sao, người khác chỉ nghĩ chúng ta đang hôn môi thôi."

Môi Lisa tiến gần đến môi nàng, lấy nụ hôn chứng thực, Chaeyoung có chút muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đối diện vài ánh mắt tò mò.

Thật xấu hổ.

Lúng túng nhưng đồng thời cũng mong chờ.

Park Chaeyoung a Park Chaeyoung, thật không biết xấu hổ.

Lisa dán lên môi nàng, an ủi nói: "Không sao đâu, chúng ta hôn môi, người khác sẽ không nhìn ra."

Chỉ là lừa mình dối người thôi, người hiện đại không phải kẻ ngốc, thực sự cho rằng người khác không biết hai người đang làm gì sao?

Chaeyoung hừ một tiếng: "Cô chậm một chút."

"Nơi nào chậm một chút?" Lisa cắn môi nàng, sau đó lùi ra xa, hỏi nàng: "Là nơi này, hay là kêu tôi hôn chậm một chút."

Đầu óc Chaeyoung quay cuồng, muốn mắng lại mắng không được, "Động tác." Nàng lại kéo tay Lisa, "Chúng ta đổi địa điểm được không? Nhiều người quá, nếu như bị nhận ra sẽ lên báo."

Nàng mới xuất hiện trên tạp chí DMD hai ngày nay, tỷ lệ bị nhận ra rất cao, nếu chuyện này bị bại lộ, về sau nàng sẽ không sống được nữa.

"Vậy em chọn địa điểm nào? Là nhà em, nhà tôi, hay là khách sạn? Hay là đổi địa điểm tiếp tục trong xe." Lisa cọ nhẹ vào sườn mặt nàng, lúc vừa nói vừa dán lên đặc biệt ái muội, rung động lòng người.

Chaeyoung né tránh, "Đổi địa điểm." Nàng nhỏ giọng bổ sung: "Vẫn ở trong xe."

Lisa sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười.

Chaeyoung thẹn thùng co ngón chân lại, đẩy Lisa ra rồi nhìn ra cửa sổ xe.

Trên đường quả thật có rất nhiều người, trời cũng chưa tối, mặt trời đang lặn, ai để ý nhìn một cái cũng biết bọn họ đang làm gì.

Lisa ngồi lại, bộ dáng rất đứng đắn mà nắm vô lăng, nếu không phải cô ném một gói khăn giấy cho Chaeyoung, Chaeyoung sẽ cảm thấy cô có chút thay đổi.

Hiện tại.....

Lisa nhẹ giọng nói: "Lau đi."

Nếu hiện tại trên mạng xảy ra "cái chết lãng xẹt của năm", nhất định tên tuổi của Chaeyoung sẽ xếp hạng nhất, nhìn xem nàng đã đạt được thành tích to lớn sau khi gặp Lisa, nàng là người đứng mũi sào, ai có thể cạnh tranh với nàng?

Thật mất mặt.

Chaeyoung oán giận, nhưng vẫn lễ phép lấy khăn giấy ra, nhỏ giọng nói: "Nói giống như cô không có vậy, không phải chính cô cũng hồng thuỷ tràn lan rồi sao?"

Nàng cảm thấy mình miêu tả rất phù hợp, không nhịn được cười, đó là sự thật, hơn nữa nàng cũng không phải một mình nàng trải qua loại chuyện này.

Đang lúc nàng vui vẻ suy nghĩ, Lisa đột nhiên nói: "Tôi không cần."

Chaeyoung hừ lạnh một tiếng.

Lisa lại bổ sung thêm: "Lát nữa tôi cho em liếm."

Chaeyoung: "..."

Mẹ kiếp.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Nữ nhân này không phóng đãng sẽ chết sao?

Hít sâu! Chaeyoung hít sâu một hơi, nàng cảm thấy mình thật sự không xong, thật muốn nghẹn mà chết ngay tại chỗ.

Quên đi, dù sao cũng đều là phóng đãng, ai sợ ai?

Chaeyoung ném gói khăn giấy lên bảng điều khiển trung tâm, "Sao tôi phải liếm! Muốn liếm thì cùng liếm!"

"Được." Lisa mỉm cười, lần này không lạnh lắm, nhìn cô rất ôn nhu, nhanh chóng đạp phanh lại. Xe chậm rãi dừng lại, Chaeyoung đoán chừng đã đến nơi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đường phố vẫn tấp nập xe cộ qua lại, người cũng nhiều hơn.

Này có khác nhau sao?

Nàng lại nhìn Lisa, phát hiện tay Lisa đang chạm vào cửa xe, muốn nâng cửa sổ lên, bắt đầu ở chỗ này.

"Đừng đừng đừng." Nàng nhanh chóng nắm lấy tay Lisa.

"Đại Mãnh, đừng sợ, em rất lớn mật mà." Lisa khích lệ nhìn nàng, thậm chí còn chớp chớp mắt, khi mặt trời lặn, động tác của cô vũ mị khó tả: "Tôi tin em."

Ai nói ban ngày yêu tinh không dám ra ngoài, Chaeyoung run rẩy chân, triệt để sợ hãi: "Thật sự không được, tôi thật sự không lớn mật như cô."

Lisa xoa đầu nàng, Chaeyoung lập tức tê dại, nước mắt lưng tròng, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Tôi nói đổi địa điểm, không phải là đổi đường."

"Đại Mãnh, cốt khí của em đâu rồi?" Lisa mím môi, không nhịn được cười: "Tôi nhớ trước đây em khá có cốt khí, còn nói eo của em rất cứng...."

"Bây giờ mềm, bây giờ mềm rồi." Chaeyoung nắm lấy tay cô, "Xin cô xin cô đó!"

Cái gì cốt khí? Cái gì Park Đại Mãnh, trong trường hợp này nàng chính là Park Đại Hèn.

Lisa cười, đưa tay lên đỉnh đầu nàng xoa hai cái, "Đừng kích động, tôi đi mua bao."

"Ơ, mua bao?" Cả người Chaeyoung cứng nhắc, nhăn nhó nhìn cô.

"Không mua thì chơi thế nào? Em thích hương vị gì?" Lisa tiếp tục xoa xoa tóc nàng.

Những tiếng kêu khóc vừa rồi của nàng đều là nàng cố ý, hiện tại Chaeyoung thật sự không nhịn được, nước mắt rơi xuống, giãy giụa có hữu dụng sao? Hoàn toàn vô dụng.

Lisa thu tay lại, mỉm cười đẩy cửa xe ra, thay vì trực tiếp đi vào, cô lại nghiêng người hỏi: "Muốn đi cùng không?"

Chaeyoung sợ ở bên cạnh cô, vội vàng lắc đầu, khi Lisa đi đến cửa siêu thị, nàng phát hiện mọi người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào mình, giống như nàng là một thợ đào mỏ ngồi trên chiếc Rolls-Royce mà khóc.

Không được, chiếc xe này quá phô trương.

Nàng xuống xe đuổi theo Lisa.

Lisa không có trêu chọc nàng, cho nàng chút mặt mũi.

Chaeyoung rất không tự nhiên, thấp giọng nói: "Không biết có hay không, siêu thị cơ bản không có."

Lisa hỏi: "Em thường xuyên đi mua sao?"

"Sao có thể?" Chaeyoung thấp giọng nói, ngượng muốn chết, nàng cảm thấy không được tự nhiên khi mua cái đó, hay là nàng quá thẳng....

Siêu thị khá lớn, Lisa đưa cho nàng một chiếc xe đẩy, bảo nàng tùy tiện mua đồ, Chaeyoung cúi đầu, không có tâm trạng ăn cái gì, nàng liếc nhìn bốn phía, đến khu đồ dùng vệ sinh.

Lisa không chút hoảng hốt, cẩn thận lựa chọn, cuối cùng tìm được ở một góc khuất trên kệ, quay người nháy mắt với nàng, ý là hỏi nàng muốn hương vị gì.

Thật quá xấu hổ, Chaeyoung tùy tiện gật đầu.

Lisa chọn một bao rồi đi thanh toán, giỏ xe trống trơn còn không đứng đắn, nàng muốn ném thứ gì đó vào, Lisa trực tiếp lấy mấy hộp sữa chua lạnh đặt vào.

Lúc thanh toán, Lisa cầm hộp sữa chua lên nói: "Lát nữa có thể liếm nắp hộp." Sau đó cô đặt ngón tay lên bàn quét, kiêu ngạo nói: "Liếm tùy thích."

Chaeyoung không hiểu ý của cô, xấu hổ đi không nổi, cúi đầu như đà điểu.

Xe chạy đến bờ biển thì trời cũng đã muộn.

Gió biển thổi sóng đập vào đá, tiếng nước rì rào. Lisa dán môi lên, hôn rất gấp gáp, nghe đến đều là tiếng sóng vỗ, mang theo vài phần gấp không chờ nổi.

Chaeyoung câu lấy cổ cô, có chút không nhịn được: "Đừng hôn gấp như vậy, chờ một chút, đừng gọi tôi là Đại Mãnh."

"Tại sao?"

Còn có thể là tại sao.

Nàng không mãnh chút nào, nàng thấy thẹn với cái tên này.

"Không gọi cũng được." Lisa nhéo nhéo eo nàng. Lúc này Chaeyoung đang suy nghĩ, không biết hồ ly tinh này nơi nào từ trên núi bò ra, rõ ràng là từ dưới biển chui lên, Lisa cũng suy nghĩ, nói: "Vén váy lên."

Tại sao cô ta lại phóng đãng như vậy?

Còn hơn cả tiếng sóng biển ngoài kia.

-----------

"Em có thường xuyên liếm nắp hộp không?"

"Thoải mái thì câm miệng đi!"

"Ừm, tiếp tục đi."

-----------

Gió biển thổi rất lâu, sóng càng lúc càng lớn, tiếng nước đặc biệt ầm ĩ vào ban đêm, rất lâu không hề ngừng lại.

Một giờ sau, xe rời khỏi bờ biển.

Chaeyoung kiệt sức nằm ngửa ra.

Lisa chỉnh lại quần áo, hỏi: "Mặc quần áo xong hết chưa? Chúng ta phải lái xe về, đừng để bị cảm lạnh."

Chaeyoung nghiến răng nghiến lợi, nàng không có cởi váy trên người, nghiêng người nhặt chiếc quần lót bên cạnh mặc vào, nhìn sắc mặt Lisa, trong lòng mắng một tiếng.

Một nữ nhân còn có thể nhiều chiêu như vậy.

Càng xấu hổ hơn là Lisa dừng xe, nhìn chằm chằm vào nàng, nói nàng nên cẩn thận hơn, chú ý an toàn.

Chuẩn bị xong, nàng lại nằm xuống, chiếc siêu xe lớn như vậy không ngủ cũng uổng, nằm một lúc nàng cảm thấy khát nước nên mở hộp sữa chua ra uống.

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà Lisa, Chaeyoung cắn ống hút đi theo, bởi vì có chút sợ hãi nên lớn tiếng hút hộp sữa chua.

Lisa hỏi: "Em muốn ngủ trước hay tham quan trước?"

Một đường trở về Chaeyoung cũng buồn ngủ, nơi nào còn nhớ tham quan, hơn nữa cho dù nàng có tham quan với tình trạng hiện tại thì khi thức dậy nàng cũng sẽ quên mất.

Chaeyoung nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tôi lại đến."

Nhìn lớp sữa chua đặc sệt trên nắp hộp, nàng muốn liếm nhưng lại ngượng ngùng nên cuối cùng ném vào thùng rác.

Nàng nói: "Từ cuộc nói chuyện lần trước, cô phải cho tôi xem bộ sưu tập của cô, sau này cũng phải cho tôi xem những mẫu thiết kế đá quý mới."

"Ừm, em có thể xem lúc nào em muốn."

Trong lòng Chaeyoung cân bằng hơn một chút, dù bị nói cái kia nhưng nàng vẫn vui vẻ vì xong việc còn có thể nhìn đã mắt.

Hai người trước sau đi tắm, khi đi ra, Lisa đang nằm trên giường lau tóc, nàng nhìn đến có chút hứng thú.

Thực ra nàng vẫn còn muốn, hai tháng nay nàng không ăn gì, vừa rồi lại ăn không đủ no. Quan trọng hơn là kỹ năng của Lisa được cải thiện.

Nghĩ lại cảm thấy không đúng, Lalisa cũng là người độc thân, sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?

Dù sao cũng cảm thấy kỳ quái, Chaeyoung nhìn chằm chằm một hồi, đang do dự không biết nên hỏi như thế nào thì Lisa đã nói: "Lần trước học được."

"Lần trước cô học cái gì? Học ở đâu?"

Lisa nói: "Không phải lần trước em còn ngồi trên đùi tôi xem phim sao?"

Chaeyoung ò một tiếng rồi nằm trên giường, nói thật, cách bài trí trong nhà của Lisa rất bình thường. Nhưng giường ở nhà cô thực sự rất tốt, chăn bông không rõ nhãn hiệu, đắp lên rất thoải mái, nàng không nhịn được vén váy ngủ lên dùng chân cọ cọ, quả thực rất thoải mái.

Sau khi tắt đèn, Lisa đột nhiên dán lên tai nàng hỏi: "Em còn muốn không?"

Chaeyoung xoay người không muốn nói chuyện với cô, rõ ràng là quá mệt mỏi, không còn sức lực.

Hai phút sau, nàng lùi lại, nhẹ giọng hỏi Lisa: "Cô ngủ chưa?"

Lisa gật đầu, thẹn thùng nói: "Vẫn chưa, tôi vẫn còn muốn."

-----------

Sáng sớm tỉnh dậy, eo của Chaeyoung không tốt lắm, vốn dĩ muốn đến bảo khố của Lisa để tham quan, nhưng thực sự nàng không có hứng, hơn nữa cũng đã đến giờ đi làm nên đành phải từ bỏ.

Khi đến công ty, nàng lẻn vào văn phòng như một bóng ma, nhưng Nayeon đã phát hiện ra nàng, Nayeon nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Sao vậy? Mệt sao? Tôi đã bảo cô đừng làm việc quá sức vào ban đêm rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Somi đã rót cho nàng một ly sữa rồi nói thêm: “Đúng vậy, cơ thể của nữ nhân rất quan trọng, nhất định phải bồi dưỡng.”

Sau đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, “Bất quá khí sắc của Chaeng rất tốt, sắc mặt hồng hào, chỉ hơi khô, thiếu độ ẩm.”

Dù biết họ đang nói chuyện công việc nhưng Chaeyoung vẫn cảm thấy mình đang bị oán trách, cho nên vội vàng về văn phòng.

Nàng nhìn vào gương, thấy sắc mặt mình khá hồng hào, xem ra hồ ly tinh này rất bổ dưỡng, nhưng cũng có thể hút linh khí, hút khô nàng.

Nàng nhấp một ngụm sữa, bắt đầu xử lý văn kiện.

Lúc này KakaoTalk vang lên.

Lisa hỏi: "[Hôm nay khi nào em tới đây?]"

Chaeyoung trả lời: "[Tan làm.]"

Lisa hỏi: "[Đến lúc đó tôi tới đón em nhé?]"

"[Không cần, tôi gọi xe tới đó.]"

Chaeyoung không sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy, mà là có bóng ma. Trên xe ngày hôm qua thật kích thích.

Có lẽ cả đêm đã tràn đầy năng lượng nên chẳng mấy chốc nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, thừa dịp giám đốc chưa đến kiểm tra công việc, Chaeyoung ngủ gà ngủ gật trong văn phòng, nói với Bomi: "Khi nào Giám đốc đến thì kêu tôi, tôi ngủ một lát."

Bomi đồng ý, đặt đồng hồ báo thức.

Không nghĩ tới sau khi nàng ngủ, Bomi cũng ngủ thậm chí còn ngủ sâu hơn nàng, nếu Somi không đến giao tài liệu thì nàng đã ngủ đến khi Phó tổng tới kiểm tra.

Mọi người đều cười nàng, nói nếu nàng không nôn thì họ đã tưởng nàng có thai.

Một ngày không có năng lượng, sau khi tan làm mới miễn cưỡng sống lại, nàng đợi xe trước cửa công ty.

Tiffany nói đưa nàng về, Chaeyoung lắc đầu.

Mặc dù cả ngày Chaeyoung biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Tiffany vẫn có thể nhìn ra việc này nằm trong dự đoán của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không phải lần trước cậu đã nói sẽ không đến nhà cô ấy nữa sao?”

Chaeyoung giật mình, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, nàng giả vờ tự tin nói: "Đi xem mấy viên đá, khách hàng đang thúc giục mình, yên tâm đi, cô ta không gây nguy hiểm gì cho mình đâu."

“Tại sao?” Tiffany nghi hoặc nhìn nàng.

Chaeyoung suy nghĩ một chút, nàng không thể nói là mình sống tốt để ép khô Lisa, tâm tình của Lisa hai ngày nay không tốt. Nàng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nói với Tiffany.

Nói đến đây, nàng thực sự cảm thấy mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp.

Chaeyoung vui vẻ nói: "Chuyện này mình nói cậu cũng không hiểu."

Tiffany là người có tính cách thanh lãnh, ngày thường nói chuyện có vài phần ưu nhã, cô nhìn Chaeyoung thật sâu, mỗi lần Chaeyoung lộ ra vẻ mặt như vậy, toàn thân đều toát ra một loại: Đang tìm khoái cảm.

Không phải cô dùng từ quá thô mà là loại cảm giác này quá mãnh liệt, làm cô cảm nhận rõ ràng cái nắng hè thiêu đốt.

Tiffany thở dài: “Bảo bối, lâu như vậy, mình đã quên hỏi cậu, cậu cùng Lalisa dây dưa lâu như vậy... cậu có phát hiện mưu kế của Lalisa không?”

"Có chứ!" Chaeyoung lớn tiếng nói: "Mình chắc chắn là đã phát hiện, mình mới phát hiện hôm qua! Cậu không biết tâm cơ của cô ta lớn cỡ nào đâu!"

“Hửm?”

Chaeyoung kể ngắn gọn cho cô biết mưu kế mà nàng phát hiện, Tiffany lại hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Sau đó? Hình ảnh sau đó có chút kích thích, nếu như mưu kế bị phát hiện, Lisa còn làm càn hơn.

Chaeyoung ấp úng một chút, ngượng ngùng nói: "Dù sao mình đặc biệt mãnh là được."

Khi xe đến, nàng vội vàng lên xe, vẫy tay với Tiffany: "Mình đi đây."

Tiffany ngẩng đầu nhìn trời.

Đã gần tháng 12 rồi, tại sao nắng vẫn chói chang thế nhỉ?

Lisa sống trong một khu biệt thự trong thành phố cổ, đất rất đắt, không có xe đi thẳng tới vì người ta thường lái ô tô riêng ở những nơi như thế này.

Chaeyoung xuống xe, đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.

Nàng vẫn còn có chút ngượng ngùng, do dự một lúc mới đi vào.

Lisa đang ngồi trên sô pha đọc sách, bộ dáng rất bận rộn, liếc nhìn nàng một cái rồi ném chìa khóa cho nàng: "Những viên đá em muốn xem đều ở trong phòng trên tầng hai, cạnh phòng ngủ, em tự đi xem đi."

Chaeyoung cầm chìa khóa định đi lên, nhưng sau đó nàng nghĩ, đây không phải nhà mình, nàng trực tiếp đi loanh quanh nhà người khác xem trang sức của họ cũng không thích hợp.

Nhưng Lisa tựa hồ cũng không có ý định đi cùng nàng, cầm sách trên tay đi lên ban công lộ thiên trên lầu.

Chaeyoung đành phải đi theo Lisa, Lisa tiếp tục đọc sách, Chaeyoung vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng đi kêu Lisa đi cùng, nói lời như vậy quá giống làm nũng.

Bất quá bộ dáng của Lisa rất bận rộn, đang đọc sách, bìa đen, góc mạ vàng.

Chaeyoung nghĩ chắc chắn là sách về trang sức.

Khi Lisa đi rót trà, nàng vội vàng xem qua, khi mở trang đầu tiên, Chaeyoung liền muốn khóc khi nhìn thấy dòng chữ trên đó: «Nhật ký dạy dỗ Park Đại Mãnh».

Mẹ nó!

Nữ nhân này thực sự đã viết cái thứ chết tiệt này!

Chaeyoung nghiến răng nghiến lợi muốn xé cuốn sách, lại sợ Lisa tính sổ. Cho nên nàng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi lấy bút sửa lại một chút, xóa "Park Đại Mãnh", thay thế bằng ba từ khác.

Chaeyoung quyết định đặt cho Lisa một cái biệt hiệu, nháy mắt nghĩ tới một chữ, vui vẻ viết ra, đột nhiên tai nóng lên, sau đó nghe Lisa gằn từng chữ: "La Bất Khả?"

Giọng nói nóng đến mức Chaeyoung nhảy dựng lên, vội vàng tránh xa cô, sau khi nhảy ra xa, nàng nhìn thấy cuốn sách trên bàn liền đưa tay ra chộp lấy, khi lấy được, nàng mới nhận ra Lisa không hề có ý định giật lại, nàng lại nhanh chóng ném trở về.

Lisa nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Chaeyoung chột dạ nên đánh phủ đầu nói: "Cô là đồ biến thái, lại muốn dạy dỗ tôi!"

"Ò...." Lisa cầm cuốn sách lên đặt lên bàn nói: "Em biết đấy, trong phim ảnh, người phát hiện ra bí mật biến thái thường không có kết cục tốt đẹp."

Cô hạ giọng nói thêm: "Hơn nữa, em không chỉ phát hiện bí mật của tên biến thái mà còn khiêu khích người, làm sao bây giờ? Bây giờ tên biến thái rất tức giận."

Chaeyoung cắn chặt răng: "Nếu cô dám giết tôi diệt khẩu, tôi sẽ chống lại cô đến cùng!"

"Thật sao?" Sắc mặt Lisa đột nhiên nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Em đã đọc nội dung bên trong chưa?"

Chaeyoung suy nghĩ một lúc rồi dùng sức gật đầu, "Còn không phải cô viết sao! Tôi nhìn thấy hết rồi, cô là đồ biến thái! Tôi không cần dạy dỗ, bản thân tôi đã sống tốt rồi!"

Ngón tay của Lisa đặt lên ba chữ "La Bất Khả" mà nàng sửa lại, kết hợp với bốn chữ đằng trước, mạc danh buồn cười, "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, Đại Mãnh, tại sao em lại nghĩ mình đang sống tốt?"

Chaeyoung không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, vặn lại: "Tại sao không tốt? Tôi vẫn luôn tốt, được chứ!"

"Hửm? Em nói xem." Vẻ mặt Lisa chuyên chú lắng nghe, "Nếu em thuyết phục được tôi, vậy tôi thật sự không làm gì."

Chaeyoung thấy thẹn, cắn răng nói: "Chuyện này, loại chuyện này cần hai người phối hợp, cô dám nói tôi kêu không dễ nghe không, thở hổn hển có mất hồn không? Này chẳng phải có nghĩa là tôi đang sống rất tốt sao? Nếu tôi giống như cá chết, cô có cảm nhận được sao?"

Lời nói thô nhưng thật, Lisa trầm ngâm suy nghĩ, có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt của nàng.

Chaeyoung nhạy bén quan sát biểu tình của Lisa, càng nói càng hưng phấn, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Tôi nói có sai sao? Cuộc sống của tôi không phải tốt sao? Chẳng lẽ cô không hưởng thụ sao? Sao có thể so sánh với những thứ này?"

"Hưởng thụ... nói như vậy là tôi không được."

"Haha, cô biết là tốt rồi."

Lisa ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc.

Chaeyoung đang cười, ý thức được tình huống không đúng, muốn chạy thì đã muộn, Lisa nắm lấy tay nàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi sống tệ như vậy."

Làm sao Chaeyoung biết được, bây giờ nàng rất hối hận, không nên nói thẳng như vậy. Trùng hợp là lúc này điện thoại đổ chuông, Lisa trực tiếp sờ trong túi, nhấc chiếc điện thoại lên.

"Đừng đừng đừng, là khách hàng của tôi! Tôi tự nghe!" Chaeyoung dùng tay và chân để lấy điện thoại, nắm bắt cơ hội duy nhất này để chạy thoát.

May là Lisa không tiếp tục xằng bậy nữa, chỉ chống hai tay lên bàn ngăn cản nàng bỏ chạy, khi Chaeyoung trả lời điện thoại, cô vươn cổ về phía trước để đọc tên trên đó.

Cũng may là gọi điện thoại, nếu là gọi video cho khách hàng thì họ sẽ nhìn thấy cái dạng này, nàng dứt khoát không cần mặt mũi nữa.

Người gọi đến vẫn là Kim tiểu thư lần trước, cô ấy gọi điện để hỏi thăm tình hình: “Hôm nay tôi đến nhà một người bạn để xem đá mặt trời, nếu cô không có cảm hứng thì tôi sẽ hỏi cậu ấy, cô cần hỗ trợ không?”

Chaeyoung nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Lisa, nói: "Bạn của cô mời cô đi xem đá mặt trời sao?"

“Đúng vậy, hôm kia tôi đã nói với cậu ấy là đá rất quý, cậu ấy cũng mới biết được, còn nói là còn rất nhiều, bảo tôi đến nhà cậu ấy xem.”

Đây chẳng phải là trạng thái hiện tại của nàng sao, đầu tiên là bị lừa đi xem đá, sau đó bị ăn thịt, Chaeyoung vội vàng nói: "Cô đừng đi! Rất nguy hiểm!"

Kim tiểu thư nghi hoặc mà “À” một tiếng.

Chaeyoung hỏi: "Cô có biết ý nghĩa sâu xa của đá mặt trời không?"

Rõ ràng Kim tiểu thư không biết.

Quá đơn thuần, quá đơn thuần rồi, Chaeyoung không đành lòng nhìn người ta bị lừa, vô cùng đau đớn mà nói: "Chính là muốn cô, cô mau chạy đi!"

“Cái gì muốn tôi?” Kim tiểu thư càng mờ mịt hơn.

Chaeyoung còn chưa kịp nói gì thì Lisa đã đi tới, thấp giọng nói: "Chính là muốn thịt cô."

Bên kia liền trầm mặc.

Chaeyoung đoán rằng cô ấy đã bị lời nói của Lisa làm cho sợ hãi, dù sao lời nói của Lisa quá thô, nàng trừng mắt nhìn Lisa, khéo léo mà nói: "Nghe tôi nói, bạn của cô nhất định có âm mưu, cô ấy cố ý dụ dỗ cô về nhà cô ấy, cô đừng đi...."

Lời còn chưa dứt, Kim tiểu thư vừa nghi hoặc lại hưng phấn hỏi: “Có thật không? Nếu là như vậy....”

“Là hỉ sự a!”

Chaeyoung: "..."

Nàng không có chút phản ứng cho đến khi Lisa cúp điện thoại cho nàng, hai tay chống bàn càng ngày càng gần, hỏi: "Nói xong chưa? Còn muốn tiếp tục không?"

Chaeyoung vẫn còn đang mờ mịt, trước lời nói của khách hàng, nàng bị sốc đến mức hoài nghi nhân sinh, đúng lúc nàng đang muốn giãy dụa thì bị Lisa đẩy ngã xuống bàn: "Nếu em sống tốt như vậy thì dạy cho tôi được không? Tôi muốn học tập một chút."

Vừa nói, cô vừa đặt bút lên cằm nàng, "Ngay chỗ này, dạy tôi từng nét được không? Cô giáo Park."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com