Chap 36
-" Bỏ ra, bỏ ra...đau quá! " cô gái kêu lên.
Sự giống nhau của cô ấy và Jennie làm Jisoo cứng đờ, lần này nhìn rất rõ rồi, không thể sai. Phút chốc liền mất khống chế ghì chặt lấy một em xa lạ.
Em vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay kẻ lạ mặt này. Jisoo vẫn cứ ngang bướng ôm lấy cơ thể nhỏ bé và mỏng manh, em không chống cự được nữa nhưng cũng không đáp cô. Em buồn, thì thào vài tiếng.
-" Yeongie sẽ mắng em mất..."
Jisoo dụi đầu lên bã vai gầy, hỏi theo lời em.
-" Sao lại mắng em? "
-" Anh ấy không cho em tiếp xúc với chị...chị là người xấu "
-" Người xấu? "
-" Ai bảo đấy? "
-" Vì chị không nghe lời, anh ấy rất buồn chị. Yeongie rất đáng thương "
" Tên giết người hàng loạt ấy lại có thể gọi là đáng thương sao? " Jisoo nghĩ, lại khinh bỉ trong lòng.
-" Em tên là gì? "
-" Anh ấy không cho em chơi với chị, em không nói đâu "
Một em ngốc nghếch, Jennie cũng như vậy, chỉ khác là Jennie có phần hoạt bát hơn em. Cô ngốc này trông như đứa trẻ lên ba.
-" Nếu không kể lại thì Yeongie sẽ không biết đâu " Jisoo theo ngữ điệu của em mà nói tiếp.
-" Vậy chị buông em ra, em sẽ nói "
" Cũng biết ra điều kiện sao? "
-" Sẽ thả, nhưng em nhất định không được chạy mất "
-" Em hết sức chạy rồi, chạy nãy giờ đau hết chân "
Jisoo nới lỏng tay song vẫn muốn giữ, sợ Jennie trước mắt sẽ lại rời đi bỏ lại mình cùng ác mộng cô đơn.
-" Vậy em tên gì? "
-" Yeongie nói em là Nini "
-" Tại sao là lại Yeongie nói? "
-" Em không biết " em lắc đầu rồi trả lời câu hỏi của cô.
-" Em là gì của Yeongie? " Jisoo tò mò hỏi thêm.
-" Không được, ban nãy chị thả em nên em mới trả lời, bây giờ thì không nói nữa. Em đâu có quen chị đâu? "
-" Nói chuyện nãy giờ là quen rồi mà? "
-" Chưa quen "
-" Tôi là Jisoo - Kim Jisoo "
Nini nhìn cô một lúc rồi nói tiếp.
-" Sao chị ở đây vậy? "
-" Ở đây có ma đó, chị không sợ ma sao? "
-" Ma? "
-" Đúng, ngay căn phòng đằng kia "
Em chỉ tay về phòng tối nơi từng giam cô. Hóa ra hôm đó em tưởng Jisoo là ma nên mới bỏ chạy. Cũng đành thôi, em ngốc nghếch đến vậy mà. Jisoo nhìn em, lại cứ nhìn thành Jennie, cả hai thật sự quá giống nhau.
Đang định lừa Nini nói thêm vài thứ thì em đã chạy mất hút, đúng là không giữ lời. Jisoo bất lực cũng chẳng đuổi theo, cô tới đại điện tìm Lee Yeong. Bước qua hết thấy các giãy hành lang quen thuộc, mọi thứ chẳng khác nhiều, chỉ là tượng đài và tranh ảnh các hoàng đế đời trước đều biến mất cả.
Đại điện lớn được xây mới, lộng lẫy hơn rất nhiều, vào đến giữa đã thấy em ngoan ngoãn trên đùi hắn. Nếu không phải đó là gương mặt của Jennie thì chắc chắn Jisoo sẽ không có mấy phần quan tâm, đằng này hắn lại còn vuốt ve gương mặt ấy, quả thật trong tim liền trỗi dậy đấu tranh mãnh liệt.
-" Tham kiến bệ hạ "
-" Hah không cần hành lễ~ "
-" Rất vui vì nhà ngươi đã chịu ngoan ngoãn nghe lời "
-" Tiếp đây chúng ta sẽ đánh chiếm vùng phía Nam Jocasta, ta muốn ngươi rèn luyện một số đội mới để tiện cho phần này "
-" Cho người ba tháng, tự rèn luyện bản thân đồng thời dẫn dắt quân ta thật tốt "
-"…"
-" Đừng làm trái ý ta, nhé! Kim Jisoo " hắn giọng có hơi đáng sợ
-" Vâng thưa bệ hạ "
-" Sẵn đây~ " song lập tức lại nhởn nhơ.
-" Dưới đại lao chắc có người quen của ngươi đấy, cũng nên xuống chào hỏi một tiếng nhỉ? Tướng quân của ta "
-" Tuân lệnh, thần sẽ nhanh chóng đến đó "
-" Được rồi, lui đi "
Jisoo cúi đầu rời đi. Dưới nhà lao, binh lính căn phòng nghiêm ngặt. Cũng may là có bộ quân phục nên cô không bị chặn cửa, đi tìm một lượt cuối cùng cũng thấy người quen mà hắn nhắc đến.
Vừa thấy Jisoo, Chaeyoung đã vội vã đứng dậy.
-" Jisoo, giúp tớ với! Ji Woo em ấy sốt cao quá "
Nhóc con nằm co ro trong góc, tình trạng trông không ổn chút nào.
-" Binh lính xung quanh chả ai quan tâm tớ cả, em ấy sốt từ tối qua đến giờ rồi "
Jisoo liếc nhìn, hất cánh tay đang cầu cứu của nàng ra.
-" Cút ra, chết thì bỏ. Một tù nhân cũng chả quan trọng gì "
Chaeyoung ngơ ngác, cảm giác như mình vừa gọi nhầm người
-" Jisoo?…"
-" Cậu đang nói gì vậy? "
Cô nhếch miệng cười phì rồi đảo mắt.
-" Cô nghĩ một cái mạng què đó đáng giá lắm sao? Bây giờ tôi đang có tất cả trong tay, không việc gì phải vì vài người các cô mà thay đổi "
-" Có đúng không hả mọi người? "
Jisoo hô lớn với đám cai ngục, cả bọn người liền cười phá lên. Xong việc cô bỏ về doanh trại, mặc kệ sự cầu cứu của Chaeyoung.
Tối đó, đêm khuya tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng dế kêu. Chaeyoung vẫn đang săn sóc Ji Woo, nó sốt cao cả ngày hôm nay rồi. Đang lúc xem thân nhiệt cho nó chợt có tiếng vài người hô lớn.
-" Cướp ngục!!! "
-" Mau bắt lấy!!! "
Cai ngục phía ngoài từng tên ngã xuống, vài kẻ bên trong liền thủ thế chiến đấu. Seoyang và chú Jiwon xông vào cứu người, hạ gục liên tiếp vài chục tên. Vừa lấy được chìa khóa mở cửa thì lại có thêm lính chạy vào, Seoyang nhanh cõng Ji Woo. Chaeyoung thì theo sau, cả bọn trèo ra từ đường mật thất.
Vài ba tên lính nhanh chân đuổi đến, Chaeyoung đi sau cùng không may bị bắt. Những người còn lại nhanh hơn nên thoát chết.
Seoyang và chú Jiwon cũng thoát được ra ngoài, chỉ tiếc là một người bị giữ lại.
-" Seoyang, dẫn nhóc con chạy đi. Tao sẽ quay lại cứu Chaeyoung "
-" Không được đâu chú! Giờ bọn chúng đang đuổi theo ngay sau đít kìa "
-" Người ấy nói chỉ có một mật thất duy nhất thông ra ngoài, giờ binh lính cũng phát hiện rồi..."
-" Có lẽ ta phải cấp báo với chị Lisa "
Chú Jiwon nghiêm mặt.
-" Rốt cuộc...người ấy theo phe nào? "
Trong buổi tối hôm đó Chaeyoung bị bắt nhốt vào phòng tối, Jisoo cũng chịu kết cục tương tự. Vụ việc lần này đã kinh động đến hoàng đế, Lee Yeong đang ngủ cũng phải bật dậy giải quyết.
Tâm trạng không vui khiến hắn càng bức bối. Một tay ra lệnh cho người hầu đánh Jisoo 200 gậy. Sau những trận đòn roi dữ dội, cơ thể đau nhức vô cùng, nửa thân dưới tê cứng không thể cử động.
Phòng tối của cô và Chaeyoung lại sát bên nhau, nàng vẫn còn canh cánh chuyện Jisoo cư xử khó chịu với họ, không nghĩ nhiều Chaeyoung liền tìm cách khoét tường sang bên kia.
Hì hục cả buổi trời cũng chỉ xuyên được một lỗ nhỏ, vừa đủ đưa mắt nhìn. Thấy Jisoo nằm dài trên đất, nửa thân dưới liên tục chảy máu, Chaeyoung hoảng hốt.
-" Jisoo! Jisoo! Cậu làm sao vậy? " nàng cố gọi Jisoo dậy.
Có gọi thế nào người kia cũng bất động không đáp, Chaeyoung liền ra sức hô hoán với phía bên ngoài, một tên người hầu đang đi cạnh đó cũng chú ý tới.
-" Ngươi gọi gì đấy? "
-" Người bên cạnh bị làm sao vậy? Ngươi qua xem thế nào, trông nguy kịch lắm "
-" Ta không được phép giúp đỡ "
-" Cô ta là đại tướng Sinsoledad mà lại chỉ đường thoát cho quân cướp ngục, bảo sao hoàng đế không nổi giận trừng phạt "
-" Nhưng mạng người quan trọng, không thể nhắm mắt làm lơ "
-" Mà nè...ngươi là y sĩ Roseanne đúng không? "
-" Đúng vậy, là ta "
-"..." tên người hầu im lặng, khóe mắt hơi ửng đỏ
-" Được rồi...tôi nể tình y sĩ từng cứu mạng mẹ tôi...kẻ này sẽ cố gắng hết sức, có bỏ mạng cũng phải đền ơn "
Chaeyoung trước mắt khá bất ngờ, chuyện nàng trước kia cứu người cũng không thể tính là ít nhưng việc chẳng ngờ ở đây là họ lại nhớ lâu đến vậy. Ngay cả khi Sinsoledad đã bị lật đổ thì vẫn một lòng muốn đền ơn nàng.
-" Không cần đến vậy đâu, ngươi chỉ cần giúp ta chăm sóc người bên kia là được, cô ấy là bạn ta "
-" Vâng, tôi sẽ báo lại để hoàng đế giảm tội. Đời đời kiếp kiếp luôn mang ơn người "
Chaeyoung chỉ biết cười, hóa ra ở hiền cũng có ngày gặp lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com