48. Cô ta là đồ tồi
Cuộc đời 22 năm ngắn ngủi của Giang Ngữ Minh chưa từng có khoảnh khắc nào xấu hổ như vậy. Cậu ta tin nếu mình có sống đến 99 tuổi đi chăng nữa thì cũng không gặp phải cảnh nào vừa thê thảm vừa điên máu đến mức này.
Mẹ mình bọc người trong áo măng tô của người yêu cũ, người yêu cũ còn che chắn cho người mẹ nhỏ bé đáng thương đang bất lực không biết phải làm gì của mình ra sau lưng.
Quần áo trên người cô ta xộc xệch, tóc cũng bù xù, gương mặt đỏ gay vẫn còn sót một chút chất lỏng chưa rõ, trợn trừng mắt hỏi mình có biết muốn vào phòng người khác thì phải gõ cửa hay không.
Rốt cuộc đây là mẹ của ai!
Rốt cuộc đây là nhà của ai!
Thú thật thì, khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa co rúm người trốn sau lưng Phác Thái Anh, chỉ lộ non nửa khuôn mặt đã đủ khiến người khác cảm nhận được nỗi bất lực và tuyệt vọng của cô ấy. Giang Ngữ Minh không phải là không hối hận. Đã xác định rõ đây là chuyện riêng của mẹ mà vẫn xộc vào phòng thì rõ ràng đấy là một hành động không khéo léo và sáng suốt. Trong trường hợp đổi đương sự thành mình, nếu bị mẹ bắt ngay tại trận... âu chỉ có nước đào cái lỗ mà giấu mặt xuống dưới.
Nhưng quả thật ngay tại khoảnh khắc nghe mẹ gọi tên người yêu cũ, bao nhiêu kinh ngạc và tức giận lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu, đốt sạch lý trí của Giang Ngữ Minh.
Cậu ta không thể nào kiềm chế nổi.
Để rồi giờ đây, Giang Ngữ Minh đứng sững ở cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong. Phác Thái Anh giận dữ trợn trừng mắt, như muốn nói sao thằng nhãi này cứ đứng mãi ở đây thế hả, nhanh nhanh cái chân phắn hộ bà cái, trông dáng điệu cô ta thế kia thì đố ai mà chịu cho được.
Hít sâu mấy hơi, Giang Ngữ Minh thả lỏng nắm đấm, hung hăng trừng Phác Thái Anh rồi liếc nhanh qua Lạp Lệ Sa: "Con ra ngoài trước".
Dứt lời, cậu ta đóng cửa lại.
Ý nói rất rõ rằng, cậu ta sẽ ra để chừa không gian cho hai người, nhưng cũng tuyệt đối không đi đâu, đừng ai mong cứ thế mà lướt cho qua chuyện này.
Ngay lúc cánh cửa khép lại, Phác Thái Anh nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng rên nặng trĩu, nếu không phải cô nhanh tay đỡ kịp, e rằng Lạp Lệ Sa đã ngã quỵ xuống đất.
Trước khi Giang Ngữ Minh xông vào, dưới sự khuấy đảo triền miên từ chiếc lưỡi của Phác Thái Anh, tay chân Lạp Lệ Sa vốn đã mềm nhũn không đứng vững được, phải tựa vào cửa tủ. Ánh mắt hoang mang, tức giận của Giang Ngữ Minh đã cướp đi chút sức lực cuối cùng của cô Lạp, nếu không có Phác Thái Anh ghì chặt cô lại, thì chắc chắn Lạp Lệ Sa đã không thể nào gượng đứng lên được.
Trái với vẻ quật cường khi đối mặt với Giang Ngữ Minh, trong lòng Phác Thái Anh ngập tràn lo lắng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống như thế này: Bị phá đám lúc đang tình chàng ý thiếp không nói, kẻ phá đám còn là người yêu cũ của mình, cũng chính là con trai ruột của người yêu.
Nếu ý định ban đầu không thay đổi, hẳn là giờ phút này Phác Thái Anh phải hả hê đắc thắng, vui mừng như điên.
Cô đã thấy phản ứng của Giang Ngữ Minh.
Gương mặt tuấn tú ngày thường đột nhiên bặm trợn đến vậy, hai tay run lên, làm sao không tưởng tượng được trong bụng cậu ta căm phẫn tới mức nào.
Nhưng Phác Thái Anh cũng nhìn thấy được phản ứng của Lạp Lệ Sa.
Chị ấy gục người vào lòng mình, suy sụp giữa vòng tay đang ôm siết, mình không nghe thấy gì ngoài tiếng thở yếu ớt, dường như tất cả sức lực và và tinh thần chị ấy đều bị rút cạn, chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng.
Phác Thái Anh muốn nói gì đó, cảm thấy mình cần phải nói một chút gì đó.
Nhưng mở miệng ra chỉ thấy nghẹn ngào, cổ họng nghẹn cứng, bất kể muốn nói cái gì cũng không nói được nên lời. Chỉ có thể ôm Lạp Lệ Sa, thông qua cái ôm truyền đạt quyết tâm lẫn bất an trong lòng mình.
Không biết sau bao lâu, Lạp Lệ Sa dần bình tĩnh lại, vỗ vỗ tay Phác Thái Anh ra hiệu buông mình ra, "Em ra ngoài trước đi, chị thay quần áo đã".
"Em muốn ở lại với chị".
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cười nhẹ, "Ở lại làm gì, chỉ đổi bộ đồ thôi mà".
Nụ cười rất nhạt, Phác Thái Anh cảm thấy nụ cười ấy tỏa ra một chút lạnh lẽo.
Trước sự kiên trì của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ra khỏi phòng, vừa bước ra đã rùng mình một cái, chỉ cách một cánh cửa mà nhiệt độ trong ngoài chênh lệch gần như gấp đôi.
Thấp hơn cả nhiệt độ phòng chính là ánh mắt của Giang Ngữ Minh, ánh mắt lạnh lẽo như một mũi tên băng, lặng lẽ nhìn Phác Thái Anh cười lạnh.
Bị phá đám giữa chừng đã đủ buồn bực tới đỉnh điểm, thái độ của Lạp Lệ Sa lại còn nhập nhèm chưa rõ, tim Phác Thái Anh như treo giữa không trung, giống như chuẩn bị lên đài nhảy bungee xuống thung lũng hoang vu, trên không ra trên mà dưới không ra dưới, chỉ hận rằng mình không thể đập nát đầu Giang Ngữ Minh, rảnh đâu mà phản ứng thằng nhóc này.
"Shit". Phác Thái Anh lặng lẽ choàng lại khăn quàng.
Giang Ngữ Minh luôn cảm thấy Phác Thái Anh ngoa ngắt, thích gì làm nấy không màng đến ai, nhưng không ngờ cô ta lại quá quắt đến mức này. Nghe Phác Thái Anh lầm bầm chửi thề trong miệng, Giang Ngữ Minh suýt nữa nổi sùng lên. Nếu Phác Thái Anh là đàn ông, cậu ta đã sớm đánh Phác Thái Anh văng răng khắp nơi rồi.
"Cô đến nhà tôi làm gì?" Giang Ngữ Minh nén giọng, vừa hỏi vừa liếc nhanh về phía cánh cửa đóng chặt.
Phác Thái Anh không nói không rằng, chả thèm nhướng mắt lấy một cái.
Cô nghĩ thầm trong bụng: Làm gì, làm tình chứ làm gì! Liên quan đếch gì đến chú mày.
"Cô và mẹ tôi là như thế nào!"
Biết rõ còn cố hỏi, đã đến nước này mà còn hỏi "như thế nào". Sao trước kia mình không phát hiện Giang Ngữ Minh ngốc đến vậy nhỉ?
Phác Thái Anh đáp: "Cậu thấy sao thì chính là như vậy".
"Hai người, từ khi nào hai người...!" Dẫu gì Giang Ngữ Minh vẫn còn trẻ tuổi bốc đồng, khó giữ được bình tĩnh, nói chưa được mấy câu đã lại phát rồ lên.
Từ trước tới giờ Phác Thái Anh chưa từng giấu chuyện mình có người yêu cũ, nhưng nghe nói tất cả đều là đàn ông. Vậy thì từ bao giờ, tại vì sao cô ta lại muốn dây dưa với mẹ mình.
Nhìn kiểu gì vẫn thấy cô ta thẳng tắp như ống thép, làm gì có chuyện bảo cong là cong ngay.
Hay là trước khi quen mình, Phác Thái Anh đã bắt đầu tăm tia mẹ? Mình chỉ là bàn đạp cho cô ta, giả sử không chia tay nhanh thì sớm muộn gì cũng bị cô ta đá?!
Giang Ngữ Minh nửa mừng rỡ vì mình chia tay kịp thời, nửa lại nảy ra một suy nghĩ khác. Lúc chia tay trông Phác Thái Anh vẫn bình chân như vại, một chút cáu giận cũng không có, mọi lời oán hận nguyền rủa Giang Ngữ Minh mường tượng đều không xuất hiện, chẳng lẽ lại ứng vào giây phút này?
Từ từ, mẹ từng nói đơn vị hợp tác là Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân, người làm nhiệm vụ liên lạc trung gian là một cô gái trẻ. Hẳn đó phải là Phác Thái Anh.
"Phác Thái Anh, đồ khốn nạn......" Giang Ngữ Minh biến sắc, chỉ thẳng mặt Phác Thái Anh, giận đến nỗi không nói được thành lời.
"Tố chất, chú ý tố chất. Đừng để người khác nghĩ rằng mình không có ai dạy, làm ảnh hưởng đến mẹ của cậu". Phác Thái Anh lạnh lùng dùng khóe mắt liếc Giang Ngữ Minh, gương mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
"Cô, có phải cô lừa mẹ tôi để trả thù tôi đúng không!"
Phác Thái Anh bị nói trúng tim đen, nhưng chỉ chột dạ đâu đó trong nháy mắt rồi lập tức phản bác: "Hỏi thật đấy Giang Ngữ Minh, đầu óc cậu có vấn đề gì không, lừa mẹ cậu để trả thù cậu á? Ôi trời ơi, loại người thường còn hơn chữ thường mà lấy đâu ra đủ tự tin để hỏi một câu như này vậy. Cậu nghĩ mình là cọng hành nào! Định viết tiểu thuyết à. Hứ! Xin lỗi nhé, mẹ cậu thú vị hơn cậu nhiều!"
"Cô!" Giang Ngữ Minh tức xì khói, vừa lúc khóe mắt thoáng thấy Lạp Lệ Sa đi ra, cậu ta cao giọng nói, "Mẹ, con nhỏ này là bạn gái cũ của con, hồi trước con có kể với mẹ rồi. Cái đồ xấu tính này định lợi dụng mẹ để trả thù con đấy".
Phác Thái Anh nhảy dựng lên, "Đ*t me-... Đ*t cụ nhà cậu. Giáo sư Lạp, chị đừng nghe cậu ta nói bậy".
"Tôi nói bậy, tôi nói bậy chỗ nào? Cô nói xem có đúng cô là người yêu cũ của tôi không, có phải cô ghim thù với tôi không. Có phải sau khi chia tay cô mới biết mẹ tôi không?"
Cái thằng chết tiệt này chán sống thật rồi.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa: "Lạp Lệ Sa, chị nghe em giải thích".
"Giải thích? Giải thích cái con khỉ. Mẹ, con nhỏ này chuyên gia lời ngon tiếng ngọt, đừng thấy cô ta mặt mũi thanh thuần như vậy mà bé cái lầm, thật ra bụng dạ như rắn rết, hư hỏng vô cùng".
"Á à phải rồi, chắc chắn là cô nhớ mãi không quên được tôi, muốn ăn lại ụ cỏ này nhưng vì phát hiện tôi có người khác nên mới sinh lòng đố kỵ đúng không?"
Toàn bộ lời nói của hai người Lạp Lệ Sa đều nghe cả vào tai, tất cả những chuyện muốn xác nhận cũng như không muốn xác nhận nay đã được làm rõ hoàn toàn.
Thật ra nhìn hai người trước mặt y hệt mấy đứa trẻ to xác, đốp nhau chan chát như gà chọi mãi không dứt , Lạp Lệ Sa bỗng cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng cảnh tượng vừa rồi—— đang đầu ấp tay gối với Phác Thái Anh thì bị con trai bắt gặp, mức độ xấu hổ không kém gì việc trần truồng trước mặt mọi người như trong giấc mơ năm xưa, làm Lạp Lệ Sa không tài nào cười nổi.
Má ấp môi kề cùng Phác Thái Anh, như thể đang đắm mình vào một cơn mơ, kể cả khi không tiến đến bước cuối cùng, cũng đủ khiến Lạp Lệ Sa quên đi hết tất cả, chìm sâu vào trong đó, hốt hoảng không biết mình đang ở nơi nào.
Sự xuất hiện của Giang Ngữ Minh đối với Lạp Lệ Sa như một tín hiệu, nhắc nhở cô rằng đã đến lúc nên tỉnh lại giống như thời niên thiếu. Có một số người, có một số việc đã định sẵn sẽ không thuộc về mình, không phải vì họ tệ, chỉ là do mình không xứng mà thôi.
Lạp Lệ Sa nói: "Phác Thái Anh, hôm nay em về trước đi".
Phác Thái Anh ngẩn ra.
Cái này có tính là đuổi đi không? Thậm chí không cho mình lấy một cơ hội để giải thích, Giang Ngữ Minh nói tào lao cái gì thì vội tin cái đó sao?
Tất nhiên Phác Thái Anh không chịu rồi.
"Em không về".
"Hừ, không về? Khá khen cha mẹ đặt cho cô cái tên Lai Lai, chỉ biết mò tới nhà người khác. Mà mẹ này, cái gì mà hôm nay, từ nay về sau nhất định mẹ phải cấm cửa cô ta. Đồ đàn bà lừa đảo, lưu manh, cặn bã! Mẹ đừng bao giờ nghe hay tin bất kỳ lời nào từ miệng con nhỏ này!"
"Đ*t m... Fuck! Giang Ngữ Minh, chú mày mới là đồ lưu manh cặn bã!"
Nghe hai người gây qua gổ lại đến đau cả đầu, Lạp Lệ Sa nói: "Minh Minh, không phải tối nay con có hẹn à, về nhà lấy đồ phải không? Lấy xong rồi muốn đi đâu thì đi đi".
Giang Ngữ Minh trừng Phác Thái Anh chằm chằm, bướng bỉnh hất cằm, "Con không đi đâu hết".
Cái quái gì đây trời ạ.
Lạp Lệ Sa nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng vẫn nói với con trai rằng: "Không nghe lời mẹ nữa đúng không?"
"Con mặc kệ, con không đi đâu hết. Con mà đi là nữ quái lừa đảo này lại mò đến cho xem". Thuê xe mướn phòng hú hí với bạn gái gì gì đó vứt hết sang một bên, Giang Ngữ Minh hạ quyết tâm phải bảo vệ mẹ, tuyệt đối không để Phác Thái Anh toại nguyện. Thấy Phác Thái Anh tức giận nhìn mình, cậu ta nhướng mày cười đầy khiêu khích, "Đây là con của đằng đó. Chỗ này là nhà của đây".
Không bắt bẻ được chỗ nào, Phác Thái Anh uất nghẹn đến mức thương tích đầy mình, chỉ biết ấm ức nhìn Lạp Lệ Sa.
Giang Ngữ Minh thấy vậy bèn chặn trước mặt mẹ, "Sao nào, còn muốn dùng mỹ nhân kế à? Không biết xấu hổ! Cút nhanh nhanh lên đê, không ai sập bẫy của cô đâu". Lúc trước thấy khuôn mặt này xinh xắn bao nhiêu, bây giờ lại thấy đáng ghét bấy nhiêu, để cho mẹ mình sụp bẫy.
Con rùa đen chó má chết tiệt này.
Nếu không phải nể mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đã sớm chửi ầm lên rồi.
Phác Thái Anh khẽ cắn môi, nén giận nói: "Con trai thì sao nào, chẳng lẽ là con trai thì được kiểm soát chuyện yêu đương của mẹ. Mẹ không nghe thì cậu định ôm đùi mẹ khóc huhu à? Thế kỷ 21 rồi, mẹ cậu không cần phải tam tòng tứ đức. Giang Ngữ Minh, nghe cho rõ này, tôi là bạn gái của mẹ cậu".
Khi nói đến từ "bạn gái", thật sự Phác Thái Anh không hề tự tin, từ trước đến nay Lạp Lệ Sa chưa từng thừa nhận hai người đang có quan hệ tình cảm. Thoạt nhìn Phác Thái Anh rất quật cường, nhưng cô biết thừa mình ngoài mạnh trong yếu. Đứng trong nhà người khác, trước mặt con trai người khác, bản thân mình có tư cách gì mà nói. Theo như cách nói của Giang Ngữ Minh, đây là nhà cậu ta, Lạp Lệ Sa cũng là mẹ của cậu ta. Huống chi sự khởi đầu của mối quan hệ này cũng không vẻ vang gì cho cam, phát triển cũng xiên xiên vẹo vẹo, thái độ Lạp Lệ Sa luôn không rõ ràng, tiến tiến lui lui, do do dự dự, vất vả lắm mới hạ được quyết tâm......
Liếc nhanh qua Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nói tiếp, "Lùi một bước tiến vạn bước, cho dù tôi chỉ là khách của mẹ cậu thì cậu cũng có tư cách gì đuổi tôi đi, vì tôi mù mắt quen cậu được dăm ba ngày à? Hay bởi vì cậu qua mặt tôi cặp kè với mấy con bé khác?"
"Mẹ, mẹ xem kìa, cô ta ghi hận con rõ rành rành".
Phác Thái Anh không rỗi hơi để ý Giang Ngữ Minh nữa, ban đầu Phác Thái Anh chỉ ba phần tủi thân còn lại bảy phần là diễn, nhưng lúc này cô không thể cảm thấy gì khác ngoài tủi thân, không biết từ bao giờ đôi mắt đã ầng ậng nước.
Tủi thân có thể diễn, nhưng không bao giờ được khóc trước mặt người khác.
Nước mắt có nghĩa là yếu đuối.
Phác Thái Anh không muốn yếu đuối, không cần sự thương hại của người khác, vì thế cô cắn chặt môi dưới, nhìn Lạp Lệ Sa chằm chằm.
Lạp Lệ Sa thở dài một hơi thật mạnh, "Minh Minh, đừng nói nữa. Phác Lai Lai... Phác Thái Anh là bạn của mẹ. Phác Thái Anh, em về trước đi. Hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp được không?"
Chỉ là bạn, không phải bạn gái.
Phác Thái Anh cười gượng.
"Hôm khác là hôm nào?"
===
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Ngữ Minh:(`Д?)
Giáo sư Lạp :(⊙﹏⊙)
Phác Lai Lai :╥﹏╥...
Khu vực bình luận của chương trước nhiều nhân tài ghê~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com