Chương 94: Đêm Nay Để Cho Mama Bắn Đầy Lỗ Nhỏ Này...
Hô hấp Lisa căng thẳng mãnh liệt, bàn tay hung hăng xoa bóp ngực mềm của Chaeyoung: "Chuyện buổi tối bây giờ lấy ra dụ lão tử?!"
"Ai... Không phải mama nói chưa đỡ thèm..." Chaeyoung nằm ở bên tai Lisa, nũng nịu dụ dỗ nói: "Con đã sớm thuốc uống... Đêm nay để cho mama bắn đầy vào trong tiểu huyệt... Buổi tối con còn muốn kiểm tra chất lượng đồ vật của mama có được hay không..."
" Nửa tháng qua mama có tìm phụ nữ bên ngoài không?"
Chaeyoung càng nói, cơn hứng tình trên người Lisa lại càng nặng, thứ dưới thân kia cứng ngắc không chịu được.
""Tiểu tao hóa... Đi nhanh lên! Còn dụ dỗ mama nữa, lão tử sẽ chơi con ở chỗ này!"
Lisa gọi điện thoại cho tài xế, không bao lâu sau đối phương liên chạy tới.
Trước khi đi.
Chaeyoung để lại dấu răng trên ngực Lisa: "Mama... Những thứ này phải giấu kỹ đừng để mẹ phát hiện..."
Lisa nhíu mày, cài cúc áo sơ mi: "Đi nhanh lên... Buổi tối mama có tiệc rượu, sẽ về muộn..."
"À... Vậy mama phải về sớm một chút... Con ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ mama..."
Mỗi bước đi ra cửa của Chaeyoung đều "lưu luyến không rời", cuối cùng còn không quên xoay người về phía Lisa đòi hôn.
Đối với việc Chaeyoung liên tục làm ầm ĩ, Lisa lạnh lùng nói: "Không muốn đi, hôm nay cũng đừng đi làm..."
"Ưm... Công việc so với mama... Con vẫn thích làm việc nhiều hơn một chút..."
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm chết chóc của Lisa, Chaeyoung hôn lên khóe môi thả lỏng Lisa: "Mama... Tạm biệt..."
Một tháng nữa gặp lại.
Lisa cau mày tiễn Chaeyoung rời đi, trong lòng luôn cảm thấy hôm nay độ dính của Chaeyoung không bình thường.
*
Không lâu sau khi Chaeyoung đi.
Y tá mang bữa sáng vào, Nancy cũng đầu đầy mồ hôi giãy dụa tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Nancy liền tìm kiếm bóng dáng Chaeyoung khắp nơi: "Park Chaeyoung! La Lisa! Tiện nhân... Tiện nhân!"
Lisa vừa vào cửa đã nghe tiếng la hét, sau đó thấy Nancy vung hai tay như phát điên vọt tới: "La Lisa! Bà không biết xấu hổ! Chaeyoung đâu? Chaeyoung tiện nhân kia ở đâu!?
"Đêm qua các người làm cái gì?! Các người làm cái gì?!"
Sắc mặt Lisa phát tạnh: "Nancy! Cô phát điên cái gì vậy?"
"Tôi... Tôi đều nghe thấy bà, các người... Ngay trên giường này... Loạn... Làm loạn!"
Chaeyoung chỉ vào trên giường chăm sóc, lại phát hiện trên giường chăm sóc ngăn nắp đến một chút nếp nhăn cũng không có.
"Làm sao, làm sao có thể?"
Sắc mặt Lisa cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nancy.
Nancy bị ánh mắt lạnh lẽo của Lisa nhìn đến lạnh cả người, vọt tới giường chăm sóc kiểm tra tại một lần.
Phía trên sạch sẽ đến một sợi tóc cũng không có, càng không có bất kỳ dấu vết gì chứng minh chuyện giường chiếu.
"Không... Không thể nào..."
Nói xong, Nancy giống như nhớ tới cái gì liếm liếm miệng, trong miệng có một hương vị không nói nên lời: "Tô Bối đâu?!"
Lisa lạnh lùng nhìn Nancy: "Nếu tinh thần của cô có vấn đề, tôi sẽ đổi bệnh viện khác cho cô."
Nghe vậy, ngay từ đầu Nancy còn đúng lý hợp tình, dần dần không còn sức lực: "Không... Đêm qua tôi... Tôi mơ thấy... Tôi thật sự mơ thấy!"
"Bà và Chaeyoung... Các người... Các người..."
Nancy che đầu choáng váng: "Các người... Các người đang làm gì... Tôi..."
Lisa lạnh lùng nói: " Tối hôm qua bác sĩ tiêm thuốc an thân cho cô... Liều lượng kia đủ cho cô ngủ thẳng đến hừng đông..."
Nói xong, Lisa đưa mắt nhìn bác sĩ đi vào kiểm tra phòng: "Trạng thái của bà ấy không ổn định, lát nữa hãy tiêm thêm cho bà ấy một liều nữa."
Nghe thấy vậy, bác sĩ có chút do dự há miệng, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng khó coi của Lisa, cùng với lời nói điên điên khùng khùng của Nancy.
Cuối cùng vẫn gật đầu.
Quan chức chính phủ sợ nhất là bị vướng vào scandal, nhất là loại "chuyện xấu trong nhà" mà người nhà truyện ra.
Nghĩ đến việc dùng nhiều thuốc an thần sẽ có tác dụng phụ, so sánh với địa vị của mình, tất nhiên là địa vị quan trọng hơn.
Bệnh viện tư nhân có yêu cầu cực cao đối với tố chất nghề nghiệp của bác sĩ, cho nên chuyện vừa rồi bọn họ đều mắt điếc tai ngơ.
Mãi cho đến khi kiểm tra phòng xong, hai cô y tá nhỏ đi theo bác sĩ phía sau nhỏ giọng nói thâm: "Hồi buổi sáng, căn phòng kia giống như đổi..."
Lời còn chưa dứt, bác sĩ đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, một cái liếc mắt như dao liền quăng tới.
"Có mấy lời trước khi nói phải dùng não suy nghĩ... Trước khi các cô vào đây, bệnh viện không cho các cô ký thỏa thuận sao?"
Mai sốp sẽ viết tiếp đến chap 110 lun, chơi lớn mua 1 tặng 10 lun đó, quá chìu các bạn gòi, còn giờ sốp đi ngủ đây, mai gặp lại là một đống truyện để đọc lun ngheee.💋💋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com