Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lý Tương Di! Ta liều mạng với ngươi

Do mẻ Tiếu đang là nam tử nên đổi cách gọi từ ả sang hắn nha mọi người.
____

Tiếng la hét ai oán của Phương Đa Bệnh vọng lên từ dưới vực sâu vô cùng thê lương: "Lý Liên Hoa huynh lại lừa ta, các người đều lừa taaaaaa"

Sau khi thành công "giúp" Phương Đa Bệnh trốn thoát Lý Liên Hoa liền tém cái mới y phục vướng víu sang một bên ngồi xổm xuống cúi đầu nở một nụ cười gian xảo nói: "Ta nói là 'đi tìm cứu viện' chứ đâu có nói cùng ngươi đi, đây đâu thể nói là lừa gạt ngươi là do ngươi nghe không rõ thôi"

Sau khi đã xác nhận Phương Đa Bệnh không thể lập tức trèo lên đây ngay được y liền đứng dậy xoay người vận khinh công bay đi: "Tên Địch Phi Thanh này đúng là máu liều nhiều hơn máu não mà, dám can đảm ở lại đối diện với hai nữ nhân biến thái đó, không biết bây giờ hắn còn sống không nữa? Phải nhanh chóng quay lại mới được"

Lý Liên Hoa vừa nghĩ tới ánh mắt Giác Lệ Tiếu nhìn Địch Phi Thanh thôi cũng đủ khiến lông tơ y dựng hết cả lên, chưa kể còn có một Nguỵ Khuynh Thế hễ mở miệng ra thì không có gì khác ngoài thành thân với động phòng, y thoáng thở dài đầu năm nay nữ nhân đều nguy hiểm vậy sao?
______

Bên dưới đáy vực

"Lý Liên Hoa, Địch Phi Thanh bổn thiếu gia ta không đội trời chung với các ngươi" Phương Đa Bệnh bất ngờ bị Lý Liên Hoa đẩy ngã nhất thời không kịp vận khinh công nên trực tiếp rơi từ trên cao xuống hệt như trái mít rụng, hiện tại y phục hắn còn đang bị vướng vào một cành cây cách mặt đất không xa bộ dạng thật sự có chút thê thảm

Sau khi xuống được khỏi cái cây kia Phương Đa Bệnh tức giận không có chổ phát tiết liền đem 18 đời tổ tông của Địch Phi Thanh ra chửi không xót một người: "Tổ tông ngươi, tên A Phi chết tiệt, cái vực không sâu lắm của ngươi đây sao? Nếu không phải có cành cây kia đở hộ thì có lẽ hiện giờ bổn thiếu gia ta cũng mồ yên mả đẹp ở đây rồi"

"Còn lão hồ ly xảo quyệt Lý Liên Hoa kia nữa" Mắng Địch Phi Thanh một hồi cũng không khiến hắn bớt giận hơn chút nào thế là Phương Đa Bệnh liền đem Lý Liên Hoa ra tiếp tục thao thao bất tuyệt mà mắng: "Lý Liên Hoa đáng ghét, lúc nào cũng âm thầm tính kế ta, ta mà tin lão hồ ly huynh thêm một lần nào nữa bổn thiếu gia ta không phải họ Phương, một lũ hồ ly xảo quyệt, uổng công ta tin tưởng các ngươi như vậy,..."

Phương Đa Bệnh mắng đến điên đảo trời đất ngay cả muôn thú xung quanh cũng không chịu được hắn mà chạy không còn một mống, cứ đi được một lúc là hắn lại mắng một tràng dài: "Nếu các ngươi đã muốn tìm chết đến thế thì bổn thiếu gia ta cũng không thèm quan tâm các ngươi nữa, ta về Thiên Cơ Đường làm thiếu chủ của ta, mặc xác các ngươi"

"Ta sẽ chống mắt lên chờ xem tên A Phi chết tiệt nhà ngươi bị ả Giác Lệ Tiếu biến thái kia lột da thế nào, Lý Liên Hoa huynh bị Ngụy Khuynh Thế hành hạ khổ sở ra sao? Các ngươi có sống có chết gì cũng không liên quan đến bổn thiếu gia ta nữa, rồi sẽ có ngày các ngươi sẽ hối hận vì đã đối xử với ta như vậyyyyy"

Phương Đa Bệnh càng mắng mắt càng đỏ lên giọng cũng nhỏ dần đi, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ ủy khuất đáng thương như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ giữa đường, lẽ loi cô độc không một ai quan tâm, vành mắt hắn ngày càng phiếm hồng lặng yên một lúc lâu, sau đó nghẹn ngào mà lẩm bẩm: "Tại sao chứ, vì sao các ngươi luôn lừa ta, vì sao luôn chỉ có một mình ta bị bỏ lại"

Phương Đa Bệnh trong lòng mang theo nổi uất hận ngửa mặt lên trời mà hét thật lớn: "Nếu các ngươi đã nỡ đối xử với ta như vậy, thì đừng trách bổn thiếu gia ta độc ác"

"CÁC NGƯƠI TỰ SINH TỰ DIỆT ĐI"

Một canh giờ sau

"Mọi chuyện là như thế, Triển hộ vệ huynh có thể cùng ta đi cứu bọn họ không? Một mình ta đi sợ rằng khó có thể... Liên Hoa và A Phi đều đang bị thương ta sợ bọn họ lành ít dữ nhiều" Phương Đa Bệnh đứng ngồi không yên một mạch bay thẳng về Thiên Cơ Đường tìm Triển Vân Phi cứu viện.

Triển Vân Phi biết chuyện được bằng hữu gặp nguy hiểm đương nhiên sẳn sàn ra tay tương trợ: "Chuyện không thể chậm trể, chúng ta mau lên đường"

Phương Đa Bệnh biết ngay mình tìm đúng người rồi mà, liền chấp tay đa tạ: "Ơn cứu mạng này tại hạ ghi tạc trong lòng nếu ngày sau huynh có rắc rối gì cứ đến tìm ta"

Triển Vân Phi lắc lắc đầu nói: "Chổ bằng hữu cần gì nói đến chuyện ân nghĩa, đi thôi"

Phương Đa Bệnh lập tức dẫn đường hai người họ khinh công đều không tệ trong nháy mắt cuối chân trời chỉ còn lại hai vệt đen nhỏ. Phương Đa Bệnh hiện giờ như ngồi trên đống lửa đống than, lo lắng cùng sợ hãi không thể kiểm soát được mà thả sức ùa vào lòng hắn: "Các ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy, chờ ta"

"Liên Hoa, A Phi ta trở lại cứu các ngươi đây"

_______

Bên phía Địch Phi Thanh một canh giờ trước

"Giác Lệ Tiếu, tên tình lang này của ngươi nghĩa hiệp thật đấy" Ngụy Khuynh Thế không ngờ trên đời này thật sự có kẻ có thể vì người khác mà không tiếc mạng mình. Nàng cứ ngỡ loại người này chỉ có trong thoại bản thôi chứ.

Giác Lệ Tiếu tuy bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thực sự đang phát hoả, Địch Phi Thanh người này cao ngạo như vậy cư nhiên vì tên Lý Tương Di kia mà... : "Tôn thượ..."

"Muốn đánh thì xông lên đừng có mà xàm ngôn"
Địch Phi Thanh không chút khách khí chặn họng Giác Lệ Tiếu

"Tính khí vẫn khó chịu như vậy sao? Xem ra ta phải dạy dỗ ngài lại một chút rồi" Giác Lệ Tiếu vừa dứt lời thân ảnh cũng theo đó mà biến mất. Địch Phi Thanh lập tức cẩn trọng quan sát xung quanh. Hắn ta đâu rồi, phía trên? không có, bên phải? Không có, bên trái? Cũng không có, ở phía sau!!?

"Đang tìm ta sao?" Giác Lệ Tiếu tưởng chừng như đã biến mất nháy mắt xuất hiện phía sau Địch Phi Thanh không chút do dự hạ một kiếm xuống lưng hắn. Địch Phi Thanh tức thì vòng đao ra sau đở một kiếm kia, trong phút chốc thân ảnh Giác Lệ Tiếu lại một lần nữa hoà vào hư vô

Địch Phi Thanh thầm nghĩ Giác Lệ Tiếu này một năm không gặp nhìn qua trông có vẻ lợi hại hơn rất nhiều nhưng thực chất nội lực cũng không tiến bộ là mấy, thứ phiền phức nhất chính là loại khinh công hắn dùng, nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng được, thật phiền phức.

Đang suy nghĩ thân thể Địch Phi Thanh đột nhiên chao đảo, chết tiệt, mất máu nhiều quá bắt đầu hoa mắt rồi, tên Lý Tương Di này đâm cũng thật biết lựa chổ

"Á hahahaha, tôn thượng cẩn thận bên trái"

Giác Lệ Tiếu mang theo nụ cười quen thuộc thình lình xuất hiện tung một chưởng vào vết thương vẫn còn đang chảy máu của Địch Phi Thanh, một cỗ đau đớn dữ dội lập tức truyền đến khiến mày hắn không nhịn được mà nhíu chặt, hai chân thoáng thoát lực tựa hồ khó có thể đứng vững được.

Thật thảm hại làm sao, chẳng lẽ Địch Phi Thanh hắn thật sự phải bỏ lại mạng lại cái chổ khỉ không thèm ho chim không thèm ị này? Nghĩ lại thà hắn tự sát còn hơn là rơi vào tay Giác Lệ Tiếu. Chết thế này có hơi tiếc thật nhỉ, hắn vẫn còn muốn cùng với Lý Tương Di tỉ thí một trận nữa, vốn dĩ lúc trước cảm thấy chết cũng không có gì ghê gớm nhưng giờ nghĩ lại thật không cam lòng ah, Lý Tương Di ngươi nợ ta một trận đấu, kiếp này không được thì để kiếp sau vậy, kiếp sau ta sẽ lại đến tìm ngươi tỉ võ, ngươi đừng hòng trốn được ta"

Trong thời khắc sinh tử gần như đã tuyệt vọng đó Địch Phi Thanh cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp vươn ra đở lấy thân thể đang lung lay sắp ngã của hắn. Hắn khẽ mở mắt nhìn sau đó liền trợn tròn mắt, Lý Tương Di????

Đây không phải là ảo giác của người sắp chết đấy chứ. Lý Tương Di sao có thể ở đây? Vừa thoáng nghĩ như vậy trong đầu Địch Phi Thanh liền hiện lên khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của Phương Đa Bệnh đang vẫy tay chào hắn

Địch Phi Thanh: "..."

Ngụy Khuynh Thế thấy Lý Liên Hoa quay lại hai mắt liền sáng rực lên: "Ngươi cảm thấy hối hận nên quay lại đây là muốn cùng bổn toạ bái đường phải không?"

Giác Lệ Tiếu thì hoàn toàn ngược lại nếu ánh mắt có thể giết người thì khi đối diện với Giác Lệ Tiếu Lý Liên Hoa y có lẽ đã đi đầu thai hơn 800 lần rồi cũng nên: "Lý Tương Di, ngươi đúng là âm hồn bất tán"

Lý Liên Hoa một tay đở Địch Phi Thanh quay sang nói với Ngụy Khuynh Thế: "Ngụy giáo chủ chuyện chung thân đại sự không thể tùy tiện nói bừa được đâu"

"Còn ngươi, Giác đại mỹ nữ... À không Giác đại mỹ nam, Địch Phi Thanh không thích ngươi nhưng ngươi cứ mãi cố chấp không tha cho hắn, chẳng phải so với ta càng giống âm hồn bất tán hơn sao?" Khuôn mặt Lý Liên Hoa đã hoàn toàn không còn vẻ đùa giỡn của thường ngày ánh mắt y nhìn Giác Lệ Tiếu lạnh đến đáng sợ tay trái giữ chặt Địch Phi Thanh cao ngạo nói: "Ngươi nên biết điều cút xa hắn một chút đi"

Giác Lệ Tiếu nhìn hai người trước mặt "tay trong tay" không biết trong đầu lại bổ não ra cái gì, không nói không rằng liền cầm kiếm xông về phía Lý Liên Hoa. Trong phút chốc hai thanh kiếm va chạm vào nhau phát ra một tiếng keng thật lớn, nhưng người cùng Giác Lệ Tiếu đối kiếm không phải Lý Liên Hoa mà chính là Ngụy Khuynh Thế

Giác Lệ Tiếu tựa hồ sắp phát điên tới nơi: "Ngụy Khuynh Thế, ngươi có ý gì?"

Ngụy Khuynh Thế lạnh lùng đáp: "Chẳng có ý gì cả, ngược lại là ngươi, bổn toạ đã nhân nhượng không giết cái tên tình lang láo xược kia của ngươi thế mà ngươi lại muốn giết phu quân của bổn toạ à?"

Giác Lệ Tiếu cơ hồ không tin được những gì mình vừa nghe liền đưa tay chỉ Lý Liên Hoa: "Ngươi nói hắn là phu quân của ngươi???"

"Phải"

"Mới gặp nhau chưa được một đêm, các ngươi yêu nhau khi nào chứ?"

"Mới vừa nảy"

"Còn chưa thành thân đã nhận hắn là phu quân"

"Phu quân tương lai được chưa, tóm lại ngươi không được giết hắn"

Giác Lệ Tiếu sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy: "Nếu ta vẫn muốn giết hắn thì sao?"

Ngụy Khuynh Thế cũng đâu phải ăn chay: "Ngươi thử xem, nếu ngươi dám giết phu quân tương lai của bổn toạ, bổn toạ sẽ giết tên tình lang kia của ngươi"

Lý Liên Hoa cũng đành bất lực mặt kệ Ngụy Khuynh Thế cứ gọi y là phu quân này phu quân nọ cuối đầu xem thương thế của Địch Phi Thanh: "Ngươi cũng giỏi quá rồi đấy, chỉ có một cái mạng mà muốn chơi trò anh hùng với ta à? Cái trò này từ năm lên 17 ta đã chơi chán rồi"

Địch Phi Thanh không đáp lời y chỉ lo nói phần mình: "Sau ngươi quay lại đây được, tên "nhiều bệnh" kia đâu rồi"

"Dưới đáy vực ấy, ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết lừa người thôi sao, về khoảng này ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư phụ đấy" Lý Liên Hoa không mặn không nhạt nói tay lại không chút khách khí kéo ngoại bào của Địch Phi Thanh xuống rồi tiếp đó là trung y, xiêm y đến khi thấy vết thương dữ tợn đang không ngừng chảy máu thì dừng lại khẽ nhíu mày

"Ta bỏ đói ngươi hay sao mà ngươi lại bị Giác Lệ Tiếu đánh thành thế này?"

"Thật ra là..."

"Thật ra cái gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy dáng vẻ nam tử của Giác Lệ Tiếu rất vừa mắt nên không nở ra tay?"

"Thật ra vết thương này là do ngươi đâm đấy"

Lý Liên Hoa: "..." Nhất thời quên mất

Giác Lệ Tiếu giằng co với Ngụy Khuynh Thế một lúc lâu đã nảy sinh ý định muốn hoà giải nhưng vừa quay sang bên cạnh thì đập vào mắt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng

Lý Liên Hoa đang xem xét vết thương cho Địch Phi Thanh thế nhưng trong mắt Giác Lệ Tiếu cảnh tượng này lại là:

Lý Tương Di đang đè Địch Phi Thanh vào thân cây!!!!

Y phục trên người Địch Phi Thanh đã bị Lý Tương Di lột sạch không còn một mảnh ?????(thật ra áo chỉ bị kéo trượt qua ngực một chút thôi)

Lý!

Tương!

Di!!!

Lý Liên Hoa nghe hắn gọi thì quay mặt lại: "Hả!? Kêu ta gì?"

"Ta liều mạng với ngươiiiiiiii"

______
Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com