【 Địch Phương 】 A Phi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
【 Địch Phương 】 A Phi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
Nguồn
https://wenjiushusheng457.lofter.com/post/203fa60d_2b9f67467
【 Miệng chê mà thân thể thành thật đại ma đầu ✖️ Mạnh miệng mềm lòng Phương Tiểu Bảo 】
【 chính văn / đoản 】2000 tự ➕
“Lý Liên Hoa! Ngươi như thế nào lại cùng A Phi ở cùng nhau, hắn chính là…” Phương Tiểu Bảo nhìn thoáng qua Địch Phi Thanh, đem Lý Liên Hoa kéo đến một bên nói nhỏ.
Địch Phi Thanh nhìn đến cảnh này, cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa.
“Hắn là đại ma đầu, cách hắn xa một chút” nói xong Phương Tiểu Bảo quay đầu len lén xem phía sau, người không ở?
“Nhìn xem xem, ta liền nói mà, đi rồi cũng không biết đánh một tiếng, thật là không lễ phép” Phương Tiểu Bảo thở phì phì chỉ vào cửa.
Lý Liên Hoa khẽ cười một tiếng.
“Ngươi mới vừa rồi còn sau lưng nói xấu nhân gia, hiện tại lại trách người ta ra cửa không cùng ngươi chào hỏi?”
Tự mâu thuẫn a, Phương Tiểu Bảo, Lý Liên Hoa một bộ dáng nhìn thấu không nói toạc ra.
“Nào có, ta là sợ hắn vạn nhất xuống tay không không biết nặng nhẹ, làm ngươi bị thương thì làm sao bây giờ”
“Tiểu Bảo, ngươi nếu không đi tìm hắn về, vạn nhất bị người của Kim Uyên Minh tìm được, liền không hay” Lý Liên Hoa vỗ nhẹ bả vai Tiểu Bảo, ánh mắt ý bảo hắn mau đi.
Tiểu Bảo tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là nghe lời hắn đi tìm người.
“A Phi, chết ở đâu rồi” Phương Tiểu Bảo ở trên đường một bên oán giận một bên tìm.
“A Phi!!!” Phương Tiểu Bảo tiếp tục một hơi lớn tiếng gọi người.
“Làm gì” Địch Phi Thanh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn.
“Ngươi! Ngươi muốn hù chết ta!?” Phương Tiểu Bảo nhẹ nhàng trấn an trái tim nhỏ bị kinh hách của chính mình.
“Thật là, tiểu mao hài, bất nhập lưu” Địch Phi Thanh nhìn thoáng qua bộ dáng hiện tại của hắn, thật giống cái tiểu hài tử.
“Ngươi nói ai đâu, A Phi, đừng quên là ai chuộc ngươi về, nếu không phải ta, ngươi còn đang ở đó minh hôn đâu” Phương Tiểu Bảo thật muốn tới cho hắn một quyền.
Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng, bỏ lại hắn hướng Liên Hoa Lâu đi đến.
Phương Tiểu Bảo nhìn hắn tri ân không biết báo đáp càng tức hơn, đuổi theo tới liền cùng hắn đánh lên. Mấy chiêu qua đi, hoè vô tâm trong cơ thể Địch Phi Thanh lại bắt đầu phát tác.
“Đại ma đầu, chịu thua đi” Phương Tiểu Bảo vừa mới bắt đầu còn đắc chí, mặt sau quan sát đến vẻ mặt của hắn dần dần thay đổi.
“Uy, A Phi, ngươi không sao chứ” Phương Tiểu Bảo quan tâm hỏi.
Hoè vô tâm nhiều lần phát tác lên chẳng khác nào muốn đoạt mạng người.
Phương Tiểu Bảo nhìn Địch Phi Thanh đau đớn khó nhịn, không đành lòng, chủ động dùng Dương Châu mạn giúp hắn thư hoãn.
Nhưng lúc này đây, Phương Tiểu Bảo cảm thấy nội lực của chính mình đều sắp truyền hết cho hắn cũng không thấy hắn chuyển biến tốt đẹp, xong rồi, là chính mình học nghệ không tinh, sẽ không đến mức hai người đều phải nằm lại đây đi.
Đều do A Phi, ai bảo hắn chạy loạn.
Phương Tiểu Bảo đình chỉ vận chuyển nội lực, A Phi còn chưa tỉnh lại, đảo về phía sau ngã vào trong lòng ngực Tiểu bảo.
“A Phi, A Phi?” Vài lần kêu gọi không có kết quả, Phương Tiểu Bảo mới từ bỏ, nhận mệnh đỡ hắn trở về Liên Hoa Lâu.
Theo lý thuyết không nên như thế a. Chỉ mới qua mấy chiêu, như thế nào liền như vậy đâu.
Phương Tiểu Bảo khó hiểu, hết thảy chờ trở lại Liên Hoa Lâu lại nói.
【 Liên Hoa Lâu 】
“Lý Liên Hoa, hắn thế nào?” Phương Tiểu Bảo xem Lý Liên Hoa bắt mạch nhíu chặt mày. Hắn tâm cũng bất an lên theo.
“Ít nhiều nhờ có ngươi, hắn hiện tại không có việc gì.” Lý Liên Hoa nhìn Phương Tiểu Bảo, không nhịn được nhắc nhở nói.
“Tiểu Bảo, hắn là cái người bệnh, ngươi nhường hắn một chút, ngoan” Lý Liên Hoa vừa nói vừa đem Tiểu Bảo đưa xuống lầu một.
“Ai biết hắn yếu ớt như vậy, thời điểm là minh chủ không phải rất có thể đánh à” Phương Tiểu Bảo không phục dẩu miệng.
Địch Phi Thanh chờ bọn họ đi rồi mở bừng mắt. Hắn nghe thanh âm Phương Tiểu Bảo bị Lý Liên Hoa quở trách, tâm tình mạc danh sung sướng.
Sau này ở chung, Phương Tiểu Bảo ghi nhớ Lý Liên Hoa nói, Địch Phi Thanh là người bệnh, không thể cùng hắn so đo. Chờ hết bệnh rồi, đem hết thảy cùng nhau tính!
“A Phi a” “A Phi nha” “A Phi ~” “A Phi?”
Không biết từ khi nào bắt đầu, Địch Phi Thanh thực thích Phương Tiểu Bảo kêu hắn. Cho dù khôi phục ký ức, cũng thích.
Hôm nay Tô Tiểu Dung tới Liên Hoa Lâu làm khách. Nhân có việc muốn nhờ, Phương Tiểu Bảo thi triển trù nghệ của chính mình làm cho nàng một bàn mỹ thực. Phá lệ ân cần.
Địch Phi Thanh nhìn đến hết thảy cảm giác trong lòng có một cỗ hờn dỗi. Lạnh mặt ngồi ở đối diện Phương Tiểu Bảo.
Phương Tiểu Bảo cấp Tô Tiểu Dung gắp đồ ăn, phát hiện ánh mắt hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt kia lạnh lẽo đáng sợ. Như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống không bằng.
“Nhìn cái gì, bổn thiếu gia thật vất vả xuống bếp, ăn cơm của ngươi đi” nói xong trừng mắt nhìn hắn liếc trắng một cái. Quay đầu lại đối với Tô Tiểu Dung cợt nhả.
Địch Phi Thanh nói cái gì cũng chưa nói, trực tiếp đem Phương Tiểu Bảo khiêng lên hướng ra bên ngoài đi tới.
Lý Liên Hoa nhìn đến Tô Tiểu Dung biểu tình kinh ngạc, cười cười giải thích.
“Không có việc gì, chuyện hằng ngày, hằng ngày thôi.”
Phương Tiểu Bảo ở trên vai hắn cái lời gì khó nghe cũng đều mắng ra, nhưng người này vẫn là khiêng hắn hướng vào trong rừng đi tới, hắn một cái thiếu gia, bị đại ma đầu khiêng trên vai là chuyện như thế nào!
“ Địch Phi Thanh! Đại ma đầu! Ngươi thả ta xuống dưới! Lão tử còn bị đói đâu!”
Địch Phi Thanh như là không nghe thấy, Phương Tiểu Bảo xem cứng không được, liền tới mềm.
“Ai u, A Phi, đau ~” lời này vừa nói ra, Địch Phi Thanh vội vàng thả hắn xuống dưới, kết quả đương trường ăn một chưởng của Phương Tiểu Bảo.
“Phương Tiểu Bảo! Ngươi”
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi nhìn xem ngươi dẫn ta đi đâu xa như vậy, ta còn đang đói bụng đây, không có việc gì một câu cũng không nói, khiêng ta liền đi, có thích hợp không!” Phương Tiểu Bảo hướng Địch Phi Thanh oán giận nói.
Nói xong liền quay đầu hướng về nhà mà đi. Không quá hai bước đã bị Địch Phi Thanh ấn tới một thân cây. Bị… Bị hắn cưỡng hôn!?
Phương Tiểu Bảo lúc này nội tâm khiếp sợ muốn hỏng mất, khớp hàm chống lại không muốn cho hắn tiến vào. Nhưng tay hắn tay lại hướng bên trong y phục Phương Tiểu Bảo tìm kiếm. Giống như đối với thân thể Phương Tiểu Bảo phá lệ hiểu biết. Không biết bị đụng tới nơi nào, Phương Tiểu Bảo nhất thời thất ý, làm hắn sấn hư mà nhập.
Một hồi hôn sâu, môi Phương Tiểu Bảo vừa hồng lại vừa sưng, quần áo cũng trở nên hỗn độn.
“ Địch Phi Thanh! Ngươi cái cầm thú!” Phương Tiểu Bảo ghét bỏ xoa xoa miệng.
“Phương Đa Bệnh! Cách xa nàng một chút” Địch Phi Thanh lạnh mắt nhìn hắn. Lúc này Phương Tiểu Bảo còn chưa có phản ứng lại.
“Cái gì?” Nói cái gì đâu.
“Tô Tiểu Dung.”
“Vì cái gì” Phương Tiểu Bảo trong lòng “lộp bộp” một chút, có một loại dị dạng cảm giác nổi lên.
“Không thoải mái” Địch Phi Thanh ấn hai vai hắn không cho chạy trốn.
Phương Tiểu Bảo không chút nào để ý cười một tiếng.
“Ngươi thoải mái hay không đâu có liên quan gì tới ta, ta vui vẻ là được.” hắn còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Phải không?” Địch Phi Thanh khóe miệng hơi hơi giương lên, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị phong bế nội lực.
“!? Đại ma đầu, ngươi làm gì! Mau cởi bỏ cho ta!” Thẳng đến khi Phương Tiểu Bảo thấy rõ hắn đáy mắt dục sắc mới nhận thấy được hết thảy đều chậm.
“Ta nói cho ngươi, ngươi dám động ta… Ngô”
Địch Phi Thanh ngăn chặn miệng hắn. Nơi này rừng núi hoang vắng rậm rạp, hắn không cần!!
“A Phi, buông tha ta được không.”
“Không muốn.”
“A Phi không cần! Cầu ngươi được không.”
“Ngoan, Tiểu Bảo, nghe lời” Địch Phi Thanh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
【 A Phi! Đau...】
【 A Phi, hức, nhẹ chút. 】
“ Địch Phi Thanh, ngươi hỗn đản!”
“Ngô, A Phi, ta mệt mỏi quá…”
Phương Tiểu Bảo không nhớ rõ chính mình là như thế nào trở về, chỉ nhớ rõ đêm đó trải qua bình thường vô mộng. Bình tĩnh qua đi, hắn nghĩ lại, hắn thật sự chán ghét sao?
Kia vì cái gì thời điểm làm loại chuyện này hắn cũng không có thực mâu thuẫn đâu.
Địch Phi Thanh từ đoạn thời gian kia vẫn luôn đi theo phía sau hắn, đánh không hoàn thủ, mắng không cãi lại. Đến nỗi như thế nào hống, liền trên giường khắc thấy.
Phương Tiểu Bảo cũng dần dần luân hãm. Cuối cùng đáp ứng lời cầu ái của Địch Phi Thanh rồi.
Bất quá đại ma đầu chính là đại ma đầu, phàm là Phương Tiểu Bảo làm hắn ăn một chút dấm, đều phải lôi kéo người ở trên giường giao lưu đến nửa đêm.
Chính là ngày hôm sau, vẫn là sủng nịch mà hống.
Là ai lọt vào tay ai còn chưa biết~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com