【 Địch Phương 】 Bị bức bách ở chung một phòng
Nguồn: https://jinjiao28396.lofter.com/post/74d53412_2b9b102cb
Tác giả: Blueberry mùa hè
【 Địch Phương 】 Bị bức bách ở chung một phòng
A Phi sau khi mất trí nhớ.
cảm giác dong dài lằng nhằng, viết không được tốt
một một một một một một một một
...........................
Đêm khuya, trước bàn cơm Phương Đa Bệnh cùng Địch Phi Thanh bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, Lý Liên Hoa nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, ánh mắt bất đắc dĩ xuyên qua lại giữa hai người bọn họ.
“Lầu hai...”
“Tuyệt không có khả năng!” Hai người trăm miệng một lời đánh gãy lời Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa nhìn màn đối chọi gay gắt này tựa hồ có chút quen thuộc.
Nga! Nghĩ tới, lần trước cũng như vậy thiếu chút nữa hủy đi Liên Hoa Lâu của ta, tránh cho hai người bọn họ lại ở đây dậu đổ bìm leo, Lý Liên Hoa giật giật linh hoạt cân não, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
Lý Liên Hoa gọi lại hai người, tùy tay kẹp lên một cây đũa, nói: "Hai người các ngươi ai trước tiên cướp được chiếc đũa này, người đó liền ngủ lầu hai.”
Giây tiếp theo, Lý Liên Hoa đem chiếc đũa hướng ngoài cửa ném đi, hai người chốc lát cùng xông ra, mau đến mức chỉ để lại một sợi tàn ảnh. Ngay sau đó, Lý Liên Hoa đóng cửa khóa lại, tắt đèn, ngủ!
Chờ hai người phản ứng lại, Lý Liên Hoa sớm đã nhắm mắt nghỉ tạm, Địch Phi Thanh không thể tin tưởng, còn chưa từng có ai dám trêu chọc hắn như thế, phịch một tiếng đấm ở trên khung cửa, “Lý Liên Hoa ngươi chơi ta!”
Phương Đa Bệnh đồng dạng tức tới loảng xoảng loảng xoảng phá cửa, “Lý Liên Hoa! Ngươi có bản lĩnh chơi chúng ta, thì có bản lĩnh mở cửa a!”
Lý Liên Hoa trằn trọc, ngoài cửa Phương Tiểu Bảo quá mức ầm ĩ, nhẫn nại của hắn dần dần đánh mất, như cá chép lộn mình ngồi dậy, bực bội hô: “Có phiền hay không, ai cướp được thì lên lầu hai, còn lại ngủ bên ngoài!”
Cuối cùng còn bổ sung một câu, "Ngủ với Hồ Ly Tinh!”
Ngoài cửa hai người nhìn nhau không nói gì, chiếc đũa sớm tại thời điểm tranh đoạt đã không thấy bóng dáng. Phương Đa Bệnh không nói hai lời quay đầu nhằm lầu hai, Địch Phi Thanh thân hình nhất quán phá cửa sổ mà vào. Lý Liên Hoa mơ hồ nghe được tiếng cửa sổ rách nát, trong lòng mặc niệm không thể sinh khí, không thể sinh khí, sinh khí hại gan, ngày mai tìm hai người bọn họ tình sổ.
Địch Phi Thanh giành trước một bước, đi vào cửa ôm cây đợi thỏ. Phương Đa Bệnh đẩy ra cửa phòng, không hề phòng bị bị Địch Phi Thanh đả một chưởng, nháy mắt từ lầu hai ngã xuống.
Địch Phi Thanh trên cao nhìn xuống Phương Đa Bệnh hơi hơi chật vật, lạnh lùng nói: “Lầu hai, của ta!.”
Phương Đa Bệnh tức điên, cắn răng dậm chân, "Cuồng tự đại, ngươi đánh lén, đê tiện! Vô sỉ!”
Phương Đa Bệnh nhặt lên kiếm rơi xuống, phi thân lên, nhìn Địch Phi Thanh nằm thẳng ở trên giường, tức tới cả người phát run, nương bệ cửa sổ lòng bàn chân chống đỡ, bổ nhào lên người Địch Phi Thanh một quyền đánh vào khóe miệng hắn. Có thể là phẫn nộ khiến tiềm lực bùng nổ, Phương Đa Bệnh làm một loạt động tác, mau đến Địch Phi Thanh cũng không kịp phản ứng.
Địch Phi Thanh khóe miệng hơi đau, ngay sau đó một quyền hướng tới bụng Phương Đa Bệnh, Phương Đa Bệnh ăn đau, lông mày nhăn thành đoàn, nhe răng giật miệng mắng người dưới thân, một quyền lại một quyền chuyên hướng trên mặt mà đáp, Địch Phi Thanh bị đè nặng vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể dùng đôi tay chống đỡ.
Sau đó, có lẽ là Phương Đa Bệnh mệt mỏi, tốc độ đánh dần trở nên thong thả, Địch Phi Thanh lại hướng về phía bụng Phương Đa Bệnh trả lại một quyền, lần này dùng đủ lực, Phương Đa Bệnh đau mồ hôi lạnh ứa ra trong nháy mắt thoát lực, Địch Phi Thanh bắt lấy cơ hội xoay người lên trên, đem Phương Đa Bệnh áp chế với dưới thân, hai người đổi vị trí.
Địch Phi Thanh không phải kẻ có thể nhẫn nhịn, giây tiếp theo liền bóp cần cổ trắng nõn của Phương Đa Bệnh, mất đi dưỡng khí mặt Phương Đa Bệnh nháy mắt đỏ lên, trong mắt che kín tơ máu, nhưng cho dù hít thở không thông, hắn vẫn là không chịu thua, gắt gao trừng mắt. Nhìn đôi này đôi, Địch Phi Thanh sửng sốt một chút, buông lỏng ra tay, Phương Đa Bệnh đôi mắt rất sáng, rất đẹp, một cái nhìn thẳng hắn kia, tâm Địch Phi Thanh giống như rối loạn, trong đầu toát ra ý tưởng hoang đường —— muốn hôn hắn.
Chờ đến khi Địch Phi Thanh cúi người hôn lên khóe mắt Phương Đa Bệnh, hai người trực tiếp phát ngốc. Địch Phi Thanh đột nhiên đứng dậy, không biết làm sao nhìn hắn, mà Phương Đa Bệnh càng là đầu óc rối tinh rối mù, trừng lớn đôi mắt không biết làm gì.
Địch Phi Thanh hắn...?, thiên a! Hắn vừa làm cái gì?!
Đại não Phương Đa Bệnh, chết máy!
Địch Phi Thanh xoay người xuống giường, thuận đường điểm huyệt người kia. Phương Đa Bệnh như là mới phản ứng lại cả giận nói: “A Phi chết tiệt! Ngươi chiếm tiện nghi ta, bổn thiếu gia cùng ngươi liều mạng!”
“Ngươi có bản lĩnh buông ta ra, chúng ta tới so một hồi a!”
Địch Phi Tanh lại điểm á huyệt hắn, nói: “Quá phiền”. Theo sau Địch Phi Thanh lẳng lặng đứng ở mép giường nhìn chằm chằm Phương Đa Bệnh, xem đến Phương Đa Bệnh cả người không được tự nhiên, nề hà lại nói không ra tiếng, chỉ có thể bị động. Hồi lâu sau, bên tai từ từ truyền đến tiếng Địch Phi Thanh.
“Ngủ.”
Phương Đa Bệnh tức khắc nóng nảy, tròng mắt đổi tới đổi lui, ngủ? Như thế nào ngủ, làm sao ngủ?
Địch Phi Thanh đem Phương Đa Bệnh ôm đến phía trong giường, thuận tiện đắp chăn cho hắn, chính mình nằm ở bên ngoài, trước khi ngủ còn không quên giữ gìn mặt mũi, “Khoan lượng ngươi một lần, ban cho ngươi cùng ta chung giường.”
Phương Đa Bệnh bên này tức muốn giết người.
Phương Đa Bệnh: Bổn thiếu gia ghim ngươi một lần, ngươi chờ cho ta!
End
Mẹ kế bonus.....❤️
Phương thiếu tức, Phương thiếu vẫn ngủ. Tới nửa đêm huyệt đạo tự giải, tay chân liền không nghe sai sử đạp chăn rơi tả tơi.
Gió đêm từ cánh cửa sổ rách nát không mời mà vào, thổi đến Phương Đa Bệnh lạnh run người, nhúc nhích tới lui, cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh liền lăn lăn... Địch Phi Thanh bị quấy nhiễu tới tỉnh lại, quay người muốn tính sổ, không nghĩ lại rút ngắn khoảng cách, để Phương Đa Bệnh tiện đà lăn vào luôn lòng hắn, nháy mắt cứng đờ.
Cảm nhận được ấm áp to lớn, Phương Đa Bệnh dùng hết cả tay lẫn chân giữ lấy, chỉ sợ Hồ Ly Tinh chạy mất. Đúng vậy, Phương Tiểu Bảo sẹo lành quên đau, ngủ bên cạnh kẻ địch cũng có thể mơ đến vui vẻ nói mớ; Địch Phi Thanh cau mày, nhúc nhích muốn thoát ra, lại nghe được âm thanh nho nhỏ rầu rĩ như đang làm nũng "đừng chạy, Hồ Ly Tinh... Ôm ôm"...
Cuối cùng hắn vô thức nhận mệnh, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, cảm nhận một chút, ngoài ý muốn không tồi... Một đêm vô mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com