Chương 17: Không thành
Mỗi đao chém xuống của Địch Phi Thanh đều uy lực kinh người, hắn chẳng kiêng nể gì mà ra tay.
Lý Tương Hiển đã cướp được Hà Hiểu Lan từ tay Vạn Thánh Đạo, quay sang thét lớn lên: "A Phi! Đừng làm hại đến đứa bé!"
Địch Phi Thanh đành kiềm chế lại nội lực Bi Phong Bạch Dương hung hãn, bức Thiện Cô Đao phải quy hàng. Nhưng Thiện Cô Đao cũng nhận ra nhi tử của mình rất có ích, chí ít thì bây giờ Địch Phi Thanh sẽ không hạ sát chiêu.
"Ngươi muốn tìm Lý Tương Di sao?"
Quả nhiên Địch Phi Thanh dao động. Thiện Cô Đao cười nhạt trong lòng, thật sự thì tiểu sư đệ này của hắn vẫn luôn được mọi người hết mực yêu quý.
"Y đang ở đâu?"
"Cũng không phải ta cố ý, uy lực của Lôi hoả quá lớn, Lý Tương Di bị đánh văng xuống Huyết Vực rồi."
Địch Phi Thanh gằn giọng: "Vậy thì lúc đó ngươi đang làm cái gì? Không phải luôn miệng thề thốt sẽ bảo hộ y sao?"
Thiện Cô Đao phá lên cười, doạ cho hài tử lại khóc, nhưng đứa trẻ vừa mới sinh ra thì có bao khí lực kia chứ? Muốn khóc nhưng lại chẳng thể kêu thành tiếng.
"Quả nhiên y che giấu đủ sâu nhỉ? Ngươi biết không Địch Phi Thanh, có khi ngươi cũng đánh không lại hắn đâu. Suốt mười năm qua chúng ta bị y coi như mấy tên ngốc, bị y đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật là đến nực cười."
"Câm miệng!"
Địch Phi Thanh muốn đem Thiện Cô Đao bóp chết.
Thiện Cô Đao cũng không phải kẻ ngu, tình hình bất lợi đang nghiêng về phía hắn, Địch Phi Thanh gây cản trở rất nhiều.
"Thiện Cô Đao!" Hà Hiểu Lan tỉnh lại từ hôn mê, đỏ bừng hốc mắt, dồn hết sức lực để gọi cái tên này, "Chàng đang làm gì vậy?"
Thiện Cô Đao chỉ liếc nhìn nàng lấy một cái, từ trong tay áo móc ra lôi hoả, ném ra tứ phía. Áp lực của thứ này không phải nói chơi, đến cả Địch Phi Thanh cũng bị ép lùi lại chục bước.
"Rút!"
Thiện Cô Đao đem theo Tiểu Bảo khinh công rời khỏi Thiên Cơ Đường, trận pháp bố trí sẵn đều bị người Vạn Thánh Đạo phá bỏ.
"Không!" Hà Hiểu Lan mặc kệ đau đớn và đuổi theo, nhưng nàng đã đánh giá cao bản thân, nếu không có Lý Tương Hiển thì sợ là nàng lại bất tỉnh lần nữa.
"Chủ thượng, cẩn thận!" Phong Khánh trợn mắt hô lớn một tiếng cảnh báo cho Thiện Cô Đao.
Nhưng người kia vẫn nhanh hơn một bước, trực tiếp đánh một chưởng cực mạnh vào người hắn. Nguồn nội công kinh người này ngay lập tức khiến Thiện Cô Đao thổ huyết, thần kinh tê dại, hai tay vô thức buông thõng.
Đứa trẻ rơi xuống từ trên cao, doạ người nào người nấy tái xanh mặt mày. May mắn, người kia nhẹ nhàng tiếp được tiểu hài tử, cẩn thận tỉ mỉ ôm nó vào trong lòng.
"Tương Di?" Lý Tương Hiển vui mừng đến giọng lạc hẳn đi.
Địch Phi Thanh ngay lập tức nhìn đăm đăm vào thân ảnh ấy, quả thực đúng là tiểu hồ ly. Song, y bây giờ không phải cục bông trắng muốt vô hại, một thân ngoại thương đầy rẫy, tóc tai cũng có chút rối bời, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Lý Tương Di nhìn Thiện Cô Đao, trào phúng đôi câu: "Ta biết huynh muốn đem đứa trẻ này đến Huyết Vực khoe với ta, nhưng ta thân làm sư đệ sao có thể để sư huynh nhọc lòng, cho nên đã tự trở về rồi đây. Sư huynh hôm nay không cần đi đâu hết, ở lại đây đi."
Phong Khánh không thể tin được: "Ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng ngươi đã trúng Hoè Vô Tâm thuần khiết, sao có thể trở về được!?"
Lý Tương Di bật cười, phảng phất Lý Liên Hoa đời trước.
"Chỉ là Hoè Vô Tâm bé nhỏ, sao có thể cản được ta đây."
Thiện Cô Đao ngăn lại Phong Khánh, nói với gã: "Rút."
"Nhưng còn thiếu chủ và phu nhân?"
"Để sau cũng không muộn."
Thấy Vạn Thánh Đạo muốn lui, Lý Tương Di quay sang hô Địch Phi Thanh.
"A Phi!"
Địch Phi Thanh ngay tức khắc hiểu được y muốn gì, xuất đao đuổi theo. Người của Thiên Cơ Đường nối gót theo sau, yểm trợ cho hắn.
Lý Tương Di lại gần Hà Hiểu Lan, nhìn nàng một bộ dáng sụp đổ lại không khỏi đau lòng. Có phải y sai rồi không? Có phải ngay từ đầu không nên để Hà nhị tiểu thư quen biết Thiện Cô Đao?
Hà Hiểu Tuệ nhận lấy tiểu hài tử từ tay Lý Tương Di, không ngừng cảm ơn y. Lý Tương Di cười nhẹ lắc đầu, y khổ sở nói.
"Chuyện này phải là bọn ta xin lỗi, Hà đường chủ không cần như vậy. Đừng chần chừ ở ngoài này nữa, mau đem vào trong. Đứa trẻ này sinh thiếu tháng, lăn lộn đón gió lâu như vậy không ổn. Còn có Hà nhị tiểu thư nữa, không thể chậm trễ."
Mấy người Thiên Cơ Đường vội vã gật đầu rảo bước đi trước. Lý Tương Hiển và Lý Tương Di đi theo phía sau.
Công Dương Vô Môn bắt mạch kê đơn, sắc mặt chẳng tốt cho lắm.
"Không ổn, thật sự không ổn. Cả mẫu cả tử, vụ việc vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ đến cả hai người họ."
Lý Tương Di nhíu mày, y lại gần bắt mạch cho cả hai, cảm nhận được sinh mệnh như mành treo chuông.
"Đỡ bọn họ dậy."
"Tương Di, đệ làm gì?"
"Dương Châu Mạn có thể giúp bọn họ."
Công Dương Vô Môn kinh ngạc: "Ngươi thật sự biết nội lực Dương Châu Mạn?"
Lý Tương Di chỉ lặp lại: "Đỡ bọn họ dậy giúp ta."
Một canh giờ sau, khí sắc của Hà Hiểu Lan và tiểu hài tử đã trở nên hồng nhuận hơn, mặc dù đứa trẻ vẫn không tính là chữa khỏi triệt để nhưng so với lúc trước đã là quá tốt rồi.
"Sau này mỗi ngày ta đều sẽ truyền vào cơ thể đứa bé này nội lực của ta. Không thể lỗ mãng được, kinh mạch còn yếu, ta không thể một lần truyền quá nhiều."
Thiên Cơ Đường đã mừng tới phát khóc, chỉ biết rối rít cảm tạ Lý Tương Di. Nào có ai phát hiện Hà Hiểu Lan và đứa trẻ nhuận sắc, còn y thì dần tái nhợt đi.
Lý Tương Di hít một hơi thật sâu, chống tay xuống giường mượn lực đứng dậy.
"Ta ra ngoài hít thở không khí một chút, mọi người cứ mặc kệ ta."
Y cười cười cho họ an tâm, bản thân vừa ngoảnh mặt đi đã không nhịn được nhăn nhó. Độc tính của Hoè Vô Tâm thuần khiết vẫn chưa giải trừ hết, thật sự bây giờ mới thấu hiểu được đau đớn đời trước Địch Phi Thanh phải gánh chịu.
Lý Tương Hiển lo lắng cho đệ đệ nên đuổi theo, thấy bóng dáng y lung lay sắp đổ gục liền hô lớn lên.
"Tương Di!"
Hắn vươn tay nhưng không bắt kịp. Lý Tương Di đổ xuống quá nhanh, bởi vì y đã hoàn toàn lâm vào bất tỉnh.
Song, Địch Phi Thanh đã kịp thời xuất hiện. Hắn chuẩn xác đỡ được y, cẩn thận nhẹ nhàng. Nhìn đôi mắt hồ ly từng nhìn mình đầy châm chọc nay nhắm nghiền, môi khô khốc, nhợt nhạt mệt mỏi. Dù trong đêm tối không rõ được thứ gì thì Địch Phi Thanh vẫn có thể nhìn ra.
Hắn đau lòng, cũng không cam tâm.
"Đại phu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com