Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

John nhìn Shen thắc mắc hỏi: "Cho ta hỏi một câu được chứ? Tại sao mấy người lại biết ta sẽ ở đây mà mai phục từ trước?"
Shen cười ha hả một tiếng thật nhẹ sau đó lấy từ trong ngực mình ra một cái máy rada to bằng bàn tay đưa lên trước mặt John, ở bên trong rada ấy có một dấu chấm đỏ nhấp nháy liên tục, điều đặc biệt hơn là vị trí dấu chấm đỏ nhấp nháy kia cũng chính là vị trí hắn đang đứng.

"Giờ ngươi đã hiểu rồi chứ chúa tể? Ngươi đã bị bọn ta gắn chip xác định vị trí" - Shen trả lời rất ngắn gọn.

John nheo mắt kinh ngạc, hắn bị gắn chip xác định vị trí sao? Nhưng từ lúc nào cơ chứ? John vẫn không thể nào nghĩ ra được một thời điểm nào để bọn chúng có thể gắn cái thứ đó vào người mình cả.

Akali nói: "Chúa tể, chắc ngươi không biết, bộ quần áo trên người các Ninja mặc là loại quần áo đặc biệt có thể làm thân nhiệt của con người trở nên hạ thấp và gần như vô hình trước cái máy quét. Thế nhưng bọn ta cũng đã suy nghĩ đến một phương án dự phòng, ngộ nhỡ như một trong số các Ninja bọn ta bị ngươi bắt và để ngươi tìm ra được bí mật của bộ quần áo ấy chắc chắn bọn ta sẽ không thể nào tìm ra ngươi được nữa, vậy nên trong mỗi bộ quần áo ấy anh Shen và Zed đã bí mật gắn thêm các con chip định vị... giờ ngươi đã hiểu vấn đề rồi chứ! Chúa tể!" - Hai chữ 'Chúa Tể' Akali cố sức nhấn giọng đầy vẻ căm thù.

"Ra là vậy?" - John hiểu ra toàn bộ vấn đề, quả thực sự việc lần này đám người Shen đã trên cơ hắn một bậc, hắn không ngờ rằng Shen và những người kia lại mưu mô đến như thế.

"Ha... ha..." - John cười thật lớn, bộ dáng có gì đó bất ổn xoay mắt nhìn đám Ninja đang bao vây mình rồi nhìn thẳng vào đám người Shen nói: "Khá lắm, sau một thời gian dài đi theo ta chinh chiến mấy người cũng đã học hỏi được kha khá đấy.... thật đáng tiếc, ta không thể chết ở đây được, ta còn rất nhiều việc cần giải quyết."

"Đừng dài dòng lôi thôi, nạp mạng đi" - Wukong nổi tiếng nóng nảy, không thể kiềm được bản thân lập tức vung gậy sắt lao đến tấn công.

"Ầm" - John không hề nhúc nhích, nấm đấm vung lên, một luồng kình lực cực mạnh bắn đến đẩy Wukong lùi lại hơn mười bước, cả cơ thể rung động liên tục.

"Nha" - tiểu thú lúc này bị tiếng động bên ngoài đã thức dậy, nó dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn đám Ninja trước mặt, sau đó lại ngáp một cái tỏ vẻ không quan tâm. Hành động này của nó khiến John vừa giận vừa buồn cười, cái con thú này hình như với nó ngoài việc ăn là quan trọng ra những việc khác nó không chút quan tâm gì. Tiểu thú vô tư nhảy khỏi người của hắn, nó lăn qua lăn lại trên đống cát mịn cạnh bãi biển, nó chẳng cần quan tâm John và đám người trước mặt sẽ xảy ra cuộc chiến gì, nó chỉ cần biết cứ chơi xong rồi ngủ thế là được.

"Có cần xử lý con thú ấy không?" - Một tin Ninja xoay người nói nhỏ với Yi.

"Trông nó không có gì là nguy hiểm cả, đừng làm hại nó" - Soraka vốn có tấm lòng nhân hậu thấy bộ dáng dễ thương của con thú ấy nên không cho các ninja làm hại nó.

John nhắm chặt mắt bắt đầu cảm ứng sự khác thường trên cơ thể, rất nhanh hắn đã cảm nhận được vị trí con chip trên bộ quần áo đang mặc.

"Rắc" - lập tức bóp nát con chip đang gắn trên cổ áo John mỉm cười nhìn Shen nói: "Shen, nể tình chúng ta cùng là bạn một thời gian dài, hãy rút lui đi, ta thực sự không muốn làm hại đến những người bạn của ta xưa kia chút nào cả."

"Câm đi, ai là bạn của ngươi?" - Zed vung kiếm chỉ thẳng vào mặt John mà hét lớn, đừng nói là Zed ngay cả những người xung quanh cũng không thể giữ được bình tĩnh."Bạn" - có kẻ ngu mới không hiểu, bạn với chúa tể hư không có khác gì kẻ bán nước.

Mặt trời buổi bình minh tỏa sáng khắp không gian, những ánh nắng chiếu rọi lên bãi biển xanh mượt được phản chiếu lại tạo nên một khung cảnh tráng lệ đầy mê người, tiếng sóng vỗ ầm ầm khiến tâm hồn trở nên thư thái.

"Vù" - một tiếng gió rít đến tận trời cao vang lên, mái tóc màu đen của John lập tức biến thành màu vang cháy, cả cơ thể như được bao bọc bên trong một luồng hỏa diễm màu vàng óng dịu nhẹ.

Hiện tại, John cảm giác thân thể mình giống như là kim cương bất hoại vậy, giơ tay nhấc chân đều khiến cho lực lượng dâng trào mãnh liệt, dường như có thể phá bỏ tất cả mọi ngăn trở. Mà thân thể càng thêm linh hoạt và nhanh nhẹn, thân tùy ý di động nhanh như ánh chớp.

Dưới ráng mặt trời buổi sáng, cả người John lưu động ánh rực rỡ nhàn nhạt, khiến cho hắn nổi bật hết sức hòa hợp như thần thánh.

Một số người thật sự rất thiếu kiên nhẫn, lập tức kêu la lên vài tiếng rồi lao vào tấn công đầy vẻ điên cuồng.

Đột nhiên, thân thể John xuất ra năm tia sáng rực rỡ chói mắt, giống như muốn nối liền với ánh mặt trời phương đông vậy.

Vài luồng long ảnh thật lớn do John ảo hóa tạo ra, hoàn toàn do thần quang ngưng tụ mà thành, ánh sáng chói mắt vô cùng. Rồng Trắng Mắt Xanh, Rồng Đen Mắt Đỏ, Hoàng Kim Chiến Long, Hỏa Long, long ảnh khổng lồ bay lượn quanh John phát ra những tiếng rồng rống đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người hoàn toàn ngây dại, quả thực không thể tin vào mắt mình. Chính John cũng kinh dị không thôi, không biết vì sao lại phát sinh sự tình khác thường như vậy, lúc đầu hắn chỉ định sử dụng lực tạo ra uy thế khiến bọn họ sợ hãi mà rút lui nhưng ai ngờ khi hắn đang dụng lực thì có nghĩ thoáng qua hình ảnh vài con rồng ai ngờ lại xuất hiện thật như thế này.

Razer mở to con mắt thông minh sáng sủa của mình nhìn mấy con rồng đang bay qua bay lại quanh người John.

"Này anh bạn nhỏ, mau rời khỏi đây, ở đây nguy hiểm lắm" - Soraka không biết lúc nào đã chạy đến bên cạnh Razer cô nói thật nhẹ nhàng khuyên nó nên rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này.

Nhưng Razer ngoài John ra nó không bao giờ nghe lời ai cả, thấy Soraka nói nó rời đi như vậy cái bản mặt của nó vẫn trơ ra nhìn chăm chú vào các con rồng.

"Đi nào" - Soraka không hề biết con thú trước mặt mình là thứ gì, cô thản nhiên ôm lấy nó chỉ có điều ngay khi đôi tay còn chưa kịp chạm vào người của Razer thì ngay tức khắc, một luồng năng lượng vô hình từ đâu chấn mạnh Soraka văng đi.

Những tên Ninja gần đó thấy Soraka bị Razer đánh bay vô cùng tức giận, bọn chúng vung kiếm định lao đến nhưng lúc này giọng nói của John vang lên: "Ta khuyên các người đừng có chạm vào nó, để nó tức giận lên thì e rằng không ai trong số chúng ta còn sống sót đâu".

Những tên Ninja đấy lập tức dừng lại hành động của mình, liếc mắt nhìn về Shen và Zed như đang muốn nhận được chỉ thị.

Tiếng long khiếu liên tục xuyên phá tận trời, quang ảnh thật lớn không ngừng bay vút lên không, làm John tựa như Thần lại tựa như Ma vậy.

"Ầm ầm..."

Bờ biển xảy ra một trận âm hưởng đinh tai nhất óc, sóng biển gần đó đột ngột rung chuyển mạnh những đợt sóng cao hơn mười mét bất ngờ đánh vào bờ! Giống như là vạn mã đang lao nhanh đến.

Những long ảnh bay xung quanh John, cả người hắn lơ lửng trên không, quanh thân hắn bừng lên ánh lửa nóng rực hừng hực khiêu động, hắn bình tĩnh quan sát tất cả bên dưới.

Đây là một tai nạn lớn, hoàn toàn là do tiếng rồng rống tạo nên. Nước biển rút nhanh, một cảnh tưởng có chút kinh ngạc đập thẳng vào mắt của hắn, một cái lồng năng lượng được chính Karma tạo ra đã bảo vệ tất cả mọi người bên dưới.

"Ồ, xem ra trận chiến này sẽ rất khó khăn đây" - John thở dài một tiếng, sau đó dảo mắt sang nhìn Razer đang ngồi trên mặt đất, kinh ngạc là cả người nó không hề bị ướt, có vẻ cu cậu đã biết cách thoát khỏi tình huống lúc nãy.

Những Ninja đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, xông lên tấn công John một lần nữa, cơ hội này là cơ hội ngàn vàng để giết chết Chúa tể, bọn họ dù có hi sinh mạng sống này cũng không tiếc.

Gió biển lạnh thấu xương khiến quần áo của John thổi bay phất phới, mái tóc màu vàng theo gió cuồng loạn vũ động, khuôn mặt anh tuấn như vót đao tràn ngập vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt thấu phát ra tia sáng tựa như lưỡi đao sắc bén. Tại thời khắc này, thân anh cao to khôi vĩ đã để lại dấu ấn khó phai trong đầu của mọi người!

"Trời ạ, ta nhìn thấy gì vậy?!"

"Thật là đáng sợ!"

"Là hình bóng của Chúa Tể Hư Không năm nào"

John lại trực tiếp bay lên trời, nhảy lên cao hơn mười mét, quanh thân trên dưới thần diễm khiêu động, đùi phải quét ngang ra, lại trực tiếp đem một gã Ninja chặn ngang đá đứt! Mưa máu bay tán loạn, hai đoạn tàn thể rời từ trên không xuống.

Sự tình quá bất chợt, khiến cho ai cũng không ngờ được tốc độ của John lại nhanh như vậy.

"Mọi người cẩn thận đừng xem thường sức mạnh hiện tại của hắn ta" - Yi và Lee sin đồng loạt hét lớn, thứ sức mạnh này họ đã kiểm chứng trước đó rồi, 'thảm bại' là hai chữ có thể miêu tả về trận chiến đó.

"Mọi người cùng lên, không cần e ngại hắn."

"Hắn mặc dù mạnh mẽ trở lại, cũng không chống đối được với nhiều người chúng ta như vậy."

Lúc này, hơn hai chục tên Ninja đã lao gần đến vùng trời bên John, đem hắn vây khốn ở giữa.

Hai mắt hắn thần quang sâu lắng, thản nhiên mà không sợ hãi, khi đạt được sức mạnh như khi xưa thì hắn không còn ngại gì nữa cả.

Trong cơ thể John bộc phát ra từng trận sấm vang, trước người hiện ra một màn ánh ngọc, ánh sáng rực rỡ một hỏa cầu năng lượng cực đại được tạo ra nhắm ngay phía trước mà lao đến.

"Ầm ầm" - Đám Ninja kia không hề xem thường hàng loạt các thuật mạnh mẽ nhất của bọn họ thi triển hết ra ngăn chặn đòn tấn công của John.

John nhanh như chớp đã vọt vào trong đám người, mục tiêu thẳng đến kẻ khiến hắn chướng mắt nhất, tay trái như đao trong nháy mắt đem một gã thủ hạ của Shen chém ngang lưng, một tiếng rắc vang lên, tựa hồ xương cốt bên trong đứt gãy toàn bộ, chỉ thấy tên Ninja kia như một bao cát nặng trĩu từ trên không rơi cái rầm xuống mặt đất.

Tiếp theo, John tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, tránh né công sát của mọi người, xuất hiện tại trước người một gã thành viên của tổ chức bóng đêm, tay phải nhẹ nhàng xẹt qua, một đầu người với khuôn mặt kinh sợ bay xéo đi, mưa máu bám một tảng lớn, thi thể đến khi John rời đi thì mới ngả xuống đất.

Máu bắn tung tóe! Chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủi, trên bãi biển tràn ngập ánh vàng thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu tươi đã nhiễm đỏ mặt cát.

Màn ánh sáng theo sát bên người John, không ngừng xoay tròn xung quanh người hắn, trợ giúp hắn ngăn chặn năng lượng công kích khủng khiếp từ đám Ninja tinh anh kia, hơn phân nửa thế tiến công của họ đều đã bị hóa giải thành công.

Cường thế của John khiến mọi người khiếp sợ! Tưởng rằng mọi người liên thủ có thể ngăn chặn hắn, thế nhưng thật không ngờ lúc bắt đầu đã có tu giả chết rồi. Những Ninja còn lại không dám tiếp cận 1 chọi 1 nên chỉ có thể ở xa không ngừng giáng xuống phép thuật đáng sợ như mưa sao băng, dị năng công kích càng như là thủy triều, thiểm điện chói mắt, hỏa diễm, phong đao, băng kích đầy trời tàn phá bừa bãi!

Chỉ là tất cả cũng không thể ngăn trở John!

"Chúng ta lên thôi!" - Shen lập tức lao lên xuất thủ, song kiếm trên tay đồng loạt chém đến với tốc độ cực nhanh, mỗi kiếm chém đến lại kèm theo hàng loạt ảo ảnh biến hóa khôn lường. Còn Zed cũng không chịu kém cạnh, với tuyệt kĩ đã làm nên tên tuổi của mình những phân thân bóng tối của anh ta hư hư ảo ảo xuất hiện liên tục khắp bầu trời, những phi tiểu sắc lẻm bắn ra từ những ảo ảnh bóng đêm kia bắn thẳng vào John.

"Ong ong ong" - hào quang trên người của hắn lập tức bạo phát lập tức ngăn cản toàn bộ phi tiêu của Zed kế tiếp đó, là một luồng năng lượng cực mạnh đẩy lùi Shen về phía sau.

Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm giác được sự cường đại và đáng sợ của John!

Thế nhưng, lúc này mọi người không thể lùi bước rồi, sự tình đã bị buộc đến nước này. Tất cả Ninja và những người bên dưới không thể nào chịu để John lộng hành bọn họ hét lên điên cuồng lao đến.

"Giết......."

"Giết a......"

Đại chiến trên bãi biển kịch liệt không gì sánh được, tiếng chém giết rung trời, hơn ba mươi tên đang vây công John.

"Bão điện"

"Vũ điệu bóng đêm"

"Kinh Mantra - Nội Hỏa"

Liên tục các chiêu thức đầy sát ý nhắm thẳng vào John mà đánh.

Kiếm khí ngút trời, vẫy vùng khuấy động!

John không chỉ mở rộng vòng vây còn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể ngăn cản.

"Phốc."

Dao trên tay hắn như cầu vòng, trảm bay một đầu người dữ tợn, một vòi máu dài bắn tung tóe.

"Khách."

Vũ khí không có mắt, nghiêng vai chém đứt thân thể của một gã Ninja, mảnh vụn xương trắng dầy đặc cực kỳ gai mắt, khiến người ta sợ hãi.

"Xích."

Dao nhiễm máu, liên tục bổ tới nửa đầu trên của một gã tu giả, chất lỏng màu trắng sền sệt chảy ra, máu tươi theo đó phun ra, thi thể trở mình gã xuống đất. Máu tanh, thảm liệt nói không nên lời.

"Thiết bảng ngàn cân" - Wukong hai mắt đỏ rực vung thiết bảng đánh đến, mỗi cú đánh của hắn ta mạnh tựa ngàn cân, mặc dù John có hào quang bảo vệ nhưng khi nhận những cú thiết bảng như thế này cũng khiến hào quang rung chuyển dữ đội.

"Bụp" - John xoay người 180 độ chân quét ngang trực tiếp đá vào sườn trái của Wukong thế nhưng, khỉ vẫn là khỉ, con khỉ được sinh ra từ viên đá cổ ngữ này quả nhiên không chút tầm thường, bị John đá một cước cực mạnh nhưng Wukong không hề bị đá bay như lần trước, tay trái cố gắng giữ chân của John trên người mình, miệng nở nụ cười hơi chút ác độc: "Lần này ngươi chết rồi nhé"

"Ầm ầm ầm ầm" - Wukong biết phép thuật, đấy là điều không ai chối cãi, cánh tay phải cùng thiết bảng đột ngột biến thành khổng lồ sau đó đập liên hoàn vào người John, hào quang bảo hộ liên tục rung chuyển.

"Ầm..." Một tiếng vang lên, lớp bảo hộ trên người của hắn bị Wukong đập nát.

"Chết đi." - John tức giận cực độ, ai ngờ con khỉ Wukong này lại chơi liều đến thế, giữ chặt chân của mình khiến bản thân hắn không thể di chuyển sau đó lại dùng thiết bảng công kích liên tục khiến hắn mất đi lớp bảo hộ bên ngoài.

"Rầm" - Nấm đấm nặng như núi thái sơn trực tiếp phá nát bộ giáp mà Wukong đang mang trên người, cả người của Wukong rơi xuống mặt đất một cách nặng nề.

"Tinh tú hộ mệnh" - Soraka nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Wukong sức mạnh của những vì sao nhanh chóng chữa trị vết thương trên người hắn ta.

Đây là một hồi đại chiến phi thường thảm liệt!

John thật đáng sợ, cái sức mạnh mới này của hắn khiến toàn bộ mọi người bên dưới đều kinh hãi, nội năng, đây không phải là loại năng lượng gì quý hiếm hay đặc biệt, thế nhưng trước đến nay chưa một ai nhận ra rằng sức mạnh thực sự của nó chỉ có thể phát huy trên những người không thể hấp thụ được sự mạnh phép thuật. Cũng giống như nước và lửa hai loại nguyên tố này khó có thể ở chung cùng nhau, một khi ở chung sẽ không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh, nhưng khi được tách rời ra thì chuyện đó lại hoàn toàn khác.
Giờ khắc này đây, với sức mạnh nội năng khủng khiếp được truyền lại từ Cloud, John hoàn toàn đủ sức áp đảo những người bên dưới, thế nhưng hắn vẫn luôn bị một rào cản trong quá khứ bủa vây, dù có đánh bại họ như thế nào đi nữa thì hắn vẫn không thể nào nhẫn tâm xuống tay với bất kì ai trong đám người Shen.

Hắn hạ quyết tâm phải thật nhanh chóng tiêu diệt Ralaw để đưa mọi chuyện trở về lại như trước kia, nếu cứ để việc này tiếp diễn sợ rằng sẽ có rất nhiều người phải chết.

Đột nhiên, ở phía sau một cơn mưa ánh sáng như là sao rơi đầy trời, hướng về John cuốn đến, đó là một cơn mưa tên đầy quái dị, mỗi mũi tên như có sự sống nó uốn lượn trong không trung lao nhanh với tốc độ không thể tin được.

“Véo” – John vung dao chém đến, mũi dao mạnh mẽ quét ngang tạo thành một dao ảnh sắc bén chém về phía những mũi tên quái dị kia thế nhưng những mũi tên ấy lại như những con cá trơn tuột vậy, nó uốn mình tránh né một cách dễ dàng sau đó bắn thẳng vào người John.

“Vù” – những mũi tên không đâm vào người hắn mà như những con rắn quấn chặt lấy chân và tay…

“Khốn kiếp, không thoát được” – John thầm kêu kinh hãi, hắn đã quá lơ là mà quên mất tuyệt kĩ của Sợi Xích Tội Lỗi của Varus, từ đầu cuộc chiến đến giờ Varus không tham chiến thế nhưng anh ta vẫn liên tục quan sát nhất cử nhất động của John, tận dụng vài giây sơ hở của hắn mà tung ra tuyệt chiêu để khống chế.

“Kinh Mantra – Chuyên tâm” – Karma nhân cơ hội lao vào sử dụng kinh Mantra khống chế lại tay, chân của John, sức mạnh của hắn giờ khắc này như con sông bị chia ra làm nhiều nhánh, không thể nào tập trung lại một chỗ được.

“Tinh Tú trận pháp” – Soraka chạy đến, hai tay vẽ nhanh lên mặt đất một trận pháp mười hai chòm sao dưới chân John trận pháp được vẽ xong lập tức tỏa sáng, những sợi xích phép thuật từ mười chóm sao xuất hiện khống chế toàn bộ cơ thể của hắn.

“Khốn kiếp, gặp nguy rồi” – John mồ hồi chảy ròng, hắn không ngờ chỉ một chút lơ là đã khiến mình phải trả giá, ba loại phép thuật khống chế khiến hắn không tài nào có thể tập trung lại sức mạnh được nữa.

“Cơ hội của chúng ta, tiêu diệt chúa tể mau lên” – Shen hét lớn, cái phong thái điềm tĩnh thường ngày của anh ta hoàn toàn biến mất vào lúc này, song kiếm vung đến, hai luồng kiếm khí mạnh mẽ hung tợn đánh thẳng vào người John, một tiếng koong thanh thúy vang lên, kim cương thể của John vẫn còn, nó đủ sức đỡ lại những đòn tấn công như thế này.

“Dấu ấn tử thần” – Zed lao đến mười hai cái ảnh phân thân liên tục hoán đổi vị trí, vũ khí trên tay đâm, chặt, chém liên tục vào cơ thể của John.

“Bão sấm sét” – lần này là đến lượt Kennen, cậu ta không chút gì nhân từ, điện thế cao áp mãnh mẽ công kích cái thân thể cứng như kim cương kia, những tiếng xì xèo cứ liên tục vang lên không ngớt.

“Nộ Long Liên Hoàn Cước” – Lee Sin lao đến chân phải vung ra một ảo ảnh rồng cứ ẩn hiện trên đôi chân của anh ta đánh thẳng vào bụng của John hơn cả chục cước.

“Á” – John không phải bất tử, dù có kim cương thể nhưng bị cả tá đòn tấn công hiểm độc này vào người khiến hắn khó lòng chịu đựng được.

“Giết…” – đám Ninja ở bên cũng nhân cơ hội này trả thù cho đám bạn của mình bị John hạ trước đó, hàng loạt các đòn phép thuật cực mạnh tấn công vào người của, nào là lôi kích, hỏa cầu, đao phong, v.. v…

“Ầm ầm ầm” – những tiếng nổ khủng khiếp vang lên, cát văng tứ tung, hàng chục hố cát hiện lên đầy khủng khiếp.

“Phụt” – Mái tốc rối bời, miệng chảy đầy máu tươi, John quỳ trên mặt đất, toàn thân hào quang mập mờ, hắn kinh hãi phát hiện ra, mặc dù kim cương thể giúp hắn tăng cao được sức mạnh phòng ngự nhưng đó là đối với các đòn tấn công vật lý, còn những đòn phép thuật thì khả năng phòng thủ của nó thấp hơn rất nhiều.

“Chúa tể, hôm nay là ngày chết của ngươi” – Shen bay đến vung ra một cước đạp thẳng vào người John, một cước cực mạnh cộng với việc kim cương thể đã gần như biến mất, John phun ra một búng máu nhìn vào Shen, hắn không hề có chút căm hận nào với anh ta cả, nếu có hận thì hắn chỉ hận Ralaw kẻ đã khiến họ trở nên như thế này.

“Shen… đá hay lắm… thật không ngờ có một ngày chúng ta phải sinh tử mà chiến đấu thế này.” – John khó khăn nói ra những câu này…. một búng máu nữa được hắn nôn ra…

“Chúa tể, ngươi đang rất bất ngờ vì có một ngày người tiêu diệt ngươi không phải là ngài Ralaw mà là bọn ta đúng chứ? Cũng đúng nếu như cách đây 10 năm thì chuyện này khó lòng xảy ra được, nhưng giờ đã khác rồi, ngươi không còn sức mạnh như xưa nữa, cái chết của ngươi sẽ giúp hòa bình tại Valoran này được trường tồn vĩnh viễn.” – Shen nói.

“Ralaw… từ khi Valoran này tránh được tai kiếp của quân đội hư không, hắn đã làm gì được cho vùng đất này?” – John hỏi một câu khiến hầu như toàn bộ mọi người ở đây hơi chút giật mình.

Thú thực mà nói, mọi chuyện diễn ra trong trí nhớ của họ về Ralaw, trong cuộc chiến đấu với quân đội hư không đấy là một người thanh niên đầy quyết tâm và hoài bão, anh ta không quan tâm đến sống chết của bản thân, thì hi sinh để dành lại tự do cho cả Valoran này, với anh ta hòa bình luôn là thứ quan trọng nhất thế nhưng không hiểu sao từ cách đây 5 năm mọi chuyện lại xảy ra hoàn toàn khác, Ralaw luôn tán thành việc chiến tranh để khẳng định sức mạnh. Thậm chí hắn còn bắt nhiều người phải làm theo những quyết định trên trời của hắn. Không ai dám phản đối Ralaw đơn giản hắn là người đem lại hòa bình cho họ.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” – Shen vì không biết phải trả lời thế nào nên hỏi ngược lại hắn, thế nhưng một câu hỏi này thôi John đã hiểu ra mọi vấn đề, hắn cười nhìn tất cả rồi nói: “Ta hiểu rồi, hiểu tất cả rồi, Ralaw không chú trọng hòa bình, hắn chỉ muốn khẳng định sức mạnh và quyền lực, bằng chứng là mới đây giữa Noxus và Ionia đã có chiến tranh, một tên như vậy mà mấy người vẫn quyết tâm đi theo sao?”

“Anh Shen, cẩn thận đừng để hắn lung lạc ý chí” – Akali lập tức tiến lại nói.

Shen gật đầu đáp lại: “Yên tâm, anh không dễ bị những lời nói như thế này làm phân tâm đâu” – nói xong kiếm trên tay Shen vung lên, John bây giờ đã bị khống chế, muốn nhúc nhích cũng khó lòng làm được, thấy Shen quyết tâm giết mình hắn cũng không còn cách nào khác, đôi mắt nhắm chặt lại.

“Vù” – mũi kiếm từ trên cao hạ xuống thật nhanh.

“Ầm” – một tiếng nổ vang lên, kinh lực của nó đẩy lùi toàn bộ đám người Shen lùi về phía sau, thanh kiếm trên tay Shen bị vụ nổ kia làm cho nát bét.

“Chuyện gì thế?” – Mọi người kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra.

Khi khói bụi dần tan đi, một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh xuất hiện ngay trước người John, bộ dáng của nó đầy vẻ tức giận, ánh mắt hung tợn nhìn đám người phía trước, những cái răng nhỏ nhỏ trắng tinh nhe ra đầy hăm dọa.

“Gừ… gừ….” – những cái móng vuốt của Razer như sẵn sàng để cào xé bất cứ kẻ nào dám động đến John.

John mở mắt kinh ngạc nhìn tiểu thú trước mặt hắn, thở dài một tiếng trách mắng: “Mày chơi đã rồi giờ mới tiến vào à? Thấy ta bị hấp đến thế này chắc mày vui lắm”.

“Nhá… nhá….” – Razer kêu lên vài tiếng oan uổng, chả là lúc nãy đang say mê xem trận đánh giữa John và đám người của Shen, nó không hiểu sao lại buồn ngủ rồi sau đó lăn ra ngủ thiếp đi, đến khi bị những tiến động lớn lúc nãy làm tỉnh lại thì đã thấy John te tua thế này.

“Thủ lĩnh, đấy là con thú mà chúa tể thường đem theo bên mình” – Một tên Ninja tiến lại báo cáo.

“Bất cứ thứ gì liên quan đến hắn ta đều không tốt đẹp, giết cả nó luôn đi” – Zed trả lời rất tàn độc.

“Lên” – ba tên Ninja nhận lệnh lập tức phóng đến, kiếm trên táy sắc bén chém đến Razer thế nhưng quái lạ một điều bọn chúng vừa di chuyển được nửa đường đi thì đột ngột đứng khựng lại, một giây sau những tiếng la hét khủng khiếp phát ra từ cả ba tên Ninja.

“Cứu tôi, đừng để nó ăn thịt tôi, cứu tôi… cứu tôi”

“Ba mẹ, đừng đừng lam thế, đừng giết con… á….”

“Các anh em, đừng đừng, chúng ta là người cùng hội mà, đừng giết lẫn nhau, đừng…”

Cả ba tên lăn lộn trên mặt đất đau khổ gào thét, nhìn qua dáng vẻ chắc chắn không phải là giả bộ.

“Chuyện gì vậy? Bọn họ sao thế?” – Karma kinh ngạc thốt lên.

“Hình như là ảo thuật” – Soraka lập tức đáp.

“Ảo thuật?” – Yi nói tiếp: “Ta nghe nói đây là loại phép thuật cực kì đặc biệt nó không đánh vào cơ thể của con người mà đánh vào trí não của họ, tạo ra những ảo giác không có thực, một loại phép thuật cực kì khủng khiếp, không lẽ con thú nhỏ này biết dùng nó sao?”

“Nếu vậy thì tuyệt đối không thể đó sống” – Akali nói một tiếng sau đó lao đến, hai mắt cô nhắm chặt, cô hiểu rất rõ loại thuật này chỉ có tác dụng khi con người mở mắt ra mà thôi….

“Nhá” – Razer hét lớn một tiếng, lần này Akali không bị dính ảo thuật nhưng cô cảm giác toàn thân như nặng hơn bao giờ hết, từ vài chục kí nâng lên thành vài trăm kí, mỗi bước chân nặng trĩu như cột vào đá.

“Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Tại sao cơ thể của mình lại nặng nề như thế?” – Akali kinh hãi, mọi tuyệt kĩ của cô đều dựa vào tốc độ cao mà thi triển, bây giờ nặng nề thế này có khác nào cô thành phế nhân.

“Akali cô ấy làm sao vậy?” – Varus kinh ngạc nói, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.

“Ầm” – Razer nhanh như một tia chớp lao đến húc thẳng vào bụng của Akali, một tiếng hét thảm vang lên, cô bị bắn ra xa hơn 20 mét, miệng phun ra một búng máu, toàn thân đầy đau đớn.

“Akali, cô sao vậy?” – Kennen chạy lại đỡ Akali lên lập tức hỏi.

“Cơ thể tôi, không hiểu sao lại trở nên nặng nề vô cùng, không thể nào nhúc nhích được” – Akali đáp trong hoang mang, trước giờ cô chưa từng trải qua tình cảnh như thế này.

“Là trọng lực, con thú ấy điều khiển trọng lực…” – Wukong lên tiếng, giác quan của loài khỉ mách bảo với hắn ta điều đó.

“Bà mịa nó, con thú ấy là giống gì vậy? Tại sao lại có đủ loại phép thuật khủng bố đến thế?” – Đám Ninja ở bên ngoài kinh hãi run sợ nhìn Razer.

John cười một tiếng nói: “Razer, giải quyết đống này giúp ta chứ, khó chịu quá”

Razer kêu lên một tiếng thật nhẹ, mắt phải của nó bắt đầu biến đổi, con ngươi đen bên trong hoàn toàn biến mất, những cái gân trắng xuất hiện xung quanh con mắt phải, Razer nhẹ nhàng tiến vào bên trong trận pháp 12 chòm sao của Soraka mà không hề bị ngăn cản, những cái vuốt của nó lần lượt chặt đứt những sợi xích của Varus và cả chuyên tâm của Karma, quá đơn giản, những người bên ngoài kinh ngạc đến mức đứng ngây cả ra, làm sao mà phá bỏ các phép thuật cầm cố mà đơn giản đến như thế… không thể nào có chuyện đó được…. tuyệt đối không thể nào.

“Thoải mái rồi” – John quay cổ tay vuốt ve đầu của Razer rồi nói: “Mày thật có ích đấy, cái gì cũng tốt trừ việc tham ăn tham ngủ mà thôi…”

“Nha…” – Razer nhe răng với hắn, hình như cu cậu tưởng John đang khen mình…

“Giờ chúng ta làm sao đây?” – mọi người đang rơi vào khủng hoảng, lúc đầu cứ nghĩ con thú trắng muốt kia là một con thú bình thường, chúa tể đem theo nó chắc là do nó dễ thương mà thôi, nhưng ai ngờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi Razer đã thể hiện sức mạnh không gì sánh được khiến họ đầy vẻ sợ hãi.

“Bây giờ ta đã biết việc mình cần làm là gì rồi, Razer, bây giờ ta mới nhớ những gì Ent đã nói với ta, vì mi đã ở trong quả trứng kia đến 1000 năm mới nở cho nên tốc độ phát triển của mi sẽ nhanh hơn bình thường gấp cả trăm lần, có phải bây giờ mi có thể mở ra được một cánh cổng không gian từ mắt trái của mình đúng chứ? Nhìn mi sử dụng con mắt phải thành thục như vậy chắc hẳn con mắt trái cũng thế…. hãy mở cho ta một cánh cổng đến bất cứ nơi nào ngoài Ionia này, ta cần phải đi tìm tung tích của Ralaw càng sớm càng tốt” – John nói với Razer toàn bộ suy nghĩ trong đầu, cu cậu đăm chiêu một lúc sau đó gật đầu, có vẻ như nó không muốn dấu John bất cứ điều gì cả.

John đứng dậy nhìn về phía Shen nói lớn: “Shen và tất cả mọi người hãy nghe cho kĩ đây, thế giới này sắp bị hủy diệt rồi, nếu như Ralaw còn sống ngày nào thì sự hủy diệt sẽ đến sớm ngày đó, để bảo vệ Valoran, ta sẽ tiêu diệt Ralaw dù hắn có trốn đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tiêu diệt hắn để bảo vệ Valoran… mọi người tin cũng được không tin cũng được, hi vọng sau khi kết thúc, mọi chuyện sẽ trở về lại như xưa, chúng ta lại ngày ngày cùng nhau uống rựu chém gió…

“Ầm ầm ầm” – ở sau lưng John một cái lỗ không gian được Razer tạo nên, bây giờ Razer còn nhỏ cho nên lỗ không gian ấy không được to cho lắm, thế nhưng vẫn đủ để John chui lọt vào bên trong.

“Tạm biệt, hi vọng lần gặp tới chúng ta không còn là kẻ thù của nhau” – John mỉm cười ôm lấy Razer lên nói nhẹ: “Giỏi lắm”, sau đó tiến vào bên trong lỗ không gian do Razer tạo nên.

“Không được để hắn đi, ngăn hắn lại…. ngăn lại” – Shen và toàn bộ những người khác lao đến ngăn cản thế nhưng toàn bộ cơ thể của họ đều trở nên nặng nề như vác đá trên người, không thể nhúc nhích…

“Là trọng lực…. chúng ta không thể di chuyển… khốn kiếp”

“Chúa tể, ngươi không được rời đi… không được”

“Ngươi không thể bỏ chạy như vậy được…”

“Á…. á…..”

Lỗ không gian dần khép lại, bãi biển giờ đây chỉ còn mỗi đám người Shen, John và Razer đã biến mất bên trong lỗ không gian kia, không biết John sẽ đi đến đâu nhưng bây giờ hắn đã biết mọi chuyện đang diễn ra trên Valoran này, lần xuất hiện tới sẽ là cuộc truy lùng Ralaw.
Tại một nơi nào đó vô cùng bí ẩn, trong một tòa lâu đài tràn ngập khí tức u ám và đầy vẻ kì dị, bầu trời xung quanh đây thật kì lạ, không một tia sáng mặt trời nào đủ sức lọt vào đây, những đám mây đen cứ lượn lờ nhưng không có mưa hay sét, cứ vài phút lại xuất hiện những luồng năng lượng đầy âm hiểm lượn qua lượn lại rồi biến mất một cách đầy huyền bí.
Bên trong tòa lâu đài ấy, tại một căn phòng rộng lớn, ở đây chỉ được thắp sáng bởi vài ngọn nén, một người thanh niên có khuôn mặt khá âm hiểm, ánh mắt rắn độc ngồi trên chiếc ghế dài tay cầm ly rượu từ từ nhấm nháp hưởng thụ, giọng nói của hắn vang lên: “Dạo này có vẻ yên tĩnh quá nhỉ… các ngươi thấy sao? Những thuộc hạ trung thành của ta?”

“Những gì chủ nhân muốn chúng tôi luôn luôn làm theo không một chút chối từ” – hơn mười tiếng nói đồng thanh vang lên.

“Dạo này thật buồn chán quá đi, việc khỏi đậy chiến tranh ở Ionia và Noxus hay giữa Demacia và Noxus cũng không thể khiến ta thỏa mãn được.” – Giọng nói của gã thanh niên kia có chút chán nản, hắn xem những chuyện vừa nói không khác gì những trog tiêu khiển.

“Vậy chủ nhân muốn bày trò gì mới?” – Một giọng nói nữ vang lên ngay sau đó.

“Trò gì giờ nhỉ? Bây giờ thứ gì ta cũng có cả, tiền bạc, danh vọng, địa vị… không thiếu thứ gì… các ngươi có trò gì thì cứ việc làm đi, ta chỉ cần ngồi xem là đủ rồi… ha… ha…” – tên thanh niên kia cười ha hả nói.

“Trò gì cũng được sao ạ, ngài Ralaw?” – Giọng nói khác vang lên, lần này giọng nói có chút trầm trầm.

“Ờ… tất nhiên, hi vọng 12 đại hộ vệ tinh tú nhất của địa ngục có thể làm ta cảm thấy thỏa mãn.” – người thanh niên kia hóa ra là Ralaw, thực sự không biết hắn đang định làm gì tiếp đây?

“Rõ” – mười hai chiếc bóng đen ở phía sau đồng loạt biến mất, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

“Hà hà… ta sẽ liên tục làm mọi cách để thế giới này mau chóng sụp đổ… bình bịch… bình bịch…” – trong khi đang nói thì đột nhiên tim của Ralaw đập vang lên liên hồi, một cảm giác gì đó kì lạ tràn đến khắp cơ thể.

“Chuyện gì vậy? Gần một tháng nay ngày nào ta cũng cảm thấy bất an? Có chuyện gì sẽ ngăn cản kế hoạch của ta sao? Ai có thể ngăn cản được ta? Không lẽ là bọn nhóc kia? Không thể nào? Vậy thì ai? Không lẽ là hắn ta? Không thể nào, hắn đã rời khỏi thế giới này rồi mà, làm sao có thể quay về được, hay ta cứ lo xa quá nhỉ?”

Ba ngày sau khi việc John rời đi thông qua lỗ không gian do Razer tạo nên, nhóm người của Shen cũng không còn việc gì làm tại khu rừng đầy nguy hiểm này nữa nên lập tức trở về học viện, chuyến đi này quả thực đối với họ là một tổn thất không hề nhỏ, lúc đi hơn một trăm người, lúc về thì vỏn vẹn trên dưới 20 người, thực quá khủng khiếp.

Shen ngồi trên ghế bộ dáng khá lo lắng, lần này vuột mất cơ hội tiêu diệt Chúa tể không biết lần xuất hiện trở lại của hắn tới đây sẽ gieo rắc nỗi kinh hoàng gì nữa.

“Báo” – Từ bên ngoài một Ninja canh gác chạy cấp tốc vào bên trong, trên tay anh ta cầm theo một lá thư.

“Chuyện gì vậy?” – Shen và những người khác thắc mắc hỏi.

“Thủ lĩnh, là là sứ giả của ngài Ralaw đến…” – Tên Ninja ấy nói một cách đầy kinh ngạc.

“Sứ giả của ngài Ralaw? Không lẽ ngài ấy biết chuyện chúa tể John còn sống rồi?” – Shen và những người khác kinh hoảng.

Akali lập tức lên tiếng trấn an: “Không có chuyện đó đâu, chuyện chúa tể còn sống chúng ta giữ rất kín, không thể nào ngài Ralaw lại biết được.”

Yi nói theo vào: “Hay chúng ta cứ mời sứ giả vào đây, để xem có chuyện gì rồi tính tiếp.”

“Cũng được” – Shen gật đầu ra lệnh cho tên Ninja kia ra ngoài mời sứ giả vào.

Bước vào bên trong căn phòng là một người không rõ là nam hay nữ, hắn ta trùm kín người bằng một chiếc áo đen dài đến tận chân, trên chiếc áo khoác đen kia có vẻ các hoa văn rất quái dị, giọng nói trầm trầm vang lên: “Shen thủ lĩnh, Zed thủ lĩnh và các thủ lĩnh khác, không ngờ mọi người lại có mặt cả ở đây..”

Kennen nhanh trí đáp: “Chẳng là chúng tôi đã lâu không gặp nhau nên hẹn cùng đến để trò chuyện đồng thời bàn về một số công việc xây dựng Ionia mà thôi…”

“Ồ ra là vậy à!” – Người sứ giả bí ẩn ồ một tiếng cười nhẹ nói: “Nếu đã có đông đủ mọi người ở đây thì ta không cần phải dài dòng lôi thôi làm gì, ta đến là để truyền một thông điệp quan trọng từ ngài Ralaw tôn kính của chúng ta.”

“Là thông điệp gì vậy? nếu như ngài Ralaw có lệnh gì ta cùng mọi người ở có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không ngại sống chết” – Shen nói rất thẳng thắn.

“Ha ha ha… không cần phải đem cả mạng sống ra như vậy đâu, nhưng qua những câu nói ấy ta có thể thấy được lòng trung thành của thủ lĩnh và mọi người đối với ngài Ralaw, nhất định ta sẽ báo việc này lên cho ngài ấy.” – Tên sứ giả bí ẩn xua tay nói.

Karma sốt ruột nói: “Vậy không biết ngài Ralaw đã nhờ ngài truyền tin gì cho chúng tôi?”

Tên sứ giả gật đầu nói: “Chẳng là thế này, dạo này cứ mỗi lần thời tiết thay đổi ngài ấy lại nhớ đến những người vợ đã mất trước kia của mình, lúc đấy nỗi buồn cùng sự cô đơn tràn ngập trong tim của ngài ấy, thế nhưng người đã mất thì không thể sống lại, ngài Ralaw không muốn sự cô đơn này tiếp tục theo đuổi nữa. Đêm hôm kia ngài ấy nằm mơ thấy các người vợ về báo mộng rằng ngài ấy phải tìm và cưới một người vợ để cô ấy sinh ra cho ngài một đứa con, tiếp nối dòng máu đầy vĩ đại của cha mình, trong giấc mộng các người vợ của ngài đã nói với ngài ở học viện Ninja tại Ionia có cô gái tên Akali rất xứng đáng trở thành vợ của ngài. Thế là ngài ấy ra lệnh cho ta tức tốc đến đây để nói chuyện này cho mọi người biết, đồng thời riêng cá nhân ta thì thành tâm chúc mừng cô Akali sẽ trở thành vợ của ngài Ralaw đáng tôn kính.”

“Không thể nào… không thể nào…” – Sắc mặt Akali tái xanh, cả người run lên, đôi chân như đứng không vững quỳ sụp xuống mặt đất.

“Chuyện này là sao? Tại sao ngài ấy lại có quyết định như vậy?”

“Ta không tin đó là sự thật được”
“Ai cũng biết Akali là… Nói chung ngài Ralaw phải biết Akali không thể nào thuộc về ngài ấy được”

“Này chuyện này có phải là sự thật?” – Yi lập tức hỏi tên sứ giả.

Nghe câu hỏi này tên Sứ giả tỏ ra chút khó hiệu hắn đáp: “Không lẽ ngài nghĩ những gì ta nói từ nãy giờ là bịa ra sao?”

“Chuyện này sao có thể kia chứ, ta không tin cậu ta lại làm như vậy.” – Shen lắc đầu ngã bịch lên chiếc ghế phía sau thất thần.

Còn Zed tính cách nóng nảy từ nhỏ đến lớn, nghe được chuyện động trời như vậy mà còn liên quan đến người con gái mà anh ta yêu thầm từ trước đến nay, nhất định không thể nào kiềm chế được, lập tức lao vào nắm lấy cổ áo tên sứ giả, đôi mắt trợn ngược đầy hung tợn quát: “Đừng có nói những chuyện kinh tởm ấy ở đây, Ralaw nhất định không làm thế, nhất định không thể nào! Cậu ấy từng có thời gian ở đây, cũng đã từng cùng bọn ta ra trận chiến đấu, cậu ta phải hiểu rõ tình cảm của Ta đối với Akali, nhất định không thể được…”

“Rắc rắc…” – Tên sứ giả ấy tỏ ra vô cùng bình tĩnh, tay phải hắn nắm lấy tay phải của Zed đang níu chặt cổ áo của mình, rồi bẻ từng ngón tay của anh ta ra khỏi áo một cách dễ dàng, hắn nói: “Ý ngài là muốn chống lại lệnh của ngài Ralaw đáng tôn kính sao? Ngài biết hậu quả của việc chống lại lệnh của ngài Ralaw là gì rồi mà.”

“A” – Zed bị hắn ta bẻ từng ngón tay đau đớn nghiến chặt răng lùi lại vài bước, anh ta không ngờ tên sứ giả này lại mạnh đến mức đấy.

Hắn ta nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Ta biết hiện tại Ionia đang phải đối mặt với chiến tranh với Noxus bất cứ lúc nào, trước khi đi ngài Ralaw cũng đã căn dặn ta, nếu như Akali trở thành vợ của ngài thì nhất định ngài ấy sẽ ra mặt ngăn cản cuộc chiến này lại. Các người cứ từ từ suy nghĩ đi hi sinh một cô gái để bảo vệ cả một quốc gia hay là ngược lại? Một tháng sau, hãy đưa cô ấy đến Piltover, ở đấy sẽ có người của ngài Ralaw đưa cô ấy đến tòa lâu đài của ngài… Vậy nhé, nhiệm vụ của ta đã xong, tạm biệt.” – nói xong tên sứ giả như một ngọn gió biết mất lập tức.

“Ầm” – Zed căm hận đấm liên tục vào trụ tường cạnh đó: “Khốn kiếp Ralaw, cậu đang làm cái quái gì thế? Tại sao lại muốn Akali làm vợ của mình kia chứ? Ralaw…..”

“Chúng ta nên làm gì đây?” – Soraka cùng những người khác cũng như Shen và Zed tất cả đều như rơi vào một mê cung không lối thoát, quyết định hay không quyết định? Akali là cô gái mà cả shen và Zed đều yêu, bọn họ thà chết chứ nhất định không thể đánh mất một nửa cuộc sống của mình, vậy mà giờ đây một nửa sinh mạng ấy lại được đưa lên bàn cân của cả một quốc gia… quá mức khó khăn…

“Hức… hức…. Ralaw… sao cậu lại đối xử với tôi như vậy….” – Akali đau khổ khóc nức nở.

Shen nhìn Akali đang khóc lóc, quỳ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy vẻ đau khổ, anh ta quyết định sao đây?

“Akali… đừng lo, ta nhất định không để em rời khỏi đây… cho dù có hi sinh cái mạng này nhất định ta cũng không để em rời khỏi ta.” – Zed tiến lại nắm lấy tay của Akali nói với vẻ kiên quyết.

“Đúng vậy! Ta nhất định không để Akali rời khỏi đây? Cho dù đấy là Ralaw” – Shen hít một hơi thật sâu như đã quyết định những điều mình sẽ làm.

“Vậy là hai người quyết định hi sinh cả quốc gia sao?” – Varus dựa lưng vào tường nói.

Shen hai nắm tay siết chặt, tưởng chừng như những móng tay đã đâm xuyên qua da của anh ta.

“Thực sự đây là một quyết định quá mức khó khăn, Ralaw không còn là chàng thanh niên ngày xưa chúng ta biết nữa rồi, năm năm trở lại đây cậu ta đã hoàn toàn thay đổi. Cuộc chiến với Noxus cho dù có hi sinh cả mạng sống này ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng.” – Lee sin đứng dậy rời khỏi phòng.

Mọi người cũng buồn bã rời theo ngay sau đó, khi bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên những tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên không ngớt, mây đen nhanh chóng kéo đến, những tia sét uốn lượn trên bầu trời liên tục khiến lòng người sợ hãi, gió thổi ngày một mạnh, biển động dữ dội.

“Bão sao?” – Shen đỡ lấy Akali tiến ra bên ngoài nhìn bầu trời nói.

“Cái gì thế!” – toàn bộ mọi người kinh ngạc đến tột độ, cả những người dân trong Ionia cũng thế, bầu trời trên cao thì đầy mây đen và sấm chớp, ai cũng nghĩ rằng tiếp theo sẽ là những cơn mưa nặng hạt nhưng ai có thể ngờ rằng thứ rơi xuống không phải là mưa mà là tuyết trắng…

“Cái thời tiết gì thế này?”

“Tại sao thời tiết lại lạ vậy?”

“Là chuyện gì đang xảy ra?”

“Trước giờ chưa từng xảy ra những chuyện như thế này kia mà”

“Tuyết rơi ngay trong gió bão ư?” – Wukong cũng kinh ngạc không kém.

Thời tiết đang có dấu hiệu bất thường, liệu đây có phải là những dấu hiệu đầu tiên cho một sự kiện gì đó khủng khiếp tiếp theo hay không?

Tại một cái hồ rộng lớn nằm đâu đó trên Valoran này, mặt hồ phẳng lặng đột ngột vang lên hàng trăm tiếng nổ khủng khiếp, kế tiếp đó là những luồng ánh sáng tím chói lòa từ dưới đáy hồ xuyên qua mặt nước bắn thẳng lên tận trời cao….

“Một bóng người dần trồi lên trên.”

“Ta đã trở lại!”
5 năm trước…
Một buổi tối yên tĩnh, trời không trăng cũng không sao, không một cơn gió thổi, hết sức tĩnh lặng. Tại một ngọn núi nào đó ở phía Tây Nam Valoran, hai bóng người hư hư thực thực hiện ra trước một phế tích cổ bị bỏ hoang từ lâu, cả hai đều cực kì thần bí, không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt của bọn họ, nếu muốn phân biệt thì chỉ có hào quang nhàn nhạt trên người bọn họ mà thôi.

Người bên trái có hào quang màu vàng nhạt đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi nói: “Đây là nơi Chúa Tể Hư Không bắt đầu xuất hiện tại Valoran, cũng là nơi thực hiện nghi thức mở cánh cửa xuyên giữa hai thế giới.”

“Nguồn năng lượng thuần khiết nhất Hư Không, trái tim của một cô gái yếu đuối, sau khi mở cánh cửa ấy ra nó đã hoàn toàn bị phân rã…. liệu lão có thể tìm lại nó?”

“Ta sẽ thử” – người có hào quang màu xanh lam đáp rất gọn, bước thẳng về phía trung tâm khu phế tích, tay phải đưa ra phía trước, một luồng sáng nhàn nhạt từ lòng bàn tay tỏa ra lập tức bao phủ toàn bộ khu phế tích trong tích tắc, kế tiếp đó một chiếc hình đồng hồ với kim giờ và kim phút liên tục quay vòng.

“Vù vù vù..” – Gió không có nhưng đột ngột lại nổi lên, rừng cây cạnh đó nghiêng ngả như muốn gãy đổ bất cứ lúc nào.

“Được rồi” – Người đàn ông đang đứng ở trung tâm phế tích lập tức hô lên, ngay sau đó một luồng hấp lực cực mạnh được người đàn ông ở phía sau tạo nên, những khe nứt không gian liên tục xuất hiện xung quanh khu phế tích, kèm theo đó là những luồng năng lượng màu tím tràn vào lòng bàn tay của ông ta…

“Ầm…” – bầu trời đột ngột vang lên một tiếng sấm khủng khiếp rồi tắt lịm, gió cũng ngừng thổi, mọi chuyện lại trở về như trước đó.

“Nhìn xem…” – Người thần bí có lớp hào quang màu vàng nhạt nhìn vào quả cầu năng lượng màu tím đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trên bàn tay của mình.

“Đây là thứ đã đưa chúa tể hư không đến Valoran, chúng ta cũng phải trả lại cho chủ nhân của nó” – người đàn ông bí ẩn kia bước ra từ trung tâm khu phế tích.

Nói xong cả hai lập tức biến mất không để lại một chút dấu vết nào, ngay khi hai người kia rời đi toàn bộ khu phế tích sụp đổ hoàn toàn.

Hồ Băng Vĩnh Hằng, khu vực thần bí nhất của trung tâm Freljord.

Hai bóng người bí ẩn xuất hiện trước đó tại khu phế tích nay đã xuất hiện bên cạnh hồ, khí lạnh tỏa ra từ hồ băng trước mặt đủ sức đóng băng bất cứ vật thể gì tiến gần lại nó.

“Hồ Băng Vĩnh Hằng, một hồ băng kì lạ nhất trên Valoran, lạ ở chỗ nhìn bề ngoài nước hồ không khác gì bình thường, thế nhưng thực tế nước hồ này lạnh đến âm 200 độ, theo nguyên tắc bình thường chỉ cần nhiệt độ dưới 0 độ C thì mọi thứ sẽ bị đóng băng nhưng hồ nước này lại không như vậy, bởi thế mới nói đây là một hồ băng kì lạ nhất Freljord, có nhiều truyền thuyết ghi lại rằng hồ nước bị một lời nguyền khiến nó không thể nào bị đóng băng được, tuy nhiên bất cứ vật gì tiến gần lại nó hoặc rơi vào bên trong đều bị hóa thành băng ngay tức khắc. Kassadin quả nhiên tìm được một nơi rất lý tưởng để bảo quản thân xác của con gái mình, ông ta tìm ra được một loại thủy tinh quý hiếm có khả năng chống lại cái lạnh trong mặt hồ nhưng vẫn đảm bảo thân xác con gái mình không bị đóng băng bên trong đó, ông ta quả thực rất thương đứa con này.”

“Lão già, làm thôi… chúng ta không có nhiều thời gian nữa đâu, hãy để trái tim trở về với chủ nhân của nó.”

Người đàn ông bí ẩn có hào quang vàng nhạt bên cạnh đưa tay đâm xuyên không gian lấy ra quả cầu năng lượng màu tím trước đó, ngay khi xuất hiện cạnh hồ băng quả cầu năng lượng lập tức tỏa sáng dữ dội, nó như cảm ứng được điều gì đó khiến năng lượng bên trong bạo phát.

“Quả là một trái tim khỏe mạnh, đi đi, về với chủ nhân của mi”

“Vù…” – Được một luồng năng lượng nhàn nhạt bảo vệ xung quanh quả cầu năng lượng tím lao đến giữa hồ sau đó phóng thẳng vào bên trong.

Một chiếc quan tài thủy tinh trong suốt hiện ra trước mặt nó, hình dáng quả cầu năng lượng lập tức thay đổi, nó méo mó một lúc rồi dần dần biến thành hình dáng như một quả tim màu tím tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Xuyên qua lớp thủy tinh của quan tài nhập vào trong ngực của cô gái đang say giấc ngủ ở bên trong…

“O” – Hào quang bạo phát khiến mặt hồ rung chuyển dữ dội.

“Nhiệm vụ của chúng ta đã xong rồi, hãy để cô gái kia tự tìm hiểu mọi chuyện đang xảy ra ở đây, còn chúng ta… phải chuẩn bị thật kĩ để đón cậu ta quay trở lại, kẻ bị các thế giới ruồng bỏ.”

“Ầm ầm ầm…” – những tiếng nổ vang lên liên hồi, một bóng người thướt tha lao thẳng lên bờ cạnh đó, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc tím dài đến tận lưng, những đường cong trên người hết sức quyến rũ hiện rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo của không gian xung quanh.

“Ta còn sống?”

“Ta đang ở đâu? Anh ấy đâu rồi?”

2 năm sau đó.

Thành phố Zaun, tòa tháp trung tâm thành phố.

Hôm nay là một ngày trọng đại với Zaun bởi một nhân vật cực kì nổi tiếng ở Valoran sẽ xuất hiện tại đây.

“Ralaw”

“Ralaw”

“Ralaw”

Tiếng reo hò vang lên không ngớt từ mọi người dân trong thành phố, pháo hoa chào mừng xuất hiện lên tục trên bầu trời để chào mừng người thanh niên mang tên Ralaw này.

“Thành phố của ông có vẻ nhộn nhịp thật đấy thị trưởng” – Ralaw nhìn người đàn ông có thân hình to lớn đi bên cạnh cười ha hả nói.

Thị trưởng của Zaun – Borock là một người đàn ông đầy quyền lực tại thành phố này, ông được mệnh danh là kẻ máu lạnh, những quyết định của ông ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nghe Ralaw khen ngợi đối với Borock là điều không gì sánh bằng, hắn ta cười sảng khoái nói: “Cũng nhờ sự giúp đỡ từ ngài mà chúng tôi mới có được như ngày hôm nay.”

“Cũng không có gì nhiều, chỉ cần các người luôn trung thành với ta là được” – Ralaw đáp.

Borock cúi người nói: “Điều đó là điều hiển nhiên rồi, mời ngài đi đến lâu đài ở trung tâm thành phố, ở đấy có sẵn một yến tiệc cực kì thịnh soạn chào đón ngài rồi đấy ạ.”

“Đi thôi” – Ralaw đi trên con đường lớn, ở hai bên là hàng ngàn người liên tục tung hoa chào đón hắn ta như một vị anh hùng, cái tên Ralaw vang lên liên hồi.

“Vù” – Tiếng xé gió vang lên.

“Cẩn thận.” – một trong số những thị vệ của Ralaw lập tức lao ra ngăn cản quả cầu năng lượng từ trên không bay đến, tiếng nổ lớn khiến toàn bộ người dân xung quanh giật mình yên lặng, ai ai cũng ngước đầu nhìn lên bầu trời cao… ở đó một bóng người trùm kín toàn thân đứng lơ lửng giữa không trung, dù không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người kia nhưng ai ai cũng có thể cảm giác được ánh mắt đầy sát ý của hắn.

“Binh lính đâu, mau bảo vệ ngài Ralaw…” – Borock lập tức hô lớn, toàn bộ binh sĩ đang canh gác hai bên đường chạy ra trước mặt Ralaw để che chắn cho hắn.

“Kẻ nào to gan dám xuất hiện tấn công ngài Ralaw?” – Một người sói xuất hiện với nét mặt đầy hung tợn.

Người bí ẩn ở trên không trung kia không hề trả lời, từ lòng bàn tay bắn ra liên tục mười lăm luồng năng lượng cực kì khủng bố.

“Ầm ầm ầm ầm” – những tiếng nổ vang lên liên tục, mọi người dân hai bên đường hoảng sợ bỏ chạy.

“Hắn là kẻ nào vậy? Tại sao lại tấn công ta? Không lẽ ta có gì sai sót sao?” – Một thoáng suy nghĩ xuất hiện qua đầu của Ralaw.

“Ralaw, trả lại tất cả cho anh ấy” – Giọng nói thiếu nữ vang lên từ người bí ẩn ở trên không trung.

“Chết đi” – từ phía xa một mũi tên tẩm đầy độc bắn đến, Singed như một chiến binh đầy dũng mãnh nhảy từ mái nhà này qua mái nhà khác nhanh chóng tiếp cận cô gái bí ẩn ở trên không.

“Ầm” – mũi tên chưa kịp chạm vào cô gái kia thì ngay lập tức bị một lớp năng lượng màu tím làm cho tan rã, kế tiếp đó từ lòng bàn tay của cô một mũi lao ảo hóa từ năng lượng hư không bắn thẳng về phía Singed đang lao đến.

Một tiếng nổ vang lên, Singed bị đánh bay xuống mặt đất đầy đau đớn.

“Ngài Ralaw xin hãy lùi lại, để chúng tôi giải quyết chuyện này” – Borock hô lớn nói.

Ralaw gạt tay hắn sang một bên ngước nhìn cô gái bí ẩn ở trên nói: “Đừng có nói nhảm, sức mạnh của ngươi là sức mạnh hư không đúng chứ? Có lẽ là một tàn dư của lực lượng hư không muốn đến báo thù, được thôi, để ta tiễn ngươi đi gặp chúa tể đáng kính…” – Nói xong Ralaw lập tức phóng người lao lên không trung, kiếm trên tay quét ngang tạo nên cuồng phong khủng khiếp.

“A” – Cô gái bí ẩn hét lớn một tiếng lao đến, sức mạnh hư không trên người bộc phá dữ dội tấn công đầy tàn độc về phía Ralaw.

Những tiếng nổ vang lên không ngừng, cả thành phố như bị nhấn chìm trong dao động năng lượng.

“Phụt…” – Ralaw bị dính một chưởng cực mạnh từ cô gái bí ẩn kia phun máu bắn ra phía sau, hắn dùng ánh mắt ngoan độc nhìn kẻ địch đến giờ hắn vẫn chưa thể nào nhận ra được cô gái kia là ai? Vợ của John? Như hắn biết thì toàn bộ những người vợ của hắn không có ai có sức mạnh hư không cả? Rốt cuộc người này là ai sao lại tấn công hắn, theo lý thì hiện tại ai ai ở Valoran này đều tôn sùng hắn cả mà.

“Ngươi quá yếu, đã vậy còn làm ô nhục những gì anh ấy đã làm cho vùng đất này, nhất định không thể tha.” – Giọng nói mang theo 9 phần căm tức phát ra từ cô gái bí ẩn kia.

“Đừng vội đắc ý.” – Ralaw móc từ trong người ra một quyển sách, lấy máu của mình viết vào trong đó vài dòng chữ, lập tức hai cánh cổng không gian xuất hiện, hai con quái thú cực kì khủng khiếp bắt đầu bước ra, những bộ móng vuốt sắc nhọn đến lạnh cả sống lưng.

“Giết ả ta.” – Ralaw hét lớn, hai con quái thú lập tức lao vào tấn công.

“Khè…” – con quái thú bên cạnh mở miệng khè ra một luồng hỏa diễm nóng hơn cả trăm độ về phía cô gái kia. Con còn lại tận dụng lúc cô ấy đang tạp trung tránh né các luồng hỏa diễm liền lao đến, dơ cao những bộ vuốt sắc bén tấn công như vũ bão.

“Á” – cô gái bị trúng đòn rơi mạnh xuống mặt đường, hai con thú đầy hung hãn kia nhất quyết không tha cho kẻ thù của chủ nhân nó, lập tức lao đến cắn xé.

“Oong” – một âm thanh va chạm thanh thúy vang lên, một cái lồng bảo hộ màu vàng nhạt xuất hiện bao vây quanh cơ thể của cô gái, một cơn gió thổi đến khiến cả người cô gái ấy biến mất như một màn ảo thuật.

“Cô ta trốn mất rồi” – Borock kinh ngạc thốt lên.

“Khốn kiếp, ta nhất định không để chuyện này qua như vậy đâu” – Ralaw tức giận nói.

“Cô hành động thật ngu ngốc” – Hai bóng người bí ẩn đã xuất hiện tại khu phế tích rồi sau đó là hồ băng nay lại xuất hiện trước mặt cô gái bí ẩn kia.
Cái mũ trùm đầu được mở, lộ ra khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp có điều hơi chút tái nhợt, cô gái ấy cúi người nói: “Xin lỗi đã để hai người phải lo lắng, nhưng tôi không thể nào đứng nhìn những gì anh ấy đã hi sinh để có được lại bị người khác chiếm đoạt.”

“Ta biết cảm giác của cô, nhưng bây giờ chưa phải là lúc? Không phải bọn ta bảo rằng cô phải chờ đợi sao?”

“Nhưng chờ đợi điều gì? Hai người chưa bao giờ nói với tôi biết.” – Cô gái ấy nói lớn.

“Chờ đợi người chồng của cô quay trở về, Sally”

“Hả!?!”

“Nhiệm vụ duy nhất bây giờ của cô chính là nuôi dạy những đứa con của cậu ta, hãy cố gắng làm một điều gì đó chờ ngày John quay trở lại và giải cứu toàn bộ Valoran.”

Hai người đàn ông ấy quả nhiên thần bí vô cùng, họ không bao giờ để ai thấy mặt, thậm chí đến và đi đều không thể nào dự đoán được.

“John sẽ quay về, thật tuyệt quá… anh ấy sẽ quay về…”
Trải qua sự kiện tại Ionia, John thông qua khe nứt không gian mà Razer tạo ra để trốn thoát, quả thực sức mạnh của Razer thật đáng kinh ngạc, nhưng vì nó còn quá nhỏ cho nên chưa thể điều khiển các sức mạnh của mình một cách thuần thục được, sau khi thoát khỏi vùng không gian vô định, John phát hiện mình đang ở một nơi quá mức khủng khiếp, xung quanh chỉ là sa mạc, trên cao ánh mặt trời chói chang nóng rực như muốn thiêu đốt mọi vật.
Trải qua hơn mười ngày cuốc bộ trên sa mạc mênh mông này, John cuối cùng cũng tìm được một cái ốc đảo, ở đấy có nước, có cây xanh quả thực đối với hắn nơi này không khác gì thiên đường, cả hắn và Razer như hai quả tên lửa lao nhanh xuống hồ nước, nốc đầy một bụng nước để giải tỏa cơn khát mà bản thân phải chịu đựng suốt 10 ngày nay.

“Thật đã quá” – John sảng khoái nằm ngửa mình trên mặt hồ cười ha hả, mười ngày nay hắn cùng với Razer phải thường xuyên chịu khát và chịu đói để đi trên Sa mạc khô cằn này, Razer dù có sức mạnh cao đến đâu nhưng một khi nó đói thì chẳng thể làm được bất cứ việc gì cả.

“A, ở đây có trái cây, để ta hái cho mày nhé” – John thấy trong ốc đảo này có khá nhiều loại hoa quả mọc tươi tốt nên lập tức phóng người đến hái đem về cho Razer.

“Ngon không?” – John vừa ăn vừa buộc miệng nói với Razer.

“Ngon”

“Ờ… hả” – Hắn ta gật đầu theo quán tính rồi lập tức nhận ra có điều bất ổn, giật mình kinh hãi đến mức sắc mặt tái xanh nhìn Razer nói: “Mày… mày biết nói?”

“Ừ” – Razer gật đầu đáp, giọng nói như một đứa trẻ mới lên ba khiến John có chút gì đó sợ hãi lạnh sống lưng, hắn biết Razer ở trong trứng hơn một ngàn năm mới nở bởi vậy tốc độ phát triển của nó sẽ rất nhanh so với bình thường, nhưng cũng mới nghĩ về việc phát triển sức mạnh mà thôi, không ngờ nó còn có thể biết nói.

“Mày… mày biết nói từ bao giờ thế?” – John lắp bắp hỏi.

“Mới biết thôi! Anh đừng có ngạc nhiên vậy, phải tập làm quen, tập làm quen… nha… nha…” – Razer vừa ăn trái cây vừa nói.

“Thực sự không thể tin được mà, thần thú đúng là khác người” – John cảm khái nói, sau đó nhìn quanh một hồi quan sát, hắn nói với Razer: “Razer, mày nghĩ xem ta có nên thay đổi khuôn mặt để tránh kẻ thù phát hiện ra hay không?”

Razer đăm chiêu một lúc rồi gật đầu đáp: “Cũng nên… cũng nên… đổi tên luôn…” – Razer mới tập nói cho nên vốn từ của nó còn khá ít, cách nói chuyện cũng chưa hoàn toàn thuần thục được.

John lập tức vận chuyển sức mạnh trong người, hắn còn nhớ trong các kĩ thuật Ninja có một kĩ thuật thường xuyên được các Ninja làm nhiệm vụ nội gián sử dụng đấy là biến đổi khuôn mặt của mình, hắn áp dụng theo những gì mình đã học trước đây nhanh chóng biến đổi khuôn mặt của bản thân, với khuôn mặt mới này dù có người quen gặp lại e rằng cũng không thể nào nhận ra được hắn.

“Đi đâu…” – Razer nhìn John nói, ý của nó là tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu.

John với Razer ở cùng nhau cũng được một thời gian nên hiểu suy nghĩ của nó, John đáp: “Ta đoán không nhầm thì đây là Sa mạc Shurima, nếu đã ở sa mạc Shurima thì chúng ta cứ đến gặp Nasus xem sao? Ông ấy là nhà thông thái của sa mạc, lại quen thân với cha ta, chắc ông ấy không bị ảnh hưởng bởi Ralaw, thông qua ông ta, ta có thể biết thông tin hiện tại cha ta đang ở đâu.”

“Ừ, đi” – Razer gật đầu.

“Ờ… mà bây giờ nên đi hướng nào?” – John đỏ mặt nhìn quanh, đâu đâu cũng toàn sa mạc cát vàng nhìn không thấy điểm cuối, hắn thực sự không biết phải đi về phía nào nữa.

“Cốc” – Razer bay lên nhanh như chớp dùng bàn chân trước gõ đầu John nó gừ gừ nói: “Không biết đường cũng đòi đi.”

John tức giận đáp trả: “Vậy mày biết không?”

“Không” – Razer, dùng móng của mình gãi đầu đáp, nói xong nó còn nhe răng cười nha nhá vì thích thú trước đó đã cốc đầu John.

“Hài, xem ra chúng ta phải ở lại đây một thời gian ngắn rồi” – John chán nản nằm thẳng ra trên mặt đất, đột nhiên có những âm thanh va chạm của sắt thép lọt vào tai hắn.

“Mày nghe chứ!” – John nhìn Razer hỏi.

“Ờ… nghe.” – Razer gật đầu đáp.

“Đi mau, có thể chúng ta sẽ tìm được ai đó” – John lập tức phóng người lao đi, còn Razer cũng nhanh không kém đặt mông trên vai John mà ngồi. Nói đi nói lại cũng thấy lạ, Razer ở với hắn cũng gần nửa tháng, vậy mà nó không hề to lên một chút nào cả, bộ dáng nhỏ bé của nó không khác gì lúc vừa mới sinh ra.

“Cướp… cướp…. mau bảo vệ hàng hóa… chặn bọn chúng lại… mau lên.” – Những tiếng la hét vang lên không ngớt.

Ở bên dưới, một đoàn thương nhân đang bị bao vây bởi một đám cướp đầy hung tợn, bọn chúng cầm kiếm, đao lao vào tấn công những hộ vệ thương đoàn không chút thương tình.

“Cướp sạch toàn bộ cho ta.” – Một giọng nói nữ vang lên đầy mạnh mẽ.

Ánh mắt John tập trung vào thân hình bốc lửa cùng gương mặt xinh đẹp đang cưỡi trên lưng một con lạc đà gần đó, cô ta là thủ lĩnh của đám cướp và cũng là một người mà John quen biết, khi thấy gương mặt ấy hiện lên hắn không thể không thốt lên cái tên quen thuộc: “Sivir”

“Biết cô ta?” – Razer nhìn cô gái ấy rồi nhìn John hỏi.

John gật đầu đáp: “Tất nhiên, cô ấy là một chiến binh cực kì mạnh mẽ đã cùng ta chiến đấu trước đây, nhưng sao bây giờ cô ấy lại đi làm cướp?”

“Ta thấy cô ta đẹp đấy chứ… nha… nha…” – Razer dùng cái ánh mắt của một kẻ đam mê sắc đẹp nhìn Sivir cười nói.

John thực bó tay với tiểu thú này, nó không nói thì thôi một khi đã nói thì toàn những chuyện quái gỡ.

Trở lại với tình hình bên dưới, bên phía thương đoàn liên tục chống trả, bọn họ có hai người hộ vệ, đều là những binh mạnh mẽ nhất của Demacia, đám cướp cho dù muốn cướp những xe hàng giá trị phía sau cũng không thể nào vượt qua được hai bức tường chắn mạnh mẽ này.

“Vô dụng” – Sivir tức giật quát lớn, cô nhảy xuống lạc đà, vũ khí của Sivir vô cùng đặc biệt, nó có thể tách rời cũng như gắn liền lại, một khi gắn liền lại thì không khác gì một chiếc bu – mê – răng.

“Vù vù…” – Sivir phóng chiếc bu – mê – răng về phía hai tên hộ vệ thương đoàn, một tiếng kooong vang lên, chiếc bu – mê – răng của Sivir bị cả hai dùng kiếm đánh lùi.

“Thủ lĩnh của bọn cướp là một cô gái sao? Quá mức xem thường bọn ta rồi” – Một tên trong số đó hừ lạnh lao vào, kiếm vung đến đầy uy lực chém thẳng vào đỉnh đầu của Sivir, thế nhưng cái danh hiệu “Nữ chúa chiến trường” không phải là thứ để lót mông mà ngồi, dễ dàng tránh được một kiếm của tên hộ vệ, chiếc Bu – mê – răng của Sivir tách ra làm đôi như hai thanh gươm.

“Phập” – âm thanh đáng sợ vang lên, mũi gươm của Sivir đâm xuyên qua bụng tên hộ vệ xấu số.

“Người anh em! … Chết đi!” – tên còn lại thấy người anh em của mình bị Sivir giết chết tỏ ra vô cùng tức giận, hắn ta cũng lao đến, kiếm vung lên liên tục, mỗi kiếm chém ra đều mang đầy sát ý đối với Sivir.

“Keng keng keng” – âm thanh binh khí va chạm, hoa lửa bắn ra liên tục qua sự ma sát của hai binh khí.

Núp sau một chiếc xe hàng, gã đoàn trưởng lấy từ trong người ra một khẩu súng ngắn, chỉa thẳng nòng súng vào người của Sivir, hắn ta định nhân lúc Sivir đang mải mê đánh nhau với tên hộ vệ mà lơ là phòng bị, nhân cơ hội đó mình ra tay đánh lén. Tuy nhiên, không may cho lão, cuộc chiến này còn có một nhân vật không mời mà đến khác, John ở bên ngoài quan sát hết tất cả hành động của lão ta….

“Bùng” – tiếng súng nổ vang lên, mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra khiến sống mũi cay cay, Sivir vừa nhận ra nơi tiếng súng vang lên, cũng như nóng súng đang chỉa vào mình thì đã quá muộn, sắc mặt cô đầy vẻ kinh hãi…
Viên đạn bay thẳng về phía Sivir…

“Koong” – một luồng kiếm khí mạnh mẽ bắn đến trúng ngay viên đạn đang bay khiến nó chệch quỹ đạo gặm thẳng vào mặt đất.

“Sao thế” – Tên đoàn trưởng kinh hãi, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sivir kinh ngạc không kém, ai đã cứu mình vậy?

“Đánh lén thế là không tốt đâu” – John bất thình lình xuất hiện sau lưng tên đoàn trưởng, tay vừa đặt trên vai của lão, chưa kịp làm gì thì lão đã quỳ xuống run lên liên tục sợ hãi xin tha mạng.

“Sơ hở, đền mạng lại cho người anh em của ta!” – tên hộ vệ kia thấy Sivir mất cảnh giác lập tức vung kiếm chém đến.

“Chết đi” – Ánh mắt của Sivir nhưng đôi mắt của diều hâu khát mồi, cô nhìn tên hộ vệ đánh đến một cách đầy hung dữ, xoay người vung ra ba chiêu chém thẳng vào ngực của gã hộ vệ với tộc độ cực cao, ba dòng máu đỏ bắn lên như ba cây cầu bắt giữa không trung.

“Bịch” – Gã hộ vệ ngã rầm trên mặt đất, cả người bất động.

“Thắng rồi, thắng rồi, anh em đem hàng về thôi” – Đám thuộc hạ của Sivir ở xung quanh liên tục reo hò xung sướng.

Sivir cất vũ khí sau đó chạy lại cạnh John, vì gương mặt của hắn đã thay đổi nên cô không nhận ra, Sivir cười xinh đẹp nói: “Cảm ơn lúc nãy đã cứu tôi, nếu anh không phiền có thể cùng tôi về doanh trại, tôi phải báo đáp anh chút gì đó.”

Sẵn tiện không biết đường đi đến chỗ ở của Nasus nên John nhanh chóng nhận lời mời của Sivir.

“Mọi người, quay về thôi” – Sivir leo lên lưng lạc đà dẫn đầu toàn bộ thuộc hạ quay trở về căn cứ của mình, tất nhiên cái thương đoàn này bị cô vét sạch không còn gì, chỉ để lại tên đoàn trưởng cùng vài tên thuộc hạ đang run sợ giữa sa mạc.

Sivir nhìn qua cách ăn mặc của John liền hỏi: “Anh chắc không phải là người sống tại vùng này.”

John gật đầu đáp: “Ờ, tôi bị lạc…”

“Không biết tôi xưng hô với anh thế nào đây?” – Sivir hỏi tiếp.

“Cô có thể gọi tôi là Joh…. à không là Roger, J. Roger.” – John xém chút nữa là đã bị lộ tên của mình, hắn nhanh trí chọn đại một cái tên để qua mặt Sivir.

Sivir gật đầu cười nói: “Anh làm gì mà đến sa mạc này vậy?”

John thở dài trả lời: “Tôi tìm một nhân vật sống tại vùng đất này, ông ta là nhà thông thái của sa mạc Shurima.”

“Nasus!” – Sivir kinh dị nhìn John, cái danh tiếng của Nasus không ai trong sa mạc này không biết, cô vội hỏi: “Anh tìm ông ta làm gì? Trước giờ ông ấy luôn ở một mình, ít khi gặp người lạ.”

“Có vài việc cần hỏi ông ta mà thôi” – John cười trừ vài tiếng rồi vuốt ve Razer đang ở trên vai. Ngay từ đầu Sivir đã để ý con thú bé nhỏ dễ thương ngồi trên vai của John, nhưng chưa có cơ hội hỏi, nay thấy hắn tỏ ra thân thiết với nó như vậy, Sivir không thể kiềm chế được sự tò mò của mình nói: “Roger này, anh bán tôi con thú ấy được chứ? Giá bao nhiêu cũng được.”

Hai mắt hắn tròn xoe nhìn Sivir cười nói: “Không được đâu, nó là một người bạn của tôi, không thể bán.”

“Ờ” – Sivir tiếc nuối đáp: “Tiếc thật, trước giờ tôi chưa bao giờ gặp một con thú nào dễ thương như vậy… thật tiếc.”

Sivir và John tiếp tục băng trên sa mạc tiến thẳng về hướng bắc, trên đường đi hai người nói chuyện rất vui vẻ, John thì chủ yếu thăm dò tình hình hiện tại ở Valoran này là chính, hắn rất kín miệng tuyệt đối không để lộ một chút sơ hở nào của bản thân.

“Đến rồi” – Sivir hô lớn, một doanh trại rộng lớn nằm trong một cái ốc đảo giữa sa mạc dần hiện ra trong tầm mắt của hắn, cái ốc đảo này so với cái ốc đảo hắn và Razer ở trước đó còn to hơn gấp đôi, quả thực bọn họ chọn địa điểm này làm căn cứ là chuẩn không thể chỉnh được rồi.

“Mau đen hàng hóa cất đi, tối nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng… ha… ha…” – Đám thuộc hạ của Sivir nhanh chóng đem toàn bộ số hàng cướp được cất đi, tên nào tên này đều tỏ ra vô cùng phấn khởi.

John nhìn quanh một hồi rồi thở dài, thực sự hắn không thể nào tin được Sivir lại là kẻ cầm đầu của một băng cướp khét tiếng nhất sa mạc Shirima.

“Hình như cậu không hài lòng nơi ở của chúng tôi” – Sivir thấy vẻ mặt của hắn thắc mắc hỏi.

“À không, chỉ là trước giờ tôi chưa lần nào đến một doanh trại to lớn như thế này cả” – John đáp rất nhanh.

“Cậu cứ tự nhiên như ở nhà mình đi, ơn cứu mạng của cậu Sivir này nhất định báo đáp.” – Sivir vổ vào vai của hắn cười nói, sau đó cô lập tức rời đi.

“Bây giờ ta với khuôn mặt khác cô cảm thấy thân thiết như vậy, liệu khi thấy khuôn mặt thật của ta, thái độ của cô sẽ thế nào đây?” – John nghĩ thầm.

“Đang lo lắng hả” – Razer trên vai hắn mút mút ngón tay nói nhỏ.

“Ừ, Razer, đừng để những người ở đây biết khả năng nói chuyện và sức mạnh của mày, nếu không sẽ rất rắc rối đấy” – John xoay đầu căn dặn Razer.
Thần thú rất thông mình, nhanh chóng hiểu được ý của John nó gật đầu đáp: “Ta rất thông minh và dễ thương, cứ yên tâm…”.

John méo miệng với con thú nhỏ này, thông minh thì hắn hiểu nhưng dễ thương thì có liên quan gì trong chuyện này, đúng thật là!.
Tối hôm đó, một buổi tiệc cực lớn được tổ chức, dưới đống lửa cháy bập bùng, hàng trăm người nhảy múa hát hò xung quanh, một bầu không khí vui tươi hơn bao giờ hết, tiếng cười nói lấn át cả sự buồn tẻ thường ngày của sa mạc.
John ngồi uống rượu cùng với những người khác, hắn kì lạ hỏi một người thanh niên bên cạnh: “Anh biết Sivir ở đâu không? Tại sao tôi không thấy cô ấy tham gia?”

Người thanh niên kia sắc mặt hơi chút ửng đỏ, nghe John hỏi vậy anh ta ợ ợ vài tiếng cười nói: “Chắc giờ này thủ lĩnh đang ở thành phố Abaz rồi…”

“Thành phố Abaz? Cô ấy ở đấy làm gì? Cô ấy không tham gia buổi tiệc cùng mọi người sao?” – John vô cùng khó hiểu, Sivir có việc gì mà phải bỏ buổi tiệc như thế này mà đến thành phố Abaz cơ chứ.

“Bịch” – gã thanh niên kia lấy tay vỗ vỗ vào vai John cười khà khà nói: “Cậu là người mới tới phải không? Không biết cũng là phải, để ta nói cho cậu biết… ực… Không chỉ có đêm hôm nay là như vậy đâu, hầu như tối nào cô ấy cũng vào thành phố Abaz cả, biết vì sao không?”

John lắc đầu.

Gã thanh niên đó cười ha hả trả lời: “Thủ lĩnh của bọn ta thích một đại thiếu gia ở bên trong thành phố Abaz đấy… ực… hắn ta giàu lắm nhá…”

“Sivir thích một gã thanh niên sao? Không thể nào, ta nghe đồn cô ấy là một người con gái rất lạnh lùng mà, dễ gì thích ai…” – John có chút nghi ngờ liền đáp.

“Phải… cậu nói đúng, nhưng đấy là chuyện xưa kia rồi, bây giờ cô ấy đã thích một người, đã vậy thường xuyên vào trong thành cùng người đó gặp mặt nữa chứ… ha… ha…” – Gã kia nói đến đây xong ngã lăng ra ngủ khò khò….

“Nào nào, lại đây uống đi, đêm nay chúng ta không say không được….” – Vài người tiến lại kéo John chung vui cùng bọn họ, không hiểu sao khi nghe người kia kể chuyện của Sivir hắn vừa mừng vừa lo, mừng là vì Sivir gặp được người mình thích nhưng không hiểu sao vẫn có chút gì đó lo lắng, có phải đấy là giác quan của một người từng làm siêu lòng các cô gái trước đây???

“Được rồi mọi người, tôi cần đi vệ sinh một chút” –

“Nhanh quanh trở lại đấy”

John cố tình bảo mình cần đi vệ sinh rồi nhanh chóng rời khỏi ốc đảo, để Razer ở lại trong lều, cu cậu quả thực quá sung sức vừa ăn no vừa uống rượu ( thứ thức uống mà trước giờ nó chưa từng nếm qua ) hậu quả là lăn ra khò khò trong ba giây. Theo như bản đồ hắn tìm được ở đây lúc chiều thì thành Abaz chỉ cách doanh trại bọn họ chừng 30 phút đi đường.

Chiếu theo hướng dẫn đường đi có sẵn trên bản đồ John nhanh chóng tiến đến thành Abaz, đây là một thành phố khá nhộn nhịp tại sa mạc Shurima, đèn sáng rực cả một vùng rộng lớn, tiếng cười đùa, nói chuyện rôm rả của những người dân bên trong thành phố.

“Thật là một nơi náo nhiệt” – John tiến vào bên trong thành phố nhìn khung cảnh xung quanh cảm khái nói.

“Nào mua đây, vải tốt đây, có đủ loại hoa văn và giá cả cho mọi người lựa chọn”

“Mua đi, đồ trang sức vàng thật hoàn toàn đây…”

John đi trên con đường lớn ngắm nhìn khủng cảnh tráng lệ xung quanh, dòng người qua lại nhộn nhịp.

“Hử” – Một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt của hắn, cô gái có thân hình xinh đẹp cùng bộ quần áo lộng lẫy không kém, mái tóc đen thả dài kiêu sa, thực sự khiến cho khối thằng đàn ông phải chết mê vẻ đẹp của cô, người con gái mà John thấy kia không ai khác chình là Sivir, chỉ có điều ở bên cạnh cô là một gã đàn ông ngoại hình cũng được xem là tuấn tú, khoắc trên mình bộ trang phục quý tộc, cả hai đi trên đường cười nói cực kì vui vẻ, nhiều thanh niên và thiếu nữ gần đó phải dùng cặp mắt ganh tỵ khi thấy hai người họ.

John thầm nghĩ: “Người thanh niên bên cạnh Sivir kia chắc là gã thiếu gia mà người kia đã nhắc đến, nhìn qua hắn ta cũng không có gì xấu xa, có phải ta quá đa nghi rồi hay không? Nhưng sao lại cứ có cảm giác bất an là thế nào?”

“Bellamy, mai là sinh nhật của anh rồi đấy, anh muốn thứ gì nào?” – Sivir nhìn người thanh niên bên cạnh, dịu dàng nói.

“Không cần đâu, trước đây ngày nào em cũng tặng quà cho anh rồi mà…” – Người thanh niên tên Bellamy cười đáp.

Sivir lắc đầu kéo tay của hắn ta nũng nịu: “Không được, dù sao cũng là ngày đặc biệt của anh mà.”

“Thật hả” – anh ta nhìn Sivir cười mỉm rồi sau đó nghĩ ngợi một lúc lấy từ trong người ra một tờ giấy, trên đó có in rất nhiều vũ khí, trong đó có một cây kiếm đắt nhất và xịn nhất, ngón tay trỏ của anh ta chỉ vào thanh kiếm ấy nói: “Em thấy thanh gươm này thế nào?”

“Một thanh kiếm à, nếu nó làm anh vui em sẽ mua nó cho anh” – Sivir không chút đắn đo cười nói.

“Thật sao?” – Bellamy tỏ ra kinh ngạc cực kì, giọng điệu vẫn tỏ ra rất ngờ vực.

Sivir mỉm cười gật đầu khẳng định: “Nếu nó làm anh vui, em sẽ mua nó tặng anh.”

“Tuyệt cú mèo…. cảm ơn em” – Bellamy nhìn Sivir một cách đắm đuối, tay phải hắn nắm chặt tay cô khiến khuôn mặt Sivir đỏ ửng…

Buổi tối gặp nhau ít ỏi nhanh chóng kết thúc, Sivir chia tay với Bellamy để quanh trở về doanh trại, vừa ra khỏi cổng thành phố một giọng nói đôi chút quen thuộc vang lên: “Hóa ra anh ta tên là Bellamy à…”

Sivir giật mình quay đầu lại nhìn, người thanh niên đứng dựa lưng vào bờ tường kia chính là John, cô kì lạ hỏi: “Không phải anh ở doanh trại sao? Tại sao lại ở đây?”

John thở dài bước lại gần Sivir nói: “Tôi chỉ vào đây mua một ít đồ lặt vặt rồi tình cờ gặp cô và anh ta mà thôi… tôi thật không ngờ đấy, Sivir – nữ chúa chiến trường năm xưa lạnh lùng tàn nhẫn trên sa trường nay lại trở thành một cô gái dịu dàng như vậy.”

Đôi mắt Sivir có chút nheo lại, giọng điệu hơi chút thay đổi nói: “Nghe giọng nói của anh thì hình như anh biết tôi?”

“Danh tiếng của cô ai ai không biết, đừng tránh tôi nói thẳng nhé, có phải số tiền cô cướp được đều đổ vào việc mua quà cho tên thanh niên kia không?” – Với một bộ óc thông minh như John, rất nhanh hắn đã có rất nhiều suy đoán.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” – Sivir bắt đầu nặng giọng với John.

“Hài” – Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Cũng không có gì, chỉ là ta thấy cô làm như vậy thực không xứng đáng chút nào? Cứ mỗi lần cướp bóc như vậy cô có thể đánh đổi cả tính mạng của bản thân, giống như chuyện khi sáng vậy…”

“Chỉ cần được ở bên cạnh Bellamy, được làm anh ấy vui thì có đáng là gì? Roger, anh không thấy sao? Bellamy là con trai của chủ tịch hội đồng thành phố Abaz, tương lai của anh ấy sẽ nắm quyền thành phố này, anh ấy rất tuyệt đúng không? Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền để có thể xứng đáng hơn mỗi khi đi bên cạnh anh ấy….” – Sivir nói rất dứt khoát.

“Kiếm nhiều tiền? Xứng đáng?” – John lắc đầu đáp: “Cô kiếm tiền bằng cách gì? Cướp bóc của người khác sao? Ý cô là thế nào vậy? Danh dự và lòng tự hào của một chiến binh nổi tiếng trước đây của cô đâu rồi hả Sivir!”

“Anh im đi, anh thì hiểu gì về tôi chứ! Một chiến binh mạnh mẽ đến đâu mà không có tiền thì vẫn là một kẻ nghèo mà thôi, chỉ cần có tiền, tôi có thể mặc đẹp, trở nên ngàng hàng và xứng đáng khi đi bên cạnh Bellamy, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, việc gì tôi cũng có thể làm… anh có nói gì cũng vô dụng!” – Sivir nói xong xoay người bỏ đi.

John nhìn bóng lưng của cô cười chán nản: “Xứng đáng khi đi bên cạnh hắn ta sao? Cô đề cao cái giá trị bên ngoài nhiều vậy sao Sivir?”

“Cô cố chấp như vậy chỉ hại thân mà thôi!” – John hét lớn, không cần biết Sivir có nghe thấy hay không.
Tối ngày hôm sau, Sivir lại một lần nữa đến thành phố Abaz, lần này cô cầm gần như toàn bộ số tiền cướp được từ vụ lần trước đem theo bên mình.
John vẫn tiếp tục làm theo những gì lính tính mách bảo, hắn cứ có cảm giác chuyện này không ổn chút nào, tên Bellamy kia vừa nhìn qua đã thấy là một tên cực kì xảo trá rồi, có khi Sivir đang bị hắn ta lợi dụng cũng nên.

“Quý khách muốn mua gì ạ?” – Tại cửa hàng vũ khí lớn nhất thành phố Abaz, Sivir cùng với Bellamy đang ngắm thanh kiếm mà Bellamy muốn mua trước đó, tên chủ tiệm thấy có khách sộp để ý đến món hàng này liền tỏ ra cực kì hứng thú.

“Các vị thật có mắt tinh tường à nha, đây không phải là một thanh kiếm tầm thường đâu, nó là một thanh cổ kiếm đấy, theo như truyền thuyết truyền lại, nó từng nằm trong tay một vị anh hùng chém bay đầu cả trăm còn rồng và ác thú, nó là một thanh kiếm sắc bén nhất trong mọi thanh kiếm đấy” – tên chủ tiệm bắt đầu chém gió về thanh kiếm đắt giá nhất của cửa hàng.

“Tiền đây.” – Sivir không chút do dự lấy ra hơn 100 triệu đưa cho tên chủ tiệm, hai mắt của hắn to sáng bừng bừng như mặt trời giữa ban ngày khi thấy đống vàng mà Sivir đưa ra, Bellamy không hề để ý đến việc số tiền kia Sivir có từ đâu, hắn ngắm thanh kiếm một cách thích thú.

“Chúc mừng sinh nhật anh, Bellamy…” – Sivir mỉm cười nói.

Bellamy cười đáp: “Sivir, hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn mời em một bữa ăn được chứ?”

“Ừm” – Sivir gật đầu đồng ý ngay, cả hai nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiến đến một quán ăn sang trọng gần đó.

Ở một gốc cây không xa, John nhìn thấy tất cả, hắn chỉ biết thở dài nuối tiếc cho những hành động của Sivir.

Nhà hàng Mar, nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Abaz với những món ăn được làm từ các đầu bếp 5 sao thượng hạng.

Sivir và Bellamy gọi rất rất nhiều món ăn ngon và rượu cả hai vừa ăn vừa nói chuyện trông vô cùng vui vẻ… đột nhiên Bellamy nói với Sivir: “Sivir, em đi cùng anh ra phía sau được không? Anh có chuyện cần quan trọng cần nói với em…”

“Chuyện quan trọng? Có lẽ nào anh ấy định?” – Hai má Sivir ửng hồng liền đi theo sau Bellamy tiền về phía sau nhà hàng, đến một cái sân nhỏ ở phía sau, Sivir đột nhiên cảm thấy cả người như trở nên không chút sức lực, ngã xuống mặt đất, cô còn chưa kịp nói lên từ gì thì Bellamy đã cười ha hả nói trước: “Thuốc tác dụng cũng đúng giờ thật đấy…”

“Hả” – Sivir không hiểu Bellamy nói vậy là ý gì.

Bellamy xoay đầu lại nhìn Sivir nở nụ cười đểu nói: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem cô là bạn gái cả…”

“Thế nghĩa là gì?” – Sivir vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

“Ồ, vậy mà cô cũng không hiểu sao? Cô tưởng trước giờ tôi không biết những chuyện cô làm à? Ha…. ha…. tôi biết tất cả đấy!” – Bellamy nói với giọng đầy vẻ khinh thường, quả thực khuôn mặt của hắn lúc này nhìn không giống một gã thiếu gia bản tính lương thiện gì cả, trông như một tên đại gian đại ác thì đúng hơn.

Sivir hai tay run lên, môi lắp bắp nói: “Thế tại sao…”

Bellamy vừa ngắm nhìn thanh kiếm trong tay vừa đáp: “Những món quà của cô thật thú vị, nó là như thế thôi, rất thú vị… ha… ha…” – hắn ta nói tiếp: “Cố gắng trở thành một người có tiền của, trở thành một tên cướp khét tiếng để có thể có nhiều tiền, thật là cảm động đấy…”

“Anh lợi dụng tôi sao? Tại sao…. hức tại sao?” – Sivir khóc lóc thê lương hét lớn, cô không thể nào tin vào sự thật tàn nhẫn này.

“Cô nghĩ tôi là loại người dễ dàng chấp nhận một người bạn gái như cô vậy sao? Cô là một tướng cướp đang bị truy nã khắp nơi, cô nghĩ xem, một khi cô bị bắt, người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và cô thì tương lai của tôi sẽ thế nào? Nữ tướng cướp, cô không xứng với tôi đâu, cái gì mà nữ chúa chiến trường, cái gì mà chiến minh kiêu hùng cùng chống lại quân đội hư không? Tất cả chỉ là quá khứ rồi, giờ cô nhìn cô xem, ha… ha….” – Bellamy tiến lại nắm lấy tóc của Sivir mà cười nói đầy xem thường.

“Hức… ta không hiểu, ta không hiểu…. a… a…” – nước mắt của Sivir chảy ròng trên hai má, cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này, một thời gian dài cô ở bên hắn ta, hóa ra suốt thời gian ấy cô bị hắn lợi dụng sao? Tình cảm của cô dành cho hắn hoàn toàn là chân thật… không chút lừa dối vậy mà tại sao hắn lại…

“Đã đến lúc, tôi muốn nói lời chia tay…” – Bellamy lấy ngón trỏ vuốt ve hai má của Sivir…

“Bellamy! Anh định làm gì?” – Sivir từ trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cô không tưởng tượng được kẻ mà cô yêu lại là loại đàn ông đáng kinh tởm đến như vậy, hắn ta không chỉ từ chối tình cảm ấy mà còn dẫm đạp lên chúng, cô thực sự rất muốn giết hắn, thế nhưng cơ thể của cô không hiểu sao lại không còn chút sức lực nào.

“Muốn cử động à! Mơ đi, cô đã trúng độc của ta rồi, giờ cô chỉ như một con mèo nhỏ nằm trong lồng mà thôi, thú thật, ta rất muốn ‘hái rau’ lâu rồi, nhưng giờ mới có cơ hội ha.. ha….” – Bellamy cười đầy dâm tục nói.

“Mày thật tàn nhẫn đấy Bellamy” – Từ phía bên trong, ba tên thanh niên khác mỉm cười bước ra, bọn chúng đều là bạn thân của gã đểu cáng này.

Bellamy cười, khinh thường đáp: “Mặc dù nó cho ta đồ, nhưng thực khó để mà sờ mó nó… ha… ha… tụi bây nhìn xem, nó khóc kìa… nhìn thật yếu đuối… cái gì mà chiến binh mạnh mẽ chứ, vào tay ta thì như con mèo ướt mà thôi…”

“Này, bọn mày đều làm trong lực lượng cảnh binh của thành phố cả mà đúng không? Để ta xử cô ta xong sẽ giao cho bọn bây, chắc hẳn bọn bây sẽ được thăng liền bốn cấp đấy.” – Bellamy nhìn đám bạn của mình cười nham hiểm nói.

“Mày đúng là bạn tốt của bọn tao đấy Bellamy, để bọn tao ra canh cho mày hái rau” – Ba tên bạn của Bellamy cười nhếch môi cười ha hả tiến đến chỗ cửa ra vào.

“Bellamy, ta hận… ta sẽ giết… á…” – Sivir rất muốn giết hắn nhưng tối hôm nay cô không đem vũ khí theo, vả lại đã bị trúng độc nên không thể làm gì được hắn ta cả, cổ tay trái bị Bellamy tóm gọn, kéo cô lại gần hắn, chiếc mũi gớm ghiếc ngửi mùi hương trên người cô rồi nói: “Cô thơm thật đấy, mùi vị của cô gái trong sáng thật là quyến rũ…”

“Đồ khốn, đừng để bàn tay dơ bẩn của ngươi động vào ta…” – Sivir nghiến chặt răng nói.

“Bốp” – Bellamy hung hãn tát vào mặt của Sivir một cái thật mạnh rồi nói: “Giờ cô nằm trong tay của ta rồi, muốn xử thể nào là quyền của ta, đừng bao giờ dùng ánh mắt ấy với ta hiểu chưa?” – hai mắt Bellamy trợn ngược hù dọa.

“Á… á… á… rầm” – ba tiếng thét thảm thiết cùng với tiếng phá tung cánh cửa vang lên gần như đồng loạt khiến Bellamy giật mình nhìn về hướng đó. Đập vào mắt hắn là ba tên bạn mặt mày đầy máu, cả người đầy vết thương khủng khiếp, nằm bất tỉnh.

“Đúng lúc ghê nhỉ?” – John từ bên ngoài bước vào nhìn Sivir ngồi trên mặt đất, hai mắt thâm quần vì khóc trước đó, hắn lại nhìn sang Bellamy cười nói: “Mày là Bellamy đúng chứ? Tên thiếu gia không bằng súc vật?”

“Roger!” – Sivir kinh ngạc khi thấy John xuất hiện.

“Mày là thằng chó nào thế?” – Bellamy hét lớn.

“Mày!” – John chỉ thẳng vào mặt Bellamy mà nói: “Dám đối xử với đồng đội của tao như thế đấy hả! Tao sẽ không nương chân với mày đâu!”.

“Đồng đội?” – Sivir không hiểu hai chữ này khi John vừa nói, chắc cô không biết rằng dưới sau cái khuôn mặt giả kia là một gương mặt quen thuộc từng cùng cô chiến đấu sinh tử trước đây.

“Thằng chó chết” – Bellamy cảm thấy mình như bị xúc phạm, hắn ta tức giận liên tục văng chửi vào mặt John, nhưng những từ này thì thấm vào đâu với cái mặt dày hơn tường thành của hắn chứ.

“Tao không có hứng đâu” – Bellamy nói xong lập tức rút thanh kiếm mà Sivir mua trước đó lao đến chém vào John, kiếm pháp của hắn cũng cực kì tầm thường, đối với John không khác gì một cao thủ đánh với đứa con nít mới bập bẹ tập võ vậy.

“Bịch…” – Lách người nhẹ nhàng tránh được một chiêu, nấm đấm mạnh hơn cả cây búa trăm cân nện thẳng vào bụng của Bellamy khiến hắn ọc máu quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống.

“Bellamy!” – Sivir thấy Bellamy bị John đánh cho hộc máu, lo lắng cực kì, có lẽ ở sâu trong tim cô vẫn còn đôi chút tình cảm với hắn ta.

“Ôi chôi, cô ta vẫn chưa học được điều gì cả” – John xoa trán bực mình thốt lên khi thấy thái độ của Sivir.

“Xoạt”

Hắn tiến lại cạnh Sivir, xé toạt toàn bộ áo bên ngoài của cô, chỉ để lại chiếc áo lót ở bên trong, hành động này khiến Sivir kinh hãi tột độ, cô hét lớn:
“Anh làm cái gì vậy?”

“Phừng” – từ lòng bàn tay của John, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện nhanh chóng đốt cháy chiếc áo đắt tiền cô mặc trên người, sau đó hắn lại tiến đến cạnh Bellamy lột sạch quần áo đắt tiền trên người hắn ném vào đống lửa đang cháy phừng phừng trước mặt. Hai mắt của Sivir kinh ngạc cực kì, John đang làm cái hành động gì thế kia?

John nhìn về phía Sivir mà quát: “Cái gì mà đồ hiệu! Tiền! Danh vọng kia chứ! Nhìn đi, dù cô có mặc thế nào thì khi lột đồ ra cũng như nhau mà thôi. Đừng bao giờ nghĩ giá trị bản thân con người sẽ được tăng cao khi ăn mặc những thứ đắt tiền này… cô nhầm rồi, giá trị con người nằm ở đây này… là con tim, nhân cách và đạo đức chứ không phải là nằm ở những thứ bề ngoài này… Đừng bao giờ nhận xét giá trị 1 con người một cách ngu ngốc như thế…”

“Roger….” – Sivir lại một lần nữa khóc, cô gọi tên hắn trong từng tiếng nấc vì đau khổ…

“Đừng bao giờ hạ thấp giá trị bản thân của mình, cô chỉ thực sự đáng giá chỉ khi có nhiều điều hạnh phúc mà thôi, những thứ này không thể làm nên giá trị của một con người được đâu, cô hiểu không? Cô nhìn tên súc vật này đi? Hắn xứng với cô sao? hắn cho cô hạnh phúc sao? Hắn lợi dụng cô từ đầu đến cuối, hắn không xem giá trị bản thân của cô là gì cả, cô yêu hắn được sao?” – Hắn quát thật lớn thật mạnh mẽ khiến Sivir khóc nức nở, cô khóc không phải vì bị hắn nạt nộ mà cô khóc vì những gì hắn đã nói. Giá trị của bản thân!

“Nào, giờ cô đã có quyết định cho mình chưa?” – John cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra choàng lên người Sivir, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Đôi khi quyết định một điều gì đó rất khó khăn, nhưng ta tin cô không lựa chọn sai lầm đâu, nào hét lớn lên, cô quyết định thế nào…”

“Tôi… tôi sẽ không bao giờ đánh mất bản thân một lần nữa.” – Sivir gào lên thật lớn.

“Tốt” – John mỉm cười đứng dậy nhặt lấy thanh kiếm mà Sivir mua trước đó tặng Bellamy đặt trước mặt cô rồi nói: “Đây là món quà cuối cùng cô tặng hắn, cô quyết định thế nào?”

“Tôi không đòi quà.” – Sivir nhìn thằng vào khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi của Bellamy mà nói tiếp: “Nhưng đây sẽ là món quà chia tay của tôi và hắn ta… Roger, anh có thể giúp tôi bẻ gãy thanh kiếm này được chứ, làm như vậy tình cảm của tôi và hắn ta cũng sẽ chấm dứt.”

John nhìn thẳng vào đôi mắt của Sivir cười đáp: “Không! Người bẻ gãy nó không phải là tôi mà phải là cô, đây tôi sẽ cho cô mượn cánh tay này, hãy tự mình bẻ gãy nó để kết thúc tất cả.” – John cầm lấy tay phải Sivir nắm chặt lấy cổ tay phải của mình rồi sau đó vung mạnh một đòn chấn gãy thanh kiếm.

“Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại giúp cô ta?” – Bellamy hét lớn trợn mắt nhìn John hỏi.

John nhếch miệng cười đáp: “Hình như lỗ tai của mày chưa được thông nhỉ? Để tao nói lại cho mày nghe một lần nữa. Sivir! Cô ấy là Đồng Đội của tao…”.

Sivir chỉ nhìn chằm chằm vào John, không biết cô đang nghĩ điều gì, giống như một cảm giác gì đó cực kì quen thuộc đang tràn ngập khắp nơi này.

“Hai người tưởng chuyện này như vậy là kết thúc à? Cha ta là chủ tịch hội đồng thành phố này, các người đừng mơ thoát được đây, ta sẽ trả thù…” – Bellamy nằm trên mặt đất hét lớn, một đại thiếu gia như hắn được ăn sung mặc sướng từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh cho tơi tả thế này, thực sự là một điều sỉ nhục với chính bản thân hắn.

“Đi nào” – John mạnh mẽ bế Sivir lên khỏi mặt đất, vì cô giờ không còn chút sức lực nào nên khi bị John bế lên như vậy có hơi chút ngượng ngùng, hắn nhìn qua Bellamy nói: “Chủ tịch hội đồng thành phố à? Tao khuyên mày đừng động đến tao, bằng không cả thành phố Abaz này sẽ bị san phẳng.” – Nói xong câu đó John bế theo Sivir nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, mặc cho mọi ánh mắt kinh ngạc hay tò mò của những người đi đường, John vẫn cứ bế Sivir bước từng bước rời khỏi thành phố.

Hai gò má Sivir đỏ như hai trái gấc, trên người cô đang khoác chiếc áo của John, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp, Sivir nhìn khuôn mặt John, cô có đôi chút tiếc nuối vì gương mặt của hắn không có gì quá đặc biệt.

John liếc mắt xuống nhìn Sivir nói: “Nhìn gì tôi kinh vậy?”

Sivir cười lắc đầu: “Không có gì, anh không thấy mọi người đang nhìn chúng ta sao? Như vậy thật ngại quá.”

“Ngại gì đâu, cứ xem họ nhìn với ánh mắt hâm mộ đi, dù sao tôi cũng nổi tiếng lắm… ha… ha…” – lời nói của hắn 5 phần là thật năm phần là đùa khiến Sivir không biết có nên tin hay không, cô đột nhiên hỏi: “Roger, lúc nãy anh bảo tôi là đồng đội của anh, vậy là sao? Tôi không hiểu?”

John lập tức đáp: “Rồi một ngày cô sẽ hiểu mà thôi, có một số chuyện nói ra chỉ làm người khác thêm đau lòng, thà cứ giữ như vậy để nhận lấy nụ cười của người thân xung quanh.” – Một câu nói khiến Sivir không tài nào hiểu được, càng lúc Sivir càng thấy người thanh niên tên Roger này càng thần bí.

Cứ như thế, John bế Sivir rời khỏi thành phố rồi lên ngựa tiến về doanh trại, lúc về đến nơi thì cũng đã giữa khuya, mọi người gần như ngủ hết. Nhìn cô gái xinh đẹp đang say sưa giấc ngủ trên tay hắn lại nhớ đến những người vợ của mình, có thật bọn họ đã chết rồi hay không? Hắn vẫn không tin điều này xảy ra, bởi một lý do, hắn và Nami có kết nối sinh mệnh với nhau nếu Nami chết thì hắn nhất định cũng sẽ chết theo.

Để tránh ánh mắt của những lính canh gác, John vòng ra phía sau doanh trại rồi tiến vào lều của Sivir, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, hôm nay là một buổi tối thật dài đối với cô ấy. Sivir không xứng đáng phải chịu những thương tổn như vậy… thật buồn.

“Ngủ ngon!” – John nói nhẹ một tiếng sau đó xoay người rời đi, đột nhiên lúc này một tiếng gió rít réo lên, Razer nhanh như chớp xuất hiện trên vai John, nó đảo mắt nhìn Sivir xong lại dùng ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn hắn nói: “Anh vừa làm gì chị xinh đẹp của tôi?”

“Có làm gì đâu!” – John vô tội thốt lên.

“Thế tại sao đêm khuya thế này mới về?” – Razer ra dáng của một người cảnh binh bắt đầu tra khảo John.

“Ra ngoài rồi nói, để cô ấy ngủ” – John che miệng của nó lại bảo ra ngoài nói chuyện tiếp, thế nhưng cu cậu tính tình ngang bước cắn vào tay hắn một cái nói tiếp: “Có phải anh hãm hại chị xinh đẹp không? Nếu không tại sao lại tỏ ra mờ ám thế.”

John vò đầu bức tai với con thú nhỏ này, hai ngày ở đây nó học từ mấy tên lăm băm kia cách nói chuyện, bây giờ nói như gió khiến hắn cũng cảm thấy muốn tức chết đi được.

“Ư” – Giọng nói của Sivir vang lên, khiến John giật mình xoay đầu nói với Razer: “Con lạy cu cậu, rời khỏi đây trước đi, ta có mua nhìn thịt về lắm…”

“Thật hả! Khờ khờ….” – Nó giả bộ làm dáng ho khan rồi nói: “Nể tình anh đã mua thịt về ta sẽ bỏ qua chuyện này, lần sau tái phạm thì đừng trách.”

“Được rồi, đi thôi” – John méo miệng của con thú này, không hiểu kiếp trước của hắn tu luyện thế nào mà kiếp này lại gánh phải quả tạ nặng thế cơ chứ.

“Roger!” – khi John rời khỏi phòng, trong giấc ngủ say, Sivir đột nhiên gọi tên hắn rồi mỉm cười.
Một ngày mới lại bắt đầu, bao nhiêu chuyện không vui của ngày hôm qua như đã bị những tia nắng ban may thiêu cháy.
Sivir bước từ lều của mình ra bên ngoài nhìn mọi người xung quanh, tâm trạng của cô hôm nay thật tốt, thấy cái gì cũng vui vẻ cả, cô lập tức tiến thật nhanh đến chỗ ngủ của John, không hiểu sao cô rất muốn gặp hắn.

“Roger” – khi bước đến lều của John cô đã thấy hắn đang luyện tập phía trước, những cơ bắp cuồn cuộn hiện lên trước mặt của một thiếu nữ khiến cô có đôi chút ngượng.

John nhìn Sivir đến cười nói: “Cô dậy rồi à? Ngủ ngon chứ.”

“Ừm, chuyện tối qua, tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh… thật cảm ơn anh Roger.” – Sivir cúi đầu mỉm cười nói lời cảm ơn đối với hắn.

“Vù.” – từ bên trong lều của mình Razer nhanh như tia chớp lao thẳng vào ngực của Sivir rồi tỏ ra cực kì dễ thương để câu dẫn cô. Sivir mỉm cười ôm con thú trắng muốt dễ thương ấy nói: “Nó dễ thương thật đấy, hình như nó rất có cảm tình với tôi.”

“Gật đầu” – Razer lập tức gật đầu không cần suy nghĩ.

John bó tay với nó rồi, miễn bình luận về hành động này, lúc ở trong rừng cấm, chưa thấy được bản chất của nó, bây giờ thì lộ rõ cả rồi, bản chất của một tên mê gái. Mà không biết ai dạy nó bản tính này nhỉ?

John nới với Sivir: “Cô tìm tôi chắc không phải chỉ để nói làm cảm ơn thôi chứ?”

“Nếu chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh thôi thì sao!” – Sivir nhìn John cười xinh đẹp nói.

“Ờ… thì cũng không có gì, hỏi cho biết vậy thôi” – John cười cười xoay người tiến vào lều. Sivir cũng nhanh chóng đi theo hắn vào bên trong.

Mấy gã thuộc hạ ở gần đó nhìn từ nãy giờ bắt đầu chém chuối: “Này, sao tao thấy thủ lĩnh hôm nay khác khác nhỉ, cô ấy có vẻ rất vui, còn rất thân thiết với cậu ta nữa.”

“Tao không rõ lắm, nhưng sáng nay tao có vào Abaz, nghe đồn cô ấy đã đá đít tên thiếu gia đấy…”

“Á, có khi nào thủ lĩnh của chúng ta để ý cậu ta không?”

“Có khả năng… mà lai lịch của cậu ta trong chúng ta đâu ai rõ…”

Ở bên trong lều của mình, Sivir ngồi xuống một cái ghế nhỏ cạnh đó, vuốt ve Razer trên tay Sivir nói: “Anh muốn đến gặp Nasus đúng không? Anh đã có bản đồ đến đấy chưa?”

Nhắc chuyện này mới nhớ, John có hỏi những người trong doanh trại nhưng không một ai có bản đồ chỉ dẫn đường đi đến chỗ của Nasus sinh sống cả, chỉ biết rằng nơi đấy là một nơi đầy ắp tâm linh và những điều thần bí, không một người bình thường nào có thể tiến vào cả.

John lắc đầu chán nản.

“Nếu anh thích tôi sẽ tặng anh một tấm bản đồ” – Sivir mới nói đến đây đã khiến John kinh ngạc vui mừng: “Thật sao, cô có bản đồ ấy à?”

“Tất nhiên, nhưng có một điều kiện” – Sivir nhìn sâu vào ánh mắt của John mà nói.

Hắn kinh ngạc hỏi lại: “Là điều kiện gì?”

“Anh phải cho tôi đi theo!” – Giọng nói của cô đầy quyết tâm, giống như nhất định phải cùng hắn đi đến chỗ của Nasus vậy.

“Cô muốn đi theo sao? Trên đường đi sẽ rất nguy hiểm đấy…” – John kinh ngạc nhìn Sivir nói.

Sivir lập tức lắc đầu đáp: “Không sao cả, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, đi theo anh có khi tôi lại có việc gì đó để mà làm.”

“Thôi được, nếu cô quyết định vậy thì tôi không còn gì để nói nữa cả…” – John gật đầu đồng ý.

Sivir hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh định đi?”

“Nếu đã có bản đồ rồi thì tôi muốn đi ngay trong hôm nay.” – John cười đáp.

“Đi ngay hôm nay sao! Không biết cậu có việc gì cần gặp Nasus mà phải vội vã như vậy.” – Sivir thắc mắc hỏi, với cô lúc này người thanh niên trước mặt cứ như được một lớp sương mù che phủ, không thể nào nhìn thấu được.

“Được rồi, đến lúc đấy cô sẽ biết, trưa nay chúng ta sẽ xuất phát, cô thấy thế nào?” – John đứng dậy nói.

Sivir gật đầu, đặt Razer lên chiếc giường cạnh đó, cu cậu cảm thấy cực kì tiếc nuối khi rời khỏi Sivir nhưng không muốn làm mất hình ảnh của mình trước cô nên tỏ ra ngoan ngoãn, sau đó cô rời khỏi lều của John tiến về lều của mình chuẩn bị đồ đạc.

John cũng nhanh chóng thu xếp mọi vật dụng cần thiết cho chuyến đi này, đặc biệt là thức ăn và nước uống hắn không thể không đem theo.

“Thủ lĩnh… thủ lĩnh…. nguy rồi… nguy rồi” – Trong lúc John đang thu xếp đồ đặc thì tiếng la lớn vang lên bên ngoài khiến hắn giật mình chạy ra. Không chỉ mỗi John có hành động như vậy mà tất cả mọi người trong doanh trại ai ai cũng tò mò không biết người thanh niên kia có chuyện gì lại la hét như vậy.

Sivir rời khỏi lều lập tức hỏi: “Có chuyện gì mà cậu lại la hét như vậy?”

“Là lính cảnh binh của Abaz, phải gần 200 người đang kéo đến đây, kẻ nào cũng trang bị đầy đủ các loại vũ khí, có lẽ muốn tấn công chúng ta.” – người thanh niên kia hối hả nói, những gì vừa nói ra khiến cho toàn bộ mọi người trong doanh trại kinh hãi, tổng doanh số của cả đám người ở đây cũng chỉ chừng 30 – 40 người là cùng, bên kia có tới 200 người làm sao mà đối địch lại được đây?

“Thủ lĩnh, chắc bọn chúng đến bắt chúng ta vì những vụ cướp trước đây, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?”

“Sợ cái gì kia chứ! Chúng đến thì chúng ta đánh, chúng ta nhất định không thể làm con rùa rụt cổ được”

“Đúng vậy, chúng ta phải đánh bọn chúng…”

Sivir nghiến chặt răng, cô biết nguyên nhân của cuộc tấn công này, chắc chắn Bellamy đang muốn trả thù cô đây, Sivir đảo mắt nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người yên lặng đi! Chuyện này là do ta gây ra, hãy để ta tự giải quyết.”

“Thủ lĩnh, người đang nói cái gì vậy? Tại sao lại là do người? Tại sao người lại nhận toàn bộ trách nhiệm?” – Một người thuộc hạ của Sivir bức xúc nói.

“Đúng vậy thủ lĩnh à, tất cả anh em ở đây ai cũng biết chuyện cô đá tên thiếu gia Bellamy, hắn làm vậy là để trả thù cô, đừng gánh vác tất cả mọi chuyện một mình như thế.” – Một người khác cũng lên tiến nói.

“Có chuyện gì vậy?” – John tiến lại cạnh Sivir hỏi.

Cô nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện cho John biết, cô buồn rầu nói thêm: “Roger, xin lỗi đã để anh phải dính vào chuyện này, có lẽ chuyện đi này tôi không thể đi cùng anh được rồi.”

John thở dài thầm mắng tên Bellamy kia đúng là ngu dốt, không phải tối qua hắn đã cảnh báo là đừng làm những chuyện dại dột thế này rồi hay sao. John đặt tay lên vai Sivir rồi đáp: “Cô mau chuẩn bị đồ đạc đi, 30 phút nữa chúng ta sẽ khởi hành.”

“Thế còn đám quân đội đang tiến đến đây?” – Sivir hơi chúng kinh ngạc hỏi lại.

“Tôi sẽ xử lý đám đó, cái tên Bellamy kia không xem để vào tai những lời tôi cảnh báo tối qua, hắn nhất định sẽ trả giá.” – John nói xong xoay người rời đi, những người xung quanh vội hỏi lớn: “Roger, cậu có định đem theo bao nhiêu người để ngăn quân đội lại không?”

Đưa cao tay hô lớn: “Một mình tôi đủ rồi.”

“Một… một mình cậu ta sao?”

“Cậu ta đang đùa à? Một mình cậu ta sao có thể.”

“Thật là khó tin.”

Sivir nhìn sang một tên thuộc hạ của mình nói: “Cậu bí mật bám theo anh ấy ở phía sau, nếu cảm thấy anh ấy gặp nguy hiểm gì lập tức quay về báo lại.”

“Rõ” – người thanh niên kia nhận lệnh của Sivir nhanh chóng chạy đi.

“Roger, rốt cuộc anh là ai?” – một câu hỏi nhanh chóng xuất hiện trong đầu Sivir.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com