Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

“Ầm” – Một tiếng nổ lớn vang lên, hơn năm ngôi nhà lập tức đổ xuống, khói bụi bay mù mịt.
“Lạch cạch lạch cạch” – Từ dưới đống đổ nát của những ngôi nhà kia, Zorro khó khăn thoát ra khỏi đó đứng dậy nhìn đối thủ trước mặt, ánh mắt hiện lên một sự hứng thú cao độ.

“Vẫn còn đứng được, cũng không tệ” – Đối thủ của Zorro là kẻ đứng đầu trong 4 kẻ dưới quyền Scorpio, hắn ta tên là Veron, kẻ này thoạt nhìn có chút bình thường nhưng khi đã ra tay thì tuyệt đối không như vẻ bề ngoài của hắn, mỗi chiêu tung ra đều vô cùng hiểm độc, thậm chí hắn còn không ngại xài các thủ đoạn bẩn thỉu để có thể dành được chiến thắng.

Zorro lúc này đã thực sự tin rằng thực lực của đối phương chỉ có thể ở trên hắn chứ không thể nào ở dưới hắn được.

Veron lạnh giọng nói: “Ngươi quả nhiên đã đạt tới trình độ rất cao, với độ tuổi này mà đạt được đến trình độ sử dụng kiếm như vậy thì tuyệt đối không phải người bình thường, tính ra thật không làm ta thất vọng.”

Zorro mặc dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng khả năng sử dụng kiếm của cậu ấy thành thục đến độ có thể tùy ý điều khiển kiếm trong tay theo ý muốn, đấy được xem là một mức độ mà ai ai cũng muốn đạt được. Người bình thường muốn làm được như vậy thì ít nhất phải luyện trên 10 năm mới có thể tùy ý sử dụng kiếm theo mong muốn, những lời mà Veron nói ra đều là có ý khen hắn.

Zorro mặc dù cũng chỉ mới vừa lĩnh ngộ được khả năng tùy ý điều khiến kiếm nhưng trong lớp thế hệ thanh niên bằng tuổi thì cậu ấy tuyệt đối đứng hàng đầu.

Zorro nói: “Ngươi rất mạnh!”

Veron nhếch môi đáp lại: “Trong số những người cùng trang lứa, những người được ta coi là đối thủ không nhiều, đối thủ khó cầu, hôm nay đúng là một ngày khiến người ta vui mừng.” – Mặc dù gã không cười, thanh âm băng lãnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Zorro thầm kêu không hay, tên lạnh lùng như tảng băng này không còn nghi ngờ gì nữa đúng là một kẻ điên cuồng si mê đánh nhau, đối đầu với một kẻ như vậy quả thực rất phiền phức, muốn dừng tay e rằng cũng gặp khó khăn.

Lần này Veron chủ động công kích, tay gã cầm trên tay là một cây đao có đường cong như mặt trăng khuyết nhằm Zorro chém xuống, đao khí giống như cầu vồng, phát ra những luồng ánh sáng chói mắt trong không trung.

Zorro tay nắm “Ỷ thiên kiếm” nghênh đón, kiếm khí mạnh mẽ rắn chắc như được luyện, ánh sáng lấp lánh, chói mắt.

“Bùng”

Lực công phá của hai luồng năng lượng va vào nhau quả thật kinh người, cát đá của khoảng đất trống bay tứ tung, đao khí và kiếm khí ở xung quanh khiến cho bề mặt đất ở gần đó bị va đập xuất hiện các hố lồi lõm.

Hai người đối chiến cũng bị chấn động đến nỗi bay tung ra, nhưng trong khoảnh khắc tiếp đất cả hai người lại nhanh chóng lao vào tấn công đối phương.

Đao ảnh – kiếm ảnh bay ngang dọc, những ánh sáng phát ra từ lưỡi kiếm giống như những tia chớp đan xen trên không. Lúc này ở nơi đây ánh sáng chói lòa, những tiếng “Đùng đùng” đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Zorro và Veron thân hình hai người như chớp, giống như hai luồng ánh sáng đang di chuyển, cứ mỗi lần va chạm vào nhau là lại nghe vô số tiếng”Keng keng” – do binh khí va chạm.

Uy lực của Zorro và Veron như đang xâm chiếm tất cả, điên cuồng tàn phá, mặt đất xuất hiện vô số những hố sâu, đá bắn ra loạn xạ, cát bụi bay mịt mù. Hai người từ chỗ đất trống đánh vào tận trong rừng, cây cối đổ xuống từng hàng, dưới lưỡi kiếm lợi hại đều vỡ vụn, bay theo gió.

Cả hai đúng là kì phùng địch thủ, long tranh hổ đấu kịch chiến đến nghẹt thở.

Zorro càng đánh trong lòng càng sợ hãi, cậu ta cảm thấy rằng thực lực của Veron xét về kiếm thuật thì ngang với mình nhưng càng đầu lâu dài cậu ta lại cảm nhận được mỗi nhát chém của đối thủ lại càng mạnh hơn, nó chứa sự điên cuồng và hưng phấn quái lạ.

“Thuộc hạ của Scorpio có khác!” – Zorro búng người về phía sau nhìn vẻ mặt hơi chút ngơ ngác của Veron liền nói: “Đừng nghĩ ta bỏ chạy, có thể đợi ta một lúc được không?”

“Làm gì?” – Veron vô cùng khó hiểu, nhưng lâu lắm rồi hắn mới gặp một đối thủ có thể kích phát được sự hưng phấn của bản thân thế này nên lập tức đồng ý.

Zorro muốn Veron chờ đợi không phải là vì cậu ta muốn có thời gian để nghĩ kế bỏ chạy mà đơn giản, Zorro đã hạ quyết tâm thắng được hắn ta, Zorro cuối người cởi giầy, cởi áo giáp, cởi cả giáp bảo hộ ở tay và đầu gối.

“Ầm ầm ầm” – Khi những thứ giáp sắt trên người Zorro được cởi ra và rơi xuống mặt đất, lập tức vang lên những tiếng động vô cùng lớn, mỗi thứ như vậy khi rơi xuống đất lập tức khiến mặt đất lún sâu hơn 1 mét.

“Này… này… mấy thứ đó nặng bao nhiêu kí?” – Veron bị những bộ giáp mà Zorro tháo ra hù dọa cho nhảy dựng cả lên.

Zorro điềm tĩnh cười đáp: “Mỗi thứ như vậy chừng 3kg, có áo giáp thì 10kg… được rồi, bây giờ thì nhẹ nhàng rồi, chúng ta lại đấu tiếp.”

“Không phải chứ, hắn ta…. chừng đó tổng cộng cũng phải gần 30 kg, hắn đã mang cả đống thứ ấy đánh với mình từ nãy giờ sao?” – Veron bắt đầu có một sự uy hiếp không hề nhỏ phát ra từ Zorro.

“Tiếp chiêu!” – Zorro hô lớn một tiếng, cả người biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt Veron, cái tốc độ này khiến hắn ta muốn tặc lưỡi miễn bình luận, cơ bản không thể nào kịp phản ứng.

“Phập” – Ý thiên kiếm của Zorro theo sự điều khiển của cậu ta chém mạnh về phía trước một nhát, lưỡi kiếm sắc bén chém ngang ngực, một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ cơ thể của Veron. Sắc mặt kinh hãi vẫn chưa biến mất.

“Sao vậy? Trận đấu mới bắt đầu mà thôi!” – Zorro mỉm cười, tay cậu không chạm vào kiếm, bây giờ ý thiên kiếm lơ lửng trước mặt của Zorro, Zorro điều khiển vũ khí của mình bằng ý chí, là tuyệt kĩ mà mẹ cậu đã truyền khả năng nói chuyện với vũ khí và làm bạn với chúng, đấy được gọi là”ý chí của lưỡi kiếm.”

“Thế đéo nào lại như vậy? Hắn ta sao lại mạnh như thế?” – Veron thoát khỏi đống đổ nát bước nặng nề ra và ngước nhìn Zorro đang lơ lửng trên không.

“Tiếp tục” – Zorro hô lớn một tiếng, ỷ thiên kiếm trước mặt đột nhiên phân tách ra thành vô số các lưỡi kiếm khác nhau, chuyển động xung quanh cơ thể Zorro. Theo cử động của bàn tay Zorro mà phóng thẳng đến tấn công Veron.

“Lần này không có chuyện để ngươi đánh trúng nữa đâu!” – Veron gầm lên một tiếng, vung đao phóng đến, điên cuồng chặt chém những lưỡi kiếm mà Zorro tạo ra công kích.

Veron dần dần kiệt sức, hắn đã cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, mồ hôi chảy ướt hết áo, khắp người hắn toàn là mồ hôi.

Ỷ thiên kiếm và đao ảnh bắt đầu chém vào nhau, những tia lửa bắn ra xung quanh, những âm thanh”Leng keng, leng keng” không ngớt vang lên.

Trải qua hàng trăm chiêu, Zorro âm thầm tích tụ được một chút năng lượng trong người, chuẩn bị nhanh chóng đánh Veron một đòn mạnh. Nhưng đúng lúc này, Veron lại đi trước một bước gây khó khăn, hai tay gã dùng lực một phần, đao trước mặt một hóa thành hai, đao không ngờ lại là do hai thanh đao sắc bén hợp thành.

Hai thanh đao được gã dồn toàn bộ năng lượng phép thuật tinh thuần nhất, giống như tia chớp hướng phía Zorro đánh tới, đồng thời gã nhanh chóng mở chiếc túi da dài ở sau lưng ra, bên trong có mấy chục phi đao nhỏ xíu, mỗi thanh phi đao lại phát ra những tia hàn quang lạnh lẽo.

Zorro vừa mới tránh được hai thanh đao công kích tới, cậu ta kinh hãi phát hiện ra mấy chục phi đao hàn quang lấp lánh bay tới phía mình, trong không gian phát ra những tiếng rền kì quái, Zorro vội vàng ngửa người nằm trên mặt đất bay ra xa ba mét.

Veron bước tiến lên phía trước, động tác của hai tay vô cùng nhanh nhẹn, liên tục ném ra những thanh phi đao nhỏ xíu sắc lẻm.

Với động tác của Veron có thể biết rằng gã rất thường xuyên luyện tập phương thức tấn công này, động tác của hai tay nhanh nhẹn như điện chớp.

Cơn mưa đao trên không u tối lạnh lẽo, Zorro tránh nhưng không tài nào tránh được, cậu ta thử dùng kiếm đẩy được mấy lần rồi cuối cùng cũng từ bỏ. Những thanh phi đao bị đánh bật bay ra đại đa số đều quay trở lại phía Veron, những cây đao không ngừng được truyền năng lượng phép thuật, lần sau mạnh hơn lần trước, mấy chục thanh phi đao đan xen nhau trên không trung tạo thành một vùng lưới đao sáng chói lòa.

Mặt đất lồi lõm, có biết bao nhiêu hố to nhỏ, những chiếc hố này là dư chấn của Zorro và Veron đánh tạo ra từ lúc đầu cuộc đại chiến.

Zorro trong lúc nhanh chóng lùi lại phía sau không cẩn thận rơi vào một chiếc hố sâu chừng nửa mét, ỷ thiên kiếm tuột khỏi tay rơi ra ngoài hố, khiến Zorro vừa kinh vừa sợ.

“Ha… ha…. ngươi chết chắc rồi!” – Veron vừa lao đến vừa cười khoái chí khi thấy kiếm của Zorro đã rơi ra còn bản thân hắn thì lại ngã xuống hố.

“Vút vút vút…” – Vô số các thanh phi đao ẩn chứa uy lực phép thuật lao nhanh như tia chớp phóng đến.

Nhìn mấy chục thanh phi đao càng ngày càng gần, lúc cách hắn còn cách không đầy nửa mét, Zorro lập tức đưa tay phải lên. Giống như một chiếc lồng nhỏ xuất hiện trước lòng bàn tay của Zorro lập tức chặn lại toàn bộ những thanh phi đao đang lao đến, từ giữa trán của Zorro lập tức lóe lên những tia sáng chói lòa.

“Rít rít rít” – Những thanh phi đao đột nhiên đồng loạt rít lên những âm thanh chói tai.

“A” – Zorro hét lớn một tiếng, toàn bộ số phi đao kia dừng việc công kích xoay đó xoay người bay xung quanh cơ thể của Zorro.

“Chuyện… chuyện gì vậy?” – Veron mắt trong xoe kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, những thanh phi đao của mình không chỉ không công kích Zorro mà bây giờ còn đang bay xung quanh cơ thể hắn như bị hắn điều khiển vậy.

“Vẫn chưa hiểu sao? Là ý chí của lưỡi kiếm mà mẹ ta đã dạy, mỗi loại vũ khí đều có suy nghĩ riêng của nó, đấy được gọi là tinh linh, ta đã nói chuyện với số phi đao này và nó đã hiểu những gì ta nói, giờ đây nó là vũ khí của ta là chiến hữu của ta, Veron ngươi thua rồi.” – Zorro nói xong vung tay về phía trước, toàn bộ số phi đao bắn thẳng về phía Veron, công kích vào cái cơ thể đầy sự mệt mỏi kia một cách điên loạn.

“Ta không thua…” – Veron bị chính những thanh phi đao mà ngày ngày mình luyện bắn xuyên qua cơ thể, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu. Veron sắc mặt nhợt nhạt, gã liên tục lùi lại phía sau bảy bước dài, cuối cùng lắc lư người rồi đổ xuống đất. Gã nhìn Zorro ở phía xa nói: “Ta thắng rồi. Là người mạnh nhất dưới quyền ngài Scorpio, ta không thua… ha… ha…”

Veron nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp Zorro, nói: “Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, là một đối thủ không tồi. Ta cảm thấy vô cùng vui sướng, cảm giác này ta đã lâu rồi không cảm thấy.”

“Nhưng cuối cùng các ngươi cũng sẽ chết cả thôi” – Veron nói ra điều này khiến Zorro hơi chút bất ngờ liền hỏi: “Ý ngươi là gì?”

Veron nói: “Các ngươi sẽ không thể nào thoát khỏi thứ vũ khí hủy diệt mà bọn ta đã đặt trong thủ đô này, chỉ còn 20p nữa thôi, tất cả sẽ bùm… ha… ha….”

Nói xong đôi mắt kia nhắm chặt, hơi thở cũng ngừng lại, một trận chiến ác liệt nữa lại kết thúc, máu lại tiếp tục đổ xuống.

“20 phút” – Zorro kinh hoảng.

“Zorro” – Isla và Ariel bay đến nhìn vẻ mặt sợ hãi của Zorro cả hai lập tức hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Là vũ khí hủy diệt mà Scorpio đã nói, nó có thật, và nó sẽ phá hủy cả thủ đô này trong 20 phút nữa.” – Zorro nói ra khiến cả Ariel và Isla đều sợ hãi.

“Mau lên, chúng ta phải mau chóng nói việc này với Anna và Lux, cùng ho nhanh chóng tìm ra thứ đó. Đi mau!” – Cả ba lập tức phòng người bay đi.

Ở một nơi khác, Anna và Lux vẫn cứ liên tục chạy từ nơi này qua nơi khác tìm kiếm nơi cất dấu vũ khí bí mật, nhưng chỉ có hai người mà tìm một thứ vũ khí trong cả cái thủ đô to lớn này thì có khác gì mò kim dưới bể.

Anna thở dốc nói: “Thử nghĩ xem, rốt cuộc thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thủ đô có thể đặt ở đâu?”

Lux cũng thở dốc đáp: “Thứ có thể phá hủy cả thủ đô chỉ có thể là một quả boom nhưng rốt cuộc nó có thể được đặt ở đâu kia chứ?”

Anna cũng sầu não không kém, cô ôm đầu suy nghĩ: “Một quả boom có thể làm nổ cả một thủ đô rộng lớn, nó có thể được đặt bất cứ nơi trong thủ đô này, những nơi khả nghi nhất mình đã tìm qua, nhưng đều không có.”

“Anna, Lux” – Ở phía sau Isla, Zorro và Ariel hớt hãi chạy đến.

Cả Anna và Lux đều kinh ngạc khi thấy 3 người xuất hiện ở đây nhưng rồi cả hai cũng vui mừng vì bọn họ không sao, Anna hớn hở nói: “Vậy là họ vẫn bình an, thật tốt quá.”

“Không có thời gian để vui mừng đâu!” – Zorro gấp rút nói.

“Có chuyện gì sao?” – Lux vội hỏi.

Isla gật đầu đáp: “Vũ khí mà Scorpio nói đến là một quả boom, và nó sẽ phát nổ sau 20p nữa, chúng ta phải mau chóng tìm nó ngay.”

Lux thờ dài nói: “Bọn tôi cũng đoán được đấy là một quả boom nhưng khắp thủ đô này nơi nào cũng có thể là chỗ đặt boom, chúng ta tìm như vậy không khác gì mò kim đáy bể cả.”

“Khốn kiếp! Vậy không lẽ chúng ta đành bỏ cuộc sao?” – Zorro bực tức đấm mạnh nấm đấm vào tường.

“Một quả boom cho nổ cả thủ đô, chắc chắn uy lực sẽ rất lớn, nhưng để hủy diệt cả thủ đô rộng lớn này quả boom ấy phải đặt ở một nơi có thể gây ảnh hướng lan rộng và bao quát nhất đến thủ đô.” – Ariel vừa suy nghĩ vừa nói.

“Nơi rộng và bao quát toàn thủ đô?” – Lux giật mình kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

Anna nhận ra ngay biểu hiện kì lạ của Lux vội vàng hỏi: “Lux, cô biết gì sao? Nói mau đi.”

“Nơi đủ rộng và có sức ảnh hưởng lan tỏa ấy chính là quảng trường trung tâm thủ đô, là nơi mà mọi người đang đánh nhau với gã Taurus.” – Lux kinh hãi nói ra, những lời nói này có khác gì nhát búa chí mạng vào đầu những người còn lại.

“Đi mau!”

Thời gian quả boom nổ đếm ngược: 18’30s
Tại ngôi nhà của Prospector…
“Một con chim chim trên cao, hai con chim trên cao, ba con chim rồi bốn con chim, thức ăn không có, gái cũng không, ngồi đếm chim từ ngày này qua ngày khác, ôi cuộc đời của ta, ta hận ngươi tên cờ hó chết tiệt” – Tiếng oán thán của đầy chua chát vang lên ở một bãi cỏ xanh mượt nằm trong khuôn viên nhà Prospector.

Đến gần hơn một chút thì thấy ở giữa bãi cỏ xanh mượt kia, một con thú lông trắng, với hình thù có chút quái dị, nửa hổ nửa sư tử, điều đáng ngạc nhiên là thoạt nhìn trông nó vô cùng dễ thương.

“Rột… rôt.” – Tiếng bao tử vang lên đầy đau khổ, cái khuôn mặt buồn bã nhăn nhún một lần nữa mắng chửi: “Tên khốn nạn, ta rủa abc xyz, sớm thôi ta sẽ xé nát ngươi ra vì cái tội bỏ ta lại đây một mình mà đi với cô gái tóc vàng xinh đẹp, đúng là kẻ vì gái quên thú nuôi, vì sung sướng quên tình bạn mà.”

“Ầm” – Đột nhiên ngay lúc này từ phía dãy nhà phía sau cùng một tiếng nổ vang lên thật lớn làm cu cậu Razer này giật mình.

“A, có khi nào mấy lão già kia chết hết không? Nếu mấy lão ấy chết là ta có thể rời khỏi đây mà vẫn không bị xem là thất hứa rồi!” – Razer nở ra nụ cười xảo trá hứng khỏi lao như một mũi tên hướng về phía dãy nhà phát nổ.

Dãy nhà phía sau giờ đây sụp đổ gần như hoàn toàn, không có lửa nhưng đầy khói, gạch đá gần như không còn nguyên vẹn, hiển nhiên vụ nổ ấy rất là lớn.

“Mấy lão già kia ngủm chưa nhỉ?” – Razer đưa chiếc móng lên gãi gãi đầu nhìn đống đổ nát trước mặt mà suy nghĩ.

“Bùm” – Từ dưới đống đổ nát trước mặt, hai con người gầy còm, tóc tai rồi bời, quần áo trên người thì khỏi phải nói, rách rưới đến độ không khác gì ăn xin, đúc kết lại hai chữ: Thê thảm.

“Ô” – Razer mắt trợn tròn kinh ngạc, nó không phải kinh ngạc bộ dạng của hai lão già bước ra từ đống đổ nát kia mà kinh ngạc vì hai lão ấy vẫn chưa ngủm.

“Này hai lão già? Chơi thuốc nổ dưới đó hay sao mà làm sụp cả một dãy nhà lớn thế?” – Razer nhảy đến trước mặt Doran và Prospector nói.

“Ha… ha…. ha….” – Cả hai đột nhiên cười lớn, hành động kì quái khiến cu cậu bất ngờ và cực kì tò mò, nó chỉ thẳng móng chân vào mặt cả hai và nói: “Nói cho ta biết mau lên, bằng không ta cho hai lão không còn mảnh vải nào mặc trên người.”

“Bọn ta thành công rồi, Tam Hợp Kiếm phiên bản mới cuối cùng đã hoàn thành rồi…” – Doran và Prospector mừng rỡ choàng vai nhau mà nhảy cẩn lên như hai đứa trẻ, họ hầu như không để tâm đến những gì Razer đã nói trước đó.

“Xong rồi! Đâu, đâu đâu, đem ra đây, đem ra đây?” – Razer ngó trước ngó sau, ngó trái ngó phải mong tìm ra cây tam hợp kiếm mà hai người họ đã nói.

“Chờ ta một chút” – Doran xoay người đào bới trong đống đổ nát sau lưng chừng vài phút thì lấy lên một thanh kiếm màu đen tuyền quái dị, kiểu dáng của nó nhìn thì có vẻ cũng khá là cầu kì tinh tế, nhưng chung quy là mắt thường nhìn qua không có thấy gì gọi là uy lực như trong tưởng tượng cả.

“Cây kiếm rỉ này mà là tam hợp kiếm mấy người tốn công chế tạo sao?” – Razer nhìn cây kiếm mà Doran cầm thất vọng nói.

“Ha… ha… cậu nhóc, ngươi còn nhỏ không biết sự lợi hại của nó đâu, bây giờ mau đen nó đến cho chủ của ngươi đi.” – Prospector cười nói với Razer.

“Ầm” – Razer gừ lên một tiếng không hiểu sao cả cơ thể Prospector đã bị bắn đi hơn 100 mét ngã đau đớn trên một gốc cây đại thụ. Một cảnh tượng khiến Doran cũng kinh hãi không thôi.

Razer gầm lên nói: “Ai bảo mấy người tên John kia là chủ của ta, các ngươi phải nói ngược lại, hắn là thuộc hạ của ta, là kẻ mà sắp tới ta sẽ xé hắn, chiên hắn lên rồi xào xả ớt, quét bột…. abc…” – Vừa nói hai bàn chân của Razer cứ chặt chém chí chóe vào không trung như đang tưởng tượng ra cảnh chế biến John như thế nào.

“Được được rồi, mau đem thứ này đến cho John đi, ngươi ở đây mấy ngày chắc chịu không nổi rồi nhỉ!.” – Doran cố gắng kiềm chế cảm xúc đưa thanh kiếm cho Razer.

“Ông hiểu ta đấy, nhưng mà nó to quá sao đem đi được?” – Razer chớp chớp đôi mắt dễ thương đáp.

“À, ta quên mất..” – Doran cười trừ vài tiếng rồi miệng lâm râm đọc một câu thần chú gì đó rất ngắn, ngay lập tức thanh kiếm đen tuyền trên tay của ông ta thu nhỏ lại bằng một que tăm.

“Woa” – Razer tròn xoe mắt kinh ngạc nói: “Ê lão già, dạy ta cái này đi, dạy ta đi, có nó ta có thể đột nhập vào bất cứ đâu, hắc hắc.” – nụ cười gian xảo không giống ai của nó cứ vang lên.

Doran lấy bứt lấy sợi dây chuyền trên cổ rồi xâu thanh kiếm ấy vào bên trong sợi duyên rồi và đeo lên cổ của Razer.

“Bây giờ ngươi có thể đem nó đến cho cậu ấy được rồi đấy.” – Doran cười đáp.

“Được được…” – Razer gật đầu rồi xoay người lao đi như một tia chớp.

“À, nhớ nói với cậu ta, cách sử dụng thanh kiếm ta có ghi lại trên ấn kí ức đặt trên thanh kiếm ấy.” – Doran chợt nhớ ra hô lớn, giọng nói đầy năng lượng vang đi rất xa.

“Oa…” – Lúc này Prospector bước từng bước đau đớn quay trở về, sắc mặt cực kì khó coi, hiển nhiên bị 1 con thú nhỏ bé đánh văng xa đến như thế.

“Không biết nó thuộc giống thú gì nhỉ? Không chỉ biết nói mà sức mạnh cũng thật kinh tởm.” – Prospector nói.

Doran cười đáp, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm: “Nó là thần thú thời thượng cổ. Số mệnh của của nó và cả cậu ta e rằng không đơn giản như những gì chúng ta đoán.”

“Khịt khịt” – Razer vừa di chuyển vừa đánh mùi của John, cái mũi nhạy đến mức độ dù hắn đang ở tận Demacia nhưng nó vẫn có thể đánh hơi ra.

“Chuẩn bị chết đi cái tên cờ hó, ông ngoại Razer mà gặp sẽ lăn bột chiên xù ngươi lên… ngáo…”

Tạm xa cu cậu quậy phá, chúng ta quay trở lại với cuộc chiến tại Demacia.

Lúc này cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt, từ bên ngoài thủ đô cho đến bên trong không nơi nào không có tiếng binh khí va chạm và tiếng người la hét.

“Không cho bọn chúng thoát.”

“Bắt quân làm phản lại.”

“Bao vây, bao vây mọi phía.”

Zorro, Isla, Ariel, Anna và Lux đang trên đường quay trở về khu vực trung tâm thủ đô để báo tin thì đột nhiên bắt gặp rất nhiều binh lính Demacia đi theo Marco, bọn binh sĩ này cực kì hung hăn, với số vũ khí tối tân được trang bị bọn chúng không ngần ngại tấn công 5 người bọn họ quyết liệt.

“Cố gắng cầm cự, quân cứu viện ở các thành phố khác sắp đến rồi, chúng ta sắp dành chiến thắng rồi.” – Những binh lính Demacia đang bao vây 5 người Lux liên tục nói với nhau câu này để động viên tinh thần.

“Không được rồi, nếu chúng ta bị cầm chân ở đây quá lâu tất cả sẽ chết mất.” – Isla nghiến răng, trận chiến trước cô hầu như đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, mặc dù binh lính trước mặt dễ đối phó hơn Maria nhưng bọn chúng lại quá đông, cô không còn đủ sức để đánh bại tất cả, Ariel và Zorro cũng tương tự.

“Anna, Lux, ba chúng tôi sẽ mở đường máu, hai người hãy mau chóng đến báo tin cho mọi người.” – Đây là kế hoạch của Ariel nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì từ phía sau những dãy nhà trước mặt, hai chiếc xe pháp ma pháp đột ngột xuất hiện, bắn ra hai quả pháo năng lượng về phía họ, uy lực của pháo năng lượng là không phải bàn cãi, một viên pháo đủ sức phá tung một tòa nhà 6 tầng.

“Ầm ầm ầm” – Hai chiếc xe pháo kia tiếp tục oanh tạc 5 người bọn họ.

“Á” – Isla và Zorro và quá kiệt sức nên đã không thể tránh kịp hai quả đạn pháo, cả hai trúng pháo ngã lăn ra mặt đất, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.

“Isla, Zorro.” – Ariel hớt hãi chạy đến cạnh cả hai, từ lòng bàn tay bắn ra hai luồng năng lượng chữa trị các vết thương trên người họ.

“Bọn chúng bị thương rồi, các anh em tiến lên tiêu diệt bọn chúng.”

“Không ổn rồi!” – Lux nắm chặc cây gậy phép trên tay, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng cực kì.

“Bà nội chúng bây, cút hết!” – Một tiếng mắng chửi cùng với tiếng gầm thét vang lên.

“Á” – Từ phía sau đội hình địch những tiếng la hét thảm thiết cất lên, những cái thân thể bị bắn tứ tung lên trời.

“Bịch bịch bịch” – Trước mặt Lux và những người khác lần lượt Xin Zhao, Fiora, Vayne, Quinn, Galio còn có cả Ezreal và Taric cũng xuất hiện.

“Lux, không sao chứ?” – Ezreal lo lắng đỡ Lux dậy nói.

Lux vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của mọi người ở đây, đôi mắt gần như muốn khóc thật lớn.

“Mọi người sao? Mọi người lại đến được đây?” – Isla cũng kinh ngạc không kém.

“Là em đã dẫn họ đến.” – Right nhảy từ trên mái nhà xuống tươi cười nói.

Xin Zhao cũng đáp: “Mấy người thật ích kỷ, đây vốn là việc của Demacia vậy mà dám để những người Demacia như bọn ta ở lại đó nằm dài trên giường.”

Taric nói thêm: “Sau khi bọn ta nhận được thư của Lux liền tức tốc tiến đến Demacia, trên đường đi thì bắt gặp Tể tướng Xin Zhao và mọi người, khi đến thủ đô thì mọi chuyện có hơi muộn một chút cuộc chiến đã nổ ra, lúc ấy bọn tôi gặp cậu ta – Right, chính cậu ấy dẫn bọn tôi đến đây.”

“Hè hè” – Right xoa xoa mũi hứng chí cười.

“Các người đừng nghĩ số lượng tăng thêm vài người thì sẽ thoát khỏi bọn ta, đừng mơ” – Đám binh sĩ trước mặt hét lớn.

“Phải, quân viện binh của chúng ta sắp đến rồi, bọn họ sẽ xử lý các ngươi…”

“Viện binh? Ha… ha….” – Quinn che miệng cười đáp: “Viện binh từ năm thành phố đều bị bọn ta ngăn cản trên đường đi cả rồi, các người nghĩ lý do gì mà bọn ta lại đến đây trễ như vậy?”

“Ngăn cản rồi? Làm sao mọi người…” – Anna rất kinh ngạc.

Ezreal liền đáp: “Mọi người không nghĩ bọn tôi trên đường đi đã dự đoán mọi chuyện sẽ xảy ra hay sao? Tể tướng Xin Zhao biết chắc rằng sẽ có viện binh từ các thành phố lân cận cho nên đã sai những thuộc hạ của ngài đến các con đường mà dẫn đến thủ đô gây ra các chướng ngại vật cản đường bọn chúng, việc này có thể ngăn bọn chúng đến đây chừng nửa ngày.”

“Nửa ngày thì quá đủ rồi!” – Zorro lau đi vết máu trên miệng hứng khỏi nói.

“Quân cứu viện sẽ không đến?” – Đám binh sĩ sợ hãi, kẻ nào cũng chân tay run cả lên.

Lux không quên công việc của mình liền nói: “Chúng ta không còn thời gian nữa, phải mau chóng đến trung tâm thủ đô.”

“Lên lưng tôi, tôi sẽ chở cô đến đó.” – Galio đưa lưng ra trước mặt Lux và nói.

“Đi đi Lux, đừng chậm trễ.” – Anna gật đầu tươi cười nói.

Lux không nói nhiều nhảy lên lưng của Galio, cả hai lập tức phóng người lên không trung bay đi thật nhanh.

“Bắn… bắn, không được để bọn chúng chạy thoát.” – Đám binh sĩ ra lệnh nhau, nhưng không thể nào theo kịp tốc độ của Galio.

“Tấn công” – Xin Zhao hô lớn lao đến, mặc dù vết thương trên người vẫn chưa khỏi nhưng chừng đó có thấm tháp gì so với quá khứ dữ dội của ông ấy.

“Nhanh lên Galio, chúng ta phải mau chóng báo lại mọi chuyện.” – Lux hối thúc Galio.

“Được, tôi đang đang tăng tốc độ đây!” – Galio nói một tiếng, đôi cánh to lớn xải rộng, xé gió bay thẳng về phía trước.

Scorpio đem theo Jarvan quay trở về cung điện, theo như lời nói của Jarvan tiến thẳng đến phòng khách của hoàng gia, vừa tiến vào bên trong phòng hắn ta nện mạnh Jarvan IV lên mặt sàn, lạnh lùng nói: “Nói mau, nơi cất dấu vật đó ở chỗ nào?”

Jarvan IV xoay người cố gắng tiến đến chỗ bức tường có treo tấm ảnh hoàng tộc Lightshield. Jarvan chỉ tay vào bức ảnh và nói: “Lấy nó xuống”

Scorpio không chút chậm trễ lập tức sử dụng phép thuật đem bức ảnh dịch chuyển qua một bên, khi bức ảnh vừa rời khỏi vị trí để lại phía sau là một bờ tường gạch đá với khung ảnh đã in trên bức tường qua nhiều năm tháng.

“Làm gì tiếp?” – Scorpio xoay đầu hỏi.

Jarvan IV tiếp tục nói: “Viên gạch thứ 6 từ trên đếm xuống và thứ 9 từ dưới đếm lên, viên gạch thứ 9 từ trái đếm qua và viên thứ 6 từ phải đếm qua.”

Thứ tự mà Jarvan IV nói ra đều chỉ về một điểm, Scorpio không chút ngần ngại đặt tay lên viên gạch đó, nhưng không có chút động tĩnh gì, đến khi hắn thử ấn mạnh viên gạch ấy vào bên trong thì những tiếng động bắt đầu vang lên, chiếc lò sưởi mà gia đình hoàn gia thường hay sử dụng đột nhiên tách ra làm đôi, để lộ ra phía sau là một đường hầm tôi mù không thấy đáy.

“Không ngờ lại dấu ở chỗ bí mật đến như vậy.” – Scorpio kinh ngạc, hắn lôi Jarvan IV đứng dậy cả hai cùng nhau tiến vào bên trong đường hầm.

“Nếu ta đưa thứ đó cho ngươi, ngươi sẽ giữ lời hứa chứ?” – Jarvan IV bị Socprio khống chế đem đi, trên đường đi anh ta hỏi hắn.

Scorpio cười nhẹ đáp: “Hiển nhiên là ta sẽ giữ lời hứa.”

“Ở phía trước!” – Jarvan IV chỉ tay về phía trước mặt, ở cuối con đường, những hào quang sáng lấp lánh liên tục tỏa ra làm đôi mắt của Scorpio như sáng rực lên, hắn đem theo Jarvan IV tiến thật nhanh về phía trước.

“A… tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” – Giọng nói của Scorpio vang lên đầy phấn khởi.

Thời gian boom nổ còn: 15’3s
“Nhìn nó thật lấp lánh… ha.. ha…” – Scorpio lúc này mọi sự chú ý đều tập trung vào quả cầu năng lượng tỏa ra thứ ánh sáng thần đánh đang lơ lửng giữa căn phòng đá. Quả cầu năng lượng ấy không to cũng không nhỏ, kích cỡ ước chừng bằng với trái bóng mà thôi, nhưng hào quang mà nó tỏa ra thực sự lấp lánh vô cùng, thứ ánh sáng dịu nhẹ mang lại cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Bây giờ nó là của ta… là của ta… ha… ha…” – Scorpio đưa tay lên nắm lấy quả cầu năng lượng đang tỏa sáng, hắn ta mở to miệng hít thật sâu, toàn bộ năng lượng trước mặt theo sức hút từ miệng hắn nhanh chóng được Scorpio hấp thụ toàn bộ.

“Hử…” – Scorpio tròn mắt kinh ngạc hắn phát hiện ra, sau khi hấp thụ toàn bộ quả cầu năng lượng ánh sáng ấy, cơ thể hắn không có chút gì biến đổi.

“Thế này là sao? Tại sao ta không cảm thấy mình trở nên mạnh hơn? Không lẽ…” – Scorpio kinh ngạc nhận ra điều gì đó không đúng.

“Ha… ha… ha…” – Ngay lúc này tiếng cười như điên như dại của Jarvan IV vang lên, anh ta cười cho sự ngu ngốc của hắn ta chỉ vì lòng tham mà che mờ đi lý trí.

“Ngươi? Cái này…” – Scorpio sắc mặt khó coi kinh khủng, khuôn mặt méo mó một cách đầy đáng sợ, da chân da tay nhũn ra như bùn đất, hắn ta chỉ thẳng tay vào mặt của Jarvan IV như muốn nói thứ gì.

Jarvan IV ngừng cười lại và nói: “Uổng công ngươi một đời thông minh gian xảo, giờ đây chỉ vì một chút lòng tham bé nhỏ đã hại đến cả bản thân mình. Để ta nói cho ngươi biết, ở Demacia bọn ta thực chất từ lâu đã không còn sở hữu năng lượng ánh sáng cổ ngữ nữa rồi, thứ mà ngươi vừa nhìn thấy ấy thực tế là một loại chất độc cực mạnh được tổ tiên dòng họ bọn ta tạo ra nhằm trừng trị những kẻ tham lam mơ tưởng đến thứ sức mạnh đó mà làm hại đến Demacia mà thôi.. ha.. ha… Scorpio ngươi chết chắc rồi.”

“Thằng khốn! Ọc… ọc….” – Scorpio hai tay giữ chặt cổ, hắn ta càng lúc càng cảm thấy vô cùng khó thở, không biết đấy là loại độc chất gì chỉ biết giờ đây cơ thể hắn, gân cốt hắn đang dần nhũn ra như bùn, hô hấp trở nên khó khăn cực độ.

“Giờ đây khi ngươi chết rồi, thì thứ vũ khí ấy sẽ không thể nào kích hoạt được, cho dù có hi sinh thì ta cũng cảm thấy vô cùng tự hào vì sự hi sinh của ta đã đem lại mạng sống cho cả trăm ngàn người Demacia này.” – Jarvan IV có lẽ vẫn chưa biết thứ vũ khí mà Scorpio chuẩn bị là một loại boom hẹn giờ, dù hắn có ra tay hay không ra tay thì nó vẫn phát nổ.

“Hắc hắc hắc…” – Giọng cười ghế gớm của Scorpio vang lên.

“Bùm” – Đột nhiên cả cơ thể hắn nổ tung thành vô số hạt cát, sau đó từ vô số hạt cát ấy lại bắt đầu tụ lại một chỗ thành một cơ thể mới nguyên vẹn như lúc ban đầu, chuyện xảy ra đột ngột khiến Jarvan IV kinh hãi miệng không thể mở ra nổi.

“Ngươi đúng là một tên ngu dốt.” – Scorpio mỉm cười độc ác nhìn Jarvan IV và nói tiếp: “Vốn dĩ với cơ thể này ta không bao giờ bị tổn thương bởi mấy thứ độc vớ vẩn ấy, ta có thể tái tạo lại cơ thể bất cứ lúc nào ta muốn và khi đó mọi tổn thương trên cơ thể sẽ biến mất. Thật đáng buồn cho một tên thiếu hiểu biết như ngươi lại muốn lừa ta dính bẫy.”

“Ngươi… ngươi không phải người!” – Jarvan IV vẫn kinh ngạc và đẩy vẻ hoảng sợ.

“Phải phải, ta vốn đâu phải người, thậm chí 11 kẻ còn lại cũng không phải người. Nhưng nói đi phải nói lại, việc ngươi lừa ta chuyện sức mạnh ánh sáng cổ ngữ quả thực rất tuyệt vời đấy, làm ta cứ tưởng nó có thật, đúng là thất vọng.” – Scorpio bẻ những ngón tay rắc rắc như muốn chuẩn bị ra tay đối với Jarvan IV.

“Cạch” – Jarvan IV đột nhiên ấn mạnh tay vào viên gạch sau lưng lập tức cả căn hầm rung chuyển đầy dữ dội, Jarvan IV cười lên đầy khoái chí nói: “Lần này thì ngươi chết chắc rồi, căn phòng này vốn được thiết kế vô cùng đặc biệt, không có thứ sức mạnh nào đủ để phá hủy nó đâu, ta đã kích hoạt hệ thống tự nổ nó rồi, ta và ngươi sẽ cùng chết.”

“Hài” – Scorpio thở dài đầy buồn chán xoa đầu nói: “Hình như ngươi bị đánh đập nhiều quá nên bị ngu hả Jarvan IV? Ta đã bảo rồi, cơ thể của ta là không thể nào bị phá hủy, cho dù căn phòng này có nổ ra thành trăm vạn mảnh và thân xác ta có làm sao thì ta vẫn có thể tái tạo lại được. Còn nữa, ngươi nghĩ giết chết ta thì có thể ngăn chặn việc Đế quốc Demacia này sụp đổ sao? Để ta nói cho ngươi biết, thực tế thứ vũ khí mà ta nói không phải là một loại súng hủy diệt mà các ngươi hay thường nghe đâu, đấy là một loại boom sinh học, đủ sức phá hủy cả cái thủ đô này đấy, nó đã được hẹn giờ nổ rồi, chỉ vài phút nữa thôi… bùm…. tất cả sẽ chấm hết.”

“Tên khốn!” – Jarvan IV lao vào tấn công Scorpio đầy yếu ớt, hai chân bị đánh gãy, cơ thể thì toàn các vết thương lớn bé, sức đâu mà đánh lại đây?

“Để ta tiễn ngươi đi trước!” – Scorpio vung tay lên cao đánh xuống thật mạnh nhắm ngay đỉnh đầu của Jarvan Iv mà đánh đến.

“Vút” – Đúng lúc này một tia sáng nhanh cực kì bắn đến ngăn cản một cú đánh chí mạng của Scorpio khiến hắn ta lùi lại chừng năm bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào cửa ra vào.

John xuất hiện ngay bên cạnh Jarvan IV quan tâm hỏi: “Jarvan IV anh không sao chứ?”

“Là ngươi!” – Scorpio kinh ngạc một chút rồi lấy lại sự điềm tĩnh như lúc đầu hắn nói: “Tìm đến đây nhanh vậy cũng đúng, phàm những kẻ mạnh đều có thể cảm nhận được hơi thở và sức mạnh tỏa ra từ người kẻ khác, có lẽ ta đã hơi chút chủ quan để ngươi phát hiện ra nơi này.”

“Vậy thì sự chủ quan ấy ngươi sẽ phải trả giá đấy Scorpio!” – Lời nói của John đầy tính hăm dọa.

“Cậu là?” – Jarvan IV không biết người thanh niên trước mặt, anh ta cố gắng lục toàn bộ trí nhớ nhưng vẫn không thể nào nhớ được người thanh niên kia là ai.

John cười đáp: “Không cần biết tôi là ai đâu, chỉ cần biết một điều, anh là đồng đội của tôi còn tôi đến đây để giải cứu đồng đội của mình, vậy là được rồi.”

“Đồng đội?” – Jarvan IV khó hiểu với câu nói của John.

Scorpio nói: “Các ngươi có thôi lảm nhảm được không? Đây có lẽ là trận chiến không thể tránh khỏi của hai chúng ta nhỉ? Ta cũng đã từng nói rất muốn đánh với ngươi một trận đàng hoàng, giờ đây có lẽ là lúc chúng ta nên giải quyết các nợ nần.”

“Ta cũng định nói điều này.” – John mỉm cười thủ thế.

Căn phòng đá này cũng không đến nổi quá chật, có thể dùng tạm thành một võ đài quyết chiến, còn về mức chịu đựng thì như Jarvan IV đã nói trước đó, đây là căn phòng đặc biệt không có gì có thể phá hủy được, không biết điều này có thật hay không.

“Ầm”

“Ầm”

Hai luồng năng lượng một vàng đen một vàng kim bắt đầu bành trướng, cả hai đang thể hiện sức mạnh cho đối phương khiếp sợ, nhưng xem ra đều thất bại.

Uy lực tạm thời là ngang nhau!

“Trước mặt lực lượng tuyệt đối thì không hề có chân lý hay đạo đức nào cả. Những suy nghĩ đen tối, những tâm tư ác độc đều dễ vỡ như thủy tinh mà thôi. Hết thảy trên thế gian này đều là hư ảo, tại trước mặt lực lượng đều như một giấc mộng không thật mà thôi. Không điều gì có thể tồn tại lâu dài được.”

“Sức mạnh luôn là thứ mà mọi kẻ đều mong muốn, có sức mạnh trong tay bá chủ là chuyện quá dễ dàng.”

Căn hầm này nằm sâu bên dưới mặt đất, bị hai luồng năng lượng cực mạnh gây chấn động, cộng với hệ thống tự hủy của căn hầm đã được Jarvan IV kích hoạt trước đó càng khiến cho nó rung chuyển dữ dội hơn. Một luồng năng lượng màu vàng đen bay lên lên. Trước mắt John xuất hiện một tia sáng lấp lánh, trong phút chốc cảm nhận được sự hung hiểm, hắn thầm kêu không ổn. John biết Scorpio đã bắt đầu ra tay, một chiêu này hư hư ảo ảo nếu không phải hắn cảnh giác thì sớm đã lãnh hậu quả rồi.

“Phập phập” – John nhanh chóng né sang một bên từ giữa lớp cát bụi đang bao vây Scorpio bắn ra hai cây chông được tạo từ cát ma thuật đầy sắc nhọn, nó găm xuyên qua lớp đá sau lưng hơn 1 mét.

“Vút vút” – Không để John kịp suy nghĩ hay phản ứng gì về vấn đề tiếp theo, ngay sau lưng của hắn Scorpio đột ngột xuất hiện hơn mười cây chông được hắn tạo ra từ chính sức mạnh của mình đâm đến.

“Hây!”

John hét lên một tiếng lạnh lẽo, thân thể uyển chuyển như cá, cúi xuống dưới thấp một chút. Mũi chông nhọn gần như đã sát cơ thể hắn, những sau đó lại bị trượt sang bên cạnh.

Trong suốt quá trình ấy, hắn thủy chung không có cách nào quay đầu lại, nhưng cảnh tượng trong căn phòng vẫn ở trong tầm mắt của hắn.

Giữa căn phòng, ngoại trừ hắn và Jarvan IV ra không còn bất cứ người nào khác. Scorpio từ sớm đã hóa thành vô số những hạt cát hòa vào lớp cát bay khắp căn phòng này, hắn ta có thể công kích từ bất cứ đâu.

Bất quá lúc này không cho phép John nghĩ nhiều, thân thể hắn lao nhanh về phía trước, hai tay tỏa ra năng lượng nội năng màu vàng kim sáng rực rỡ quét mạnh một vòng xung quanh. Đôi tay như song kiếm chiếu sáng rực rỡ “Phanh” một tiếng, tấn công mạnh mẽ vào 3 cây chông nhọn đang lao đến.

“Không tệ, mau cho ta xem thực lực của ngươi đi!” – Giọng của Scorpio vang lên.

“Bùm” – Cánh tay của Scorpio đột nhiên xuất hiện trước mặt John đấm mạnh về phía trước với uy lực cực mạnh, John cũng không để mình bị lép vế lập tức đưa tay ra nghênh tiếp, hai nấm đấm va vào nhau một tiếng nổ lớn vang lên khiến cơ thể của John lùi lại hơn 5 bước mới có thể đứng vững, còn Scorpio cũng buộc phải hiện thân.

“So với ảnh phân thân, hắn ta còn mạnh hơn gấp nhiều lần!” – Đó là cảm nhận ban đầu của John.

Trận chiến mới bắt đầu, cả hai cũng chỉ là đánh qua lại thăm dò nhau mà thôi.

John trong mắt hàn quang lấp lánh, trên đầu mái tóc đen giờ đây chuyển sang màu vàng kim, không gió mà cũng dựng ngược lên. Một bộ chiến giáp được tạo ra từ nội năng trong người nhanh chóng khoắc lên cơ thể hắn. Một luồng sát khí từ thân thể hắn bạo xuất ra ngoài, không khí trong phòng chuyển động mãnh liệt. Toàn vùng không gian như bắt đầu bị méo mó đi. Cả cơ thể hắn bùng phát hào quang chói lòa.

“Cậu ta rốt cuộc là ai?” – Jarvan IV ở một góc tường cũng bị sức mạnh của John làm cho cứng lưỡi.

“Ồ, cũng nên đánh thật nhỉ!” – Scorpio không muốn dấu diếm sức mạnh, lần này hắn thu lại toàn bộ bụi cát đang bay trong không khí, toàn thân lập tức bùng phát ra năng lượng bóng tối đầy khủng khiếp, đôi mắt như con quỷ dữ đang đói khát chăm chăm nhìn John.

“Oành” – Cả hai tức tốc lao vào nhau và công kích, quyền chỉ, cước, chưởng, chặt chém, bất cứ chiêu thức gì có thể gây sát thương lên đối thủ đều được thi triển, những tiếng nổ do xung lực hai bên va chạm vang lên không ngừng nghỉ.

“Bùm” – Một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn phòng rung lắc ngày một mãnh liệt nhưng tuyệt đối không đổ vỡ, John lùi lại hơn 10 bước thở dốc.

Scorpio cười lạnh: “Không thẹn là kẻ đã đánh bại phân thân của ta, đã khiến ta hoảng hốt một phen.”

John giữ vẻ mặt trầm tĩnh, không lộ ra vẻ vui buồn gì, thần thái lạnh nhạt đáp trả: “Scorpio hôm nay lại dùng đến thủ đoạn thấp hèn đê tiện như vậy để có thể khiến Jarvan IV nói ra nơi cất dấu bí mật này, ngươi không sợ người khác chế cười hay sao?”

“Hắc hắc…”

Scorpio cười nhạt nói: “Kẻ nào dám chê cười ta? Để đạt được mục đích thì vài cái kế ấy có đáng là gì? Như ngươi thấy đấy, không phải ta cũng bị lừa sao? Những kẻ đã nằm dưới đất từ lâu của Demacia cũng nghĩ đến chuyện để lại một câu chuyện để lừa dối thế hệ sau, gì mà sức mạnh cổ ngữ ánh sáng vẫn còn được cất giữ tại Demacia kia chứ, thật là nhảm nhí, ta phỉ nhổ vào mặt cái bọn đã đặt ra câu chuyện này.”

Jarvan IV quát lớn: “Ta cấm ngươi sỉ nhục tổ tiên của ta, bọn họ làm vậy là để Demacia bọn ta vững mạnh và luôn là một thế lực của Valoran này, từ sau khi sức mạnh cổ ngữ bị cướp mất uy tín của Đế quốc bị giảm đi rất nhiều, cho nên bọn họ phải sử dụng cách đó, một kẻ như ngươi không xứng đáng để nói về họ.”

“Phải phải, vì cái kế ấy mà giờ đây cả Demacia sẽ bị ta hủy diệt!” – Scorpio cười độc ác nhìn John, bàn tay hắn ta hưởng thẳng lên cao, năng lượng bóng tối xoắn tròn tụ lại trên lòng bàn tay của hắn ta.

Lúc này, sức mạnh mà Scorpio tán phát ra ngoài cuồn cuộn tựa như sóng lớn vỗ bờ, làm cho không khí ngột ngạt khó thở. Trong phạm vi ba mét xung quanh hắn, những mảnh đá vỡ vụn bồng bềnh bay lên, không ngừng chuyển động xoay quanh thân thể của hắn.

John đã chuẩn bị cho tình huống này, đây là một trận chiến lớn, hắn không được phép sơ sẩy, toàn bộ sức mạnh nội năng nhanh chóng bộc phát, hào quang màu vang một lần nữa rực cháy, một ảo ảnh chiến thần xuất hiện ngay sau lưng hắn, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Scorpio.
Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt của John, cái ánh mắt mà đến quỷ khóc ma cũng tru vì sợ hãi. Bên trên là một nhân vật khủng khiếp được huyễn hóa từ nội năng trong người John, thứ sức mạnh quái dị này là thành quả sau khi hắn lột xác lần trước. Một luồng năng lượng mạnh mẽ đầy áp lực nhanh chóng quanh cơ thể của hắn, thứ áp lực này khiến Jarvan IV cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Từng luồng dao động từ thân thể hắn phát tán ra, nhẹ nhàng như sóng nước, lan rộng ra bên ngoài. Thoạt nhìn thì có vẻ rất yếu ớt, nhưng rất nhanh chóng đã cân bằng được với luồng năng lượng ma quỷ đầy khủng bố của Scorpio đang như sóng triều dâng lên.

Rất nhiều đá vụn, ngói vỡ đang bồng bềnh tại không trung chầm chậm rơi xuống đất, năng lượng hùng dũng vừa bùng phát cũng bắt đầu từ từ khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Scorpio hét to một tiếng, một luồng sức mạnh to lớn không gì sánh được, dao động dâng lên như sóng lớn ngất trời, bất ngờ hướng vào John cuồng mãnh tập kích.

Sự việc đến mức này, hai người không còn có thể ngầm đấu nhau nữa, hộ thể năng lượng của hai người bắt đầu va chạm mạnh mẽ, kèm theo là một tiếng nổ rung động đất trời. Trong căn phòng, từng dãy từng chiếc bàn chiếc ghế đá cạnh đó cũng không thể nào chịu đựng được sức mạnh của hai đang đối công với nhau mà vỡ vụn.

“Rắc Rắc” – Bức tường đá xung quanh lần đầu tiên xuất hiện các vết nứt, nhưng xem ra vẫn rất cứng chắc, chưa thể bể được.

“Á” – Jarvan IV trước đó đã bị thương nặng, nay lại phải chịu áp lức lớn từ những đòn đánh đầy uy lực của cả hai, mặc dù không phải là dính trực tiếp nhưng sóng lực của nó cũng đủ để anh ta cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Chết tiệt!” – John thầm kêu một tiếng không hay, chân phải vung lên quét mạnh về phía trước mũi chân xé gió tạo ra một cây phong đao chém thẳng về phía Scorpio, sau đó mượn lực lui về phía sau, tiến thẳng đến chỗ của Jarvan IV, kiểm tra tình hình của anh ta.

“May là vẫn chưa bị gì.” – John nhanh chóng tạo ra một lớp hộ thể bên ngoài cơ thể Jarvan IV với lớp hộ thể này Jarvan IV có thể chống lại những dư chấn mà hai người tạo ra trong trận đấu.

“Đang đánh mà ngươi chạy đi đâu vậy?” – Giọng nói của Scorpio vang lên sát bên tai.

“Bịch” – John tức tốc đưa tay lên ngăn cản một cú đấm của Scorpio, cú đấm của hắn ta cực mạnh, trực tiếp bắn thẳng John va vào bờ tường cạnh đó, máu từ miệng mà lỗ mũi của hắn bắt đầu chảy ra, lớp hộ thể cũng chập chờn suy yếu.

“Tại sao cậu lại liều mạng để bảo vệ tôi như thế?” – Jarvan IV nghiến răng để đè nén sự đau đớn trong người lại và nói.

John đứng dậy lau đi vết máu trên miệng và trên mũi cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, anh là đồng đội của tôi, và hơn thế nữa còn là một người bạn một người anh em. Thấy người anh em của mình bị nạn liệu tôi có thể ngồi yên được hay không?”

“Nhưng những điều cậu nói… tôi không hiểu gì cả!.” – Jarvan IV lắc đầu vô cùng khó hiểu.

“Này… này, các ngươi định lảm nhảm đến bao giờ?” – Scorpio hơi chút bực mình, từ lòng bàn tay bắn ra một tia sáng năng lượng nhắm thẳng vào John mà bắn.

“Bùm” – John lần này không tránh né, hắn trực tiếp lao đến, tay phải quét mạnh về phía trước đánh bay một đòn vừa rồi, tiếp cận được với Scorpio hắn gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, cánh trái bống chốc như hóa thành một thanh kiếm chém ra một đường cực kì mạnh mẽ. Ảo ảnh quái nhân ở sau lưng cũng làm theo hành động của hắn, bàn tay quái nhân kia đánh ra, một nhát chém hình bán nguyệt xé gió mà phóng đến Scorpio.

“Ầm” – Scorpio đặt tay về phía trước, năng lượng bóng tối tụ lại tạo thành một tấm khiên vững chắc ngăn cản hai đường kiếm năng lượng của John, một tiếng nổ vang lên. Lớp lá chắn bóng tối nổ tung thành vô số mảnh, Scorpio hộc máu lùi lại về sau chừng 5 bước, ánh mắt kinh hãi nhìn John.

“Hắn ta lấy sức mạnh ở đâu ra vậy?” – Scorpio đã nghĩ thầm như vậy sau khi bị John đánh lùi.

“Scorpio, với sức mạnh hiện tại thì ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, ta khuyên ngươi là nên biến hình đi!” – John nói một cách điềm tĩnh.

Nhưng Scorpio thì lại vô cùng kinh hãi, hắn lập tức đáp lại: “Sao ngươi biết bí mật này của bọn ta? Là kẻ nào nói?”

“Hừ” – John nhếch môi đáp: “Từ một kẻ có cái tên Cancer.”

“Cancer? Không lẽ ngươi đã gặp hắn, á….” – Scorpio nhận ra điều gì đó lập tức thần sắc kinh hãi nhìn John mà nói: “Vậy… hóa ra kẻ đã giết Cancer là ngươi…”

“Không sai! Và kẻ kế tiếp là ngươi đấy Scorpio, nếu ngươi không biến hình ngay lúc này thì ngươi sẽ nhanh chóng nhận hậu quả xấu nhất mà thôi!.” – John nói ra đầy tự tin.

“Ha… ha….” – Đột nhiên Scorpio cười lớn, hắn nhìn John với ánh mắt đầy sắc lạnh giống như ánh nhìn của loài rắn với con mồi vậy, hắn nói: “Vậy ra là ngươi! Càng tốt, gặp đối thủ như thế này rất xứng để ta tung hết sức. Để ta nói cho ngươi hay, trong số 12 người bọn ta Cancer là đứa yếu nhất, khả năng biến hình của bọn ta cũng chia thành ba lần tiến hóa, Cancer chỉ mới đạt được lần tiến hóa thứ 1 mà thôi.”

“Ba lần tiến hóa? Hắn đang đùa mình sao?” – John nhớ lại lúc đánh với Cancer khi hóa thành cua khổng lồ, sức mạnh, tốc độ của hắn được gia tăng một cách khủng khiếp, nếu không có Razer ra tay giúp đỡ thì e rằng hắn đã không còn đứng ở đây, vậy mà Scorpio lại nói đấy mới chỉ là lần tiến hóa đầu tiên của giai đoạn biến hình, nếu như tiến hóa lần 2 lần 3 thì sức mạnh sẽ ra sao?

“Để chiều ý của ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của tiến hóa là thế nào.” – Scorpio cười ác độc, hai nắm tay gồng lên thật mạnh, sức mạnh bóng tối lại một lần nữa bùng lên như một ngọn lửa cháy dữ dội.

“Phọc” – Ở phía sau lưng Scorpio, một chiếc đuôi bọ cạp mọc ra ve vẩy trông vô cùng đáng sợ.

Kế tiếp đó, da tay của hắn cũng bắt đầu bị bóc ra để lộ lớp da đen xì bóng loáng như sắc thép.

“Á” – Scorpio hét lên một tiếng, cả cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, lừng dài ra, cơ bắp phình to hơn, đôi bàn tay hóa thành hai chiếc càng bọ cạp sắc nhọn đầy độc tố. Những chiếc răng nanh nhanh chóng xuất hiện trên miệng của Scorpio, hắn ta biến thành một kẻ nửa bọ cạp nửa người.

Giọng nói của Scorpio cũng bắt đầu thay đổi, hắn nói: “Đây là dạng tiến hóa thứ 2, mặc dù ta chưa thể lên được dạng thứ 3 nhưng chừng này cũng đủ để xé ngươi ra thành trăm mảnh rồi.”

“Ọc” – John nuốt một ngụm nước bọt đầy kinh hãi, vậy đây là tiến hóa lần thứ 2 sao, không như tưởng tượng của hắn, Scorpio không hóa thành khổng lồ giống Cancer như trước mà trở thành một kẻ nửa người nửa bọ cạp.

“Rống” – Scorpio đột nhiên gầm lên một tiếng, uy lực bạo phát nện thẳng cở thể John vào bờ tường, hắn không thể kiềm chế mà hộc ra một búng máu, quỳ trên mặt đất, đôi mắt thể hiện sự kinh hãi. Chỉ một cú gầm thôi đủ để hắn ra nông nổi thế này, nếu đánh nhau thực sự e rằng…

“Sai lầm to rồi, cứ nghĩ bọn chúng chỉ có thể biến hình thành khổng lồ, nhưng tình hình này thì…. Số ta quá nhọ!” – John cười cho sự thiếu hiểu biết của bản thân, hắn đánh giá hơi thấp khả năng thiên phú của đám người hộ vệ dưới quyền Ralaw.

“Rắc rắc rắc” – Những ngón tay nắm chặt vào nhau vang lên những tiếng răng rắc, John nhún người lao thẳng đến trực diện công kích Scorpio, tiên hạ thủ vi cường, công kích trước để chiếm lợi thế.

Một đường kiếm ảnh được tạo ra từ đôi tay của John sáng chói, xé rách không gian, như sao chổi lao nhanh về phía Scorpio chém thẳng tới. John hầu như không hề chịu nửa điểm quấy nhiễu từ bên ngoài. Kiếm ảnh rực rỡ lóa mắt, phát ra những âm thanh khác thường, tạo ra một trận dao động khủng bố, cả căn hầm như phảng phất đều bị chấn động.

Scorpio cười nhạt, tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm. Chiếc đuôi bọ cạp phía sau ngoe nguẩy một lúc rồi phóng đến trực tiếp đối đầu với đường kiếm ảnh mà John tạo ra.

“Ầm Ầm”

Đi kèm với tiếng nổ va chạm đinh tai nhức óc, cả căn phòng bùng phát ra ánh sáng chói mắt. Năng lượng của ánh sáng lan ra khắp mọi phía, kiếm ảnh bị đuôi bọ cạp chấn nát hoàn toàn. Tiếp đó Scorpio, nhanh như thiểm điện hướng về phía trước, hung dữ tựa như một con quái thú, đôi tay bọ cạp sắc nhọn xé gió đâm thẳng vào tim John. Đôi tay bọ cạp phát ra ánh sáng rực rỡ như tia chớp làm sáng bừng lên cả một vùng không gian. Năng lượng khủng bố chấn động cuồn cuộn ép xuống, tựa như một cơn sóng giữa biển cả mênh mông mãnh liệt cuộn trào.

John bay lên tránh khỏi một kích toàn lực của Scorpio, thân hình uyển chuyển cách mặt đất 2 mét, ở trên cao như loài chim nhẹ nhàng bay lượn trên không. Sau đó đảo nhanh người, chúi xuống phía dưới tập kích. Đây là chỗ khác biệt của việc luyện tập nội năng và luyện tập phép thuật, khi luyện tập nội năng chính thống thì buộc người luyện nó phải thường xuyên rèn luyện cơ thể, không chỉ khiến cơ bắp trở nên rắn chắc mà còn khiến xương cốt và cơ thể mềm dẻo, phản xạ cực nhanh.

Bàn tay phải của John vung xuống hình trảo, bàn tay phải của quái nhân to lớn sau lưng cũng tung ra một đòn tương tự, hai trảo chứa đầy sức mạnh hợp lực đánh xuống đỉnh đầu của Scorpio. Scorpio chỉ cười nhạt, hắn không thèm ngước nhìn lên cao để mà quan sát, cũng không thèm tránh né, cứ để hai trảo một to một nhỏ trực tiếp đánh thẳng lên đỉnh đầu.

“Oanh”,”Oanh”,”Oanh”

Những tiếng nổ vang lên liên tục, John lùi lại vài bước chờ khói bụi bay hết, hắn chắc chắn cú vừa rồi đánh trúng đầu đối phương nhưng vẫn không thể lý giải được tại sao hắn ta lại không né đòn vừa rồi.

“Khè khè!” – Điệu cười quái đản vang lên, Scorpio lộ ra khỏi đám bụi mù mịt kia, cơ thể hắn vẫn rất bình thường, không hề có chút thương tổn.

“Bất ngờ lắm đúng không?” – Scorpio mỉm cười độc ác nói tiếp: “Sau khi tiến hóa dạng cấp 2 cơ thể ta ngoài việc có thể tái tạo lại bất cứ lúc nào nó còn trở nên cứng hơn cả sắt thép, một cú vừa rồi của ngươi tuy mạnh nhưng cũng chỉ khiến ta hơi ê ẩm chút mà thôi…”

“Khốn kiếp, vậy không có cách gì có thể tổn thương được hắn hay sao?” – John nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.

“Không còn cách nào khác, phải dùng đến nó thôi!” – John trừng mắt nhìn Scorpio, một thứ cảm giác rùng rợn nào đó nhanh chóng công kích thẳng đến toàn bộ tâm can của hắn ta.

“Hắn ta định làm gì vậy? Cái cảm giác sợ hãi này là gì?”

“Rống” “Rống” “Rống”

Ba tiếng rống đầy phẫn nộ lập tức vang lên, quái nhân sau lưng dần biến mất thay vào đó vài luồng long ảnh thật lớn do John ảo hóa tạo ra, hoàn toàn do nội năng bộc phát cực độ ngưng tụ mà thành, ánh sáng chói mắt vô cùng. Rồng Trắng Mắt Xanh, Rồng Đen Mắt Đỏ, Hoàng Kim Chiến Long, Hỏa Long, long ảnh khổng lồ bay lượn quanh John phát ra những tiếng rồng rống đinh tai nhức óc.

“Thứ này….” – Scorpio cứng họng mặt mày tái mét.

Jarvan IV cũng kinh hãi vô cùng anh ta liên tục tự hỏi mình có một người bạn mạnh mẽ như vậy hay sao?

“Rồng thì đã sao, cho dù có mười con đi nữa cũng không thể làm tổn thương ta được.” – Scorpio đang cố gắng giữ bình tĩnh trước bốn con rồng khủng khiếp đang bay lượn xung quanh người John.

“Sát chiêu! Tứ Long Hợp Nhất” – John phóng mình lên trên cao lộn một vòng rồi tung ra một cước cực mạnh nhắm thắng phía Scorpio mà lao đến, 4 con rồng di chuyển theo John rồi nhanh chóng nhập thành một hòa cùng một cước cực mạnh mà hắn dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào đó.

“Đừng nghĩ như vậy có thể hạ được ta!” – Scorpio hô lớn một tiếng, vung tay về phía trước, vô tận năng lượng phép thuật bóng tối ào ạt chảy ra như thác đổ tạo thành một luồng năng lượng hủy diệt bắn thẳng về phía John.

“Cloud, tôi đang dùng tuyệt kĩ mà ông tự hào nhất đây, tuyệt kĩ mà ông sáng tạo ra nhằm đối phó với Sephiroth.”

“Á”

“Á”

Tiếng hét của cả hai như hòa cùng vào nhau.

“Ầm” – Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, toàn bộ căn phòng đá tưởng chừng như không thể phá vỡ đã bị nổ tung, gạch đá, bất cứ thứ gì nằm trong tầm vụ nổ đều biến thành bụi.

Jarvan IV nhờ có lớp hộ thể mà John đã tạo nên tạm thời giữ được tính mạng nhưng vẫn bị vụ nổ thổi bay đi.

“Ầm ầm ầm” – Những vụ nổ dư chấn liên tục vang lên, một góc cung điện gần như sụp đổ hoàn toàn.

“Ọc” – Jarvan IV lết trên mặt đất, nôn ra một búng máu, anh ta không lo lắng cho việc cung điện bị phá nát mà đang lo cho John người đã chiến đấu với Scorpio.

“Phụt” – John từ trên cao rơi xuống phun ra một búng máu thật lớn, quỳ trên mặt đất, mái tóc vàng đã trở về như trước kia, nét mặt trắng bệch không tí máu. Một chiêu vừa rồi đã lấy hết toàn bộ sức mạnh của hắn, chân tay giờ đây không còn chút cảm giác nào.

“Scorpio? Không thấy đâu, hắn bị giết rồi ư?” – Jarvan đảo mắt một vòng không thấy Scorpio đâu cả.

“Kết thúc rồi, không ai có thể chịu đựng được một đòn cực mạnh đó cả.” – John cười nhẹ nhìn Jarvan IV gần đó nói.

“Vù vù vù vù” – Một cơn gió lạ thổi ngang qua đống đổ nát, vô số hạt cát theo cơn gió ấy bay lên không trung rồi xoay tròn tạo thành một cơn lốc nhỏ tự xoay tại chỗ.

“Hả!” – Sắc mặt John và cả Jarvan IV đều kinh hãi, bọn họ nhận ra những hạt cát kia đang bắt đầu kết hợp lại với nhau tạo thành một thân thể.

“Gừm gừm” – Tiềng gầm gừ đầy tức giận vang lên từ trong đống cát đang tự hình thành kia.

“Hắn… hắn vẫn còn sống…” – John kinh hãi bởi cái khuôn mặt của Scorpio đang dần xuất hiện trước mắt hắn, mọi hi vọng lúc này chợt vụt tắt.

“Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh…” – Tiếng nói đầy vẻ giận dữ của Scorpio vang lên.

Thời gian boom nổ còn: 6p20s.
Trung Tâm Thủ Đô…
“Rống” – Tiếng gào rống chói tai của Taurus vang lên hơn cả một nhát búa nện vào đầu. Cái thân thể to lớn khác người, cùng với khối cơ bắp cứng hơn cả đá ấy liên tục công kích như điên vào đám người Max và Garen.

“Ầm” – Một tiếng nổ vang lên, Garen và Max như hai quả banh bị bắn đi va đập liên tục vào các ngôi nhà lân cận.

“Bằng bằng” – Luke với cây súng nhắm trên tay liên tục nhắm vào các điểm yếu hại trên cơ thể của Taurus mà bắn nhưng đến giờ vẫn chưa thể xuyên qua được lớp da cứng của hắn ta.

Những người còn lại liên tục công kích Taurus nhưng vẫn không thể nào làm hắn ta bị thương được, sức lực của mọi người đang tụt rất nhanh.

“Khốn kiếp thật, hắn ta khỏe quá.” – Garen đứng dậy từ đống gạch đổ nát tức giận nói.

“Ha… ha…. Các người chỉ có vậy thôi sao? Kém quá, kém quá” – Taurus khinh thường mọi người đặt rìu lên trên vai mà nói.

Max thở ra một hơi lấy lại sự tỉnh táo rồi nói: “Chúng ta không thể để hắn ta cầm chân ở đây quá lâu được, phải mau chóng tiến đến cung điện giải cứu Jarvan IV ngay.”

“Max, anh có kế gì sao?” – Natasha tiến đến bên cạnh Max hỏi.

“Có một cách như hơi liều mình một chút.” – Max gật đầu rồi nhìn sang Garen nói: “Khi nào có tín hiệu của tôi anh hãy dứt điểm hắn ta.”

“Được, mặc dù chưa hiểu gì nhưng chỉ cần cậu ra hiệu tôi sẽ làm tất cả những có thể!” – Garen gật đầu một cái.

Max không giải thích gì nhiều lập tức phóng người lên trên cao, từ sau lưng đôi cánh trắng xé toạt lớp áo giáp sải rộng trên bầu trời, cả người Max nhanh chóng được phủ lên một màn hào quang đầy thần thánh.

“Luke, bắn rơi vũ khí của hắn.” – Max bắt đầu ra lệnh.

“Với gã này phải xử dụng loại đạn này mới ăn thua.” – Luke lấy từ chiếc túi vải hay đeo sau lưng ra một cây dao điện loại nhỏ gắn vào nòng súng được chế tạo đặc biệt có thể gắn cái loại vũ khí của riêng cô.

“Bằng” – Một tiếng súng nổ vang lên, viên đạn bay đi tạo lực đẩy đem theo cây dao điện đang vang lên những tiếng xì xì. Giống như những viên đạn lần trước mà Luke bắn ra, lần này quỹ đạo bay của nó cũng cực kì quái dị, viên đạn mang theo dao điện bay theo một hình zíc zắc không thể đoán trước.

“Phập” – Dao điện khẽ đâm vào khủy tay cầm rìu của Taurus, lập tức một luồng điện cực mạnh từ cây dao điện kia được kích hoạt, Taurus cảm thấy trong phút chốc cổ tay của mình như không còn chút cảm giác. Khi hắn ta lấy lại cảm giác thì cây rìu trên tay đã rơi xuống mặt đất.

“Natasha, Sephiroth lên đi” – Max tiếp tục ra lệnh tác chiến.

Natasha búng người lên trên không, hơn mười quả cầu mang năng lượng bóng tối lập tức được cô triệu hồi bay xung quanh, theo cử động của tay bắn thẳng về phía Taurus với tốc độ và sức mạnh không thể cản phá.

“Ầm ầm ầm” – Taurus buộc phải đưa hai tay lên phía trước ngăn cản 10 quả cầu năng lượng cực mạnh của Natasha.

“Hả” – Taurus kinh ngạc phát hiện, có một bàn tay khác đang đặt ngay trước bụng mình, đó là Sephiroth, tận dụng cơ hội hiếm hoi mà Taurus không thể để ý, Sephiroth đã xuất hiện trước mặt Taurus bàn tay đặt trước bụng của hắn, từ lòng bàn tay Sephiroth bắn ra một chùm hơn 100 quả cầu năng lượng.

“Rống” – Tiếng gào rống xé bầu của Taurus vang lên, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được cơn đau thật sự.

Thế nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại ở đó, Bruce và Peter như hai quả tên lửa phóng đến, hai đường kiếm sắc lẻm xé gió đánh đến, một đường kiếm thì uốn mình rực cháy như một con rồng lửa đang phẫn nộ, một đường kiếm thì thanh thoát rực rỡ như ánh trăng lung linh về đêm. Cả hai đường kiếm hòa vào cùng làm một uy lực cực mạnh đánh thẳng vào cái cơ thể to lớn đang nằm trên mặt đất.

“Ầm” – Tiếng nổ vang lên thật lớn.

“Ầm” – Lại một tiếng nổ nữa vang lên, Taurus hai mắt đỏ như máu, hắn điên cuồng gào thét, từ đôi bàn tay to lớn phóng ra luồng năng lượng quét ngang, luồng năng lượng cực mạnh có thể phá hủy mọi thứ cản đường của nó.

“Bất tử hộ thân!” – Max hô lớn một tiếng, nhanh chóng trên người của Bruce, Peter, Natasha, Sephiroth, Luke và của cả Garen và mình đều được phủ lên một quả cầu năng lượng sáng rực rỡ như ánh mặt trời bảo vệ một đòn công kích của taurus.

“Được rồi!” – Max hô lớn, ném thanh kiếm đang rực cháy của mình cho Garen và hét lớn: “Đi đi, còn lại là việc của anh.” – Nói xong từ lòng bàn tay của Max hàng trăm quả cầu lửa bắn ra công kích về phía Taurus, một sự công kích đầy điên cuồng khiến Taurus không thể nào mở mắt nhìn một cách rõ ràng nhất.

“Công Lý Demacia – Sức mạnh gấp đôi” – Garen tay trái cầm kiếm của mình, tay phải cầm kiếm của Max lao nhanh như một mũi tên tiếp cận Taurus, đôi chân khỏe mạnh búng người lên thật cao, chiêu Công Lý Demacia, tiêu diệt mọi cái ác được Garen thi triển với sức mạnh tăng gấp đôi.

“Ầm” … “Ầm” – Từ trên không trung, hai thanh kiếm khổng lồ được Garen huyễn hóa từ sức mạnh của bản thân đâm xuống, nện thẳng lên người của Taurus trong sự bất lực cùng tiếng thét chói tai của hắn.

“Bùng” – Mặt đất gần như bị xới tung cả lên.

Rầm rầm rầm…

Đất đá sụp xuống để lộ một thứ gì đó ở bên dưới.

“Hả! Cái gì thế kia?” – Khi mặt đất bị nổ tung, để lộ bên dưới lớp đất ấy là một quả boom cực to với chiếc đồng hồ đếm ngược.

“Anh Garen!” – Giọng nói của Lux vang lên từ xa, Galio với tốc độ cực nhanh xuất chở Lux đến trước mặt Garen và nói: “Dưới chỗ này có gắng một quả boom, đấy là thứ vũ khí mà Scorpio đã nhắc đến.”

“Có phải là thứ đó?” – Max kinh hãi đáp xuống chỉ quả boom đang nằm sâu dưới đất kia.

“Là nó!” – Lux giật mình gật đầu.

“Rống!” – Taurus quả không hổ danh là một trong 12 hộ vệ, bị liên hoàn công kích của đám người Max và Garen vậy mà hắn vẫn có thể dứng dậy được, mặc dù cơ thể bên ngoài đầy các vết thương lớn nhỏ nhưng vẫn không thể nào lắm hắn ta yếu đi được.

“Hắn lỳ thật!” – Peter nghiến răng, mọi người ở đây đều đã dồn toàn bộ sức mình vào đòn phối hợp vừa rồi vậy mà vẫn không thể kết thúc được hắn.

“Các ngươi khá lắm, làm ông nội các ngươi đau rồi đấy.” – Taurus mặc kệ quả boom đang nằm trên mặt đất, ánh mắt của hắn giờ đây như cái tầm ngắm đã khóa chặt mục tiêu, hắn lao nhanh về phía Garen và đám người Max, từng bước chân rầm rầm rầm khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

“Không xong rồi, e rằng chúng ta không thể thoát khỏi đòn này!” – Max nhìn mọi người cười khổ, sau khi thi triển đòn công kích liên hoàn vừa rồi cậu ta và mọi người gần như đã kiệt sức, đừng nói là chạy, bây giờ nhấc chân lên đã là một việc không dễ dàng gì rồi.

“Chết đi!” – Taurus nắm chặt hai nắm tay to lớn lao đến đầy mạnh mẽ.

“Vèo” – Một tia sáng nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường phóng đến.

“Bùm” – Đột nhiên Taurus như va phải một cái gì đó vô cùng mạnh mẽ hắn ta bị bắn ngược trở lại ngã lăn ra mặt đất đầy sửng sốt.

“Bà nội, đồ tường đá abc, ta phá ngươi thành xyz… đau quá!” – Giọng nói cứ như trẻ con vang lên.

“Lúc này đám người Max mới kinh ngạc nhận ra cái thứ mà khiến Taurus ngã lăn ra mặt đất kia lại là một con thú lông trắng cô cùng dễ thương, nó có thể bay và đứng trên không trung, quá sức kì diệu.

“A.. là nó” – Lux nhận ra con thú lông trắng vừa xuất hiện kia, đấy chính là Razer, con thú dễ thương hay đi bên cạnh John.

Lúc này Razer không để ý đến đám người Lux ở bên dưới, ánh mắt như lửa đốt của nó nhìn chằm chằm vào Taurus đang nằm trên mặt đất, bởi hắn ta dám cản đường đi của nó và làm cho đầu nó đang hình thành một cục u to tướng.

“Con bò chết tiệt này, ngươi có tin ta cho ngươi thành bò lúc lắc hay không? Làm mất vẻ dễ thương của Razer ta đây, ôi cái u này biết lúc này mới biến mất!” – Razer vừa nói vừa sờ sờ cục u trên đỉnh đầu với vẻ mặt đầy đau khổ.

“Khốn kiếp!” – Taurus ngồi dậy, hắn lắc lắc cái đầu, cảm giác choáng váng vẫn chưa dứt.

“Cái gì? Dám chửi ta à?” – Không hiểu cu cậu này nghe bằng cái lỗ nào lại bảo Taurus đang chửi nó, cu cậu thực sự không thể nào chịu được sự sỉ nhục này, cả cơ thể hóa thành một luồng sáng phóng đến.

“Binh binh bốp bốp… bặp bặp… bẹp bẹp…” – Nói chung là chỉ nghe toàn âm thanh đấm đá, vang lên.

Khi mọi thứ kết thú, Taurus toàn thân be bét các vết thương lớn nhỏ, có chỗ bị sưng vù lên trông vô cùng kinh dị.

“Tròn xoe” – Đấy là ánh mắt của đám người Max và Garen lúc này, tất cả không thể tin vào mắt mình là con thủ nhỏ bé trước mặt kia là kẻ khiến cho Taurus với lớp da cứng như đá ấy bị bầm dập đến nông nỗi này.

“Bất tỉnh rồi à? Ông nội ngươi đang có việc chứ nếu không là ta cho người thành bò 8 món rồi.” – Nói xong Razer lại hóa thành một tia sáng phóng thẳng về phía cung điện.

“Nó là con thú gì vậy?” – Bruce kinh ngạc hỏi.

“Nó là con thú hay đi bên cạnh với Roger!” – Lời Lux nói ra khiến đám người kia giật nảy mình, bên cạnh Roger có con thú đáng sợ như vậy thì chắc hẳn anh ta không phải kẻ bình thường. Lúc này đám người Max và Garen cảm thấy mình thật may mắn khi kết minh với Roger, chứ nếu thành kẻ thù chắc họ không thể nào chịu nổi sức mạnh khủng khiếp của con thú lông trắng ấy.

“Đừng nhiều lời nữa, bây giờ chúng ta phải tìm cách giải quyết quả boom này.” – Natasha điềm tĩnh chỉ vào quả boom mà nói.

Taurus đã bất tỉnh, đây là cơ hội để bọn họ giải quyết quả boom.

“Tách tách tách.” – Quả boom đếm ngược còn 2 phút.

“Không còn thời gian nữa rồi, Bruce mau xem xem có cách nào dừng quả boom lại được hay không?” – Max vội vã nói.

Bruce không chút ngần ngại nhảy thẳng xuống bên dưới xem xét quả boom, đồng hồ đếm giờ vẫn tiếp tục đếm ngược.

“Chỗ nào, chỗ nào có thể dừng quả boom này lại được?” – Bruce loay hoay liên tục tra xét quả boom.

“Đây rồi” – Bruce phát hiện một chiếc nắp đậy trên thân quả boom, lập tức dùng tay bẻ mạnh cái nắp sắt ấy ra, hàng loạt các sợi dây diện bắt chéo nhau một cách chằng chịt đập vào mắt của Bruce.

Không khí lúc này cực kì căng thẳng.

“Thông thường cắt boom thì phải cắt sợi dây màu đỏ, nhưng ở đây lại có tới 2 sợi dây màu đỏ, phải chọn cái nào? Không lẽ cắt cả hai.” – Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán của Bruce.

Mọi người không ai có kinh nghiệm về phá Boom hơn Bruce cho nên tất cả đều đặt niềm tin vào anh ta.

Tổng cộng trên bảng điện trước mắt của Bruce có 6 sợi dây lớn chia làm 5 màu: Hai đỏ, một xanh lam, một xanh lục, một vàng và một trắng.

“Tích tắc tích tắc!” – Đồng hồ đếm ngược còn 30s.

“Đành liều vậy, cụp” – Bruce cầm kiếm cắt đi một lúc cả 2 sợi dây màu đỏ……

“Tích………….” – Đồng hồ đếm giờ đột ngột dừng lại.

“Thành Công rồi, quả boom đã được vô hiệu hóa… ha… ha… Demacia được cứu rồi.” – Tất cả mọi người khi thấy đồng hồ đếm ngược dừng lại thì vô cùng vui mừng, cả đám như nhảy lên vì sung sướng.

“Tích tích tích” – Đồng hồ đếm ngược đang dừng lại thì đột nhiên lại một lần nữa hoạt động, thời gian đếm ngược của nó là 60s.

“Cái gì!” – Bruce và những người khác kinh hãi.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, 4 sợi dây còn lại đột nhiên đứt ra làm đôi, bây giờ cho dù Bruce có muốn làm gì cũng không thể nào khiến quả boom có thể dừng lại được.

“Hết rồi! Chúng ta không thể cứu lấy Demacia.” – Garen quỳ xuống phẫn uất gào thét.

“Chuyện này sao có thể…” – Max và những người khác tuyệt vọng.

“Khi ta được sinh ra, chủ nhân Durand của ta muốn ta trở thành một người luôn mang bên bình ngọn gió của chính nghĩa. Chủ nhân của ta là một người yêu hòa bình, nhưng rồi ông cũng bị giết, lúc ấy ta vô cùng chán nản và thất vọng, đến khi ta thực sự tìm ra được con đường và chân lý của bản thân mình, đi theo những gì chủ nhân của ta đã giao phó. Nơi giúp ta tìm ra điều ấy chính là Demacia này. Nơi này cất giữ không biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp của ta và mọi người. Lux, chúng ta đã làm bạn với nhau cũng khá lâu rồi nhỉ, mặc dù cô là một tiểu thư khá cứng đầu và thường gây ra rất nhiều rắc rối cho ta. Garen, anh là một đại tướng của Demacia, không có anh Demacia này sẽ khó lòng đứng vững ở vùng đất đầy khắc nghiệt này.”

“Galio, cậu đang nói điều gì thế!?” – Garen và Lux đang kinh ngạc.

Galio không để ý đến họ bước từng bước về quả boom rồi nói tiếp: “Tôi dâng hiến cuộc đời của mình vào Demacia như cách chủ nhân của mình đã làm. Một công lý và ánh sáng của chính nghĩa luôn bùng cháy trong tim tôi mọi lúc mọi nơi. Vậy xin hãy để tôi làm được một điều mà từ lâu tôi đã rất muốn làm, sống là người của Demacia, chết cũng vì Demacia.”

“Galio, không lẽ cậu định! Đừng… dừng lại đi… đừng…” – Garen lao đến định ngăn cản ý định của Galio nhưng từ đôi cánh to lớn của mình một cơn gió thật mạnh thổi bay Garen và những người khác ra thật xa.

“Tạm biệt, tôi sẽ rất nhớ mọi người!” – Galio nhảy lên trên đỉnh của quả boom, cả cơ thể phút chốc hóa thành một bức tượng đá, bán kính vài mét xung quanh cơ thể của Galio lúc này tạo nên một vùng không gian không thể xâm phạm. Bên trong không thể thoát ra, bên ngoài cũng không thể tiến vào.

“Dừng lại đi Galio, chúng ta có thể nghĩ các khác mà, đừng làm vậy… đừng mà” – Lux gào lên, nước mắt đầm đìa ra đầy đau khổ.

“Cậu ấy định hi sinh bản thân để ngăn cản quả boom chấn động đến toàn thủ đô!” – Max run lên cho hành động dũng cảm của Galio.

“3… 2…. 1…”.

“Từ nay ngươi sẽ có tên là Galio, ngươi sẽ bảo vệ ta vào bảo vệ chính nghĩa”

Ầm!

Nước mắt đã lăn dài trên má của tất cả mọi người.
“Bụp…. ầm” – Scorpio phóng người lên tung một đá rất mạnh vào mặt John, một cú đá khiến cả cơ thể hắn bắn đi như mộ trái banh đập vào đống đổ nát đằng sau, cái cơ thể không còn chút sức lực ấy giờ đây không có thứ gì để bảo vệ, các vết thương như có thể tác động đến tận xương cốt bên trong.
“Mày sao vậy? Sao lại yếu như thế… ha… ha…” – Scorpio giờ đây không còn giữ được sự điềm tĩnh như lúc ban đầu, hắn lao đến công kích John một cách điên loạn và đầy hứng thú.

“Ầm ầm” – Những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, John bị Scorpio nhấc lên ném hết bên này sang bên kia không khác gì một món đồ chơi.

“Ọc.. ọc…” – John không thể chịu đựng được nữa đành nôn ra rất nhiều máu, nội tại trong người hắn lúc này gần như dập nát cả ra, xương cốt thì khỏi nói cũng hiểu, gãy toàn bộ.

“Tại… sao…. Tại sao lại quyết hi sinh cả mạng sống này cho chúng tôi?” – Jarvan IV rất hận bản thân không thể giúp được gì, anh ta chỉ có thể nằm một chỗ nhìn John bị Scorpio tra tấn, hành hạ.

“Ngươi chỉ có thế thôi sao Scorpio…” – Ý chí của John quật cường đến nỗi khiến cho Scorpio phát điên lên, hắn ta lao đến nắm lấy cổ áo của John hất tung lên trời, sau đó từ lòng bàn tay bắn thẳng ra một chùm năng lượng mạnh mẽ trực tiếp công kích vào cái thân thể tàn tạ kia.

“Á” – Một tiếng hét thảm thấu tận trời xanh, John toàn thân đen thui cháy khét rơi xuống mặt đất như một cái bao tải, vài hơi thở yếu đuối còn phát ra qua cửa miệng.

“Làm ơn… làm ơn đừng như vậy nữa, cậu sẽ chết mất…” – Jarvan IV nhìn John như vậy không thể kiềm được cảm xúc lúc này mà gào lên.

“Hừm, hắn sẽ không thể nào qua nổi đâu, sẽ đến lượt ngươi nhanh thôi!” – Scorpio nhìn Jarvan IV cười nói.

“Ư” – Một tiếng rên nhẹ vang lên, ý chí sống còn của hắn khiến Scorpio vô cùng kinh ngạc. John khó khăn mở miệng: “Jarvan IV anh nghĩ thế nào là chết? Bị một nhát dao đâm thẳng vào tim? Không! Hay bị bệnh do đại dịch hoặc tuổi già sức yếu mà chết? Không! Với tôi cái chết thực sự chính là sự quên lãng. Tất cả bạn bè người thân đều không biết đến sự tồn tại của mình, họ hoàn toàn quên mất có một người bạn trong quá khứ. Không chỉ quên mà còn hiểu nhầm, họ thay nhau truy giết người bạn đó. Với tôi đấy mới là cái chết thật sự.”

“….” – Jarvan không nói gì chỉ lắng nghe và cố gắng hiểu những gì hắn nói.

Scorpio đi đến bên cạnh John nắm lấy đầu tóc hắn kéo cả người hắn dậy và nói : “Không ngờ ngươi cũng còn sức nói nhiều thật đấy.”

John không để tâm đến Scorpio nữa hắn cười khổ đáp: “Ta vốn đã chết từ lâu rồi, giờ ngươi có làm gì ta cũng vô dụng mà thôi. !”

“Hừm” – Scorpio tất nhiên không hiểu những gì John đã nói, hắn ta vung tay thật cao lên trên trực tiếp đánh mạnh xuống đỉnh đầu của John.

“Bùm” – Đúng lúc này một quả cầu năng lượng bắn đến trung vào cánh tay đang đưa lên cao, bùm một tiếng, cả cánh tay lập tức nổ tung thành trăm ngàn mảnh, Scorpio sắc mặt kinh hãi lập tức buông John ra và lùi lại hơn 10 bước, đảo mắt liên tục lên trên không để truy tìm kẻ vừa công kích, trong lúc đó cánh tay bị nổ cũng nhanh chóng tái tạo lại.

“Gừm… gừm…” – Vài tiếng gầm gừ nhẹ vang lên.

Scorpio đảo ảnh mắt xuống dưới nhìn phía trước John, một con thú lông trắng đang nhe răng mua vuốt đầy tức giận nhìn Scorpio.

“Razer, ha… ha… cuối cùng trước khi chết cũng gặp cái mặt đáng ghét của ngươi.” – John nói một cách yếu ớt.

Razer quay đầu lại, đứng thẳng bằng 2 chân tung cước đá thẳng vào đầu của John một cái thật là mạnh, nó tức giận nói: “Đồ con khỉ, bị cái tên bê đê này đánh cho ra nông nỗi này.”

“Bê đê?” – Scorpio kinh ngạc đến mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng.

Razer nói tiếp: “Người không ra người, thú không ra thú, vậy không bê đê là gì?”

John muốn cười những thực sự không cười nổi, hắn nói: “Razer, đưa Jarvan IV rời khỏi đây đi, xem như là yêu cầu cuối cùng của ta.”

Razer phồng hai má dễ thương lên tiến lại nùm lấy đầu tóc của hắn giật kéo liên tục, sau đó quát: “Ngươi chưa thực hiện lời hứu đãi ta mấy bàn thức ăn thì đừng có mà mơ chết, dậy mau, dậy kiếm thức ăn cho ta.”

“Razer, thực sự ta không thể đứng lên được, chân ta gãy rồi.” – John đau khổ nói tiếp: “Có lẽ ta đành phải thất hứa với ngươi mất rồi.”

“Gừ!” – Razer tức giận đến mức đầu như muốn nổ tung nó xòe năm chiếc vuốt ra như định đánh John một trận xong rồi lại thu về và nói: “Thấy ngươi tơi tả thế này ta không tiện ra tay. Đây cầm lấy!.”

Razer cởi lấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ ra đặt vào lòng bàn tay của John và nói: “Cái thứ vũ khí mà hai lão già kia làm cho ngươi đấy, báo hại ta phải ở lại chờ đợi tốn biết bao nhiêu ngày xuân….”

“Vũ khí!” – John nhìn thanh kiếm nhỏ bé trong lòng bàn tay, cười khổ, hắn cứ nghĩ hai lão già kia đã lừa mình, chứ một thanh kiếm không khác gì que tăm này làm sao mà sử dụng được.

“Con thú hôi hám, ta sẽ róc xương ngươi!” – Scorpio lao lên, uy lực từ hai bàn tay nhọn hoắc như hai chiếc càng kia đánh đến…

“Rống” – Razer há miệng gầm lên một tiếng, sóng năng lượng cực đại mạnh mẽ đẩy ngược Scorpio bay lùi về phía sau hơn 30 mét, liên tục va đập vào đống đổ nát mới có thể dừng lại.

Mặt mày trắng bệch, một sự sợ hãi không tên hiện lên trên mặt hắn, một con thú nhỏ bé như vậy mà có uy lực khủng khiếp thật.

“Không được ăn là ta không có hứng thú đánh nhau rồi, hừm.” – Razer ngồi bệch xuống mặt đất, mặt mày bí xị.

“Vù vù vù” – Lúc này dị biến đột nhiên phát sinh.

Thanh kiếm nhỏ bé Razer đưa cho John lúc này đột nhiên tỏa sáng đầy rực rỡ, hào quang ba màu Tím – Đen – Vàng hòa vào nhau tại thành một màu vừa mờ ảo huyền bí vừa có gì đó cực tạo nên cảm giác khủng khiếp đến tận tâm can.

“Vù vù vù” – Hào quang tỏa sáng bao phủ lấy cơ thể của John, trong phút chốc cả cơ thể của hắn bắt đầu bay lên, hào quang xoay vòng một lúc một mạnh. Tam hợp kiếm trong lòng bàn tay của hắn bắt đầu biến thành hình dáng thật lúc trước, bay khỏi tay hắn và lơ lửng trước mặt.

“Rắc rắc… rắc rắc…” – Tiếng rắc rắc do các khớp xương vang lên liên tục.

“Ầm ầm ầm” – Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại, vô số mây đen không biết từ đâu bắt đầu tập trung lại trên bầu trời cung điện hoàng gia, chỉ duy nhất nơi này xuất hiện mây đen mà những nơi xung quanh không hề có.

“Ó” – tiếng gió rít trên không tạo nên từng cơn gào thét đầy đáng sợ.

“Ầm ầm ầm…” – Tiếng sấm nổ vang lên liên tục.

“Bặp” – John đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt như có thể phát sáng, cánh tay nắm chặt lấy chuôi kiếm cảm nhận từng đợt từng đợt năng lượng đang tuông trào bên trong cơ thể.

“Razer, qua bên kia với Jarvan IV đi, giải quyết xong hắn, ta sẽ thực hiện lời hứa.” – Giọng nói của John vang lên vừa trầm vừa vang không khác gì giọng nói của một vị thần từ trên cao nói xuống.

Razer không cần biết hắn nói những gì, chỉ cần nghe đến thức ăn là việc gì nó cũng gật đầu, phóng nhanh qua đứng bên cạnh Jarvan IV rồi bắt đầu quan sát. Thấy Jarvan IV đang kinh ngạc nhìn John trên không Razer cười the thé nói: “Cái tên bê đê kia chết chắc rồi.”

“Mi… mi thực sự là một con thú sao?” – Jarvan IV sợ hãi nhìn Razer, thấy sức mạnh của nó khi chấn lui được Scorpio là đã thấy khiếp hãi rồi.

“Tất nhiên! Ta là còn thú dễ thương và đẹp trai nhất trong tất cả các con thú!.” – Razer nói ra với vẻ đầy tự hào.

“Các vết thương trên người hắn gần như đã lành lại toàn bộ! Sức mạnh nào vậy?” – Scorpio kinh ngạc, hắn không hiểu sao cảm thấy giữa hắn và John lúc này có một sự chênh lệch gì đó rất xa.

“Transform!” – John nhẹ nói một tiếng, tam hợp kiếm trên tay bỗng chốc thay đổi hình dạng, từ một thanh kiếm đen xấu xí hóa thành một thanh kiếm rực rỡ bóng loáng, đầy các hoa văn chú ngữ cổ được khắc trên thân kiếm.

“Định hù ta sao? Mơ đi!” – Scorpio lập tức lao đến, chiếc đuôi độc chất co dãn đâm đến.

“Phập” – John chỉ nhếch môi, vung kiếm thật nhẹ, lập tức chém đôi chiếc đuôi ấy mà không gặp bấy cứ trở ngại nào.

“Á… gì thế này… á….” – Scorpio rất tự tin vào khả năng hồi phục của bản thân và cứ nghĩ rằng sẽ không ai có thể làm hắn bị thương, nhưng lần này hắn đã nhầm, nhầm lớn là đằng khắc. Sau khi chiếc đuôi bị cắt đứt, ngay chỗ vết cắt ấy máu bắt đầu chảy ra như suối, hắn ta không thể nào sử dụng khả năng khôi phục lại được cái đuôi đã mất.

Giờ khắc này Scorpio quá sợ hãi.

John đáp: “Thanh kiếm này có thể chém đứt mọi thứ, và ngăn cản sự tái tạo của nó. Scorpio, cái thứ mà ngươi luôn tự tin giờ đây đã hoàn toàn biến mất rồi.”

“Không… Không… ta không tin… ta không tin…” – Scorpio điên cuồng bắn ra cả trăm quả cầu bóng tối công kích John.

“Bão kiếm” – Có vũ khí trong tay John có thế thi triển gần như toàn bộ tuyệt kĩ của bản thân mình, đầu tiên là bão kiếm trong bộ phong kiếm mà hắn học lén được từ Yasuo. Mũi kiếm chém ra nhẹ nhàng uyển chuyển tựa con gió, một cú quét kiếm lại ẩn chứa cả trăm cú đâm kiếm ở bên trong. Hơn một trăm quả cầu năng lượng kia dễ dàng bị John phá hủy.

“Phập” – John xoay người chém mạnh một kiếm về phía Scorpio, theo phản xạ Scorpio buộc phải đưa tay phải lên mà đỡ lấy, nhát kiếm sắc bén chém xuyên qua cánh tay trực tiếp chặt đứt cánh tay của hắn, những tiếng hét vang trời liên tục vang lên. Scorpio dẫy dụa trên mặt đất với nét mặt sợ hãi.

“Cuộc chiến này xong rồi, Socprio, ngươi đã thua!” – John lạnh lùng nhìn thẳng mặt hắn ta mà nói.

Trở lại quảng trường trung tâm lúc này là một cảnh bi thương cùng cực, nước mắt lăn dài trên hầu hết các khuôn mặt.

Ở nơi chính giữa, thân xác Galio hóa thành đá để tạo ra vùng không gian bất khả xâm phạm tự giam bản thân mình và quả boom vào bên trong nhằm bảo vệ tất cả những gì mà cậu yêu quý nhất.

Giờ đây thân xác cậu đã hóa thành đá và bị vỡ tan thành vô số các mảnh nhỏ khác nhau. Galio đã ra thật anh dũng.

“Galio… Demacia không bao giờ quên sự hi sinh của cậu… cậu là niềm tự hào của chúng tôi.” – Garen quỳ xuống đặt tay lên tim mình, giọng nói nghẹn ngào không thể kiềm được nước mắt.

“Rống” – tiếng gào rống của Taurus vang lên, cái cơ thể to lớn bật dậy nhìn quanh với ánh mắt đầu vẻ căm hận.

“Ta sẽ…” – Khi thấy đám người Max và Garen ở gần đó Taurus như muốn lao đến băm nát tất cả bọn họ, nhưng đột nhiên hắn lại cảm nhận được điều gì đó không hay phát ra từ chỗ cung điện.

“Tại sao lại như thế? Hơi thở của Scorpio đang yếu đi, hắn ta có chuyện rồi!” – Không chút suy nghĩ Taurus chạy như bay đến chỗ cung điện hoàng gia.

Max và mọi người khi thấy Taurus tỉnh lại thì vô cùng hốt hoảng, nhưng thấy hắn ta bỏ đi và chạy về hướng cung điện thì mới nhớ ra công việc của mình cần phải làm.

“Garen, mau đến cung điện, chắc chắn ở đó đang xảy ra chuyện!.” – Max vỗ cánh đem theo Garen bay thật nhanh đuổi theo Taurus.

“Rốt cuộc ngươi là quái vật nơi nào? Tại sao ta lại có thể bại trước một con người như ngươi được? Ta không cam tâm.” – Scorpio bị John dồn vào chân tường, uất ức nhìn hắn mà nói.

John giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nói: “Scorpio, ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác, đây là cái giá mà ngươi phải nhận.”

“Tội ác sao? Ha… ha… nhảm nhí… ngươi thì biết cái gì kia chứ, ngươi có biết rằng vì thứ năng lượng này mà ta đã phải chờ đợi và tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể tìm ra vị trí của nó hay không?” – Scorpio cười độc ác đáp.

“Chỉ vì như vậy mà ngươi đã bày ra một kế hoạch mà xem nhẹ đi mạng sống của hàng trăm hàng vạn người hay sao?” – John chỉ thẳng kiếm vào mặt Scorpio tức giận quát. Với những kẻ không quan tâm đến mạng người và xem nó như cỏ rắc hắn vô cùng khinh miệt.

“Ha… ha…” – Scorpio cười nhìn John đáp: “Vậy thì đã sao? Từ việc tạo ra đại dịch cho đến việc cướp lương thực từ triều đình Demacia đều một tay ta bày ra đấy thì sao? Chỉ cần đạt được mục đích vĩ đại này thì hi sinh chừng đấy người có là gì. Đáng lẽ bọn chúng phải cảm thấy may mắn khi hi sinh cho ta mới phải.”

“Khốn kiếp” – John lao đến đấm vào mặt Scorpio thật mạnh.

“Ha… ha…” – Scorpio vẫn cứ cười điên cuồng, hắn không hối hận những việc đã làm, những điều đó khiến John cực kì tức giận…

“Giết ta đi… ha…. giết ta rồi cả Demacia này cũng sẽ không còn… ha… ha…. Marcos hắn là một kẻ tham lam, ta đã lợi dụng sự tham lam của hắn để tạo ra một kế hoạch hoàn hảo này, nếu như không có sự có mặt của ngươi, Roger… rốt cuộc ngươi là kẻ nào, một kẻ mạnh như ngươi tuyệt đối không phải là kẻ vô danh.”

“Quả boom sắp nổ rồi, ha ha tất cả sẽ kết thúc… ha… ha…” – Scorpio nhìn John nói một cách tự tin hắn tin chắc rằng khi boom nổ hắn sẽ là người chiến thắng.

“Phập”

Không đợi Scorpio nói hết câu John đã vung kiếm thật nhanh, đường kiếm sắc bén xuyên qua bụng của Scorpio, máu hắn ta bắt đầu thấm đầy ra quần áo đang mặc.

“Ngươi…” – Scorpio kinh hãi nhìn John, hành động của hắn khiến bản thân Scorpio cũng không thể ngờ đến.

“Ngươi có biết vì sao không?” – John cúi thấp người nói nhỏ, giọng nói lạnh lùng và khá nhẫn tâm: “Đấy là lòng tin, ta tin tưởng vào đồng đội của mình, họ sẽ phá được quả boom của ngươi…”

“3”

“2”

“1”

Hết thời gian đếm ngược………….. Boom vẫn không nổ, Demacia vẫn an toàn.

“Không thể nào… ọc… ọc…” – Scorpio phun máu liên tục trong sự kinh ngạc.
“Scorpio, thấy rõ rồi chứ? Boom không nổ, kể hoạch của ngươi thất bại rồi!.” – John nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi và kinh ngạc của Scorpio mà nói.
“Ọc ọc.” – Scorpio liên tục trào máu ra từ miệng, đột nhiên hắn thét lên một tiếng, cánh tay bọ cạp còn lại vung lên nắm chặt lấy cây kiếm đang găm trên bụng mình.

“Thả ra!” – John giật mình với hành động bất ngờ của Scorpio, hắn cố sức rút lại thanh kiếm nhưng không thể đượcm Scorpio kiên quyết giữ chặt thanh kiếm.

“Vù” – Ở bên ngoài, đột nhiên cánh tay Scorpio bị John chặt rơi lúc nãy bất ngờ cử động nó lao đến bám chặt vào mặt của John. Mọi việc kể ra thì thấy dài những thực tế thì chỉ diễn chưa đầy 2s. Scorpio cười lên điên cuồng nói: “Dù cho tay ta có bị chặt đi và không thể tái tạo nhưng ta vẫn có thể điều khiển nó… ha… ha…” – Kế tiếp là chiếc đuôi bọ cạp sắc bén phóng nhanh hơn cả một ngọn lao, đầu nhọn trên chiếc đuôi đâm “Phập” vào lưng của John. Một đòn phản công bất ngờ đến nỗi John không thể kịp phòng bị.

“Xoạt” – John phun ra một búng máu, xoay kiếm để vết thương trên bụng của Scorpio mở rộng ra hơn, một sự đau đớn khủng khiếp mà trước giờ Scorpio chưa từng cảm nhận được giờ khắc này thật kinh khủng.

“Ầm”

“Ta… sẽ… lôi theo…” – Hai con ngươi quỷ dị của Scorpio phát sáng cánh tay đang bám trên mặt của John và cái đuôi bọ cạp đang găm trên người hắn lập tức nổ tung.

“Bịch bịch bịch.” – John loạng choạng lùi về sau hai bước, kiếm trên tay nhanh chóng được rút khỏi bụng của Scorpio.

“Ha… hả…” – Scorpio đang định cười vì đã khiến John bị thương nhưng khi thấy khuôn mặt của John hắn ta lập tức kinh hãi.

“Rắc rắc..” – Lớp da giả bên ngoài bắt đầu nứt ra, từng mảnh từng mảnh một lần lượt rơi xuống để lộ khuôn mặt thật của John ra trước mắt Scorpio.

“Ngươi… ọc… là ngươi…” – Scorpio chỉ thẳng vào John vừa kinh ngạc vừa trào máu ra từ miệng, cả người run lên rồi tắt thở

“John… Không sao chứ?” – Razer nhảy lên vai của John hỏi thăm.

Giờ phút này John cũng tỏ ra vô cùng bàng hoàng, lớp mặt nạ giả bên ngoài đã hỏng, mọi người chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta, cái sự thật hiện tại hắn chính là chúa tể hư không, kẻ gieo rắc nỗi kinh hoàng 10 năm về trước. Hắn không muốn lại có một truy sát như tại Ionia một lần nữa.

“Hử… có người đang tiến đến đây…” – Razer cảm nhận được tổng cộng có 3 luồng năng lượng đang phóng đến đây thật nhanh.

“Roger… anh đã giết được hắn… ơn này Demacia chúng tôi không bao giờ quên.” – Jarvan IV mặc dù tỏ ra rất đau đớn với vết thương nhưng mọi chuyện đã kết thúc, kẻ thù đã bị tiêu diệt, chừng đấy vết thương liệu có thấm tháp gì.

“Ầm ầm ầm” – Sau khi Scorpio chết những đám mây đen bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều, những cơn gió mát lạnh nổi lên, những tiếng sấm ầm ầm nổ vang cả bầu trời.

“Mưa! Ha… ha… là mưa…” – Jarvan reo lên vui sướng, suốt mấy tháng qua Demacia không có chút mưa nào, bây giờ mưa đã xuất hiện, Jarvan IV vô cùng vui mừng. Những trận chiến khốc liệt bên ngoài cũng dừng lại vì sự xuất hiện của những đám mây đen.

“Roger, là mưa… mưa đã đến rồi… ha… ha…” – Jarvan IV vui mừng nói với John nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy kì lạ bởi vì John đang xoay lưng về phía mình.

“Jarvan IV, anh cầm lấy cái này.” – John biến ra một quả thủy tinh cầu nhỏ ném cho Jarvan IV ở phía sau lưng.

Jarvan IV chụp được thủy tinh cầu kia vô cùng khó hiểu hỏi: “Cái này là gì?”

John đáp: “Là bằng chứng, chứng minh những tội ác của Scorpio, lúc nãy hắn nói ra tất cả, tôi đã thu âm lại.”

“Hay quá! Demacia sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu Roger, tối nay chúng tôi sẽ đãi tiệc cảm ơn sự giúp đỡ của anh và những người khác.” – Jarvan IV hớn hở nói.

John vẫn xoay lưng về phía Jarvan IV, khuôn mặt thật của hắn đã lộ ra hoàn toàn, nếu Jarvan IV mà thấy được e rằng….

John lắc đầu nói: “Jarvan IV, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng xem ra tôi không thể ở lại đây lâu hơn được rồi.”

“Đi? Roger, cậu rời đi sao? Nhưng tại sao?” – Jarvan IV kinh ngạc cố gắng lếch đến chỗ hắn níu giữ không cho ân nhân của cả đế quốc Demacia phải rời đi.

John nhìn về phía bên phải ở đó có ba luồng năng lượng đang tiến đến gần, hắn có thể nhận ra kẻ đang gần nhất chính là Taurus hai người đuổi theo sau một người là Garen và người còn lại là Max. Con bò kia mà đến đây hắn sẽ khó lòng rời khỏi, John hít sâu một hơi cười vài tiếng thê lương và nói: “Jarvan IV, chúng ta là từng là động đội của nhau à không phải nói là những người anh em cùng sống chết với nhau, việc ngày hôm nay tôi làm, anh không cần phải ghi nhớ gì cả. Tạm biệt!” – Nói xong hắn phóng người lên cao bay đi để lại 8 chữ: “Một kiếm vung lên, vạn người cúi đầu.”

“Ầm” – câu nói như tiếng sấm nổ vang tai, Jarvan IV kinh hãi nhận ra anh ta đã từng nghe qua câu nói này trước đây.

“Scorpio” – Taurus đáp xuống, nhìn xác Scorpio đang bắt đầu hóa thành cát bị gió cuốn bay đi.

“Rống” – Taurus điên cuồng gào rống thật mãnh liệt, chấn động toàn bộ khuôn viên của cung điện, đôi mắt đỏ rực đầy gân máu.

“Phì phì phì” – Hai chiếc mũi bò bắn ra liên tục những làn khói đen, Taurus đang thực sự phẫn nộ, hắn ta nhìn quanh một vòng liếc thấy Jarvan IV như người mất hồn đang nằm trên mặt đất, nhưng hắn không thèm ra tay với anh ta, ánh mắt lại đảo đi nơi khác. Taurus gầm lên hét vang: “Ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Scorpio!”

“Vù” – Taurus nhún người bay đi, lần theo hơi thở của John mà bám theo.

“Jarvan IV” – Max và Garen có mặt ngay sau đó, cả hai lo sợ rằng Taurus đến trước sẽ làm gì đó với Jarvan nhưng thật may là hắn không làm gì cả.
Garen tiến lại đỡ lấy Jarvan IV lo lắng nói: “Jarvan IV, cậu sao rồi? Jarvan IV…”

“Một kiếm vung lên, vạn người cuối đầu”- Garen cậu thấy câu nói này quen không?”

“Cái gì?….” – Vẻ mặt kinh hãi của Max hiện lên, lần đầu tiên Garen chứng kiến vẻ mặt đầy kinh hãi của Max như vậy.

Garen còn chưa kịp hỏi chuyện gì với cậu ta thì Max đã xoay người phóng đi về hướng những người anh em của mình.

“Là Cha…. là cha…. cha đã quay về… câu nói quen thuộc của cha mà các mẹ vẫn thường truyền lại…”

Garen nhìn Max rời đi sau đó lại nhìn Jarvan IV và nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đấy là câu nói của Ralaw, không lẽ cậu ấy đã xuất hiện ở đây hay sao?”

Jarvan IV lắc đầu: “Không phải Ralaw, tuyệt đối không phải cậu ta. Garen… cậu có nhớ cách đây 4 năm, chúng ta cũng đã từng nghe Ralaw nói câu này trước mặt toàn bộ mọi người dân ở Demacia trong một lần cậu ta đến nơi này. Nhưng lần đó tôi không chút nhận ra niềm kiêu hãnh tột độ trong câu nói ấy, nhưng lần này khi nghe những câu nói y hệt từ chính cậu ta tôi lại cảm thấy niềm kiêu hãnh của một chiến binh đang bừng cháy. Chuyện này là rốt cuộc là sao? Garen, tôi thực sự không hiểu gì cả.”

Garen cũng không biết phải giải thích thế nào, với anh ta thân phận của người thanh niên tên Roger kia quá bí ẩn, từ đầu đến cuối cậu ta luôn ra sức giúp đỡ mọi người nhưng lại không yêu cầu phải trả lại bất cứ thứ gì…. liệu trên đời còn có người tốt như vậy hay sao?

“Tôi thấy được, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự cô đơn và đau khổ? Cậu ấy chắc chắn đã trải qua những chuyện mà người bình thường như chúng ta không thể tưởng tượng được!” – Jarvan IV ôm đầu nói.

“Đây là gì vậy?” – Garen thở dài một tiếng, ánh mắt bắt đầu để ý thấy viên thủy tinh cầu mà Jarvan IV đang nắm trong tay.

Nghe Garen hỏi, Jarvan IV liền đáp: “Là thủy tinh cầu ghi âm lại những gì Scorpio trước lúc chết, đây là bằng chứng quan trọng để chúng ta lật tẩy được thủ đoạn của Marco.”

“Vẫn là cậu ấy giúp chúng ta sao? Roger… rốt cuộc cậu là ai?” – Garen nhìn về phía chân trời xa xa mà than thở.

“Rào! Rào!” – Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống.

Sau khi cơn mưa tạnh cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu đi vào hồi kết của nó, nhờ có thủy tinh cầu ghi âm lại giọng nói của Scorpio trước lúc chết, mà mọi người dân Demacia cùng các binh sĩ hiểu ra rằng tất cả đã bị Marcos và Scorpio lợi dụng. Một cuộc truy lùng Marcos nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, chưa đầy 1 giờ, Marcos và những tên thuộc hạ thân tin của hắn đã bị bắt lại, cái vẻ mặt tràn đầy sợ hãi kia thật không giống với một Marcos kiêu ngạo ngày nào.

Về tình trạng của Jarvan IV với sự hỗ trợ từ Anna và Ariel các vết thương trên người của anh ta đã nhanh chóng hồi phục. Cuộc chiến này, là một cuộc chiến vô nghĩa, người Demacia tự giết người Demacia, thương vong không thể đếm hết. Uy thế của một nước lớn giảm đi trông thấy.

Đối với hình phạt dành cho Marcos: Tử hình!

Mọi người lại bắt tay cùng nhau xây dựng lại một Demacia đầy rực sáng, đại diện cho công lý và chính nghĩa.

Ba ngày sau!

Tại một đỉnh núi cai cách Thủ đô Demacia không xa, từ nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy mặt trời lặn và toàn cảnh Demacia bên dưới.

Lux một mình ngồi trước ngôi mộ của Galio, cô thẩn thờ một lúc rồi cười nói: “Galio, cậu còn nhớ nơi này chứ? Ngày xưa khi tôi muốn trốn khỏi thủ đô, lần nào cậu cũng giúp tôi và chở tôi đến đây. Nơi này chưa khá nhiều kỉ niệm vui vẻ của chúng ta. Cậu hãy ở đây nghỉ ngơi, nơi này có thể ngắm hoàng hôn rất đẹp đấy, cậu rất thích ngắm hoàng hôn mà đúng không?”

“Lux!” – Ezreal từ phía sau gọi nhẹ tên của cô.

Lux đứng dậy mỉm cười xoay người đi về phía Ezreal và nói: “Chúng ta về cung điện thôi!”

Tối hôm đó một bữa tiệc lớn diễn ra tại cung điện để cảm ơn sự giúp đỡ của những người đã ra tay giúp đỡ Demacia vượt qua hiểm cảnh. Không chỉ ở cung điện mà khắp nơi trên thủ đô đều tổ chức tiệc, họ cho rằng bữa tiệc sẽ xua đuổi những điều không may và những nỗi buồn trước đó.

Giữa đêm, sau khi bữa tiệc đã kết thúc, Max về lại phòng của mình, chừng 5 phút sau 10 người anh em của mình lần lượt bước vào bên trong. Dù là bữa tiệc với đầy đủ rượu và thức ăn nhưng trên khuôn mặt của 11 người có mặt ở đây không ai giống như đã quá chén.

Bruce lên tiếng nói: “Max, anh bảo mọi người trong bữa tiệc không được uống say và sau khi tiệc ta sẽ tập trung tại phòng là thế nào?

Max nhìn quanh một lượt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cha của chúng ta đã quay trở về!”

Trở lại với John và Razer.

“Tên chết bầm này, muốn ta lột da róc xương ngươi không!” – Razer ở trên vai của John điên tiết liên tục mắng chửi vì cái tội dám bỏ đi mà không ở lại ăn tiệc.

“Phụt” – John bất ngờ rơi xuống một gốc cây, liên tục ho ra máu, sắc mặt tái xanh vô cùng mệt mỏi, thấy John như vậy Razer lập tức ngậm miệng không nói nữa, cu cậu lo lắng hỏi: “Không phải ngươi bị ta chửi đến mức hộc máu chứ.”

“Rủa còn không sợ chửi thì ăn thua gì?” – John cười cười vút ve đầu của Razer.

“Phụt” – John lại một lần nữa ho ra máu, máu của con người bình thường màu đỏ, và máu của John cũng như vậy, nhưng giờ đây không hiểu sao máu của hắn lại chuyển thành màu đen.

Razer sợ hãi nói: “Này, ngươi bị cái gì vậy? Đừng làm ta sợ nha, ngươi chết thì lấy ai kiếm đồ ăn cho ta? Ta sẽ mất đi một người thuộc hạ sao? Đừng chết…”

John cốc nhẹ lên đầu của Razer đáp: “Không chết được đâu, ta bị trúng độc rồi, khốn kiếp thật, chỉ một chút lơ là đã bị tên Scorpio kia ám toán, cái đuôi của hắn toàn chất độc.”

“Vậy ta phải làm sao? Phải làm sao?” – Razer nhảy lên hớt hãi.

“Bình tĩnh, tạm thời ta đã cắt đuôi được con bò kia, nhưng xem ra nơi này vẫn không an toàn.” – John nhìn quanh khu rừng, từ Demacia bỏ đi hắn phóng như bay không quan tâm đến phương hướng, giờ đây bản thân đang ở đâu hắn cũng hoàn toàn không thể nào biết được.

“Rào rào…” – Đột nhiên một cơn mưa rừng rậm đổ xuống, cơn mưa mạnh như thác nước đổ từ trên cao khiến cơ thể hắn vô cùng khó chịu.

“Á” – John đột nhiên hét lớn một tiếng, chất độc bọ cạp trong người bắt đầu phát tác, những mảng da đổi thành màu đen trông vô cùng ghê rợn.

“Không hay rồi, phải tìm chỗ nào ở trước đã…” – Razer nhảy dựng lên lo lắng nhìn quanh.

“Bịch” – John bất ngờ ngã rầm xuống mặt đất và bất tỉnh.

Razer vô cùng hoảng sợ, từ lòng bàn tay bắn ra một luồng năng lượng dịu nhẹ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của hắn, nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi được chất độc bên trong cơ thể.

“Đừng bỏ ta mà, tên cờ hó… ngươi bỏ ta lại rồi lấy ai nướng thịt cho ta… đừng bỏ ta mà….” – Razer lung lay cơ thể của John khóc lóc, lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi thật sự.

“Chớp chớp” – Một đôi mắt sáng rực xuất hiện sau những bụi cây gần đó.

“Chớp chớp” – hai ba, bốn… rất nhiều các đôi mắt to trong khác cũng lần lượt xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com