Bí Ẩn Cô Gái Mất Tích 3
Tình hình tại food court trở nên hỗn loạn và căng thẳng. Ba người lạ đang vây quanh Thảo, mỗi người đều có một câu chuyện khác nhau về lý do tại sao họ cần đưa cô gái đi. Thảo đứng giữa với vẻ mặt sợ hãi, không biết phải tin ai. Tiếng ồn xung quanh food court dường như lớn hơn, nhưng khu vực xung quanh nhóm họ lại trở nên yên lặng một cách kỳ lạ, như thể mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng đang lan tỏa.
Ông trung niên mặc vest bắt đầu tỏ ra bực tức và lo lắng khi kế hoạch của mình bị cản trở: "Anh bảo vệ này, tôi đã giải thích rồi. Tôi là bạn của gia đình cô bé. Việc này không liên quan gì đến anh cả!"
Anh bảo vệ không nhượng bộ, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc: "Nếu ông thật sự là bạn của gia đình, tại sao cô bé lại không biết ông? Và tại sao ông lại xuất hiện đúng lúc này một cách đột ngột?"
Cô gái Hương chen vào, tỏ ra bức xúc: "Các anh đang làm gì vậy? Tôi đã nói rồi, tôi được cô giáo nhờ đến đón em Thảo về trường. Chuyện này rất quan trọng, không thể trì hoãn!"
Nhưng Thảo lại lắc đầu mạnh: "Em không biết chị là ai, và em cũng không nhớ có đăng ký học bổng nào. Cô Nga chưa bao giờ nhắc đến chuyện này."
Minh Anh quan sát kỹ từng người trong nhóm. Có điều gì đó không ổn ở đây - không chỉ về việc ba người cùng lúc muốn đưa Thảo đi, mà còn về cách họ phản ứng với nhau. Nếu họ cùng là đồng phạm trong một kế hoạch bắt cóc, họ sẽ có sự phối hợp tốt hơn. Nhưng hiện tại, họ tỏ ra ngạc nhiên và thậm chí đối đầu với nhau.
Đột nhiên, một tiếng động lớn phát ra từ phía sau quầy Flan House. Tiếng đồ dùng kim loại rơi xuống sàn vang lên, khiến tất cả mọi người quay lại nhìn. Cô gái phục vụ Linh đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại chiếc tạp dề bị bỏ lại trên quầy và ly trà sữa có thuốc mê vẫn đang nguyên vẹn.
"Cô ấy chạy rồi!" Anh bảo vệ hét lên, chỉ về phía lối thoát hiểm đang mở. "Kẻ đó chính là thủ phạm!"
Nhưng điều này khiến tình huống trở nên còn phức tạp hơn. Nếu Linh là thủ phạm chính và đã bỏ chạy, vậy ba người còn lại đang làm gì ở đây? Họ có thật sự là đồng phạm, hay họ cũng là nạn nhân của một kế hoạch phức tạp hơn?
Thảo bắt đầu khóc, giọng run rẩy: "Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em chỉ muốn về nhà thôi!"
Ông trung niên nhìn về phía lối thoát hiểm mà Linh đã chạy qua, rồi quay lại nhìn Thảo với vẻ bối rối: "Tôi... tôi cũng không hiểu. Tôi chỉ nhận được tin nhắn báo đến đây để đón cô bé..."
Hương cũng tỏ ra hoang mang: "Tôi cũng vậy. Có người gọi điện cho tôi sáng nay, nói là từ trường của Thảo..."
Anh bảo vệ nhìn hai người kia với vẻ nghi ngờ: "Các anh chị có thể giải thích rõ hơn không? Ai đã liên lạc với các anh chị?"
Minh Anh từ xa quan sát, bắt đầu hiểu ra một điều kinh hoàng: có thể tất cả họ đều bị dụ đến đây! Đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản với nhiều thủ phạm, mà là một kế hoạch phức tạp hơn nhiều, trong đó ai đó đã lợi dụng nhiều người khác nhau để tạo ra sự hỗn loạn và che đậy cho kế hoạch thật sự của họ.
Nhưng nếu vậy, mục đích thực sự của kẻ mastermind là gì? Và tại sao họ lại cần tạo ra một tình huống phức tạp như vậy chỉ để bắt cóc một cô gái 16 tuổi?
Phần 2.6: Minh Anh Gia Nhập Cuộc Chơi - Thám Tử Xuất Hiện
Không thể chờ đợi thêm nữa, Minh Anh quyết định can thiệp. Nhưng thay vì tiết lộ danh tính thật của mình, cô quyết định sử dụng một chiến thuật khác - thu thập thông tin bằng cách giả vờ là một trong những người bị dụ đến đây.
Cô nhanh chóng bước tới nhóm người, giọng to và đầy lo lắng: "Thảo! Em có sao không?"
Tất cả mọi người quay lại nhìn cô. Thảo nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Dạ, chị là ai ạ?"
"Mình là chị Minh Anh," cô nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên. "Mình cũng nhận được cuộc gọi sáng nay, có người nói rằng em đang gặp khó khăn ở đây và cần giúp đỡ. Họ bảo mình đến Diamond Plaza để hỗ trợ em."
Ba người kia đồng loạt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Ông trung niên nói: "Cô cũng nhận được cuộc gọi à?"
"Đúng vậy," Minh Anh gật đầu, quan sát kỹ phản ứng của họ. "Một giọng nói nam, nói rất lịch sự, bảo tôi rằng có một cô gái tên Thảo cần được giúp đỡ tại food court của Diamond Plaza lúc 2 giờ chiều."
Hương mở to mắt: "Tôi cũng nhận được cuộc gọi tương tự! Nhưng họ nói là từ trường của Thảo."
Anh bảo vệ cau mày: "Điều này rất kỳ lạ. Tôi cũng được người quản lý gọi điện sáng nay, bảo tôi đặc biệt chú ý đến khu vực food court lúc 2 giờ chiều vì có thể có tình huống đặc biệt."
Minh Anh cảm thấy như có tia sét đánh vào đầu. Tất cả họ đều bị dụ đến đây bằng những cuộc gọi điện thoại khác nhau, với những lý do khác nhau, nhưng cùng một mục đích: tạo ra sự hỗn loạn xung quanh Thảo.
"Các anh chị có nhớ số điện thoại của người gọi không?" cô hỏi khẩn cấp.
Họ đều kiểm tra điện thoại. Ông trung niên nói: "Số lạ, giờ gọi lại thì không liên lạc được."
"Tôi cũng vậy," Hương xác nhận.
"Và tôi cũng thế," anh bảo vệ nói.
Thảo nghe câu chuyện này với vẻ mặt càng lúc càng sợ hãi: "Vậy có nghĩa là có ai đó đã lên kế hoạch để... để làm gì với em?"
Minh Anh nhìn về phía quầy Flan House, nơi ly trà sữa có thuốc mê vẫn đang nguyên vẹn. "Em Thảo, em có nhớ mình nhận được tin nhắn hay cuộc gọi gì đặc biệt để đến đây không?"
Thảo gật đầu: "Có ạ! Sáng nay em nhận được tin nhắn từ một số lạ, nói em trúng thưởng phiếu mua bánh flan miễn phí tại Flan House, Diamond Plaza. Em phải đến trước 2 giờ chiều để nhận."
"Em còn giữ tin nhắn đó không?" Minh Anh hỏi.
Thảo mở điện thoại và đưa cho cô xem. Minh Anh đọc kỹ tin nhắn và phát hiện một chi tiết quan trọng: "Chúc mừng Trần Thị Thảo đã trúng thưởng..." - người gửi tin biết rõ họ tên đầy đủ của Thảo.
"Đây chính là bằng chứng," Minh Anh nói, giọng nghiêm túc. "Có một kẻ nào đó đã biết rất rõ về Thảo - đủ rõ để biết tên đầy đủ, sở thích bánh flan, và đủ thông minh để lên một kế hoạch phức tạp."
Cô chỉ vào ly trà sữa: "Kẻ đó đã sắp xếp để Thảo đến đây, chuẩn bị sẵn đồ uống có thuốc mê, và đồng thời dụ tất cả chúng ta đến đây để tạo ra sự hỗn loạn che đậy cho hành động thật sự của họ."
"Nhưng cô gái phục vụ đã chạy mất rồi," anh bảo vệ nói. "Có phải cô ta là thủ phạm chính?"
Minh Anh lắc đầu: "Không, tôi nghĩ Linh chỉ là một con cờ. Kẻ thật sự nguy hiểm vẫn đang ở đây, hoặc đang quan sát chúng ta từ đâu đó."
Đúng lúc đó, cô nhận ra một điều kinh hoàng: trong khi tất cả họ đang tranh cãi và tập trung vào nhau, họ đã bỏ quên việc quan sát xung quanh. Đây chính có thể là mục đích thật sự - làm cho mọi người mất tập trung để kẻ thủ phạm thực hiện kế hoạch của mình.
"Chúng ta cần gọi cảnh sát ngay!" Minh Anh nói quyết đoán. "Và tất cả phải ở cạnh nhau, không ai được rời khỏi nhóm!"
Phần 2.7: Vén Màn Bí Ẩn - Kẻ Thủ Phạm Thật Sự Xuất Hiện
Vừa khi Minh Anh nói xong, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau họ: "Tốt lắm, các anh chị đã hiểu ra được một phần sự thật."
Tất cả quay lại và thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đang đứng cách họ không xa. Khuôn mặt ông ta bình thường, thậm chí có vẻ hiền lành, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng một cách đáng sợ. Trong tay ông ta cầm một chiếc túi đen nhỏ.
"Ông là ai?" Anh bảo vệ hỏi, tay đã sẵn sàng với thiết bị liên lạc.
"Tôi là người đã gọi điện cho tất cả các anh chị," người đàn ông nói với nụ cười lạnh lùng. "Và tôi cũng là người đã gửi tin nhắn cho em Thảo."
Thảo co rúm lại phía sau Minh Anh: "Tại sao chú lại làm vậy? Chú muốn gì ở em?"
"Không phải tôi muốn gì ở em," ông ta trả lời, "mà là có người khác trả tôi rất nhiều tiền để đảm bảo em biến mất một cách 'tự nhiên'."
Ông trung niên giận dữ: "Ông đã lợi dụng chúng tôi! Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ!"
"Đúng vậy," người đàn ông gật đầu. "Các anh chị đều là những người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tôi đã lợi dụng điều đó để tạo ra một tình huống hỗn loạn, che đậy cho kế hoạch thật sự."
Minh Anh nhìn kỹ chiếc túi trong tay ông ta: "Trong túi đó là gì?"
"Thuốc mê dạng khí," ông ta trả lời một cách bình tĩnh đáng sợ. "Chỉ cần mở túi này ra, tất cả mọi người trong bán kính 10 mét sẽ bất tỉnh trong vòng 30 giây. Sau đó tôi sẽ đưa Thảo ra khỏi đây một cách dễ dàng."
"Nhưng tại sao ông lại cần một kế hoạch phức tạp như vậy?" Hương hỏi, giọng run rẩy.
"Vì Diamond Plaza có hệ thống an ninh rất tốt. Nếu chỉ đơn giản bắt cóc một cô gái, tôi sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng nếu tạo ra một tình huống hỗn loạn với nhiều người có mặt, camera an ninh sẽ không thể theo dõi rõ ràng, và mọi người sẽ nghĩ đây chỉ là một sự cố bình thường."
Anh bảo vệ cố gắng liên lạc qua thiết bị của mình, nhưng người đàn ông cười lạnh: "Anh đừng mong gọi được ai. Tôi đã can thiệp vào hệ thống liên lạc của tòa nhà từ 30 phút trước."
Minh Anh nhận ra họ đang trong tình thế rất nguy hiểm. Kẻ này đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng, từ việc dụ họ đến đây, tạo ra sự hỗn loạn, đến việc vô hiệu hóa hệ thống an ninh. Nhưng cô cũng nhận ra một điểm yếu: ông ta đang đứng quá gần họ, và nếu hành động nhanh...
"Em Thảo," cô thì thầm, "khi tôi ra hiệu, em hãy chạy về phía cửa thoát hiểm ngay lập tức."
Nhưng người đàn ông nghe được: "Đừng có ý định gì cả. Tôi có thể sử dụng thuốc mê này bất cứ lúc nào."
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau. Cô gái phục vụ Linh đã quay trở lại, cùng với hai nhân viên an ninh của tòa nhà!
"Tôi đã báo cảnh sát rồi!" Linh hét lên. "Hắn là kẻ đã đe dọa gia đình tôi, buộc tôi phải hợp tác!"
Người đàn ông mặt tái mét, nhận ra kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại. Trong tuyệt vọng, ông ta định mở túi thuốc mê, nhưng Minh Anh đã nhanh chóng hành động...
Phần 2.8: Kết Thúc Cuộc Săn Đuổi - Sự Thật Được Phơi Bày
Trong khoảnh khắc quyết định, Minh Anh áp dụng tất cả những gì cô học được từ những bộ phim trinh thám Hong Kong. Cô nhanh chóng đá mạnh vào bàn ghế gần đó, tạo ra tiếng động lớn khiến người đàn ông giật mình và mất tập trung. Đồng thời, cô hét lên: "Thảo, chạy ngay!"
Anh bảo vệ và ông trung niên cũng phản ứng nhanh chóng, lao tới để khống chế kẻ bắt cóc trước khi hắn kịp mở túi thuốc mê. Trong cuộc vật lộn, chiếc túi rơi xuống sàn và lăn xa.
Thảo chạy về phía nhóm nhân viên an ninh, trong khi Hương nhanh chóng thu gom chiếc túi thuốc mê để tránh ai vô tình chạm vào.
Chỉ sau vài phút, tiếng sirene của xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Linh dẫn một nhóm cảnh sát lên tầng 5, nhanh chóng kiểm soát tình huống.
Khi người đàn ông được còng tay, anh ta nhìn Minh Anh với vẻ thất vọng: "Cô là ai? Tại sao cô lại biết phá hoại kế hoạch của tôi?"
Minh Anh không trả lời câu hỏi đó, thay vào đó cô hỏi: "Ai đã thuê ông?"
"Một giọng nói qua điện thoại. Tôi không biết họ là ai, chỉ biết họ trả rất nhiều tiền để 'giải quyết' Thảo."
Cảnh sát trưởng hỏi Thảo: "Em có biết tại sao có người muốn hại em không?"
Thảo lắc đầu, nước mắt tuôn trào: "Em không biết. Em chỉ là học sinh bình thường, không có thù oán gì với ai cả."
Minh Anh nhớ ra điều gì đó quan trọng. Cô nhờ cảnh sát kiểm tra điện thoại của kẻ bắt cóc, và họ phát hiện ra những cuộc gọi từ một số điện thoại ảo - cùng loại số mà người lạ đã dùng để cảnh báo cô về vụ án.
"Có thể đây chỉ là một phần của một âm mưu lớn hơn," cô thầm nghĩ. "Và người đã cảnh báo tôi có thể biết nhiều hơn những gì họ nói."
Khi mọi việc đã được giải quyết, Thảo được đưa về với gia đình an toàn. Ông trung niên, Hương, anh bảo vệ và Linh đều được cảnh sát ghi nhận là những người hùng đã giúp cứu cô gái.
Nhưng Minh Anh biết rằng vụ án này vẫn còn nhiều điều bí ẩn. Ai đã thuê kẻ bắt cóc? Tại sao họ lại muốn hại một cô gái 16 tuổi vô tội? Và liệu người bí ẩn sẽ gọi cho cô tối nay với vụ án tiếp theo?
Khi về đến nhà, Minh Anh ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nhìn ra cửa sổ nơi ánh đèn thành phố đang nhấp nháy. Cô cảm thấy mình đã thực sự trở thành một thám tử - không chỉ trong trí tưởng tượng hay trên màn hình phim, mà trong thực tế.
Đồng hồ treo tường chỉ gần 11 giờ. Cô tự hỏi liệu điện thoại có reo vào lúc 11:11 như những đêm trước không. Và nếu có, vụ án tiếp theo sẽ là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com