Chương 7 : Vụt Qua
---
Buổi tập của chúng tôi bắt đầu ngay hôm sau. Khi tiết 5 kết thúc, các bạn nam trong đội đã ở lại và dọn dẹp phòng một cách gọn gàng. Từng chiếc bàn được kê sát hoặc chồng lên nhau, để lại một khoảng trống vừa đủ cho việc tập luyện.
Tiết mục Mỹ Hà chọn là bài múa Gió đánh đò đưa kết hợp với Bóng phù hoa. Âm nhạc của hai bài hòa vào nhau, vừa dịu dàng vừa có chút lãng đãng, như thể chạm vào những ký ức xa xôi.
Mỹ Hà đứng giữa phòng, tay cầm chiếc quạt lụa, khẽ xoay người làm mẫu. Dải lụa mềm mại tung ra, vẽ nên một vòng cung nhẹ nhàng trong không khí.
– Đây sẽ là đoạn mở đầu, Yên và Nam sẽ ở trung tâm. – Cô ấy nói, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi rồi nhìn Trí Nam.
Sau khi xem Mỹ Hà làm mẫu, các đôi được chia bắt đầu tập luyện. Tường Vy và An phối hợp ăn ý, từng động tác trôi chảy như đã tập từ lâu. … Còn tôi và Nam, mọi thứ có vẻ chậm hơn một nhịp.
Bàn tay cậu đặt lên tay tôi, ấm áp nhưng khiến tôi hơi lúng túng. Chưa kịp bắt nhịp, chân tôi bỗng bước hụt. “Á!” – tôi khẽ kêu, cả người nghiêng về phía trước. Trí Nam phản xạ nhanh, vội kéo tôi lại… nhưng quán tính khiến cả hai loạng choạng. Kết quả, chúng tôi gần như cùng ngồi phịch xuống sàn, mắt nhìn nhau vài giây rồi bật cười.
– Tập múa chứ đâu phải tập võ đâu Yên. Cậu chọc, khóe môi cong lên.
– Tại sàn trơn chứ bộ. – Tôi phụng phịu, nhưng khóe miệng cũng chẳng giấu nổi nụ cười.
Không khí căng thẳng vừa nãy, nhờ vậy mà tan biến đi một nửa.Hóa ra cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài cho lắm ...
Sau khi hỏi tôi có đau không, chúng tôi lại tiếp tục tập luyện một cách cẩn trọng hơn. Trí Nam giảm tốc độ, bước chân chậm rãi, tay đỡ tôi chắc chắn như sợ tôi sẽ ngã thêm lần nữa.
Nhưng tiếc thay, tôi lại… không thể kịp. Ở động tác xoay người thứ ba, khi nhạc vừa chuyển sang nhịp nhanh hơn, tôi luống cuống bước sai hướng. Gót giày tôi vô tình chạm mạnh vào chân Trí Nam.
– Ui! – Cậu khẽ kêu, nhưng vẫn cố giữ thăng bằng để cả hai không ngã thêm lần nữa.
Tôi đỏ bừng mặt, lí nhí:
– Xin lỗi… tớ không cố ý.
– Không sao, tớ còn nguyên chân mà. – Cậu bật cười, giọng pha chút trêu chọc.
Tôi cũng bật cười theo, tiếng cười nhỏ nhưng vang rõ trong căn phòng đang chìm trong tiếng nhạc.
Thấy vậy, Mỹ Hà – đang đứng ở góc quan sát – khẽ cau mày. Ánh mắt cô ấy dừng lại lâu hơn bình thường, xen lẫn chút gì đó khó chịu. Không nói gì, Mỹ Hà tắt nhạc, giọng bình thản nhưng hơi lạnh:
– Hai người tập trung lại đi, chúng ta còn nhiều đoạn phải hoàn thiện.
Không khí trong phòng chợt chùng xuống. Tôi nuốt nhẹ, quay sang Trí Nam, chỉ thấy cậu nhún vai, nụ cười vẫn vương ở khóe môi…
---
Buổi tập kéo dài thêm 2 tiếng , mọi người dần mệt mỏi. Khi tiếng nhạc cuối cùng vang lên, Mỹ Hà vỗ tay ra hiệu kết thúc.
– Tạm nghỉ thôi, mai tập tiếp. – Giọng cô ấy đều đều, nhưng ánh mắt vẫn lướt nhanh qua tôi và Trí Nam.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, ai về trước thì chào nhau. Tôi cúi xuống xếp lại ghế, còn Trí Nam thì bê bàn ra góc phòng. Chỉ còn tôi, Mỹ Hà và vài người nữa chưa rời đi.
Khi tôi vừa định bước ra cửa, Mỹ Hà gọi lại:
– Yên, đợi chút.
Tôi dừng chân, quay lại nhìn. Cô ấy tiến tới, giọng hạ thấp:
– Tớ nghĩ… tớ sẽ đổi, để tớ diễn cùng Nam cho khớp hơn.
– Hả? Sao lại… – Tôi hơi sững người.
– Cậu biết đấy, Nam với tớ tập sẽ dễ ăn ý hơn. Cậu có thể diễn với An hoặc ai đó khác. – Cô ấy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ gì đó khó đoán.
Lúc đó, Tường Vy vừa từ ngoài hành lang chạy vào, thấy sắc mặt tôi lạ liền bước nhanh lại. Nghe được lời của Mỹ Hà, cô ấy lập tức phản bác:
– Sao lại đổi? Từ đầu tới giờ Yên vẫn làm tốt mà. Hơn nữa, cặp Nam – Yên là vị trí trung tâm, không phải muốn đổi là đổi.
Không khí trong phòng đột nhiên căng lại. Mỹ Hà hơi khựng, ánh mắt chuyển từ tôi sang Tường Vy, rồi mỉm cười nhạt:
– Tớ chỉ muốn tốt cho tiết mục thôi, đừng hiểu nhầm.
Nhưng tôi biết, Vy đã nhìn ra điều gì đó… và tôi cũng vậy.
Thấy vậy, mấy bạn nữ xung quanh cũng nhanh chóng có mặt. Đa số là người quen thân với Mỹ Hà, ánh mắt các bạn ấy đồng loạt đổ dồn về phía tôi và Tường Vy.
Cũng có thể vì lẽ đó mà Mỹ Hà càng tỏ ra tự tin hơn. Cô ấy khoanh tay trước ngực, giọng chậm rãi nhưng đầy ẩn ý:
– Mình chỉ nghĩ cho tiết mục thôi. Nếu mọi người thấy Yên vẫn ổn thì… được thôi. Nhưng nếu hôm diễn ra không như ý, hy vọng các cậu sẽ không trách.
Một vài tiếng xì xào vang lên từ nhóm bạn phía sau. Tôi cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh, như thể đang đứng trước một vòng vây vô hình.
Tường Vy nghiêng người, thì thầm đủ để tôi nghe:
– Đừng để ý. Mình ở đây rồi.
Lời nói ấy như kéo tôi về thực tại. Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn thấy một cơn sóng ngầm đang âm thầm dâng lên… và nó chắc chắn chưa dừng lại ở đây.
Các bạn nam sau khi thu dọn xong cũng nhanh trí chạy ra chỗ này, không khí trong phòng bỗng trở nên ồn ào hơn. Lớp trưởng An tiến lên, cố tỏ ra vui vẻ nhưng giọng lại mang chút áp lực:
– Hay là để Yên tập cùng Nam thử xem. Đoạn này cần khớp lắm, mọi người cũng muốn xem sao.
Mỹ Hà đứng bên cạnh, khẽ cười:
– Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Tập thử xem thế nào.
Tôi không còn đường lui, đành gật đầu. Trong ánh mắt bao người, tôi bước đến đứng cạnh Trí Nam. Nhạc vang lên, tôi cố gắng nhớ từng động tác… nhưng áp lực khiến bước chân tôi không theo kịp. Trong quá trình di chuyển, không ít lần tôi vô tình đụng phải chân Nam.
– Xin lỗi… – Tôi thì thầm, vừa bối rối vừa ngượng ngùng.
– Không sao. – Cậu đáp nhỏ, giọng dịu nhưng đủ để tôi cảm nhận sự kiên nhẫn.
Trong khi đó, đến lượt Mỹ Hà và Nam thử, mọi thứ lại hoàn toàn khác. Cô ấy xoay người, bước chân nhẹ nhàng, từng động tác đều ăn khớp với Nam như thể đã tập từ rất lâu. Khi kết thúc, vài tiếng vỗ tay vang lên từ nhóm bạn đứng gần cửa.
Tôi đứng lặng ở góc phòng, cảm giác vừa hụt hẫng vừa khó nói thành lời…
---
Có lẽ vậy mà mọi người đã đồng tình, để Nam và Hà trở thành cặp múa chính. Còn tôi sẽ lui về múa cùng Quân ở hàng thứ hai.
Tôi gật đầu cho xong chuyện, cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại nặng như vừa đánh rơi thứ gì đó.
Mọi người cũng lần lượt rời phòng. Tiếng bước chân xa dần, chỉ còn tôi và Quân ở lại. Cậu đặt chiếc balo xuống bàn, quay sang nói:
– Ở lại tập thêm chút nhé, để mai không bị bỡ ngỡ.
Tôi khẽ gật. Phòng học giờ trống trải, ánh nắng cuối ngày hắt qua ô cửa sổ tạo thành những vệt vàng dài trên nền gạch. Tiếng nhạc mở nhỏ, chỉ đủ để nghe rõ nhịp. Quân kiên nhẫn chỉnh từng động tác cho tôi, đôi khi còn đùa một câu để xua bớt không khí căng thẳng.
Giữa những vòng xoay và bước lùi, tôi thoáng quên đi chuyện hàng đầu hay hàng thứ hai. Nhưng rồi, khi bài tập kết thúc, khoảng trống trong lòng lại hiện về, im lặng đến khó chịu.
---
Trong tôi có một cảm xúc khó nói thành lời. Có lẽ, với cậu, nó chỉ là một buổi tập thoáng qua cùng một bạn chung lớp, vài động tác, vài câu trò chuyện rồi sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Nhưng với tôi… tôi ngỡ nó như một sợi chỉ mỏng manh nối lại khoảng cách giữa tôi và cậu. Chỉ là, sợi chỉ ấy rất mỏng , nó mong manh đến mức, chưa kịp nắm chặt, nó đã bị gió cuốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com