Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phi Tử An trong mắt Nguyệt An Hi

   Ánh trăng vắt nhạt qua tán cây, rọi xuống mái ngói của tòa lầu chính dòng họ Nguyệt, tạo thành những dải sáng bạc nhạt như dải lụa trải trên nền đất. Gió đêm khẽ thổi, rung những tấm rèm lụa, mang theo mùi trầm thoang thoảng từ gian đình phía xa, và hòa vào nhịp thở của Nguyệt An Hi, khiến trái tim nàng vừa bình yên vừa dậy lên một nỗi bồi hồi khó tả. Nàng đứng lặng trên lan can, tay khẽ đặt lên gỗ lạnh, đôi mắt dõi theo những bóng người qua lại, nhưng tâm trí lại trôi về một hình bóng duy nhất: Phi Tử An.

  Trong ký ức của Nguyệt An Hi, Phi Tử An không chỉ là một nam nhân xuất chúng của dòng họ danh môn, mà còn là ánh sáng âm thầm chiếu vào tâm hồn nàng. Anh bước đi thẳng tắp như một con thoi trên sân đình, áo bào trắng muốt tung bay theo gió, khí chất lạnh lùng, kiêu hãnh, nhưng đôi mắt đôi khi thoáng dịu dàng khiến trái tim nàng rung lên từng nhịp lạ thường. Mỗi lời nói, từng cử chỉ tinh tế của anh đều in sâu trong tâm trí Nguyệt An Hi, khiến nàng vừa muốn gần lại vừa sợ hãi, vì nàng biết lễ nghĩa, danh dự và dòng tộc không cho phép nàng mở lời.

  Nguyệt An Hi biết rõ bản thân mình: tình cảm nàng dành cho Phi Tử An là một thứ tình yêu âm thầm, sâu kín, không phô trương, không cần đáp trả, nhưng đủ để chi phối mọi suy nghĩ, mọi hành động, mọi nhịp tim. Cứ mỗi khi Phi Tử An xuất hiện, dù chỉ là bóng lưng qua sân đình, hay tiếng cười vang vọng từ gian phòng xa, trái tim nàng lại nhói lên như bị bóp nghẹt, và nàng lại âm thầm hít thở, tự nhủ: "Chỉ nhìn thôi, cũng đủ."

  Trong những ngày lễ, Nguyệt An Hi đứng phía sau, quan sát Phi Tử An giữa đám đông quan khách và thành viên gia tộc. Anh trò chuyện với mọi người, ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vô tình chạm phải nàng, khiến tim nàng dừng lại một nhịp. Mỗi lần như vậy, Nguyệt An Hi đều phải nén cảm xúc, nén dòng nước mắt vừa muốn trào ra. Nàng học cách kiên nhẫn, học cách giấu nhịp tim khi gần anh, học cách mỉm cười trong im lặng. Tình cảm ấy chưa được nói ra, nhưng mạnh mẽ đến mức khiến nàng nhận ra: yêu không phải lúc nào cũng để sở hữu, mà để trải nghiệm, để trái tim rung động, dù bất lực.

  Những buổi sớm mai, khi sương còn phủ mờ sân đình, Nguyệt An Hi thường lặng lẽ đứng nhìn Phi Tử An từ xa, quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của anh với người khác. Nàng không hề ghen tuông, mà chỉ thấy tim mình đau nhói, vì biết anh thuộc về một thế giới khác, một khoảng cách mà nàng không thể bước qua. Nhưng đồng thời, nỗi đau ấy lại khiến nàng cẩn trọng hơn, trưởng thành hơn, và càng yêu quý khoảnh khắc thầm lặng của mình.

  Một buổi chiều mùa thu, lá vàng rơi phủ kín sân đình, Nguyệt An Hi lặng lẽ đi dọc theo hàng lan can, mắt dõi theo Phi Tử An trò chuyện với một vài bằng hữu, giọng nói trầm ấm, vừa đủ nghe, vừa khiến nàng cảm nhận được sự hiện diện dịu dàng hiếm hoi mà anh dành cho thế giới bên ngoài. Cảm giác ấy vừa gần gũi vừa xa vời, khiến nàng thấy tim mình vừa ấm lại vừa nhói đau. Nàng tự nhủ, có lẽ tình yêu này là thứ tình yêu âm thầm nhất mà nàng từng trải qua, nhưng cũng là thứ tình cảm quý giá nhất.

  Về đêm, khi trăng soi rọi vào gian phòng, Nguyệt An Hi ngồi bên bàn học, tay cầm bút nhưng tâm trí trôi dạt về Phi Tử An. Cô viết những câu thơ, những dòng nhật ký, nhưng mỗi chữ đều mang hình bóng anh. Nàng tưởng tượng về nụ cười của anh, về giọng nói trầm ấm, về ánh mắt sắc lạnh nhưng thi thoảng dịu dàng, và trong lòng, nàng tự hứa: sẽ giữ kín tình cảm này, âm thầm theo dõi, âm thầm yêu, dù cả thế giới có quay lưng.

   Nguyệt An Hi biết rõ, tình cảm này chưa bao giờ được thổ lộ, chưa bao giờ được đáp trả, nhưng nó khiến nàng cảm thấy sống động. Nó không cần lời chứng minh, không cần sở hữu, nhưng đủ để nàng biết rằng mình vẫn tồn tại, vẫn yêu, vẫn rung động trước một con người đặc biệt. Trong một thế giới đầy lễ nghi, quyền lực, và sự tính toán, tình yêu thầm kín ấy là ngọn đèn le lói, dẫn lối cho trái tim nàng, dù giông tố có ập tới, dù thử thách có chất chồng, vẫn không bao giờ tắt.

   Những ngày sau, Nguyệt An Hi càng nhận ra rằng, tình cảm ấy không chỉ là cảm giác đơn thuần. Nó là động lực khiến nàng mạnh mẽ hơn, kiên nhẫn hơn, và dạy nàng cách chịu đựng nỗi cô đơn trong thế giới quyền quý. Phi Tử An, dù chưa từng biết, nhưng đã trở thành trung tâm của mọi suy nghĩ, mọi nhịp tim, mọi cảm xúc của nàng. Nàng biết, mỗi lần nhìn anh, mỗi lần nghe tiếng cười, mỗi lần thấy ánh mắt anh vô tình chạm mình, đều là những nhịp rung của đời nàng.

  Trăng vẫn treo cao, ánh bạc phủ lên mái hiên, sân đình, và cả trái tim nàng. Nguyệt An Hi biết, tình yêu thầm kín này sẽ theo cô suốt đời, dù chưa một lần được nói ra, dù chưa một lần được đáp lại. Nó là niềm đau, là hạnh phúc, là ánh sáng giữa bóng tối, là thứ cô trân trọng hơn bất cứ điều gì khác. Và trong khoảng lặng ấy, nàng tự nhủ, dù Phi Tử An không biết, dù không thể sở hữu, nàng vẫn sẽ yêu, âm thầm, sâu kín, và vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #có#trang