Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18:

- Anh. Hôm qua em gặp anh ấy trên chuyến bay.

- Anh ấy? - Người đàn ông khó hiểu nhìn cô em họ.

- Chính là anh trai của anh.

- Sao cơ, em đùa à? - Anh cười khẽ, nhìn cô em mình với vẻ mặt khó tin, cộng thêm vài phần chế nhạo.

- Hừ, em biết thể nào anh cũng không tin mà. Nhưng thực sự là hôm qua em có gặp ấy! Bên cạnh còn có một cô gái tầm tuổi chúng ta nữa.

- Chắc em nhìn nhầm thôi, làm sao có thể.

- Em chắc chắn mà, khuôn mặt đó không thể lẫn đi đâu được! - Cô nhấn mạnh lời nói của mình.

- Trên đời này người giống người là chuyện bình thường thôi Ngọc Huyền à. Hơn nữa anh ấy đã không còn trên đời này nữa rồi. Hoặc là... - Anh khẽ lấp lửng.

- Hoặc là sao?

- Do em mệt quá nên hoa mắt. - Nụ cười trêu chọc sớm đã hiện lên khuôn mặt anh.

Nếu không phải Ngọc Huyền cô đây sớm đã quen mới khuôn mặt đẹp trai này thì có lẽ cô đã bị cuốn vào nụ cười đầy mê hoặc này. Cô bực bội đáp:

- Hoa cái đầu anh ấy! - Đôi mày nhíu lại, cô dậm mạnh chân bước ra ngoài, lại "tốt bụng" sập mạnh cửa hộ ông anh họ kính yêu của mình.

Vừa ra tới phòng khách, cô đã gặp hai bác của mình đang ngồi uống trà, chưa kịp lên tiếng, bác gái đã hỏi:

- Thế Hằng nó làm gì con mà mặt mày cau có thế kia?

- Dạ, không có gì đâu bác. - Rồi mắt cô liếc qua bàn thờ của người anh họ mình, sống lưng lại một lần nữa lạnh toát, cô vội bước tới bàn thờ của hắn cũng không quên hỏi bác mình.

- Con có thể thắp cho anh nén nhang được không bác?

- Ừ, thắp đi con. - Bác tuy nở nụ cười nhưng phảng phất trong đó là một nỗi buồn xen lẫn với nỗi đau thương của người mẹ khi mất đi đứa con của mình; nhìn bác như vậy khiến lòng cô nặng trĩu, nhưng cô phải biết làm gì đây? Ngọc Huyền bước tới thắp cho hắn nén nhang, chào hai bác mình rồi ra về.

Vừa đi cô vừa nghĩ lại lời của ông anh họ nhà mình, gì mà người giống người chứ, rõ ràng là anh ấy. Cô nhớ lại chuyến bay hôm đó, lúc đó cô vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu thì liền bị đánh giấc bởi vị hành khách bên cạnh, lí do là cô nàng đó lần đầu đi máy bay nên muốn được ngồi cạnh cửa sổ để có thể được ngắm nhìn bầu trời, cô cũng không muốn phiền hà nên liền đổi chỗ cho cô nàng và sau đó thì cô đã nhìn thấy một cảnh tượng khá kì lạ ở chiếc ghế phía bên kia. Có hai người ngồi cùng một ghế, nếu là một lớn một nhỏ thì không nói làm gì, đằng này lại là hai người lớn khiến cô cảm thấy thật sự bất ngờ, hơn nữa mọi người trên chuyến bay này lại chẳng ai có ý kiến gì về bọn họ vì vậy mà cô liền bị họ thu hút, cô cứ như vậy ngồi nhìn bọn họ chằm chằm.
Mà hai con người đó mãi đấu đá nhau làm gì rảnh rỗi để mắt đến cô. Sau đó, cô thấy người đàn ông đứng bật dậy vội bước ra khỏi chiếc ghế, vì anh ta cúi đầu nên cô không nhìn rõ mặt nhưng dáng người cùng tướng đi này thì không khác gì anh họ cô cả nhưng cô vẫn không dám chắc cho đến khi người đàn ông ấy đi về hướng mình cô mới tin đó chính là ông anh họ quá cố của mình. Lúc đó cô mới biết, hoá ra không phải không ai quan tâm mà là vì họ không nhìn thấy. Nghĩ đến đây cô khẽ rùng mình, vội kéo chặt áo khoác.

Vì lòng hiếu kì mà lúc xuống máy bay cô vội đi theo họ, cô gắng nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đi theo ông anh mình. Đó là một cô gái có gương mặt bầu bĩnh, mắt to lông mi dài, sống mũi cao, môi nhỏ chúm chím, phong cách cũng y như khuôn mặt trông rất dễ thương, bên cạnh cô là một cô gái hoàn toàn đối lập, cô gái đó khuôn mặt sắc sảo, mắt hai mí đuôi mắt hơi xếch, mũi dọc dừa, đôi môi không dày ông mỏng trông khá quyến rũ, phong cách mạnh mẽ và có phần nam tính nhưng trông mặt cô gái này quen quen giống như là đã nhìn thấy ở đâu rồi. Còn ông anh trai cô sao, chính là một thân trắng toát đi bên cạnh cô gái dễ thương đó che chắn cho cô khỏi bị người khác va vào, nhìn kiểu gì cũng thấy họ giống ba con hơn, Ngọc Huyền bỉu môi.

Sau đó? Sau đó chính là ai về nhà nấy!

Nhưng đi được một đoạn, Ngọc Huyền liền nhận ra người con gái có khuôn mặt sắc sảo đó là ai, chẳng phải là Nguyễn Song Gia An con của chủ khách sạn năm sao AS sao? Kể ra thì gia đình này cũng khá kín tiếng, ít ai biết được con gái của chủ khách sạn này là ai, nếu biết thì cũng chỉ là những người trong ngành với nhau, cô biết được cũng vì công ty nơi bố cô làm việc có hợp tác với khách sạn này. Nhớ lại cô gái đó, Ngọc Huyền chẹp miệng, "đúng là con gái của chủ khách sạn năm sao có khác, bảo sao ăn mặc sành điệu lại có khí chất cao sang từ trong bụng mẹ", mãi nói người ta mà cô đâu có nhìn lại mình, ăn mặc cũng toàn đồ hiệu khí chất cũng có kém cạnh gì An An?

Đúng là con gái trời sinh đã có tính đố kị, người mẹ đẻ là tôi đây cũng đành phải lắc đầu ngao ngán, chậc chậc.

__________________

Người đàn ông trẻ tuổi khẽ nhíu đôi mày thanh tú, "Chẳng nhẽ anh trai vẫn chưa siêu thoát sao?", nhưng rồi anh lại lắc đầu gạt bỏi cái suy nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu, tiện thể vứt luôn cả những lời nói của cô em họ ban sáng.

Anh xoay người lại tiếp tục công việc đang còn dang dở, đôi mắt phượng liếc qua khung ảnh đặt trên bàn, bên trong là tấm ảnh một cậu thanh niên đang nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt còn chứa sự ngông cuồng, sốc nổi của tuổi trẻ, bên cạnh là cô gái với nụ cười hồn nhiên nhưng vẫn thấy rõ sự e lệ như nép mình vào cậu thanh niên ấy. Đôi mắt anh ánh lên tia dịu dàng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt của cô gái, rồi tự hỏi chính mình, "Liệu anh còn đủ may mắn để được ở bên em một lần nữa không?".

Nếu năm đó anh cho cô số điện thoại, nếu năm đó anh tỏ tình với cô, thì có lẽ hiện tại họ đã chẳng phải mỗi người một nơi như bây giờ, người đàn ông nở nụ cười tự giễu.

_________________

Ở thành phố S được ba ngày thì An An lại bay ra Đà Nẵng, vì vậy mà hôm nay cô phải dậy từ sớm để đến tiễn cô ấy. Nói là tiễn nhưng thực ra là đi ăn sáng, uống cafe chém gió rồi mới đưa An An ra sân bay.

Vừa định chạy xe máy đến khách sạn thì An An đã gọi điện, nói rằng sẽ đi xe ô tô qua đón cô với lí do khiến cô không thể từ chối đó là vì cô ấy lo cho cái người đang đi theo sau cô đây không có chỗ ngồi nhưng cô thừa biết là cô bạn chí cốt của mình sợ hắn nên không dám đi chung xe với cô mà thôi, An An chưa tốt đến mức lo lắng cho người khác.

Ông bà ngoại của An An ở thành phố S, nhà cô ấy kì trước cũng ở đây, sau khi An An học hết cấp ba thì gia đình chuyển ra Đà Nẵng. Thực ra khách sạn năm sao nhà cô ấy mới chỉ được xây dựng cách đây hai năm mà thôi, trước đó cũng là kinh doanh khách sạn nhưng lại chỉ làm khách sạn theo quy mô gia đình và có hơi hướng châu Âu một chút, hiển nhiên là giá cho một phòng cũng không phải rẻ rồi nhưng lại cũng không đến mức quá đắt đỏ như khách sạn năm sao này, sau đó ba cô ấy chơi thêm chứng khoán nghe nói chú âyd càng chơi càng kiếm được nhiều tiền cho nên mới đập khách sạn cũ đi xây thành khách sạn năm sao như bây giờ. An An còn kể, mẹ cô ấy đi coi bói, người ta nói rằng ba cô ấy sau này chắc chắn sẽ giàu lên, càng về già lại càng giàu có. Haizz ta nói, con người ai cũng có số phận cả rồi.

Ta dan, tui đã quay trở lại rồi đây.

Thật muốn viết 2000 từ để thoả mãn mọi người nhưng mà nay lại chỉ viết được hơn ngàn rưỡi từ thôi hiuhiu :"<, căn bản là chương này nói về gia cảnh nhà An An và một phần giới thiệu thêm cho m.n nhận vật mới nữa, đó là em trai của Thế Du hehe.

Nói chung là cũng không biết bao giờ kết thúc đây, mong là nhanh nhanh để tui còn tâm sự với m.n, còn đi pr cho truyện nữa haha mà với tốc độ ốc sên bò này tui cũng không biết đến bao giờ đây... Tui còn đang suy nghĩ không biết có nên đăng lên một diễn đàn nào hay không :'<<, chẹp cũng muốn pr dữ lắm mà sợ bị ném đá huhu :'(. Thật ra m.n biết đấu tui lảm nhảm nhiều nyư vậy là để mong đạt đủ 2000 từ, nhưng mà khôngggggg, mới được 1716 từ thôi huhu T.T. Ôi thôi lảm nhảm quá nhiều rồi, tui đi đây đừng ai níu kéo nhé. :"<

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com