Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍼 Chương 22: Nhịp tim mới và những ngày mệt mỏi🍼


🌙 Những ngày đầu mang thai

An Chiêu phát hiện ra, lần mang thai thứ hai này khác hẳn lần đầu.
Nếu như trước kia cậu chỉ hơi buồn nôn vào sáng sớm, lần này ốm nghén nặng hơn rất nhiều.

Buổi sáng, chỉ cần ngửi mùi cháo thôi, cậu đã muốn nôn.
Cả ngày mệt rũ, đầu óc quay cuồng, cơ thể sụt mất 2kg chỉ trong chưa đầy nửa tháng.

Một buổi sáng, An Chiêu ôm gối nằm trên sofa, tay che bụng, mặt trắng bệch.
Lục Trạm nhìn thấy, sợ hãi đến mức mặt cũng tái lại.

"Sao gầy thế này... Hôm qua không ăn gì sao?" – Giọng anh khàn hẳn, tay run khi chạm vào má cậu.

"Muốn ăn mà... cứ ngửi mùi là buồn nôn..." – An Chiêu mệt mỏi, giọng khàn khàn.

An Dương ngồi bên cạnh, cầm khăn giấy chấm mồ hôi trên trán ba nhỏ:

"Ba nhỏ ăn một chút đi... Con lo lắm..."

"Ừ... ba nhỏ sẽ cố..." – Cậu cười nhạt, môi khô.

🏥 Buổi khám thai đầu tiên

Cuối cùng, cả gia đình nhỏ quyết định đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ khuyên: dù ốm nghén, cũng phải ăn ít một để đảm bảo sức khỏe.

Phòng siêu âm.
An Chiêu nằm trên giường, Lục Trạm đứng bên, tay nắm chặt tay cậu.

"Tim thai... đã có rồi." – Bác sĩ nở nụ cười, điều chỉnh máy.

Một âm thanh nhỏ, trầm và đều đặn vang lên:

"Thình... thịch... thình... thịch..."

An Chiêu ngỡ ngàng, khóe mắt đỏ hoe.
An Dương tròn mắt, bám sát giường, mắt long lanh:

"Ba nhỏ! Em bé nói chuyện hả?"

"Không phải nói chuyện... mà là... tim đập đó..." – An Chiêu thì thầm, giọng nghèn nghẹn.

Lục Trạm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu:

"Em giỏi lắm... cảm ơn em."

"Anh cũng giỏi... đã chịu đựng em những ngày qua..." – Cậu cười khẽ, ánh mắt mệt mỏi nhưng hạnh phúc.

🍵 Những ngày mệt mỏi nối tiếp

Ốm nghén vẫn hành hạ cậu: buổi sáng dậy nôn, buổi tối cũng mệt, không ngủ sâu giấc.
Cậu giảm thêm cân, sắc mặt xanh xao.

Một hôm, đạo diễn đoàn phim gọi điện:

"An Chiêu à... mấy cảnh tiếp theo của em cần quay ngoại cảnh, khá vất vả..."

"Em xin lỗi... chắc em... không thể đi được..." – Giọng cậu khàn, yếu ớt.

Cúp máy, cậu ngồi thừ trên giường, tay nắm điện thoại, môi mím lại:

"Mình không muốn để đoàn phim phải thay vai... Nhưng sức khỏe thế này..."

🎥 Nảy ra ý tưởng

Buổi chiều, cậu nằm tựa lưng trên sofa, ngắm An Dương đang vẽ tranh.

"Ba nhỏ! Con vẽ đây là ba Trạm, đây là ba nhỏ, đây là em!" – An Dương hí hoáy.

Nhìn con, An Chiêu thoáng mỉm cười.
Cậu bỗng nghĩ:

"Hay là... mình tự quay vlog? Vừa để lưu lại kỷ niệm, vừa chia sẻ với fan..."

Cậu lấy điện thoại, chỉnh góc quay.
Màn hình xuất hiện gương mặt hơi gầy, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.

"Xin chào mọi người... Lâu rồi mình mới xuất hiện...
Thời gian qua... mình hơi mệt, vì... mình chuẩn bị làm ba lần thứ hai." – Cậu cười ngượng, tay đặt lên bụng.

🎬 Vlog đầu tiên

An Chiêu kể nhẹ nhàng:

Cuộc sống thường ngày

Sáng dậy An Dương chạy qua hôn bụng chào em bé

Lục Trạm hay ngồi cạnh giường, ép cậu uống từng ngụm nước ép

Cậu thỉnh thoảng buồn nôn, nhưng vẫn cố ăn chút cháo

"Mình hơi gầy đi... Nhưng bé con rất khỏe mạnh.
Mình sẽ cố gắng ăn nhiều hơn... để cả hai cùng khỏe."

Cuối video, An Dương ôm cổ ba nhỏ, lí nhí:

"Mọi người đừng lo... Con sẽ giúp ba nhỏ chăm em!"

Video dài 8 phút, giọng cậu dịu dàng, ánh mắt thỉnh thoảng lộ vẻ mệt mỏi nhưng ngập tràn yêu thương.

📲 Phản ứng của fan

Video đăng lên Weibo chưa đầy một giờ, bình luận ngập tràn:

"Chiêu gầy quá! 😭"
"Nhưng mắt vẫn long lanh, nhìn thấy thương lắm..."
"Vừa lo vừa cảm động... chúc ba nhỏ và em bé khỏe mạnh!"
"An Dương đáng yêu quá! Con trai quốc dân mất rồi!"

Nhiều fan cắt video, ghép nhạc buồn và nhạc ngọt, viral khắp diễn đàn:

"Từ một diễn viên phản diện nhỏ, giờ thành người cha dịu dàng... ai mà ngờ."

💬 Một tối muộn

Lục Trạm đi công tác ngắn ngày, đêm về muộn.
Anh mở điện thoại, thấy video cậu đăng – gương mặt vẫn gầy, đôi mắt thỉnh thoảng hoe đỏ, nhưng nở nụ cười dịu dàng.

Anh siết điện thoại, tim nhói lên:

"Sao em lại không nói với anh trước..."

Về đến nhà, thấy cậu nằm ngủ co người trên sofa, bụng hơi nhô lên.
An Dương thì ôm bụng ba nhỏ ngủ say.

Lục Trạm khẽ cúi xuống, hôn lên mái tóc mềm:

"Anh ở đây rồi... Không để em vất vả một mình đâu..."

Ánh đèn phòng khách dịu nhẹ, chiếu lên ba người:

Cậu trai nhỏ xíu đang mơ màng

Người đàn ông cúi người, ánh mắt chan chứa dịu dàng

Và người đang ngủ, dù mệt mỏi, vẫn ôm bụng như ôm lấy hy vọng

Dù mang thai lần này mệt mỏi, gầy đi ... nhưng bù lại, cậu có gia đình, có fan yêu thương, và có một người đàn ông luôn ở cạnh sẵn sàng bảo vệ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #mpreg#đam