Phiên ngoại 3
Khi một cách hoa rơi, là khi một kí ức xưa cũ hiện về trong tâm hồn...
Những ngày tháng xưa cũ đột ngột tái hiện lại trong trí óc khiến kẻ ở hiện tại có chút bối rối, cả cơ thể run rẩy lên khi nhìn thấy khung ảnh đã phai nhạt sắc màu. Có một cậu bé, và một cậu bé khác, đang vui vẻ mỉm cười, tay nắm chặt tay trong khung hình kia.
~~~
Về những ngày đã quá đỗi xa xăm, về cách chúng ta gặp nhau...
~~~
Đó là khi Lý Mẫn Hanh mười lăm tuổi, và Phác Chí Thành tám tuổi.
Như ai cũng đã biết, Phác Chí Thành trở thành một sát thủ khi còn quá nhỏ tuổi. Và khi họ gặp nhau, chính là một hoàn cảnh trớ trêu vô cùng.
~~~
Tiếng súng đạn gai góc vang lên ở phía sau khiến cậu trai có mái tóc màu bạch kim đôi chút hoảng sợ, trên tay cậu là một dòng máu đỏ tươi chảy dài bởi vết cắt sâu hoắm mà kẻ đang đuổi theo tạo ra. Một làn không khí nhạt nhòa xuất ra khỏi miệng trở thành một làn khói xám mơ hồ. Tiết trời mùa đông lạnh căm căm, cả cơ thể người đang chạy hết sức cũng bắt đầu run rẩy. Trái tim đập liên hồi, từng tiếng thình thịch vang lên như từng hồi trống báo hiệu giờ chết. Lúc đó cậu đã nghĩ rằng lần này toi mạng, nhưng vẫn như thế mà cố chạy thật xa kẻ kia. Lại một tiếng đoàng, một viên đạn lạnh bạc ghim sâu vào lưng. Chí Thành khẽ rít lên một tiếng, trước mặt đột ngột xuất hiện một con ngõ nhỏ. Cậu nhìn nó, sau liền liếc đôi mắt hẹp dài đến kẻ đang đuổi theo, tay với trong túi lấy ra một quả bom khói mà ném về phía gã, bàn chân nhanh thoăn thoắt chạy vào ngõ nhỏ giấu mình. Cậu trai ngã phịch xuống mặt đường đầy những đá nhọn, khẽ thở phào. Bàn tay rảnh rỗi nhanh chóng ôm lấy nơi bị thương phía sau lưng. Máu đang chảy ra, ngày một nhiều, màu đỏ xinh đẹp ôm lấy bàn tay cậu. Nóng, và tanh nồng.
- Xui xẻo.
Phun ra một tiếng chửi, Chí Thành cố gắng ngăn lại dòng suối đỏ đang ào ạt chảy ra ướt cả tấm lưng. Sau lại đưa tay xé toạc cả chiếc áo mình đang mặc, làn không khí lạnh lẽo liền ngay lập tức xộc vào da thịt khiến cả cơ thể đều run rẩy. Chí Thành nằm ngửa ra trên mặt đường trong con ngõ vắng người, hơi thở yếu ớt bay vào không khí. Từng làn khói mỏng manh lan tỏa ra bầu trời, một sắc màu ảm đạm và tan thương. Tuyết nơi bầu trời một mảng xám tro kia bắt đầu rơi, từng hạt tuyết lạnh lùng vô cảm dịu dàng đáp xuống đất, lên tay, lên mặt, lên cả cơ thể của cậu. Chí Thành cảm thấy mình có lẽ sắp chết, vết thương nơi cánh tay và lưng đau đến không thể chịu nổi.
- Chết mất, chết mất.
Cậu khẽ giọng than thở, đột nhiên từ nơi đầu ngõ nghe thấy tiếng chân đệm trên mặt đường. Có ai đó đang chậm rãi bước đến nơi cậu. Chí Thành khẽ cười, xem như cậu xui xẻo, và cha mẹ ở nơi phương xa ơi, con sắp đến bên hai người rồi. Tiếng chân bước đi càng ngày càng gần, Chí Thành thở hắt một hơi, sau lại nhắm mắt lại chờ đợi thần chết đến mang cậu đi.
- Không muốn chết thì đứng lên đi.
Một chất giọng với âm hưởng lạ kì vang lên khiến cậu trai đang vật vờ trên mặt đất có chút bất ngờ, cậu mở mắt ngước nhìn người kia, liền nhận thấy khuôn mặt kẻ đang đứng đó chẳng giống như tên đã đuổi giết cậu. Một mái tóc hơi dài màu đen, đôi mắt hải âu và cặp chân mày hải âu sắc sảo, đặc biệt là ánh nhìn của kẻ đó chính là không có một chút sát ý. Chí Thành gượng ngồi dậy, máu từ lưng lại trào ra thêm một ít khiến cậu chau mày. Chỉ thấy tên kia ngồi thụp xuống, anh ta xé một góc áo bản thân đang mặc và băng lại vết thương trên lưng cho cậu. Một loạt động tác xảy ra khiến cậu sững sờ, Chí Thành đưa đôi mắt hẹp dài nhìn anh ta, khẽ hỏi.
- Này là sao đây?
- Tình cờ đi ngang thấy người gặp nạn, nên giúp thôi.
- Hả? Nhảm thế?
Chí Thành trợn tròn mắt hỏi anh ta, chỉ thấy kẻ kia nheo mày nghiêm mặt nhìn cậu. Cậu trai với mái tóc màu bạch kim chẳng nói gì nữa, và người kia lại bảo.
- Hình như, tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải.
- Tôi chưa gặp anh bao giờ.
Theo bàn tay người kia mà đứng lên, Chí Thành khẽ lầm bầm. Chỉ thấy người trai kia nhẹ giọng.
- Không phải cậu học ở trung tâm Như Mệnh sao? Tôi từng thấy một học viên khá giống cậu học ở lớp của thầy Mạnh Khả.
- Sao anh biết? Đúng là tôi có học ở trung tâm đó, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh bao giờ.
- Vì tôi có bao giờ đưa mặt ra cho các học viên khác nhìn đâu chứ?
Người kia bảo, sau liền nhẹ khom xuống để Chí Thành leo lên lưng mình. Chí Thành hơi hơi nhìn anh, sau cũng ngoan ngoãn để người kia cõng mình đi.
- Nhà cậu ở đâu?
- Anh cứ đưa tôi đến khu chung cư cũ của quận 23.
Phác Chí Thành dịu giọng, cậu im lặng nằm trên lưng người kia, một mùi hương nhẹ nhàng bên cánh mũi, dịu dàng và ngọt ngào làm sao. Tuyết trên bầu trời kia cứ rơi đi, cậu không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa đâu nhé, vì tấm lưng của người kia quá đỗi ấm áp rồi.
Cứ thế mà anh ta đưa cậu trở về nhà, sau đó liền rời đi mất mà chẳng nói một lời nào cả. Mãi cho đến khi chín năm đã trôi qua, trên chiếc ô tô mà cậu và kẻ kia đối diện, một lần nữa cả hai gặp nhau trong một hoàn cảnh trớ trêu thế này đây.
~~~
Khu chung cư xập xệ ánh lên một vẻ bi thương mơ hồ, Phác Chí Thành ngồi nơi buồng lái trợn tròn mắt bất ngờ nhìn Lý Mẫn Hanh đang chậm rì rì ngồi dậy và nhìn cậu bằng đôi mắt quá đỗi thân quen. Một ánh nhìn nghiêm nghị có thể khiến mọi lời nói trong cậu nín bặt. Chỉ thấy tên CIA có đôi mắt hải âu kia thu lại ánh nhìn, anh khẽ gượng cười.
- Tôi cũng không ngờ sẽ có một ngày em tìm đến tôi như thế này.
- Chính tôi cũng không ngờ người ngày đó cứu tôi lại là anh.
Chí Thành hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài vương vấn chút đau thương. Anh chẳng biết đâu, khi cậu nhìn thấy khung ảnh kia là bao nhiêu kí ức xưa cũ ùa về. Từ cái ngày mà Mẫn Hanh cứu cậu, đến những ngày gặp nhau ở trung tâm Như Mệnh và thân thiết với nhau như một kẻ tiền bối, một tên hậu bối rồi đến ngày bế giảng, cậu và anh được chụp chung một tấm ảnh. Cậu nhớ hết tất cả, và cậu chợt nhận ra, người tiền bối ngày ấy bây giờ lại trở thành CIA truy bắt cậu. Một cuộc gặp gỡ trớ trêu thay, một định mệnh quá đỗi oan nghiệp. Và Lý Mẫn Hanh cũng chẳng biết, về cái việc cậu trai nhỏ hậu bối ngày nào của anh có cảm tình với anh. Từ ngưỡng mộ trở thành yêu thương, từ yêu thương trở thành ám ảnh, ám ảnh rồi lại quên mất mối tình đó. Đến khi nhớ lại, thật sự chẳng thể biết bản thân nên thế nào mới phải.
Lý Mẫn Hanh đột nhiên nắm lấy bàn tay cậu khiến Chí Thành giật mình, cậu muốn rụt tay lại nhưng bàn tay người kia quá chắc chắn khiến cậu muốn buông bỏ cũng chẳng được. Cứ thế bị anh kéo xuống ghế sau, mặt cậu rơi trọn vào lòng ngực ấm áp. Cả cơ thể cứ thế mà bị anh ôm chặt lấy, Chí Thành sững sờ. Chất giọng với âm hưởng lạ kì vang lên bên tai.
- Xin lỗi em.
Chí Thành chẳng nói được gì cả. Tại sao lại xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi cậu cơ chứ? Nhưng cậu không thể bật ra câu hỏi kia, chỉ biết im lặng vùi sâu vào lòng ngực anh.
- Tôi là lý do khiến em không nhớ đến tôi. Chính tôi là kẻ đã khiến em quên đi tôi. Xin lỗi.
- H-hả...?
Cậu trai với mái tóc bạch kim thốt ra một câu hỏi yếu ớt, vòng tay ôm lấy cậu lại thêm một phần siết chặt.
- Tôi, chính tôi đã khiến em quên tôi. Vì tôi biết, em yêu tôi, và vì tôi biết, chúng ta không thể đến bên nhau.
Đột nhiên trong đầu cậu trai đang nằm gọn trong lòng anh ấy hiện ra một khung cảnh, đó là khi Lý Mẫn Hanh nhẹ giọng bảo xin lỗi cậu và dùng một cây gậy đánh vào sau gáy cậu một đòn thật mạnh. Sau đó là khi cậu tỉnh dậy, và hoàn toàn quên đi những chuyện trước đó đã xảy ra. Tâm khảm một trận run rẩy, Phác Chí Thành run run đưa tay đẩy người kia ra khỏi mình. Khuôn mặt cậu tối sầm, cậu cắn chặt môi đến mức nó muốn tóe máu. Chí Thành không nhìn anh, cậu đột nhiên muốn chạy trốn nhưng một lần nữa giọng anh lại vang lên.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi yêu em.
Một tiếng bang lạnh lẽo vang lên trong đầu, Phác Chí Thành ngước nhìn anh, chỉ thấy Mẫn Hanh khẽ cười.
- Tôi đã bỏ rơi gia đình rồi, hiện tại tôi chẳng còn vướng bận gì cả. Tôi đã luôn yêu em, có lẽ em không tin nhưng tôi thật lòng. Tôi đã rũ bỏ tất cả để có thể đến bên em, nhưng tôi biết... em sẽ chẳng bao giờ chấp nhận kẻ đã ra tay với em ngày đó. Đúng chứ?
- Anh nói rũ bỏ... là sao?
Cậu hỏi, và người kia nhẹ nhàng đáp lại.
- Tôi từ hôm nay sẽ bên em, dù em có chấp nhận tôi hay không, tôi sẽ luôn bên em, tất cả vì em và mãi mãi đứng về phía em. Dù tôi hiểu rõ em sẽ cự tuyệt tôi, nhưng tôi đã quyết định rồi. Tôi đã luôn khó chịu... khó chịu rất nhiều. Nhìn thấy em ở club, truy đuổi em, tôi không muốn làm điều đó nữa. Tôi muốn ở bên cạnh em hơn.
- Nhưng... còn em trai anh, và cha anh?
- Đế Nỗ và Đông Hách, tụi nhỏ sẽ nhanh chóng tìm được người mà tụi nó muốn bảo vệ thôi. Cha tôi thật ra tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Người tôi quan tâm hiện tại, chỉ duy nhất là Phác Chí Thành.
Chí Thành nhìn anh, cậu thấy trong đôi mắt anh là bao nhiêu trìu mến bao nhiêu chân thành. Một nụ cười khẽ vương vấn trên môi, cậu trai có mái tóc màu bạch kim khẽ gật đầu.
- Tôi không quan tâm anh, nhưng tôi sẽ thử xem xem anh thật lòng đến mức nào.
Bên ngoài có một trận mưa rào rơi, tí ta tí tách, dịu ngọt và mềm mượt. Mưa rơi, một mối tình đã úa tàn vừa chớm nở trở lại. Dẫu cho trước đây thế nào thì nó vẫn không quan trọng, cái quan trọng là bước đi tiếp theo chúng ta sẽ làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com