Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

life from the stars 7

Chương 7: Snapey và Potions Fun

Gương mặt Harry thật sự như một thiên thần… hay đơn giản đó chỉ là những gì Draco đang nghĩ lúc này? Em bé vừa mới biết đi chớp chớp mắt chờ người giám hộ trả lời câu hỏi của mình. Draco liền cười, một Nụ cười quỷ quyệt sẽ không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Draco.
- em ấy có thể gọi Giáo sư Snape là 'Snapey' không ư?

DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG!

- "Dway? Chao anh hông tả ời em dzậy?" Harry bĩu môi
-  "Em mún gọi um ý là Snapey!" Cái bĩu môi của đứa trẻ sau đó biến thành một cái cau mày nhẹ.

Draco rất muốn lay Harry như một con búp bê và hét vào mặt bé. Nhưng, than ôi, em ấy chỉ là một đứa trẻ, và Draco không thể làm gì được. Rốt cuộc, Harry đã làm những việc mà giống như bất kỳ đứa trẻ mới biết đi nào khác đã làm. Cố gắng làm cho những cái tên dễ phát âm hơn nhưng điều đó khiến nó nghe hoàn toàn vô lý. Trong trường hợp này, Snape là nạn nhân và điều đó không tốt chút nào.

Bậc thầy Độc dược không khỏi tức giận; ông đã không thể nói thành lời trước sự tức giận của mình. Snape hoàn toàn bùng nổ! Sao đứa trẻ đó dám gọi ông ta bằng một cái tên như vậy! Snapey thực sự là một cái tên cực kì tồi tệ và ông rất muốn đánh cho đứa trẻ đó một trận! Severus nhích người về phía trước và tay bám chặt vào mép bàn của mình. Ông nhìn chằm chằm vào Potter, người vẫn đang nhìn Malfoy đầy mong đợi.

Draco nuốt nước bọt, anh thực sự nghe thấy sự tức giận từ cổ họng Snape phát ra. Chàng trai tóc vàng từ từ ngồi xuống cho đến khi anh ta nhìn ngang tầm mắt với Harry đang cau có. Vẻ mặt của cậu bé dịu đi khi Draco dùng tay xoa mái tóc đen rối bù.

- “Harry… Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu em không gọi Giáo sư Snape là“ Snapey ”
Draco thì thầm, anh liếc trộm giáo sư và thấy Snape đang trừng mắt nhìn họ từ phía sau bàn làm việc.

Harry cau mày và chu môi dưới. Draco nghĩ Harry thật đáng yêu, với khuôn mặt phụng phịu. Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về sự dễ thương, đây là vấn đề của sự sống và cái chết.
- chại sao hông? Em hông chể nói tên um ấy… ”
Harry mếu máo
-  Em mún gọi là Snapey! ”
Harry khoanh tay trước ngực và quay mặt đi. Draco  nghe thấy một tiếng 'humph' nhỏ phát ra từ Harry.

- " Nghe này cục cưng, việc em gọi ông ấy là Snapey đang làm cho giáo sư Snape ... buồn." Draco đảo mắt. Buồn là một cách nói nhẹ nhàng nhất để có thể giải thích cho Harry hiểu vấn đề.

Harry buông tay ra và quay lại đối mặt với Draco, đôi mắt xanh lục của bé mở to.

- "Weally? ( Thật sao?) Em làm cho um ấy bùn hở?" Harry nói nhẹ nhàng rồi nhìn xuống đôi giày tennis nhỏ màu trắng của mình.
-“ Em hông chố ý…”
Draco mỉm cười khi thấy chân Harry bắt đầu đá đá một quả bóng vô hình mà bé đang tưởng tượng ra chăng?

- "Đúng, vì đó không phải tên của ông ấy. Em sẽ làm gì nếu anh gọi em bằng một cái tên mà em không thích chứ?"
Draco hỏi đứa bé đang tập đi và còn một chút nói ngọng. Draco cảm thấy vui mừng khi đã đến lớp sớm và lớp học vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Nếu không Draco sẽ nhảy vào một cái hố còn hơn để các học sinh nhìn thấy cậu nói chuyện với một cậu bé Potter ba tuổi theo cách này.

Harry rời khỏi đôi giày của mình và lắc đầu.
-  "Em hông thích nó!"
Harry phẫn nộ nói bằng giọng trẻ con của mình.
- "Dway hông bao giờ được gọi em  bằng cái tên xấu."

Draco cười khúc khích và véo má Harry một cách tinh nghịch; Harry cười khúc khích rồi  nhào vào lòng cậu chàng tóc vàng.

- "Tất nhiên là không, anh vẫn luôn gọi em là Harry phải không?"

"Yups! Em hích cách anh gọi em nhắm á Dway!" - Harry mỉm cười và quay lại nhìn Severus, người vẫn đang ngồi sau bàn làm việc.
- " Chin nhỗi giáo sư Slaps."

Draco cắn môi để ngăn chặn một nụ cười. 'Giáo sư Slaps? Ôi Harry, em làm ngày hôm nay của tôi đầy nguy cơ.'
Snape gầm gừ và dùng nắm đấm đập lên bàn làm việc, khiến cả Harry và Draco đều giật mình ngay tại chỗ. Severus đẩy mình ra khỏi bàn và đứng dậy, đi đến ngay trước mặt Potter nhỏ bé.

- "Vì chúa! Slap? Snapey? Potter, ngươi không thể nói chính xác sao?!"

Harry thút thít khi người đàn ông cao ngất ngưởng trên mình đang bắt đầu la hét. Bé nắm lấy áo choàng Draco, người đã đứng dậy  che chắn cho bé khi Snape rời khỏi ghế. Draco, thương xót cho cậu bérất nhiều, cúi xuống và ôm Harry lên. Cậu bé ngay lập tức vùi đầu vào áo choàng của Draco.

- "Thưa thầy,  Harry hiện tại chỉ là một đứa trẻ. Không phải lỗi của em ấy khi phát âm tên thầy không chính xác." Draco vừa nói vừa xoa nhẹ nhàng trên lưng Harry.
- " thầy biết bé làm vậy không phải vì cố ý chế giễu mà."

- "Thật không thể tin được! Tôi chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy!  Draco."
Snape gầm gừ, và Harry bắt đầu thút thít trên vai Draco.
- "Ồ cái gì — Draco, dạy Potter cách nói tên của tôi! Tôi sẽ KHÔNG muốn bị gọi là 'Snapey' hay Giáo sư Slaps nữa!"

Draco gật đầu một cái rồi bước đến bàn của mình và ngồi xuống. Snape chế nhạo họ trước khi quay lại bàn làm việc.
Lắc đầu, Draco cố gắng tách Harry khỏi áo choàng của mình. Nó sẽ không tốt cho anh ta nếu Harry vô tình khiến nó có vết rách trên đó. Rùng mình khi nghĩ đến điều đó, Draco vuốt ve đầu Harry, bắt đầu gọi tên em. Đúng như những gì anh hy vọng Harry sẽ làm, cậu bé tóc đen ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. Draco đặt một nụ hôn nhỏ ngay lên vết sẹo của Harry và ôm Harry cho cậu bé ngồi trên đùi anh.

- “ Nín đi nào Harry, giáo sư Snape thật xấu tính, sao lại có thể mắng một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?” Draco thì thầm
Harry xoa đôi mắt sưng húp đỏ hoe của mình và gật đầu đồng ý với những gì Draco nói.

- " um ấy hét vào mặt Harry ..um ấy chấu." Harry sụt sịt.
- -  " em đã cố gắng  để nói tên um ấy ... Nhưng um ấy  hét vào mặt Harry."
Harry khóc nấc lên

- "Tôi biết bé đã cố gắng, Harry. Nhưng Giáo sư Snape không thích tất cả những cái tên mà em đã gọi. " Draco nói
-  "Hãy quên chuyện đó đi được không? Đó không phải là lỗi của em; dù sao tên ông ấy cũng khó đọc. "
- em hông cố ý." Harry vẫn tiếp tục khóc nấc lên. Draco thở dài và đặt một nụ hôn nữa lên đầu Harry. Gần đây anh ấy làm như vậy rất nhiều, Draco nhận thấy. Nhưng anh không quan tâm.

Draco ôm đứa trẻ lên; anh quay đầu sang một bên và biến ra một chiếc ghế đẩu. Draco nhấc Harry ra khỏi lòng và đặt cậu  bé trông buồn bã lên trên ghế.
- em sẽ phải ngồi đó trong suốt giờ học, "
Draco nói khi Harry nhìn anh đầy thắc mắc sau khi bé được đặt lên ghế đẩu.
" Em không thể chạy xung quanh được chứ? "

- "Tại sao hông?" Harry mếu máo
- " Em hông mún ngồi! hông thích! "

- "Điều gì sẽ xảy ra nếu em bị thương? Sẽ có rất nhiều người đứng xung quanh. Bọn họ có thể làm rơi thứ gì đó hoặc em có thể bị ngã. Chưa kể chúng tôi sẽ phải sử dụng tới lửa khi học tiết Độc Dược."
Draco nói, đưa một tay xoa xoacằm Harry. - "Nếu em bị thương, tôi sẽ ... Sẽ buồn lắm đó."

Draco làm mặt buồn, Harry cười khúc khích và nghiêng người về phía trước, hai tay duỗi ra làm tư thế muốn ôm. Draco nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đó và ôm Harry. cậu bé sau đó vòng tay quanh người Draco.
- Hông bùn! Em sẽ hông đi âu" Harry nói một cách nghiêm túc
-  "Smile Dway!"
-Harry nở một nụ cười toe toét với cậu chàng tóc vàng. Draco không thể không cười trước những trò đáng yêu của bé; anh vò mái tóc vốn đã rối bời của Harry.

- "Em hứa?" Draco hỏi; Harry gật đầu và rúc vào ngực Draco.
-  "Vậy tôi sẽ đưa cho em một số giấy da để vẽ,  em thấy như thế nào?"

- "Kay. Em sẽ vẽ anh và em á!" Harry vui vẻ nói; đầu tiên bé chỉ vào mình sau đó chỉ vào Draco.

- "Em định vẽ cho anh à?" Draco hỏi bé đáng yêu.

- "Yups, vì anh đẹp lúm á."

Draco cảm thấy mặt mình nóng lên khi Harry nói mình đẹp'. Nhưng sau đó anh nhớ rằng đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ nhỏ, nó không có nghĩa gì cả. Tuy nhiên, nếu đó là một Harry ở độ tuổi bình thường… cậu chàng tóc vàng lắc lắc đầu để giải tỏa suy nghĩ của mình. Khi lớn lên Harry sẽ không bao giờ  nói anh đẹp hay bất kỳ từ nào khác để nói về anh cả.

Draco sau đó đặt một tay lên ngực và cố gắng trấn tĩnh chính mình.

"Chà, tôi rất tự hào. Đó là lần đầu tiên có người nói tôi đẹp đó.
Tiếng cười của Harry vang vọng khắp lớp học.
Vào lúc Slytherins và Gryffindors bắt đầu bước vào lớp học, Harry đã ngồi trở lại ghế đẩu của mình, vẽ nguệch ngoạc. Draco đã nhìn trộm bức vẽ của Harry và cười khúc khích khi nhìn thấy hai hình cây gậy màu đen. Một cây ngắn hơn cây còn lại và Draco cho rằng cây ngắn hơn là Harry.

- 'Chà, vẫn còn khá tốt hơn là những dấu chấm không ý nghĩa.' Draco nghĩ thầm

Harry nhấc bút màu đen ra khỏi tờ giấy và nhìn chằm chằm vào bức vẽ của mình. Khi bé quay đầu lại, bé thấy Dway đang nhìn bé với nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.

- "Bức tranh rất đẹp, Harry. Hãy cố lên nào." Draco nói với bé đáng yêu một cách khích lệ.

Harry cười rạng rỡ với người giám hộ của mình và nhìn trở lại tấm giấy da; bé bắt đầu vẽ một đám mây vón cục ở gần đầu tờ giấy.

Draco lắc đầu và lấy ra cuốn sách Độc dược, một vài mẩu giấy da, bút lông và một lọ mực đen. Thỉnh thoảng, Gryffindors đi ngang qua bàn của anh ta; họ sẽ nhìn chằm chằm và Draco sẽ trừng mắt lại họ ngay lập tức. Khi lớp học gần như đã được lấp đầy, Malfoy nhìn lướt qua phòng và thấy Granger và Ron đang ngồi phía sau anh. Weasley trông hoàn toàn phờ phạc trong khi Granger chỉ cau mày. Draco cười khẩy và gật đầu với họ trước khi quay lại nhìn bảng học.
Khi Snape dùng đũa phép gõ xuống bàn, cả lớp trở nên yên lặng; Draco có thể thấy rằng Giáo sư Độc dược vẫn đang ở trong một tâm trạng tồi tệ. Severus trừng mắt nhìn cả lớp và ánh mắt của ông dài hơn khi ánh mắt ấy rơi vào chỗ ngồi  Draco và Harry. Đột nhiên, Harry bật ra một tiếng cười khúc khích và Draco quay qua để xem chuyện gì đã xảy ra. Trên tờ giấy da, có vẻ như Harry vừa vẽ xong một mặt trời với khuôn mặt hạnh phúc trên đó. Anh nghe thấy những tiếng hét phấn khích nho nhỏ, một số tiếng cười khúc khích đến từ các Slytherins và Gryffindor. Draco xoa xoa vào đầu Harry và quay lại nhìn Snape.

"Hôm nay, mỗi người sẽ làm một lọ thuốc trong sách giáo khoa."
Snape nói với cả lớp.
-  "Chọn một trong  các loại từ các trang một trăm bảy mươi tư đến ba trăm năm mươi sáu. Hãy coi đây là cơ hội để làm cho điểm thảm hại của các trò cao hơn." Snape dừng lại và chế nhạo khi nhìn chằm chằm vào Longbottom.
- " Các trò có một giờ để hoàn thành nó!"

Mỗi học sinh bắt đầu lật giở sách giáo khoa của mình, cố gắng tìm kiếm loại thuốc dễ nhất mà họ có thể tìm thấy trong những trang đó. Không bao giờ là điều thông minh khi lãng phí thời gian trong lớp học của Snape; họ phải tranh thủ càng nhiều thời gian càng tốt. Draco nhún vai và lật đến trang hai trăm bốn mươi. Ngay trên trang đó là mô tả về cách tạo ra một lọ thuốc Scar-Vanishing. Đôi mắt bạc lướt xuống trang giấy; lọ thuốc này không quá khó và Draco quyết định sẽ làm lọ thuốc này. Thấy Harry vẫn đang vui vẻ vẽ những đốm màu trên giấy của mình, Malfoy bước xuống chỗ ngồi và đi đến tủ đựng tất cả các nguyên liệu cần thiết.

Harry vẽ một đường màu xanh lam cuối cùng trên bản vẽ của mình và nhìn lên. Đôi mắt xanh lục của bé tròn xoe khi thấy Draco không ở bên cạnh mình nữa. Bé bắt đầu sợ hãi, thút thít quay đầu tìm kiếm cậu chàng tóc vàng. Khi Harry tìm thấy Draco - ở phía ngoài cùng bên phải của căn phòng - bé cười và chuẩn bị bước xuống ghế để có thể chạy đến chỗ Draco. Nhưng sau đó, bé nhớ lại cách Draco đặc biệt nói với bé là không được như vậy. Harry ngừng nhúc nhích trên chiếc ghế đẩu và bĩu môi. Bé xoay người liên tục cho đến khi quay ra sau và đối mặt với một cô gái. Cô ấy cười và vẫy tay với bé một cách ấm áp; Harry bẽn lẽn vẫy tay chào cô và mỉm cười.

- "Xin chào Harry," Harry nghiêng đầu sang một bên và chớp mắt nhìn cô.

- "sao chị bít tên em dọ? " Harry hỏi
cô gái cau mày trong một giây trước khi  quay lại với một nụ cười nhỏ.

- " Chị nghe thấy Mal — Draco gọi em là Harry nên chị cho rằng đó là tên của em."

"Dị ạ!"  Harry rạng rỡ,
- " tên của chìa ì dọ ???
- Em có thể gọi chị  là Hermione. "

- "Her... mini?"
Harry cố gắng nói tên của chị gái nhưng một lần nữa nó quá khó.
-  " hổng nói được ... Em có thể gọi chị là Mini hông?"

Hermione cười và gật đầu,
- "Chắc chắn, chị biết tên của chị rất khó nói."

Harry cười và nhìn chàng trai bên cạnh Mini; anh ấy đang nhìn Harry với đôi mắt xanh sáng.

- " ai đây dọ chị? " Harry hỏi, chỉ tay về phía Ron, "tóc đỏ nà! "

Ron cười và vuốt ngược mái tóc của mình, - "Anh là Ron, bạn của Mini." Ron nhếch mép cười với Hermione và cô ấy thúc mạnh vào sườn anh.

- " Won? Em thích anh! Cũm thích Mini. Cả hai đều thích Dway." Harry mỉm cười với cậu chàng Ron và Hermione trước khi cau mày lần nữa. "
- " Dway hông quay lại!"

- " cậu ấy đang lấy những nguyên liệu điều chế thuốc của mình, Harry." Hermione nói

"Dway nói với em về độc dược á. Anh ấy nói anh ấy sẽ dạy Harry khi em lớn hơn " Harry gật đầu tự hào.
Bé vui sướng vỗ hai bàn tay nhỏ của mình vào nhau khi Draco đang trở lại bàn
-  "yah! Dway đang đến!
" Harry rất vui vì Dway của mình đã trở lại.

Hermione và Ron nhìn nhau trước khi quay lại nhìn Draco đang đi chậm rãi, tay ôm đầy chai lọ. Đôi mắt xám đang nhìn chằm chằm vào họ, nhưng không có ác ý trong đó.

- "Cảm ơn vì đã trông nom Harry giúp tôi Granger, Weasley."
Khi Draco thu thập tất cả các nguyên liệu cần thiết của mình, anh quay trở lại bàn của mình và thấy Harry đang trò chuyện sôi nổi với Granger và Weasley. Anh cười nhẹ khi nghe Harry rút ngắn tên Granger thành Mini. ít nhất thì lần này, nó không tệ như những gì bé đã làm với tên Snape. Draco gần như bật cười khi nghe Harry nhận xét về mái tóc của Ron. Sau đó, đôi mắt xanh lục của Harry đổ dồn vào anh và bé đáng yêu bắt đầu vỗ tay vui vẻ.
Trong một khoảnh khắc, Draco đã lo lắng rằng Harry sẽ bật ra khỏi ghế ngay lập tức nên anh vội vàng chạy đến chỗ của bé. Mặc dù chiếc ghế đẩu không cao đến thế đối với những đứa trẻ mười bảy tuổi, nhưng đối với Harry 3 tuổi thì đó là một ngọn núi. Draco đi ngang qua Ron cùng Granger và gật đầu với họ.

- "Cảm ơn vì đã để ý Harry dùm tôi Granger, Weasley."

Hermione có vẻ ngạc nhiên trong khi Ron chỉ cau có. Draco bây giờ dường như giành tất cả sự quan tâm cho bé Harry.

- "Harry, em có làm phiền Gra — Hermione và Ron không?"
Draco hỏi trong đặt nguyên liệu của mình xuống bàn và cúi xuống lấy một cái vạc cỡ vừa.
"Hông ạ. Họ chào em á xong em nói chịn dí họ." 
Harry quơ quơ bàn tay nhỏ thu hút sự chú ý của Draco rồi chỉ chỉ vào vạc.
-  "nó là cái gì dạ? "

- “ Nó là thứ giúp tôi điều chế độc dược.” Draco trả lời
- " độc dựt? Em có thể phụ hông?" Harry nở một nụ cười thiên thần. Draco lúng túng

- "Tôi không biết ... Em có thể làm rối tung lên."

"Hông! Harry hông làm dậy." Harry bĩu môi,
" em mún giúp á. "
Đôi mắt của Harry rưng rưng và đôi môi nhỏ bắt đầu mếu

Draco thở dài và xoa xoa thái dương
- "Tốt thôi ... Khi tôi yêu cầu em một cái gì đó, em đưa nó cho tôi được chứ?"

"-Kay!"

- "Em sẽ không bỏ bất cứ thứ gì lạ vào ... cái nồi, hiểu không?"

"Dạ, Dway."
" Nếu em trở thành một bé hư, em sẽ ngồi trên ghế đẩu, hoàn toàn không làm gì cả, cho đến khi lớp học kết thúc. "

"Buh-!"

"Không nhưng gì cả, Harry."

Cậu bé chán nản thở dài và gật đầu.
- "Vâng Dway!"

'Merlin, tôi nghe giống như một người mẹ ...'

Hermione cười khúc khích đằng sau họ trong khi Ron khịt mũi; Draco liếc họ một cái. Hermione gửi cho anh một nụ cười ngượng ngùng và nhún vai. Ron chỉ đơn thuần là nhìn đi chỗ khác. Malfoy quay lại với những thứ của mình và thấy Harry đang chăm chú vào các nguyên liệu. Chúng có rất nhiều màu sắc nên Không có gì lạ khi thu hút được sự chú ý của Harry.

- "Chà, Harry, độc dược thường có mùi một chút. Em có thể muốn che cái mũi nhỏ của mình lại."

Harry nhìn Draco dò hỏi
- "Chúng có mùi khó chịu?"

- "Phải đó nha."

"Hông, em sẽ hông che âu!" Harry nói một cách chắc chắn
-  "Harry lớn rồi ó!"

Draco nhún vai và bắt đầu đi về phía vạc của mình. Mười phút trôi qua và cuối cùng, Draco đã sẵn sàng cho vào thành phần đầu tiên, cánh dơi. Malfoy đã dành thời gian và đặt mọi chai gần Harry để bảo đảm bé không làm đổ bất cứ thứ gì. Anh cũng cần đảm bảo rằng Harry không ở gần ngọn lửa và cái vạc.

- "Harry, làm ơn cho tôi cái lọ đầu tiên được không?"

Harry cười toe toét khi Draco yêu cầu bé làm nhiệm vụ đầu tiên của mình. Không muốn làm Draco thất vọng, Harry nắm lấy chiếc lọ đầu tiên và giữ nó sát vào người cho đến khi Draco đưa tay ra nhận. Cậu chàng gật đầu cảm ơn và anh khá tự hào vì Harry đã làm đúng như yêu cầu của anh. Điều này tiếp tục tiếp tục, cho đến khi tất cả các thành phần được thêm vào vạc một cách chính xác. Lúc này, nó bắt đầu có mùi như bắp cải nấu quá chín trộn lẫn với bùn ướt. Draco, người đã quen với những mùi như vậy, không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Tuy nhiên, Harry ngay lập tức xanh mặt.

"Ewwwwwww!  Độc dược thúi."
Harry khóc và lấy tay che mũi. Bé trừng mắt nhìn Draco và chỉ vào cái vạc đang bốc khói. "Dway, thúi.!"

Draco cười và tiếp tục khuấy lọ thuốc của mình,
- "Tôi đã nói rằng nó sẽ có mùi. Nhưng em đã nói rằng em là một cậu bé đã lớn và không quan tâm mà."

Harry hé mũi và lè lưỡi với cậu chàng. Draco cười nhẹ và hôn cái chóc lên mũi Harry. Bé đáng yêu cười vui vẻ nhưng dù sao vẫn ghét cái mùi này quá đi mất.

“hmmm."
Harry quay lưng khỏi vạc của Draco và quay lại nhìn bàn Hermione. Cô nhìn Harry qua cột hơi nước bốc ra từ vạc của cô.

- "Mini, độc dựt của chị cũng thúi."
Hermione cười, "Chà, tất cả các loại độc dược đều không làm hài lòng mũi chúng ta."

- "Chúng cũng có mùi vị rất tệ." Ron nói thêm, anh ta đang chọc cái muôi vào vạc của mình.

Harry trở mặt và quyết định ngay tại đó  rằng nó không thích ' độc dựt' chút nào.

Khi đến lúc Draco đóng lọ thuốc của mình, anh yêu cầu Harry đưa cho anh cái lọ rỗng mà anh ấy đã để gần nguyên liệu. Harry đưa nó cho anh mà không thắc mắc và im lặng nhìn chất lỏng màu xanh lam phát ra âm thanh khi Draco múc nó vào. Sau khi đậy nút lại, Draco bước đến bàn Snape và đặt cái lọ vào trong một chiếc hộp. Severus chỉ nhìn lên học sinh của mình trước khi quay lại chấm điểm bài luận của năm đầu tiên. Sau khoảng mười lăm phút để dọn dẹp đống lộn xộn của mình, Draco bế Harry lên và đặt đứa trẻ xuống đất. Harry 'gù' và xoa xoa mông. Thật là đau khi ngồi trên ghế đẩu quá lâu.

- "Đi thôi bé cưng, đến giờ vào lớp tiếp theo của anh rồi." Draco đưa tay ra và Harry ngay lập tức nắm lấy.

- " lớp típ theo là gì dạ Dway?"

- "Charms, nó không quá vui trong đó và bé cưng, em phải rất yên lặng nếu không giáo sư sẽ nổi điên."

"Ồ…"
Khi họ đi ngang qua Hermione và Ron, Harry vẫy tay chào họ. Granger và Weasley quay lại, Hermione nhìn Draco và mỉm cười.

- "Cảm ơn vì đã chăm sóc cậu ấy, Malfoy." Hermione nói
-  "Có vẻ như Harry hoàn toàn không nhớ tôi hay Ron ... Nếu cậu ấy được chúng tôi chăm sóc, tôi nghĩ Harry sẽ rất sợ chúng tôi. Tôi đoán Harry thực sự hạnh phúc khi ở bên cậu. Vì vậy, ... Cảm ơn."

Draco không biết phải trả lời cô gái tóc xù như thế nào nên tất cả những gì cậu làm là gật đầu.

- "Chà Granger, tôi phải đi ngay bây giờ nếu không sẽ đến lớp muộn. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ để cậu trông Harry trông." Draco nhìn xuống bé cưng và mỉm cười với
- . "Sẵn sàng để đi?"

- dạ!"
Harry cười khúc khích và kéo Draco đi; bé quay lại lần cuối và thấy Snape đang nhìn họ.
- "Buh-buh giáo sư Slaps!"

- "MALFOY! Dạy lạy cậu ta mau!" Snape gầm lên.

Draco lại rên rỉ, và nhanh chóng đẩy Harry ra khỏi cửa trước khi Snape kịp phóng một bùa chú vào họ. Khi cậu chàng và Harry rời lớp, những học sinh còn lại đang lo lắng liếc nhìn vị giáo sư cáu kỉnh của họ. Không cần Snape nói với họ, tất cả đều chạy khỏi lớp với tốc độ kỷ lục. Ron lắc đầu và tỏ vẻ buồn cười khi họ ra ngoài lớp.

"Giáo sư Slaps? Tớ nghĩ Harry vừa làm rạng rỡ một ngày của tớ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com