vi.
"Cậu cứ đi với bọn tôi, bọn tôi dẫn cậu đến chỗ Liming." Nghĩ đến tình trạng đặc biệt của Heart, Dean còn rất tận tâm, gõ chữ vào note trên điện thoại để cậu đọc.
Heart tất nhiên là nghi ngờ không tin, nhưng nét mặt của Dean vô cùng thành thật tử tế, gã nói Liming bận việc ở nhà hàng nên mới nhờ bạn học là bọn họ đến đón Heart.
Heart không phải đồ ngốc, nhưng dường như đối mặt với những vấn đề liên quan đến Liming, khả năng phán đoán của cậu liền bị hạ xuống gần bằng không. Nếu đã là bạn học của Liming, thì chắc là có thể tin tưởng được nhỉ?
Khi Dean và người còn lại vô tình cố ý kẹp cậu ở giữa, hướng cả hai dẫn cậu đi cũng không phải là đường đến nhà hàng nơi Liming làm thêm, chuông báo động trong đầu Heart cuối cùng cũng réo lên inh ỏi. Nhưng Heart không thể cứ thế cắm đầu chạy, với thể lực của cậu, chắc chắn chạy được ba bước liền bị tóm cổ bắt lại.
Lúc bị kéo vào cuối con hẻm nhỏ, tay Heart vẫn mò mẫm điện thoại trong túi quần. Cậu thấy hai người trước mặt vừa nhìn cậu cười châm chọc vừa nói chuyện với nhau. Bọn họ choàng vai bá cổ, chỉ trỏ cậu rồi cười cợt không ngừng. Bọn họ biết Heart không nghe thấy, càng chẳng có lý do gì để phải giữ ý. Hoặc nếu như cậu có thể nghe thấy, bọn họ cũng sẽ chẳng kiêng kỵ gì mà vẫn buông ra những lời châm chọc đó.
Heart bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra chảy dọc xuống theo cần cổ, những ngón tay không nghe theo sự điều khiển của não bộ, làm thế nào cũng không thể bật được điện thoại lên. Dean nhìn thấy bàn tay vẫn đang mò mẫm của cậu, liền khống chế cướp mất điện thoại trong túi quần của Heart.
"Muốn gọi cảnh sát hả? Hay là muốn gọi thằng bạn trai của mày đến?" Dean cười khùng khục, sau khi nhớ ra Heart không nghe thấy, gã nóng nảy gõ chữ lên trên điện thoại.
Gã cùng Dean nãy giờ nhàm chán ngoáy tai. "Ông bảo ông muốn cho thằng Liming một trận nhớ đời, tìm thằng điếc này làm gì vậy?"
"Ông vẫn chưa thông hả?" Dean chẹp miệng. "Thằng điếc này là bồ thằng Liming đấy."
"Hả?" Gã còn lại ngạc nhiên trợn mắt. Gã vốn cũng không vừa mắt Liming, cảm thấy thằng châu Á này kiêu căng không để ai vào mắt, Dean tìm gã cùng đi xử Liming, gã chẳng nghĩ gì liền đồng ý. Vốn dĩ gã không hiểu sao phải đến tận trường X, người trong trường này bọn họ đều không nên động vào, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Dean, gã vẫn đi theo, nào ngờ trúng được mánh lớn.
Heart không rõ mình bị bọn họ chặn ở đây bao lâu, sắc trời dần ngả xám, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Mái hiên miễn cưỡng đủ che chắn để ba người đứng mà không bị ướt. Trong tầm mắt của Heart lúc này chỉ có hai cái bóng đen đáng sợ và khoảng không chi chít những hạt mưa.
Heart nhớ Liming. Liming đợi ở cổng trường mãi mà không thấy cậu, nhất định sẽ rất lo lắng. Cậu thực sự hối hận vì vừa nãy bản thân không biết suy nghĩ rồi.
Con hẻm này sâu, nhưng nếu cố gắng lớn tiếng một chút, không chừng người đi đường có thể nghe thấy. Chỉ có điều tiếng mưa lớn như vậy, cậu có cố gắng thế nào, tiếng kêu cứu vẫn sẽ bị tiếng mưa át đi.
Cổ họng Heart phát ra vài âm thanh ứ á.
"Ô, hoá ra không câm, vẫn còn phát ra tiếng được hả." Dean gõ chữ lên điện thoại, giơ ra trước mặt Heart: cầm điện thoại của mày rồi nhắn thằng Liming đến đây.
Hai người này muốn dùng cậu để uy hiếp Liming? Heart nhíu chặt mày, lưng càng dựa sát vào tường, hai tay bám lên bức tường phía sau, cổ họng vẫn chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng.
"Chậc, giao tiếp với bọn điếc đúng là tốn công tốn sức." Dean mất kiên nhẫn, đặt tay lên vai Heart. "Ê! Tao bảo là-"
"BỎ TAY MÀY RA!"
Liming xuất hiện, giống như kì tích, giống như anh hùng của cậu. Đèn đường không đủ chiếu sáng cả con hẻm, Liming đứng ngược sáng, Heart chẳng thể nhìn rõ gương mặt nó lúc này, nhưng đôi mắt Liming đen đến đáng sợ, cậu nhìn cũng không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Dean thấy Liming không gọi cũng tự tới, trên mặt liền nở một nụ cười khiêu chiến, chẳng ngại bị ướt mà đi vào trong màn mưa. "Tao còn chưa kịp bảo thằng bạn trai bị điếc của mày dụ mày tới, ôi chắc là bị điếc nên tâm linh tương thông ha."
Trên cổ nó đã nổi đầy gân xanh, nhưng Heart ở ngay đây, nó không muốn động tay động chân làm cậu sợ. "Có việc gì thì cứ tìm tao."
"Tao lại cứ thích tìm thằng điếc kia đấy!"
Tất cả rơi vào im lặng vài giây, Liming nhắm mắt lại để cố gắng bình tĩnh, lúc nó mở mắt ra, giọng nói trầm thấp đã có thêm một phần run rẩy kìm nén. "Mày nói ra hai chữ 'thằng điếc' một lần nữa, tao sẽ đấm vỡ mồm mày."
Trong mắt Heart, tất cả như một vở kịch câm.
Không hiểu tại sao, Heart chẳng thể nhấc nổi chân lên, hai mắt mở to vì kinh ngạc. Liming, là Liming vẫn luôn dịu dàng chăm sóc cậu hàng ngày, giờ đột nhiên biến thành một người bạo lực không tiếc dùng nắm đấm. Đứng cạnh hai gã kia, thân hình Liming rõ ràng bé nhỏ yếu thế hơn, nhưng sức lực của nó lúc này như một quả bom vừa nổ.
Cả ba lao vào đánh nhau, tiếng gầm của Liming dường như có thể xuyên qua màng nhĩ, đâm vào cơ thể cậu.
Vết máu được mưa lớn gột rửa.
Anh hùng thắng trận, kẻ xấu bị trừng trị rồi.
Vào khoảnh khắc thân thể Liming bị rút đi toàn bộ sức lực, Heart cuối cùng cũng có thể nhấc chân chạy về phía nó. Hai tay cậu vừa vặn đỡ lấy cơ thể của Liming, cả hai ngã ngồi trên mặt đất.
Thế giới xung quanh vẫn chẳng có bất cứ âm thanh nào, nhưng hai cánh tay cậu đã ôm được Liming, Heart tựa đầu lên vai nó, ngồi dưới mưa oà khóc như một đứa trẻ. Liming vòng tay qua cổ cậu, dùng hết sức lực còn sót lại, ôm Heart vào lòng, ôm thế nào cũng thấy không đủ chặt.
Lúc đánh nhau với hai thằng khốn đó, đầu óc nó trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì, đến khi bọn chúng đánh không lại mà phải bỏ chạy, nó đột nhiên cần Heart vô cùng. Heart! Heart đâu rồi? Heart của nó có làm sao không?
May quá, Heart đỡ được nó rồi, cả hai vẫn ổn.
Suốt quãng đường về nhà, Liming không nói một lời nào cả, nó như bị hút sạch mọi sức lực. Một tay Heart cầm ô che cho cả hai, tay còn lại nắm chặt nép quần, cúi đầu như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Cậu muốn vươn tay kéo Liming đi đằng trước lại, nhưng mấy lần đưa tay ra vẫn không dám, chỉ đành rụt tay về.
Liming ngồi xuống giường, nước mưa trên quần áo chảy xuống thấm ướt cả chăn đệm. Nó chỉ im lặng ngồi như vậy, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không trước mặt. Heart cắn môi, cậu không biết phải làm thế nào, loay hoay một hồi cuối cùng chỉ biết ngồi xuống bên cạnh rồi vòng tay ôm lấy Liming, bàn tay bám chặt vào vải áo sau lưng nó.
Giọng nói của Heart đột nhiên vang lên giữa căn phòng yên tĩnh. "Đừng... đừng... không để... ý đến... mình mà..."
Giọng của Heart khản đặc chẳng hề dễ nghe nhưng từng chữ từng chữ như đòn công kích đấm vào trái tim nó.
Hồn Liming như vừa được gọi về với xác, nó cũng vươn tay ôm lại người nãy giờ vẫn đang vòng tay ôm chặt mình. Giờ Liming mới thấy, vì che ô cho nó, nước mưa trên người Heart còn nhiều hơn nó mấy lần.
Nó vỗ nhẹ vào lưng Heart, cậu hiểu ý nó, chậm chạp buông tay ra. Liming làm như Heart vừa nãy, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một. "Hình, như, tao, rất, yêu, mày."
Heart đọc hiểu được lời mà nó nói, viền mắt lập tức đỏ lên, khoé mắt lấp lánh nước. Cậu ra sức gật đầu. "Mình... cũng..."
Cả hai ôm chặt lấy đối phương, môi lưỡi quấn quýt. Làn da ngấm nước mưa chưa khô vừa tiếp xúc với không khí liền nổi lên từng cơn sởn lạnh, nhưng rất nhanh đã được hơi ấm trên cơ thể đối phương sưởi ấm. Khi cả hai hoà làm một, không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Liming không ngừng vuốt ve vành tai Heart, nói với cậu rằng. "Đừng sợ, không sao, đừng sợ."
Cả hai nằm trên chăn đệm mềm mại, nhưng dường như đang trôi giữa những tầng mây. Thân nhiệt không ngừng tăng lên, không thể phân rõ đâu là tiếng thở dốc của ai, mãi cho đến khi bầu trời ngoài kia le lói những tia sáng đầu tiên, hai thiếu niên lần đầu tiên hoàn toàn thực sự thuộc về nhau, chẳng bao giờ muốn chia rời lần nữa.
Nắng lên rực rỡ, rọi vào qua khe hở nơi rèm cửa chưa được kéo kín. Liming đã tỉnh dậy trước Heart từ lâu, nhưng chẳng ai nhắc đến việc phải rời giường cả.
"Hôm nay trời đẹp ghê." Heart vui vẻ đưa tay lên làm ký hiệu.
Liming nhìn gương mặt rạng rỡ của cậu, bất giác cũng cười theo, rút tay từ trong chăn ra. "Trời đẹp thế này, chúng mình trốn học đi chơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com