Chương 20: Tình Yêu Vĩnh Cửu
Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, không một dấu vết của cơn bão. Khu rừng Chiang Dao sau cơn bão đã trở lại bình yên, nhưng cái bình yên ấy không chỉ là sự im lặng của thiên nhiên. Nó là sự tái sinh, là sức mạnh mà Ling và Orm đã tạo ra trong cuộc hành trình của mình. Họ không chỉ cứu rừng, mà còn cứu chính bản thân mình và những linh hồn đã mất.
Con đường phía trước vẫn dài, và bóng tối không bao giờ hoàn toàn biến mất. Nhưng trong cái bình yên này, Ling và Orm biết rằng họ đã vượt qua được thử thách lớn nhất của cuộc đời mình. Họ đã chiến thắng sự sợ hãi, sự cô đơn, và cả sự chết chóc. Giờ đây, với bàn tay nắm chặt của nhau, họ đang bước vào một hành trình mới, hành trình mà không có gì có thể ngăn cản.
Cả hai bước qua từng bước một, bầu không khí trong lành như thấm vào từng thớ thịt của họ, xua tan đi mọi lo âu, mọi vết thương quá khứ. Nhưng trái tim Ling lại không thể thôi cảm thấy một nỗi trăn trở. Cô biết rằng mặc dù bà đồng đã bị tiêu diệt, sự hối hận và đau thương vẫn còn đọng lại trong những linh hồn chưa được giải thoát. Những hồn ma ấy vẫn đang ẩn mình trong khu rừng này, và họ cần sự cứu rỗi. Ling cảm nhận được điều đó rất rõ, qua mỗi làn gió thoảng qua, qua mỗi cành cây rung rinh.
"Orm," Ling thì thầm, ngước mắt lên, "Chúng ta vẫn chưa xong. Chúng ta phải tìm ra cách để đưa tất cả linh hồn về nơi an nghỉ."
Orm gật đầu, ánh mắt cô kiên định như bao giờ hết. "Em biết, Ling. Đây là con đường của chúng ta. Cả hai chúng ta. Chúng ta không chỉ chiến đấu cho bản thân mình mà còn cho những linh hồn bị lãng quên. Điều đó là phần quan trọng nhất."
Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, nơi những cây cổ thụ vươn lên cao, che khuất ánh sáng. Một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu bao phủ, và một làn sóng khí lạnh cuốn qua những lớp lá rụng, tạo thành những hình thù kỳ dị. Nhưng không còn gì có thể làm họ sợ hãi nữa. Họ đã vượt qua cả những con quái vật trong lòng mình. Và giờ đây, họ chỉ còn lại nhau, chỉ còn tình yêu để dẫn lối.
Khi bước sâu hơn vào rừng, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi đến, kéo theo một mùi hương lạ lẫm, như mùi đất ẩm và những mảnh vỡ của quá khứ. Cả Ling và Orm đều cảm nhận được một sự thay đổi trong không gian, như thể mọi thứ xung quanh họ đang dần trở nên rối loạn, những linh hồn vẫn chưa được giải thoát đang quay trở lại, kéo theo những âm thanh lạ lùng, như tiếng thở dài từ sâu thẳm trong khu rừng.
Đột nhiên, một bóng hình xuất hiện từ trong bóng tối – một hồn ma, với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn như đang nhìn thấu vào lòng Ling. Hồn ma ấy không nói lời nào, nhưng ánh mắt của nó đầy sự kêu gọi, như thể cầu xin được giải thoát.
"Đây là một trong những linh hồn bị mắc kẹt," Ling nói, giọng cô run lên. "Bà đồng đã giữ chúng trong bóng tối quá lâu."
Orm bước đến gần hơn, lòng tràn đầy quyết tâm. "Chúng ta phải cứu họ. Họ không nên phải chịu đựng thêm nữa."
Cả hai đứng im, nhìn hồn ma ấy, và trong khoảnh khắc, những linh hồn xung quanh họ bắt đầu hiện lên. Chúng không có hình thù rõ ràng, chỉ là những bóng ma lờ mờ, nhưng ánh sáng từ Ling và Orm đã bắt đầu làm dịu đi sự đau đớn trong những linh hồn ấy. Những hồn ma không còn gào thét, không còn cuồng loạn nữa, mà dường như đang thả lỏng, tìm đến sự bình yên.
"Đây là sự giải thoát," Ling nói, nắm chặt tay Orm. "Chúng ta sẽ giúp họ tìm lại được ánh sáng, giúp họ tìm thấy con đường của mình."
Orm mỉm cười, đôi mắt cô chan chứa yêu thương và sự vững vàng. "Chúng ta sẽ làm điều đó. Và khi chúng ta làm xong, sẽ không còn bóng tối nào có thể cản trở chúng ta nữa."
Linh hồn đầu tiên biến mất trong một làn sóng ánh sáng, như thể nó đã được kéo về một nơi an nghỉ, một nơi không còn đau đớn. Và khi linh hồn ấy biến mất, những linh hồn khác bắt đầu hiện lên, từ từ, từng người một, như thể họ đang chờ đợi sự giải thoát.
Ling và Orm cùng đứng đó, không nói gì, nhưng họ biết rằng điều này chính là con đường mà họ phải đi. Một con đường không chỉ dành cho họ mà còn cho tất cả những linh hồn bị lãng quên, những linh hồn đã bị bà đồng giăng bẫy, giữ lại trong cái bóng tối của sự sợ hãi và đau khổ.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, khu rừng dần dần trở nên yên tĩnh. Những linh hồn đã được giải thoát, và không còn gì ám ảnh họ nữa. Chỉ còn lại những cánh rừng xanh bát ngát, những ngọn núi xa xa, và bầu trời rộng lớn như để đón chào sự trở lại của bình yên.
Ling đứng bên cạnh Orm, cả hai ngước nhìn bầu trời. Những đám mây đã tan, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khu rừng, như một lời chúc phúc cho hành trình của họ. Ling cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, một sự gắn bó không thể tách rời. Họ đã cùng nhau vượt qua thử thách, cùng nhau cứu những linh hồn, và giờ đây, họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
"Chúng ta đã làm được," Ling nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự hào.
Orm quay sang cô, nắm lấy tay cô. "Không, chúng ta đã làm được vì chúng ta có nhau. Tình yêu của em, Ling, chính là sức mạnh lớn nhất của em. Chúng ta sẽ không bao giờ để ai hay bất cứ điều gì ngăn cản mình."
Ling mỉm cười, ánh mắt cô sáng lên, như những ngôi sao trong đêm tối. "Vì chúng ta là một, Orm. Và đó là điều quan trọng nhất."
Cả hai đứng im, giữa không gian bình yên, không cần nói thêm gì. Cái gì đã qua đã qua, và cái gì sắp tới sẽ đến. Dù cho con đường phía trước có thể vẫn đầy thử thách, nhưng họ không còn sợ hãi nữa. Tình yêu của họ đã vượt qua mọi giới hạn, mọi khổ đau, và giờ đây, họ sẽ đi cùng nhau suốt cả cuộc đời này.
Khi ánh sáng dần tắt, khu rừng trở lại trong im lặng, nhưng im lặng này không phải là sự chết chóc. Nó là sự tái sinh, là sự bình yên mà Ling và Orm đã mang lại. Họ đã giải thoát cho những linh hồn đã lạc lối, và họ đã tìm thấy con đường của mình – một con đường không có gì có thể phá vỡ được. Vì tình yêu của họ là mãi mãi.
Và khi họ tiếp tục bước đi, tay trong tay, bầu trời và khu rừng Chiang Dao đã chứng kiến một câu chuyện kỳ diệu – một câu chuyện về tình yêu vĩnh cửu, về sự kiên cường, và về một tình yêu không bao giờ từ bỏ.
Bầu trời phía trên vẫn sáng, không một đám mây, như thể thiên nhiên đang gửi gắm một lời chúc phúc cho con đường phía trước của họ. Ling và Orm đứng im lặng giữa khu rừng Chiang Dao, nơi những linh hồn đã được giải thoát, nơi không còn bóng tối bủa vây. Nhưng trong lòng Ling, một cảm giác trống vắng, một cảm giác không thể gọi tên, đang dâng lên.
Orm quay lại nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo như những vì sao trên bầu trời đêm. "Chị có ổn không, Ling?" Giọng cô nhẹ nhàng, ấm áp, như một lời an ủi, như một sự bảo vệ mà không cần phải nói thành lời.
Ling nhìn vào mắt Orm, một cảm giác khó tả bao trùm lên cô. Tình yêu giữa họ đã vượt qua bao nhiêu thử thách, và giờ đây, tình yêu ấy vẫn vững vàng như lúc ban đầu. Nhưng có điều gì đó trong trái tim cô cảm thấy như đang mất dần. Một sự hiện diện thân quen đang dần tan biến.
"Chị cảm thấy..." Ling ngừng lại, như thể những lời nói đều không đủ để diễn tả hết những gì cô đang cảm nhận. "Chị cảm thấy như mọi thứ đều đã kết thúc. Nhưng không phải là kết thúc của chúng ta, đúng không?"
Orm mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng đầy ý nghĩa. "Không, Ling. Chúng ta đã vượt qua quá nhiều để đến được đây. Nhưng chị phải hiểu, tình yêu vĩnh cửu không chỉ ở lại mãi mãi trong một dạng thức nào đó."
Ling hơi sững người, không hiểu lắm ý nghĩa của lời nói ấy. "Chị không hiểu, Orm. Tình yêu của chúng ta đâu có kết thúc."
Orm bước lại gần hơn, nắm chặt tay Ling. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay ấy, cảm nhận được tất cả những ký ức, tất cả những gì mà cô và Orm đã trải qua. Nhưng giờ đây, có điều gì đó đang thay đổi, như thể sự hiện diện của Orm đã không còn là vĩnh cửu như cô nghĩ.
"Chị yêu, tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc," Orm nói, giọng cô nhẹ nhàng. "Nhưng chị phải hiểu rằng để có thể yêu chị mãi mãi,em cần phải làm một việc. Chị cần phải để em đi, để chị tiếp tục cuộc sống của mình."
Ling cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. "Không! Chị không muốn em đi. Không phải lúc này."
Orm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy như chất chứa một nỗi buồn vô cùng sâu sắc. "Ling, em không thể mãi mãi ở lại đây với chị. Tình yêu của em sẽ mãi mãi vĩnh cửu trong trái tim chị. Nhưng em... Em phải đi, phải trở về với con đường của mình."
"Làm sao chị có thể để em đi? Em là một phần của tôi, Orm. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, làm sao em có thể rời xa chị?" Ling bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống, như thể mọi cảm xúc đã dồn nén bấy lâu nay đang trào ra không kiểm soát.
Orm lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Ling, nhìn cô một cách dịu dàng. "Chị là tất cả với em, nhưng em đã tìm thấy sự bình yên. Đó là lúc dm cần phải đi để lại cho chị cuộc sống, để chị có thể tiếp tục hành trình của mình, tìm được hạnh phúc trọn vẹn. Vì chỉ khi chị tự đi trên con đường của mình, chị mới có thể sống trọn vẹn hơn."
Ling nhìn Orm, trái tim như ngừng đập. Cô không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có Orm, không có người mà cô yêu nhất trong thế gian này. Nhưng tình yêu mà Orm dành cho cô là một tình yêu không hề ích kỷ, là một tình yêu đã sẵn sàng cho cô đi tiếp, dù không còn cô bên cạnh.
Orm bước lùi lại một bước, đôi mắt cô như ánh sáng dịu dàng của mặt trăng. "Ling, em không phải là một linh hồn để vĩnh viễn ở lại thế giới này. Em là một phần của thế giới khác, một phần của linh hồn mà chị đã giúp giải thoát. Giờ đây, em sẽ đầu thai, trở thành một người mới, trong một cuộc sống mới. Nhưng em sẽ luôn ở trong trái tim chị, trong mỗi ký ức mà chúng ta chia sẻ."
Ling cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình. Cô không muốn rời xa Orm, không muốn phải sống mà thiếu đi bóng dáng của người ấy. Nhưng cô biết, tình yêu của Orm là sự hy sinh vô điều kiện. Và chính tình yêu ấy mới là thứ mà cô phải trân trọng.
"Chị sẽ không quên em, Orm," Ling nói, giọng cô run rẩy. "Dù chị có phải sống thế nào đi nữa, chị sẽ không quên em."
Orm mỉm cười, nụ cười của cô như một lời hứa, một lời tạm biệt đầy yêu thương. "Em sẽ luôn nhớ chị. Và khi chị cảm thấy cô đơn, hãy nhớ rằng em luôn ở bên cạnh chị, trong mỗi bước đi của chị. Tình yêu của chúng ta không bao giờ kết thúc, chỉ thay đổi hình thức."
Và rồi, Orm từ từ rút tay khỏi tay Ling, lùi một bước về phía sau. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt cô sáng rực, như ánh sáng chiếu rọi trong bóng tối. "Đến lúc rồi, Ling. Đến lúc em phải đi."
Ling nhìn Orm, không thể nói thêm lời nào. Cô chỉ có thể nhìn người mình yêu lần cuối, để rồi trong khoảnh khắc đó, Orm biến mất vào trong không gian, như một làn sóng ánh sáng hòa vào thiên nhiên, để lại một sự tĩnh lặng lạ thường.
Khi Ling quay lại, khu rừng Chiang Dao vẫn như trước, nhưng bây giờ có một thứ gì đó thay đổi. Nó không còn u tối nữa, không còn những bóng ma lẩn khuất, không còn sự đe dọa của cái chết. Mọi thứ trở nên sáng sủa, yên bình. Orm đã hoàn thành sứ mệnh của mình, và giờ đây, cô sẽ bước vào một cuộc sống mới, một con đường mới.
Ling ngồi xuống dưới một gốc cây, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bao quanh cô một cách ấm áp. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả những kỷ niệm về Orm, tất cả những khoảnh khắc họ đã chia sẻ, tất cả tình yêu mà Orm đã dành cho cô. Những giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của sự biết ơn, không phải sự mất mát.
Và như vậy, cuộc hành trình của họ kết thúc. Nhưng tình yêu ấy, tình yêu mà họ dành cho nhau, sẽ mãi vĩnh cửu.
Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com