Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Lý thị nghe nói khuê nữ đang chơi đá cầu cùng với Tiết Kim Nguyệt thì rất hài lòng, nên bảo nha hoàn làm một chút điểm tâm mang đến cho hai đứa trẻ đang lúc nàng bước vào cửa Cẩm Tú viện thì vừa vặn gặp nha hoàn thiếp thân của Thích thị đến, nói là tam phu phân có chuyện muốn tìm nàng nên Lý thị liền xoay người đi đến Hạm Mạc viện trước.

Vừa bước vào tiền sảnh, Lý thị liền thấy Thích thị lửa giận đầy mặt, còn Hạ Nhân thì lại đang quỳ phía trước.

Lý thị cười nói: "Tam muội, có chuyện gì vậy? Mới sáng ra đã có ai chọc giận muội hay sao?". Tính tình Thích thị vốn nóng nảy và thẳng thắn nên từ trước đến nay không hề hòa hợp với Phùng thị.

Nhân duyên của Thích thị cũng không may mắn như Phùng thị. Nhưng Lý thị lại rất hiểu rõ tính tình của Phùng thị, một nữ nhân cũng rất giả dối, những gì biểu hiện ra bên ngoài chưa chắc đã là suy nghĩ thật lòng của nàng ấy, nên trong mối quan hệ chị em dâu, Lý thị có chút muốn gần gũi với Thích thị hơn so với Phùng thị.

Thích thị đứng dậy, hơi khom mình hành lễ, sau đó nàng đưa cho Lý thị cái vòng tay mạ vàng xem, rồi nhẹ hỏi: "Đại tẩu, tẩu xem thử cái vòng tay này có quen mắt hay không?".

Lý thị từ xưa đến nay đối với đồ trang sức thì rất nhạy cảm, tuy rằng đồ trang sức của nàng rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn qua một lần thì liền nhớ kĩ. Bây giờ Thích thị đưa ra cái vòng tay này, Lý thị ngay lập tức đã nhận ra đó là đồ của khuê nữ bảo bối. Nàng nhìn về Hạ Nhân đang lẳng lặng quỳ ngay ngắn một bên, trong đôi mắt còn rưng rưng nước thì liền hiểu rõ ràng đầu đuôi sự tình vì sao mà Thích thị mời nàng đến.

Lý thị vẫn chưa nói là quen hay không quen, chỉ cười dịu dàng: "Vòng tay như thế này, Mỹ Linh cũng có một cái, làm sao...".

Thích thị thấy Lý thị bỏ dỡ câu thì liền tiếp lời: "Đại tẩu hiểu rõ ý của muội". nói xong thì đưa mắt nhìn Hạ Nhân đang ởmột bên: "Vòng tay này là muội thấy nha đầu này mang, nhưng muội nhìn thân phận của nó, căn bản không thể mang được cái vòng giá trị như vậy, liền cảm thấy nghi ngờ gọi lại hỏi thì nha đầu này lại nói là do Mỹ Linh tặng. Nhưng vẻ mặt nó không được tự nhiên lắm nên mới mời đại tẩu đến để hỏi ý kiến tẩu một chút. Tẩu có biết chuyện này hay không?".

Lý thị trả lời: "Mỹ Linh có nhiều chuyện luôn tự mình quyết định, những chuyện vặt vãnh thế này tẩu cho phép Mỹ Linh không cần thưa qua với tẩu".

Thích thị làm sao không biết được. Tiểu chất nữ tuy từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, những đồ trang sức này Lý thị là mẫu thân vốn chẳng quan tâm nàng sử dụng như thế nào, chỉ không cho phép những hạ nhân bụng dạ xấu xa trộm đi còn về việc Trần Mỹ Linh muốn cho ai thì Lý thị sẽ chẳng ngăn cản. Lý thị nếu nói không biết thì trong lòng Thích thị càng nắm chắc mười phần là Hạ Nhân cố ý trộm đi.

Nhân lúc tam gia đang ra ngoài vui chơi cùng Hạ di nương, Hạ Nhân sẽ không tìm được chỗ dựa, Thích thị biết cơ hội ngàn năm có một thì nhất định sẽ không bỏ qua, liền nói với Lý thị: "Đại tẩu biết muội không thích những người dối trá, nếu như muội oan uổng nha đầu này thì sẽ tặng lại một món đồ khác, nhưng tuyệt đối không cho phép những hành vi ngay dưới mí mắt của trưởng bối mà lại làm ra những chuyện trộm gà bắt chó...". Thích thị vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hạ Nhân đang run rẩy.

Nàng dừng lại một chút, sau đó mới nhìn về Lý thị, tiếp tục nói: "Nếu đại tẩu không phiền lòng, chúng ta mang nha đầu này đến chỗ của Mỹ Linh một lát để hỏi cho rõ ràng, ý tẩu như thế nào?".

Lý thị biết tính nàng nôn nóng, hơn nữa nếu thật sự là do Hạ Nhân tay chân không sạch sẽ, người như vậy cũng không thể tiếp tục lưu lại được, đỡ cho việc sau này Mỹ Linh lại bị nha đầu này làm hư. Lý thì nhìn Hạ Nhân trang phục chỉnh tề đang đứng bên cạnh rồi quay đầu lại nhìn Thích thị gật nhẹ: "Cũng được, tẩu đang muốn sang thăm Mỹ Linh một chút, sáng nay Nguyệt nha đầu của Tiết phủ cũng sang chơi, nếu tiện đường thì chúng ta hỏi tụi nhỏ chuyện này một chút".

Thích thị cùng Lý thị đi ở phía trước, còn Hạ Nhân theo sau cùng nhóm nha hoàn.

Từ rất xa nhìn đến sân viên của Cẩm Tú viện đã thấy hai tiểu cô nương đang chơi đá cầu. Tuổi Trần Mỹ Linh nhỏ hơn Tiết Kim Nguyệt nên so về vóc dáng hay chiều cao cũng đều không bằng, nhưng lúc này nàng lại đá cầu trông rất có dáng, tiểu cô nương toét miệng cười vui vẻ để hở cái răng rửa vừa bị gãy, hai gò má cũng vì vận động mà trở nên đỏ ửng. Mục đích của Thích thị hôm nay đến đây mặc dù là muốn hả giận, nhưng tấm lòng quý mến chất nữ của nàng là thật tình nền nhìn thấy cháu gái đáng yêu hoạt bát lại không kiềm được sự yêu thương.

Thích thị vào cửa Trần Quốc công phủ đã được mười năm. Nàng đã thấy qua bộ dáng Trần Mỹ Linh lúc mới sinh, nhỏ nhỏ mềm mềm, dễ thương không thể tả được, Lý thị là một mỹ nhân nên sinh khuê nữ dĩ nhiên cũng sẽ là một đứa bé phấn điêu ngọc mài. Nhưng thật không may lúc Trần Mỹ Linh mới sinh ra thì đã có bệnh trong người nên khó tránh khỏi việc sẽ mất đi một vài nét linh hoạt nghịch ngợm vốn có của một tiểu hài tử.

Thích thị cười cười, nhìn Lý thị nói: "Mỹ Linh càng lớn càng khỏe mạnh, đại tẩu nhỉ?".

Nghe người khác nhắc đến con gái bảo bối, Lý thị không khỏi nở nụ cười yêu thương. Nàng gật đầu: "Tẩu cũng không mong gì hơn, chỉ mong Mỹ Linh có thể khỏe mạnh là đủ rồi".

Trần Mỹ Linh đang chơi đùa thì thấy mẫu thân đi đến, đôi chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy đến, sà vào lòng Lý thị, ngọt ngào gọi: "Nương". Sau đó lại lộ cái đầu nhỏ nhìn đến Thích thị đang đứng bên cạnh, đôi con ngươi trong veo lấp lánh, cũng thưa một tiếng "Tam thẩm thẩm" âm thanh vừa mềm mại vừa nhu hòa, khiến người nghe cảm thấy tâm tình như muốn hòa tan trong mật đường.

Thích thị cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn. Trần Mỹ Linh mập lên một chút thật sự rất đáng yêu.

Tiết Kim Nguyệt thấy Lý thị và Thích thị đến thì cũng chạy đến cúi người hành lễ, tuy rằng bị thiếu mất hai cái răng cửa nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến sự ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương. Tiết Kim Nguyệt mặc một bộ váy áo màu xanh lam, chính giữa mi tâm còn chấm một nốt son màu đỏ, nàng thấy Hạ Nhân cũng đi theo phía sau Thích thị, khuôn mặt nhỏ luôn giả vờ dịu dàng điềm đạm, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ cứ như vừa mới khóc xong. Tiết Kim Nguyệt vốn dĩ đã không thích Hạ Nhân, lại đúng vào lúc này nhìn thấy nàng ta mang một bộ quần áo màu sắc giống y như mình thì liền cau mày bực bội.

Cả đoàn người cùng đi vào tiền sảnh Cẩm tú viện, Lý thị bế Trần Mỹ Linh ngổi trên nhuyễn tháp có bọc đệm thêu hình hoa lê cùng ngọc lưu ly tươi sáng. Còn Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lý thị, hai chân ngắn khẽ đong đưa, vui vẻ ăn trái cây cùng điểm tâm đã cắt sẵn đặt trên bàn nhỏ.

Thích thị nhìn Trần Mỹ Linh, mỉm cười hỏi: "Mỹ Linh, hôm nay tam thẩm thẩm có chuyện muốn hỏi con, Mỹ Linh phải đáp ứng tam thẩm, phải thật thà trả lời, có được không nào?".

Thích thị là một nữ nhân xinh đẹp nên lúc cười rộ lên thì mỹ quang bắn ra bốn phía, Trần Mỹ Linh cũng rất yêu thích vị thẩm thẩm này, mặc dù tính khí có hơi nóng nhưng lại rất quan tâm đến nàng. Nghe Thích thị nói như vậy thì Trần Mỹ Linh liền gật đầu, mỉm cười đồng ý: "Vâng ạ!".

Hạ Nhân đang đứng trước mặt mấy người bọn họ, khuôn mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt không khỏi tha thiết mong chờ nhìn Trần Mỹ Linh.

Nhưng Trần Mỹ Linh lại cố tình nhìn thẳng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Hạ Nhân.

Hạ Nhân vô cùng sốt ruột, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể ngóng chờ...ngóng chờ Trần Mỹ Linh đủ thông minh cùng lương thiện để cứu giúp nàng. Hạ Nhân nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, cực kì căng thẳng, trong lòng cũng đã rất hối hận, đáng lẽ phải đem vòng tay giấu kĩ không để Thích thị thấy được.

Thích thị đem vòng tay được cất trong ống tay áo ra, hỏi Trần Mỹ Linh: "Tam thẩm lấy cái vòng này từ chỗ của nha đầu kia, Mỹ Linh có biết cái vòng này không?".

Trần Mỹ Linh nhìn chiếc vòng tay mạ vàng được chạm khắc hình sóng nước lăn tăn, liền ngây ngẩn.

Dò tìm trong kí ức, Trần Mỹ Linh liền nhớ ra cái vòng tay này, nàng cũng đã từng đeo nó một vài lần, dĩ nhiên nhìn một cái liền nhận ra nó. Hơn nữa nàng còn nhớ rất rõ, lúc đó nàng và Hạ Nhân vẫn còn có giao hảo với nhau, Hạ Nhân cũng rất thích cái vòng này, nhưng Hạ Nhân lại cố chấp tỏ ra mình là một người tâm cao khí ngạo.

Tuy rằng lúc còn thân thiết với nhau Trần Mỹ Linh cũng muốn tặng nàng ta một vài món trang sức cùng xiêm y nhưng mỗi lần như thế thì Hạ Nhân lại liên tục từ chối. Khi đó, trong lòng nàng cũng nhìn Hạ Nhân với một con mắt khác, cứ tưởng Hạ Nhân là một người không yêu những thứ quý giá, ngày hôm đó nhìn thấy Hạ Nhân cứ mãi ngắm nhìn cái vòng, nàng cũng muốn tặng nó cho Hạ Nhân, dù sao cũng chỉ là một cái vòng đeo tay mà thôi, không ngờ rặng Hạ Nhân lại chê nó không phù hợp tuổi của mình, chỉ hợp cho mấy người lớn tuổi. Sau này, không thấy vòng tay đâu nữa, Ý Nhi sốt ruột đi tìm, dù sao chủ nhân là một tiểu cô nương sáu tuổi, nếu đồ trang sức bị mất cắp thì người bị hiềm nghi đầu tiên chính là nha hoàn thiếp thân.

Trần Mỹ Linh dĩ nhiên sẽ tin tưởng nhân phẩm của Ý Nhi, mà lúc đó trong đầu nàng cũng đã suy đoán, mặc dù có nghi ngờ Hạ Nhân nhưng lại nhanh chóng phủ nhận, nghĩ rằng một người như Hạ Nhân sẽ không làm những chuyện trộm cướp bỉ ổi như thế. Nếu như làm lớn chuyện này, cứ coi như là do Hạ Nhân làm ra thì một chiếc vòng nhỏ bé sẽ hủy hoại mất thanh danh của một cô nương, nên Trần Mỹ Linh mới ậm ừ cho qua không nhắc đến nữa.

Chuyện cũng không đến mức lớn lắm, chỉ có một cái vòng tay, nàng muốn bao nhiêu lại không có?

Trần Mỹ Linh không để cho Ý Nhi đi thưa với mẫu thân, vì vậy chuyện cái vòng cũng nhanh chóng chìm vào lãng quên.

Ở kiếp trước, nàng chính là một người thiện lương như vậy, nhưng đến cuối cùng lại không biết, người mà nàng cố ý che chở lại ở phía sau câu dẫn vị hôn phu chưa cưới, lại còn nhẫn tâm giết chết nàng một Hạ Nhân lòng dạ độc ác cùng giả dối như vậy, bảo sao Trần Mỹ Linh không hận, đừng nói đến ánh mắt mong chờ của Hạ Nhân bây giờ, kiếp này cô sẽ trả lại hết cho nàng ta cả vốn lẫn lãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com