Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Trần Mỹ Linh hôm nay được mẫu thân chải cho hai búi tóc linh đồng xinh xắn, phía trên còn gắn thêm hai cái kẹp trân châu màu trắng dưới ánh sáng mặt trời lấp la lấp lánh rất đẹp, giữa mi tâm được vẽ thêm hai cánh hoa đào chụm lại, phối hợp cùng đôi mắt to tròn long lanh trong nàng thật vô cùng đáng yêu. Da mặt Trần Mỹ Linh bây giờ đã rất hồng hào, không còn vẻ trắng xám tái nhợt bệnh hoạn như lúc xưa, trông nàng chẳng khác gì những hài tử khỏe mạnh cùng trang lứa, thêm một đôi bánh bao phấn nộn mũm mĩm càng chọc người khác yêu thương âu yếm.

Tiểu cô nương tuổi nhỏ, vốn không quan tâm nhiều đến nhan sắc có diễm lệ hay không, người khác nhìn vào chỉ thấy mập mạp đáng yêu thì cũng đủ quý mến rồi, đằng này Trần Mỹ Linh lại được phụ mẫu ban cho một gương mặt phấn điêu ngọc mài, lại thêm mấy phần mập mạp, trông chẳng khác gì nụ hoa còn đang chờm nỏ, rực rỡ dưới ánh sáng ban mai.

Trần Mỹ Linh nghe thấy tiếng nói của thập nhất hoàng tử, đôi mắt trong suốt còn đang bận bịu đánh giá khung ảnh xung quanh liền lập tức ngẩng đầu.

Quảng Linh Linh nghe thập nhất gọi Trần Mỹ Linh là người thương của mình thì cũng không mở miệng đồng ý hay phản đối, chỉ nhẹ nhàng bế nàng lên đặt xuống một chiếc ghế mây, rồi mình cũng tự động ngồi xuống bên cạnh. Cô liếc mắt nhìn thấy một đĩa bánh ngọt đang ăn dở thì liên nhíu mày, sau đó gọi người đi đổi mấy món mới.

Quảng Linh Linh tự mình rót một chén nước trà, đặt ở trước mặt Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng nói: "Uống nước trước đi ".

Trần Mỹ Linh gật đầu, vươn tay tiếp nhận chén nước.

Thập nhất hoàng tử nhìn tiểu cô nương đang ngồi đối diện, càng nhìn càng thấy bé con vô cùng đáng yêu, lại thêm Quảng Linh Linh không thèm trả lời hay giải thích thân phận của nàng thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu. Hắn mỉm cười tủm tỉm, định vươn tay vuốt má Trần Mỹ Linh, nói: "Vị muội muội này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân".

Bàn tay đang định vuốt ve gương mặt của tiểu mỹ nhân thì nửa đường bị Quảng Linh Linh đánh cho một cái, rơi xuống.

Trần Mỹ Linh nâng chén trà, trong đôi mắt không giấu được sự cảm kích vì Quảng Linh Linh đã ra tay. Nàng căn bản không hề muốn, mặc dù đời trước hay đời này, nàng vẫn không thích.

Bị Quảng Linh Linh đối xử như vậy, trên gương mặt tuấn tú vẫn còn nét trẻ còn nhất thời liền xụ xuống, cứ như có ai đó thiếu nợ hắn đến cả trăm lượng vàng. Hắn nâng tây chống má, hờn dỗi: "Biểu tỷ, tỷ không thương đệ nữa sao?" Ngữ khí có hơi chút nũng nịu.

Nghe được thanh âm oán giận của đệ đệ, Cửu công chúa mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, nói: "Xem đệ kìa, tại sao lại vì một tiểu cô nương mà tranh cao thấp với Biểu tỷ". Cửu công chúa đã từng trông thấy Trần Mỹ Linh, hai tỷ đệ vốn thân thiết với Quảng Linh Linh, nên "yêu ai yêu cả đường đi", ngẫu nhiên nhìn thấy vị tiểu cô nương đi cùng với Biểu tỷ mặt lạnh thì càng nhìn càng thấy yêu mến. Cửu công chúa mỉm cười hiền hòa hỏi tên của Trần Mỹ Linh.

Cửu công chúa đối với nàng khách khí như vậy, Trần Mỹ Linh có chút sủng nhược kinh.

Mặc dù Cửu công chúa vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã được vua cha định cho một mối hôn sự, tướng công sau này của nàng cũng chính là huynh trưởng của Tiết Kiêm Nguyệt, biểu ca của Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh vẫn còn nhớ, ở kiếp trước bởi vì Cửu công chúa có quan hệ với Tiết Đằng nên đối với nàng có chút địch ý. Nàng cùng Cửu công chúa mặc dù ít gặp mặt nhưng mỗi lần gặp thì sắc mặt của Cửu công chúa đều không tốt.

Hôm nay bỗng dưng lại được trông thấy vẻ mặt hòa ái cùng nét trẻ con của Cửu công chúa, nàng không khỏi gật mình sửng sốt. Trần Mỹ Linh theo quán tính không muốn nói ra tên thật, phải nói bóng ma tâm lý ở kiếp trước vẫn còn đeo đuổi nàng, nên Trần Mỹ Linh chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Gọi muội là Mỹ Linh thì được rồi !".

Cửu công chúa cười to một tiếng sảng khoái, sau đó lại nói: "Được, còn tỷ lớn hơn muội vài tuổi, vậy gọi là Hoa Tú tỷ tỷ nha !".

Sau đó nàng lại chỉ chỉ đệ đệ đang ngồi bên cạnh vẫn còn trưng một vẻ mặt ai oán, nhẹ tay vỗ lên đầu hắn, nói: "Đây là đệ đệ của tỷ, muội gọi nó là Hằng ca ca là được rồi".

Cái xưng hô "ca ca, tỷ tỷ" này, nếu như đổi lại là kiếp trước, có lẽ Trần Mỹ Linh sẽ khó mà gọi được, nhưng sau khi trọng sinh qua mấy tháng tiếp xúc với mọi người, nàng đã sớm thích ứng được bản thân mình chỉ là một tiểu cô nương sau tuổi. Vì vậy, tiếng gọi thân thiết như vậy không có gì ghê gớm, có gọi cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, nên Trần Mỹ Linh vui vẻ đồng ý.

Thập nhất hoàng tử nghe âm thanh mềm nhũn ngọt ngào của tiểu cô nương, vẻ mặt bỗng nhiên nhu hòa trở lại, vô cùng hòa hừng, nháy mắt Trần Mỹ Linh: "Muội cùng Biểu tỷ của tỷ làm sao quen biết nhau, hình như trước đây ta cũng chưa tùng thấy muội?". Thập nhất hoàng tử từ đầu đến cuối vẫn không bỏ được sự hiếu kỳ, ai mà chẳng biết đường tỷ của hắn từ trước đến giờ luôn là một kẻ lạnh hơn băng, bên người chẳng có mấy ai là thân cận, ngoại trừ lão Vương phi cùng tỷ tỷ hắn được tính là nữ nhân, thì xung quanh Biểu tỷ chẳng có thêm nữ tử nào. Ấy thế mà hôm nay lại tự mình dắt theo một tiểu cô nương đáng yêu, còn săn sóc chu đáo như vậy, bảo sao hắn không nghi ngờ cho được.

Thập nhất hoàng tử vừa dứt lời thí bồi bàn cũng đã mang điểm tâm mới lên. Quảng Linh Linh nhanh tay gắp một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng Thập nhất hoàng tử, lạnh giọng: "Ăn đi", hành động ấy kịp thời ngăn chặn tính tò mò của vị hoàng tử đang muốn tiếp tục lải nhải kia.

Thập nhất hoàng tử vừa định oán giận trách móc Quảng Linh Linh lần nữa thì nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh đẩy cửa.

Hắn nghiêng đầu, nhìn người đang tiến vào, bỗng dưng hô lên một tiếng phấn khích: "Bảo Linh !".

Trần Mỹ Linh bị hành động của Thập nhất hoàng tử làm cho gật mình, cũng quay đầu lại nhìn.

Người đang đẩy cửa là một vị ma ma đã đứng tuổi, đi theo phía sau là hai nha hoàn áo xanh, người đi cuối cùng là một vị tiểu thư áo màu hồng nhạt, đầu tóc chải một kiểu song kế, một gương mặt trái xoan, khi nàng ấy cười lên trông rất ngọt ngào.

Trần Mỹ Linh nhìn một cái liền biết đó là ai - Vệ gia ái nữ Vệ Bảo Linh.

Vinh phi xuất thân từ Vệ gia mà bây giờ đương kim gia chủ Vệ gia chính là đệ đệ của nàng và cũng chính là cậu ruột của Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa - Vệ Thăng. Vinh phi mất sớm, Cảnh Hoài đế cảm thấy rất đau lòng cho nên đối xử với Vệ gia cũng nhiều thêm mấy phần ưu ái, ngay cả vị đệ đệ vô dụng của nàng mặc dù vô số lần phạm phải sai lầm nhưng Cảnh Hoài đế cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Vệ gia bây giờ dòng dõi có phần đơn bạc, ít con ít cháu nhưng lướt mắt xem khắp cả Vọng thành, hết thảy các danh môn vọng tộc, ai có thể so được với Vệ gia ? Thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng không có được phong quan như vậy.

Vệ Bảo Linh nhìn thấy Thập Nhất hoàng tử, liền vui mừng chạy đến bên cạnh hắn, nũng nịu gọi một tiếng biểu ca, sau đó lại hành lễ với Cửu công chúa: "Biểu tỷ khỏe ạ!", lại trưng ra một bộ dáng bé ngoan hiền lành, hướng về Quảng Linh Linh làm lễ chào hỏi.

Vệ Bảo Linh có một dáng vẻ nhu nhược yểu điệu, khác xa với cô cô của nàng, mà thập nhất hoàng tử lại vô cùng cưng chiều nàng ta. Thấy được Vệ Bảo Linh thân thiết với mình như vậy, Thập nhất hoàng tử liền yêu thương sờ sờ mặt nàng, sau đó cầm lên một khối bánh ngọt dỗ nàng ăn, Vệ Bảo Linh lại bĩu môi, yếu ớt nói: "Muội không thích ăn cái này, muội muốn ăn cái kia". Sau đó nàng ta lại chỉ tay đến đĩa bánh Linh Ô đang đặt trước mặt Trần Mỹ Linh.

Thập nhất hoàng tử tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đến cùng vẫn là người hoàng gia được giáo dục kĩ lưỡng, hắn hiểu được sự sủng ái của Biểu tỷ với vị tiểu cô nương tinh xảo nên nhất thời không dám làm hành động lỗ mãng, ánh mắt lộ vẻ khó xử nhìn Trần Mỹ Linh, "Mỹ Linh".... Nếu như Trần Mỹ Linh đổi thành một ai khác thì thập nhất hoàng tử đã vươn tay lấy đĩa bánh về cho biểu muội yêu dấu của hắn rồi, còn đâu lộ vẻ khép nép như vậy.

Trần Mỹ Linh vốn là người hòa phóng không so đo những chuyện lặt vặt, chỉ là một đĩa bánh thôi, không có gì quá đáng nên vươn tay nhỏ đẩy đĩa bánh về phía Thập nhất hoàng tử. Thập nhất hoàng tử cười cười, tiếp nhận đĩa bánh rồi tiện tay bốc một cái đưa cho Vệ Bảo Linh.

Đạt được ý muốn, Vệ Bảo Linh lại cười ngọt ngào: "Biểu ca thật tốt". Rồi như nhớ ra điều gì, nàng ta hưng phấn kêu lên: "Đúng rồi, muội mới quen được một người bạn". Vệ Bảo Linh làm như không để ý, lại liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh sau lại liếc nhìn về phía sau, cười nói: "Ấy, cũng chẳng phải ai xa lạ, là Linh Lung và ca ca nàng ấy".

Từ khi Vệ Bảo Linh bước vào, ánh mắt Trần Mỹ Linh vẫn rơi trên người nàng ta, nên không nhìn thấy đôi tỷ muội Quảng Anh Hào và Quảng Linh Lung.

Quảng Anh Hào hôm nay mặc một thân cẩm bào màu xanh lục, vị thiếu niên có một dáng dấp phong độ khi nhìn thấy Quảng Linh Linh liền hành lễ, cúi người gọi một tiếng: "Tam cô".

Quảng Linh Linh đáp lại cũng chỉ là một thái độ hờ hững không để ý. Cô chỉ lớn hơn Quảng Anh Hào có ba tuổi nhưng lại rất ra dáng của một vị trưởng bối.

Quảng Anh Hào ngoan ngoãn không nói gì thêm, hiển nhiên đã rất quen với thái độ của vị tam cô này với lại, ngay từ lúc bước vào người mà hắn ta để mắt chính là Trần Mỹ Linh chứ không phải Quảng Linh Linh nên hẳn cũng không thèm chấp nhặt nhiều.

Quảng Anh Hào nhìn Trần Mỹ Linh, mỉm cười ôn hòa xem như đã đáp lễ, sau đó lại quay đầu cúi chào Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa.

Trong mắt Trần Mỹ Linh, Quảng Anh Hào là một vị quân tử lịch sự khiêm tốn, chỉ tiếc sau này bị một Hạ Nhân mê hoặc, những gì xảy ra ở kiếp trước nàng vẫn nhớ như in nên ánh mắt nhìn Quảng Anh Hào có thêm sự thù.

Quảng Linh Lung lại không có được sự giáo dưỡng như Quảng Anh Hào. Nàng ta từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, ánh mắt đều cao hơn đầu ở Quảng Vương phủ, có một Quảng Vương làm chỗ dựa nên cũng không thèm để Quảng Linh Linh vào mắt. Quảng Linh Lung tuổi nhỏ nhưng đã yêu thích việc kết giao cùng với những thiên chi kiều nữ khác, điển hình như La An quận chúa, chính là một trong những người bạn tốt của nàng ta.

Hôm nay, Quảng Linh Lung tình cờ gặp Vệ Bảo Linh, biết được thân phận cao quý của nàng ta nên liền xum xoe muốn kết thân. Mà Vệ Bảo Linh lại là một hài tử ngây thơ, lại được Quảng Linh Lung nịnh bợ, cả hai lại xấp xỉ tuổi nhau nên tự nhiên cũng nhanh chóng kết thành bạn.

Quảng Linh Lung thân phận hai người trước mặt là hoàng tử cùng công chúa rất được hoàng thượng sủng ái, liền bối rối hành lễ, nụ cười cực ngọt thái độ ôn hòa, rất muốn lưu lại ấn tương tốt.

Bởi vì Trần Mỹ Linh ở đời trước được hứa hôn cho Quảng Anh Hào nên đã rất quen với thái độ của Quảng Linh Lung. Bây giờ, Quảng Vương không hề yêu thích Quảng Linh Linh nên Quảng Linh Lung tất nhiên sẽ không có bao nhiêu kinh trọng với cô. Cũng may là trong phủ vẫn còn một lão Vương phi rất thương Quảng Linh Linh nên nàng ta không dám đắc tội, nhưng một khi đã tranh được tầm mắt của lão Vương phi, sự xấc xược của Quảng Linh Lung như hiện tại chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng mà chuyện đời ai biết được, Quảng Linh Linh sau này quyền thế ngập trời, Quảng Linh Lung hỗn láo nếu có quyền năng biết trước tương lai, có đánh chết thì nàng ta cũng không dám dùng thái độ như vậy để đối xử với tam cô của mình.

....

Dạo này mình bị lười nên ra hơi chậm nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com