Lời Hứa
Ngày đầu diễn tập mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ trừ một việc...
"Huhu... tay của em đau quá chị ơi, nhưng... nhưng mà chúng ta mới chỉ tập được một nửa bản nhạc thôi... huhu em phải làm sao đây." Bé Orm với vẻ mặt đáng thương cùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía chị gái xinh đẹp. Khuôn miệng nhỏ nhắn mếu máo nói ra từng chữ, đôi bàn tay mũm mĩm kia thì không ngừng nắm lấy nhau.
"Ngoan, chúng ta ráng tập nốt đoạn B này rồi nghỉ một chút được không?" Chị gái xinh đẹp nhẹ nhàng xoa đầu bé Orm, nét mặt lạnh lùng kia đã trở nên ôn nhu rất nhiều.
Sau lần gặp mặt ngày hôm qua, không hiểu sao cô bé đã thay đổi khá nhiều, trở nên dịu dàng hơn, điều mà trước nay cô chưa từng làm. Bàn tay cầm vĩ đàn nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc kẹp nơ nhỏ màu tím đưa đến trước mặt bé Orm.
"Cái này cho em, xem như đây là quà khuyến khích để luyện tập tốt hơn nhé."
"Thật là đẹp, bé cảm ơn chị. Tay bé thấy hết đau rồi, mình quay lại tập tiếp nhé chị."
Đúng là trẻ con, chỉ cần một chút quà nhỏ đã có thể dễ dàng dỗ được. LingLing cầm vĩ lên tiếp tục kéo bản nhạc mà cả 2 đang luyện tập.
Các buổi diễn tập tiếp theo cứ thế mà diễn ra rất thuận lợi, cả 2 cô bé đều dốc hết sức mình để luyện tập tốt nhất có thể. Chỉ có điều, chị gái xinh đẹp với gương mặt lạnh lùng kia đã chịu nói chuyện với bé Orm nhiều hơn trước, đặc biệt nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đấy cũng xuất hiện nhiều hơn.
Mỗi ngày bé Orm đều tập rất tốt, nhưng đương nhiên vẫn phải có một chút điều kiện nho nhỏ...
"Chị xinh đẹp, quà thưởng của bé hôm nay là gì vậy ạ?" Đôi mắt to tròn màu hổ phách kia nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của chị gái đứng trước mình, bàn tay nhỏ bé xoè ra đưa đến phía trước. Gương mặt của bé viết đầy chữ "quà của em đâu".
"Hmm, đoạn C ngày hôm nay em đã đàn trật nhịp ở ô thứ 15, chị đang suy nghĩ có nên thưởng quà cho bé hay không đây?" - LingLing bày ra dáng vẻ trầm ngâm, nhưng thực chất cô đang lén quan sát gương mặt của bé Orm lúc này - gương mặt đang mếu máo dường như muốn khóc...
"Em xin lỗi, là do đoạn đó khó quá em đã tập đến tận 11 giờ đêm hôm qua nhưng không hiểu sao vẫn chưa đúng được." - bé gục mặt xuống nhỏ giọng nói, bàn tay đang chìa ra xin quà kia cũng rút lại chuyển sang vò nát chiếc đầm màu trắng của bé.
Bỗng một chiếc kẹp nơ xinh xắn màu xanh trời hiện ra trước mặt bé, đặc biệt hơn là chiếc kẹp này so với mấy chiếc kẹp bé được thưởng trước đó to hơn rất nhiều.
"Bé ngoan, chúng ta cùng nhau tập lại nhé. Đây là quà thưởng của em vì lúc nào cũng chăm chỉ." - LingLing đặt chiếc kẹp vào tay của bé, mỉm cười xoa đầu em.
"Nhưng mà cái này to quá, bé không kẹp lên được, nó sẽ rớt mất."
"Không sao, chờ em lớn rồi kẹp cho chị xem nhé."
"Dạ~" - đáp lại cô là giọng nói trong trẻo đầy ngọt ngào của bé, bé Orm cẩn thận cất nó vào chiếc cặp con thỏ của mình rồi quay lại ngồi ngay ngắn vào vị trí trên chiếc đàn dương cầm to lớn đặt giữa phòng kia. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu lướt trên những phím đàn, tạo ra những tiết tấu du dương, sâu lắng...
LingLing mỉm cười nhìn hết thảy tất cả hành động của bé, cô nhẹ đặt chiếc đàn Violin của mình lên vai rồi tựa cằm vào, tay phải uyển chuyển kéo vĩ đàn tạo ra những âm thanh trong vắt hoà cùng tiếng dương cầm.
Cứ như thế cho đến ngày diễn ra buổi hoà nhạc, buổi biểu diễn đã rất thành công, cả khán phòng đồng loạt đứng dậy vô tay sau khi cả hai kết thúc phần trình diễn của mình. LingLing nhẹ tiến đến chỗ chiếc đàn dương cầm kia, một tay đỡ em xuống ghế, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé vẫn còn run của em. Cả hai tiến đến giữa sân khấu cúi chào khán giả rồi lui vào sau sân khấu.
"Thật may quá em đã không đàn sai bất cứ khúc nào, có phải bé sẽ nhận được quà thưởng không ạ?" - đôi mắt chờ mong chớp liên tục nhìn về phía LingLing, bàn tay nhỏ bé cũng không quên xoè ra.
"Phải, hôm nay bé Orm đã làm rất tốt, đây là phần thưởng của em."
Lần này không phải là một chiếc kẹp nơ như thường lệ nữa, mà lại là một chiếc vòng tay xỏ hạt pha lê trắng. Những viên pha lê lấp lánh dưới ánh đèn khiến cho bé Orm thích đến mức hét lên.
"Wow, đẹp quá, có phải chị đã tự làm nó không ạ? Tại... tại bé thấy có chút dây cước thừa ở đây..."
"Đúng rồi là chị tự tay làm cho em." - Vẫn là hành động dịu dàng mà xoa đầu em của cô, LingLing đáp lại và mỉm cười nhìn em.
"Nhưng mà sao nó lại to thế này." - bé Orm ướm lên tay của mình - "em đeo vào sẽ rớt mất thôi." - bé Orm chu mỏ nũng nịu nói.
"Đợi em lớn chút nữa rồi đeo cho chị xem nhé."
"Sao cứ phải là đợi em lớn thế ạ? Là do bé không ngoan hả chị?" - bé Orm chớp chớp đôi mắt nhìn chị.
"Thật ra... Orm nghe kĩ lời chị nói nhé. Tối nay chị phải ra sân bay cùng với gia đình để đi định cư ở nước ngoài rồi..." - LingLing nói với một chất giọng trầm buồn, nếu nghe kĩ có thể thấy được trong giọng nói đó có chút run rẩy.
"Định cư là sao ạ? Chị đi đâu thế ạ?" - bé Orm cảm giác có gì đó không đúng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay chị.
"Thế này, chị cùng ba mẹ sẽ phải đến sống ở nước ngoài, chắc là sẽ rất lâu chị mới có thể quay lại đây... chị sợ lúc đó sẽ không nhận ra hình dáng của bé thế nào, nên chị tặng những món đồ này để sau này khi bé lớn lên, chị có thể nhận ra bé." - LingLing cười dịu dàng xoa đầu bé Orm.
"Hức hức... chị đi rồi bé sẽ làm bạn với ai nữa đây ạ... khi nào bé mới có thể gặp lại chị được?" - lúc này bé Orm đã khóc ướt đôi mắt màu hổ phách kia rồi.
"Ngoan, đợi chị quay trở về có được không? Lúc đó chị sẽ luôn nắm tay bé thế này và ở bên cạnh bé nhé." - nói xong LingLing cúi thấp người xuống một tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé kia, một tay đan chặt vào tay của bé Orm.
"Bé có thể hứa với chị một điều này được không?"
"Chị nói đi ạ"
"Hứa với chị em sẽ không đệm đàn cho ai khác ngoài chị được không?"
"Bé hứa, sẽ đợi chị quay về và chỉ đệm đàn cho một mình chị thôi." - nói xong bé đưa tay lên làm động tác móc nghéo đóng mộc lời hứa của mình. LingLing bật cười trước động tác trẻ con này nhưng cô cũng không từ chối, đưa tay mình lên móc vào bàn tay nhỏ bé kia, nở một cười thật tươi.
Lời hứa cứ như vậy mà được đóng dấu, không ai biết rằng vì một câu nói của chị mà Orm đã giữ nó suốt 16 năm dù có trải qua nhiều biến cố duy chỉ có lời hứa đó là em vẫn nhớ mãi.
Đêm hôm đó, lúc máy bay chở theo cả gia đình của LingLing cất cánh lên bầu trời rộng lớn đen kịt kia thì tại nhà của Orm, bé đang nằm trên giường với chiếc khăn lạnh đắp lên trán. Từ sau lúc ăn tối, bé phát sốt chỉ có thể nằm vô lực trên giường, trong miệng bé liên tục nói thầm "Chị... chị... đợi bé..."
~~~
"Chị, chúng ta về chưa ạ?" - trợ lí Nin khẽ hỏi LingLing đang ngồi nghỉ trên ghế, lúc này đã khá trễ rồi mọi người trong ban nhạc đã rời đi hết.
"Đi thôi!" - LingLing tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, thay một bộ đồ đơn giản với chiếc áo thun ngắn cùng quần thun xám và đôi giày thể thao. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, đeo khẩu trang rồi rời đi cùng với trợ lí của mình ra xe.
Suốt quãng đường trên xe về nhà, trong đầu cô lại nhớ lại lời hứa cùng với giọng nói trẻ con khi xưa. Từng câu từng chữ cứ văng vẳng trong đầu cô.
"Bé còn nhớ lời hứa đó không?" cô thầm nghĩ.
"Có chuyện này em quên nói với chị, lúc nãy có một fan hâm mộ cố gửi túi quà này cho chị, em xin lỗi không còn cách nào khác em đành phải nhận." - trợ lí Nin cất giọng lên kéo lí trí cô về thực tại.
"Có biết người gửi là ai không? Chị nhớ mình cũng đâu có nhiều fan lắm!"
"Dạ là cô gái tên Orm Kornnaphat. Em thấy trên tấm thiệp ghi tên như vậy."
Là em? LingLing nghĩ rồi nhanh chóng nhận lấy túi quà mở tấm thiệp có chữ viết tay xinh xắn kia rồi nở nụ cười xinh đẹp. Vì có trợ lí đang ngồi cùng nên cô không tiện mở túi quà kia ra, nhưng trí tò mò đã mời gọi cô nhìn vào trong chiếc túi giấy đó.
"Là bao da của iPad ư?"
"Gửi chị,
Em vô tình thấy được iPad của chị trong một buổi diễn tập, trông nó có hơi trống trải nên em nghĩ nó cần có một "bộ đồ" xinh đẹp để đi biểu diễn cùng chị.
Mong là chị sẽ thích nó~
Orm Kornnaphat"
---------------------------
Đôi lời tâm sự:
Sau chương này mình sẽ có lịch up truyện cố định vào tối các ngày trong tuần, cuối tuần mình bận quá nên không thể ra chương mới được T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com