Chương 21: Block
Orm Kornnaphat bị ôm thì không thể giải thích được, không chỉ có cái ôm này, mà còn cả những hành động gần đây của LingLing Kwong đều làm cô cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ là bởi vì Dư Bạch trở về, nên cô ấy khó kiềm chế cảm xúc sao?
Cũng không phải là không có khả năng này.
Ngày hôm qua cô ấy còn muốn được "an ủi" không ngừng đấy thôi.
Orm Kornnaphat suy nghĩ, sáng nay LingLing Kwong làm bữa sáng cho mình cũng không dễ dàng gì, một cái ôm thôi mà. Cô vỗ vỗ lưng LingLing Kwong, vô cùng vỗ về.
LingLing Kwong càng ôm chặt cô hơn.
Triệu Nguyệt Bạch nói không sai.
Orm Kornnaphat muốn cảm nhận được cô, cũng bắt đầu đáp lại.
Cô ôm một lát rồi buông Orm Kornnaphat ra, nói: "Đi làm đi."
Ánh mắt Orm Kornnaphat bình tĩnh, xách túi rời đi, mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại từ Cố Viên Viên, mở miệng đã hỏi ngay: "Không đến lấy bánh mì sao?"
Từ sau LingLing Kwong trở về thì Orm Kornnaphat từ lấy bánh mì lúc tan làm đã đổi thành buổi sáng, Cố Viên Viên trông trái ngóng phải cũng không thấy người đâu, bèn gọi điện thoại đến.
Orm Kornnaphat mang tai nghe Bluetooth, giọng điệu bình tĩnh: "Lát nữa sẽ đến."
Cố Viên Viên nhìn đồng hồ: "Pha sữa cho cậu không?"
Orm Kornnaphat trả lời cô ấy: "Không cần đâu."
Hai người vừa gặp nhau thì Cố Viên Viên đã tóm lấy cô: "Ngày hôm qua LingLing Kwong về có thành thật khai báo không?"
Orm Kornnaphat cầm túi bánh mì nhìn cô ấy, nói thờ ơ: "Có."
"Nói rõ với cậu thì còn được." Cố Viên Viên nói: "Nhưng tuy hai người bọn họ vì chuyện hợp tác nên mới gặp mặt thì cậu cũng phải cảnh giác. Gì chứ mối tình đầu, ghệ cũ là dễ tro tàn lại cháy nhất!"
Ngày hôm qua Cố Viên Viên quan sát sau tấm bình phong thì phát hiện LingLing Kwong dường như thật sự tránh tị hiềm, hơn nữa ăn cơm xong thì đi về ngay, còn mang cơm bọc trứng về cho Orm Kornnaphat.
Miễn cưỡng tin là bọn họ là vì công việc yêu cầu vậy.
Orm Kornnaphat gật đầu: "Mình sẽ chú ý."
"Cậu đừng có mà nghe tai này lọt tai kia." Cố Viên Viên nói: "Mình thấy Dư Bạch có chuẩn bị mà đến đó."
Orm Kornnaphat nghe vậy thì dừng một chút: "Lúc trước không phải cậu không đồng ý mình kết hôn sao?"
"Mình!" Cố Viên Viên nhìn về phía Orm Kornnaphat, một câu nghẹn họng, một lát sau mới nói: "Không phải là mình không tán thành việc cậu kết hôn, mà là mình không đồng ý cậu kết hôn vội vàng đến thế. Cũng không biết tính cách đối phương như thế nào, cũng không biết có thích hợp hay không."
Orm Kornnaphat nghiêng đầu: "Rất thích hợp."
Nhưng nếu LingLing Kwong có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, không cần luôn phải "an ủi" thì lại càng tốt.
Cố Viên Viên nhìn về phía Orm Kornnaphat, vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi. Đến nơi này làm việc lâu như vậy nhưng thật ra Orm Kornnaphat thường xuyên mất ngủ, cho nên sắc mặt cô ấy vẫn luôn không tốt lắm. Sau khi kết hôn cùng LingLing Kwong thì khí sắc khá hơn nhiều, cô hỏi tình trạng mất ngủ của Orm Kornnaphat, cô ấy nói mệt mỏi thì dễ ngủ hơn.
Còn vì sao lại mệt thì không cần nói kỹ càng tỉ mỉ, cho nên cô ấy phóng túng bản thân cũng chỉ vì muốn ngủ một giấc.
Trạng thái Orm Kornnaphat tốt thì Cố Viên Viên đương nhiên vui vẻ, cô nén một bụng muốn nói, thấp giọng nói: "Thích hợp là được."
Những khách hàng khác trong tiệm lại dùng ánh mắt đánh giá Orm Kornnaphat, cô ấy xách túi bánh mì, nói: "Mình đi trước đây."
Cố Viên Viên phất tay: "Buổi tối đến không?"
Orm Kornnaphat chần chờ hai giây: "Tối nay cậu có việc gì không?"
Cố Viên Viên dừng lại: "Không có việc gì hết."
Orm Kornnaphat nói: "Vậy tối nay cậu đi mua một bộ lễ phục với mình đi."
Cố Viên Viên dò hỏi: "Lễ phục?"
Orm Kornnaphat: "Là sinh nhật bạn LingLing Kwong."
"Vậy thì cần phải mặc cho đẹp." Cố Viên Viên nói: "Trong trung tâm thành phố có một cửa hàng cũng không tệ lắm, tan tầm mình dẫn cậu đi xem."
Orm Kornnaphat gật đầu: "Được."
Sau khi hai người tạm biệt thì Orm Kornnaphat đến tòa soạn, một ngày không đi làm mà mọi người nhìn cô như thể nhìn người mới. Hà Tiểu Anh còn cố ý nói với Ngô Oánh ngồi đối diện: "Nhìn đi, xem ai tới kia."
Ngô Oánh lập tức đưa trà sữa, cười hì hì: "Mới vừa mua, còn ấm đó."
Orm Kornnaphat nhận lấy, thản nhiên nói; "Cảm ơn."
Ngô Oánh đứng cạnh cô, chỉ còn thiếu việc xoa bóp vai cho cô, Orm Kornnaphat nhếch mắt: "Còn có việc gì sao?"
"Không không không." Ngô Oánh nói xong thì đỏ mặt: "Nhưng mà không biết khi cô Kwong quay về có nhắn gì tới chúng tôi không?"
Các cô chơi dữ quá, uống khá nhiều rượu, có vài người còn say. Cũng không biết có nói gì không nên nói không. Tuy là ngày hôm qua Viên Hồng đã nói không có, nhưng nào có có sức thuyết phục bằng Orm Kornnaphat được.
Orm Kornnaphat lắc đầu: "Không có."
Ngô Oánh gãi gãi đầu, thả lỏng. Hà Tiểu Anh vươn tay đập tay với cô ấy, hai người nói xong thì Tiểu Lý đi vào, trông rất mệt mỏi, còn mang theo quầng thâm mắt.
Hà Tiểu Anh quay đầu: "Thức đêm à?"
Tiểu Lý cười: "Thức đêm, cô không muốn lấy được ấn phẩm thật sớm sao?"
Hà Tiểu Anh gào to: "Sao lại không muốn chứ! Cô không biết chứ, tôi đã nói với khuê mật rồi, cô ấy bảo tôi giữ lại 100 bản đó!"
"Khuê mật của cô?" Tiểu Lý nhíu mày: "Khuê mật của cô là ai?"
Ngô Oánh nói chen vào: "Là một blogger về âm nhạc, fan rất nhiều, hình như có ba bốn trăm nghìn người, chuyên môn làm phân tích đánh giá. Cô ấy thích LingLing Kwong, cho nên muốn đặt trước 100 bản để dùng trong rút thăm trúng thưởng."
Tiểu Lý nghe vậy lập tức chụp bả vai Hà Tiểu Anh: "Cô nói cho cô ấy? Vậy cô không sợ......"
Hà Tiểu Anh cười: "Đừng lo, đã xin ý kiến từ tổng biên tập rồi, tổng biên tập nói là nói không thành vấn đề. Vốn dĩ cũng tính hôm nay hoặc ngày mai bắt đầu quảng bá, nếu vậy thì chúng ta sẽ đỡ một khoản phí PR đó."
Tiểu Lý hỏi: "Đáng tin không?"
Ngô Oánh lấy điện thoại: "Lập tức sẽ biết đáng tin hay không."
Orm Kornnaphat uống trà sữa nghe bọn họ tám chuyện, mùi vị rất ngọt, ấm áp. Cô hút hai hơi rồi đặt sang một bên, mở máy tính ra chuẩn bị chỉnh ảnh, Hà Tiểu Anh nói: "Xem điện thoại, xem điện thoại!"
Cô ấy còn chọc chọc Orm Kornnaphat: "Xem vợ cô kìa."
Orm Kornnaphat nghiêng đầu, nhìn thấy trên màn hình máy tính của Hà Tiểu Anh là một blogger trên Weibo, hai phút trước chủ blog đã đăng một bài đăng:【 Trời ơi! Mọi người tuyệt đối không thể đoán được số báo này Mạn Đồng mới ai phỏng vấn đâu! Nữ thần mà tôi yêu nhất! 】
Đây không phải là một blogger nhỏ, có hơn 400.000 người hâm mộ, vốn đã rất sôi nổi, cô ấy thích rất nhiều nghệ sĩ âm nhạc, nhưng có thể gọi là nữ thần được yêu nhất thì chỉ có một người -- LingLing Kwong.
Dưới Weibo lập tức ồn ào thảo luận.
【 Cái gì cái gì? Là LingLing Kwong? Thật sự là LingLing Kwong? Cô ấy vừa mới kết thúc tour diễn vòng quanh thế giới, chị tôi thậm chí còn không mua được vé! 】
【 Phượng Phượng, có là LingLing Kwong không? Tôi thích nhan sắc của cô ấy lắm! 】
【 What? LingLing của chúng ta? Xỉu up xỉu down! 】
Blogger không trả lời bất cứ bình luận nào, để mặc tin đồn này lan truyền khắp nơi, tài khoản marketing ngửi được được mùi cũng bắt đầu chia sẻ lại: 【 LingLing Kwong lần đầu phỏng vấn 】【 Là ké fame hay sự thật? 】【 Nếu là LingLing Kwong phỏng vấn thì bạn mua không? 】 nhiệt độ của từng bài báo này tăng dần, về phần nhiệt độ chủ blog bản đầu thì chưa bao lâu thì đã vọt lên vị trí thứ mười của bảng hot search.
Hà Tiểu Anh nói: "Chị Viên bỏ vốn gốc thật!"
Viên Hồng từ ngoài cửa đi vào, vừa vặn nghe được câu này, không khỏi vui mừng: "Vốn gốc gì chứ, tôi không có mua đâu."
Những người khác kinh ngạc: "Không phải là tòa soạn chúng ta mua sao?"
Viên Hồng vui vẻ nói: "Đương nhiên không phải."
Vẫn chưa mua mà chỉ dựa vào nhiệt độ của LingLing Kwong đã vào top mười rồi, còn có một blogger tung tin nửa thật nửa giả, nếu như là tuyên bố chính thức thì...
Bùng nổ!
Đồng nghiệp trong tòa soạn phấn khích, Tiểu Lý lập tức gửi bản thảo đến xưởng in ấn. Viên Hồng thấy bọn họ kích động như thế thì không khỏi cười lên: "Nhớ cẩn thận một chút, đừng để mắc lỗi."
Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Orm Kornnaphat: "Orm Kornnaphat, phiền em nói một tiếng với bên cô Giang là 10 giờ chúng ta sẽ bắt đầu PR sơ bộ, nhờ cô ấy chia sẻ lại."
Orm Kornnaphat gật đầu: "Vâng ạ."
Viên Hồng vỗ tay một cái, mọi người vội vàng bận rộn công việc. Hà Tiểu Anh nhìn nhiệt độ dưới Weibo, đột nhiên có cảm giác đánh trận.
Mấy năm nay Mỹ Tú luôn cản trở bọn họ từ trong sáng ngoài tối, lần này còn trực tiếp cướp Trương Tố Tố đi. Hôm đó cô giận sôi máu, ấm ức mà lại không có chỗ phát tiết. Cái tát này rốt cuộc hôm nay cũng có thể tát mạnh lại rồi.
Sướng! Sướng gần chết! Sung sướng vô cùng!
Hà Tiểu Anh nghĩ đến đây còn không quên nói với Orm Kornnaphat: "Thanks cưng."
Orm Kornnaphat quay đầu nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều. Hơn 10 giờ, phía tòa soạn chính thức tuyên truyền, Orm Kornnaphat liên hệ LingLing Kwong, LingLing Kwong đang ở trong phòng piano, một bàn tay vô thức lướt qua phím đàn, tay còn lại cầm điện thoại.
"Mấy giờ?" Giai điệu của điệu Waltz vang lên, Orm Kornnaphat nghe nhập tâm, cô giật mình nhận ra vừa rồi LingLing Kwong đang nói gì, hỏi lại: "Gì cơ?"
LingLing Kwong hỏi: "Khi nào bắt đầu?"
Orm Kornnaphat hoàn hồn: "10 giờ, đã bắt đầu rồi."
LingLing Kwong nói: "Được."
Orm Kornnaphat cúp điện thoại, bên tai tựa như vẫn quanh quẩn những tiếng đàn. Cô chưa từng trực tiếp nghe LingLing Kwong đánh đàn, chỉ ở trên mạng nghe qua một đoạn ngắn, đều là các tác phẩm nổi tiếng, sân khấu, ánh đèn, tinh xảo lễ phục, vỗ tay,... nhưng không giống tiếng nhạc êm đềm vừa rồi.
Cô lắc đầu, đặt điện thoại xuống. Nhiệt độ trên mạng đang dần tăng lên, lần này Mạn Đồng không chọn tiết lộ trước mà là trực tiếp công bố, oanh động làm rất nhiều người không kịp đề phòng.
Đặc biệt là các đối thủ trong ngành.
Mỹ Tú đương nhiên cũng nhận được tin.
Dư Thải đang bận chuyện bán thảo phỏng vấn, tổng biên tập giẫm trên giày cao gót bước vào văn phòng, nổi giận đùng đùng, đột nhiên ném tập tài liệu lên bàn, phát ra một tiếng vang lớn!
Những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám nhúc nhích. Dư Thải ngẩng đầu, nhìn thấy mọi người thở cũng không dám thở, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao à?" Tổng biên tập quát thẳng vào mặt cô: "Dư Thải, cô đã cam đoan với tôi là số này chúng là sẽ áp đảo Mạn Đồng, kết quả thì sao?!"
Dư Thải bị mắng mà sững sờ, cô ngơ ngác đứng lên, tổng biên tập ném tập tài liệu lên người cô, làm cô lảo đảo người, nói: "Mở to hai mắt ra mà nhìn xem Mạn Đồng mời ai!"
Cô cúi đầu, thấy đồng nghiệp đã lặng lẽ nhắc mình: "Là LingLing Kwong."
"Không có khả năng!" Giọng cô thay đổi vì khuếch đại âm điệu, bén nhọn chói tai: "Bọn họ không có khả năng mời được LingLing Kwong! LingLing Kwong căn bản sẽ không nhận phỏng vấn!"
Tổng biên tập cười lạnh: "Sắp có tạp chí chính thức rồi, cô có muốn mua một quyển để xem cho kỹ không?"
Dư Thải bị mắng đến tái mặt, nghĩ đến Mạn Đồng thật sự mời được LingLing Kwong, cô lùi sau hai bước, hốt hoảng vô cùng. Thấy tổng biên tập vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Dư Thải cố nén cảm giác uất nghẹn, nói: "Tôi gọi điện thoại cho LingLing Kwong."
Tổng biên tập trừng mắt với cô, Dư Thải đến cửa sổ gọi điện thoại cho Giang Liễu nhưng vẫn luôn báo bận. Cô không có cách nào, đành phải gọi cho Lâm Thu Thủy
Lâm Thu Thủy hỏi rõ ràng xong thì buồn bực, nói: "Để chị hỏi LingLing thử."
LingLing Kwong vừa ra khỏi phòng piano thì nhận được điện thoại của Lâm Thu Thủy, màn hình lập loè nửa phút cô mới bắt máy, Lâm Thu Thủy tìm đề tài: "Đang làm gì vậy?"
"Luyện đàn." LingLing Kwong hỏi: "Có việc gì không?"
Lâm Thu Thủy cười gượng: "Không có việc gì, chỉ là vừa rồi Dư Thải mới gọi điện thoại cho mình nói là không gọi cho cậu được."
LingLing Kwong bình tĩnh nói: "Ừ, mình chặn em ấy rồi."
"Chặn?" Lâm Thu Thủy kinh ngạc: "Vì sao?"
LingLing Kwong nói nghiêm túc: "Em ấy bắt nạt vợ mình."
Lâm Thu Thủy bị một câu chặn họng, ngậm miệng.
- -----
Dư Thải phản ứng chuyện bị LingLing Kwong chặn lại rất nhanh chóng, lập tức gọi điện thoại cho Dư Bạch tố khổ.
"Chị! Nhất định là do con hồ ly tinh kia bảo chị ấy chặn!" Dư Thải không phục, nói: "Có khi là hồ ly tinh dùng điện thoại chị ấy chặn em, LingLing Kwong cũng không biết chuyện này!"
Cô là em gái Dư Bạch, trước kia LingLing Kwong đối xử tốt với cô đến vậy, sao có thể chủ động block được?
Dư Thải sống chết không tin, còn kiên trì nhất định phải tìm LingLing Kwong mở chặn, cô phải gọi điện thoại cho LingLing Kwong, Dư Bạch cau mày nghe cô ấy nói xong, nói: "Để chị gọi điện thoại cho cô ấy trước."
Cô cúp máy với Dư Thải, gọi điện cho LingLing Kwong, cảm giác xa lạ ập đến.
Lần này về nước, cô cảm nhận rõ ràng là LingLing Kwong đã khác trước rất nhiều, đối với cô và cả với những người bạn như Tiền Thân. Trước kia LingLing Kwong bị đồn thổi là tính tình lạnh lùng, xa cách với người khác, khi im lặng thì đặc biệt nghiêm túc, làm người không dám lỗ mãng.
Nhưng thật ra cô biết tính tình LingLing Kwong rất tốt, âm thầm quan tâm cô, dịu dàng, cũng rất tinh tế, một ít việc nhỏ chỉ nhắc sơ qua nhưng LingLing Kwong lại để tâm.
Các cô đều không phải là cao thủ tình trường, nhưng cô và LingLing Kwong chưa từng cãi nhau bao giờ, bởi vì LingLing Kwong vẫn luôn bao dung cô.
Bao dung tất cả về cô, tất cả khuyết điểm.
Mỗi lần cô và LingLing Kwong bất đồng ý kiến thì những người bạn đó sẽ đi tìm LingLing Kwong, sau đó cô ấy sẽ chủ động liên lạc với mình, có lẽ vì vậy nên cô mới luôn nghĩ là LingLing Kwong luôn sẽ đứng tại chỗ chờ cô.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, có người nhấc máy.
Giọng nói hơi lạnh nhạt của LingLing Kwong vang lên: "Alo."
Trước kia thái độ của cô ấy sẽ không như vậy, mỗi lần nghe điện thoại của cô thì luôn cười nói: "Dư Bạch à, sao vậy?"
Sự tương phản rõ rệt làm Dư Bạch đột nhiên nghẹn lời, mở miệng vài giây cũng không nói được gì, LingLing Kwong nhíu mi, lại lạnh nhạt hỏi một câu: "Có việc gì sao?"
Cô lấy lại tinh thần, đè sự chua xót xuống đáy lòng, chớp chớp mắt hỏi: "Y Y, có phải Tiểu Thải đã làm gì sai rồi không?"
Giọng điệu của LingLing Kwong vẫn lạnh lùng như cũ: "Cậu đi hỏi Thu Thủy đi."
Dư Bạch nín thở, lòng bàn tay cầm điện phát đau, cô làm dịu cảm xúc, nhẹ giọng đồng ý: "Ừm, mình biết rồi."
LingLing Kwong hỏi: "Còn việc gì nữa không?"
Dư Bạch cắn môi, cảm giác tủi thân xông lên mạnh mẽ, mũi cô đau xót, cô nghẹn ngào: "Không có việc gì."
Cô sắp khóc rồi, sẽ không có việc gì sao? LingLing Kwong nghe không hiểu sao?
Dư Bạch khó chịu muốn vuốt ngực, sau đó điện thoại đột nhiên cúp mày không kịp đề phòng.
Cô ngẩn ra, xoay đầu nhìn điện thoại không thể tin được, hốc mắt nóng lên, gió thổi một lúc lâu mới thổi bay nỗi buồn của cô.
Lâm Thu Thủy mới điều tra rõ ràng vấn đề thì lại nhận được của điện thoại Dư Bạch, hỏi vì sao LingLing Kwong lại chặn Dư Thải, Lâm Thu Thủy nói: "Dư Thải không nói cho cậu biết sao?"
Dư Bạch nhíu mày: "Tiểu Thải làm gì?"
Lâm Thu Thủy kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra, còn đặc biệt nhấn mạnh lần này LingLing Kwong nhận phỏng vấn là vì Dư Thải cướp Trương Tố Tố, còn ở trước mặt nhiều người nói Orm Kornnaphat cướp bạn gái của chị gái mình.
"Con bé có còn là con nít đâu, nên nói gì, không nên nói gì, chẳng lẽ nó không biết sao?"
Dư Bạch bị la rầy nhịn một bụng lửa giận.
Lâm Thu Thủy nói: "Dư Bạch, việc này đúng là do Tiểu Thải làm không đúng. Dù về tình về lý thì em ấy đều không nên nói như vậy, lại còn khiến Mạn Đồng mất Trương Tố Tố, LingLing nhất thời bực bội, thì giận cũng là chuyện bình thường."
Dư Bạch cụp mắt, tủi thân nói: "Mình biết rồi, mình sẽ nói với Tiểu Thải."
"Ừm, cậu nói chuyện đàng hoàng với em ấy đi, nếu được thì nói em ấy chủ động xin lỗi đi." Lâm Thu Thủy chân thành nói: "Dư Bạch, LingLing luôn ăn mềm không ăn cứng, không nên đẩy cậu ấy ra xa hơn, bọn mình không ai giúp cậu được đâu."
Dư Bạch trước giờ vốn cao ngạo, là một con khổng tước ngửa đầu lên trời, được LingLing Kwong cưng chiếu, được bạn bè đặt trong lòng bàn tay, chưa từng chủ động mềm mỏng bảo giờ. Đây là lần đầu tiên, cô cúi đầu với LingLing Kwong.
Nhưng LingLing Kwong sẽ chấp nhận sao?
Dư Bạch không chắc chắn, cô cầm điện thoại, cảm thấy mờ mịt: "Thu Thủy."
Lâm Thu Thủy vừa muốn cúp máy thì lại nghe thấy tiếng gọi, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Dư Bạch nói: "Mình và LingLing có thể trở lại như trước đây sao?"
Lâm Thu Thủy im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi Dư Bạch: "Vì sao lúc trước cậu lại muốn chia tay?"
Dư Bạch cắn môi, không nói chuyện.
Điều Lâm Thu Thủy hỏi là vấn đề mà bọn họ vẫn nghĩ mãi không ra. Năm đó Dư Bạch có triển vọng phát triển rất tốt, mới vừa tốt nghiệp không bao lâu đã có cơ hội đến New York học cao hơn, còn là học trò của Bạch Diệp, là cơ hội mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Đương nhiên là cô ấy sẽ không bỏ lỡ, còn nhớ rõ khi cô ấy nhận được thông báo từ Học viện Mỹ thuật, tất cả mọi người đều rất vui, đặc biệt LingLing Kwong. Cô ấy ôm Dư Bạch nói: "Quá tuyệt vời!"
Nhưng điều mà mọi người không nghĩ tới là Dư Bạch lại đề nghị chia tay.
Tiền Thân thân thiết với cô ấy nhất mà khi nhận được tin này cũng ngơ ngác, sau đó gọi điện cho Dư Bạch: "Cậu điên rồi à? Người tốt như LingLing Kwong tốt mà cậu lại muốn chia tay?"
Những người bạn khác cũng khuyên nhủ cô, nói cô ấy nên suy nghĩ kỹ lại. Yêu xa không thành vấn đề, bọn họ đều tin tưởng LingLing Kwong sẽ đứng vững trước tin yêu xuyên quốc gia này, cô ấy thích Dư Bạch đến vậy, khẳng định sẽ không để tâm tới chút khoảng cách này.
LingLing Kwong thì không để tâm, nhưng Dư Bạch lại vô cùng quyết tâm, một hai phải chia tay, còn nói là vì cả hai đều đang trong giai đoạn phát triển, cô ấy không biết khi nào mới quay về nên không thể làm LingLing Kwong lỡ làng.
Thật sự quá vô lý.
Nhưng chính vì lý do vô lý này mà hai người chia tay.
Ba năm qua, Lâm Thu Thủy vẫn luôn muốn hỏi vì lý do gì mà Dư Bạch muốn chia tay?
Dư Bạch im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Thu Thủy."
Lâm Thu Thủy nắm di động, "Ừm" một tiếng.
Dư Bạch thút thít: "Đừng hỏi lý do được không, mình biết mình có lỗi với LingLing, xin lỗi mọi người, mình sẽ bù đắp mà."
Lâm Thu Thủy cúi đầu.
Cô công chúa nhỏ kiêu ngạo kia, hiện tại lại xin cô đừng nên hỏi lại.
Làm sao cô có thể hỏi tiếp được? Dư Bạch ở trong lòng cô như là em gái ruột, trước kia đã đặc biệt chăm sóc, không nỡ trách móc nặng nề. Hiện tại cô ấy sắp khóc rồi, Lâm Thu Thủy đành phải cúp máy.
Tay cầm điện thoại của Dư Bạch đặt trên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, nắng gắt như lửa. Đột nhiên cô nghĩ đến có lần cô và LingLing Kwong ngồi ở dưới bóng cây, hai người tựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, cô hỏi LingLing Kwong: "Cậu có thể thích mình bao lâu?"
LingLing Kwong ngập ngừng một lúc mới nói: "Thích đến khi cậu không thích mình nữa mới thôi."
Cô khó hiểu: "Vì sao?"
LingLing Kwong nghiêm túc giải thích: "Nếu như cậu không thích mình mà mình còn thích cậu thì sẽ là bám lấy cậu, sẽ làm phiền cậu, mình không hy vọng như vậy."
Thật lý trí, quá chín chắn, nhưng cô lại không hài lòng với đáp án này.
Khi đó còn trẻ tuổi, hy vọng sẽ nghe được lời hứa thiên trường địa cửu, muốn nghe đến thề non hẹn biển, nghe cô ấy nói muốn cả đời đều thích mình, yêu mình điên cuồng.
Nhưng cô cũng biết, LingLing Kwong sẽ không.
LingLing Kwong thật sự trưởng thành sớm hơn đám bạn cùng tuổi, nhưng không hiểu nhiều về chuyện tình cảm lắm. Cô ấy đã hỏi nên tỏ tình như thế nào trong nhóm rất nhiều lần, những người khác đều bị hỏi đến phiền. Sau này yêu đương thì nên ở chung như nào, cô ấy cũng thường xuyên hỏi bạn bè. Các cô mò mẫm nên bắt đầu một mối quan hệ như thế nào, chỉ là LingLing Kwong học càng nhanh lại càng trầm ổn, càng săn sóc. Ban đầu cô cũng muốn học như LingLing Kwong, nhưng dần dần cô lại bị cưng chiều sinh hư.
Trong chuyện tình này, cô càng ngày càng không kiêng nể gì.
Cho nên mới có thể tùy hứng chia tay như vậy.
Dư Bạch khoanh tay trước ngực, lẳng lặng cây bạch dương cách đó không xa, một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô cho gọi điện thoại Dư Thải muốn số điện thoại của Mạn Đồng, chủ động gọi qua đó
Viên Hồng vừa mới quay lại văn phòng thì nhận được điện thoại của Dư Bạch, cô kinh ngạc vài giây, hỏi thiếu chắc chắn: "Cô Dư?"
Dư Bạch nói dăm ba câu giải thích sai lầm Dư Thải, sau đó cũng nói xin lỗi, Viên Hồng đột nhiên cũng không biết nên nói gì. Dư Bạch lại nói muốn muốn bù đắp sai lầm của Dư Thải, cho nên muốn giới thiệu chị của bạn tốt nhận phỏng vấn số báo tiếp theo.
Viên Hồng sửng sốt: "Tiền Ly?"
Dư Bạch nói: "Đúng vậy, là Tiền Ly."
Viên Hồng đương nhiên biết Tiền Ly, tiểu hoa mới nổi trong showbiz, đóng một bộ điện ảnh, hiện tại độ phổ biến rất cao. Tiền Ly thuộc loại nghệ sĩ có bối cảnh, cho nên những tạp chí bình thường thật sự không thể mời cô ấy, nếu có thì cũng là những tờ báo hàng đầu trong nước. Về phần Mạn Đồng thì thật sự không dám nghĩ đến.
Hiện tại cơ hội tốt như vậy đang ở trên tay Viên Hồng, tim Viên Hồng đập nhanh, cô nói: "Vậy cô Dư và Tiền Ly......"
Dư Bạch nói: "Em gái cô ấy là bạn tốt của tôi."
Cho nên cô và Tiền Ly cũng coi như quen biết, nhờ cậy một cuộc phỏng vấn thì hẳn không thành vấn đề.
Viên Hồng đương nhiên là vui rồi, vốn kỳ đầu tiên mời được LingLing Kwong thì đã nâng mức chuẩn lên cao hơn, bên sếp lớn đang sầu vì đối tượng phỏng vấn kỳ sau đấy. Nếu như là Tiền Ly thì phân lượng vậy là đủ rồi.
Nhưng cô ấy vẫn quyết định hỏi ý kiến Orm Kornnaphat trước.
Orm Kornnaphat bị gọi vào phòng làm việc của tổng biên tập, sau khi nghe xong câu hỏi của Viên Hồng thì cô nói: "Có thể."
Viên Hồng ngạc nhiên: "Em nói là không để ý phải không?"
Orm Kornnaphat nghe vậy thì khó hiểu, nhìn về phía Viên Hồng: "Vì sao lại để ý ạ?"
Viên hồng bị câu hỏi hợp tình hợp lý của cô làm câm nín, Dư Bạch không phải là bạn gái cũ của LingLing Kwong sao? Bạn gái cũ giới thiệu đối tượng phỏng vấn mà Orm Kornnaphat lại không ngại chút nào sao?
Không hợp lẽ thường lắm thì phải?
Nhưng không ngại là chuyện tốt, mọi việc sẽ tiến triển nhanh hơn nhiều. Viên Hồng nói: "Vậy thì vẫn là em và Tiểu Anh hợp tác, cô ấy làm chủ bút, em chụp ảnh, được không?"
Orm Kornnaphat bình tĩnh nói: "Vâng, em biết rồi."
Cô về lại chỗ làm việc thì Hà Tiểu Anh khều cô: "Chị Viên kêu cô làm gì vậy?"
Orm Kornnaphat quay đầu: "Bàn bạc đối tượng phỏng vấn kỳ tiếp theo."
Hà Tiểu Anh bật cười: "Tôi thấy là chị Viên không nỡ để cô đi đó."
Ngô oánh ở đối diện nói: "Chị Viên sao nỡ được, Orm Kornnaphat, nếu không cô làm đơn xin qua bên này đi."
Orm Kornnaphat ngước mắt nhìn hai người, cúi đầu cười cười, không nói chuyện.
Điện thoại rung lên hai lần, cô cầm lên nhìn, là LingLing Kwong nhắn tới: 【 Khi nào Orm tan làm? 】
Cô nhắn lại ngắn gọn: 【 5 giờ rưỡi. 】
LingLing Kwong ôm điện thoại suy nghĩ, 5 giờ rưỡi tan làm, rồi hai cô cùng đi mua lễ phục, khoảng tầm 7 giờ sẽ xong, ăn cơm tối ở bên ngoài xong thì còn có thể xem phim. Cô và Orm Kornnaphat vẫn còn chưa cùng đi xem phim rạp đâu, nghĩ đến đây thế là cô vào app Meituan, tìm cả buổi cũng không biết Orm Kornnaphat thích loại phim nào, cô chụp poster mấy bộ phim rồi gửi cho Orm Kornnaphat.
*Một sàn thương mại điện tử bên Trung Quốc.
Orm Kornnaphat cau mày nhìn điện thoại, gửi một dấu chấm hỏi qua.
LingLing Kwong hỏi: 【 Orm thấy bộ nào hay? 】
Orm Kornnaphat đánh giá: 【 Bộ phim kinh dị ở giữa không tệ lắm. 】
Là phần tiếp theo của một bộ phim kinh điển, Orm Kornnaphat đã xem một clip ngắn ở trên mạng, bầu không khí cũng không tệ lắm. LingLing Kwong nhìn chằm chằm bộ phim kinh dị trước khi hít thở sâu. Nếu Orm Kornnaphat thích, vậy thì bộ này đi.
Cô đặt hai vé, nhắn lại cho Orm Kornnaphat: 【 Đợi lát nữa tôi đến đón Orm. 】
Orm Kornnaphat hỏi cô: 【 Vì sao? 】
LingLing Kwong: 【 Đi mua lễ phục với Orm đó. 】
Orm Kornnaphat: 【 Không cần đâu, Viên Viên sẽ đi cùng tôi. 】
Viên Viên? Cố Viên Viên? Vì sao cô ấy lại đi mua lễ phục với Orm Kornnaphat?
LingLing Kwong chọc điện thoại, đột nhiên có chút không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com