Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118 - 119

Chương 118

Cửu Trại Câu ở huyện tỉnh A Bá, Tứ Xuyên, nơi đây có dân tộc Tạng, dân tộc Khương Châu tự trị, khắp nơi đều là cây xanh, sông, suối, thác nước, có tận 108 hồ nước ở đây, giống như hồ tiên cảnh Dao Trì, là một nơi thu hút du lịch.

Lúc trước quay phim Trần Mỹ Linh đã tới đây một lần, nhưng chuyến đi đó rất vội, trừ bỏ quay những cảnh quay cần thiết ra, thì nơi khác cũng chưa hề đi qua.

Tần Hàn Lâm là hy vọng diễn viên chính của mình có tâm tình tốt, tâm tình tốt thì mới có thể toàn tâm toàn ý đóng phim tốt được, cho nên mới tới đây ngày đầu tiên thì không có thu xếp công việc gì cả, ngày hôm sau cũng chỉ thu xếp một số việc phụ, không cần đòi hỏi gì mà kỹ thuật diễn xuất chúng. Bên đạo diễn chính của Trần Mỹ Linh chính là phó đạo diễn, còn Tần Hàn Lâm thì đang quay cho Quảng Linh Linh ở tỉnh khác.

Phó đạo diễn truyền đạt ý kiến cho Trần Mỹ Linh, để cô ra ngoài tùy tiện đi chơi.

Trần Mỹ Linh liền dẫn theo Phương Hồi đi ra ngoài chơi.

Xưa nay có câu "Trở về từ Cửu Trại Câu không nhìn nước". Nước ở Cửu Trại Câu trong vắt, ngay cả mùa thu như này, màu nước ở sông, hồ, suối, thác vẫn một màu; thác nước cao thấp, lớn nhỏ gì vẫn là một màu xanh lam trong suốt kia.

Đầu tháng 9, vẫn là mùa du lịch cao điểm ở Cửu Trại Câu, Trần Mỹ Linh cũng không dám nhảy loạn, lỡ bị người khác nhận ra lại bị một phen vây bắt, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, cố gắng chui vào chỗ nào mà không có người, nếu có đυ.ng phải ai thì kéo Phương Hồi ra, dù sao Phương Hồi vóc dáng so với cô cũng không sai biệt lắm.

Gió mùa thu mát mẻ, Trần Mỹ Linh nhìn trái nhìn phải không có người, lấy di động chụp 1 tấm phong cảnh gửi cho Quảng Linh Linh, không đánh chữ. Gửi tin nhắn WeChat thăm dò trước, lúc trước đang nói chuyện thì Quảng Linh Linh lại vừa lúc đến phim trường, đi vội, không biết di động ở trên tay ai không.

Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ đi qua, Quảng Linh Linh không nhắn lại. Trần Mỹ Linh nhàm chán load mới lại Weibo, kéo xuống xem có tin tức gì mới không, cô vẫn rất vui vẻ, hơn nữa nhớ tới chuyện này, cô lại có thể chia sẻ với Lai Ảnh.

Trần Mỹ Linh ——【 chị chị chị chị.... Chị chị chị】

Phản ứng kích động, cao hứng của cô có thể nói là rất chân thật.

Lai Ảnh thiếu chút nữa là bị màn hình tràn ngập chữ "chị" chiếu sáng mù cả đôi mắt, cô cũng đánh chữ, nhắn trở về mấy trăm cái: 【 nói nói nói nói nói nói nói nói nói nói nói...... Nói 】

Trần Mỹ Linh vui vẻ ——【 nói cho chị một tin vui. 】

Lai Ảnh ——【 nói. 】

Trần Mỹ Linh ——【chị thử đoán xem. 】

Lai Ảnh ——【 hôm nay Tần Hàn Lâm khen em? 】

Trần Mỹ Linh cười trộm ——【 không phải. 】

Lai Ảnh ——【 lão Quảng cho đối với em hệt như cây kẹo đường. 】

Trần Mỹ Linh cười mị mắt ——【 không sai biệt lắm, chị đoán lại đi. 】

Lai Ảnh ——【 hai người lại quay cảnh giường chiếu? [ tà ác ]】

Trần Mỹ Linh: "......"

Lai Ảnh ——【 không đúng, hai người hôm nay hẳn là đã tách rồi chứ, hmmm hay là kế hoạch có sự thay đổi, hai ngươi lại quay cùng với nhau. 】

Trần Mỹ Linh ——【 cũng không phải. 】

Lai Ảnh ——【[ phát điên ]】

Trần Mỹ Linh ——【 ha ha ha ha 】

Lai Ảnh ——【 em có nói hay không [ chuột chũi thét chói tai.gif]】

Trần Mỹ Linh nhìn cái gif kia tâm tình bỗng chốc phức tạp, gợi nhớ khi nãy cô vừa đối với Lai Ảnh một tia bất mãn, hai người cứ vậy gửi cho nhau [chuột chũi thét choi tai.gif], Lai Ảnh bị cô chọc đến mệt mỏi —【 em không nói thì chị ra ngoài ruộng gặt lúa. 】

Trần Mỹ Linh tự giác thay cho Quảng Linh Linh nói ra khẩu khí, tràn đầy vui sướиɠ đem tin này nói cho Lai Ảnh ——【 em với Quảng lão sư đang yêu nhau. 】

Năm phút sau, Lai Ảnh vẫn chưa nhắn lại.

Trần Mỹ Linh ——【 chị đi gặt lúa rồi sao? 】

Mới vừa nhắn xong, Lai Ảnh liền nhắn một câu lại ——【 có thuận tiện hay không tiếp điện thoại!!!!!! 】

Sáu dấu chấm than, Trần Mỹ Linh sợ mình nói không tiện thì cô ấy liền bay qua giết luôn quá, Trần Mỹ Linh quan sát bốn phía, nhắn lại——【 chờ một lát, em đi về chỗ của em đã. 】

Lai Ảnh ——【 tốt!!!!!! Mau!!!!!! 】

Trần Mỹ Linh ——【 chờ em mười phút. 】

Mười phút sau, Trần Mỹ Linh thở hồng hộc mà trở về, đem cửa phòng đóng lại, nhắn tin ——【 tới rồi. 】Lai Ảnh lập tức gọi điện thoại qua đây.

"Aaaaaaaaaa có thật hay không có thật hay không có thật hay không, hai người thổ lộ khi nào, mau khai báo thật với chị, chị muốn hai người nhanh chóng làm rõ! Một hai lại đi lừa chị là sao!!!!"

Trần Mỹ Linh nhanh chóng đem tay mình cách xa 50cm, không mở loa, trực tiếp nói chuyện với Lai Ảnh: "Mới vừa thổ lộ thôi, ban nãy không phải nói với chị rồi sao?"

Lai Ảnh: "Gạt người, nãy là khác, giọng của em nói là chỉ "mới vừa", "mới vừa" là qua bao lâu rồi, em mau nói!"

Trần Mỹ Linh nhìn điện thoại: "Sáu tiếng đồng hồ, năm phút."

Lai Ảnh tức giận muốn quăng điện thoại, cô cúp máy.

Trần Mỹ Linh nhanh chóng gọi lại cho cô, đi thẳng vào vấn đề, liền xin lỗi: "Em sai rồi, đầu tiên là ở trên máy bay tận 3 giờ liền, sau đó xuống máy bay, ở trên xe thì em liền quên mất, rồi tới Cửu Trại Câu, sắp xếp hành lý, trì hoãn một hồi, lúc sau em rảnh rỗi liền tìm chị, có trời đất chứng giám."

Lai Ảnh thở phì phò nói: "Chứng giám cái gì mà chứng giám, hiện tại tâm đều đóng băng hết rồi!"

Trần Mỹ Linh nói một tràng lời hay ý đẹp, nói một hồi cho người kia cảm thấy thoải mái, rốt cuộc Lai Ảnh bên kia cũng cười: "Hai người thật là không biết gì cả, lúc chị ở đoàn phim buồn cười gần chết, rõ ràng là thích nhau, mỗi ngày ghen lên ghen xuống, còn suy đoán cái này cái kia, so với diễn còn hơn nữa kìa."

"Ghen?"

"Em không biết? Lão Quảng vẫn nghĩ rằng người em yêu thầm là Trần Mộc Dương hahaha."

"Này thật đúng là em không biết."

"Em nghe, chị kể chi tiết cho." Lai Ảnh tận lực hết sức mà bán đứng khuê mật của mình, thuận tiện còn thêm chút dấm, nói là Quảng Linh Linh khi nhắc tới Trần Mộc Dương là khóe mắt lại hồng hồng lên, hệt như hận thù vậy, còn nữa bản thân Lai Ảnh đã tìm đủ mọi cách ám chỉ, kết quả Quảng Linh Linh hệt như đứa đần vậy, nói cô co đầu ngón tay lại thì thành nấm đấm hahaha.

Trần Mỹ Linh nghiêm túc cắt ngang lời cô: "Quảng lão sư không có ngốc, cô ấy là đơn thuần. Duỗi thẳng tay ra thì năm đầu ngón tay đúng rồi, co lại thì thành nắm đấm, không gì xấu cả!"

Nụ cười Lai Ảnh dần biến mất: "....."

Trần Mỹ Linh: "Chị như nào lại không nói tiếp?"

Lai Ảnh có một trực giác mạnh mẽ, loại trực giác này khiến cô có chút sợ hãi: "Chị là sợ hai người cùng nhau đối phó chị a."

Trần Mỹ Linh thiện ý mỉm cười, ngữ khí ôn nhu: "Như nào lại làm thế chứ Lai lão sư?"

Lai Ảnh: "Em em em, ngữ khí nói chuyện này của em hệt như Quảng Linh Linh muốn chỉnh đốn chị, em khẳng định là có âm mưu."

Trần Mỹ Linh vẫn mỉm cười, ôn nhu nói: "Em thật không có, em cùng chị có giao tình tốt như vậy, em lại đi lừa chị sao?"

Lai Ảnh ở ruộng lúa muốn nổi da gà, nghe có vẻ như đang tự lừa bản thân, nhưng gió thổi quần quật tới làm Lai Ảnh nổi da gà lên: "Em có biết Quảng Linh Linh như thế nào mà xác định bản thân mình thích em không?"

Đôi mắt Trần Mỹ Linh sáng lên!

Lai Ảnh đắc ý, khẽ hừ một tiếng: "Đều là do chị."

.......

Hai người nói chuyện hơn nửa giờ, bên kia nói là không thể tám quá lâu, Trần Mỹ Linh vẫn chưa muốn cúp điện thoại với Lai Ảnh, trong lòng cảm xúc chua xót sắp bao phủ cả người cô.

Quảng Linh Linh vẫn chưa nhắn tin lại.

Trần Mỹ Linh úp mặt xuống giường, đem mặt vùi vào gối, hét lên, sau đó ở trên giường mà lăn qua lăn lại. Hét 10p, lăn 10p, lấy điện thoại di động đem đi sạc, xem WeChat, Quảng Linh Linh như cũ vẫn chưa nhắn.

Cô lại giống hệt như con cá trên cạn, vô lực mà xụi lơ ở trên giường, chỉnh âm lượng thông báo của điện thoại lên mức lớn nhất, chờ tin nhắn.

Mơ mơ màng màng.

Tinh tinh-----

Trần Mỹ Linh đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lấy điện thoại xem, Quảng Linh Linh cũng gửi cho cô một tấm hình, là hình chụp nhóm chung, bối cảnh là một sa mạc vô tận, không hề thấy cỏ xanh, nhân viên công tác ở đoàn phim gồm Quảng Linh Linh, Tần Hàn Lâm đều đội mũ để chắn gió, tư thế nông dân khoát tay với nhau, cuộc đời có vẻ như đầy thăng trầm.

Theo sau đó là một dòng chữ tin nhắn: Không có tương phản thì không có tổn thương [mỉm cười]

Trần Mỹ Linh cầm di động hết sức vui vẻ, nhưng cũng không vui lắm, cô ở đây thì phong cảnh hữu tình, núi non tuyệt đẹp, còn Quảng Linh Linh thì lại run cầm cập ở nơi đó, cát bay đầy trời.

Trần Mỹ Linh ——【 đau lòng, sờ sờ đầu. 】

Quảng Linh Linh ——【 em so với chị lùn hơn, sờ không tới đâu. 】

Trần Mỹ Linh ——【 em có thể nhảy lên, em nhảy cũng tốt lắm. 】

Quảng Linh Linh ——【 vậy chị cũng nhảy. 】

Trần Mỹ Linh ——【 em nhảy cao hơn!】

Quảng Linh Linh ——【 vậy chị nhảy càng cao! 】

Trần Mỹ Linh ——【 em nhảy càng càng cao hơn! 】

Quảng Linh Linh ——【 vậy chị nhảy càng càng càng càng cao! Chị túm cổ áo em lại không cho em nhảy. 】

Trần Mỹ Linh ——【 chị sao lại không cho em sờ đầu [ ủy khuất ]】

Ở một nơi nào đó tỉnh G, ánh mắt Tiểu Tây nhìn Quảng Linh Linh cầm di động cười không ngừng, trong lòng có thể nói là rất nôn nóng. Quảng Linh Linh bỗng nhiên đứng lên, hỏi: "Tiêu Tây, em cao mét mấy?"

Tiểu Tây ngây ngốc, trả lời: "1m60."

Quảng Linh Linh hồ nghi nhìn cô, Tiểu Tây bĩu môi: "Được rồi 1m59, làm tròn thành 1m60.."

Kém 7cm, ừm... Quảng Linh Linh đứng trước mặt cô: "Em có thể sờ đầu tôi được không? Thử xem."

Tiểu Tây ngửa đầu lên nhìn Quảng Linh Linh cao hơn mình một cái đầu, tâm tình phức tạp, cũng không dám sờ, đầu sư tử sao có thể tùy tiện mà sờ.

Quảng Linh Linh kéo tay cô, đυ.ng tới ngón tay, rút tay về, thay vào đó là nắm lấy cổ tay: "Thử một chút, tăng tiền lương cho em."

Tiểu Tây lập tức nhón chân sờ thử.

Vừa nhìn thấy cô nhón chân như vậy, Quảng Linh Linh không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trở lại chỗ ngồi, lại nhắn tin gửi qua.

Hai phút sau, Trần Mỹ Linh nhận được tin nhắn.

Quảng Linh Linh ——【 được rồi cho em sờ [ cúi đầu ]】

Trần Mỹ Linh quăng di động sang một bên, che mặt thét chói tai, quay cuồng, thậm chí còn quắn quéo tới lui, che mặt thẹn thùng, không tiếng động lại thét chói tai, cười cười, chân run không ngừng.

Hai vị cơ lão ngây ngô lần thứ hai nói chuyện phiếm với nhau, không ai dạy mà cuối cùng cũng tìm được pháp môn nói chuyện phiếm của tình nhân --- ấu trĩ, làm như là còn trẻ con lắm vậy.




Chương 119

Thân là nghệ sĩ, vẫn là nghệ sĩ nổi tiếng dưới ánh mắt của đại chúng, nhất định không thể yêu đương tùy ý như người bình thường. Mỗi lần liên hệ với nhau, phải cẩn thận thăm dò trước một phen.

Trần Mỹ Linh ——【 Quảng lão sư chị có thể tiện nói chuyện điện thoại không? 】

Quảng Linh Linh ——【chị đang ở phim trường, không tiện lắm.】

À. Trần Mỹ Linh thầm nghĩ, có chút mất mát, nhưng cô cũng có thể hiểu được. Chị ấy hiện tại có thời gian rảnh như vậy là rất hiếm, chờ bắt đầu quay, không, chờ chị ấy quay xong bộ phim này, hẳn công việc sẽ còn bận rộn hơn, chạy không hết quảng cáo, tiếp nhận không ít kịch bản mới, giới giải trí chính là một con sông rộng lớn, tất cả mọi người đều đang đi ngược lại dòng, nếu không tiến tới thì sẽ bị thụt lùi phía sau.

Ba tháng còn lại, là những ngày cuối cùng cô có thể nhàn rỗi trong năm nay, có thể ở đoàn phim, hết sức chuyên tâm mà nghiên cứu để quay một bộ phim tốt, điều này đối với một diễn viên không phải là minh tinh trên màn ảnh lớn là một điều may mắn. Trần Mỹ Linh cũng không ngoại lệ, làm minh tinh, cô phải suy xét tới nhiều chuyện, phải chú ý tới tính cách, ngoại hình, không thể để xảy ra chuyện Out Of Character; phải vì công ty mà tạo ra lợi nhuận, làm bước tiến cao hơn cho bản thân.

Nếu có thể chỉ diễn thôi thì tốt rồi, nhưng.. Nhưng là có quá nhiều chuyện như vậy, cô không thể tùy hứng được.

Trần Mỹ Linh lấy lại tinh thần ——【 vậy nhắn tin cũng được, em đang trong khách sạn, hôm nay không có sắp xếp công tác gì cả. 】

Quảng Linh Linh ——【 ừm. 】

Quảng Linh Linh ——【 chờ một chút, Tần Hàn Lâm chỉ đạo chị diễn xuất, sau khi kết thúc công việc, chị trở về khách sạn sẽ gọi điện thoại cho em.】

Trần Mỹ Linh ——【 dạ [ tâm ]】

Quảng Linh Linh khóa màn hình điện thoại, đưa cho Tiểu Tây, bước vội ra khỏi lều đi ra ngoài.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, lại bắt đầu quay tiếp.

Trần Mỹ Linh nằm ở trên giường chốc lát, cảm thấy mình không thể như vậy mà ăn không ngồi chờ Quảng Linh Linh kết thúc công việc, quá sa đọa, trước kia cô không phải là người lười biếng như vậy.

Trước khi tách nhau ra, Quảng Linh Linh đưa cho cô cuốn "Sách Cát" của Borges. Trần Mỹ Linh lấy ghế ngồi xuống, ngồi ở phía cửa sổ bắt đầu đọc sách. Lật từng trang sách một, âm thanh sàn sạt đang quấy nhiễu thanh âm yên tĩnh trong phòng, ánh mặt trời dần dần ngã về phía Tây.

Hoàng hôn buổi chiều đẹp rực rỡ, Cửu Trại Câu đẹp như bước ra từ mộng cảnh vậy.

Trần Mỹ Linh từ dòng chữ trong sách, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, lập tức lấy điện thoại chụp lại, gửi cho Quảng Linh Linh, vẫn như cũ không có gửi thêm dòng chữ tin nhắn nào.

Cô đi ra cửa tìm Phương Hồi cùng ăn cơm chiều, cơm nước xong cứ an tĩnh như vậy mà về phòng, từ trong máy tính mà mở ra một folder "Tập hợp phim điện ảnh kinh điển", tỉ mỉ nghiền ngẫm kỹ thuật diễn của các diễn viên thế hệ trước, xem một lát thì dừng lại, tự mình thử nhập vai biểu diễn. Khi thì nhíu mày, khi thì lông mày lại giãn ra, bất tri bất giác ba giờ đã trôi qua. Trong lúc đó Quảng Linh Linh có nhắn tin cho cô một lần, chưa nói hai câu thì lại bận rộn tiếp.

Buổi tối 9g30, Trần Mỹ Linh nhìn di động một cái, ôm áo ngủ vào phòng đi tắm. Lúc tắm xong thì nhận được một tin vui, Quảng Linh Linh ——【 kết thúc công việc, chị lập tức trở về khách sạn, chờ chị. 】

Quảng Linh Linh ——【 đến nơi rồi, em đâu? 】

Quảng Linh Linh ——【 chị đi tắm, người toàn mồ hôi, xong sẽ nghỉ ngơi.】

Tin nhắn trên màn hình là gửi từ hai phút trước, Trần Mỹ Linh vội vàng nhắn tin lại ——【 em đây, em mới vừa tắm xong, Quảng lão sư. 】

Quảng Linh Linh không trả lời.

Trần Mỹ Linh lại nhắn thêm một tin cho cô ——【 Quảng lão sư Quảng lão sư Quảng lão sư Quảng lão sư. 】

Quảng Linh Linh nói đi tắm là đi tắm, cũng không có lướt lướt Weibo gì cả, bở lỡ tin nhắn của Trần Mỹ Linh, trong lúc chờ cô nhắn lại, thì Trần Mỹ Linh vội vàng trải khăn trải giường ra.

Tinh tinh----

Quảng Linh Linh——【 xong rồi. 】

Trần Mỹ Linh ——【[ chuột chũi thét chói tai.gif]】 cô quả thực là lòng nóng như lửa đốt, lúc trước chờ đợi bốn năm giờ liền cũng không sốt ruột như bây giờ.

Quảng Linh Linh ——【[ chuột chũi thét chói tai.gif]】

Trần Mỹ Linh ——【 Quảng lão sư. 】

Quảng Linh Linh ——【 Trần lão sư. 】

Trần Mỹ Linh ——【 chị làm gì mà bỗng nhiên gọi em như vậy? 】

Quảng Linh Linh ——【 bởi vì em gọi chị như vậy. 】

Trần Mỹ Linh ——【em vẫn luôn kêu chị như vậy mà. 】

Quảng Linh Linh ——【 hiện tại vẫn luôn vậy à, em chắc là không cần đổi xưng hô không? 】

Trần Mỹ Linh ——【 chị không thích sao? Nếu chị muốn em đổi, thì em liền đổi. 】

Quảng Linh Linh ——【 Không sao, cũng được, cũng không phản cảm, huống hồ em so với người khác gọi thì không giống nhau.】

Trần Mỹ Linh mặt hơi nóng lên, cái gì.... Cái gì mà nói là cô gọi so với người khác không giống nhau......Gọi gì cơ........Như nào.... Suy nghĩ nhanh chóng hướng tới chuyện gì đó không tốt lắm, giống như con ngựa thoát dây cương không chịu sự không chế nào.

Trần Mỹ Linh sắp bị suy nghĩ đen tối của mình làm xấu hổ đến chết.

Tinh tinh----

Quảng Linh Linh ——【em bận? 】

Trần Mỹ Linh vội nhịn xuống mặt đỏ, hồi ——【 không có, em đi rót ly nước 】

Quảng Linh Linh ——【 A, em tiện gọi điện thoại sao? 】

Trần Mỹ Linh ——【 dạ, thuận tiện. 】

Yêu cầu video call tới, không phải là chỉ gọi điện thoại thôi sao? Đây là sao? Trần Mỹ Linh mặt đầy dấu chấm hỏi do dự một giây, bắt máy, người đối diện trong video mặt có chút hoảng loạn, đôi mắt Quảng Linh Linh tựa hồ đang nhìn phím di động bên dưới: "Chị là muốn gọi bình thường, không biết như nào liền ấn vào video."

Trần Mỹ Linh ngay cả một sợi tóc của người đó cũng không chịu bỏ qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: "Như vậy cũng được, em nhớ chị, Quảng lão sư."

So với buổi trưa hôm nay, câu nói "em nhớ chị" là từ miệng nói ra, tựa như là dòng sông cuối cùng đổ về biển, rất tự nhiên không chút che giấu gì.

Quảng Linh Linh bị câu nói nhớ chị của cô thì tay dừng lại, ôn nhu ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt Trần Mỹ Linh, cô ấy vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài xõa ra, mềm mại, khuôn mặt vẫn dịu dàng như làn nước trong xanh, làn da trắng nõn như muốn tỏa sáng, nhìn thấy liền muốn chui qua màn hình hôn lên khuôn mặt ấy một cái.

Lúc đó Trần Mỹ Linh cũng quan sát cô, Quảng Linh Linh hiển nhiên cũng vừa tắm xong, tóc không kịp chăm sóc, chỉ dùng khăn tắm tùy tiện lau sạch, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, cũng không hề mất đi khí chất, giọt nước theo sống mũi chảy xuống cằm, cổ áo ngủ thì mở hai nút, trong tay vẫn còn đang cầm khăn lau tóc, đôi mắt phượng híp lại, gợi cảm, có chút lười biếng như một con báo vậy.

Trần Mỹ Linh cảm thấy tim mình chịu một đòn kích thích, trái tim cơ hồ đập kịch liệt, cô ngơ ngác nhìn, mắt thường có thể nhìn thấy cả khuôn mặt cô đang dần đỏ lên, cô muốn.... Muốn.....

Hai đùi của Trần Mỹ Linh khó chịu mà cọ cọ vào nhau ở dưới chăn.

Quảng Linh Linh nhìn thần sắc của cô, còn tưởng là cô không hài lòng, sau đó từ trong camera nhìn thấy được bộ dáng "lôi thôi lếch thếch" của mình, sắc mặt của cô hơi thay đổi một chút, nhanh chóng mà nói ra một câu "Chờ chị một chút."

Quảng Linh Linh biến mất khỏi màn hình.

Phòng khách sạn không quá lớn, động tĩnh gì đều có thể nghe thấy. Trần Mỹ Linh đầu tiên là nghe thấy thanh âm chạy lộc cộc, tiếng máy sấy ong ong vang lên, còn có tiếng vòi nước chảy, ba phút ngắn ngủi, Quảng Linh Linh xuất hiện trong màn hình, đã thay đổi bộ dáng tùy tiện lúc đầu của mình, cả người như vừa được chuyên viên trang điểm tạo hình lại vậy, tóc mái trên trán được gom lại, lộ ra vầng trán đầy đặn, mái tóc dài được sấy, để lộ ra đường nét trên khuôn mặt không chút khuyết điểm nào, ngược lại càng trở nên xinh đẹp, có thần thái hơn, bởi vì còn dính nước ở trên mặt, đôi mắt lười hơi hơi khép, khóe mắt có chút cong lên, tựa như mang theo hình dáng của hoa đào vậy, cả phòng tựa hồ có thể nghe thấy ánh mắt chan chứa điện giật bùm bùm của cô.

99 điểm!!!

Ngay sau đó Quảng Linh Linh tỉ mỉ chọn một góc độ, thăm thúy nhìn vào trong ống kính, những dòng điện vô tuyến vẫn luôn truyền qua Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh không chịu được khẽ run một chút, hít một hơi, cô sợ cứ vậy cô sẽ chết mất.

Thực đẹp, 100 điểm!! Quảng Linh Linh đối với phản ứng của Trần Mỹ Linh rất hài lòng.

Nhưng Trần Mỹ Linh lại không chịu được.

Quảng Linh Linh ngượng ngùng hạ thấp mặt một chút, để lộ ra một tia ôn nhu trên gương mặt xinh đẹp của mình, khiêm tốn nói: "Vừa mới tùy tiện đi sấy tóc, đợi lâu không?"

Này còn nói là tùy tiện? Nếu cô ấy mà nghiêm túc sấy tóc, Trần Mỹ Linh cảm thấy mình không có bệnh tim thì cũng bị chết vì nhồi máu cơ tim quá.

Quảng Linh Linh đợi lâu không thấy đáp lại, giống như một đứa trẻ không được khen ngợi vậy, nhẹ nhàng thúc giục một tiếng.

Trần Mỹ Linh bỗng nhiên tắt camera điện thoại, ngăn chặn ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi thứ của Quảng Linh Linh, xoay người một cái, đang nằm sấp biến thành nẳm ngửa hình chữ đại (大) ở trên giường, xoa xoa lòng ngực mình mà thở dốc, làm vậy giống như có thể đem nhiệt ý trong cơ thể mình thổi bay đi.

Quảng Linh Linh: "???"

Chẳng lẽ sơ suất, một trăm điểm biến thành 0 điểm? Không đến mức đó a, vừa đẹp vừa soái, cô mất hai phút để tạo hình, còn dành phút cuối cùng để ngắm nghía lại trong gương. Tuy nói tạo hình ngày thường của cô là do chuyên viên trang điểm thiết kế, nhưng cô là chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy, cũng học được một ít kỹ năng ở phương diện này, như nào lại mắc vào sai lầm khó coi như này chứ?

Quảng lão sư "chưa kịp tốt nghiệp thì bị đánh rớt" cảm thấy bi thương.

Quảng Linh Linh: "Này."

Trần Mỹ Linh đem điện thoại cách mình ra xa chút, để tránh bại lộ âm thanh thở dốc của mình: "Dạ.....dạ......dạ....."

Quảng Linh Linh ghé sát nghe thấy thanh âm từ bên kia truyền tới: "Em không thích như vậy, lần sau chị không như vậy nữa, em đừng trốn tránh chị a, chúng ta là mới ngày đầu tiên yêu nhau thôi đó."

"Em em em, em không, không phải là không thích." Trần Mỹ Linh cầm di động trên tay, nhanh chóng nói, "Em là thích, đặc biệt thích!"

"Vậy em làm gì mà không cho chị nhìn em, em cũng không thèm nhìn chị?" Quảng Linh Linh khó hiểu nói.

"Em em em, em.." thanh âm dần thấp, "..... xấu hổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com