Chương 72,73
Chương 72
Tô Hàn nghe được tiếng "bíp" từ điện thoại, trong lòng thầm nói: "Gì vậy trời?"
Tô Hàn và Tiết Dao cũng không phải người xa lạ, bọn họ đã quen biết từ nhiều năm trước đây. Tiết Dao lớn hơn cô 7 tuổi, trời sinh có bộ mặt y như búp bê, nhìn như con nít, lúc Tô Hàn vừa mới vào nghề, Tiết Dao đã là người đại diện có tiếng trong giới, Tô Hàn đi theo cô ấy một thời gian, sau đó vì một số lí do mà rời đi, từ đó cũng không gặp nhau nữa.
Vốn tưởng rằng sau bao nhiêu năm, cô ấy sẽ đối đã với người khác ôn hòa hơn trước kia một chút, hiện tại xem ra không những có mà ngược lại nhiều hơn. Lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy, rõ ràng tối qua vừa nói chuyện điện thoại, hôm nay liền giả vờ lại không quen biết cô.
Tô Hàn tức giận, bất quá không có gào thét lên để phát tiết, mà hướng về phía không khí đấm đá quyền cước một trận.
Sau đó lại thở dài, thầm nghĩ: Trần Mỹ Linh à Trần Mỹ Linh, nếu như em có thể nổi tiếng như Quảng Linh Linh thì tôi cũng không cần phải chịu khổ sở thế này.
Nhân vật tai tiếng trong tin đồn hiện đang ở phim trường hóa trang, bây giờ là thời đại thông tin, tin tức trên mạng lan truyền rất là nhanh, sáng sớm Phương Hồi đã nhìn thấy, vừa lúc đang muốn khuyên nhủ Trần Mỹ Linh điều gì đó, nhưng bị Trần Mỹ Linh nhìn thấu, cô nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nở ra nụ cười như trước đây.
Cô cái gì cũng biết, không cần người khác đi nói cho cô.
Đâu chỉ Phương Hồi, cả đoàn phim ai cũng đều biết, những ai không biết đều bị thu hút bởi tiếng buôn chuyện của người khác, bọn họ tự cho là đang thì thầm trong bí mật, nhưng nhiều người cộng lại thì chính là tạo ra âm thanh không thể không chú ý tới.
Trần Mỹ Linh ở phòng hóa trang đợi cho đến khi Tần Hàn Lâm đến phim trường, cô trực tiếp đi thẳng ra ngoài quay phim luôn. Chỉ khi đóng phim, mới có thể toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nhân vật, không cần phải để ý đến những lời đồn thổi ngoài kia.
"Cắt! Qua----"
"Đều là những lời đồn thôi, đừng để tâm, qua mấy ngày nữa sẽ ngưng thôi." Tần Hàn Lâm vỗ vỗ vai Trần Mỹ Linh, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Em hôm nay đã quay xong cảnh rồi, nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi."
Trần Mỹ Linh cười cười: "Không được, trước kia em đều ở đoàn phim tới tối, đợi cho khi kết thúc xong việc, hôm nay cũng vậy."
Chồng của Tần Hàn Lâm cũng từng bị như vậy, tuy là ở nhiều năm trước đây, nhưng thủ đoạn bẩn thỉu trong giới vẫn rõ, mười mấy năm cũng vẫn vậy, Trần Mỹ Linh vừa nói ra là ông liền hiểu, Tần Hàn Lâm rất tự nhiên, gật đầu hỏi: "Vậy em có muốn cùng tôi xem lại playback không?"
Người xung quanh Tần Hàn Lâm không ai dám nói gì, điều này đã tạo ra một không gian yên tĩnh cho Trần Mỹ Linh, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, gật đầu: "Đương nhiên là muốn xem rồi, cảm ơn đạo diễn Tần."
Hai cặp mắt đang ẩn nấp trong bóng tối liền chớp động một cái, rồi lại biến mất.
Playback phát lại là đoạn phim mà Trần Mỹ Linh vừa đóng lúc nãy, cô thông minh tuyệt đỉnh, bày mưu tính kế, trước khi phát ra sự tình thì đã dự đoán trước được tất cả mọi việc, vì lục điện hạ Kinh Tú một kế hoạch lớn.
Khác xa với sự bất lực trong thực tại của cô.
Hiện tại, cô không thể liên lạc được với điện hạ, giả vờ lấy điện thoại di động xem thời gian, sau đó ấn vào ứng dụng WeChat, Quảng Linh Linh vẫn như cũ không gửi cho cô một tin nhắn, ngược lại có mấy người bạn trong giới nhắn tin thăm hỏi, Trần Mỹ Linh cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp lại từng người một. Những người vẫn giữ liên lạc với cô từ lúc cô còn ở đỉnh cao, đến khi gặp chuyện, như vậy đều là những người bạn thật sự.
[Cô không sao chứ, tiểu Trần?]
[Không sao đâu, tôi đang ở trong đoàn phim.]
[ Trong giới chính là như vậy, toàn hóng hớt chuyện này chuyện kia, không bao lâu sẽ có tin tức khác thôi, đừng để trong lòng.]
[Tôi biết rồi.]
......
[Tiểu Trần, tâm tình có ổn không?]
[Vẫn ổn, vừa quay xong một đoạn phim, đang xem playback cùng đạo diễn.]
[Tớ cũng vừa vào đoàn phim, cách chỗ cậu không xa lắm, buổi chiều sẽ đi thăm cậu, thuận tiện mang một ít đồ ăn ngon cậu, chờ tớ nhá [cười xấu xa] ]
[Đừng qua, chuyện này với tớ không tiện cho lắm.]
[Tớ đi thăm là chuyện bình thường, có gì bất tiện chứ.]
[Sẽ có người nói tâm tình tớ không tốt, có bạn tốt bên cạnh an ủi, chẳng lẽ phải kéo cậu xuống bùn luôn hay sao? Hay có khi tớ bị nói, yêu người khác, một lúc đạp hai thuyền? ]
Người bạn đó vừa cầm di động đọc, vừa cười to: Trả lời: [Hahahaha, cái quái gì vậy, quá hai ngày sẽ đi thăm cậu, có việc gì thì cứ gọi cho tớ bất cứ lúc nào. Yêu cậu! Moahh~]
"Cách cách cách...." Trần Mỹ Linh bị một cái bình lắc lư trước mắt hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu lên, sau bình phản chiếu ra là khuôn mặt của Phương Hồi, Phương Hồi đưa cho cô, là một loại nước ép trái cây, nước nho, lành lạnh rất ngọt, Phương Hồi nói: "Dư lão sư mời mọi người uống, ai cũng đều có phần."
Phim trường chỉ có một Dư lão sư, chính là tiểu thịt tươi đang nổi Dư Thanh Ngôn.
Xa xa hướng Dư Thanh Ngôn ném một cái nhìn cảm kính, Dư Thanh Ngôn dùng ngón tay ấn lông mày của mình, thập phần nhìn rất anh tuấn.
......
Quảng Linh Linh ngủ đến 10g sáng, đứng dậy, trước tiên liền có thể thông báo cho Tiết Dao, cô vừa mới ngủ dậy, có thể cùng cô ấy bàn chuyện chính sự.
7g sáng khi tỉnh dậy, Quảng Linh Linh gửi tin nhắn cho Tiết Dao, hiện tại còn cảm thấy bản thân rất cơ trí, nếu để cho Tiết Dao xử lý chuyện đó, chính là gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, chỉ là một Trần Mỹ Linh, nói không chừng liền hóa thành pháo hôi, Quảng Linh Linh biết Tiết Dao còn bất mãn về vụ Trần Mỹ Linh bấm ké độ hot của cô lần trước, thêm vụ việc tin đồn lần này, thù mới nợ cũ lần lượt tính cả.
Lương Thư Yểu đưa ly nước, bàn chải đánh răng cho Quảng Linh Linh, thiếu chút nữa là hầu hạ cô rửa mặt luôn, điện thoại di động đặt ở bên ngoài vang lên, Quảng Linh Linh chỉ liếc cô một cái, Lương Thư Yểu liền chịu thương chịu khó cầm di động đưa cho cô, Quảng Linh Linh ra hiệu cho cô mở loa ngoài.
Tiết Dao đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: "Em cùng Trần Mỹ Linh là quan hệ gì?"
"Phụt----" Quảng Linh Linh phun ra một ngụm kem đánh răng, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần thứ ba cô bị hỏi về vấn đề này, lần đầu tiên là ba mẹ cô, lần thứ hai là Lương Thư Yểu, hiện tại lại là Tiết Dao. Mấu chốt là giọng điệu của bọn họ đều giống nhau khi hỏi về quan hệ giữa cô và Trần Mỹ Linh, hai người bọn họ rõ ràng là thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn được nữa.
Đây là sao vậy, lát nữa cô nhất định phải cùng Trần Mỹ Linh phỉ nhổ một chút.
Quảng Linh Linh súc miệng, một lần nữa lặp lại câu trả lời: "Bạn bè, bạn bè tốt hơn bạn bè bình thường một chút, không đến nỗi là tri kỷ. Tôi còn muốn tiếp tục kết giao với cô ấy."
Kết giao....
Lương Thư Yểu nhìn trời thở dài: "......"
Cô nên nói biểu muội của cô có dã tâm hay nói thẳng là làm chuyện động trời?
"Tôi chỉ là xác nhận lại một chút," Tiết Dao nói ra nguyên nhân thật sự mà cô gọi điện đến, "Đã bước đầu xác nhận người giật dây phía sau là ai, còn đang thu thập chứng cứ, dự tính hai giờ sau có thể là thu thập xong."
Quảng Linh Linh dừng lại động tác, hỏi: "Ai?"
Tiết Dao: "Đổng Nhã Phi."
Quảng Linh Linh ngây ngốc một chút, "Này là ai? Sao chưng từng nghe qua, từ đâu lọt ra người này?"
Tiết Dao thiếu chút nữa là bật cười, bình tĩnh lại, nói: "Một nghệ sĩ hạng ba, cùng Trần Mỹ Linh chung công ty và người đại diện, ngay từ đầu nhân vật mà Trần Mỹ Linh đóng là của cô ấy, sau lại bị Trần Mỹ Linh đoạt mất."
"Từ từ, Trần Mỹ Linh đoạt nhân vật gì của cô ta, nhân vật gì chứ?" Quảng Linh Linh căn bản không biết chuyện này, lúc này cô mới nhớ ra, lần đầu tiên gặp Trần Mỹ Linh là hình như cô ấy chủ động gõ cửa phòng cô, sau đó chính là buổi thử vai, cô cho rằng Trần Mỹ Linh chính là thử vai mới đến khách sạn, Trần Mỹ Linh không có nói cho cô biết, cô cũng không nhớ tới chuyện này, hiện tại nghĩ lại, không phải là rất kỳ lạ hay sao? Thì ra lúc trước cô ấy có vai diễn, Quảng Linh Linh không hiểu tại sao lại tò mò về nhân vật ban đầu của cô ấy.
Tiết Dao nói móc nàng: "Em không biết? Không phải là bạn tốt hay sao, còn có ý định tiếp tục kết giao nữa?"
"Ít nói nhảm, chị mau nói cho tôi biết."
"Cung nữ." Tiết Dao lập tức nói.
Quảng Linh Linh truy lại ký ức bản thân về kịch bản cùng tư liệu, sửng sốt không nhớ ra có nhân vật cung nữ quan trọng gì, vì thế hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Tiểu Xuân."
"Đó chẳng phải là cung nữ bên người tôi sao? Không đúng nha." Quảng Linh Linh nhíu mày nói, "Cung nữ này chính là pháo hôi mà."
"Tôi đã tra qua, chính là cung nữ này, Tô Hàn vốn dĩ đem nhân vật này cho Đổng Nhã Phi, thử vai của đoàn phim của thông qua, chỉ là thiếu hợp đồng khi tiến tổ, là Trần Mỹ Linh đã chặn ngang lại, ỷ vào vị trí của mình, nhất quyết muốn nhân vật này, nghe nói còn bị cấp trên chỉ trích, là hướng tổng giám đốc Sở Giải Trí nên đè xuống." Tiết Dao nói đến chuyện kỳ quái này, "Bạn của em chắc nên đi xem lại chỉ số thông minh."
Trong đầu của Quảng Linh Linh một ý tưởng chợt lóe qua, không đợi cô kịp load não thì đã biến mất.
"Chỉ số thông minh của cô ấy rất bình thường." Quảng Linh Linh bỏ qua sự khác thường trong lòng mình, tự nhiên vì Trần Mỹ Linh giải vây, hơn nữa không cam lòng mà mắng lại, "Chị mới là chỉ số thông minh thấp."
"Tôi chỉ số thông minh thấp, tôi có thể giúp em tra được cái này?"
"Xin lỗi tôi thu hồi lại lời nãy, còn gì nữa?"
Tiết Dao: "Hoặc là chính cô ấy biết tiên tri, biết đoàn phim sẽ trống vị trí nữ chính, biết được cô ấy nhất định có thể đoạt được nhân vật này, tiên tri thì tôi không tin, nhưng tâm cơ khẳng định là có."
"Đừng nói bậy, chị một chút cũng không biết cô ấy như thế nào."
"Em thế nào lại giúp cô ấy nói hộ? Không phải là bạn bè bình thường sao?"
"....."
Hai người nói chuyện không ít, cuối cùng Tiết Dao nói: "Thấy em cùng Trần Mỹ Linh là quan hệ bạn bè, Đổng Nhã Phi lại cùng người đại diện với cô ấy, chuyện này tôi tới hỏi ý kiến em một chút, xem em muốn xử lý thế nào, nhanh chóng cho tôi đáp án. Không nên kéo dài thêm, đêm dài lắm mộng, đối với em sẽ bất lợi."
"Tôi biết rồi."
Quảng Linh Linh cúp điện thoại, rửa mặt, thay y phục, Lương Thư Yểu cũng thu dọn đồ đạc, đi theo cô xuống lầu.
Mẹ Quảng nhìn Quảng Linh Linh một thân y phục ra ngoài, có chút mờ mịt: "Chuyện này, đây là sao vậy? Như thế nào vừa mới về nhà liền đi?"
Quảng Linh Linh:"Mẹ, con có việc gấp phải đến đoàn phim."
Lương Thư Yểu cười cười: "Dì Mẫn, vừa lúc con cũng có việc, cùng Ling đi một chuyến."
Mẹ Quảng sửng sốt một chút, nhìn Quảng Linh Linh mở miệng, tựa như muốn nói gì đó, rồi lại thôi: "Được rồi, vậy mau đi đi, để mẹ gọi tài xế cho các con."
Quảng Vân Chương bắt lấy cánh tay của vợ mình, một tay tháo mắt kính, đứng dậy từ ghế sofa: "Để ba đưa mấy đứa ra sân bay, Hân Mẫn, em ngồi ghế phụ đi."
Ngồi trên xe đi ra sân bay, Quảng Linh Linh cắn môi dưới, một tay nắm chặt điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Trần Mỹ Linh:
[Vì sao em lại muốn đóng vai cung nữ kia?]
Chương 73
Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn cho Tô Hàn bảo là mình có việc phải dùng điện thoại của Phương Hồi, sau đó cất điện thoại di động của Phương Hồi vào túi, hạ quyết tâm cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, phỏng chừng bên đại diện Quảng Linh Linh cũng sẽ nói qua, bảo bọn họ không cần phải liên lạc riêng tư như vậy, dù sao thì cũng không có người nào để cô phải giữ liên lạc cả.
Tối nay Quảng Linh Linh sẽ trở về, hai người bọn họ hẳn là sẽ không phân phòng ngủ, là Tần Hàn Lâm quang minh chính đại yêu cầu, bây giờ đột nhiên tách ra ngược lại có vẻ như giấu đầu lòi đuôi. Buổi tối.... Nên làm cái gì bây giờ? Quảng Linh Linh sẽ nói cái gì? Cô ấy sẽ trở về sao?
Quảng Linh Linh đem điện thoại chỉnh chế độ chuông, vừa chờ tin nhắn vừa hỏi: "Đúng rồi, mẹ, con quên hỏi mẹ, mẹ vội vội vàng vàng kêu con về nhà là có chuyện gì vậy?"
Mẹ Lục nhìn con gái trong gương chiếu hậu, chần chừ một lúc, nói: "Không có gì, chỉ nhớ con, muốn nhìn con."
"Dạ," Quảng Linh Linh áy náy nói, "Thực xin lỗi mẹ, con không thể ở nhà được bao lâu."
"Con công việc rất bận, ba mẹ cũng biết mà."
Mắt Quảng Vân Chương nhìn thẳng về phía trước, hai tay thì nắm chặt tay lái, giọng nói trầm ổn: "Là người một nhà, không cần phải xin lỗi, con có công việc của con, ba mẹ cũng có, mọi người đều phải khổ cực chiến đấu mà, lâu lâu về nhà là được."
Mẹ Quảng quay đầu lại cười: "Nhìn ba con kìa, vẫn không thể thay đổi được cách nói chuyện trong quân đội."
Quảng Linh Linh cười cười, "Đó không phải là ba nhớ tình cũ sao."
"Nếu như không có, vậy mà lần trước còn tụ tập lão chiến hữu, cùng nhau uống say, phải để tài xế khiêng vào nhà."
"Ba, ba uống say sao?" Quảng Linh Linh kinh ngạc. Quảng Vân Chương nhập ngũ mười năm, sau đó thì rời bỏ, cho dù bận rộn việc xã giao, nhưng chưa từng say rượu, thậm chí về nhà ngay cả mùi rượu cũng cố gắng trừ sạch rồi mới vào nhà.
Quảng Vân Chương nói: "Hai mươi năm, chỉ mới say lần này mà mẹ con liền luôn lẩm bẩm nhắc hoài, mặc kệ ở bên ngoài có sự nghiệp lớn thế nào, một khi về nhà vẫn phải là bộ dạng đó. Phải không, phó cục trưởng Liễu?"
Mẹ Quảng – Liễu Hân Mẫn nhẹ nhàng hừ ông một cái.
Quảng Vân Chương cười nói: "Đương nhiên, phó cục trưởng Liễu đây rất mực giáo huấn, uống rượu có hại cho sức khỏe, kiên quyết tuân theo chỉ thị của phó cục trưởng Liễu."
Hai người Quảng Linh Linh cùng Lương Thư Yểu đồng thời che miệng lại cười, Quảng Vân Chương từ gương chiếu hậu nhìn thấy, cười hỏi: "Hai đứa làm gì vậy?"
"Nha --- đau răng---" cả hai cùng ăn ý trêu chọc, biểu tình khoa trương, ngữ điệu lên cao.
Liễu Hân Mẫn nói: "Ghen tị hả, hai đứa cũng cho bọn ta đau răng nhìn xem?"
Lương Thư Yểu nhếch khóe môi, nhìn Quảng Linh Linh định nói chuyện thì Quảng Linh Linh liền thốt lên: "Được rồi, được rồi, để Lương Thư Yểu đi chuyển giới, hai chúng con liền lập tức kết hôn."
Lương Thư Yểu: "....."
Quảng Vân Chương: "....."
Liễu Hân Mẫn: "....."
Trong xe nhanh chóng lâm vào trầm mặc, Quảng Vân Chương và Liễu Hân Mẫn nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương về con gái nhà mình, cùng sinh ra một tia hoài nghi bọn họ phải chăng là thân sinh của Quảng Linh Linh hay không, hai người bọn họ làm sao lại sinh ra một nữ nhi trì độn như vậy?
Nhớ năm đó khi hai người yêu nhau, tán tỉnh nhau chỉ bằng một cái nhìn, nữ nhi bọn họ chắc phải dùng 10 vạn tia điện mới được, không chừng nhiêu đó còn không đủ nữa.
Quảng Linh Linh lại hoàn toàn không biết mình đang bị ba mẹ ruột âm mưu ghét bỏ, nếu không có ai nói chuyện, cô liền xem di động, Trần Mỹ Linh cũng không biết đang làm gì, đúng lúc tìm cô ấy thì lại không thấy, chẳng lẽ là nghe người đại diện nên không được liên lạc với cô?
Chỉ vì một mất mát nhỏ không đáng có, ôm lấy đùi mình không tốt hơn là kéo dài khoảng cách sao? Hai người bọn họ là quang minh chính đại, thanh giả tự thanh!
(Thanh giả tự thanh: ý là những người trong sạch không cần biện minh thì họ vẫn trong sạch)
Trong lòng của Quảng Linh Linh dần cảm thấy bị tê dại, dần tràn ngập khắp người, Lương Thư Yểu ở bên tai có nói gì cô cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được "Cũng được", cô đem toàn bộ chú ý từ màn hình di động dời đi, "Cũng được cái gì?"
Lương Thư Yểu: "..... Không có gì."
Quảng Linh Linh và Lương Thư Yểu tách ra tại sân bay, một người bay tới Luân Đôn, một người đến tỉnh Z, chuyến bay của Quảng Linh Linh sớm hơn, cả ba người bọn họ nhìn Quảng Linh Linh đi qua cửa kiểm tra an ninh và tiến vào cổng lên máy bay.
Đến khi bóng lưng Quảng Linh Linh không thể nhìn thấy nữa, Lương Thư Yểu quay đầu nói: "Dì Mẫn, dượng, hai người về trước đi."
Liễu Hân Mẫn có chút áy náy nói: "Con xem, thật vất vả...."
"Không có gì đâu, đã nhiều năm như vậy, một hai thời gian sẽ ổn hơn thôi, con tin em ấy."
Liễu Hân Mẫn: "Dì cũng tin tưởng nó.... Aiz, thật là khờ."
Ba người đều cười.
Quảng Vân Chương cùng Liễu Hân Mẫn về nhà, Lương Thư Yểu một mình ở phòng VIP, nhắm mắt nghỉ ngơi.
- ---- không cần thiết là một nam một nữ, chị với em như vậy đều được.
Quảng Linh Linh Quảng Linh Linh, Lương Thư Yểu nhắm mắt thở dài.
.......
Quảng Linh Linh dưới ánh mắt chăm chú của tiếp viên hàng không, cuối cùng phải tắt điện thoại, vẫn không thể đợi tới lúc Trần Mỹ Linh hồi âm. Hai giờ sau, máy bay hạ cánh, Quảng Linh Linh từ bãi đậu xe đi thẳng đến phim trường.
Quảng Linh Linh trước tiên là mở điện thoại di động, có một thông báo nằm trong hộp thoại của WeChat: [Vì sao lại hỏi điều này?]
Sáu từ cộng với một dấu chấm hỏi, rất ngắn gọn.
Thời gian gửi đi là hai giờ trước, là lúc cô vừa lên máy bay, ngay khi cô vừa tắt điện thoại.
Thật là tạo hóa trêu người, nếu tin nhắn được gửi sớm hơn một chút, hoặc nếu Quảng Linh Linh có thể tắt điện thoại trễ hơn một chút, chỉ một chút đó, Quảng Linh Linh có thể truy vấn, dò hỏi tới cùng.
Thật giống như một chậu nước đá bỗng nhiên đổ vào đó là một ngọn lửa nóng rực, than củi bốc cả khói trắng lên, mọi ồn ào náo nhiệt bấy lâu lại trở về sự tĩnh lặng. Trên bãi cát, khói xanh lượn lờ.
Quảng Linh Linh không biết vì sao tâm tình của mình lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, cô thậm chí nghi hoặc vì sao vừa rồi bản thân lại mong chờ nhận được hồi đáp như vậy, không có câu trả lời nào khiến cho người ta bình tĩnh hơn là một câu hỏi cả.
Quảng Linh Linh thu hồi lại tâm tư hỗn độn của mình, đánh chữ: "Người đại diện tra được một ít việc, liên quan đến chuyện tin đồn đó, vừa vặn bao gồm cả cái này, liền hỏi em một chút." Cô một lần nữa lo ngại đến thái độ của mình đối với một người bạn, quan tâm hỏi, "Vì cái gì em lại muốn diễn vai này? Còn từ đồng nghiệp mà đoạt lấy?"
Leng keng-----
Trần Mỹ Linh nghe thấy tiếng chuông, ngón tay liền khởi động màn hình điện thoại lên.
Hai giờ trước, khi nhìn thấy câu hỏi của Quảng Linh Linh, trái tim của cô như muốn nhảy hẳn ra khỏi lòng ngực, sợ hãi, suy đoán, mọi loại cảm xúc hòa lẫn với nhau, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, xóa, sửa lại, cân nhắc hơn mười phút mới đem tin nhắn gửi đi: [Vì sao lại hỏi điều này?]
Cô giống như là một con cá đang bị mắc kẹt trong bể cá vậy, mọi cảm xúc dường như sắp nhấn chìm cô, nếu Quảng Linh Linh thật sự muốn biết, cô sẽ... Tay cô liền kích động mà phát run, hai tay đan xen vào nhau, điện thoại được đặt trên bàn trong phòng trang điểm, màn hình bỗng nhiên sáng lên.
Cô vẫn sợ.
Đưa ra một câu hỏi như ném đá xuống đại dương vậy, Trần Mỹ Linh đang xúc động, hồi hộp, rồi cũng như viên đá đó dần nguội đi, bắt đầu phân tích: Được rồi, cô ấy bất quá chỉ là hỏi một câu, cho dù là lấy danh nghĩa bạn bè, hỏi câu hỏi này cũng không quá lời, tại sao lại bản thân mình lại xúc động như vậy? Quảng Linh Linh nếu mà nói "Tôi thích em", có phải là bản thân mình sẽ cởi hết quần áo rồi cầu xin sủng em không?
Phóng đãng!
Trần Mỹ Linh âm thầm mắng mình.
Khoảng khắc Trần Mỹ Linh nhìn thấy tin nhắn, chắc chắn là Quảng Linh Linh đang hỏi chính sự, không chừng là điều tra chuyện này có liên quan tới cô, nên mới cố ý hỏi.
Xấu xa!
Trần Mỹ Linh lại mắng chính mình một lần nữa.
Trần Mỹ Linh đã một phen tự tiến hành giáo dục tư tưởng sâu sắc cho bản thân, trả lời: [Em khi đó muốn xem quay phim điện ảnh như thế nào, muốn vào học hỏi, diễn cái gì đều không quan trọng, quan trọng là có thể xem. Hơn nữa thời gian đó chạy lịch trình quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.]
[Chỉ thế thôi sao?] Quảng Linh Linh nhíu mày, diễn cung nữ rồi nghỉ liền ba tháng? Cô ấy bị ngốc sao?
[Em cùng chị Lai Ảnh đã lâu không gặp, vào đoàn phim là có thể tìm cô ấy đi chơi.]
[Còn gì nữa?] Quảng Linh Linh càng nhíu mày, còn nói là fan cứng lâu năm của mình, từ đầu tới cuối cũng chưa có nguyên do nào vì cô mà vào đoàn phim, fans cứng mà như vậy đó hả.
[Còn có....]
[Ừm?]
Trần Mỹ Linh nhìn quanh một vòng hóa trang, không có ai, lúc này mới cẩn thận đè phím gửi một tin nhắn thoại, đem tình cảm tâm tư đó giờ đều gửi đến tin nhắn ấy, trịnh trọng nói, "Bởi vì chị."
Khóe miệng Quảng Linh Linh bất giác cong lên, hài lòng, cái này không sai biệt lắm.
[Tôi vừa xuống máy bay, lập tức sẽ đến phim trường.]
Trần Mỹ Linh còn không kịp thất vọng vì cô ấy đổi để tài, thì ngạc nhiên hỏi: [Chị không phải buổi tối mới trở về sao?]
[Không phải có chuyện xảy ra sao? Quay lại tìm em để nói chuyện.]
[Là ai?]
WeChat nhận được một thông báo, Quảng Linh Linh mỉm cười trả lời: [Trở về sẽ nói cho em biết, người đại diện của tôi vừa thu thập chứng cứ gửi cho tôi xem, tôi đã kêu Tiểu Tây đi in ra một bản, trực tiếp sẽ đưa lên phòng, chờ tôi trở về.]
[Bây giờ? Em còn ở phim trường mà.]
[Hôm nay em không phải có cảnh quay vào buổi sáng sao?]
[Dạ có.]
[Buổi chiều cũng không có tôi ở đó, em ở lại xem cái gì?]
Tim của Trần Mỹ Linh bỗng chốc lỡ một nhịp, cô hít sâu một hơi, thiếu điều là gào thét với cái micro: Chị có thể hay không ngưng trêu chọc em? Trêu chọc em mà không chịu kết hôn với em!
Bình tĩnh trở lại, nhắn tin đáp: [Xem người khác quay phim.]
[Bọn họ cũng không đẹp bằng tôi, đừng xem, liền trở về đi. Nếu tôi trở lại mà không thấy em, em liền biết hậu quả.]
[Hậu quả là gì?] Trần Mỹ Linh ăn nhẹ hai cân hùm gan mật sói, hỏi một câu.
[Hậu quả.... Đại khái chính là, tin đồn càng ngày càng lan rộng, dữ dội hơn, tôi bất đắc dĩ phải ra mặt chứng thực, em phải lấy thân báo đáp.]
[..........]
[Tôi còn nửa tiếng nữa sẽ đến, nhanh lên đi, ngưng nhắn dấu ba chấm, lưu lượng truy cập mạng rất đắt.]
Trần Mỹ Linh: "......"
Dấu ba chấm so với chữ Hán không phải là tiết kiệm lưu lượng truy cập mạng sao, hơn nữa cô ấy lại là một diễn viên có giá trị hơn trăm triệu so với các diễn viên khác, đi lại đều ngồi khoang hạng nhất, vậy mà lại so đo tiền lưu lượng truy cập mạng?
Người này, thật sự nói như thế nào cũng có lý.
Mấu chốt là, Trần Mỹ Linh còn phát hiện bộ mặt này của cô, Quảng Linh Linh là đáng yêu lớn lên sao?
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Quảng Tự Vả vẫn là thái độ như vậy: Ta thẳng, thẳng suốt 28 năm qua, sau đó vẫn sẽ vậy, ta có biết đến đồng tình luyến ái, có chấp nhận, nhưng ta là thẳng hiểu hông [Nhún vai]
Ba mẹ Quảng (dùng ánh mắt yêu thương khuyết tật trí tuệ): Con gái thiệt ngốc.
Lương biểu tỷ (phiền muộn): Khi nào ngươi mới có thể biết được tâm tư của ta!!!!!!
Trần tiểu hoa: Ta mặc kệ, bạn gái của ta chính là đáng yêu như dậy đó, như thế nào cũng đáng yêu hếtttt moahh moahhh~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com