Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84,85

Chương 84

Tần Hàn Lâm ở sau lưng nộ ra một nụ cười mê hoặc.

Trần Mỹ Linh thì vẻ mặt vi diệu nhìn.

Không biết chân tướng Lai Ảnh: "Hahahaha."

Bốn người đều mang tâm tư, ngồi xe đi đến một nhà hàng tư nhân, chọn một phòng riêng, thanh tịnh, bí ẩn, ngay cả người phục vụ đi lại cũng không nghe thanh âm gì. Tần Hàn Lâm không biết khách khí một chút nào, là người đầu tiên cầm lấy thực đơn gọi món ăn.

"Ba bồ câu sữa quay, súp cá xương gà, thịt lợn om mực, nấm tiêu rừng, phú quý nước miếng gà, cá vược nướng với thì là, sườn bò nướng và cuộn yuba, đậu phụ già Sơn Thủy". Tần Hàn Lâm gõ một ngón tay lên mặt bàn, một tay thì ấn ấn mấy lần vào menu tự phục vụ trên iPad, muốn ăn gì thì gọi đó, phảng phất như mấy món ăn đang ở trước mặt ông vậy, nói: "Trước tiên liền gọi mấy món này đi."

Lai Ảnh lấy iPad, đưa cho Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh càng không khách khí, chính là muốn làm thịt luôn cô, gọi món tôm chiên áp chảo sốt mù tạt, trứng cá muối đen và sáu món chính khác.

Lai Ảnh không đau lòng chút nào, mỉm cười đem menu đưa cho Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nhìn số lượng đã gọi cũng đủ cho mười mấy người ăn, một trận đau lòng, lập tức lật menu gọi món rau, cố ý gọi rau trộn sứa lạnh, nước gừng ngó sen và một dĩa thịt nguội.

"Được rồi." Cô đưa iPad trở về.

Lai Ảnh gọi thêm một dĩa rau xào, nước trái cây và rượu vang đỏ, người phục vụ xác nhận lại lần nữa rồi đi lui ra, đóng cửa lại.

Bốn người ngồi ở bàn tròn lớn, xoay theo chiều kim đồng hồ, lần lượt là: Tần Hàn Lâm, Lai Ảnh, Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh. Vốn dĩ Lai Ảnh muốn ngồi ở giữa Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, nhưng Tần Hàn Lâm lại sống chết muốn kéo cô ngồi gần ông, còn thừa dịp hai người không chú ý điên cuồng mà làm mặt quỷ.

Ông là đang ám chỉ cái gì? Lai Ảnh mà không hiểu sao.

Quảng Linh Linh từ ba ngày trước đã quay xong tất cả các cảnh quay của Kinh Tú lúc 15 tuổi, hiện tại đang khôi phục lại dáng người, mỗi lần ăn cơm đều cảm thấy có thể nuốt cả một con trâu, bằng không thì cô cũng không tham gia bữa tiệc này.

Trong lúc chờ đợi món ăn, Lai Ảnh là chủ của bữa tiệc này, nhìn ba người, chủ động mở miệng quan tâm hỏi: "Quay phim thế nào? Biểu hiện Trần Mỹ Linh có được không?"

Nếu là có người ngoài ở đây, chắc chắn cảm thấy lời Lai Ảnh nói vừa rồi không được chu toàn cho lắm, vì trên bàn rõ ràng là còn có một diễn viên chính khác, cô vừa rồi chỉ nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh mà nói.

Nhưng Quảng Linh Linh làm sao có thể để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, bạn bè không chơi cung tâm kế gì, cười, nói thẳng: "Khá tốt."

Trần Mỹ Linh cúi đầu tháo đũa, bát ra, tháo xong tráng nước sôi qua, đưa cho Quảng Linh Linh, đem đũa, bát của cô ấy qua chỗ mình, lặp lại trình tự này lần nữa.

Tần Hàn Lâm với ánh mắt sắc bén, lập tức gõ bát, hướng Trần Mỹ Linh nói: "Tôi báo cáo, sao em chỉ tráng chén cho Quảng Linh Linh, mà không tráng cho tôi."

Trần Mỹ Linh dừng lại động tác một chút, liền hơi mỉm cười nói: "Quảng lão sư bên này thuận tay, đạo diễn Tần, ngài chờ..." Rất tự nhiên giống như là cô vốn dĩ tính giúp mọi người tráng bát đũa vậy.

Quảng Linh Linh cắt đứt lời Trần Mỹ Linh, liếc mắt nhìn Tần Hàn Lâm: "Bản thân không có tay sao? Mắc gì sai người của tôi."

Trần Mỹ Linh thấy tai mình nóng lên, vội vàng đem tầm mắt nhìn về phía Lai Ảnh, nhẹ nhàng lắc đầu, ý tứ là cô ấy nói giỡn, đừng có tin.

Lai Ảnh khi nghe thấy câu "người của tôi" của Quảng Linh Linh thì miệng liền há to, sau đó lại nhận được ám chỉ của Trần Mỹ Linh, toàn bộ đầu óc đều cảm thấy mờ mịt, cảm giác cô chỉ mới mấy tháng không tiếp xúc với mấy người này, hiện tại nói cái gì cô đều nghe không hiểu.

Ai nấy còn đang ám chỉ với cô, ám chỉ cái mà ám chỉ, không biết nữ nhân kết hôn rồi đều ngốc sao?

Tần Hàn Lâm dùng vẻ mặt ghét bỏ cùng Quảng Linh Linh cãi nhau: "Cái gì mà người của bà, hiện tại không ở phim trường, bà không có quyền gì quản người ta à nhen. Mà ở phim trường, em ấy cũng là một cá nhân độc lập, bà dựa vô gì mà quản người ta, bệnh nam thẳng hả!"

"Tôi đây là nói thay cho thê tử để tránh làm những việc không cần thiết, là ôn nhu săn sóc, sao lại là bệnh nam thẳng?"

Từ "thê tử" này càng nói càng thấy quá, Trần Mỹ Linh mặt đỏ đến mức sắp chui vào lòng đất, Quảng Linh Linh không thể giải thích được lí do sao cô ấy cảm thấy tâm tình mình lại vui vẻ về từ này, càng này càng thấy hăng.

Lai Ảnh thừa dịp hai người đang phóng hỏa tràn lan, lét lút vòng qua bên cạnh Trần Mỹ Linh, lông mày nhíu lại một cái, hoang mang hỏi: "Hai người bọn họ thích đấu võ mồm thì chị biết, còn em với Quảng Linh Linh... là chuyện như thế nào?"

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi chân thành của Lai Ảnh, Trần Mỹ Linh pha trò nói: "Quảng lão sư lúc nhập vai, không có việc gì thì liền đem em thành nhân vật ở trong phim."

"Chị không phải nói cái này." Lai Ảnh nói.

Chẳng lẽ là cô ấy phát hiện ra.... Không phải a, bản thân mình đã rất cẩn thận, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Quảng Linh Linh đang thế nào, tim của Trần Mỹ Linh đập liên hồi, bất động thanh sắc nuốt nước miếng, cẩn thận chèo thuyền thăm dò trước: "Vậy chị nói cái nào?"

"Tin đồn á."

Trần Mỹ Linh trong lòng hơi hồi hộp một chút, cười gượng: "Tin đồn ở đâu ra."

Lai Ảnh: "Hai người như nào lại thành vậy như hôm nay, còn ở chung một chỗ lâu như vậy. Lão Quảng chị biết, không thích cùng người khác kết bạn, chị có thể làm bạn với cô ấy, bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy rất khó tin. Em có thể tiết lộ cho chị biết, sao mà có thể thông đồng được với cô ấy vậy?"

Chỉ cần không phát hiện ra cô yêu thầm Quảng Linh Linh là được, đại não Trần Mỹ Linh liền xoay chuyển rất nhanh, lập tức cao thâm khó đoán mà cười, dùng tay vuốt tóc dài của mình, nói: "Mị lực của em quá lớn, thật là không có biện pháp a."

Lai Ảnh quay đầu liền kêu: "Lão Quảng."

Quảng Linh Linh: "Làm sao vậy?"

"Trần Mỹ Linh nói-----"

Trần Mỹ Linh vội vàng tóm cô, thấp giọng cầu xin: "Em sai rồi, em không nên khoác lác."

Lai Ảnh: "À, không có việc gì."

Quảng Linh Linh bị Lai Ảnh cắt ngang, không còn hứng thú cùng Tần Hàn Lâm cãi nhau nữa, sự chú ý liền dời qua chỗ Trần Mỹ Linh và Lai Ảnh, híp mắt: "Lén lút nói tôi cái gì đó?"

Trần Mỹ Linh liền thốt lên: "Nói Quảng lão sư, chị đặc biệt đẹp!"

Quảng Linh Linh cúi đầu uống nước, đôi mắt cong cong, vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lời khen ngợi.

Lai Ảnh: "....."

Nịnh nọt như vậy có thể nói là quá ư là kinh khủng đi, lẽ nào Trần Mỹ Linh là dựa vào nịnh hót mà được 'ân sủng'? Không thể a, lão Quảng không phải là người như vậy.

Lai Ảnh tò mò đến ruột gan cồn cào, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên phục vụ bưng cơm vào, Lai Ảnh đành phải tự mình nuốt trôi vấn đề này xuống, an tĩnh mà ăn cơm.

Đều là người một nhà, Quảng Linh Linh ăn cơm liền không kiêng nệ gì cả. Cô ăn không thô lỗ, thậm chí là đoan trang, nhưng tốc độ lại rất nhanh, đồ ăn lúc rơi vào trong chén của cô, nhanh chóng liền biến mất vào trong miệng.

Quảng Linh Linh nhai tôm viên trong miệng, đôi mắt nhìn dĩa nấm tiêu rừng trước mặt Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh gắp nấm tiêu rừng vào trong chén cho cô.

"Gà..."

Trần Mỹ Linh lại gắp cho cô một miếng gà, thịt rất mềm.

"Cá."

Thịt cá vược tươi ngon được đặt trong cái thìa.

"Đậu hủ."

Đậu hủ cùng với nước canh nấu rất tinh xảo, rất ngon, đặt trong chén, để ở tay trái Quảng Linh Linh.

"Cảm ơn." Quảng Linh Linh cũng không ngẩng đầu lên mà nhàn hạ ăn.

Tần Hàn Lâm: "....."

Yên lặng móc di động ra nhắn cho Chiêm tổng một tin: [Ăn cơm ở bên ngoài, miệng đầy cẩu lương a, thế đạo thiệt là hiểm ác.]

Chiêm tổng đáp lại ---- [Hai ngày nữa tôi đi thăm em, ngoan ngoãn ăn cơm đi.]

Lai Ảnh đã ngừng động đũa, biểu tình phức tạp mà nhìn một đôi bạn tốt của mình, đúng vậy, cô cũng không biết vì cái sao lại dùng cặp từ "một đôi" nữa, nhưng ngoài ý muốn thì từ đó lại rất thích hợp.

Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào Quảng Linh Linh, xem cô ấy ăn cơm so với bản thân ăn cơm lại hạnh phúc gấp trăm lần. Trong lúc lơ đãng, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lai Ảnh, lập tức nâng chén lên, nói: "Chị Lai Ảnh, chị cách em xa quá, không tiện để gắp đồ ăn cho chị, cái kia là chả bò và tôm viên, ăn rất ngon, chị thử xem."

Trần Mỹ Linh xoay bàn, Quảng Linh Linh một đũa cắm vào đĩa tôm viên, trơ mắt nhìn thức ăn bay đi, lập tức gác đũa, đũa chạm vào chén sứ tạo ra một tiếng vang nhỏ, chỉ có Trần Mỹ Linh nghe thấy được.

"Chờ một lát em lại gắp cho chị." Trần Mỹ Linh thấp giọng dỗ dành nói.

"Không."

"Chị Lai Ảnh và đạo Diễn Tần bọn họ một miếng cũng không ăn đâu."

"Không."

Trần Mỹ Linh quay bàn ăn lần nữa, trước mặt vừa vặn là súp cá xương gà, Trần Mỹ Linh múc súp vào bát sạch của mình, dùng thìa vớt lớp dầu trên bề mặt ra, vị ngon của súp nấu cùng với thịt cá thơm ngon, đưa cho Quảng Linh Linh, tạm thời trấn an cô: "Uống mấy ngụm đi, lát nữa ăn thịt tiếp."

Xù lông đến một nửa thì Quảng Linh Linh dùng thìa ăn vài muỗng súp, an an tĩnh tĩnh, một chút thanh âm đều không phát ra.

Trần Mỹ Linh nhìn cô cười, ánh mắt chăm chú giống như toàn thế giới chỉ còn lại mỗi một mình cô ấy vậy.

Trong lòng Lai Ảnh càng ngày càng có một cổ kỳ quái rất mạnh mẽ, nhìn về phía bên cạnh Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm làm ra vẻ "Tôi đã sớm biết rồi", trong chớp nhoáng, Lai Ảnh đột nhiên nhanh trí, liền hiểu rõ.

Cô duỗi ngón tay cái ở tay trái phía dưới bàn, tay phải cũng giơ ngón cái lên, hai tay đầu ngón tay đồng thời chạm vào nhau, nhướng mày, Tần Hàn Lâm hướng về phía cô gật đầu thật mạnh.

Hai người đã có chung suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Quảng Linh Linh, ánh mắt tựa như xem đứa ngốc vậy.

Thôi thì để người ngu ngốc thì ngu ngốc đi, làm kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc.

Từ khi biết Trần Mỹ Linh đối với Quảng Linh Linh có ý tứ kia, trong tim Lai Ảnh toàn tràn ngập những lời đàm tiếu kia, bạn tốt của mình muốn cong, đối tượng bẻ cong vẫn lại là bạn tốt, bản thân mình không thể nào xen chân vào được, không thể nói nổi.

Lai Ảnh đến khách sạn của hai người ở phòng khác, Quảng Linh Linh có nhã ý mời cô, nhưng là Lai Ảnh bị đá một lần là khôn hơn một chút, thà chết cũng không hề muốn chung giường với cô.

Quảng Linh Linh giống như có chuyện gì đó, một hồi về khách sạn liền đem Trần Mỹ Linh trở về phòng, bản thân cô thì muốn lưu lại chỗ Lai Ảnh, nói là muốn ôn chuyện cũ.

Hai người vừa vặn đều có chuyện quan trọng muốn nói cho đối phương.

Nhìn nhau một cái, Quảng Linh Linh mở miệng trước, đêm nay trông cô có vẻ nghẹn ngào, vẻ mặt cô nghiêm túc nói: "Lai Ảnh, tớ nói cho cậu biết một bí mật lớn."

Lai Ảnh hỏi: "Cái gì?"

Quảng Linh Linh hít một hơi, nhìn đôi mắt của cô, nghiêm túc mà nói: "Trần Mỹ Linh, có thích một người."

Lai Ảnh ngồi xếp bằng ở trên giường, không ngạc nhiên, cười nói: "Là cậu sao?"

Chương 85

Lai Ảnh: "Là cậu sao?"

Quảng Linh Linh không nhíu mày, trừng mắt nhìn cô ấy: "Cùng cậu nói chuyện chính sự, không được nháo!"

Lai Ảnh: "......"

Thiệt là oan uổng mà, cô náo loạn khi nào hả trời.

Quảng Linh Linh giải thích thêm: "Không phải thích loại này, là thích theo loại tình yêu ý."

Lai Ảnh: "....."

Tớ biết mà, chính là đối với cậu yêu thích theo loại tình yêu mà.

Nhưng là Lai Ảnh không nói, cô thật là muốn xem Quảng Linh Linh còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Nếu cô ấy kiên quyết Trần Mỹ Linh không thích mình, thì dù cho bản thân cô muốn đâm thủng lớp cửa sổ giấy này cũng không thú vị gì, hơn nữa Trần Mỹ Linh lại là bạn tốt của cô, cô cũng phải hỏi suy nghĩ của đối phương rồi mới làm.

Tuy là tin vào sự việc trước mắt mình, nhưng lỡ như..

Vì thế Lai Ảnh bình tĩnh lại, cô bình thản ngồi xuống, còn cùng Quảng Linh Linh trò chuyện, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên: "Tớ vừa rồi giỡn xíu thôi, cô ấy thật sự có người thích cơ à? Ồ, làm sao cậu phát hiện ra điều đó?"

Cảm thấy rất thần kỳ khi Quảng Linh Linh có EQ như vậy mà phát hiện ra.

Quảng Linh Linh nói: "Là cô ấy tự mình nói cho tớ biết."

Lai Ảnh: "Phụt---"

Quảng Linh Linh nhanh chóng né qua một tràn nước miếng sắp đổ bộ lên mặt mình, rất là tức giận hỏi: "Cậu cười cái gì? Có phải không tin tớ hay không? Cô ấy thật là nói cho tớ biết mà."

Lai Ảnh: "Hahahaha tớ không tin, tớ cùng cô ấy quen biết hai năm, cô ấy cũng chưa nói cho tớ biết."

Trần Mỹ Linh thật không ý tứ gì cả, nếu hôm nay mình không đi thăm đoàn phim, cũng sẽ không phát hiện được tâm tư nhỏ bé của cô ấy đối với lão bằng hữu này.

Quảng Linh Linh đem câu trả lời của Lai Ảnh nghĩ tới mấy lần, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên ngọt ngào, chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười đắc ý, xán lạn: " Người ta tốt với tớ, cậu là ghen ghét sao?"

Lai Ảnh giơ tay lên đầu hàng: "Có, có có, là tớ ghen được chưa."

Cô là ghen ghét, ghen ghét Quảng Linh Linh ngốc như vậy. Cô là điên rồi sao?

"Hiện tại tin chưa?"

"Tin." Lai Ảnh tận lực để cho mình không lộ ra ý cười sung sướng khi thấy người gặp nạn, liên tục gật đầu, hỏi, "Vậy là cô ấy có người thích, sau đó thì sao?"

Vòng vo lâu như vậy cuối cùng cũng quay về vấn đề chính, Quảng Linh Linh thu hồi đắc ý, ánh sáng sung sướng trong mắt dần dần phai nhạt, không được tự nhiên ho một tiếng, nói: "Tớ cảm thấy cô ấy không nên yêu đương."

"Hả? Vì cái gì?" Thiếu nữ à, cô định cởi bỏ phong ấn sao?

Quảng Linh Linh trầm mặc một chút: "Bỏ đi, không nói cái này. Tớ tìm cậu không phải hỏi chuyện này."

"Vậy cậu muốn hỏi chuyện gì?"

"Cậu quen biết cô ấy lâu như vậy, có phát hiện cô ấy có thể thích ai không? Hoặc là cô ấy ở trước mặt cậu có hỏi thăm qua, đề cập qua người nào đó, cẩn thận hồi tưởng lại một chút."

Lai Ảnh không chớp mắ mà nhìn chằm chằm cô một lúc, thật lâu sau, lộ ra một tia khó tin, xen lẫn khó nói từng chút một, hỏi: "Cậu muốn tìm xem người cô ấy thích là ai?"

"Đúng vậy."

"Cô ấy vì cái gì mà không nói cho cậu biết tên mà người cô ấy thích?" Lai Ảnh nói nhanh, thiếu chút nữa là lỡ miệng.

Quảng Linh Linh đem chính mình hồi tưởng lại ký ức tối qua, sờ sờ mũi, nói: "Tớ không hỏi."

"Vì cái gì lại không hỏi?"

"Có vẻ đàm tiếu quá, không phù hợp với hình tượng của tớ." Quảng Linh Linh nói, kỳ thực trong lòng cô cũng mờ mịt, tối hôm qua cô không biết vì cái gì mà tâm tình liền phức tạp, đại não không chạy tốt, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dò hỏi, hiện tại chuyện này đã trôi qua, cô lại đào lại mà hỏi thì có vẻ hỏi quá nhiều.

Lai Ảnh liếc nhìn cô một cái: "Làm phiền đi soi gương đi, mặt đầy vẻ đàm tiếu kìa."

"Cái đó khi ở cùng đương sự không giống nhau." Quảng lão sư đúng lý hợp tình, cô luôn có đạo lý của riêng mình, "Lại nói tớ vậy mà đàm tiếu sao? Cái này là tớ đang quan tâm bạn tốt, cùng đồng bọn hợp tác."

Lai Ảnh chửi thầm: Mối quan tâm của cậu y như mối quan tâm của mấy bà Tám dì Bảy vậy á.

Nhưng mà cô cũng không dám trắng trợn mà nói ra, cô chớp mắt, nói: "Vậy chúng ta liền tám... Không, quan tâm một chút về người mà Trần tiểu hoa thích, nói một chút về người mà cậu đề cử đi."

Quảng Linh Linh đã sớm chuẩn bị tốt, lấy điện thoại ra, đưa cho cô xem màn hình, là Bách Khoa Baidu giới thiệu về Dư Thanh Ngôn.

Lai Ảnh lông mày nhẹ nhàng nhướng lên một chút: "....Cái này?"

Quảng Linh Linh nói: "Đây là nghi phạm số 1, không, người được đề cử, hắn hiện tại đang ở đoàn phim, ngày thường đối với Trần Mỹ Linh rất chiếu cố, cắn cứ vào từ khóa của Trần Mỹ Linh, trong giới, lớn tuổi hơn cô ấy, hợp tác, yêu thầm, diễn không ít nhân vật, đối phương còn không biết cô ấy thích hắn, tớ cảm thấy----"

Từ khóa này không phải là cô ấy sao? Lai Ảnh cực khổ mà nhẫn nhịn, rốt cuộc nhịn không được: "Phụt--"

Lần này Quảng Linh Linh không may như hồi nãy, Lai Ảnh ngửa ra phía sau, từ trên tủ đầu giường, rút ra ba tờ khăn giấy cho cô lau mặt, "Điện hạ ta sai rồi." Quảng Linh Linh nói: "Không có việc gì."

"Cậu tiếp tục đi."

Quảng Linh Linh môi giật giật: ".....Khoan, tớ đi rửa mặt cái đã."

Sau khi xác định Quảng Linh Linh đã vào phòng vệ sinh, Lai Ảnh lập tức lăn lộn trên giường, từ trước tới giờ, chưa bao giờ thấy qua lão Quảng ngốc nghếch tới vậy, đối với mấy chuyện khác thì thông minh, vừa gặp phải chuyện tình cảm thì não đơ hẳn, quá thú vị, cô phải chơi đùa xíu nữa.

Lúc Quảng Linh Linh trở về, Lai Ảnh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt "Tớ chờ cậu đã lâu", nôn nóng biểu tình, hai tay gõ vào giường, "Lẹ lên lẹ lên, hóng tin nóng."

"Cái này Dư Thanh Ngôn cùng cây.. Trần Mỹ Linh hợp tác qua..."

"Cây cái gì?" hôm nay buổi sáng Lai Ảnh không chú ý, hiện tại tinh thần tập trung cao độ, liền chú ý tới xưng hô phi thường ái muội kia.

"Cái này không quan trọng."

"Quan trọng!"

"Được rồi, cây xấu hổ, tớ cho cô ấy cái biệt hiệu."

Môi Lai Ảnh lập tức run rẩy vài cái, Quảng Linh Linh né tránh, nhưng là Lai Ảnh lại nhịn xuống, cô ước chừng có thể đoán được biệt hiệu là có ý tứ gì, người bình thường đối mặt với ý trung nhân đều sẽ câu nệ một chút, cho nên cô cũng không có hỏi. Suy nghĩ của cô đã thay đổi, khi mà bước vào cửa ước gì có thể nói cho Quảng Linh Linh biết chuyện này, hiện tại hoàn toàn ngược lại, cô mới không đi nói, để cho tên ngốc này tự mình nhận ra đi.

"Rất dễ nghe." Lai Ảnh nhịn cười.

"Cậu như nào đêm nay lại ngắt lời tớ, xíu nữa Trần Mỹ Linh tới đây gõ cửa đó."

"Tớ không ngắt lời, không ngắt lời."

"Trần Mỹ Linh nói là cùng Dư Thanh Ngôn hợp tác qua một bộ phim gọi là "Mùa đông biết", cô ấy hôm đó nói về Dư Thanh Ngôn, biểu tình chính là cười. Tớ còn nghe Tiểu Tây nói, tin đồn ngày đó, Dư Thanh Ngôn còn mời mọi người đồ uống. Này thực ra là rõ ràng mua cho Trần Mỹ Linh, an ủi cô ấy. Cậu phân tích một chút xem."

Lai Ảnh vẻ mặt "không phải đâu": "....Tớ không phải Holmes, hơn nữa cậu cung cấp manh mối cũng quá ít."

"Tớ tin tưởng cậu." Ánh mắt Quảng Linh Linh sáng ngời nhìn cô.

Có thể nói là quen biết nhiều năm, nhưng Lai Ảnh vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt của cô ấy.

Ánh mắt quá thâm thúy là phạm pháp đó.

Lai Ảnh né tránh ánh mắt Quảng Linh Linh, bật cười một trận, trong lòng nói cậu tin mình không được, lại còn bị mình cho xuống hố, vì thế cô không chút áy náy phụ lòng của Quảng Linh Linh, phóng đại nói: "Thứ nhất, khi cô ấy nói về Dư Thanh Ngôn thì vẻ mặt tươi cười, chứng tỏ ấn tượng của cô ấy đối với Dư Thanh Ngôn không tệ; thứ hai, Dư Thanh Ngôn cố ý mua đồ uống cho cô ấy, còn tìm một cái cớ hoàn hảo, chứng tỏ hắn có thể có hảo cảm với Trần Mỹ Linh, cho dù không phải là về phương diện tình yêu, điều đó cũng chứng tỏ hắn cũng xem Trần Mỹ Linh là bạn."

Có thể nói đây rất là vô nghĩa đi, bỏ qua Dư Thanh Ngôn sang một bên, Trần Mỹ Linh cười đều là bởi vì Quảng Linh Linh đang cùng cô ấy nói chuyện mà thôi.

Vốn tưởng là Quảng Linh Linh sẽ tiếp tục biểu hiện ra thần thái lo lắng đó, ai ngờ cô ấy lo âu rất nhiều còn biểu hiện ra một loại chắc chắn khác nữa: "Không, tớ cảm thấy không phải hắn."

Lai Ảnh trong nháy mắt hoài nghi Quảng Linh Linh có phải không hiểu hay không, cô cầm điện thoại di động trong tay, đưa cho Quảng Linh Linh nói: "Tôi có thể phỏng vấn ngài một chút được không? Sự tự tin này của ngài là từ đầu mà có?"

"Trực giác, Dư Thanh Ngôn không xứng với cô ấy."

Dựa theo điều kiện, Dư Thanh Ngôn và Trần Mỹ Linh đều nổi tiếng như nhau, nhưng nghe nói Dư Thanh Ngôn cũng là xuất thân từ con nhà giàu, gia đình có điều kiện so với cô nhi như Trần Mỹ Linh là tốt hơn rất nhiều, sao lại nói là không xứng, e là cái bộ lọc của ai kia dày quá rồi chăng.

Lai Ảnh nhẹ nhàng nhướng mày, không có chọc cô ấy. "Vậy nghi phạm số 2 đâu?"

"Trần Mộc Dương, nam, 28 tuổi, kỹ năng diễn xuất thì một nửa, có cùng Trần Mỹ Linh hợp tác qua một bộ phim thần tượng, tin đồn tai tiếng bay đầy trời. Coi như là cùng nháo tin đồn, cùng Trần Mộc Dương không ngừng nghỉ." Quảng Linh Linh đưa giao diện Weibo, "Cậu xem! Có phải hay không rất đáng ngờ?!"

Trần Mỹ Linh V:

Mộc Dương sinh nhật vui vẻ! Rất mong chờ lần sau hợp tác!

[Hình ảnh]

Trần Mỹ Linh V:

Đóng máy rồi! Mộc Dương ca ca muốn mời đại gia hỏa ăn cơm, đã chuẩn bị tốt [doge]

[Hình ảnh] [Hình ảnh].............. [Hình ảnh]

Quảng Linh Linh nói: "Đây là dựa theo cách Cửu Cung" (này trong bói toán phong thủy á mọi người)

Hơi chua đều sắp tràn lên mặt mình, Lai Ảnh lặng lẽ rời khỏi dàn dấm, yên lặng mà nhìn theo ngón tay của Quảng Linh Linh trượt lên trượt xuống, tay của Quảng Linh Linh ngày càng nhanh, kéo một chút là tới đáy.

"Ai da, tớ còn chưa xem xong đâu, chậm một chút coi."

Quảng Linh Linh đem điện thoại ném vào trong lòng cô, tức giận, "Tự mình xem đi, mỏi tay."

...Giống như là một người chồng bắt được bằng chứng cho thấy vợ mình đã có quan hệ tình cảm với người khác, nhưng lại không dám xem.

Lai Ảnh nhìn kỹ, phát huy bản lĩnh vô dụng của bản thân, phân tích cặn kẽ cho Quảng Linh Linh, mở ra xem người thứ hai Trần Mỹ Linh yêu thầm --- người có khả năng ---- Trần Mộc Dương.

Lai Ảnh im lặng năm phút, hỏi: "Cậu cảm thấy tớ phân tích rất có lý sao?"

"Có lý." Quảng Linh Linh nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu nói, "Nhưng tớ lại cảm thấy không phải."

"Tôi lại phỏng vấn ngài một lần nữa, vì sao lần này ngài lại chắc chắn như vậy?" Lai Ảnh hỏi xong, đi đến bên cạnh Quảng Linh Linh, giữ khuôn mặt bình tĩnh nói, "Trực giác, Trần Mộc Dương không xứng với cô ấy."

Quảng Linh Linh: "Đúng không, cậu cũng cảm thấy như vậy à."

Lai Ảnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, vậy cậu cảm thấy ai mới xứng đôi với cây xấu hổ nhà cậu?"

"Không biết, tớ cảm thấy.... Ai cũng không xứng, bất quá nếu cô ấy thật sự thích ai, tớ sẽ chúc phúc, không, chấp nhận."

Ngữ khí này kèm theo một mùi chua nữa chứ, Lai Ảnh thật sự không chịu nổi cô ấy nữa, răng đau cực kỳ, cô vươn một bàn tay ra, đứng thẳng, "Lại đây, cậu xem tay của tớ."

Quảng Linh Linh không thể hiểu được: "Ừm."

"Trông nó như thế nào?"

Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm lâu một lúc, trầm tư nói: "Có năm ngón tay."

"......"

"......"

Lai Ảnh gào lên: "Mẹ nó, không phải năm ngón thì chả nhẽ sáu ngón à!!!"

Mặt của Quảng Linh Linh lần thứ hai bị nước miếng đổ bộ, cô lau mặt, chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội: "Đích thật là có người có sáu ngón tay nha, còn có bộ phim điện ảnh gọi là "Lục chỉ cầm ma" nữa.

Lai Ảnh tiếp tục rít gào: "Nó thẳng!"

Quảng Linh Linh ngây thơ: "Rồi sao?"

Lai Ảnh đang duỗi thẳng lòng bàn tay, sau đó bốn ngón tay chậm rãi co lại, vẻ mặt mong chờ mà nhìn về phía Quảng Linh Linh: "Giờ thì sao? Trông như thế nào?"

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com