Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94,95

Chương 94

Trong trường phim không những có mỗi Trần Mỹ Linh là tỏa sáng, Quảng Linh Linh cũng vậy.

Cô ấy thật sự tỏa sáng khi bắt đầu quay phim.

Trên màn ảnh, Quảng Linh Linh đang mặc triều phục hoàng tử, trước kia là vân đạm phong khinh (thờ ơ, lạnh nhạt, không màng gì cả), bây giờ ở trên triều lại tỏa sáng rực rỡ, mấy vị hoàng tử còn lại ở trước mặt nàng đều bị lu mờ trước, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đã lần lượt bị thất thế, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử vốn là không thích tranh giành, cục diện trong triều đã sớm biến chuyển chóng mặt, chỉ chia làm hai phe: Phe Trung Thành và Phe Lục hoàng tử.

Quảng Linh Linh dập đầu hai lần, nói năng rất khí phách: "Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh."

Hơn một nửa đại thần trong triều quỳ xuống, cùng lên tiếng: "Thỉnh bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh." Chỉ có thưa thớt mấy vị lão thần đứng sừng sững bất động, hướng mắt về phía chúng thần Kinh Tú mà tức giận.

Sở Hoàng Triều lui về sau hai bước, lưng đυ.ng vào long ỷ, khó có thể tin mà nhìn một đám đại thần trên điện, cứng họng trong chốc lát, cực kỳ tức giận: "Các ngươi, là muốn tạo phản sao...."

"Phụ hoàng long thể bất an, xin người hãy trở về nghỉ ngơi đi." Quảng Linh Linh bỗng nhiên cao giọng, cười lạnh, nâng mắt lên nhìn trước ống kính, đôi mắt đen láy, thâm thúy như màn đêm, cũng lạnh băng u ám như lời nói ác độc kia, môi mỏng hơi khẽ nhếch lên, dã tâm từ trước tới nay luôn ẩn giấu từ đáy mắt nàng hiện ta, lại không hề sợ người trong thiên hạ biết.

Quảng Linh Linh đưa mắt ra hiệu, nội thị liền tiến đến bên ngoài Sở Hoàng, bắt lấy cánh tay hắn, nói là đưa thực chất là buộc hắn trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, thánh chỉ truyền xuống, bệ hạ thánh thể bất an, sắc phong cho Lục điện hạ làm Thái tử, phụng mệnh giám quốc, xử lý quốc chính.

"Nhi thần, tuân chỉ."

Kinh Tú quỳ gối trước Chiêu Dương điện, dưới thân là được 99 viên đá cẩm thạch trắng, trải dài khắp lối đi, dường như là không thấy điểm dừng vậy. Nàng mặc một y phục màu đen, đầu đội ngọc quan, gò má hai bên có chút hồng, dưới cằm là bó hoa Chu Anh đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió, gương mặt bạch ngọc tuấn mỹ kia lại thêm màu chút sắc thái tươi đẹp.

Nàng đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, đối mặt với ánh sáng mặt trời, từ từ đứng dậy, một tay nắm chặt, ảnh mắt trầm xuống, nhất định đôi tay này của nàng sẽ khai sáng thịnh thế giang sơn!

Nhưng mà ngày vui chưa được bao lâu, thiên hạ đã sinh đại loạn.

Quần hùng nổi dậy, đấu đá lẫn nhau, thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông.

Móng vuốt của Cô Tang đang tới gần biên giới phía Bắc của Sở quốc, Sở quốc ở phía Bắc, chỉ có hai đạo thành là Ngạc, Kinh bao quanh, một khi thất thủ, Cô Tang sẽ tiến thẳng vào kinh thành.

"Báo! Đại quân Cô Tang vây thành, giờ đã đến thành Ngạc Châu."

"Báo! Ngạc Châu gặp nguy! Đỗ Tư Mã chết trận! Thi thể bị quân địch cướp đi, ngũ mã phanh thây, đầu treo dưới kỳ quân địch, phơi ba ngày!" Thám báo nói với giọng nghẹn ngào.

Cả đại thần đều ồ lên, ai nấy đều lên án quân địch.

Kinh Tú hai mắt đỏ đậm.

....

Ba tháng sau.

"Báo----" Thám báo sức cùng lực kiệt, không còn thể lực để quỳ, nằm sấp trên điện, hơi thở mong manh.

Kinh Tú từ trên long ỷ đứng dậy, bước nhanh xuống dưới, nâng dậy, "Mau nói cho ta nghe."

Thám báo sau lưng đã bị máu tươi thấm đẫm cả y phục, dọc theo đường đi không biết đã gặp qua bao nhiêu quân địch, hắn hấp hối ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ tuổi dính đầy máu, trong mắt bỗng nhiên đầy nước mắt: "Hồi bẩm điện hạ, thành Ngạc Châu bị phá, quân địch...." Hắn không đành lòng mà nhắm mắt lại, khó khăn mà phun ra mấy chữ, "Tàn sát dân trong thành."

Kinh Tú bỗng nhiên ngẩn ra, buông cánh tay của thám báo ra, sup sụp ngồi dưới đất, cả người nàng như bị sét chém trúng, ngơ ngác không nhúc nhích, áo bào quen thuộc bỗng nhiên thấy rộng, càng làm cho thân thể vốn gầy yếu hơn người bình thường kia càng thêm mỏng manh, phảng phất như khung xương của nàng như không chống đỡ nổi với sức nặng của y phục trên người, giống như bả vai nàng đã không gánh vác nổi giang sơn này vậy.

Vốn không nên như vậy, nàng là muốn cho bá tánh một thiên hạ thái bình, tại sao lại như vậy?

Đỗ Tư Mã chết trận, dân trong thành Ngạc Châu bị tàn sát, tiếp theo chính là Kinh Châu....

Một hồi lâu sau, bàn tay nàng chống đỡ trên mặt đất khẽ run rẩy, sau đó là hai bả vai, cuối cùng là toàn bộ cơ thể đều phát run, nàng không chịu được, bá tánh của nàng đều sẽ mất mạng dưới móng vuốt của Cô Tang, một mình nàng cũng không bảo vệ được, ai nàng cũng không thể bảo vệ.

Cái gọi là thịnh thế giang sơn, từ đầu đến cuối đều là mộng đẹp của nàng mà thôi.

Khóe mắt trượt xuống một hàng lệ.

"Ừm!"

Kinh Tú bỗng nhiên khom lưng xuống, thống khổ che ngực lại.

"Dừng! Đạo cụ, túi máu, mau----"

Tần Hàn Lâm ngẩng đầu ở phía sau ống kính, quyết đoán mà ra lệnh một tiếng, đạo cụ chậm chạp chạy, đưa tới đạo cụ, Quảng Linh Linh tiếp nhận túi máu ngậm vào trong miệng, lần nữa khôi phục lại dáng vẻ thống khổ, che ngực, tất cả diễn viên, nhân viên công tác, một cử động nhỏ cũng không dám, vẫn duy trì trạng thái ban đầu, một khi cảm xúc bị gián đoạn, rất khó có thể tìm lại, nguy cơ sẽ dẫn đến vấn đề nghiêm trọng hơn.

Bỏ qua thời gian đưa túi máu, ống kính lập tức tiếp tục.

Quảng Linh Linh cắn vỡ túi máu trong miệng, "Phốc---", một ngụm máu tươi, "Trần..." Hai mắt nàng tìm kiếm gì đó ở bốn phía, mí mắt rốt cuộc mệt mỏi mà khép lại, hoàn toàn ngất đi.

"Điện hạ! Điện hạ!"

Triều thần vây quanh.

"Mau truyền thái y!"

"Điện hạ!"

Màn ảnh mờ dần, một tiếng trống nặng nề vang lên, sau đó dần tối hẳn.

Tần Hàn Lâm hô "Qua", sờ môi một chút, tựa như vừa mới hưởng thụ một bữa cơm lớn mà vẫn chưa mãn nguyện, xem diễn viên chính diễn chính là hưởng thụ, so với bản thân diễn còn vui vẻ hơn. Tần Hàn Lâm tuy là đạo diễn nổi tiếng, nhưng trước kia ông cũng từng bước từng bước mà leo lên, cảm giác làm nhân vật trong bộ phim khác hoàn toàn với việc chỉ đạo bộ phim, ông vẫn là thích cái thứ hai hơn.

Thời gian quay phim đã qua hai tháng rưỡi, bộ phim rốt cuộc cũng tiến vào phần cao trào thứ nhất, Kinh Tú lên làm Thái tử, nhưng nguyện vọng thịnh thế giang sơn của nàng vô tình bị phá nát, loạn thế thủ thành không khác gì người si nói mộng. Kinh Châu, Ngạc Châu thất thủ, Kinh Tú như bị tâm bệnh, mỗi ngày đều chống đỡ để thượng triều, gánh chịu tin dữ từ chiến trường truyền đến.

Sau cảnh quay này, chính là đoạn cao trào thứ nhất, kinh thành bị bao vây, quần thần đều khuyên điện hạ dời đô, Kinh Tú không chịu đi, đem quốc sự phó thác cho Tứ hoàng huynh, chính mình vây giữ kinh đô, nhưng mà khắp nơi đều không thể tìm được Trần Khinh, bị quân địch bắt sống tại Chiêu Dương điện.

Cảnh quay này cần bố trí phức tạp, nhân viên điều hành cũng cảm thấy phiền toái, hôm nay quay không được, Tần Hàn Lâm chỉ có thể ngồi suy nghĩ trước cho đỡ ghiền. Còn có gì mà hai người rạn nứt, tương ái tương sắt gì đó, não của Tần Hàn LÂm sắp ngồi trên phi thuyền Thần Châu số 10 rồi.

Khi Tần Hân Lâm hô qua, Trần Mỹ Linh liền đi đỡ Quảng Linh Linh. Ánh mắt cô ấy đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống, nắm chặt tay Trần Mỹ Linh, thở hổn hển liên tục. Trần Mỹ Linh đỡ cô lên ghế ngồi, đưa cho cô chai nước đã được vặn nắp sẵn.

35. Lúc rảnh rỗi, cô ấy sẽ nhanh chóng đến bên cạnh.

Quảng Linh Linh yên lặng nhìn cô trong chốc lát, lắc đầu, nắm lấy hai tay cô để lên mắt mình, sau đó ngẩng đầu lên.

Trần Mỹ Linh cảm giác lông mi của Quảng Linh Linh thật dài, lúc chớp chớp thì lòng bày tay có chút ngứa ngáy, tựa như một chiếc lông vũ vậy, đặc biệt cọ vào nơi mềm mại nhất của lòng người, cảm thấy như nào cũng không đủ.

Trái tim của Trần Mỹ Linh như muốn chảy ra, thêm một lát nữa sợ là đứng cũng không vững. Lúc này, Quảng Linh Linh nắm lấy tay cô, bắt đầu uống nước, một ngụm, hai ngụm, dừng lại, không uống nữa.

Trần Mỹ Linh nhịn không được mà lên tiếng: "Quảng lão sư, chị có muốn uống thêm hay không, vừa mới rớt nước mắt cũng chưa bù lại được."

Quảng Linh Linh cười mà không nói

36. Một hành động ôn nhu của đối phương có thể điều chỉnh tâm tình của bản thân, lập tức tốt hẳn lên.

Cô không uống nữa, Trần Mỹ Linh cũng đành ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân bắt đầu lắc lư, an tĩnh không nói gì.

Giữa cuối tháng 9, thời tiết không hề nóng lắm, trong không khí dần bắt đầu mát mẻ, lá si trên cành cây cao bắt đầu vươn ra, từ dưới nhìn lên, bầu trời rất trong xanh, đặc biệt đẹp mắt.

Quảng Linh Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhắm mắt lại.

37. Miễn là cô ấy ở bên cạnh bạn, không làm cái gì bạn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Trần Mỹ Linh cúi đầu nhìn chân, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó, chậm rãi chuyển tầm mắt nhìn sang gương mặt Quảng Linh Linh, giống như chú chuột nhỏ ăn vụng hơi hơi ló đầu ra, lại nhanh chóng rụt đầu trở về.

Ơ? Quảng Linh Linh ngủ rồi?

Không có ai ở đây, ánh mắt của chú chuột nhỏ lớn mật một chút, cô dùng ánh mắt mà miêu tả đường nét cong của sườn mặt Quảng Linh Linh, cảm thấy vẫn không đủ, lại từ trong túi nhẹ nhàng mà lấy ra điện thoại di động.

Đưa qua, tách tách, lưu lại ảnh chụp đầu tiên của hai người suốt ba tháng quen biết.

Con mèo trắng lớn nằm nghỉ ngơi, khẩn trương mà sợ bị bắt bởi con chuột kia, Trần Mỹ Linh nhìn bức ảnh vừa chụp, như nào lại cảm thấy bản thân như có tật giật mình.

Không phải là một bức ảnh thôi sao? Hai người đã có giao tình như vậy, sợ gì chứ?

Lá gan đang lớn, muốn lén lút chụp thêm tấm thứ hai, một thanh âm hơi lạnh lẽo vang lên: "Đưa di động cho tôi."

"A?"

Quảng Linh Linh không đợi cô trả lời, liền duỗi tay qua, cầm lấy điện thoại di động trong tay, giơ tay cao hơn đỉnh đầu, một tay thì ôm lấy vai Trần Mỹ Linh, nhìn ống kính lộ ra một biểu tình tự nhiên, sau đó trả lại điện thoại cho Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh vừa thấy tấm ảnh mới chụp chung, trái tim thình thịch mà tăng tốc độ đập.

Cao quý lãnh diễm mèo trắng lớn cùng với chuột nhỏ chấn động, mặt đỏ ngây thơ, mèo trắng lớn còn ôm chuột nhỏ, nhìn thế nào cũng..... Làm cho trái tim thiếu nữ của cô bùng nổ. Không được, cô không thể để lộ rõ ra biểu tình như vậy, sẽ bị người khác thấy, phải nhịn xuống.

Quảng Linh Linh nhấc mí mắt lên nhìn Trần Mỹ Linh đang cố nén cười rất vất vả, khóe miệng liền cong lên, ý cười tựa như có như không, tựa hồ như không khắc chế cái gì.

Lai Ảnh mới vừa nhận được kịch bản mới, vì để thể nghiệm nhân vật, nên đang ở thâm sơn cùng cốc nào đó, điện thoại di động trong túi tinh tinh một chút, cô vội vàng mở ra, nửa tháng không có tiến triển lão bằng hữu gửi cho cô một tin nhắn --- 【37 điều kiểm chứng xong, còn mỗi điều cuối cùng. 】

Màn hình hiển thị cách đây 10p.

Lai Ảnh giơ di động lên, tín hiệu chỉ có 2G.

Thầm mắng một câu, bỏ cái cuốc xuống, đeo một chiếc khăn quàng cổ hoa, màu đỏ, chạy về phía sườn núi, sau đó nhận được tin nhắn thứ hai của Quảng Linh Linh --- 【 Cậu đang bận? Tớ nói cho cậu trước, thấy thì nhắn lại. 】

Cánh tay Lai Ảnh múa loạn xạ theo gió, bím tóc không cẩn thận mà trúng mặt mình, rốt cuộc cũng hóng được tin tức a, không, là toàn bộ cục diện tình cảm của bạn bè, kích động đến mức lại múa một trận.

Quảng Linh Linh ——【 Tớ đối với cô ấy không có dục vọng. 】

Tác giả có lời muốn nói: Thạch lựu lựu: Này không phải đơn giản sao, trực tiếp đưa xuân dược là được [giả, đừng tin]

.....




Chương 95

Lai Ảnh suýt chút nữa là ngã từ sườn núi xuống.

Nhưng vì hạnh phúc của bạn bè quan trọng, nhất là đời sống tình dục, Lai Ảnh ở trong gió trấn định lại, nhìn người đại diện và trợ lý nhà mình ở xa, vì thế gọi điện thoại cho Quảng Linh Linh, tay cầm cuốc nắm đau, hiện tại người bình thường tìm cô, cô đều đáp có lệ, lười phản ứng, nhưng Quảng Linh Linh lại có đặc quyền này, để cho cô từ bỏ ý định đó, giọng nói ôn tồn mà giải nạn cho cô ấy.

Tuy rằng có một phần lớn, không, một phần nhỏ là bởi vì Lai Ảnh muốn nhìn thấy giai đoạn tiếp theo của tình trường này.

"Không có dục vọng là vì cái gì?"

Quảng Linh Linh ở phòng Tiểu Tây, cô thúc giục Tiểu Tây đi ra ngoài tìm Phương Hồi chơi, cô ngã lưng vào sofa, lưng mềm nhũn, cảm thấy nhức mỏi, đơn giản ngồi dậy, "Chính là về phương diện đó không có cảm xúc."

Lai Ảnh: "Cậu sợ là cậu lãnh cảm?"

Quảng Linh Linh nghiêm túc tự hỏi, nói: "Khả năng đi."

Lai Ảnh: "....."

Cô hỗ trợ lâu như vậy, kết quả bạn bè mình lại là lãnh cảm, đùa à?

Lai Ảnh leo lên trên, xa hơn, để bắt tín hiệu bắt đầu tốt hơn, có thể nghe thấy thanh âm bên kia, mũi chân vẫn leo lên trên, thanh âm từ xa truyền tới: "Trên thế giới ít người lãnh cảm như vậy, như thế nào lại là cậu chớ?"

"Cậu hỏi tớ?" Quảng Linh Linh thực kinh ngạc.

"Tớ không hỏi cậu thì hỏi ai, hiện tại người muốn yêu đương là cậu đó."

"Tớ không muốn yêu đương, tớ chỉ là xác định mình có thích cô ấy hay không mà thôi!"

"Được rồi." Lai Ảnh không tranh cãi với cô nữa, dù sao mục đích là yêu đương, cô ấy không thừa nhận thì cũng không có biện pháp.

Tình cảm giữa nữ nhân càng thân mật nhạy cảm, cho dù là khuê mật, cũng sẽ ôm dục vọng chiếm hữu và ghen tị giống hệt tình yêu, ngay cả Lai Ảnh, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh có quan hệ tốt, chắc cũng uống không ít một lu giấm. Chỉ là trong lòng lý trí chiếm thế thượng phong, cùng với đàm tiếu nên pha loãng sự đố kỵ của cô ấy, lúc này mới giống như là không có chuyện gì xảy ra, nếu cô không sớm giúp Quảng Linh Linh hiểu rõ bản thân, sớm muộn gì cô ấy cũng trèo tới trèo lui, nói không chừng còn phải hạ xuống ngáng chân Trần Mỹ Linh để kiểm chứng luôn quá.

Dục vọng, trong mắt Lai Ảnh, chính là điều kiện tất yếu để minh chứng cho Quảng Linh Linh thích Trần Mỹ Linh, thiếu cái này, những điều phía trước hết thảy có thể giải thích là tình cảm khuê mật.

Nhưng cô ấy như nào lại không có dục vọng? Lần trước còn hôn cuồng nhiệt như vậy mà.

Lai Ảnh: "Lúc cậu nhìn thấy cô ấy, cậu không khao khát gần gũi với cô ấy sao?"

"Có."

"Lúc gần gũi không nghĩ sẽ gần gũi hơn một chút nữa sao? Tỷ như nói là cởi quần áo, tay chậm rãi vuốt ve qua thân thể của cô ấy, nghĩ là, cô ấy có làn da thật trắng, sờ lên rất mượt a."

Quảng Linh Linh đen mặt: "Không có."

Lai Ảnh: "....."

Này là thật sự không thích hay là thật sự lãnh cảm hả trời.

Quảng Linh Linh bổ sung một câu: "Nhưng tớ thích xem chân cô ấy cùng... cái kia." Hai chữ sau thanh âm đặc biệt nhỏ.

Lai Ảnh lập tức cao giọng, truy vấn: "Cái kia là cái gì!"

"....Ngực." Quảng Linh Linh thấp giọng nói xong, tức giận mà châm chọc cô ấy, "Kinh ngạc tới nỗi như vậy sao?"

"Má ơi, cậu thích xem chân cùng ngực người ta mà cậu còn nói là bản thân không có dục vọng, cậu với những nam nhân tự sướng khi xem AV nói bản thân cũng không thích xem AV, khác nhau chỗ nào? Cầm thú!"

(AV: là phim người lớn nha)

Quảng Linh Linh bị cô đánh bại: "Đại tỷ à, cậu so sánh không đúng, tớ không phải là nam nhân, lại không xem AV, cũng không tự sướng, không có giống nhau gì cả. Tớ nếu là có xem, chỉ đơn thuần là thưởng thức, cậu hiểu không?"

"Đã hiểu," Lai Ảnh nói, "Cầm thú."

Quảng Linh Linh lớn như vậy chưa bị ai mắng qua là cầm thú, nhưng lại đặc biệt không sinh khí, hiện tại trong đầu của cô đều là "Mình rốt cuộc có thích Trần Mỹ Linh hay không", không cảm giác được sự công kích của từ "Cầm thú".

Lai Ảnh: "Cậu như nào lại không nói gì?"

Quảng Linh Linh tay cầm điện thoại, suy tư, thuận miệng nói: "Cậu không phải nói tớ là cầm thú sao? Tớ suy nghĩ lại."

Lai Ảnh: "Không thể nào? Cậu thật nghĩ lại?"

"Thật nghĩ lại, không nói giỡn." Trình độ đạo đức của Quảng Linh Linh cao tới độ trước giờ chưa từng có, suy nghĩ nói, "Cậu nói xem, tớ thích xem đùi và ngực người ta, có phải hay không giống với những tên nam nhân hèn mọn lưu những thứ đen tối trong di động?"

Lai Ảnh sặc, một tiếng ho khan: "Không đến mức không đến mức, cậu nhiều lắm chỉ xem là thưởng thức vẻ đẹp mỹ nhân a."

"Phải không?"

"Đương nhiên là đúng rồi."

"Tớ đây vì gì mà đối với Trần Mỹ Linh không có dục vọng? Tớ rõ ràng hẳn là thích cô ấy."

"Cậu nói cái gì?"

"Tớ thích cô ấy." Quảng Linh Linh nói, "Sau khi tớ kiểm chứng, tớ cho rằng như vậy, duy chỉ có điều cuối cùng là không vượt qua được, vì vậy tớ chưa quyết tâm theo đuổi cô ấy. Giới giải trí rất phức tạp, đặc biệt cô ấy là người từ từng dưới chót một bước leo lên, một tin đồn tai tiếng có thể là sóng biển quật ngã cô ấy, nếu tớ và cô ấy bên nhau, không phải là chỉ té ngã, mà còn là chặt đứt tiền đồ sự nghiệp, dưới tình huống mà tớ chưa xác định rõ tâm ý của bản thân, tớ không thể làm hại cô ấy."

Lai Ảnh trầm mặc một lúc lâu, tâm tình phức tạp mà nói: "Vừa rồi hình tượng của cậu trong lòng tớ bỗng nhiên cao lớn gấp mấy trăm lần, thật vĩ đại, tớ ngửa đầu nhìn một cái đều không thấy đầu của cậu, chỉ thiếu điều bưng thịt heo cùng dâng hương cho cậu."

Quảng Linh Linh ngắn gọn mà cho cô ấy một chữ, cười mắng: "Cút."

Lai Ảnh cười vui vẻ nói: "Cút rồi nha, tớ không nghĩ là cậu sẽ suy nghĩ như vậy, tớ cho rằng cậu là cô đơn nói chuyện yêu đương chơi chơi, không nghĩ tới lại nghiêm túc như vậy."

"Cút," Quảng Linh Linh càng nói càng thuận miệng, "Cậu mới là cô đơn ấy."

Thiếu phụ chẳng biết xấu hổ mà cười: "Tớ là cô đơn a, chồng tớ ở quê nhà, hơn một tháng không gặp, tớ cô đơn muốn chết. Tớ lại không giống người nào đó, là lãnh cảm a."

Quảng Linh Linh: "Cút!!!"

Lai Ảnh nói qua mấy câu tốt, Quảng Linh Linh liền nguôi giận, nghe thấy cô ấy đang nhịn cười, nói: "Mặc kệ cậu có phải là lãnh cảm hay không, không nên nản lòng a, cái này là có nguyên do, về sau tớ giúp cậu trị, có thể điều trị tốt, không cần tự ti ha."

Quảng Linh Linh xù một chút lông: "....."

Tự ti cái đầu cậu.

Lai Ảnh chọc xù xù lông cô ấy lên, nói: "Nhưng tớ khẳng định cậu không phải là lãnh cảm! Là do thế giới mới của cậu còn chưa mở ra! Tớ ngay từ đầu đối với chồng mình cũng đâu có dục vọng, nam nhân thúi, một thân toàn là mồ hôi, nếu không phải là ổng theo đuổi tớ không ngừng nghỉ, chắc tớ với ổng chưa chắc gì bên nhau. Cho đến khi hôn môi, tớ ngửi được mùi trên người ổng, sờ sờ cơ bụng rắn chắc, nuốt nước miếng, trong nháy mắt liền muốn cởi quần ổng xuống!"

Quảng Linh Linh: "....Sao tớ nghe y như bộ phim cấm vậy."

Lai Ảnh: "Tào lao, là bộ phim thanh xuân tình yêu."

Quảng Linh Linh nhướng mày: "Thanh xuân tình yêu có nói về tào lao không? Tớ như nào lại không biết?"

".... Không thèm cùng cậu ba hoa. Tớ chính là nói, dục vọng có thể bồi dưỡng, là một quá trình từ lượng sang chất, cậu hiện tại chỉ thích xem, sau đó liền nghĩ: 'sờ một chút cảm giác khẳng định sẽ không tồi, hôn lên một chút có thể đỏ hay không a', sau đó cậu bắt đầu sờ soạng, sờ soạng xong thì mất kiểm soát, quá là thoải mái, da thịt thân cận bất luận là tâm lý gì cũng không thể sánh được, cậu luôn vẫn muốn ôm cô ấy, vuốt ve," Lai Ảnh sắc mặt hồng hồng, biểu tình kích động, nước miếng bay tứ tung, "Kết quả sờ xong cậu lại càng không thõa man, cậu muốn cô ấy ở dưới thân mình, hôn mỗi tấc gang lên da thịt cô ấy, cậu là muốn xem vẻ đẹp cực hạn của cô ấy trông như thế nào, cậu lại nghĩ ---"

Quảng Linh Linh không biết như thế nào cũng kích động theo, chậm rãi đem Trần Mỹ Linh đi vào, theo Lai Ảnh, với sự gián đoạn đột ngột, cô liền run lên, sau đó thì sao? Sao lại biến mất? Cô vừa mới hôn lên ngực mà!

Lai Ảnh tiêu sái, vuốt tóc bím của mình: "Aiz, tớ cảm thấy nếu tớ không đi diễn thì có thể đi viết truyện người lớn, cậu cảm thấy sao?"

Quảng Linh Linh: "....."

Cô thấy là cô muốn bay qua đánh người.

Nửa giờ sau, hai người cúp điện thoại.

Lai Ảnh nói với cô ấy: "Người không giống như động vật, không phải lúc nào cũng động dục, dục vọng cần phải có thời cơ, không phải muốn có là có, đặc biệt a, đối với cậu một người thanh tâm quả dục 28 năm cán bộ già, về phương diện này trì độn là chuyện rất bình thường."

Quảng Linh Linh không muốn nghe nửa câu sau, cán bộ già, là trêu chọc cô? Sinh mệnh cùng linh hồn cô đều cống hiến cho nghệ thuật điện ảnh, so với tình yêu không phải là vĩ đại hơn sao?

Tức chết rồi!

Lai Ảnh còn nói: "Hiện tại nhiệm vụ chính của cậu là kích thích dục vọng của mình, cả bên ngoài lẫn bên trong. Cái gọi là bên ngoài, chính là để Trần Mỹ Linh kích thích cậu, khoảng cách gần hơn một chút, gia tăng tiếp xúc thân mật, xét thấy hai người mỗi ngày ngủ cùng nhau, kích thích bình thường thì vô dùng, thì trực tiếp kích thích tới bộ phận mẫn cảm đi, trước tiên cậu thủ dùng tay để kích thích, cái gọi kích thích bên trong, chính là một lượng tài liệu rộng lớn trên mạng, tớ hiện tại không có mạng, không thể giúp cậu, nhưng tớ có một người bạn, trong tay có rất nhiều tài liệu, tớ đưa số WeChat của người đó cho cậu, cậu cứ add cô ấy, tớ sẽ cùng cô ấy nói chuyện sau."

Quảng Linh Linh hỏi: "Nếu đều không có tác dụng thì sao?"

Lai Ảnh lâm vào trầm tư: "Một, cậu là lãnh cảm; hai, cậu không thích cô ấy; ba, thời gian không đủ dài."

"Được rồi."

Cho dù có tác dụng hay không, thì cũng thử một chút.

Quảng Linh Linh tâm tình phức tạp mà nhìn số WeChat trên màn hình từ Lai Ảnh gửi qua, rối rắm một lúc, khẽ cắn môi, ấn add đối phương, cảm thấy xấu hổ mà viết xuống: Bằng hữu giới thiệu, cần tài liệu.

Đối phương liền trả lời.

【 Muốn loại nào? GV, AV, LV? 】 đơn giản thô bạo, thẳng thừng hay phi thường thống khoái.

Rõ ràng là chỉ có mình Quảng Linh Linh trong phòng, sao lại luôn cảm thấy có người nhìn lén mình, một bàn tay che màn hình di động, nhìn khắp nơi, tay còn lại thì đánh chữ: 【LV đi. 】 (chắc phim người lớn nữ nữ á mọi người =))) )

Đối phương lại trực tiếp gửi qua một tấm hình, đơn giản thô bạo, thẳng thừng hay phi thường thống khoái.

Quảng Linh Linh click vào, là tiêu chuẩn thu phí: "....."

Hừ, Lai Ảnh kết giao với bạn bè gì đây.

【Phí: giá trị nhan sắc cao, 5 nhân dân tệ một bộ; nhan sắc đặc biệt cao, 10 nhân dân tệ một bộ; giá trị nhan sắc cao và có cốt truyện, 20 nhân dân tệ một bộ; mua ba bộ tính kèm một bộ tài nguyên sau đây "đồng tâm khó sửa", "chỉ thợ tình trọn",....】

Quảng Linh Linh giống như kết nối xã hội đen ngầm, nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, quay qua 200 nhân dân tệ: [20 nhân dân tệ, trước tiên mười bộ, không đủ thì tôi lại đến. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com